Chương 42
“Mùi gì thơm thế này?” Trang Thạc đứng như tượng ở ngoài phòng nướng bánh.
Tiệm bánh đã đóng cửa, khu vực chung chỉ bật hai chiếc đèn tạo không khí, chỉ có phòng nướng bánh là sáng trưng. Lang Dương Dương không thay quần áo, chỉ mặc tạp dề, đang cắt hạt sen vụn bên trong.
Chiều nay ở trường quay, Trang Thạc bận rộn xem Lang Dương Dương làm bánh nên không được ăn thử kem do cậu làm, lúc về cứ nhắc mãi.
Lang Dương Dương bèn đi mua sen về làm cho anh một phần.
Cách làm cũng giống như hôm nay, chỉ là, hạt dẻ cười ở cửa hàng không ngon bằng ở đài truyền hình, so với thành phẩm buổi chiều thì mùi thơm của hạt kém hơn một chút.
Nhưng đối với Trang Thạc, người thường ngày chỉ ăn kem que ba đồng một cây, thì đây đã là món ngon tuyệt đỉnh rồi.
Lang Dương Dương nhìn anh ba miếng hết một viên, cảm thán răng anh thật tốt.
“Ngon không?”
Trang Thạc đặt bát nhỏ trong tay xuống: “Ngon, cảm giác thật kỳ diệu.”
Lang Dương Dương: “Kỳ diệu?”
Trang Thạc: “Ừm, có cảm giác nhất thời không phân biệt được đây là mùa nào.”
Lang Dương Dương vừa cởi tạp dề vừa đi ra: “Sao lại nói vậy?”
“Em xem này, hạt sen tươi này với cả matcha bên dưới, cảm giác giống như mùa xuân, kem lạnh là mùa hè, hạt dẻ cười là hạt, là mùa thu.”
Dường như Trang Thạc rất hài lòng với lời nhận xét dài của mình, sau khi nói xong thì tự đắc nâng cằm lên.
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Nói cũng có lý.”
Bột đã chuẩn bị xong, kem cũng đã ăn, rửa tay về nhà thôi.
Mấy ngày nay vì ghi hình cho đài truyền hình mà đi đâu cũng là rộn ràng náo nhiệt, ăn cơm cũng là cả một bàn người.
Ngồi trong phòng khách yên tĩnh, chợt cảm thấy được chữa lành.
Đã ba ngày rồi Lôi Công không được đi nông trại chơi, giờ đây có vẻ rất bất mãn, lúc Lang Dương Dương bước vào cửa cũng không đứng dậy nghênh đón, chỉ hờ hững ve vẫy đuôi.
Ngược lại, gặp Trang Thạc lại nhiệt tình nịnh nọt.
Lang Dương Dương mắng nó vô lương tâm, quay vào phòng lấy một gói thịt gà sấy khô nhỏ, Lôi Công vừa nghe thấy tiếng túi ni lông cọ xát đã chạy tới, mặc cho Trang Thạc gọi thế nào cũng không thèm qua.
Lang Dương Dương yên tâm gật đầu, Lôi Công vẫn là Lôi Công của ngày xưa.
Đêm cuối cùng của tháng Năm, cũng sắp đến rằm âm lịch, trăng đã sắp tròn, Lang Dương Dương và Trang Thạc thong thả dắt chó đi dạo.
Hình như từ trận mưa rào nửa tháng trước, cuộc sống đã rất bận rộn, đã lâu rồi hai người không thong thả dắt chó đi dạo như vậy.
Dạo này Lôi Công vận động nhiều hơn một chút, nhìn có vẻ gầy đi một chút, nhưng lúc đi bộ vẫn vặn vẹo như thể nửa thân trước và nửa thân sau bị đứt lìa.
“Lúc hơn hai tuổi Lôi Công bị ốm một trận, gầy đi rất nhiều, ngày nào em cũng làm đồ ăn ngon cho nó, kết quả lại cho nó ăn đến béo phì.”
Lang Dương Dương vừa nói vừa chạm vào tay Trang Thạc: “Em nghĩ phải cho nó giảm cân, mỗi ngày đều dắt nó đi chạy bộ, kết quả nó không gầy mà em lại gầy mất bảy tám cân.”
“Labrador đúng là rất dễ béo, nhưng sau này thường xuyên đưa đến nông trại, để nó ngày nào cũng chạy nhảy.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương: “Đúng rồi, đồ ăn vặt em mua đã đến rồi, ngày mai anh mang đến nông trại cho bọn Đại Hoàng với Tiểu Hắc luôn. Còn có cả thuốc xịt ve nữa, ngày nào cũng ở ngoài thì phải dùng loại tốt.”
Trang Thạc mỉm cười, cúi người cởi dây cho Lôi Công, để nó tự mình đi vệ sinh trong rừng cây nhỏ.
“Được, Đại Hoàng với Tiểu Hắc bây giờ có thể được ăn ngon cùng đại ca rồi.”
Lang Dương Dương: “Trước kia chúng chỉ ăn thức ăn cho chó thôi sao?”
Trang Thạc: “Ừm, thỉnh thoảng hầm thịt cũng cho chúng ăn, nhưng từ khi em mua pate, đồ đông lạnh các loại, bây giờ chúng đều chê thức ăn cho chó, không trộn đồ ăn vào là giận.”
“Hahaha.” Lang Dương Dương không nhịn được cười, sau đó nói: “Chó chỉ sống được có mười mấy năm, trong khả năng có thể thì để chúng nó ăn ngon một chút, sau này đồ ăn vặt của cún con em bao.”
“Hào phóng vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, vừa rồi em mới nhận được tám nghìn tiền thưởng đấy.”
Thật ra cuộc sống của Lang Dương Dương và Trang Thạc chỉ xoay quanh mấy chủ đề đó.
Tiệm bánh, nông trại, cún con, ăn gì và chuyện phiếm của họ hàng trong nhà.
Tính ra mỗi ngày ở bên nhau cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ, Lang Dương Dương và Trang Thạc đều không phải là người ướt át, sau khi sống chung thì sự ăn ý trong việc phân chia công việc ngày càng rõ ràng.
Trang Thạc nấu ăn ngon, sức khỏe tốt, đồ gia dụng bình thường đều có thể sửa chữa, kiến thức ngoài trời phong phú.
Lang Dương Dương biết làm bánh ngọt, đồ uống, có mắt nhìn, tỉ mỉ, làm việc có kế hoạch, là người đưa ra chủ ý.
Tháng Sáu cứ như vậy đến, chương trình của đài truyền hình ấn định phát sóng vào ngày 7, Lang Dương Dương cũng đưa kem hạt sen hạt dẻ cười lên kệ.
Cách làm kem của Lang Dương Dương là kiểu kem Ý, nguyên liệu chính là trái cây hoặc hạt và sữa, còn gọi là gelato kiểu Ý. Nguyên liệu của kem thông thường là kem béo và sữa.
Nếu là người yêu thích kem, ăn một miếng là biết ngay sự khác biệt.
Lúc mới lên kệ thì chương trình vẫn chưa phát sóng, doanh số của món này đã rất khả quan.
Nhưng mỗi ngày số lượng chuẩn bị không nhiều, chủ yếu là vấn đề hạt sen, bây giờ chưa phải mùa sen, ở địa phương cũng không có trồng sen hàng loạt, chỉ có thể mua lẻ ở chợ.
Lang Dương Dương nói với Trang Thạc, anh nói anh sẽ nghĩ cách.
Thông báo của hội chợ nông nghiệp cũng đã gửi đến, địa điểm tổ chức lần này ở ngay sát thành phố Trường Khê, thời gian ấn định vào trung tuần tháng Chín, kéo dài 10 ngày, kết thúc hội chợ vừa đúng dịp Tết Trung thu.
Lang Dương Dương dự định trước ngày khai mạc sẽ hoàn thành trang web của nông trại Nam Khê.
Bản thân cậu tuy biết cách làm, nhưng trang web của nông trại Nam Khê thực sự quá lỗi thời, không phải cậu sắp xếp lại là có thể đẹp mắt được, vẫn cần tìm lập trình viên chuyên nghiệp cùng làm.
Bây giờ mới hơn mười giờ, đối với thời gian biểu của hai người thì vẫn còn sớm. Lang Dương Dương ôm laptop trên ghế sofa xem đối thủ cạnh tranh làm như thế nào, một trang web nông trại đạt chuẩn cần có những yếu tố gì, sau đó kết hợp với đặc điểm của nông trại Nam Khê để làm cho tinh tế và khác biệt.
Lúc Lang Dương Dương đang ghi chép thì Trang Thạc vác tủ nhỏ bước vào.
Là chiếc tủ cũ đã nói sẽ dùng để đựng cốc chén, Trang Thạc tháo phần hỏng ra, đánh bóng lại toàn bộ rồi quét sơn mới, làm thêm sáu cánh cửa tủ bằng kính lắp vào.
Kính được anh đặc biệt chọn loại kính sọc, bây giờ hoàn toàn không nhìn ra đây là vật dụng từ hai mươi năm trước.
Lang Dương Dương vừa định khen một câu đẹp quá, thì liếc thấy ngón trỏ của Trang Thạc quấn giấy ăn.
Cậu vội vàng chạy đến xem: “Tay anh bị sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi vô tình bị cứa vào.” Trang Thạc không để tâm lắm, vẫn đang loay hoay với chiếc tủ: “Em nói xem có nên đặt cạnh tủ lạnh mini không, cũng tiện cho em lấy cốc uống nước.”
Lang Dương Dương nắm lấy tay anh, giấy ăn đã bị máu thấm ướt một nửa: “Vậy mà còn không sao, mau sát trùng băng bó đi.”
Nói xong liền kéo Trang Thạc đến ghế sofa ngồi xuống, đi lấy hộp dụng cụ.
Lang Dương Dương luôn chuẩn bị sẵn cồn i-ốt và băng gạc các loại ở nhà, vì Lôi Công dễ mắc bệnh ngoài da, chỉ cần phát hiện một chút là phải sát trùng bôi thuốc.
Lông mày Lang Dương Dương nhíu chặt, bởi vì trên giấy ăn thực sự rất nhiều máu, cậu đã chuẩn bị tâm lý vén giấy ăn ra sẽ thấy một vết thương lớn, nói không chừng còn nhìn thấy cả xương.
Kết quả…..
“Anh đã nói không sao mà.” Trang Thạc chột dạ giải thích.
Lang Dương Dương nhìn trái nhìn phải, quả thực chỉ là một vết thương rất nông: “Vậy sao lại chảy nhiều máu thế?”
Trang Thạc cười: “Vì bị cạnh gỗ cứa vào, vết thương hơi xước. Đương nhiên cũng có nguyên nhân anh là người khí huyết dồi dào.”
Lang Dương Dương: “…”
Trang Thạc: “Thôi được rồi, anh cũng không biết nữa, dù sao cũng không đau lắm.”
Mặc dù nhìn chỉ là một vết thương nhỏ, sau khi sát trùng vết thương thì không còn chảy máu nữa, nhưng Lang Dương Dương vẫn tỉ mỉ dùng gạc băng bó cẩn thận cho anh.
“Sáng mai ngủ dậy là khỏi thôi.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương: “Ừm, nhưng sau này vẫn phải cẩn thận.”
Trang Thạc: “Anh biết rồi, chỉ là lúc lắp cánh cửa tủ không có dụng cụ hỗ trợ, anh dùng tay đập vào.”
Xử lý xong, Lang Dương Dương và Trang Thạc cùng nhau bê thùng giấy đựng cốc chén đến, bày hết những chiếc cốc đĩa mà Lang Dương Dương sưu tập trước đây vào.
Bên trong tổng cộng ba tầng, vừa đủ bày cốc chén, đĩa thì xếp thành chồng đặt ở tầng dưới cùng.
Đặt cạnh tủ rượu, trông cũng khá ra dáng.
Lang Dương Dương lùi lại một chút để nhìn tổng thể, vừa dùng tay so sánh vừa nói: “Để em đi mua thêm một chậu cây dorayaki hoặc hồng môn, đặt lên trên, sau này trồng cây trầu bà hồng hạc cũng đẹp, nhưng mà cây trầu bà sau đắt quá.”
Trang Thạc: “Em đang nói tiếng nước ngoài à?”
Lang Dương Dương: “Hả?”
“Cái gì mà dorayaki với cả trầu bà hồng hạc?”
“Hahaha không có gì, không trách anh được, làm việc của anh đi.”
Lang Dương Dương dành hai tiếng đồng hồ để lập một bản kế hoạch sơ bộ, theo như tìm hiểu trong thời gian này, nông trại Nam Khê thật ra không được bài bản cho lắm, cây trồng cũng là trồng lung tung, nói dễ nghe là giống cây phong phú, nói khó nghe là không biết bán cái gì.
So với nông trại truyền thống, nơi này giống một nông trại sinh thái hơn, điều này cũng không có gì thua kém, thành phố Trường Khê là thành phố du lịch, nếu định vị tốt, đi theo hướng kết hợp nông nghiệp và du lịch cũng rất khả quan.
Ngày nay mọi người đều áp lực công việc rất lớn, niềm đam mê với thiên nhiên ngày càng tăng cao, có thể bắt kịp làn sóng này.
Lúc tắt máy tính đã mười hai giờ, Lang Dương Dương nhớ ra còn việc gì đó chưa làm, ném laptop sang một bên, nằm dài trên ghế sofa, cầm điện thoại lên mở ứng dụng mua sắm.
Cậu định mua một ít quần áo, lại mua cho Trang Thạc một bộ dụng cụ sửa chữa đồ gia dụng, máy khoan điện các loại.
Tiền thưởng đài truyền hình phát, Lang Dương Dương phân chia như sau, mỗi cô gái ở Brookside một nghìn tiền thưởng, số còn lại để mua quần áo giày dép mùa hè cho Trang Thạc và bản thân.
— Chủ yếu là Trang Thạc, mấy chiếc áo phông quần dài đã bạc màu của anh nên được thay mới rồi.
Hôm đó ở đài truyền hình, Lang Thanh Vũ còn chê bai anh “Đến đài truyền hình cũng không biết chải chuốt”.
Bây giờ tiền trong nhà đều do Lang Dương Dương quản lý, nghe được câu nói đó, Trang Thạc không để tâm cười hề hề, còn Lang Dương Dương lại cảm thấy thật xấu hổ.
Chọn mua một hồi còn dư một ít tiền, vừa hay để dành mua thêm cây xanh trang trí trong nhà, lại mua pate, đồ đông lạnh cho mấy con cún.
Tháng trước còn đang tính toán tháng này phải mua nhiều đồ như vậy, phải cân đối chi tiêu thế nào, không ngờ lại bất ngờ giành được giải nhì.
Có lẽ, trong cuộc sống thực sự có rất nhiều chuyện là xe đến trước núi ắt có đường, cứ tiến về phía trước là được.
“Dương Dương–“
“Em tới liền!”
Lang Dương Dương đứng dậy đi vào phòng ngủ, đầu tháng Sáu ở thành phố Trường Khê vẫn đắp chăn có độ dày vừa phải, hai người quấn chăn ôm nhau, ngủ một giấc thật ngon.
Mấy ngày sau, khi “Mỹ thực Tiểu Đương Gia – Món tráng miệng” phát sóng, có không ít người đến vì món kem hạt sen hạt dẻ cười, nhu cầu về hạt sen đột nhiên tăng cao, may mà Trang Thạc nói anh tìm được một đầm sen không ai quản lý ở một ngôi làng gần nông trại, hoa sen và đài sen đều rất đẹp, cũng không có ai hái.
Lang Dương Dương chuẩn bị xong bánh ngọt cần dùng cho ngày hôm nay, hai ngày nay còn mới ra mắt thêm món kem matcha hạnh nhân, làm xong xuôi cất vào tủ lạnh mini, chuẩn bị xuất phát đến nông trại, cùng Trang Thạc xem thử chất lượng hạt sen của đầm sen kia như thế nào.
Trước khi ra khỏi cửa, Hiểu Văn đến tìm cậu: “Anh Dương Dương!”
“Hả? Sao thế?”
Hiểu Văn như có chuyện muốn nói, hơn nữa là chuyện khó mở lời, cúi gằm mặt xuống.
Lang Dương Dương nhường đường cho cô bé vào phòng nướng bánh: “Sao vậy?”
Hiểu Văn: “Em đã nói là cuối tháng này nghỉ việc rồi, nhưng mà bạn học của em giới thiệu em vào công ty của cậu ấy, em đã phỏng vấn qua rồi, nhưng mà không đợi em được một tháng…”
Lang Dương Dương vẫn giữ vẻ mặt như thường, không muốn để Hiểu Văn cảm thấy áy náy, nói: “Đây là chuyện tốt mà, công ty gì vậy?”
Hiểu Văn nói tên công ty đó.
“Đây là công ty lớn, cơ hội tốt đấy. Anh biết mà, thường thì những vị trí sơ cấp thế này rất nhiều công ty sẽ không cho quá nhiều thời gian, chắc chắn là yêu cầu nhận việc càng sớm càng tốt.”
Lang Dương Dương hít sâu một hơi: “Bây giờ đã ấn định thời gian chưa?”
Hiểu Văn lắc đầu: “Em phải nói với anh trước rồi mới dám ấn định, em nói là em đến từ nơi khác, chị HR cũng thông cảm.”
“Vậy thì thế này, em trả lời với họ là một tuần sau có thể đi làm, sau đó mấy hôm nay em thu dọn đồ đạc mua vé, buổi sáng không đến cũng được, nhưng buổi chiều vẫn phải đến, cho anh ba ngày để tuyển người khác.”
Sắc mặt Hiểu Văn cuối cùng cũng giãn ra đôi chút: “Dạ! Em nhất định sẽ đến, buổi sáng em cũng đến, tối về thu dọn là được rồi.”
Lang Dương Dương cười: “Căng thẳng vậy làm gì, sau này lúc nghỉ việc còn nhiều cơ hội mà.”
Hiểu Văn: “…”
Lang Dương Dương: “Thôi được rồi, anh đùa đấy, anh sẽ không trách em đâu, đừng căng thẳng. Trước khi em đi chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, cổ vũ tinh thần cho em.”
“Vâng…” Hiểu Văn mím môi nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn anh Dương Dương.”
Lang Dương Dương nhìn cô bé: “Đừng khóc, đây là chuyện tốt mà.”
Trên đường đến nông trại, Hiểu Văn gửi cho Lang Dương Dương một tin nhắn rất dài, toàn là lời cảm ơn, có lẽ là những lời vừa rồi không tiện nói ra.
Nói là càng hiểu rõ Lang Dương Dương càng cảm thấy cậu là người dịu dàng, trong tin nhắn còn có một câu nói là “Mỗi lần anh an ủi em, em đều cảm thấy rất có ích”, Lang Dương Dương ngẩn người, nhớ đến Vương Chí Quân trước đây từng nói cậu rằng, “Cậu không có trái tim à, an ủi tôi hai câu thì chết à”.
Là cậu đã thay đổi rồi sao?
Có lẽ vậy, Lang Dương Dương hiện tại đã có được tình yêu và dũng khí, cũng có thể vô thức cho người khác tình yêu và dũng khí.
Bắt xe đến ngã ba vào nông trại, Trang Thạc đã đợi ở đó từ trước, hai chú cún con trong nông trại thì ngồi trên chỗ để chân xe máy cùng đến.
Lang Dương Dương chạy chậm đến: “Anh đợi lâu chưa?”
Trang Thạc: “Có thể dựa vào màu da của anh để phán đoán.”
Lang Dương Dương lười để ý đến anh, cúi người nhìn hai chú cún, nhìn thấy trong miệng cún con thế mà ngậm nửa con bướm, không nhìn ra được là loại bướm gì, nhưng có cánh màu xanh nhạt, kích thước cũng không nhỏ.
“Mau nhả ra!”
Lang Dương Dương đưa tay móc, lấy con bướm bị rách một cánh nhỏ ra.
Trang Thạc nói: “Không sao, là bướm chết rồi.”
Trường Khê là tỉnh có nhiều bướm, nông trại Nam Khê vừa có bãi sông lại có rừng cây, bướm rất nhiều, thường xuyên có thể nhìn thấy ở ven sông và trong rừng cây.
Sau khi chết rải rác trong bụi cây, cánh bướm cũng sẽ bị rách, nếu trời mưa thì sẽ không tìm thấy nữa.
Lang Dương Dương cầm trong tay, nhìn đi nhìn lại, dùng ngón tay lau nước bọt của chó dính trên đó.
“Đẹp quá, tiếc thật.”
Trang Thạc: “Thích à? Hay là chúng ta mang về làm tiêu bản.”
Lang Dương Dương: “Nhưng mà cánh cũng rụng rồi.”
“Để anh sửa.”
“Hả?” Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh.
Tiêu bản bướm còn có thể sửa thế nào?
Trang Thạc nở nụ cười tự tin: “Hạt sen anh cũng tìm được cho em rồi đấy. Hơn nữa vá víu là việc anh giỏi nhất mà, tin anh đi.”
Khóe miệng Lang Dương Dương cuối cùng cũng cong lên, đôi mắt cười cong cong, nhìn trái nhìn phải xác nhận xung quanh không có ai, nhanh chóng hôn lên mặt Trang Thạc một cái.
“Cảm ơn!”
Hết chương 42.