Chương 40

 

Chương 40:

 

Những ngày ở tiệm bánh cứ trôi qua đều đều như vậy, ngày qua ngày, không khác nhau là mấy. Tiệm nằm trên con phố cổ lưng chừng núi, một con phố cổ kính bậc nhất thành phố Trường Khê, tiệm bánh Brookside mang trên mình một nét đẹp cổ điển, trầm mặc. Một nửa con phố là khu tập thể cũ của Cục Điện lực, nửa còn lại trước kia là khu ổ chuột, vài năm trước được dỡ bỏ để xây dựng khu chung cư cao tầng. Chính quyền thành phố đã giữ lại nét đặc trưng của khu phố cổ này, chỉ sửa sang lại con đường gồ ghề trước kia và sơn lại những bức tường cũ kỹ.

 

Ngày nay, cây cối hai bên đường cao lớn, san sát, những cửa hàng độc đáo mọc lên san sát nhau, là nơi hội tụ tinh hoa ẩm thực, mua sắm và là địa điểm lý tưởng để chụp ảnh check-in.

 

Mặt bằng tiệm Brookside không lớn, nhưng giá thuê lại không hề rẻ. Khi thuê, Lang Dương Dương đã phải chi một khoản tiền không nhỏ. Cậu nghĩ tay nghề của mình chưa đến mức “hữu xạ tự nhiên hương”, nên địa điểm đẹp và trang trí đẹp mắt vẫn rất quan trọng.

 

—— Vì vậy, chi phí trang trí cũng ngốn của cậu một khoản kha khá.

 

May mắn là hoạt động kinh doanh diễn ra thuận lợi, doanh thu đã có thể chi trả tiền thuê mặt bằng, nguyên liệu hàng tháng và lương nhân viên. Từ tháng trước, cậu đã có thể để dành được một khoản.

 

Việc Lang Dương Dương trở về thành phố Trường Khê tuy có phần nào đó là muốn trốn chạy hiện thực, nhưng việc mở tiệm bánh không phải là một quyết định bốc đồng, thiếu suy nghĩ. Cậu đã tính toán kỹ lưỡng mọi thứ từ trước.

 

May mắn thay, cậu đã tuyển được Du Du, một cô gái có tay nghề cao, gu thẩm mỹ tốt và rất tâm huyết với công việc ở tiệm. Hai người cũng rất hợp nhau trong công việc.

 

“Sao cứ nhìn em mãi thế? Kỳ cục thật đấy.” Du Du vừa xúc đá vụn vừa nói.

 

Lang Dương Dương đang đặt những miếng xoài tươi lên bánh kem. Để giữ cho trái cây không bị thâm đen khi tiếp xúc với không khí, Brookside chỉ cắt và trang trí trái cây lên bánh sau khi khách hàng gọi món. Điều này đã được rất nhiều khách hàng khen ngợi.

 

Cậu dùng mặt sau của chiếc thìa nhỏ miết nhẹ những miếng xoài, hỏi: “Du Du, em có muốn tự mở tiệm riêng không?”

 

Du Du suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu sau này không tìm được việc thì có thể em sẽ cân nhắc.”

 

Lang Dương Dương bật cười, trêu chọc: “Nếu em mở tiệm thì mở xa xa một chút nhé, chứ không tiệm anh sợ ế khách mất.”

 

Cả hai cùng cười, nói chuyện phiếm với nhau.

 

Năm ngoái mẹ của Du Du bị tai nạn giao thông, hiện tại vẫn đang trong quá trình tập vật lý trị liệu. Để có thời gian rảnh rỗi chăm sóc mẹ, khi tìm việc, Du Du đã đưa ra yêu cầu về thời gian làm việc. Brookside là nơi duy nhất chấp nhận để cô tự sắp xếp thời gian làm việc. Mặc dù đã làm việc được nửa năm, nhưng cô chỉ tranh thủ mỗi chiều thứ Tư hàng tuần để đưa mẹ đi bệnh viện trong ba tiếng đồng hồ.

 

Sau khi giao bánh kem xoài phô mai xong, Lang Dương Dương quay vào phòng nướng bánh.

 

Kem đã được đánh bông sẵn, Lang Dương Dương dùng dao gạt lấy một ít kem cho vào khay, sau đó nhỏ một vài giọt màu thực phẩm để tạo màu. Nếu màu quá đậm, cậu sẽ cho thêm kem, điều chỉnh cho đến khi màu hồng có được ba mức độ đậm nhạt khác nhau, sau đó mới bắt đầu tạo hình.

 

Cậu đã phết một lớp kem trắng lên trên cốt bánh.

 

Dùng dao gạt tạo hình một cánh hoa tulip màu hồng trên khay, sau đó đặt lên trên cốt bánh. Cứ như vậy, cậu lặp đi lặp lại động tác, dần dần trên nền bánh màu trắng đã xuất hiện một bông hoa tulip màu hồng sống động như thật.

 

Lang Dương Dương lấy một chiếc đũa sạch, chỉnh sửa những chỗ chưa đẹp mắt của bông hoa tulip kem.

 

Chiếc bánh gato nhỏ sáu inch này chỉ cần làm ba bông hoa, nhưng để thêm lá và các họa tiết trang trí khác lên trên bánh, cậu đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

 

Bánh kem cạo hoa và bánh kem bắt hoa chủ yếu khác nhau ở dụng cụ sử dụng. Bánh kem bắt hoa thường sử dụng túi bắt kem với nhiều loại đui bắt kem khác nhau, kết hợp với động tác tay để tạo hình phong phú, là kiểu trang trí hiện nay được nhiều tiệm bánh sử dụng.

 

Lang Dương Dương lại thích làm Bánh kem cạo hoa hơn. Đường nét của Bánh kem cạo hoa tối giản và tươi mới hơn, không gian sáng tạo rộng hơn, và đối với một người có xuất thân từ ngành thiết kế như Lang Dương Dương, nó thú vị hơn rất nhiều.

 

Suốt một tuần sau đó, Lang Dương Dương miệt mài luyện tập kỹ thuật vẽ kem. Lâu rồi cậu không làm những họa tiết phức tạp như vậy, nên tay có phần hơi cứng.

 

Cậu thường xuyên tập luyện đến tận mười giờ tối.

 

Vì vậy, khung cảnh ở Brookside lúc mười giờ đêm thường là như thế này:

 

—— Lang Dương Dương ở trong phòng nướng bánh miệt mài luyện tập vẽ kem, còn Trang Thạc ngồi ở bàn bên ngoài vừa gãi đầu gãi tai vừa sắp xếp tài liệu cần thiết để tham gia Hội chợ Nông sản.

 

Gần đây, khi đi làm Trang Thạc đều dắt Lôi Công theo, tiết kiệm được thời gian dắt chó đi dạo. Tuy Lang Dương Dương mỗi ngày đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cậu cũng không khỏi lo lắng Lôi Công sẽ xa cách mình vì ít được cậu quan tâm hơn trước.

 

Sau khi về nhà tắm rửa xong cũng đã hơn mười một giờ đêm, Lang Dương Dương ngồi trên ghế sô pha, vừa cho Lôi Công ăn vặt vừa âu yếm nó.

 

Trên bàn trà là đĩa đậu phụ thối nhỏ chiên giòn mà Trang Thạc vừa mới chiên.

 

Trường Khê nổi tiếng với món đậu phụ thối của huyện Tiểu Phương, hay còn gọi là đậu phụ xé tay. Miếng đậu nhỏ, dẹt, sau khi chiên giòn trong chảo dầu sẽ có mùi hôi nhẹ, nhưng không nồng như đậu phụ thối bán trên thị trường.

 

Đậu phụ thối có thể ăn kèm với ớt chưng, rau răm, dưa chua… hoặc chấm trực tiếp với muối ớt ngũ vị hương.

 

Lang Dương Dương thích ăn kèm với các loại gia vị hơn, như vậy sẽ có hương vị phong phú hơn.

 

Lôi Công ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Lang Dương Dương, xin ăn. Lang Dương Dương bảo nó bắt tay rồi mới cho nó một miếng thịt vịt khô.

 

Nhưng Lôi Công vẫn chưa thỏa mãn, đôi mắt cứ liếc về phía đĩa đậu phụ thối trên bàn, thèm thuồng muốn được ăn thử.

 

Món chủ nhân ăn là ngon nhất.

 

“Cún con không được ăn cái này.” Lang Dương Dương nói.

 

“Gừ… gừ…” Lôi Công vẫy đuôi liên tục, dụi đầu vào đùi Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương đành bất lực, lấy điện thoại ra tìm kiếm “Chó có ăn được đậu phụ thối không?”. Kết quả tìm kiếm cho thấy có thể cho ăn, nhưng không được ăn nhiều.

 

Cuối cùng, cậu cũng cho Lôi Công ăn một miếng.

 

Giống chó lớn như Lôi Công ăn gì cũng nuốt chửng, không cần nhai.

 

Lang Dương Dương bất lực, trêu chọc nó là “Lợn rừng không ăn được cám mịn”.

 

“Dương Dương.” Trang Thạc từ phòng tắm bước ra, nửa người dưới quấn khăn tắm, hỏi: “Ngon không?”

 

Lang Dương Dương: “Ngon, gia vị nêm nếm rất vừa miệng.”

 

Trang Thạc: “Ớt chưng là của dì Hai gửi cho mấy hôm trước.”

 

Thỉnh thoảng, những chiếc xe máy lại chạy qua đầu ngõ, tiếng động cơ gầm rú rồi lại chìm vào yên lặng. Trên tivi đang chiếu một bộ phim mới ra mắt.

 

Lang Dương Dương rót hai ly rượu whisky, hai người vừa xem phim vừa ăn uống, trò chuyện.

 

Khung cảnh đêm khuya yên bình như vậy cách đây hai tháng vẫn còn là một khung cảnh hoàn toàn khác. Mỗi khi nghĩ lại, trong lòng Lang Dương Dương lại dâng lên cảm giác trân trọng hiện tại.

 

“Buồn ngủ rồi à? Đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ thôi.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương đang gãi ngứa cho Lôi Công, đáp: “Em chơi với Lôi Công thêm một lúc nữa.”

 

Nói rồi, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Dạo này em không có thời gian chơi với nó, sợ nó xa cách em mất.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Dương Dương yêu dấu.”

 

“Hửm?”

 

“Em có bao giờ nghĩ rằng, thời gian mỗi ngày em gặp nó còn nhiều như gặp anh rồi không?”

 

Lang Dương Dương quay sang nhìn Trang Thạc: “…”

 

Trang Thạc bất lực: “Em không sợ xa cách với anh sao?”

 

Lang Dương Dương suy nghĩ một hồi, rồi đáp: “À thì, em sợ nó thân với anh hơn.”

 

Trang Thạc bật cười: “Em đang tranh sủng đấy à?”

 

Lang Dương Dương trầm ngâm một lúc, hình như đúng là như vậy thật. Cười xong, cậu lại thấy suy nghĩ này thật ngớ ngẩn và buồn cười.

 

Đột nhiên, cậu hiểu được cảm giác mà các bậc tiền bối thường nói là “Có con rồi thì chẳng còn muốn đoái hoài gì đến chồng” là như thế nào.

 

Trang Thạc bưng đĩa vào bếp, khi quay lại, anh bất ngờ bế thốc Lang Dương Dương lên: “Ba ngày rồi đấy, đi nào, làm việc!”

 

Kể từ sau lần sử dụng “Bảo bối” của Chí Quân, trạng thái của hai người đã lên một tầm cao mới.

 

Mùa gieo trồng ở nông trại đã qua, ba ngày cuối cùng của tháng Năm là thời gian Lang Dương Dương tham gia ghi hình chương trình “Mỹ thực Tiểu Đương Gia”.

 

Vào ngày ghi hình, hàng ghế khán giả vốn không lớn bỗng chật kín người thân và bạn bè của Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương nhìn mà có chút hoảng hốt. Cậu nhớ năm đó khi mình thi đại học xong, chỉ có mỗi dì Hai đến đón.

 

Vậy mà giờ đây, chỉ tham gia một chương trình truyền hình thôi mà vé mời người thân đã bị giành hết veo, kín cả ba hàng ghế.

 

Chương trình bắt đầu ghi hình lúc một giờ chiều. Tiệm bánh Brookside được giao lại cho Du Du và Hiểu Văn thay nhau trông coi. Hai người thay phiên nhau mỗi người một ngày, đến ngày thi chung kết thì cả hai quyết định đóng cửa tiệm vài tiếng, cùng đến cổ vũ cho Lang Dương Dương.

 

Chủ đề của vòng thi đầu tiên là làm bánh kem phô mai cổ điển.

 

Đúng như Lang Dương Dương dự đoán, vòng đầu tiên là vòng thi kiểm tra kỹ năng cơ bản.

 

Lang Dương Dương chọn làm món bánh kem phô mai lỗ rỗng, giống như trong phim hoạt hình “Tom và Jerry”, lớp kem phô mai mousse trắng muốt với những lỗ rỗng bất quy tắc, có vẻ ngoài đẹp như trong truyện cổ tích.

 

Bánh kem phô mai mousse tuy dễ làm nhưng lại là thử thách về kỹ thuật và tỷ lệ nguyên liệu.

 

Vòng này, Lang Dương Dương được tám điểm, các thí sinh còn lại lần lượt là chín điểm, tám điểm và tám điểm.

 

Chủ đề của ngày thi thứ hai là tiệc đính hôn. Lang Dương Dương lại một lần nữa dự đoán chính xác. Cậu đã làm một chiếc Bánh kem cạo hoa, mở rộng chủ đề tiệc đính hôn, tạo hình một chiếc bánh kem hai tầng với các họa tiết khu vườn, bãi cỏ và hoa tươi.

 

Ba thí sinh còn lại, một người làm bánh fondant, hai người còn lại làm bánh kem bắt hoa.

 

Vòng này, Lang Dương Dương vẫn được tám điểm, bánh fondant được chín điểm, hai thí sinh còn lại được bảy điểm.

 

Đến đây, có thể thấy rõ trình độ của các thí sinh.

 

Người có tay nghề cao nhất là chị gái làm bánh fondant. Sau cuộc thi, khi trò chuyện, Lang Dương Dương mới biết chị ấy tên là Lý Nguyệt Cảnh, từng học ở trường Le Cordon Bleu của Pháp, hiện đang mở một trường dạy làm bánh ở Trường Khê, có đầy đủ chứng chỉ hành nghề, là một thí sinh ở đẳng cấp “Giáo viên”.

 

“Trường dạy làm bánh có vui không chị?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Lý Nguyệt Cảnh đang dọn dẹp dụng cụ của mình, đáp: “Vui gì đâu em, mệt muốn chết, vừa phải lên lớp, vừa phải học ngôn ngữ khác, lại còn phải đi làm thêm kiếm sống nữa. Đó là những năm tháng vất vả nhất của chị đấy.”

 

Nghe nói Lang Dương Dương là thợ làm bánh tay ngang, Lý Nguyệt Cảnh tò mò hỏi: “Công việc trước đây của em chắc là lương cao hơn làm bánh nhiều nhỉ? Sao em lại nghỉ việc?”

 

Lang Dương Dương cười buồn: “Cái nghề đó là dùng mạng sống để đổi lấy tiền đấy chị ạ. Em cũng không có tố chất làm lãnh đạo, cho dù có tiếp tục làm thì sau 35 tuổi cũng chẳng có công ty nào nhận em đâu.”

 

Lý Nguyệt Cảnh gật đầu: “Vậy bây giờ em thế nào?”

 

Bây giờ thế nào ư? Tất nhiên là rất tốt rồi. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lang Dương Dương, Lý Nguyệt Cảnh cũng hiểu ra. Cô mỉm cười nói: “Chắc là cuộc sống hiện tại của em rất tốt.”

 

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy Trang Thạc gọi Lang Dương Dương.

 

Hai người quay lại, thấy Trang Thạc đang đứng ở cửa vẫy tay.

 

“Đây là chồng em à?” Lý Nguyệt Cảnh cũng tò mò hỏi.

 

Lang Dương Dương gật đầu, cũng không hỏi tại sao cô ấy lại biết. Có lẽ từ ngày quay video quảng bá, mọi người trong ê-kíp chương trình đều đã biết chuyện của anh.

 

Mọi người đều không có ý gì là quá đáng, Lang Dương Dương cũng thoải mái chia sẻ.

 

“Em đi trước nhé, mai gặp lại.”

 

“Ừ, mai gặp lại em.”

 

Lang Dương Dương cầm túi đồ đã chuẩn bị sẵn, bước nhanh về phía Trang Thạc. Đến cửa, Trang Thạc liền chủ động nhận lấy túi đồ: “Mẹ anh có việc nên về trước rồi, Du Du với lão Oai đang đợi ở cửa.”

 

“Ừ, Tiểu Vũ đâu rồi?”

 

“Nó đi học violon rồi.”

 

Trên đường về, mọi người trò chuyện rôm rả. Lão Oai là người nói nhiều nhất, thao thao bất tuyệt.

 

“Cái chị Lý gì gì đó, tay nghề của chị ta đỉnh thật đấy. Này Dương Dương, chị ta bao nhiêu tuổi rồi?”

 

“Em không hỏi, nhưng chắc là lớn hơn tụi mình một chút.”

 

Lão Oai ghé sát đầu về phía trước: “Lấy chồng chưa? Có Wechat không?”

 

“Lão Oai! Nói gì đấy hả? Lại lên cơn động dục rồi à?” Trang Thạc lên tiếng.

 

Lão Oai: “Cái tên này, cậu có vợ con đề huề rồi thì mặc kệ sống chết của anh em thế à?”

 

Lang Dương Dương bật cười, nói: “Anh Oai, chị ấy lấy chồng rồi.”

 

Lão Oai ỉu xìu ngả người ra sau, quay sang nhìn Du Du. Du Du vội vàng nở nụ cười ngượng ngùng nhưng rất lịch sự: “Sao thế chú Oai?”

 

Hết chương 40.

 

Chương 40

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên