Chương 40: Ngoại truyện 4: Si Mê
Mùa đông ở Hải Kinh thường chỉ mưa chứ không có tuyết, năm nay sắp đến Tết Nguyên Đán thì trời lại hiếm hoi đổ tuyết.
Bộ phim “Mặt nạ” vẫn chưa quay xong, nhưng đạo diễn Hoàng không thiếu tiền, vung tay hào phóng cho cả đoàn nghỉ mấy ngày Tết. Chung Thận lập tức trở về Hải Kinh, cùng Hề Vi đón năm mới.
Lần trước gặp mặt là vào cuối tháng 12, Hề Vi đến phim trường thăm đoàn, hai người gặp nhau một đêm ngắn ngủi rồi lại phải chia xa. Chung Thận nhớ nhung người yêu, trên máy bay cứ liên tục lật xem lại lịch sử trò chuyện để vơi đi nỗi nhớ nhung.
Tin nhắn không nhiều, dù là tin nhắn thoại hay tin nhắn chữ gì Hề Vi cũng đều nói rất ngắn gọn, không dài dòng. Nhưng yêu nhau thì ai mà chẳng nói mấy lời vô nghĩa, anh ít nói cũng không sao, Chung Thận sẽ nhiều lời để bù lại: “Mấy giờ dậy?”, “Ăn gì rồi?”, “Hôm nay có lạnh không?”, “Đừng quên quàng khăn”, “Đồ em gửi anh đã nhận được chưa?”… Đại loại là những câu hỏi như vậy. Thỉnh thoảng hai người cũng bàn vài chuyện chính, ví dụ như tiến độ đặt làm nhẫn cưới.
—- Chuyện kết hôn đã được lên lịch, nhưng cụ thể kết hôn như thế nào thì vẫn chưa quyết định.
Có lẽ vì cuộc sống quá tốt đẹp, tâm trạng của Chung Thận luôn tích cực phấn chấn, bộ phim “Mặt nạ” lại yêu cầu anh phải diễn những cảnh cô đơn và lạc lõng, vậy nên tiến độ quay không được thuận lợi như dự kiến. Mỗi khi không thể nhập vai, Chu Chỉ Ninh, người gần như ngày nào cũng đến phim trường thăm đoàn, lại nghĩ ra chiêu trò quái đản.
“Nghe tôi này, cứ tưởng tượng anh bị Hề Vi bỏ rơi đi.”
“Đau không? Khổ không?”
“Tìm được cảm giác chưa?”
“…”
Chiêu này đúng là thất đức, nhưng lại có hiệu quả.
Sau khi quay xong, Chu tiểu thư đến khoe công với đạo diễn Hoàng, đòi cô mời đi ăn. Chung Thận thì đi kể khổ với Hề Vi, nói về những tổn thương tinh thần mình phải chịu đựng, được người yêu an ủi mới coi như xong. —- Cũng coi như là một kiểu đôi bên cùng có lợi.
Trên máy bay, Chung Thận đeo tai nghe, mở từng tin nhắn thoại của Hề Vi ra nghe. Có một tin cậu đã nghe đi nghe lại đến cả chục lần.
“Anh vừa mới tỉnh, sao em nhắn tin sớm thế?” Hề Vi còn chưa tỉnh táo, giọng khàn khàn, chỉ nghe giọng thôi cũng có thể hình dung ra dáng vẻ anh nửa nhắm nửa mở mắt, mò mẫm lấy điện thoại từ bên gối, lơ mơ trả lời tin nhắn, gửi xong lại ném điện thoại sang một bên.
Chẳng có gì đặc biệt, nhưng Chung Thận đang yêu đương cuồng nhiệt, đến cả tiếng thở của người yêu thôi cũng khiến cậu cảm thấy tim mình mềm nhũn, cứ nghe đi nghe lại, nghe đến mức cả vành tai cũng nóng bừng, tim đập thình thịch.
Trước đây Chung Thận không nghĩ mình sẽ trở nên quấn người như vậy khi yêu, hiện tại cậu cũng không cho rằng đây là vấn đề có quấn người hay không. Người ta thích trạng thái nào thì sẽ theo bản năng duy trì trạng thái đó, như cá không thể sống thiếu nước, cậu cũng không thể sống thiếu Hề Vi.
Máy bay hạ cánh vào lúc 8 giờ tối, dưới ánh đèn đường, tuyết rơi lả tả, tâm trạng Chung Thận vô cùng tốt. Ban đầu cậu định tạo bất ngờ cho Hề Vi, không nói mình sẽ về hôm nay, nhưng vừa ra đến sân bay cậu đã không nhịn được mà gọi điện thoại cho người yêu.
Hề Vi bắt máy rất chậm, hình như đang bận gì đó.
Chung Thận cố đè giọng vui mừng của mình xuống: “Anh đang ở nhà à?”
“Không, đang ở bên ngoài.” Hề Vi rất nhạy bén, chỉ nghe giọng điệu đã đoán ra: “Em về Hải Kinh rồi à?”
“Ừ, em vừa ra khỏi sân bay, về nhà chờ anh hay là đi đón anh? Anh đã ăn tối chưa?” Cậu không hỏi Hề Vi đang ở đâu, đoán chắc không ở nhà thì cũng đang đi xã giao, Hề Vi không có nhiều mối quan hệ cá nhân, nhưng lại có không ít mối quan hệ làm ăn.
Nhưng cậu đoán sai rồi, tối nay Hề Vi không có việc gì bận, rủ mấy người bạn rảnh rỗi đi đánh mạt chược, trên bàn đều là những người quen thuộc, dẫn đầu là Hạ Dập và mấy người kia.
“Vừa ăn rồi, đang đánh bài.” Hề Vi nghĩ một chút rồi nói: “Em đến chỗ anh cũng được.”
Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, mối quan hệ cũng đã công khai, nhưng nói là cùng nhau đi chơi thì thật sự chưa từng.
Chung Thận suy nghĩ mấy giây, thấy cũng được: “Được, anh gửi địa chỉ cho em, anh về nhà thay quần áo đã.”
“Không vội, em ăn chút gì rồi đến.”
Điện thoại vừa tắt, Hề Vi tiếp tục bốc bài. Hai người chỉ nói chuyện ngắn gọn vài câu, bản thân không thấy có gì lạ, nhưng đám bạn chơi bài lại vểnh tai lên, nghe lén.
Chuyện Hề Vi trở mặt với gia đình và mất quyền thừa kế không còn là bí mật nữa, chuyện bát quái trong giới đã lan truyền hết lượt này đến lượt khác, phiên bản thay đổi mấy lần, thật giả lẫn lộn, ai nói gì cũng có. Nhưng Hề Vi là cháu đích tôn của Hề Vận Thành, dù chuyện bát quái có lan truyền thế nào, bên ngoài vẫn cho rằng thái tử vẫn là thái tử, ai mà thật sự tin rằng anh không thể thừa kế Hoa Vận? Ít nhất là hiện tại, những chuyện đại sự vẫn do anh quản lý.
Lùi một bước mà nói, ngoài anh ra còn ai nữa, lẽ nào lại để cậu em trai chưa đủ lông đủ cánh nhà cô của anh lên nắm quyền?
Hạ Dập cảm thấy chuyện này không đáng để bàn tán, điều anh ta tò mò hơn là về câu chuyện giữa Hề Vi và Chung Thận. Anh ta không hiểu, một Hề Vi luôn lạnh lùng vô tình sao đột nhiên lại thành đôi với tình nhân được bao nuôi nhiều năm của mình? Bình thường cũng không thấy có dấu hiệu gì.
Nói chung, những người có xuất thân như bọn họ thì hôn nhân đều là một mắt xích lợi ích, cho dù có cưới minh tinh thì cũng chỉ có thể là minh tinh nữ, Chung Thận thì tính là cái gì? – Ngoài việc Hề Vi thật sự yêu cậu ta ra thì không còn cách giải thích nào khác.
Nhưng mấy chữ “Thật lòng yêu” đặt lên trên người Hề Vi rất kỳ quái, Hạ Dập không thể nào hiểu nổi.
Đằng này Hề Vi lại không thích khoe khoang tình cảm, người khác ngại hỏi thẳng, anh ta cũng không chủ động đề cập, cứ như không có chuyện gì xảy ra, trên bàn đánh bài mọi chuyện vẫn như cũ.
Nhưng người ngồi đánh bài với anh đều là cáo già, trước đây khi nhắc đến Chung Thận, thái độ đều rất khinh miệt, bây giờ thì đều ngầm thay đổi sắc mặt, khi nhắc lại Chung Thận thì cứ như cậu là bạn chung của mọi người, rất tôn trọng và thân thiện.
Đến khi Chung Thận đến thì đã hơn 9 giờ, nhân viên phục vụ dẫn cậu vào phòng riêng.
Lúc đó Hề Vi vừa vặn làm cái, vung tay ném xúc xắc, xúc xắc lăn ra số điểm lớn nhất, phía sau có tiếng bước chân đến gần, Hề Vi thuần thục bốc bài, quay đầu lại nhìn: “Đến rồi à.”
Chung Thận gật đầu, cởi áo khoác ngoài đưa cho nhân viên phục vụ mang đi treo, rồi đi đến sau lưng Hề Vi, thấy mấy người khác đều ngẩng đầu nhìn mình, cậu cũng lịch sự mỉm cười chào hỏi.
Chung Thận không quen với những dịp thế này, nhưng cậu là diễn viên, biết cách thể hiện sao cho phù hợp. Với lại hôm nay hiếm hoi được xuất hiện với tư cách là người nhà của Hề Vi, vui mừng đã lấn át tất cả.
Hạ Dập dẫn đầu chào hỏi, Hề Vi giới thiệu sơ qua tên của những người có mặt, đột nhiên đứng dậy gọi Chung Thận: “Nào, em đánh giúp anh hai ván đi.”
Chung Thận nói: “Em chơi không giỏi lắm đâu.”
“Không sao, chơi cho vui thôi mà.” Hề Vi kéo cậu ngồi xuống, đứng sau lưng nhìn bài.
Hạ Dập cười nói: “Có người thắng cả buổi tối, xem như sắp phải mất chút máu rồi.”
Hề Vi nói: “Cậu coi thường ai đấy?” Câu này là để cổ vũ Chung Thận, không ngờ lời còn chưa dứt, Chung Thận đã phá tan bộ bài đẹp của anh, Hề Vi lập tức mất hết khí thế, tự mình cũng bật cười: “Được rồi, mất máu thì mất máu.”
“…”
Chung Thận vừa ngồi xuống bàn bài, đầu óc liền quá tải, không hiểu hai người đang nói cái gì, tư thế thì ra dáng lắm, ra vẻ như thần bài, còn bài thì đánh loạn hết cả lên.
—- Hề Vi vốn lo cậu ngồi xem không hòa nhập được nên mới để cậu đánh thay mình, không ngờ cậu lại thật sự không biết chơi.
Nhưng mà chỉ là giải trí thôi, chơi sao cũng được. Hề Vi đứng nhìn Chung Thận mấy phút, cuối cùng vẫn không nhịn được, đột nhiên cúi người xuống giữ tay cậu lại, đích thân dạy cậu đánh bài.
“Sáu Điều, đừng giữ làm gì.”
Hề Vi đến gần, gần như dán sát vào mặt cậu, lòng bàn tay đè lên mu bàn tay cậu, điều khiển cậu đánh bài, giọng nói bình tĩnh mang theo sự kiểm soát khống chế tự nhiên, Chung Thận bỗng cảm thấy cả người mình như bị anh nắm chặt, tim cậu khẽ run lên, đầu óc càng thêm rối loạn, biến thành con rối bị giật dây.
Dạy người cũng không nên dạy như vậy, khó mà nói Hề Vi không phải là cố ý.
Mấy người bạn chơi bài mắt không nhìn ngang, cúi đầu cười thầm. Nhưng mà Hề Vi, kẻ đầu têu lại trở thành người đứng đắn nhất, nghiêm túc nói: “Lát nữa đánh con này đi, rồi ghép thành một đôi, chờ một trong hai con này.”
Anh cầm tay Chung Thận, vuốt qua cây thất đồng và cửu vạn, những đường vân trên quân bài rõ ràng sắc nét, còn trước mắt Chung Thận thì lại mờ mịt, cậu chẳng nhìn thấy gì cả, không nhịn được mà muốn quay đầu hôn Hề Vi – đã một tháng không gặp rồi, cậu còn chưa kịp hỏi Hề Vi có nhớ mình không.
“Đang nghĩ gì thế?” Hề Vi như không phát hiện ra, gõ nhẹ vào cổ tay cậu, “Đánh bài đi.”
“…Ừ.” Chung Thận rối như tơ vò, nào biết mình nên đánh con gì, tùy tiện rút một con, ra vẻ trấn tĩnh đánh xuống, lại đúng là phá tan bộ ám thất đối mà Hề Vi vừa ghép cho cậu. Trùng hợp làm sao lại còn điểm pháo cho người ta.
Hạ Dập cười lớn: “Ù rồi!”
Chung Thận vô cùng chột dạ, Hề Vi thì không để ý lắm, nhưng nhìn ra tâm trí cậu không đặt vào việc đánh bài, tiếp tục chơi cũng không có ý nghĩa gì, liền nói thẳng với Hạ Dập: “Thôi, các cậu tìm người khác đi, tôi với Chung Thận không chơi nữa.”
“Được thôi.” Hạ Dập rất biết ý, không giữ lại cũng không hỏi thêm: “Lần sau hẹn lại, không đánh bài thì cùng nhau uống rượu cũng được.”
Hề Vi gật đầu, kéo Chung Thận về nhà: “Đi thôi.”
Vừa đến đã đi, nói là đến chơi với Hề Vi, chi bằng nói là đến đón anh.
Vẻ mặt Chung Thận không có gì khác lạ, nhưng bên trong thì lại trong trạng thái “đơ” rồi, toàn bộ tâm trí đều bị Hề Vi lấp đầy, ngoài điều đó ra thì chẳng còn nghĩ được gì khác.
Triệu chứng này có vẻ như cho thấy “cơn nghiện Hề Vi” của cậu lại nặng thêm rồi, thuốc thang vô hiệu.
Lúc về thì lái xe của Hề Vi.
Cửa xe vừa đóng lại, còn chưa kịp khởi động, Chung Thận đã vứt bỏ mọi kiềm chế, ngứa ngáy khó nhịn đẩy Hề Vi xuống ghế, mạnh mẽ hôn anh.
Xe đỗ ở bãi đậu xe ngoài trời, ánh đèn đường xa xa hắt lên tấm kính, tuyết rơi lất phất.
Hề Vi ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhưng chỉ được hai giây đã bị Chung Thận dùng tay giữ cằm kéo lại, bắt anh phải chăm chú nhìn mình.
“Anh có nhớ em không?” Cuối cùng cũng có cơ hội hỏi, hơi thở nóng rực của Chung Thận phả lên da anh.
Hề Vi bật cười: “Ngày nào em cũng hỏi câu này một lần.”
“Tại ai không chịu trả lời thẳng thắn chứ.” Chung Thận vừa oán trách, vừa làm nũng: “Anh nói rõ ràng một câu nhớ em đi, em sẽ không hỏi nữa.”
Hề Vi nhớ lại: “Hình như anh nói rồi thì phải?”
“Có hả? Em không nhớ.” Chung Thận ra vẻ hờ hững, hôn lên trán anh: “Nói lại lần nữa được không?”
Hề Vi rất phối hợp: “Nhớ em.”
Nhưng anh càng trả lời nhanh giọng càng tùy ý, lúc cố tình không chịu nói mới là lúc quyến rũ nhất.
Chung Thận rõ ràng đã có được điều mình muốn nghe, nhưng vẫn không thỏa mãn, đột nhiên lại hy vọng anh đừng nói, cứ mãi trêu ngươi mình.
Ý nghĩ này thoáng qua, Chung Thận thầm mắng mình một câu “Có bệnh”. Hề Vi lại như nhìn thấu cậu, cười khẽ đầy ẩn ý, tiếng cười khiến tai Chung Thận tê dại, mắt hoa lên, đột nhiên hiểu ra “cơn nghiện Hề Vi” đã là bệnh gì rồi – tên gọi thông thường của nó hẳn là si mê đi.
“Được rồi, về nhà thôi.” Hề Vi đẩy người yêu đang dính lấy mình ra, anh cảm thấy trạng thái hiện tại của Chung Thận chắc là không lái xe được, vậy nên đã chủ động đổi sang ghế lái, hỏi: “Em được nghỉ mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Chỉ ba ngày thôi à?”
Cuối cùng Hề Vi cũng nói một câu mà Chung Thận thích nghe: “Ừ, xuân tiêu ngắn ngủi, tối nay đừng lãng phí.”
Hết chương 40.