Chương 40: Song Sư (40)

 

Chương 40: Song Sư (40)

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Phó hiệu trưởng Quan, người này cũng là học sinh của bà sao?”

 

Phó hiệu trưởng Quan nhìn kỹ rồi nói: “Tôi không có ấn tượng gì cả, để tôi xem lớp của cô ấy… lớp Ba, không phải do tôi dạy, tôi dạy lớp Một và lớp Hai.”

 

Quý Trầm Giao nhìn lại bức ảnh, nhìn lâu lại thấy xa lạ. Anh không để ý lắm, nhưng trong tiềm thức thì đã ghi nhớ cái tên Lý Tâm Bối này.

 

Phó hiệu trưởng Quan rất biết ơn cảnh sát vì đã khởi động lại cuộc điều tra vụ án Đường Hồng Đình, bà đã trò chuyện rất nhiều với Quý Trầm Giao. Trong khi bọn họ trò chuyện, Thẩm Tê đi loanh quanh trong văn phòng hiệu trưởng, nhìn thấy cả một bức tường tủ sách bằng kính, ngoài sách vở và giấy khen còn có không ít đồ vật linh tinh, trong đó có một chiếc hộp giấy đã ngả màu vàng thu hút sự chú ý của cậu ta. Đó là một hộp cờ quân sự, một thứ đã từng phổ biến trong giới con trai ở thành phố Hạ Dung mười mấy năm trước, cậu ta cũng từng có một hộp y hệt, nhưng sau vài lần chuyển nhà thì đã mất. Đột nhiên nhìn thấy nó ở đây, cậu ta chợt nảy ra ý định mua một hộp để hoài niệm về thời niên thiếu.

 

Rời khỏi trường trung học Thương Thủy, vẫn còn chút thời gian, Quý Trầm Giao đi đến hiệu sách của Mễ Vi.

 

Còn tại khu Nam Thành thành phố Hạ Dung, đội cảnh sát hình sự ở phân cục đã nhận được tin báo từ đồn cảnh sát – phát hiện một thi thể đang phân hủy trong một khu đất hoang ở đại lộ Ô Tân.

 

Trần Tinh là nữ đội trưởng duy nhất của đội cảnh sát hình sự trong năm phân cục, lập tức dẫn đội đến hiện trường.

 

Đại lộ Ô Tân, nghe tên thì có vẻ rất hoành tráng và hào nhoáng, nhưng thực tế lại nằm ở khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn, phía Bắc là một loạt các khu chung cư mới ở rìa thành phố, phía Nam là khu đất hoang đã được chủ đầu tư mua lại, nhưng vẫn chưa khởi công xây dựng, vào mùa xuân hè, cỏ dại mọc um tùm, cỏ cao đến nửa người.

 

Khu đất hoang ít người lui tới, đi về phía Nam nữa thì sẽ đến huyện rồi.

 

Người báo án là một nhóm trẻ em lớp sáu, các bé gái thì đã khóc thét lên vì sợ hãi, còn mấy bé trai gan dạ hơn thì kể lại quá trình phát hiện thi thể một cách hết sức sinh động.

 

Bọn trẻ đều là học sinh của trường tiểu học Ô Tân, sắp tốt nghiệp, sau này mỗi đứa sẽ học ở một trường cấp hai khác nhau, không còn được gặp nhau nữa, vì thế trong lòng tràn đầy nỗi buồn ly biệt, bèn rủ nhau trốn học một bữa, đi đến nơi “xa nhất” để xem.

 

Đối với chúng, khu Bắc Thành không tính là xa, vì đó là nội thành, khu đất hoang mới là “Tận cùng của thế giới”, vì cha mẹ luôn dặn không được đến những nơi không có người như thế.

 

Chúng đến khu đất hoang, vô cùng phấn khích, cảm thấy như đang trong cuộc phiêu lưu của Sinbad, nhưng cuộc phiêu lưu chưa bắt đầu được bao lâu thì một đứa có khứu giác nhạy bén đã ngửi thấy mùi hôi thối.

 

Lần theo mùi hôi thối đi về phía trước, chúng nhìn thấy một ụ đất hơi nhô lên, cỏ dại cũng khác với xung quanh.

 

Một đứa xem phim truyền hình nhiều đã đề nghị đào lên xem thử, nhỡ đâu có xác chết thì sao!

 

Và quả thực là có.

 

Trần Tinh kiên nhẫn nghe bọn trẻ “diễn tả lại”, rồi đến bên thi thể. Pháp y và chuyên viên dấu vết đang bận rộn, mùi xác chết xông lên nồng nặc, dạo gần đây trời lại nắng liên tục, mà nơi này lại ẩm thấp, nếu để thêm một thời gian nữa, e rằng sẽ xuất hiện hiện tượng xác chết trương phình.

 

Vài đội viên thiếu kinh nghiệm đã bị mùi hôi thối xông đến mức phải ra lề đường nôn thốc nôn tháo, còn Trần Tinh thì bình tĩnh nhìn xuống thi thể, là nam giới, thời gian tử vong có thể trên mười ngày, phía trước cổ có vết thương do vật sắc nhọn gây ra, có thể là bị dao đâm chết. Nạn nhân mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trên cổ có đeo một sợi dây màu xanh lam, nhưng vật đáng lẽ phải được treo ở dưới lại không thấy đâu.

 

Trần Tinh nhìn về phía khu chung cư không xa, có lẽ nạn nhân là nhân viên bán hàng của khu nhà này?

 

Sau khi kết thúc việc khám nghiệm hiện trường, pháp y đưa thi thể về phân cục để tiếp tục giải phẫu. Đội phó Trương Phong nói: “Vụ này chúng ta tự giải quyết.”

 

Không phải tất cả các vụ án mạng đều sẽ được chuyển lên cục cảnh sát thành phố, mà các vụ án cục cảnh sát thành phố tiếp nhận cũng không phải toàn bộ đều giao cho đội trọng án xử lý. Phần lớn các vụ án, phân cục sẽ tự mình điều tra phá án.

 

Ý tưởng của Trương Phong đại diện cho phần lớn các cảnh sát hình sự của phân cục – khi vụ án đến thì không thể trốn tránh, đội trọng án cũng không có gì ghê gớm, anh em bọn họ cũng có thể phá được.

 

Nhưng Trần Tinh lại nói: “Gửi báo cáo điều tra lên cục cảnh sát thành phố đi.”

 

Trương Phong nghe vậy thì không vui.

 

Trần Tinh liếc anh ta một cái, “Nhưng vụ án chúng ta tự phá.”

 

Danh tính của nạn nhân tạm thời chưa xác định được, Trần Tinh cho người kiểm tra các hồ sơ báo cáo mất tích trong nửa tháng gần đây, đối chiếu từng người, nhưng không có ai là nạn nhân.

 

Điều này khiến Trần Tinh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhìn cách ăn mặc của người chết thì không giống người vô gia cư không người thân thích, thậm chí sợi dây màu xanh lam còn cho thấy rất có thể anh ta là một người lao động, nhưng chết lâu như vậy rồi mà vẫn không có ai biết sao?

 

Việc so sánh DNA và dấu vân tay thông thường cũng không thể xác nhận được danh tính của nạn nhân, trước đây anh ta không có tiền án tiền sự, thông tin liên quan cũng không được thu thập vào mạng lưới điều tra ở những nơi khác.

 

Không rõ danh tính, bước điều tra tiếp theo sẽ khó triển khai, Trần Tinh nhìn chằm chằm vào quần áo của nạn nhân rồi trầm tư một lúc, quyết định bắt đầu từ đại lộ Ô Tân, điều tra các cơ sở môi giới mua bán và cho thuê nhà từ gần đến xa.

 

Khu nhà ở khu Nam Thành này mới được quy hoạch xây dựng trong vài năm gần đây, định vị ở mức trung và cao cấp, có cả biệt thự và chung cư, ban đầu khá được chú ý, nhưng bây giờ lại bán không chạy. Bởi vì nó quá xa trung tâm khu Nam Thành, thương mại không phát triển, mà giá nhà lại không thể giảm xuống được vì định vị như vậy.

 

Dọc đường nhiều nhất là các cơ sở môi giới, bọn họ nghĩ nát óc xem làm sao để bán, chuyển nhượng hoặc cho thuê nhà.

 

Tin tức phát hiện thi thể ở khu đất hoang đã lan truyền khắp đại lộ Ô Tân, những người môi giới không có khách tụ tập lại với nhau bàn tán xôn xao, suy đoán đủ kiểu, ai ai cũng như Sherlock Holmes vậy. Nhưng khi cảnh sát hình sự tìm đến thì tất cả đều trở nên nhút nhát như chim sợ cành cong.

 

Trần Tinh lần lượt hỏi từng cửa hàng xem có nhân viên nào đã vài ngày không đi làm hay không, một giờ sau, cô thực sự tìm được manh mối.

 

Quản lý của công ty môi giới nhà đất Ái Ô nói rằng, văn phòng bọn họ có một người tên là Chương Húc Minh, đã bảy tám ngày rồi không đến làm việc.

 

Quản lý tìm ra tờ đơn xin việc và bản sao chứng minh thư của Chương Húc Minh khi anh ta vào làm, “Xem đi, chính là anh ta.”

 

Chương Húc Minh là một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, ba mươi ba tuổi. Sau khi thi thể phân hủy thì rất khó phân biệt được ngoại hình, nhưng hai người có tuổi tác tương đương nhau. Trần Tinh lập tức gọi vào số điện thoại trên tờ khai.

 

“Vô ích thôi, tôi đã gọi rồi, máy tắt.” Quản lý nói.

 

Quả nhiên không gọi được, Trần Tinh thông báo cho bộ phận kỹ thuật, thử định vị. Cô lại lấy ảnh quần áo của nạn nhân ra, nhờ quản lý nhận diện.

 

Quản lý không dám nhìn, chỉ liếc qua hai cái rồi hét lên, “Là đồng phục của chúng tôi phát!”

 

Trần Tinh nhìn quần áo của những nhân viên khác trong văn phòng, trong lòng đã có tính toán, cô hỏi: “Chương Húc Minh đã mất tích lâu như vậy, tại sao các anh không báo cảnh sát?”

 

“Chuyện này không liên quan đến tôi mà.” Quản lý vừa vội vừa sợ, việc nhìn thấy quần áo dính máu của nạn nhân khiến anh ta chìm trong sợ hãi, vội vàng lấy thuốc nhỏ mắt ra, nhỏ đầy cả mặt.

 

Trần Tinh: “…”

 

Sau khi cố gắng miễn cưỡng trấn tĩnh lại, quản lý mới giải thích: “Không phải là tôi thoái thác trách nhiệm, nhưng nhân viên có mất tích hay không thật sự không thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Cô không biết cái ngành này của chúng tôi có tính luân chuyển cao như thế nào đâu, đăng ký một tờ khai là được, cũng không phải làm việc tại văn phòng, ngày nào cũng ra ngoài mời chào khách hàng, mời được thì về lấy chìa khóa, không mời được thì không về. Thật lòng mà nói, tôi không biết bọn họ ở ngoài có làm việc nghiêm túc hay là đi dạo chơi.”

 

Quản lý sờ vào thuốc nhỏ mắt trên mặt, “Không mời được khách thì không có hoa hồng, lương cơ bản chỉ có 1200 tệ, có người không muốn làm nữa, hoặc tìm được lối thoát khác rồi thì không quay lại nữa. Làm được một thời gian rồi bỏ đi rất nhiều. Ai cũng ngầm hiểu với nhau, chỉ cần không ăn trộm chìa khóa, không phải là nhân viên chủ chốt, thì chúng tôi đều không quản.”

 

Quản lý càng nói càng thấy ấm ức, “Chương Húc Minh làm việc ở đây ba tháng, chỉ chốt được một giao dịch, tiền đồng phục của anh ta tôi còn chưa tính với anh ta đâu! Hơn nữa, người mất tích thì người nhà phải báo cảnh sát chứ, chẳng lẽ nhà anh ta không báo à?”

 

Trần Tinh nghĩ thầm, người nhà báo cảnh sát rồi thì tôi còn phải vất vả đi từng nhà hỏi thăm như thế này làm gì?

 

“Anh ta có nhắc đến người nhà không? Hoặc có đăng ký thông tin liên lạc với gia đình không? Rất nhiều đơn vị đều yêu cầu điền thông tin người liên hệ khẩn cấp.”

 

Quản lý lại kêu khổ, chỉ vào tờ đơn, “Thông tin anh ta đăng ký đều ở đây hết rồi, chỉ có quê quán thôi, đây, đến từ thị trấn Thương Thủy.”

 

Trần Tinh lại yêu cầu quản lý mở camera giám sát, lần cuối cùng Chương Húc Minh xuất hiện ở Ái Ô là vào 10 giờ sáng ngày 25 tháng 4. Anh ta nói chuyện một lát với vài đồng nghiệp, rồi đi ra ngoài, trông có vẻ không có gì bất thường.

 

Mà camera các ngày trước đó, gần như anh ta cũng chỉ xuất hiện vào khoảng 10 giờ, uống nước trong văn phòng, ăn đồ ăn vặt chuẩn bị cho khách. Đôi khi vào khoảng 6 giờ chiều cũng đến một chuyến, dùng một bình nước lớn để lấy nước mang đi.

 

Quản lý kinh ngạc nói: “Tôi còn không phát hiện ra anh ta có thói quen này!”

 

Lúc này, một nhân viên nói: “Anh ta còn thích ăn chực, đôi khi chúng tôi cùng nhau ra ngoài tìm kiếm khách hàng, đến giờ ăn cơm, anh ta lại bảo tôi mời anh ta ăn. Hình như anh ta rất thiếu tiền, nhưng anh ta lại có một chiếc đồng hồ hơn mười nghìn tệ.”

 

Trên người nạn nhân không có bất kỳ tài sản gì, nếu người chết đúng là Chương Húc Minh, vậy thì đồng hồ và điện thoại, chìa khóa, v.v… đều bị hung thủ cướp đi rồi?

 

Việc cấp bách trước mắt vẫn là phải xác định danh tính của nạn nhân bằng kỹ thuật, Trần Tinh hỏi: “Các anh có biết chỗ ở của Chương Húc Minh không?”

 

Vẫn là nhân viên kia nói: “Tôi biết vị trí đại khái, nhưng không rõ là nhà nào.”

 

Trên đại lộ Ô Tân ngoài các khu chung cư mới còn có một số khu dân cư cũ chưa được giải tỏa, nhân viên dẫn Trần Tinh đến một khu nhà thấp tầng trong đó, bên cạnh khu nhà thấp tầng có một quán cơm đậu hũ.

 

“Có lần tôi không phục, bảo Chương Húc Minh cũng mời tôi ăn một bữa, anh ta đã dẫn tôi đến đây, năm tệ một suất, chậc, tôi mời anh ta toàn là cơm hộp mười lăm tệ.” Nhân viên đó chỉ lên lầu, “Anh ta ở tầng ba của tòa nhà này, chúng tôi ăn xong anh ta có lên nhà vệ sinh, anh ta tự nói là tầng ba, lên rồi xuống ngay, bảo tôi đợi anh ta.”

 

Các đội viên phân cục tản ra, hỏi thăm hàng xóm về Chương Húc Minh, không lâu sau thì tìm được chủ nhà. Chủ nhà đã thu tiền thuê nhà nửa năm, cho nên cũng không quan tâm người thuê nhà có bỏ trốn hay không.

 

Cửa phòng mở ra, một mùi hôi chua nồng xộc thẳng vào mặt, Trần Tinh đeo găng tay, bao giày và khẩu trang vào, bắt đầu khám nghiệm.

 

Chương Húc Minh ở ngoài thì ăn mặc chỉnh tề, nhưng ở nhà thì lại rất bẩn thỉu, tình trạng vệ sinh trong phòng rất đáng lo ngại, nhưng lại tạo điều kiện thuận lợi cho việc khám nghiệm, giấy vệ sinh trong thùng rác, xoong nồi bát đũa chưa rửa, tóc có nang tóc trên giường, đây đều là những mẫu xét nghiệm so sánh quan trọng.

 

Có lẽ là biết nhà mình không ra gì, vậy nên Chương Húc Minh không dẫn ai về nhà, trong nhà chỉ có một dấu chân và dấu vân tay.

 

Sau khi đối chiếu DNA và dấu vân tay, người chết quả thực chính là Chương Húc Minh.

 

Đồng thời, pháp y cũng đã hoàn thành việc giải phẫu, cổ của Chương Húc Minh bị vật sắc nhọn đâm xuyên qua bốn lần, vết thương tập trung ở dưới yết hầu. Trước khi chết, anh ta có các triệu chứng bị dị ứng, thức ăn còn sót lại trong dạ dày có đậu phộng.

 

“Chương Húc Minh bị dị ứng đậu phộng, sau khi ăn nhầm đã ngã xuống đất, hung thủ đã ghì chặt anh ta, dùng dao giết chết anh ta.” Pháp y nói: “Tại hiện trường còn có một dấu chân khác, rất có thể là do hung thủ để lại.”

 

Đó là dấu chân của một đôi giày thể thao nữ, cỡ 38, có thể dựng hình dựa trên dấu chân.

 

Trong lòng Trần Tinh hơi yên tâm, hung thủ có thể là nữ, trước đầu độc sau giết người cũng phù hợp với đặc điểm gây án của một số tội phạm nữ.

 

Xem ra vụ án này không khó điều tra phá án.

 

Thông tin ban đầu đã được tổng hợp sắp xếp xong, Trần Tinh gửi báo cáo cho đội cảnh sát hình sự ở cục cảnh sát thành phố. Đây là thói quen phá án của cô.

 

Đội trưởng của các phân cục khác chỉ gửi báo cáo qua loa cho cục cảnh sát thành phố sau khi đã hoàn thành việc phá án, mặc dù cục cảnh sát thành phố là cấp trên của phân cục, nhưng các cảnh sát hình sự rất hiếu thắng, không vì mình ở phân cục mà cảm thấy mình thấp kém hơn.

 

Cô cũng vậy, các vụ án có thể phá được thì tuyệt đối không nhờ đến người khác, nhưng thông tin thì lại có thể đồng bộ với cục cảnh sát thành phố. Đây là một loại tự tin khác biệt, cũng là sự thận trọng đặc biệt của cô.

 

Cô tin mình có thể phá án, nhưng nếu không thể thì cũng sẽ không làm chậm trễ thời cơ tìm ra sự thật.

 

Báo cáo của phân cục gửi đến đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố, Lương Vấn Huyền mở ra. Báo cáo của Trần Tinh viết rất tốt, ngắn gọn dễ hiểu, rõ ràng rành mạch. Lương Vấn Huyền nhanh chóng lướt qua, ánh mắt dừng lại ở quê quán của Chương Húc Minh.

 

Thị trấn Thương Thủy?

 

Lại là thị trấn Thương Thủy!

 

Mà lúc này ở thị trấn Thương Thủy, Quý Trầm Giao đã gặp được Mễ Vi, cô mở một hiệu sách nhỏ bán sách tham khảo. Cô từng là bạn học của Đường Hồng Đình sau khi phân lớp năm lớp 11, trong mắt người khác, cô có nhiều giao tiếp với Đường Hồng Đình vốn cô độc, sau khi Đường Hồng Đình thi trượt đại học, cô đã thi đỗ một trường đại học hạng hai ở tỉnh bên cạnh, nhưng sau khi tốt nghiệp lại không ở lại thành phố lớn làm việc mà trở về quê hương làm ăn buôn bán.

 

Ngoài sách, hiệu sách nhỏ còn bán cả đồ ăn vặt và trà sữa, đều là những thứ học sinh thích, thỉnh thoảng có người đến mua, việc kinh doanh có vẻ khá tốt.

 

Nghe thấy cái tên Đường Hồng Đình, Mễ Vi khựng lại, ánh mắt đột nhiên mở to, như thể đang kéo người đại diện cho cái tên này ra từ sâu thẳm trong ký ức.

 

“Đường Hồng Đình…” Giọng cô có chút run rẩy, “Các anh bắt được hung thủ rồi sao?”

 

Quý Trầm Giao không nhắc đến vụ án Lưu Ngọc Thuần, chỉ nói hiện tại đã khởi động lại việc điều tra vụ án Đường Hồng Đình, cần tìm hiểu về chuyện năm đó từ bạn bè, thầy cô giáo của Đường Hồng Đình.

 

Phải mất một lúc Mễ Vi mới tiêu hóa được, sau đó bảo chồng ra tiếp những học sinh ra vào hiệu sách, “Ra sân sau nói chuyện nhé.”

 

Phía sau hiệu sách nhỏ là một cái sân nhỏ, nối liền với căn nhà nhỏ hai tầng nơi gia đình Mễ Vi ở. Trong sân có một giàn nho được dựng làm mái che, bên dưới rất yên tĩnh.

 

Mễ Vi lấy trà chanh từ trong cửa hàng ra mời khách, “Thực ra tôi cũng không hiểu nhiều về Đường Hồng Đình, trước đây chúng tôi ở chung một tòa nhà, thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi học thì đi cùng nhau, chỉ là biết nhiều hơn một chút về cô ấy so với những người khác thôi.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Chỉ là đi học cùng nhau thôi sao?”

 

Mễ Vi cười bất lực, “Tôi không có chí hướng như cô ấy, trường chúng tôi tuy có ba tiết tự học buổi tối, nhưng phần lớn mọi người hoặc là không học, hoặc là chỉ học một tiết rồi về, tôi tám giờ tối là về nhà, còn cô ấy thì tự mình học hết tiết cuối cùng, đôi khi phải có người gác cổng ra nhắc nhở thì mới chịu về.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Một cô gái, hơn mười giờ tối tự về nhà, có thể gặp bất cứ ai. Quý Trầm Giao nghĩ vậy, rồi lại hỏi: “Bình thường các cô nói những chuyện gì?”

 

“Cô ấy ít nói, có nói thì cũng chỉ toàn về chuyện học, tôi không thích nghe, nói với cô ấy về các ngôi sao nổi tiếng thì cô ấy lại toàn dạy dỗ tôi.” Giọng điệu của Mễ Vi chậm rãi, mang theo một chút hoài niệm, “Lúc đó không hiểu chuyện, thấy dáng vẻ cô ấy dạy dỗ tôi rất buồn cười, thế nên tôi cứ cố ý chọc cô ấy để cô ấy dạy dỗ mình.”

 

Quý Trầm Giao: “Cô ấy dạy dỗ cô như thế nào?”

 

Mễ Vi nghĩ một lát rồi nói, “Cô ấy nói con gái chúng ta không nên đi sùng bái mấy ngôi sao nổi tiếng, cũng không nên nghĩ đến việc lấy chồng giàu, mà nên tự mình phấn đấu. Những gia đình như chúng tôi, cha mẹ không có tiền, lối thoát duy nhất chính là dựa vào việc học. Lúc mười mấy tuổi tôi không để chuyện này trong lòng, nhưng trong vô thức chắc vẫn bị cô ấy ảnh hưởng nhỉ? Năm lớp 10 tôi còn không muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng lúc tốt nghiệp lại thi đỗ đại học, mặc dù chỉ là một trường đại học hạng hai không ra gì.”

 

Mễ Vi buồn bã, “Cô ấy chỉ là quá cố chấp, cứ nhất định phải vào trường trọng điểm, thành tích của cô ấy thì vào một trường đại học bình thường không có vấn đề gì.”

 

Thấy Mễ Vi im lặng, Quý Trầm Giao tiếp tục tìm đề tài, “Sao cô lại nghĩ đến việc mở hiệu sách ở trước cổng trường trung học?”

 

Mễ Vi lau khóe mắt, rồi lại cười nói: “Vì sách tham khảo kiếm được tiền mà. Nhưng đôi khi tôi lại nghĩ đến lời Đường Hồng Đình nói, những đứa trẻ như chúng tôi, việc học chính là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.”

 

Lúc này, có một nữ sinh đến mua sách tham khảo. Mễ Vi nhìn qua sân một cái, có chút vui mừng, “Đứa trẻ đó học rất giỏi, thường xuyên đến hỏi tôi sách tham khảo nào tốt. Tôi không có lý tưởng cao cả gì, tôi chỉ muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình thôi, nhưng có thể tiện thể giúp đỡ cô bé đó, trong lòng tôi cũng rất vui.”

 

Mễ Vi nói: “Có những ảnh hưởng là như vậy đó, cô ấy ảnh hưởng đến tôi, giống như cô ấy cũng bị người khác ảnh hưởng.”

 

“Ừm?” Quý Trầm Giao hỏi: “Ai đã từng ảnh hưởng đến cô ấy?”

 

“Ở tòa nhà chúng tôi có một gia đình suốt ngày cãi vã, đánh nhau, đàn ông đánh phụ nữ, người phụ nữ trong gia đình rất khổ sở, muốn ly hôn nhưng lại không có cách nào.” Mễ Vi nói: “Sau đó có một chị đến giúp, chị ấy cầm dao phay hay gì đó, nói chung là chuyện mà ủy ban khu phố không giải quyết được thì lại để chị ấy giải quyết. Ly hôn rồi, người đàn ông lủi mất, không dám đến gây sự với người phụ nữ nữa.”

 

“Ngày đó tôi và Đường Hồng Đình đều nhìn thấy. Đường Hồng Đình nói, con gái chúng ta phải như vậy, phải học, không được sợ đàn ông, bọn họ chỉ là hổ giấy mà thôi.”

 

Trong đầu Quý Trầm Giao hiện ra hình ảnh mà Mễ Vi miêu tả, hỏi: “Người đến giúp có phải là bà chủ quán mì hoành thánh gà chị Tôn không?”

 

Mễ Vi kinh ngạc nói: “Sao anh biết?”

 

Đương nhiên là Quý Trầm Giao không thể nói mình đã gặp bà chủ quán mì hoành thánh gà được, anh hỏi cặn kẽ về chuyện ly hôn của người hàng xóm, Mễ Vi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nói người hàng xóm đó là người rất nhút nhát, quen với việc cam chịu, là do bị đánh không chịu nổi nữa, muốn tự tử nhưng không thành, thế mới hạ quyết tâm ly hôn với người chồng cặn bã.

 

Chuyện nhà thì người ngoài khó mà phân xử được, đồn công an, ủy ban khu phố, hội phụ nữ đều ra mặt, nhưng người đàn ông nói gì cũng không chịu ly hôn, trước mặt người ngoài thì khóc lóc thảm thiết, thề thốt sẽ thay đổi, nhưng người ngoài vừa đi thì đâu lại vào đấy.

 

Nhưng chị Tôn thì lại mang dao đến, người đàn ông cặn bã đó không dám ngang ngược với chị ta, lại nghe ngóng được chuyện chị ta từng giết chồng, nên mới không cam tâm tình nguyện mà ly hôn. Sau khi ly hôn thì cũng thường xuyên đến quấy rối vợ cũ, nhưng bị chị Tôn đánh cho sợ xanh mặt, người phụ nữ đáng thương đó mới có được những ngày tháng yên ổn.

 

Ngoại trừ chuyện giết chồng ra thì những chuyện còn lại đều giống như những gì mà Quý Trầm Giao đã nghe ngóng được từ bà Tôn. Mễ Vi cũng bổ sung, nói chuyện giết chồng là do hàng xóm láng giềng lúc đó truyền miệng, thực ra không có chuyện đó, chị Tôn chỉ là dùng dao đe dọa chồng thôi.

 

“Lúc đó tôi không hiểu tại sao Đường Hồng Đình lại sùng bái bà chủ Tôn đến thế, trong mắt tôi thì bà chủ Tôn chỉ là một người đàn bà hung dữ, hoàn toàn không có vẻ đẹp mềm mại của phụ nữ.” Mễ Vi tự giễu lắc đầu, “Sau này lớn lên, bước ra xã hội rồi tôi mới hiểu được tâm tình của Đường Hồng Đình. Cô ấy à, cha mẹ mất sớm, chưa bao giờ có ai bảo vệ cô ấy, cô ấy phải tự lập, nhưng vì cô ấy là con gái mà con đường nhân sinh gập ghềnh, con đường này của phụ nữ khó đi hơn đàn ông nhiều.”

 

Ý thức được mình đang giãi bày tâm sự với một nam cảnh sát hình sự, Mễ Vi xấu hổ dừng lại một chút, “Ý của tôi là, phụ nữ phải mạnh mẽ và kiên cường hơn.”

 

Quý Trầm Giao thất thần nghĩ đến hai đồng nghiệp nữ của mình, Tịch Vãn và vị đội trưởng phân cục Nam Thành, hai nữ cảnh sát đó đều rất mạnh mẽ, là những đồng nghiệp mà anh rất ngưỡng mộ.

 

Mễ Vi tiếp tục nói: “Bây giờ tôi rất hiểu Đường Hồng Đình, chúng ta chỉ có biến thành người như bà chủ Tôn thì mới không dễ dàng bị đánh bại, mạnh mẽ không phải là xấu xí, mà là một phong thái khác.”

 

Quý Trầm Giao hỏi về việc Đường Hồng Đình có nói chuyện hay có trao đổi gì khác với chị Tôn không. Mễ Vi hồi tưởng lại một lúc rồi nói, “Tôi nghĩ là không có, cô ấy rất kín đáo, sẽ không dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Với lại tôi nhớ cô ấy đã từng nói, những chuyện muốn làm phải đợi sau khi thi đỗ vào trường trọng điểm. Có lẽ cô ấy muốn mang giấy báo nhập học đi gặp thần tượng của mình chăng?”

 

Quý Trầm Giao ra khỏi hiệu sách nhỏ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.

 

Anh nhìn về phía chân trời, trong đầu là những manh mối rối bời, đến khi mắt bị ánh sáng chiếu đến nhức mỏi, mới thu tầm mắt lại.

 

Đường Hồng Đình coi chị Tôn là tấm gương, nơi cô bé bị hại cũng chỉ cách quán mì hoành thánh gà mấy chục mét, Đường Hồng Đình và chị Tôn thật sự chưa từng tiếp xúc với nhau như Mễ Vi đoán sao? Hay đã từng tiếp xúc, nhưng Mễ Vi không biết?

 

Dù là mười hai năm trước hay bây giờ gì cũng vậy, chị Tôn đều chưa từng nhắc đến việc mình có quen biết với Đường Hồng Đình, tích cực phối hợp điều tra, trông có vẻ chỉ là một người qua đường bình thường.

 

Lưu Ngọc Thuần làm ở quán của chị Tôn, mười hai năm sau lại bị hại, có mối liên hệ nào đó chưa thể phân biệt rõ với cái chết của Đường Hồng Đình.

 

Rốt cuộc thì giữa bọn họ có quan hệ gì?

 

Quý Trầm Giao dùng ngón cái và ngón giữa ấn vào huyệt thái dương, rối, quá rối, chắc chắn còn có điều gì đó mà anh chưa nhận ra.

 

“Đây là loại công phu gì vậy?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Quý Trầm Giao vội ngẩng đầu lên, nhưng lại không thấy người đâu.

 

“Ở đây.” Trên chiếc xe ba bánh bên đường, Lăng Liệp huýt sáo một tiếng.

 

Quý Trầm Giao đã không còn ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của Lăng Liệp nữa: “Có việc gì?”

 

“Không có chuyện gì thì không được đến tìm anh chơi à?”

 

“…” Quý Trầm Giao lập tức quay người bỏ đi.

 

Lăng Liệp từ từ lái xe ba bánh theo sau, cứ như lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành vậy, “Ê ê ê, đội trưởng Quý, anh đi đâu vậy?”

 

Quý Trầm Giao: “Đi điều tra án!”

 

Lăng Liệp: “Ồ, tôi ngàn dặm xa xôi đưa manh mối đến, đội trưởng Quý có muốn nghe không?”

 

Quý Trầm Giao tác phong nghiêm chỉnh, thù riêng tuyệt đối không xen vào việc công, anh lập tức xoay người lại, “Manh mối gì?”

 

Lăng Liệp chỉ ra phía sau, “Lên xe đi.”

 

Mí mắt Quý Trầm Giao giật giật, “Xe ở đâu ra vậy?”

 

“Tôi thuê đó, sao, anh coi thường xe ba bánh à?”

 

Loại xe ba bánh này Quý Trầm Giao thấy rất nhiều ở thị trấn Thương Thủy, công dụng tương đương với taxi ở thành phố, giá khởi điểm ba tệ, rất tiện lợi.

 

Lăng Liệp hét vào một cặp tình nhân đang đi tới: “Đi xe không?”

 

Thấy cặp tình nhân kia định lên xe thật, Quý Trầm Giao lập tức lên xe. Lăng Liệp ai da ai da xin lỗi cặp tình nhân kia: “Xin lỗi nhé, ở đây có một vị khách không có ý thức đã giành lên xe trước rồi.”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Cặp tình nhân: “…”

 

“Manh mối gì?” Quý Trầm Giao vội vàng hỏi vào chuyện chính.

 

“Bọn trẻ con chơi trốn tìm ở đại lộ Ô Tân, tìm được một cái xác. Phân cục đã phong tỏa khu đó để điều tra rồi, anh đoán xem tôi nghe ngóng được gì?”

 

“Đừng có úp mở nữa!”

 

“Cái người chết đó, quê gốc ở ngay thị trấn Thương Thủy.”

 

Đúng lúc này, điện thoại của Lương Vấn Huyền gọi đến, “Đội trưởng Trần Tinh của phân cục Nam Thành đã chuyển đến một manh mối vụ án mạng, danh tính nạn nhân đã được xác nhận, là người ở thị trấn Thương Thủy.”

 

Tiếng gió khi xe ba bánh chạy rất lớn, Quý Trầm Giao lập tức bảo Lăng Liệp dừng xe bên đường. Lăng Liệp ra vẻ “Nhìn xem, tôi không lừa anh mà”.

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Người chết bao nhiêu tuổi? Thời gian tử vong là khi nào?”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Thi thể hôm nay mới được phát hiện, tổng hợp kết luận từ camera giám sát và khám nghiệm tử thi thì thời gian bị hại là vào đêm ngày 25 tháng 4. Tôi gửi báo cáo của đội trưởng Trần cho cậu, cậu vừa xem tôi vừa nói.”

 

Quý Trầm Giao lập tức dùng máy tính bảng nhận.

 

Hoàng hôn tuy đẹp, nhưng lại rất ngắn ngủi, khi Quý Trầm Giao lên xe, cả thị trấn vẫn còn được ráng chiều bao phủ, nhưng sau khi xem và tiêu hóa xong báo cáo thì bên ngoài xe đã là một màn đêm dày đặc.

 

“Chương Húc Minh ba mươi ba tuổi, mười hai năm trước là hai mươi mốt tuổi, chỉ lớn hơn Đường Hồng Đình hai tuổi. Thị trấn Thương Thủy không lớn, có lẽ những người cùng tuổi có mối liên hệ nào đó.” Quý Trầm Giao khẽ nhíu mày, đây là động tác quen thuộc khi anh suy nghĩ, “Thời gian tử vong sớm hơn Lưu Ngọc Thuần một chút, cũng là bị vật sắc nhọn đâm xuyên qua động mạch và mạch máu ở cổ, nhưng trước khi chết anh ta đã ăn nhầm đậu phộng gây dị ứng.”

 

Lương Vấn Huyền nói: “Nhưng điều này cũng có thể hiểu là ‘mất khả năng chống cự’. Một người bị dị ứng ngã xuống, một người thì trong lúc đang say giấc ngủ.”

 

Quý Trầm Giao: “Hiện trường có dấu chân nghi là của hung thủ, có khả năng cao là nữ…. Giả sử người giết Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh là cùng một người, hung thủ đang….”

 

Diệt khẩu hay là báo thù?

 

Vấn đề mấu chốt mà bọn họ đã từng thảo luận lại hiện lên.

 

Quý Trầm Giao xem đi xem lại báo cáo mà phân cục gửi đến, “Không có thông tin gì thêm sao? Chương Húc Minh này có lai lịch gì?”

 

Lương Vấn Huyền: “Chỉ có bấy nhiêu thôi, phân cục mới bắt đầu vào việc, tốc độ xác nhận danh tính như thế này đã được xem là nhanh rồi.”

 

Quý Trầm Giao nghĩ thầm, chuyện này đúng là trùng hợp, vừa mới nghĩ đến Trần Tinh thì đã nhận được báo cáo của Trần Tinh, “Tôi liên lạc với cô ấy thử.”

 

Trần Tinh rất bận, nhưng khi vừa nghe nói vụ án của Chương Húc Minh có khả năng liên quan đến vụ án mà đội trọng án đang điều tra thì cô im lặng vài giây, “Đợi tôi mười phút, tôi về văn phòng.”

 

Mười phút sau, yêu cầu cuộc gọi video của Trần Tinh đã đến, “Điều kiện kinh tế của Chương Húc Minh không tốt, ít nhất đã làm việc ở trung tâm thành phố ba năm rồi, trước khi làm công việc này cũng làm môi giới, những chuyện khác thì chưa rõ. Người nhà của anh ta thì tôi chưa liên lạc được, vốn định ngày mai sẽ đến thị trấn Thương Thủy.”

 

“Vậy chúng ta hợp tác, thế nào?” Quý Trầm Giao nói: “Tôi bây giờ đang ở thị trấn Thương Thủy, trong trấn chỉ có một trường trung học, hôm nay tôi đã đến gặp hiệu trưởng, ngày mai có thể đến hỏi thăm lại.”

 

Trần Tinh nói: “Được, bên tôi sẽ tiếp tục điều tra hành tung của anh ta ở trung tâm thành phố, khi nào có gì mới sẽ liên lạc.”

 

“Ừm, khi nào có gì mới thì sẽ liên lạc.”

 

Tắt cuộc gọi, Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm phía trước, không nói gì ngay. Ban nãy Lăng Liệp không nghe anh nói chuyện điện thoại, tự mình chạy ra lề đường hái bồ công anh rồi.

 

“Phù—” Thừa lúc Quý Trầm Giao đang nghĩ đến vụ án, Lăng Liệp đột nhiên tấn công, thổi hết một nắm bồ công anh vào mặt anh.

 

Quý Trầm Giao bị một đòn này làm cho ngơ cả người, suýt nữa thì nhảy dựng lên, “Anh tấn công cảnh sát à?”

 

Lăng Liệp cười đau cả bụng, “Đội trưởng Quý, sắp xếp chỗ ở đi.”

 

Quý Trầm Giao cười lạnh, “Anh là thân phận gì mà tôi phải sắp xếp chỗ ở cho anh?”

 

Lăng Liệp nghĩ nghĩ, chắp hai tay lại vái một cái, “Phật sống đại từ đại bi!”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Buổi tối, Quý Trầm Giao dẫn Lăng Liệp về nhà khách, mở riêng cho anh một phòng. Thẩm Tê nhìn thấy Lăng Liệp thì kinh ngạc đến tột độ, “Anh anh anh! Anh lại, lại lại lại đến nữa!”

 

Khi Lăng Liệp hái bồ công anh đã tìm được một bông đẹp nhất, tròn trịa, lúc thổi cũng không nỡ, lúc này tiện tay tặng cho Thẩm Tê. Thẩm Tê vẫn còn ngây người thì bông bồ công anh trong tay đã bị Quý Trầm Giao đột nhiên giật lấy.

 

Thẩm Tê: “?”

 

Quý Trầm Giao: “Cậu không cần.”

 

Một phút sau, Thẩm Tê mới nhảy dựng lên, tại sao cậu lại không cần? Cậu chưa bao giờ thấy một bông bồ công anh nào tròn như thế cả!

 

Hết chương 40.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đội trưởng Quý: Mắng tôi không có ý thức, lại còn nói tôi là phật sống.

 

Chương 40: Song Sư (40)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên