Chương 42: 000006 – Khúc Dạo Đầu
New folder [Thiết bị đầu cuối đã đồng bộ]
Ngày 23 tháng 6 năm thứ 125 Tân lịch, Thứ Hai, Nắng đẹp.
Tôi thích Du Phùng.
Tôi vẫn luôn biết điều đó.
Gần như trong tất cả những mảnh ký ức của tôi, đều có bóng dáng cậu ấy. Tôi luôn cảm thấy thật may mắn, nếu cha mẹ chúng tôi không phải là bạn thân, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội sớm được tham gia vào cuộc đời của Du Phùng như thế này.
Sống cạnh nhau mười sáu năm ở Phỉ Thành, tôi rất hiểu Du Phùng, cậu ấy ít nói, trầm tĩnh, thích mặc đồ đen, hay cả việc va chạm khuỷu tay mỗi khi chúng tôi ngồi ăn cùng một bên vì cậu ấy thuận tay trái.
Lẽ ra tôi nên quen với tất cả những điều đó, nhưng không biết từ lúc nào, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.
Những việc vụn vặt vốn dĩ bình thường như hơi thở, ăn uống, dần dần trở nên ẩn chứa nóng bỏng và rung động – khi cậu ấy ngủ say, tôi muốn dùng đầu ngón tay chạm vào hàng mi dài của cậu ấy, khi đi bộ cạnh nhau, tôi muốn giả vờ vô tình nắm lấy cổ tay cậu ấy, ngay cả khi dùng chung một chiếc khăn tắm, tôi cũng tưởng tượng như đang hòa quyện cùng hơi thở với cậu ấy.
Những cuộc trò chuyện vốn dĩ tự nhiên thân thuộc cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Tôi không thể kiểm soát bản thân để không suy đoán.
Liệu trong câu nói nào đó của cậu ấy có ẩn ý gì không? Một cái nhìn thoáng qua vô tình có lẽ cũng hàm chứa ý nghĩa sâu xa?
Có lẽ Du Phùng cũng thích tôi.
Mỗi lần âm thầm thăm dò, cuối cùng đều chìm vào trong đôi mắt đen láy của cậu ấy, tôi cố gắng đọc được điều gì đó từ trong đó, nhưng lần nào cũng phải chịu thua vì sợ hãi cái nhìn chăm chú kéo dài kia.
Tất cả những khúc mắc càng trở nên trầm trọng hơn sau khi đến Thành phố Cass, đều tại cái thời tiết ẩm ướt, oi bức này khiến trái tim tôi không thể nào yên ổn được.
“Tối nay có lễ hội bắn pháo hoa, cậu muốn đi không?” Du Phùng nuốt miếng bánh mì nướng cuối cùng, đặt dao ăn xuống, dao ăn va vào đĩa phát ra tiếng kêu nhỏ.
Ngôn Dương nằm dài trên ghế treo ở ban công, gõ bàn phím dưới ánh nắng ban mai ấm áp, “Đi chứ, tất nhiên là đi. Sau khi tham quan trang viên Lê Minh xong thì vừa đúng lúc.”
Có lẽ tôi có thể làm bạn với Du Phùng cả đời, nhưng tôi cũng biết rất rõ, đó tuyệt đối không phải là điều tôi muốn.
Sức tự chủ của tôi rất kém, không thể kiềm chế được sự tò mò và ham muốn mãnh liệt, bí mật dành cho cậu ấy. Giả vờ như không có chuyện gì khiến trái tim tôi như thiêu như đốt.
“Cậu lại bỏ lòng đỏ trứng.” Du Phùng dọn dẹp đĩa, trách móc Ngôn Dương kén ăn.
Có lẽ tôi nên ngậm chặt miệng, khóa chặt khao khát của mình.
“Cậu để đó đừng động vào! Tôi ăn ngay đây!”
Có lẽ tôi nên nói ra, dùng tình bạn mười mấy năm để đánh một canh bạc lớn này.
Ngôn Dương vội vàng quay lại bàn ăn, nuốt chửng lòng đỏ trứng đã nguội, nhìn Du Phùng dưới ánh ban mai, cậu ấy đang quay lưng lại với Ngôn Dương, bỏ thứ gì đó vào một chiếc ba lô hai quai.
Ngôn Dương vứt dao nĩa xuống, xán lại gần, nhìn rõ trong ba lô là một mớ lỉnh kỉnh đầy màu sắc, “Đồ ăn vặt?”
Du Phùng xòe tay ra, lòng bàn tay trắng nõn chất đầy sô cô la và kẹo cứng vị chanh.
Tôi hiểu, một khi đã nói ra rồi thì mọi thứ sẽ không thể nào quay trở lại như cũ được nữa.
Nhưng xúc động muốn nói ra không ngừng dày vò tôi.
Tôi phải nói ra.
“Đừng mang sô cô la, để sát người dễ tan chảy lắm, cứ mang kẹo cứng thôi.” Ngôn Dương nhặt hết sô cô la ra, tiện tay ném xuống sàn, giơ tay kéo khóa ba lô lại, “Những thứ này là đủ rồi.”
Tôi phải nói với Du Phùng.
“Vậy đi thôi, bây giờ nắng đẹp.” Du Phùng mở cửa, gió nhẹ thổi qua những sợi tóc mái trước trán.
Tôi muốn ở bên cậu. Kiểu người yêu bên nhau ấy.
Hết chương 42.