Chương 41

 

Chương 41

 

Trong xe náo nhiệt ồn ào, một đường chạy đến trước cửa tiệm Brookside, Trang Thạc đỗ xe vào một góc rồi cùng mọi người đến quán lẩu đối diện ăn cơm.

 

Tiệm bánh ngọt đã mở được nửa năm, thế mà Lang Dương Dương và Du Du lại là lần đầu tiên đến quán lẩu này ăn.

 

Quán lẩu này mở đã lâu, việc buôn bán rất tốt, chắc là hương vị sẽ không tệ.

 

Vì vậy, khi Lão Oai hỏi hai người họ tại sao lâu như vậy rồi mà không đến ăn thử, Lang Dương Dương và Du Du chỉ biết nhìn nhau rồi im lặng.

 

Chỉ có Trang Thạc là cười một tiếng.

 

Lão Oai: “Cười cái gì, cậu biết à?”

 

Trang Thạc: “Đại khái thì tôi biết.”

 

Du Du cũng đến hứng thú: “Vậy anh Trang, anh nói thử đi.”

 

Trang Thạc ra vẻ thần bí uống một ngụm trà nguội, nói: “Bởi vì ở rất gần, luôn nghĩ muốn ăn lúc nào cũng có thể đi ăn, không có gì hiếm lạ, sau đó cứ nghĩ nghĩ rồi kéo dài kéo dài, đến bây giờ mới đến ăn lần đầu tiên.”

 

Lang Dương Dương và Du Du nhìn anh, vốn dĩ muốn nói “Trong tiệm bận” gì đó, nhưng lại không thể không thừa nhận, dường như chính là như Trang Thạc nói.

 

Bởi vì cảm thấy là thứ ở ngay trước mắt, nghĩ muốn ăn thì đi hai bước là có thể đến ăn rồi, vậy nên sẽ không cố ý đi ăn một bữa.

 

Hình như con người chính là như vậy.

 

Thông thường rất nhiều cặp đôi sống chung cảm thấy mỗi ngày đều ở bên nhau không có gì đáng trân trọng, cặp đôi yêu xa mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy vô cùng quý giá.

 

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc đang ngồi đối diện, hai người nhìn nhau cười, đứng dậy cùng nhau đi pha nước chấm lẩu.

 

Chỉ cần là lẩu cay, Lang Dương Dương đều sẽ làm chén dầu mè, thêm chút tỏi băm và rau mùi thái nhỏ là được.

 

Lang Dương Dương làm xong phần của mình, nhìn Trang Thạc gần như đem tất cả gia vị ở quầy gia vị cho vào bát.

 

“Như vậy có thể ăn ngon được không?” Lang Dương Dương nhíu mày.

 

“Cũng tạm được, lẩu cay ăn vào đều là vị cay.”

 

Đây chính là đánh giá của Trang Thạc đối với loại lẩu toàn là dầu và ớt này.

 

Nhưng Lang Dương Dương không cảm thấy như vậy, nước lẩu ở mỗi nhà đều không giống nhau, tuy rằng nhìn bề ngoài thì đều gần giống nhau, nhưng cho thêm một chút hoa tiêu, ít hơn một chút bát giác, mỡ bò mỡ lợn dầu thực vật, hương vị tạo ra sẽ có sự khác biệt.

 

“Hay là anh thử nước chấm như của em đi?”

 

Trang Thạc suy nghĩ một chút: “Vậy được, để anh thử xem.”

 

Lang Dương Dương pha cho anh một chén dầu mè, dầu mè vừa không che giấu hương vị bản thân của thức ăn và nước dùng, còn có thể bôi trơn đường ruột và giải cay ở một mức độ nhất định.

 

Gọi năm món thịt một món đậu hũ, không có ai gọi rau, lẩu cay, mọi người đều là nhắm vào ăn thịt mà đến.

 

Thấy Trang Thạc ăn rất ngon, Lang Dương Dương mong đợi Trang Thạc có thể thích chén dầu mè, hơn nữa lĩnh ngộ được sự ngon miệng của lẩu cay.

 

Đặc biệt là nước dùng của quán lẩu này thật sự rất ngon.

 

Không ngờ lúc ăn xong trở về, Lang Dương Dương hỏi anh cảm thấy thế nào.

 

Trang Thạc hồi vị một chút, nghiêm túc đánh giá: “Không cay lắm, thịt cắt rất to.”

 

“Hả? Em thấy anh ăn rất ngon ăn rất nhiều mà.”

 

“Em không cảm thấy anh ăn cái gì cũng rất ngon ăn rất nhiều sao?”

 

Lang Dương Dương suy nghĩ một chút, hình như là vậy.

 

Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Trang Thạc chính là như vậy, quen biết lâu như vậy nhưng cậu chưa từng thấy anh có thứ gì không ăn.

 

Trở về tiệm thay Hiểu Văn và Hoàng Vân đi ăn cơm, Trang Thạc về nhà trước, nói là sơn anh mua đã đến rồi, về nhà quét tủ một chút.

 

Buổi tối tiệm bánh buôn bán bình thường, lúc Lang Dương Dương và Du Du dọn dẹp quầy bar thì nói đến việc ghi hình ngày mai.

 

“Anh Dương Dương, nếu như chủ đề thật sự là nguyên liệu theo mùa, anh cảm thấy sẽ là gì?” Du Du hỏi.

 

Trước đó Lang Dương Dương đã từng nghĩ đến vấn đề này, cũng đã nói với Trang Thạc: “Bởi vì phải phù hợp với bánh ngọt, phần lớn là trái cây, ví dụ như dâu tằm, vải, mận, thanh mai gì đó.”

 

Du Du: “Anh có tự tin không?”

 

Lang Dương Dương: “Chắc chắn cô giáo Lý sẽ là người giành được hạng nhất, trình độ của chị ấy và trình độ của chúng ta ở giữa cách một tầng.”

 

Du Du: “Nhưng mà hôm nay có vị giám khảo nói anh rất sáng tạo, có suy nghĩ rất khác biệt, còn có gì mà thẩm mỹ rất thời thượng gì đó.”

 

“Có thể là bởi vì anh xuất thân thiết kế, hơn nữa tự học làm bánh, thường xuyên làm lung tung, có loại vẻ đẹp lộn xộn.” Lang Dương Dương cười: “Đây cũng là ưu điểm không nhiều lắm của anh.”

 

Du Du nhíu mày: “Sao anh lúc nào cũng tự hạ thấp bản thân mình vậy.”

 

Lang Dương Dương rất thản nhiên: “Đây là sự thật, quả thực là anh không đủ chuyên nghiệp.”

 

“Vậy hay là anh đi đăng ký vào một trường nào đó học tập bài bản đi, thi lấy chứng chỉ, hoặc là anh cũng đến Pháp, đến trường Le Cordon Bleu học.” Du Du nói.

 

Lang Dương Dương đang nửa ngồi xổm bày biện bánh ngọt, động tác trên tay dừng lại một chút.

 

Sau đó ổn định ngữ khí, cười trả lời: “Anh cũng sắp ba mươi rồi.”

 

Lúc này có khách đến đóng gói bánh ngọt và đồ uống, Du Du bận rộn đi order, đợi lúc rảnh rỗi trở lại, Lang Dương Dương đã không thấy bóng dáng đâu, nhìn vào phòng nướng bánh cũng không thấy người.

 

Du Du thở dài một hơi.

 

Những lời này cô muốn nói rất lâu rồi, rõ ràng là anh Dương Dương thích làm bánh ngọt, cũng rất hưởng thụ quá trình làm bánh ngọt, nhưng lại không có một chút tự tin nào đối với tác phẩm của mình.

 

Để anh làm, anh có thể làm được, nhưng chưa bao giờ nói một câu “Tôi làm rất tốt”, “Tôi giỏi mà”.

 

Thậm chí bình thường lúc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, anh cũng thường xuyên nói đến một số ý tưởng nghe rất mới mẻ rất đáng để thử, mọi người cũng đều rất hứng thú, nhưng mà cuối cùng anh sẽ nói “Thôi, làm gì có cách kết hợp như vậy”.

 

Dường như anh rất rõ ràng trình độ của mình ở đâu.

 

Rõ ràng đến quá mức hiện thực, hiện thực đến mức anh sẽ không bước chân ra ngoài để theo đuổi thứ cao hơn trình độ của bản thân.

 

“Nhưng mà thế giới này cũng không phải chỉ nhìn thực lực.” Du Du lẩm bẩm một câu, nghĩ đến idol của mình: “Cậu ấy nỗ lực lại lạc quan, có thể chọc fan vui vẻ, nhảy không tốt lắm thì có liên quan gì chứ.”

 

Anh sáng tạo như vậy, bánh ngọt làm ra đẹp mắt mới mẻ như vậy, coi như hương vị không phải là đỉnh cao, nhưng có thể để khách hàng chụp một tấm ảnh đẹp, cảm thán một câu lần đầu tiên ăn loại bánh ngọt này thật mới lạ, cũng là rất lợi hại rồi.

 

Lang Dương Dương ở cửa sau quán cà phê, trong tay cầm một miếng bánh cheesecake ăn, có mèo hoang ở cách đó hai mét nhìn chằm chằm cậu, hình như nó cũng muốn ăn bánh.

 

Nhưng mà Lang Dương Dương gọi nó, nó lại không dám đến gần.

 

Miếng bánh này chính là loại làm hôm nay, bánh mousse phô mai, vừa có vị ngọt ngấy của kẹo sữa béo ngậy, lại có độ mềm xốp của bánh gato, sữa thơm ngậy, tan ngay trong miệng, hương vị mềm mại.

 

Đây không phải là loại bánh ngọt thanh mát, chỉ thích hợp ăn kèm với trà xanh và cà phê đen.

 

Lang Dương Dương còn lại một miếng cuối cùng, đặt trên mặt đất cho mèo hoang ăn, nhưng mèo con vẫn không dám đến gần con người, Lang Dương Dương liền đứng dậy trở về.

 

Trước khi xoay người còn lẩm bẩm một câu: “Mèo con, có lẽ cái này không ngon như mi nghĩ đâu.”

 

Ngày ghi hình cuối cùng là vào buổi chiều, mọi người đều đã đến.

 

Lang Dương Dương và các thí sinh khác đang kiểm tra dụng cụ của mình, trên khán đài đã ngồi đầy người, một nửa là người thân bạn bè của thí sinh, một nửa là khán giả rút thăm đến tham gia.

 

“Anh Trang, anh cảm thấy bánh ngọt anh Dương Dương làm thế nào?” Du Du đột nhiên bắt chuyện với Trang Thạc.

 

Trang Thạc: “Rất ngon, hơn nữa tạo hình rất đẹp mắt, trí tưởng tượng của em ấy rất phong phú, em có cảm thấy vậy không?”

 

Du Du gật đầu lia lịa: “Có có có, em cũng cảm thấy vậy! Hơn nữa thẩm mỹ siêu tốt, ví dụ như tiệm của chúng ta trang trí theo phong cách hơi hướng cổ điển, rất nhiều gỗ nguyên khối, anh Dương Dương sẽ không đặt đồ trang trí màu sắc sặc sỡ trong tiệm, hoa tươi tụi em cũng chỉ mua hoa cát tường và hoa hồng trắng gì đó. Cà phê sữa và cà phê đen dùng cốc chất liệu khác nhau, ví dụ như Americano cam, anh ấy sẽ tự thiết kế một cái nhãn dán vẽ các yếu tố giống nhau.”

 

Du Du nói xong, bổ sung một câu: “Bánh ngọt anh ấy làm cũng rất ngon, tại sao nhất định phải là danh sư danh tiệm mới có thể nói bản thân ngon chứ?”

 

Trang Thạc ừ một tiếng, im lặng suy nghĩ một lúc.

 

Ở những phương diện này, Trang Thạc là người thô kệch, nhưng Du Du nói như vậy thật sự rất có lý.

 

Em ấy sẽ nhắc nhở mình mặc quần kaki phải phối với tất trắng, sẽ nói với mình viết bài quảng cáo cũng phải chú ý ở những nơi khác nhau thì dùng phông chữ khác nhau, sẽ nói tặng quà cho trưởng bối thì phải cân nhắc đến thẩm mỹ của trưởng bối.

 

Tỉ mỉ, nhạy cảm, chuyên tâm, những đặc điểm này thể hiện đặc biệt rõ ràng trên người Lang Dương Dương.

 

Trong mắt Trang Thạc, đừng nói làm bánh ngọt, bất kể đi làm cái gì em ấy đều có thể làm được.

 

Trang Thạc ngẩng đầu, nhìn về phía Lang Dương Dương trên sân thi đấu.

 

Dương Dương yêu quý nhất của anh, tại sao em lại không tự tin chứ?

 

Cuộc thi phía dưới sắp bắt đầu, tuy rằng là ghi hình, nhưng chương trình lâu đời này ở địa phương khá có tiếng, cuộc thi cũng rất minh bạch công khai, có không ít khán giả trung thành.

 

Về bản chất chính là vì để giới thiệu cho khán giả các cửa hàng chất lượng cao của địa phương, để mọi người thưởng thức mỹ thực, quảng bá mỹ thực.

 

Lang Dương Dương chắp hai tay ra sau lưng, người dẫn chương trình đang nói về quy trình thi đấu hôm nay.

 

Rất nhanh đã bắt đầu công bố chủ đề hôm nay, giống như Lang Dương Dương trước đó đã chuẩn bị bài, trận đấu cuối cùng là dùng nguyên liệu theo mùa làm bánh ngọt.

 

Chỉ là, nguyên liệu chương trình đưa ra thì Lang Dương Dương thật sự không nghĩ tới.

 

“Nguyên liệu hôm nay là gì? Hãy để chúng ta cùng nhau xem nhé!” Chị gái MC đưa tay mở cái đĩa đang đậy ra, nắp đĩa vừa mở ra, khán giả đều phát ra tiếng kêu nhẹ.

 

“Hạt sen!”

 

Ước chừng ai cũng không đoán được là hạt sen, chủ đề bánh ngọt mọi người đều sẽ nghĩ đến trái cây, hạt sen tuy rằng cũng có thể ăn như trái cây, nhưng rất ít khi thấy được vận dụng trong bánh ngọt.

 

Lang Dương Dương vô thức mím môi, trong đầu đã bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ xem hạt sen có thể kết hợp với cái gì để làm thành bánh ngọt.

 

Ba thí sinh khác cũng khá đau đầu.

 

Ngay cả Lý Nguyệt Cảnh cũng hơi nhíu mày, hạt sen là nguyên liệu rất truyền thống, rất không hợp với bánh ngọt Tây mà cô ấy giỏi.

 

“Được rồi, bây giờ xin mời các thí sinh chuẩn bị chọn nguyên liệu, mỗi người ba loại. Xin chú ý thời gian thi đấu hôm nay tổng cộng chỉ có ba mươi phút thôi.” MC nói xong, ấn nút màu đỏ bắt đầu.

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, bảy tám người thân bạn bè đều đang vung nắm đấm, đặc biệt là Trang Thạc và Du Du, cậu thì biết là bọn họ đang cổ vũ, nhưng nếu như người không biết nhìn vào còn tưởng là hiện trường đánh nhau ngoài trường quay.

 

Lang Dương Dương nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Chuẩn bị! Bắt đầu!!”

 

Trong trường quay lập tức vang lên tiếng nhạc khẩn trương kích thích, Lang Dương Dương và các thí sinh khác đều chạy về phía khu nguyên liệu phía sau.

 

Nguyên liệu này là chỉ ngoài những nguyên liệu cơ bản ra thì phải sử dụng, bột mì, men nở, trứng, sữa bò, cái gì cũng đều có, nếu như muốn sử dụng trái cây, quả hạch thì phải lấy từ đây.

 

Mỗi người lấy ba loại.

 

Lang Dương Dương lấy một hũ hạt dẻ cười, một hũ bột trà xanh, cuối cùng lại lấy một hộp sữa đặc có đường.

 

Lý Nguyệt Cảnh đang chọn nguyên liệu bên cạnh nhìn thấy cậu lấy sữa đặc có đường, tò mò nhìn về phía Lang Dương Dương, Lang Dương Dương cười một cái, gật gật đầu.

 

Đúng vậy, Lang Dương Dương quyết định làm kem.

 

Một năm trước lúc làm việc ở Evene, Lang Dương Dương đã học được một chút từ thợ làm bánh ở đó: Nếu như cậu cảm thấy nguyên liệu trong tay rất phiền phức, không bằng thử làm kem xem.

 

Cách làm kem rất đơn giản, tính bao dung đối với nguyên liệu cũng lớn, hạt sen mang theo vị ngọt nhàn nhạt và vị chát, hạt sen tươi cũng có cảm giác giòn giòn, có thể kết hợp với vụn hạt dẻ cười chín, nhất định sẽ có hương vị khác biệt.

 

Trở lại bàn nấu sau khi nhìn qua nguyên liệu của mọi người, đại khái cậu cũng biết được mọi người làm phong cách gì.

 

Lý Nguyệt Cảnh là trường phái kỹ thuật, lấy nguyên liệu đều là những thứ rất cơ bản, là cô ấy muốn làm một chiếc bánh gato tạo hình hoa sen, bây giờ đã bắt đầu nấu chảy socola trắng rồi.

 

Một người khác thì làm món tráng miệng truyền thống, đại khái là chè hạt sen, còn có một người làm bánh Basque đang khá thịnh hành gần đây, lấy hạt sen làm thành mứt, làm nhân bánh.

 

Lang Dương Dương chọn hai đài sen tương đối non hơn, chuẩn bị sữa tươi nguyên kem, sữa đặc có đường và các loại nguyên liệu khác, sau đó chuẩn bị nướng hạt dẻ cười.

 

Hạt dẻ cười của tổ chương trình là loại đóng hộp, nhãn hiệu này rất ngon, Lang Dương Dương dùng sức vặn hai cái, vẫn không thể mở ra.

 

Lại dùng sức vặn mấy cái vẫn không mở được, tiếng nhạc khẩn trương trong trường quay khiến Lang Dương Dương cũng gấp gáp lên, muốn đi lấy dao cạy nắp hộp.

 

“Cẩn thận đó.” MC đi đến trước mặt Lang Dương Dương, cô ấy vẫn luôn dẫn theo ống kính đi lại giữa bốn thí sinh, giải thích tiến độ của từng thí sinh.

 

Nhìn thấy Lang Dương Dương muốn lấy dao cạy nắp hộp, nhịn không được nhắc nhở.

 

Lang Dương Dương cười với ống kính một cái, sau đó nghiến răng dùng sức cạy một cái, vẫn không mở được.

 

Lúc này thời gian nhắc nhở đã qua năm phút, Lang Dương Dương thật sự là khẩn trương rồi.

 

Kem còn phải cần có thời gian đông lạnh, nếu tiếp tục như vậy thời gian sẽ không đủ dùng, lúc này cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía khán đài.

 

Vừa nhìn đã phát hiện Trang Thạc, Du Du và dì Hai trên khán đài đều đang lo lắng cho cậu, lo đến mức đứng lên khỏi ghế.

 

Trang Thạc cầm điện thoại di động trong tay, vừa rồi còn đang chụp ảnh cho Lang Dương Dương, hiện tại lo lắng đến mức hơi đưa tay về phía sân khấu.

 

“Tôi…” Lang Dương Dương quay đầu nhìn MC.

 

MC cũng chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhưng đã là MC lâu năm của đài truyền hình rồi, xác định đây là sai sót trong khâu chuẩn bị nguyên liệu của tổ chương trình, để người ta giúp đỡ sẽ không tạo nên tổn thất lợi ích gì đối với những thí sinh khác.

 

Nhìn thấy Trang Thạc đứng ở bên lan can lo lắng, cô dứt khoát nói: “Có thể mời người thân bạn bè giúp đỡ, nhanh lên!”

 

Ánh mắt Lang Dương Dương nhìn cô vô cùng cảm kích, cầm hộp hạt dẻ cười chạy về phía khán đài.

 

Trường quay này không lớn, cũng chỉ là khoảng cách bảy tám bước chân, bởi vì thời gian gấp gáp, Lang Dương Dương và Trang Thạc thậm chí còn không nói một câu nào.

 

Trang Thạc đưa điện thoại di động ra sau, Du Du ăn ý nhận lấy, trong nháy mắt cầm lấy hộp hạt dẻ cười âm thầm nghiến răng, dùng sức vặn một cái!

 

Hộp được mở ra, đưa cho Lang Dương Dương: “Nhanh lên.”

 

Đừng nói là hộp thiếc, cho dù bây giờ Lang Dương Dương bảo anh tháo dỡ xe tăng, anh cũng có thể tháo cho nát.

 

Lang Dương Dương cầm hộp thiếc chạy về, lập tức dựa theo tỉ lệ tính toán tốt số gram, cân nặng, xác nhận không có hạt nào hỏng mới cho vào máy xay sinh tố xay thành mứt.

 

Hạt dẻ cười chín xay thành mứt có màu xanh nhạt, rất hợp với thời tiết cuối xuân đầu hạ ở thành phố Trường Khê, cũng rất hợp với lứa hạt sen đầu tiên.

 

Quá trình làm kem thủ công là phải liên tục rây, trộn, khuấy, Lang Dương Dương dùng sữa đặc có đường thay thế đường cát trắng, lượng dùng rất ít, không thể để vị ngọt của kem át đi vị thanh ngọt của hạt sen, bởi vì hôm nay hạt sen mới là nhân vật chính.

 

Sau khi khuấy xong thì cho vào đông lạnh, Lang Dương Dương bắt đầu xử lý hạt dẻ cười dùng làm vụn quả, vì để làm nổi bật độ giòn của hạt dẻ cười, cho vào lò nướng nướng lại một chút.

 

Giã tay cho hạt dẻ cười thành các hạt to nhỏ không đều nhau, để sang một bên dùng sau.

 

Lò nướng hoạt động liên tục nên nhiệt độ xung quanh khu vực bàn nấu trong trường quay tăng lên rất nhiều, trán Lang Dương Dương toát mồ hôi, cậu giơ tay lên dùng vai lau một cái.

 

Cậu ấy bóc hạt sen ra, bỏ tâm sen đi, để sang một bên.

 

Cuối cùng là trang trí, dù sao thì đây cũng là thi đấu, trang trí cũng rất quan trọng. Lang Dương Dương dùng bột trà xanh và kem tươi điều chỉnh ra màu xanh lá cây của lá sen, trên đĩa sứ trắng vẽ mấy nét, tạo ra hình dạng lá sen mờ ảo, lại dùng màu trắng thêm vào ba bốn nét, giống như hoa sen trắng ẩn mình trong lá sen.

 

“Còn năm phút cuối cùng.” MC đứng trước bàn nấu của Lý Nguyệt Cảnh, nhìn thời gian, nói: “Mọi người đều đã bước vào công tác thu dọn, có thể thấy cô giáo Lý bên này đang…”

 

Lang Dương Dương cũng nhìn thoáng qua, mọi người vẫn còn đang gấp rút làm, mà Lang Dương Dương thì đã vẽ xong đồ trang trí, cậu lấy một cái đĩa tròn bằng thủy tinh to bằng bàn tay không có bất kỳ hoa văn trang trí nào đặt ở giữa đĩa sứ trắng.

 

Còn lại chính là chờ đợi.

 

MC đi đến trước mặt Lang Dương Dương: “Ơ? Thí sinh Dương Dương của chúng ta làm xong rồi sao?”

 

Lang Dương Dương lắc đầu: “Còn thiếu bước cuối cùng nữa.”

 

MC: “Là kem còn chưa được sao?”

 

Lang Dương Dương lại lắc đầu: “Hẳn là cũng đã được rồi.”

 

“Nhanh như vậy sao?”

 

Lang Dương Dương đã sớm nghĩ đến vấn đề thời gian đông lạnh: “Vì để cho kem nhanh chóng thành hình, tôi dùng hộp lớn, chỉ trải một lớp mỏng, tăng diện tích tiếp xúc đông lạnh, có thể rút ngắn thời gian đông lạnh rất nhiều.”

 

“Oa.” MC cầm mic khẽ vỗ tay: “Quả nhiên giống như vị giám khảo trước đó nói, Dương Dương là người có suy nghĩ rất khác biệt, có nhiều ý tưởng rất hay, vậy còn bước nào khác nữa sao?”

 

Lang Dương Dương nói có.

 

MC hỏi là gì.

 

Lang Dương Dương cười cười với ống kính: “Lát nữa mọi người đều sẽ biết.”

 

MC tiếp tục đi phỏng vấn những thí sinh khác, lúc này còn lại ba phút, Lang Dương Dương đi xác nhận trạng thái kem sau đó trở lại, đem hạt sen đã chuẩn bị tốt cắt thành vụn, hơn nữa nếm thử một chút, xác nhận tươi ngon thanh ngọt.

 

Một phút cuối cùng, trong tiếng bàn tán của khán giả và tiếng MC đọc quảng cáo, cậu lấy kem ra.

 

Nhanh chóng múc kem vào trong một cái bát nhỏ, cho vụn hạt dẻ cười và vụn hạt sen đã chuẩn bị tốt vào nhanh chóng khuấy đều.

 

Mười giây đếm ngược cuối cùng, Lang Dương Dương dùng muỗng múc kem vo thành hình tròn đặt vào trong đĩa, cuối cùng đặt lên trên hai nửa hạt sen.

 

Ấn chuông trên bàn nấu nướng.

 

Lang Dương Dương đối với tác phẩm của mình coi như hài lòng, nhưng mà không nghĩ tới vòng này mình sẽ có điểm số cao nhất.

 

Kem hương hạt dẻ thêm vụn hạt sen, vị chát nhẹ của hạt sen được che giấu rất tốt, chỉ còn lại vị thanh ngọt ngập tràn khoang miệng khi nhai.

 

Tại trường quay chỉ có duy nhất một điểm 9.

 

Giám khảo đánh giá khá cao, đối với sáng tạo và giá trị thương mại của món tráng miệng này cho điểm rất cao.

 

Đến phút cuối cùng Lang Dương Dương mới đem kem và vụn quả trộn lẫn vào nhau, làm như vậy sẽ giữ được độ tươi mới và hình dạng của món tráng miệng ở mức lớn nhất.

 

Trang trí đĩa sứ cũng rất đẹp.

 

Vòng này vì thời gian gấp gáp, độ hoàn thành của Lý Nguyệt Cảnh không cao, hơn nữa cũng chỉ dùng hạt sen như trái cây trang trí bên ngoài, cô ấy được tám điểm, hai người còn lại vẫn là bảy điểm.

 

Tổng điểm của Lang Dương Dương là hai mươi lăm điểm, xếp hạng nhì.

 

Đây đã là thành tích Lang Dương Dương rất hài lòng rồi.

 

Giám khảo đang phát biểu tổng kết thì Lang Dương Dương nhìn kem còn lại trước mặt mình, yên lặng cầm lấy một cái thìa, nếm thử một miếng.

 

Đã qua bảy tám phút rồi, kem có chút mềm, nhưng hương vị vẫn rất ngon.

 

Rất đẹp, rất ngon.

 

Lần đầu tiên trong lòng Lang Dương Dương có cảm giác khẳng định tác phẩm của mình như vậy.

 

Có lẽ, có thể việc buôn bán của Brookside tốt không hoàn toàn là bởi vì môi trường và cà phê, mà là có rất nhiều người thích bánh ngọt Lang Dương Dương làm.

 

Khóe miệng Lang Dương Dương khẽ nhếch lên, cậu ngẩng đầu nhìn về phía khán đài.

 

Gã to con đen hôi Trang Thạc vậy mà lại rưng rưng nước mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười vui mừng nhìn Lang Dương Dương.

 

Còn Du Du và Hiểu Văn bên cạnh thì đang chắp tay vái lia lịa, vừa vái vừa dùng tay làm động tác đưa đồ ăn vào miệng.

 

Chắc là bọn họ muốn nói: Để dành cho tôi một miếng.

 

Lang Dương Dương cười, giơ tay ra hiệu OK, lại cho số kem còn lại vào tủ lạnh, đợi lúc ghi hình kết thúc sẽ cho mọi người nếm thử.

 

Giải nhì tiền thưởng được 8000, còn có một tờ giấy chứng nhận đóng dấu của đài truyền hình, có thể để mọi người đặt trong tiệm trưng bày, cũng coi như là một loại chứng nhận chính thức.

 

Đài truyền hình địa phương gần gũi như vậy đó, tiền thưởng là đưa trực tiếp trong bao lì xì, một xấp dày cộp, cầm trong tay rất nặng.

 

Tâm trạng này so với nhận được 8000 chuyển khoản hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc, Lang Dương Dương ôm giấy chứng nhận cầm tiền thưởng, mặt mày hớn hở.

 

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ giống như hôm qua, trao giải ghi hình xong là kết thúc rồi, không ngờ còn có tòa soạn báo địa phương và truyền thông chính thống đến phỏng vấn.

 

Câu hỏi mà Lang Dương Dương bị hỏi nhiều nhất chính là, đây là lần đầu tiên cậu làm món tráng miệng này sao? Có bán ở Brookside hay không.

 

Mới đầu Lang Dương Dương còn do dự, dù sao nếu sản xuất số lượng lớn để bán thì phải chuẩn bị vụn hạt sen và khuấy đều rất mất công, lại không dễ bảo quản.

 

Nhưng mà liếc mắt một cái, nhìn thấy Du Du, Hiểu Văn và Lão Oai bên cạnh đang vây quanh tủ lạnh tranh nhau nếm thử kem còn lại.

 

Vừa ăn vừa ưm ưm cảm thán.

 

Mà Trang Thạc thì đứng ở bên cạnh, trên gương mặt đen nhẻm là nụ cười rất tự hào, thậm chí còn vô thức nghiêng người để nhìn rõ mặt Lang Dương Dương hơn.

 

Đã được giám khảo chuyên môn khẳng định, còn có người thân bạn bè cổ vũ.

 

Người đến người đi nhộn nhịp.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau cười một cái, sau đó cậu nhỏ giọng khẽ nói: “Sẽ sớm được bày bán.”

 

Hết chương 41.

 

Chương 41

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên