Chương 41: Ngoại truyện 5: Hoa Chi Xuân Mãn

 

Chương 41: Ngoại truyện 5: Hoa Chi Xuân Mãn

 

Tết năm nay là cái Tết thứ chín kể từ khi Hề Vi và Chung Thận quen nhau. Khoảng thời gian dài tự nó mang một vẻ lãng mạn, không cần gượng ép cũng đủ làm rung động lòng người. Điều đáng tiếc là đoàn làm phim chỉ cho nghỉ ba ngày, bọn họ ở bên nhau mỗi ngày còn thấy không đủ, huống chi là lại còn phải về nhà riêng, xa nhau để đón Tết.

 

Người xa nhau, chó cũng xa nhau, Hề Vi và Chung Thận chia ra, một người dắt Tiểu Bạch, một người dắt Tiểu Hắc, dẫn chúng đi cảm nhận không khí Tết.

 

Có điều, Tết của Chung Thận trôi qua cũng không tệ lắm, còn Hề Vi thì có chút khó nói.

 

Mỗi khi nhà họ Hề tụ họp gia đình, không khí bây giờ đều không tốt. Nguyên nhân không cần nói nhiều, Hề Vi không chịu nghe lời, ông cụ không vui, không ai được thoải mái.

 

Thực ra, mâu thuẫn phát triển đến hiện tại, đã không còn là vấn đề Hề Vi có nghe lời hay không nữa, hiện tại anh gần như đứng ở thế bất bại: Không kết hôn, lợi ích có thể từ bỏ, công việc vẫn cứ làm, nếu cảm thấy anh làm không tốt, anh cũng có thể không làm. Không sao cả, cái gì cũng không sao cả. Ngay cả bữa cơm ngày Tết này, anh cũng có thể không ăn. Không nhất thiết phải đoàn viên mới được, anh không quá luyến tiếc gia đình.

 

Ngược lại, những người lớn trong nhà lại âm thầm thở dài, không biết phải làm gì với anh, ánh mắt nhìn anh nửa trách móc, nửa lại lo lắng.

 

Hề Vi làm như không thấy, buổi chiều ra vườn chơi đùa với chó, buổi tối ăn xong cơm là đi.

 

—- Những năm trước, vào buổi chiều hoặc buổi tối, ít nhất anh cũng phải ở lại trò chuyện với ông cụ một lát. Năm nay Hề Vận Thành không gọi anh, anh cũng không chủ động lại gần để chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt, nói đi là thật sự đi, dắt chó ra khỏi cửa, không thèm ngoảnh đầu lại mà ra khỏi nhà, phong thái thật là đủ tiêu sái.

 

Hề Vi nghĩ rất thoáng, người khác nghĩ gì anh không quan tâm. Cục diện bế tắc kéo dài gần một năm nay, cha mẹ và cô cũng hay tìm anh nói chuyện, giờ đã sớm nhận rõ thực tế, không làm việc vô ích nữa. Nhưng chuyện hiếm thấy là, sau khi anh lái xe về nhà, mẹ anh lại nhắn tin hỏi: “Dạo này con và Chung Thận thế nào?”

 

Thật là kỳ lạ, Hề Vi trả lời một câu: “Khá tốt ạ”.

 

Khoảng mười phút sau, Tưởng Tâm Như mới nhắn câu thứ hai: “Mẹ thấy ông nội con chỉ là thiếu một bậc thang để xuống thôi, chứ không phải là không muốn để ý đến con. Lúc nãy con vừa đi, mặt ông ấy đã không vui rồi.”

 

Hề Vi nghĩ bụng, vậy thì sao? Nói với anh những điều này thì có ích gì chứ?

 

Kể từ lần trước anh tự miệng nói từ bỏ quyền thừa kế, Hề Vận Thành đã thất vọng vô cùng, không bao giờ cho anh sắc mặt tốt nữa. Từ đó về sau, số lần bọn họ nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải dịp lễ Tết Hề Vi chủ động về nhà, thì gần như không gặp mặt.

 

Hề Vi không trả lời, có lẽ Tưởng Tâm Như cũng đoán được tâm trạng của anh, nên không nói gì thêm nữa.

 

…………..

 

Đêm giao thừa thật dài, sau khi Hề Vi về nhà thì không có việc gì làm, chơi với Tiểu Bạch một lát rồi ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

 

Anh không nói với Chung Thận rằng mình đã về nhà, không muốn Chung Thận vì anh mà bỏ lỡ cơ hội ở bên gia đình, không cần thiết, anh không phải là người nhất định cần có người ở bên cạnh.

 

Nhưng có lẽ vì tâm linh tương thông, cũng có thể vì Chung Thận thực sự nhớ anh, chưa đến 12 giờ đêm đã về đến nhà, vừa vào cửa đã phát hiện anh lại ở nhà, rất ngạc nhiên: “Sao anh còn về sớm hơn cả em vậy?”

 

Hề Vi bị đánh thức, vẫn còn hơi mơ màng mở mắt ra.

 

Chung Thận tháo dây xích của Tiểu Hắc, để hai bé cún tự chơi, cậu cởi áo khoác ra rồi đi tới hôn anh, quan tâm hỏi: “Anh cãi nhau với người nhà à?”

 

Hề Vi lắc đầu.

 

Chung Thận nhìn anh mấy giây, lại hỏi: “Có phải là chưa ăn no không, em đi lấy chút gì đó cho anh ăn nhé?”

 

Hề Vi nói “Được”, Chung Thận liền đứng dậy đi vào bếp, làm đồ ăn cho anh.

 

Khi chăm sóc Hề Vi, Chung Thận luôn rất tích cực, có lẽ vì bản thân cậu có thể cảm nhận được niềm vui đặc biệt từ việc làm này, hơn nữa lại không cảm thấy nhàm chán.

 

Tối hôm qua sau khi từ sới mạt chược trở về, cậu đã quấn lấy Hề Vi gần như cả đêm.

 

Đầu tiên là làm mấy lần, cùng nhau tắm rửa, ăn khuya, sau đó ôm Hề Vi không buông, nằm trên giường trò chuyện. Không có chủ đề nào ra hồn, nhưng bất luận Hề Vi nói gì Chung Thận cũng đều thích, nghe thấy giọng của Hề Vi là vui, cái dáng vẻ si tình đó khiến ngay cả Hề Vi cũng phải cảm thán: Cậu đúng là một người sinh ra để yêu đương.

 

Sau khi làm xong đồ ăn, Chung Thận cùng Hề Vi ăn một chút, sau đó đi chăm sóc mấy chậu hoa trong nhà.

 

Khi cậu không ở nhà, Hề Vi chăm sóc cây cối không cẩn thận, thỉnh thoảng nhớ ra mới tưới chút nước, không để chết là may lắm rồi. Đây rõ ràng là nhược điểm, nhưng Chung Thận vậy mà cũng đặc biệt thích, cho rằng điều này cho thấy Hề Vi cần cậu, không có cậu thì cuộc sống sẽ không ổn.

 

Tóm lại, Chung Thận đã dọn dẹp lại mọi thứ trong nhà. Kỳ nghỉ ba ngày ngắn ngủi trôi qua bận rộn, đến lúc chia tay, lại lưu luyến không rời, Hề Vi tiễn cậu ra sân bay, gần như ở bên cạnh đến phút cuối cùng, Chung Thận mới chịu lên máy bay, trở về đoàn làm phim.

 

Lần chia tay này, mãi đến cuối tháng 3 mới gặp lại.

 

Cuối cùng thì bộ phim mới của Chung Thận cũng đóng máy, cậu đã báo cho Hề Vi trước hai ngày, đồng thời nhấn mạnh với người đại diện, tạm thời đừng sắp xếp công việc cho cậu, cậu muốn cùng Hề Vi tận hưởng thế giới riêng của hai người.

 

Đường Du đã sớm nhìn thấu bản chất não yêu đương của Chung Thận, ngoài đồng ý ra thì không có gì để nói.

 

Chung Thận còn nói cho cô ấy một tin tốt: “À đúng rồi, nhẫn cưới của tôi làm xong rồi. Sau này nếu tổ chức hôn lễ, tôi sẽ nhớ mời cô.”

 

Đường Du bất ngờ, vội vàng nói một tiếng, “Chúc mừng”.

 

Chung Thận lại nói: “Cũng chưa chắc sẽ tổ chức đâu, tôi thấy hình thức là để người ngoài nhìn vào, không có gì cần thiết cả, nhưng nếu Hề Vi thích, thì chúng tôi sẽ tổ chức. Tất cả đều tùy vào tâm trạng của anh ấy.”

 

“…”

 

Chưa kết hôn mà trong lời nói của Chung Thận đã lộ ra mùi vị “xuất giá tòng phu” rồi, khóe miệng Đường Du giật giật, nhưng lại phát hiện bản thân Chung Thận không hề nhận ra, biểu cảm vẫn bình thản như vậy, cứ như anh đang nói một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, không hề có ý định khoe khoang tình cảm.

 

—- Có lẽ đây mới là cảnh giới cao nhất của việc khoe khoang tình cảm, có mà như không, khoe khoang trong vô hình.

 

Nói đến đây, Đường Du gần đây lướt trên mạng đã thấy một số bài đăng thảo luận về tin đồn tình cảm của Chung Thận và Hề Vi.

 

Kể từ khi ngày Cá tháng Tư năm ngoái Chung Thận tuyên bố mình không còn độc thân, quan hệ của cậu và Hề Vi đã trở thành một bí mật công khai. Không chỉ những người trong giới biết, mà phần lớn fan cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

 

Mặc dù nhà họ Hề cố tình đè ép độ hot, xóa bài rất nhanh, không lên hot search được, nhưng internet là biển cả mênh mông, luôn có những góc khuất không bị kiểm soát để mọi người có thể tự do ngôn luận.

 

Thời gian đầu, Chung Thận bị mắng không ít, cư dân mạng cho rằng cậu là ham lợi ích mới dây dưa với Hề Vi, trong giới danh lợi mà nói đến tình yêu thật sự thì chỉ làm trò cười.

 

Cho đến một ngày, không biết ai đột nhiên tìm được mấy tấm ảnh chụp chính diện rõ nét của Hề Vi, cái vẻ đẹp trai hơn hẳn các nam minh tinh trong giới khiến cư dân mạng ăn dưa ngơ ngác, hướng gió đột nhiên thay đổi, bắt đầu có người nói bọn họ xứng đôi, thậm chí còn bắt đầu ghép CP.

 

Đường Du ngớ người, nghĩ bụng mình đã đứng nhìn nhiều năm như vậy, thế mà lại chưa từng nghĩ CP của Chung Thận và Hề Vi có thể được đẩy thuyền, thật là không có mắt nhìn.

 

Nhưng lại cảm thấy không thể trách cô được, cô có một nỗi sợ bản năng với Hề Vi, đâu dám lấy Hề Vi làm nhân vật chính để tưởng tượng ra những tình tiết bá đạo tổng tài yêu đương chứ? Quá ngây thơ, không thực tế.

 

Cô ấy không dám nghĩ, nhưng cư dân mạng lại rất dám nghĩ, trí tưởng tượng bay cao bay xa, từ “Đại thiếu gia và Đại minh tinh vừa gặp đã yêu, lấy vỏ bọc bao dưỡng để yêu đương thuần khiết” biên ra thành “Tiểu Chung mệnh khổ bị nhà họ Hề đuổi ra khỏi cửa, để trói chân người yêu mà tìm mọi cách tranh sủng ép cưới”…

 

Trên đường cùng Chung Thận trở về Hải Kinh, Đường Du lướt bài đăng giết thời gian, khi nhìn thấy tình tiết ép cưới, Chung Thận đúng lúc đưa điện thoại tới, để cô ấy xem bản vẽ thiết kế nhẫn cưới.

 

Đường Du cố nhịn lại ý muốn chia sẻ bài đồng nhân bát quái cho chính chủ, khen một câu “đẹp quá”, tâm trạng rất phức tạp: Có lẽ, có thể có lẽ, tình tiết ép cưới cũng không phải là bịa đặt quá đáng, ai mà biết được!

 

******

 

Ngày Chung Thận trở về đúng vào cuối tuần, Hề Vi vốn định tự mình đi đón cậu, nhưng bị một chút chuyện nhà làm lỡ mất, không thể đi được.

 

Nói cho đúng ra thì cũng không phải là chuyện gì lớn. Em họ Hề Lam nhà cô ruột anh gần đây được đưa vào công ty để rèn luyện, phụ trách một dự án, làm hỏng việc, Hề Vi bị buộc phải ra tay dọn dẹp tàn cuộc.

 

Hề Lam nhỏ hơn Hề Vi mấy tuổi. Người này từ nhỏ nhận nền giáo dục cũng giống Hề Vi, nhưng áp lực trên vai thì lại kém xa. Bởi vì đã có Hề Vi ở phía trước chống đỡ, Hề Vận Thành đối với việc Hề Lam lơ là việc học hành thì nhắm một mắt mở một mắt, cho cậu ta một tuổi thơ, thiếu niên, thậm chí là cả tuổi trưởng thành tương đối dễ dàng.

 

Nhưng sau khi Hề Vi từ bỏ quyền thừa kế, thì tất cả đã thay đổi.

 

Hề Lam đột nhiên bị ký thác kỳ vọng, được đưa vào công ty, trở thành pháo hôi trong cuộc chiến gia đình giữa ông nội và anh trai, thứ cậu ta nhận được không phải là phú quý ngập trời, mà là mưa đá tơi bời — đây là nguyên văn lời cậu ta vừa khóc vừa kể với Hề Vi khi gọi điện đến, mà mỗi lần khóc xong, cuối cùng luôn phải nói: “Anh ơi, em thật sự không muốn đi làm, anh cứu em, cứu em có được không?”

 

“…”

 

Hề Vi đau đầu nhức óc, giúp cậu ta thu dọn tàn cuộc cũng không phải một hai lần, nhưng lần này không biết làm sao, cái dự án dở hơi đó đột nhiên bị đưa đến trước mặt ông cụ, cả nhà tự dưng lại cãi nhau.

 

Lúc Hề Vi nhận được tin nhắn, anh đang định đặt nhà hàng, cùng Chung Thận ăn tối, không ngờ lại bị đột ngột gọi đi, kế hoạch ăn tối chỉ có thể hủy bỏ.

 

Anh gửi tin nhắn cho Chung Thận giải thích qua loa vài câu, để Chung Thận tự đi ăn cơm, không cần đợi anh.

 

Chung Thận lại kiên trì muốn đợi: “Không sao đâu, em vẫn chưa đói, đợi anh về rồi nói sau nhé.”

 

Hôm nay là ngày bọn họ đoàn tụ thực sự sau mấy tháng yêu xa, nhưng niềm vui lại buộc phải trì hoãn. Hề Vi không nói gì thêm, anh chưa kịp đi, điện thoại lại reo không ngừng, thật khiến người ta bực bội.

 

Nói ra cũng buồn cười, nhà anh trên dưới bảy người, năm người lớn tuổi, ông cụ đứng đầu, ngày thường ai nấy đều tỉnh táo trấn tĩnh, vừa mở miệng là chỉ bảo anh, luôn nhắc nhở anh là anh không thể rời khỏi gia đình này, chứ không phải gia đình không thể rời khỏi anh.

 

Nhưng hễ có chút gió thổi cỏ lay, là lại gọi anh xuất hiện, cứ như thể anh không đến thì trời sắp sập đến nơi, không ai sống yên được vậy.

 

Hề Vi đoán rằng chủ đề cãi nhau của bọn họ vẫn là mắng mình, anh đỗ xe ngoài cổng, hạ cửa kính xuống để thông khí.

 

Nếu anh hút thuốc, lúc này hẳn là nên châm một điếu, hút xong rồi mới vào nhà. Nhưng anh không hút, những bực dọc mà người bình thường thường dùng khói thuốc để tiêu tan, theo hơi thở của anh từ từ tản ra, bay vào trong làn gió ấm tháng ba.

 

Mấy ngày nay nhiệt độ tăng lên, không thể mặc áo khoác ngoài, Hề Vi cởi áo vest đặt lên ghế, chậm rãi xuống xe, từ xa đã nhìn thấy quản gia đứng chờ dưới mái hiên, thấy anh như thấy cứu tinh, thở phào một hơi: “Cuối cùng cậu cũng về rồi, trong nhà đang cãi nhau ầm ĩ!”

 

Hề Vi hỏi: “Ai cãi nhau với ai?”

 

Quản gia âm thầm chỉ tay về phía khe cửa: “Cậu nghe xem.”

 

Hề Vi tiến lên hai bước, vểnh tai lên nghe.

 

Thật bất ngờ, người đang tranh cãi lúc này lại là bố và mẹ anh.

 

“Cô bớt nói vài câu có được không?”

 

“Chê tôi nói nhiều à? Vậy ông sớm làm gì đi chứ? Nếu như ông có chút trách nhiệm thì áp lực của con trai ông cũng sẽ không lớn như vậy.”

 

“Tôi không có trách nhiệm chỗ nào chứ?”

 

“Ông có trách nhiệm chỗ nào chứ? Mấy năm nay công ty gặp vấn đề lần nào mà không phải là Vi Vi nghĩ cách giải quyết? Lúc tranh công thì ông lên sân khấu, lúc làm việc thì nó quán xuyến, có ai làm bố như ông không vậy? Người không biết còn tưởng nó là bố của ông đấy!”

 

“…”

 

“Bây giờ thì tốt rồi, nó không chỉ phải lau đít cho ông, còn phải giúp Lam Lam, một tháng lãnh chút tiền lương ít ỏi, bần hàn đến mức tôi không dám nhìn. Lần trước sinh nhật tôi, cái túi nó tặng tôi vậy mà là do Chung Thận mua, con trai tôi rõ ràng là thiên chi kiêu tử, giờ lại lăn lộn thành một tên ăn bám! Ông thử nói xem là lỗi tại ai?”

 

Hề Vi: “…”

 

Cái túi đó đúng là do Chung Thận tặng, nhưng không thể nói như vậy được, sao có thể tính là ăn bám được chứ?

 

Hề Vi cau mày nghe mấy phút, cả nhà đều ở đó, nhưng ngoài cha mẹ anh, người khác không mấy lên tiếng, chỉ có cô của anh thỉnh thoảng khuyên giải vài câu, nhưng cũng không có tác dụng.

 

Hề Vi càng nghe càng cảm thấy giọng điệu của mẹ anh cũng không giống như đang cãi nhau thật, mà giống như mượn gió bẻ măng, nói bóng nói gió, công khai ám chỉ bất mãn với việc phân chia tài sản trong di chúc của ông cụ.

 

Chẳng trách, Tưởng Tâm Như tao nhã cả nửa đời người, cảm xúc vô cùng ổn định, sao có thể vì một chuyện nhỏ mà nổi cơn thịnh nộ được chứ?

 

Đạo lý này không chỉ anh hiểu, mà mấy người trong nhà đều hiểu. Theo như sự hiểu biết của Hề Vi đối với Hề Vận Thành, thì ông cụ không thể nào tha thứ cho việc có người gây sự trước mặt mình, sắp sửa nổi giận rồi.

 

Nhưng Hề Vi lại nghe thêm một lát, Hề Vận Thành vậy mà vẫn luôn mặc kệ bọn họ tranh cãi, không hề lên tiếng một câu nào.

 

Hề Vi mãi không xuất hiện, điện thoại lại reo, cuộc gọi này là của em trai anh. Anh ấn nút tắt máy, cuối cùng đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người đều lập tức ngước mắt nhìn.

 

Hề Vi đi đến trước mặt Hề Vận Thành, lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh.

 

 

Một chiếc ghế sofa hình vòng cung, ông cụ ngồi giữa, bên trái là bố mẹ anh, bên phải là cô và dượng, Hề Lam thì đang đứng một bên bồn chồn, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt non nớt như chưa trưởng thành.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hề Vi giả vờ không biết chuyện gì, hỏi: “Sao vậy? Đang họp à?”

 

Tưởng Tâm Như diễn rất đạt, đột nhiên quay mặt đi, lau nước mắt nói: “Con về làm gì? Xem náo nhiệt à? Lúc cần thì không lên tiếng, lúc không liên quan gì đến con thì lại thích xen vào.”

 

Câu nói này ý vị sâu xa, sắc mặt của mấy người ở đây đều có chút khó coi.

 

Tưởng Tâm Như liếc nhìn Hề Vi một cái: “Mấy ngày không gặp, Vi Vi, có phải con gầy đi không? Dạo này công việc mệt quá à?”

 

“Cũng được, không mệt.” Hề Vi nói.

 

Tưởng Tâm Như không nghe lời anh, tự mình thở dài: “Đều tại mẹ, từ nhỏ con đã hiếu thắng, không biết nũng nịu than khổ, mẹ cũng không biết thương con. Những năm này đều trôi qua như vậy, về sau tuổi càng lớn, càng không có ai thương…”

 

Hề Vi còn chưa kịp đáp lời, bố anh đã quát lên một tiếng: “Được rồi! Ăn nói kỳ quái làm gì? Muốn làm gì? Cô còn chưa chịu thôi à!”

 

“Tôi ăn nói kỳ quái chỗ nào? Tôi thương con trai tôi thì không được à?”

 

“Thôi được rồi thôi được rồi, chị dâu cũng có nói sai đâu.” Cô anh hòa giải, nói: “Vi Vi đúng là vất vả, đều tại Lam Lam không nên thân, chỉ giỏi gây thêm phiền phức.”

 

Bà nhìn ông cụ đang im lặng ngồi ở giữa, “Thật ra Lam Lam giống con, không phải là người có tài cán gì, bố cứ ép nó vào công ty, nó không vui, cũng không làm được. Hay là thôi đi, đừng gây thêm phiền phức cho Vi Vi nữa…”

 

Hề Lam liên tục gật đầu, tiến lại gần Hề Vi, như muốn tìm kiếm sự an ủi từ anh trai, vẻ mặt tủi thân vô cùng.

 

Hề Vi nhìn cậu ta một cái.

 

 

Môi trường gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến con người, lấy nhà họ Hề làm ví dụ, Hề Vận Thành cực kỳ nghiêm khắc, thời trẻ đối với con cái đều nghiêm khắc, con trai dưới áp lực nặng nề của ông mà nuôi thành tính cách nhu nhược, giờ đã lớn tuổi rồi, vẫn cứ e dè trước mặt người cha già. Con gái thì lại đi theo hướng ngược lại, dùng cách từ bỏ gia nghiệp để trốn tránh sự quản giáo của cha, cả đời phóng khoáng, ngược lại cũng rất vui vẻ.

 

Đến thế hệ thứ ba, con cái của Hề Vận Thành đều suy sụp, không gánh nổi trách nhiệm làm chủ gia đình. Công ty như thế nào thì tạm thời không bàn đến, gia đình cũng cần một chỗ dựa tinh thần, vậy thì ai có thể làm chỗ dựa tinh thần khiến cho cả nhà yên tâm? Chỉ có Hề Vi.

 

Em trai không tranh giành với anh, nhưng cần anh che chở.

 

Lợi ích không quá quan trọng, nhưng điều kiện tiên quyết là, tiền nhà anh đủ nhiều, không cần tranh giành, dưới sự che chở của anh, ai cũng có thể sống tốt.

 

Ngoại trừ chính bản thân anh: Anh vất vả, không có ai thương. Ngay cả người mẹ vừa rồi miệng nói thương anh, kỳ thực cũng chỉ là muốn làm ầm ĩ lên, cũng chính là tạo bậc thang cho ông cụ, để giải quyết bế tắc.

 

 

Nhưng làm ồn ào thì làm ồn ào rồi, có giải quyết được bế tắc hay không thì lại khó nói.

 

Ngay cả khi bọn họ cãi nhau như vậy, Hề Vận Thành cũng không hề nói một câu nào, thật là mặt trời mọc từ đằng Tây, bất thường đến kinh ngạc.

 

Ông cụ không nói gì, những ánh mắt kỳ vọng, xúi giục, cầu cứu, bối rối liền đổ dồn lên người Hề Vi, đều mong anh nói vài câu, quyết định hướng đi của cuộc nói chuyện.

 

Nhưng Hề Vi cũng không muốn nói gì.

 

Hề Vi đối diện với ánh mắt trầm mặc của ông nội, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua đó, đột nhiên trong lòng như có thần giao cách cảm, hiểu ra vì sao đối phương không lên tiếng.

 

—- Ông đã mệt mỏi rồi.

 

Ông đã già rồi, nổi nóng cũng cần có sức lực, mà sức lực của ông thì còn lại không được bao nhiêu.

 

Từ khi nào thì bắt đầu trở nên như vậy? Có lẽ là vào cái ngày ép Hề Vi ký vào di chúc, Hề Vi dứt khoát từ bỏ, quay người rời đi, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của thế hệ cha ông, như một con diều đứt dây, bay đi rất xa. Mà người cầm dây là Hề Vận Thành thì hai tay trắng trơn, chỉ còn lại sự hoang mang.

 

Đứa trẻ do chính tay ông nuôi lớn.

 

Đứa trẻ mà ông vẫn luôn cố gắng nắm chặt, cho rằng mãi mãi không thể lớn, không biết điều.

 

Hóa ra đã trưởng thành rồi, không còn chịu sự khống chế của ông nữa, cũng không cần ông dạy dỗ nữa.

 

Một năm, một năm không để lại dấu vết gì trên người trẻ tuổi, nhưng lại có thể khiến lưng người già thêm còng xuống vài phân, đôi vai chôn vùi trong đất vàng, uy nghiêm không còn.

 

Hề Vận Thành đột nhiên đứng dậy, duỗi thẳng tấm lưng đã còng xuống, không để ý đến những cuộc tranh cãi vừa rồi, chỉ nói với Hề Vi: “Cháu lại đây, ông có chuyện muốn nói.”

 

Ông đi trước, ra khỏi cửa, đến khu vườn.

 

Lúc hoàng hôn buông xuống, trời đã tối. Hề Vi muốn đưa tay đỡ ông, nhưng lại bị ông từ chối, đành phải đi theo phía sau, cùng ông đến dưới một cây hải đường.

 

Cuối tháng ba, đúng vào mùa hải đường nở rộ, ánh nắng chiều còn sót lại rải rác, gió đêm nhè nhẹ, những bông hoa màu trắng hồng điểm xuyết đầy cành. Trong cảnh xuân tươi đẹp, Hề Vận Thành im lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Dạo này cháu sống thế nào?”

 

“Khá tốt ạ.” Hề Vi theo thói quen trả lời.

 

Hề Vận Thành lại nói: “Không oán trách ông sao?”

 

“…” Hề Vi khựng lại một chút, “Không oán trách, cháu hiểu mà.”

 

Hiểu một chút, chứ không phải là hoàn toàn. Nói như vậy là để bày tỏ anh không so đo chuyện cũ, không muốn tranh cãi nữa. Nhưng sự bình tĩnh của Hề Vi rơi vào mắt ông lại có vẻ hơi thờ ơ, không đủ thân thiết.

 

Hề Vi luôn là như vậy, Hề Vận Thành cũng vậy, những tình huống mở lòng ôm nhau khóc sẽ không xảy ra ở bọn họ. Nhưng con người luôn sẽ có những lúc cảm thấy cô đơn, khao khát sự quan tâm, những lúc tuổi đã xế chiều thì càng như vậy.

 

Hề Vận Thành quay lưng về phía Hề Vi, nhìn cây hải đường đang lay động trước mặt, gọi anh một tiếng: “Vi Vi, cháu nói xem cả đời này của ông, có tính là thành công không?”

 

Hề Vi không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi, không có ông thì sẽ không có tập đoàn Hoa Vận. Người có thể thành công hơn ông rất ít, sau này cháu cũng không được.”

 

Đây là lời nói thật lòng, nhưng sau khi nghe xong, Hề Vận Thành lại bật cười, quay người lại, khó hiểu nói: “Khi bà nội cháu rời đi, cháu vẫn chưa có ký ức, không có ấn tượng gì về bà ấy nhỉ?”

 

Hề Vi lắc đầu.

 

Hề Vận Thành nói: “Khi bà nội cháu còn sống, ông cũng là người có người thương.”

 

“…”

 

“Bà ấy là người phụ nữ không được học hành nhiều, không hiểu đạo lý lớn lao gì. Nhưng biết ông ở bên ngoài kinh doanh không dễ dàng, không giúp được gì, liền nghĩ ra những ý tưởng quái gở, cầu thần bái phật phù hộ cho ông, phù hộ cho gia đình chúng ta, thuận lợi, bình an. Bố cháu mê tín như vậy cũng là do bà ấy ảnh hưởng.”

 

Trong vườn có một chiếc bàn đá, Hề Vận Thành ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Bà ấy mất vì bệnh, sức khỏe không tốt, đều tại ông quá bận, thường xuyên không để ý đến bà ấy, bản thân bà ấy cũng không để tâm, lúc phát hiện ra thì đã quá muộn….. Đến lúc sắp mất, nhìn bà ấy tiều tụy, ông không kìm được mà bật khóc, bà ấy liền an ủi ông, bà ấy nói…”

 

Ông cụ vốn luôn mạnh mẽ vậy mà lại nghẹn ngào: “Bà ấy nói, công ty nhà mình phát triển tốt, con cái đều thành gia lập nghiệp, phúc mà bà ấy cần hưởng đều đã hưởng rồi, cho dù chết sớm một chút thì cả đời này cũng không có gì tiếc nuối, không đáng để khóc. Bà ấy còn nói, trước đây đã học được một câu thơ của người ta, nói rằng, vị cao tăng Hoằng Nhất pháp sư trước khi lâm chung đã viết một bức thư cuối cùng cho bạn, dùng ‘Hoa chi xuân mãn, thiên tâm nguyệt viên’ để an ủi bạn mình, ngụ ý cuộc đời của ông ấy đã đủ đầy viên mãn, không cần phải đau buồn vì sự ra đi của ông ấy. – Lúc đó ông làm sao mà nghe lọt tai được chứ? Cứ nghĩ là bà ấy chỉ là thông cảm, cố tình an ủi ông thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại…”

 

Hề Vận Thành ngước mắt nhìn Hề Vi.

 

Bọn họ là chỗ dựa tinh thần của thế hệ trước và thế hệ sau nhà họ Hề, là hai người vô cùng khác nhau, nhưng mà lại giống nhau.

 

“Cuộc đời của bà nội cháu quả thật có thể tính là xuân mãn, nguyệt viên, ít nhất là những gì bà ấy muốn đều đạt được, đến cuối cùng cũng không chịu khổ gì, so với ông thì tốt hơn nhiều.”

 

Hề Vận Thành hiếm khi thổ lộ lòng mình: “Cháu nói ông thành công, thành công ở chỗ nào chứ? Khổ cực cả đời, đến hôm nay ông vẫn cảm thấy không vui, cô độc, sống không tốt.”

 

Hề Vi im lặng một lát: “So với bà nội, có lẽ ông thua ở chỗ không hưởng thụ phúc đức.”

 

Hưởng thụ phúc đức không đơn thuần là thỏa mãn dục vọng vật chất, mà chủ yếu là ở sự thư thái về mặt tinh thần. Hề Vận Thành đã sớm về hưu rồi, nhưng trong lòng còn vướng bận, không về hưu triệt để, vẫn còn muốn nắm quyền đại sự, chê con trai không có năng lực, trách cháu trai không đủ nghe lời, lo lắng còn nhiều hơn cả lúc mình còn đi làm, không có một phút giây nào được giải thoát. Như vậy làm sao mà có thể sống tốt được chứ?

 

Hề Vi hiểu, hôm nay ông nói với mình những điều này, thực ra là đang vòng vo hòa giải, thậm chí là tìm kiếm sự an ủi, người già cũng giống như trẻ con, đều cần sự thấu hiểu và bầu bạn. Chỉ là, trước đây đã làm ồn ào quá mức, ông cụ không thể xuống nước nói trực tiếp ra được.

 

Người thân không có thù hận để qua đêm, Hề Vi không trách ông, anh do dự một chút rồi đi đến trước mặt ông.

 

Đột nhiên anh lại nhớ đến hồi bé, Hề Vận Thành thích ôm anh vào lòng, nhấc bổng lên cao. Chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua như nước chảy, người ông cao lớn ngày nào đã thấp đi một đoạn. Hề Vi đưa tay, ôm lấy vai ông cụ, cho ông một cái ôm an ủi.

 

“Ông nội.” Hề Vi nhỏ giọng nói, “Ông nên buông tay rồi, giao hết mọi thứ cho cháu, sống cuộc sống an nhàn tuổi già thôi, đừng quản gì nữa.”

 

“…”

 

“Ông phải tin tưởng cháu. Từ nhỏ đến lớn có bao giờ cháu làm ông thất vọng chưa? … Chuyện liên hôn kia không tính.”

 

 

Hề Vi quả thật đã trưởng thành rồi, trong lời nói toát ra một loại sức mạnh khiến cho người ta an tâm. Anh không chỉ có thể che chở cho em trai, mà còn có thể che chở cho ông.

 

Hề Vận Thành im lặng rất lâu, gật đầu.

 

Bầu không khí đang rất tốt, có những lời thường ngày không tiện nói ra thì rất thích hợp để nói vào lúc này, Hề Vi đột nhiên nói: “À đúng rồi, ông nội, cháu định sẽ kết hôn.”

 

Hề Vận Thành ngẩn người ra, theo bản năng muốn hỏi kết hôn với ai, nhưng lập tức phản ứng lại, ngoài Chung Thận ra thì còn có thể là ai? Ngay cả khi vừa mới hòa giải, ông cụ vẫn không nhịn được mà mỉa mai một câu: “Không phải là cháu sợ kết hôn sao?”

 

Hề Vi thành thật nói: “Kết hôn cũng chỉ là một hình thức, em ấy rất muốn kết hôn, vậy thì cứ kết hôn thôi, cũng không sao cả.”

 

Hề Vận Thành nghe mà đau đầu, rất muốn chỉ bảo thêm vài câu, nhưng vừa mới đồng ý với Hề Vi là sẽ buông tay, đành phải nhẫn nại, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đến bây giờ ta vẫn không hiểu, cháu coi trọng cái thằng nhóc đó ở điểm nào?”

 

“Ai mà biết được, có lẽ chỉ là một loại cảm giác.” Hề Vi không đưa ra câu trả lời chi tiết, mượn lời thoại của người khác nói, “Có em ấy ở bên cạnh cháu mới cảm thấy cuộc đời mình xuân mãn, nguyệt viên, không có gì tiếc nuối nữa.”

 

“…”

 

Một cơn gió thổi đến, hoa hải đường rụng đầy đất. Có một cánh hoa bay đến vai Hề Vi, anh tiện tay hái xuống đặt lên bàn đá, mỉm cười với Hề Vận Thành.

 

Sau đó hai ông cháu nói về chuyện công ty, chuyện của Hề Lam giải quyết như thế nào, sau đó có những kế hoạch gì… Đây là lần cuối cùng Hề Vi báo cáo với Hề Vận Thành, sau này sẽ không còn thuộc quyền quản lý của ông nữa.

 

Từ nay về sau Hoa Vận là của anh, và chỉ có thể là của anh. Hề Vi không cảm thấy nhẹ nhàng, cũng không cảm thấy nặng nề, mọi thứ đều như lúc ban đầu, diễn ra theo đúng quỹ đạo.

 

Lúc rời đi, trời đã hoàn toàn tối đen. Nghĩ đến Chung Thận vẫn còn đang đợi, Hề Vi không ở lại ăn cơm.

 

Anh trở lại xe, gọi điện thoại cho Chung Thận, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa, cứ như đang say trong gió xuân, có chút vô lý: “Chung Thận, anh không muốn lái xe, em đến đón anh đi.”

 

Có vẻ như Chung Thận đang nấu cơm, có thể nghe thấy tiếng động trong bếp, cậu đồng ý rất sảng khoái: “Được, bây giờ em qua đó, anh đợi một lát nhé.”

 

“Ừm.” Hề Vi hạ cửa kính xe xuống, từ chỗ này có thể nhìn thấy khu vườn, đèn đêm trong sân sáng lên một hàng, chiếu rọi lên những cây hoa, đẹp đến nao lòng.

 

Hề Vi nhìn chằm chằm cây hải đường đó, xuất thần một lát, chợt nhớ ra điện thoại vẫn chưa tắt máy, anh nói với Chung Thận: “Vừa nãy anh đã nói với người nhà chuyện chúng ta kết hôn rồi, chọn ngày đi, em xem ngày nào thì hợp?”

 

“Ngày nào cũng được mà.” Rõ ràng là Chung Thận rất vui vẻ, “Anh quyết định đi, em nghe theo anh.”

 

“…”

 

Hề Vi cười một tiếng: “Có cái gì mà em không nghe theo anh không?”

 

Chung Thận không cho là xấu hổ: “Không có.”

 

Hề Vi lại cười: “Được, vậy em mau đến đây đi.”

 

Chung Thận đã xuống lầu rồi, hỏi anh: “Gấp lắm à? Có phải có chuyện gì không?”

 

“Không có gì, chỉ là -“

 

Hề Vi đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết, dù đêm nay không có trăng, bầu trời vẫn trong xanh tươi đẹp. Mà bầu trời này, cây hải đường này, anh muốn chia sẻ cùng Chung Thận.

 

“Anh nhớ em rồi, mau đến gặp anh đi.”

 

Toàn Văn Hoàn.

 

Chương 41: Ngoại truyện 5: Hoa Chi Xuân Mãn

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên