Chương 42: Song Sư (42)
Trần Tinh lập tức hỏi: “Cô ta tên gì?”
An Tuần nhất thời không nhớ ra tên, vội vàng tìm kiếm trên điện thoại, “Đội trưởng Trần chờ một chút, đợt trước có tin ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’ là do cô ta viết, tôi xem là của bên truyền thông nào…. Tìm thấy rồi! Truyền thông Dung Tinh, Lý Ngải Khiết!”
Trần Tinh không muốn chờ đợi, lái xe thẳng đến địa điểm làm việc của truyền thông Dung Tinh. Các công ty internet thường có người trực đêm, văn phòng vẫn sáng vài ngọn đèn, thật trùng hợp, chủ nhiệm của Lý Ngải Khiết cũng có mặt.
Chủ nhiệm vừa nghe cảnh sát đến tìm Lý Ngải Khiết thì liền lớn tiếng nói: “Tôi cũng đang tìm cô ta đây này!”
Trần Tinh: “Có chuyện gì?”
“Tôi làm sao mà biết có chuyện gì? Mấy ngày rồi cô ta không đến làm, bản thảo cũng không nộp, gọi điện thoại thì tắt máy!” Chủ nhiệm rất bực bội, dường như bị công việc làm cho phát điên, sau khi la hét một hồi lâu mới phát hiện có gì đó không đúng, cẩn thận nhìn Trần Tinh, “Lý Ngải Khiết, chẳng lẽ cô ta xảy ra chuyện rồi?”
Lý Ngải Khiết. Trần Tinh lẩm nhẩm cái tên này, hỏi chủ nhiệm xin tất cả các thông tin liên lạc của Lý Ngải Khiết, để bên kỹ thuật hình sự bắt đầu truy dấu, lại hỏi thăm chủ nhiệm về lý lịch xuất thân của Lý Ngải Khiết.
Chủ nhiệm cho rằng chắc chắn là Lý Ngải Khiết đã gây ra chuyện gì đó, vậy nên đã vội vàng phủi sạch trách nhiệm, “Tôi chỉ tuyển cô ta vào làm việc, sau giờ làm cô ta làm gì thì tôi hoàn toàn không biết.”
Trần Tinh có chút đau đầu, liếc mắt thấy bức ảnh của Lý Ngải Khiết trên tường tuyên dương, mới tháng 5 mà từ tháng 1 đến tháng 4, tháng nào Lý Ngải Khiết cũng là “phóng viên ngôi sao”.
“Xem ra cô ta kiếm được không ít lượt truy cập cho anh nhỉ.” Trần Tinh dứt khoát kéo ghế ngồi xuống, “Đừng căng thẳng, kể những gì anh biết về Lý Ngải Khiết đi.”
Chủ nhiệm thấy không thể đuổi được đám cảnh sát này đi, đành phải hồi tưởng lại, “Cô ta làm ở chỗ tôi hơn ba năm rồi, đây là hồ sơ cô ta điền khi vào làm, học cấp ba ở trường Trung học số 17, không học đại học, bằng cấp như này không làm được phóng viên thật sự, chỉ có thể làm ở những trang tin tức mới như chỗ chúng tôi. Công việc trước kia của cô ta cũng là viết tin tức cho người khác.”
Trần Tinh cầm lấy hồ sơ, khi ánh mắt dừng lại ở trường Trung học số 17, cô chớp mắt. Trường Trung học số 17 là một trong những trường trung học tốt nhất ở thành phố Hạ Dung, những học sinh có thể vào trường Trung học số 17 có hai loại, một loại là thành tích cực kỳ tốt, nhắm đến các trường đại học danh tiếng trong cả nước, một loại là gia đình giàu có, học ở ban quốc tế, đến năm lớp 12 sẽ ra nước ngoài.
Học sinh trường Trung học số 17, hầu như không có ai không học đại học.
Trần Tinh hỏi: “Nội dung trong hồ sơ này anh đã xác minh chưa?”
Chủ nhiệm ngớ người ra, “Những cái này đều là làm qua loa thôi, do cô ta tự điền, tôi đâu có thời gian mà quản cô ta học trường nào. Nhưng trước kia cô ta đúng là làm trong nghề này, có tác phẩm.”
Vậy thì mục trường tốt nghiệp của Lý Ngải Khiết có thể là giả. Trần Tinh lại hỏi: “Có bản sao giấy tờ tùy thân không?”
“Có, ở đây.”
Trần Tinh niêm phong tất cả vào túi đựng chứng cứ, “Chỗ làm việc của Lý Ngải Khiết ở đâu?”
Chủ nhiệm dẫn cô đến một chỗ làm việc ngăn nắp, lại không nhịn được hỏi thăm, “Rốt cuộc Lý Ngải Khiết đã xảy ra chuyện gì? Cho tôi biết một chút có được không? Trong lòng tôi cũng có chút chuẩn bị.”
Trần Tinh mở máy tính lên, đồng tử khẽ co lại trong ánh sáng vàng ấm áp của màn hình.
Màn hình là bức ảnh một nam một nữ mặt kề mặt, rất thân mật, nhưng lại không giống như người yêu. Người phụ nữ chính là Lý Ngải Khiết, người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, là kiểu gương mặt rất được các cô gái trẻ yêu thích.
“Người này là ai?” Trần Tinh hỏi.
Chủ nhiệm lắc đầu, “Không biết, trước đây màn hình nền của cô ta không phải cái này, đổi từ khi nào vậy?”
Trần Tinh: “Lý Ngải Khiết có bạn trai không?”
“Hình như không có thì phải? Chưa thấy bao giờ… A!” Chủ nhiệm đột nhiên nhớ ra, “Đây chắc chắn là em trai cô ta. Cô ta từng nói là có một đứa em trai!”
Trần Tinh nói: “Cái máy tính này tôi cũng tạm thời mang đi, sau khi điều tra xong sẽ trả lại.”
Mặt mày chủ nhiệm ỉu xìu, “Thôi được.”
Bên dưới bàn làm việc có hai cái tủ, bốn ngăn kéo, Trần Tinh ngồi xổm xuống, mở từng cái một, trong một cái tủ phát hiện ra một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn gần như mới.
Nói là gần như, bởi vì đế giày có một chút bụi, là dấu vết để lại khi thử giày.
Trần Tinh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt rực lửa. Cỡ giày này là 38, mà dấu chân đáng ngờ ở hiện trường cũng là số 38.
An Tuần vội vàng thông báo cho Quý Trầm Giao về tiến triển quan trọng của phân cục Nam Thành, lại nói: “Nếu hung thủ thật sự là Lý Ngải Khiết thì việc cô ta thường xuyên đến Cục cảnh sát thành phố căn bản không phải là vì tin tức, mà là muốn xem chúng ta đã điều tra đến đâu rồi.”
Quý Trầm Giao cảm thấy mình cứ bức bối không chịu được, nhưng không hiểu vì sao, giống như có thứ gì đó đang ngọ nguậy trong bùn, anh biết mình đã chạm vào cái gì đó rồi, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được là cái gì.
An Tuần gửi đoạn video giám sát đến, còn có cả ảnh Trần Tinh chụp ở truyền thông Dung Tinh.
Chương Húc Minh bị giết vào tối ngày 25 tháng 4, chiều ngày 25, camera ghi lại được hình ảnh Lý Ngải Khiết và Chương Húc Minh cùng đứng ở đầu phố, dường như đang trao đổi gì đó, không nhìn thấy biểu cảm của Lý Ngải Khiết, nhưng Chương Húc Minh thì đang cười.
Sáng ngày 24 lúc 11 giờ, Chương Húc Minh và Lý Ngải Khiết đi trước sau, cách nhau hơn 10 mét, đi qua hẻm số 4 Ô Tân.
Trưa ngày 22, Chương Húc Minh đang ăn mì ở quán ven đường, Lý Ngải Khiết xuất hiện ở phía đối diện quán mì.
Những đoạn video tương tự còn có 4 đoạn, lần lượt vào buổi chiều và tối ngày 20, tối ngày 18, tối ngày 17. Rõ ràng là Lý Ngải Khiết đang theo dõi Chương Húc Minh, sau khi nắm rõ lịch trình hàng ngày của Chương Húc Minh thì ngày 24 chính thức tiếp cận anh ta.
Hung thủ khác nhau. Quý Trầm Giao nhớ đến kết luận của An Tuần.
Trong vụ án Lưu Ngọc Thuần, đội trọng án cũng đã rà soát camera ở phố Cảm Tử giống như phân cục Nam Thành, nhưng lại không thể xác định được nghi phạm. Điều đó cho thấy hung thủ có khả năng phản trinh sát rất mạnh, biết điểm mù ở đâu, việc theo dõi, dò xét đều tránh được camera.
Lý Ngải Khiết cũng có hành động tránh né camera giám sát, nhưng vẫn còn quá “non”, chưa thành công.
“Lý Ngải Khiết, Lý Ngải Khiết….”
Quý Trầm Giao nhắm mắt lại, khẽ lẩm nhẩm cái tên này. Sau khi mí mắt ngăn cách ánh sáng, hình ảnh trong ký ức càng thêm rõ nét.
Đột nhiên, thứ đang ngọ nguậy trong bùn cuối cùng cũng phun ra một ngụm bùn. Quý Trầm Giao hít một hơi, nhanh chóng mở album ảnh trên điện thoại.
Ở trường trung học Thương Thủy, anh từng chụp ảnh hồ sơ học sinh, trong đó có một cô gái kém Đường Hồng Đình một lớp, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã thấy có chút quen mắt.
Cô gái đó tên là Lý Tâm Bối.
“Đội trưởng Quý, xem gì mà chăm chú thế?” Lúc này, Lăng Liệp từ phòng vệ sinh bước ra, tóc còn nhỏ nước, chỉ mặc một chiếc quần ngủ, khăn tắm vắt trên vai, xỏ dép lê đi tới.
Hắn vốn ở riêng một phòng, nhưng Quý Trầm Giao luôn cảm thấy cứ để hắn ở dưới mí mắt mình mới yên tâm, thế là chuyển sang ở cùng.
Điều kiện nhà nghỉ không tốt, phòng tiêu chuẩn ngoài hai chiếc giường, chỉ có một bàn kê tivi, một cái ghế. Quý Trầm Giao không thích ngồi trên giường suy nghĩ, vậy nên đã chiếm luôn cái ghế duy nhất. Lăng Liệp vừa đến liền chống một tay lên lưng ghế, hơi thở nóng ẩm mang theo hương thơm bao trùm lấy Quý Trầm Giao.
Lúc đầu Quý Trầm Giao không có phản ứng gì, cho đến khi giọt nước trên đầu Lăng Liệp nhỏ xuống mặt anh, anh mới muộn màng nhận ra Lăng Liệp đang áp sát mình quá gần.
“Anh….” Ánh mắt Quý Trầm Giao dừng lại ở cơ bụng mỏng nhưng săn chắc của Lăng Liệp, không thể nhịn được nữa: “Mặc quần áo vào cho tôi!”
Lăng Liệp: “Tôi còn chưa lau khô mà.”
“Vậy thì đi lau đi, đứng đây làm gì?” Quý Trầm Giao giật lấy khăn tắm của Lăng Liệp, lau nước trên vai mình.
Lăng Liệp ngoắc ngón tay.
Quý Trầm Giao: “?”
“Đội trưởng Quý, đó là khăn tắm của tôi.”
Tay Quý Trầm Giao khựng lại, lười lau tiếp, treo lại cho Lăng Liệp.
Lăng Liệp vừa lau vừa chen đến gần Quý Trầm Giao, “Mặt mày ủ rũ, có khó khăn gì nói ra nghe xem, tổ chức giúp anh.”
Câu nói này như đâm vào dây thần kinh của Quý Trầm Giao, anh ngẩng đầu lên khỏi máy tính bảng, nhìn thẳng vào mắt Lăng Liệp, “Tổ chức? Tổ chức nào?”
Lăng Liệp: “Tổ chức tương trợ của các bác tài xế xe ba bánh.”
Quý Trầm Giao đứng lên, anh cao lớn hơn Lăng Liệp, vừa đứng lên, liền che bớt ánh sáng của đèn trần. Khu vực bàn tivi này chật hẹp, anh lại chặn đường Lăng Liệp, Lăng Liệp lùi lại, hai tay chống lên mép bàn.
Anh tiến thêm một bước, Lăng Liệp ngả người ra sau càng nhiều hơn.
“Lăng Liệp.” Quý Trầm Giao rất ít khi gọi thẳng tên của người này, nhưng bây giờ lại đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt anh lạnh lùng mà tập trung, giống như chim ưng đang nhìn chằm chằm con mồi.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Lăng Liệp đã không thể ngả người ra sau được nữa, hơi thở nóng ấm gần như quấn lấy nhau, Quý Trầm Giao nhìn thấy rõ hình ảnh của mình trong con ngươi của Lăng Liệp.
Anh rất ít khi có biểu cảm như vậy, cái nhìn thoáng qua này khiến anh cảm thấy, lúc này không phải anh đang vây bắt Lăng Liệp, mà là Lăng Liệp đang nhốt anh trong lãnh địa của mình.
Anh không khỏi nhíu mày.
“Có.” Lăng Liệp lại cười nói.
Quý Trầm Giao đặt tay lên tường, “Tôi không đùa với anh. Chắc chắn là anh có một thân phận nào đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra ra.”
Lăng Liệp cong mắt, “Đội trưởng Quý, tò mò về quần chúng cũng phải có giới hạn thôi, tùy ý xâm phạm đời tư là lạm dụng chức quyền đấy.”
Quý Trầm Giao ghé sát tai Lăng Liệp, gần như nói bằng hơi thở: “Tôi có cách của mình, cứ chờ xem.”
Ban đầu Lăng Liệp không nhúc nhích, nhưng khi Quý Trầm Giao định rời đi thì đột nhiên áp cái đầu còn ướt vào má Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao không kịp phòng bị, lập tức ngây người.
“Ha ha ha —” Lăng Liệp vừa cọ xong liền chạy, hắn nhảy lên giường, dùng chăn bọc kín người lại, chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, “Lêu lêu lêu!”
Quý Trầm Giao tức đến phát điên, xông tới định ra tay, nhưng Lăng Liệp lại nhanh chóng nói: “Tôi từng gặp cô ta rồi! Cô ta tên là Lý Ngải Khiết!”
Tay định đánh của Quý Trầm Giao khựng lại, “Anh cũng cảm thấy giống?”
“Từ mười sáu mười bảy tuổi đến gần ba mươi tuổi, tướng mạo sẽ thay đổi rất nhiều.” Lăng Liệp nói: “Hơn nữa ảnh đăng ký của Lý Tâm Bối là mặt mộc, Lý Ngải Khiết bây giờ đã trang điểm, mỹ phẩm là ma thuật của chị em phụ nữ, thích biến thành thế nào thì biến thành thế ấy.”
Quý Trầm Giao ngồi xuống mép giường, “Anh gặp cô ta khi nào?”
Lăng Liệp: “Không chỉ là gặp, tôi còn theo dõi cô ta nữa.”
Quý Trầm Giao: “Anh…”
“Ai bảo mấy phóng viên này cứ viết bậy bạ?” Lăng Liệp giả vờ tức giận, nhưng trong mắt thực ra không có chút oán giận nào, “Vụ căn hộ 402 đó, tôi mới là người bị hại được không, người ta đang đi trên đường, nhưng tai bay vạ gió, tự nhiên có cái nồi từ trên trời rơi xuống bắt tôi phải đội, đến giờ cảnh sát vẫn chưa trả lại sự trong sạch cho tôi…”
Quý Trầm Giao: “Anh bớt giở giọng điệu móc mỉa quái gở đó đi.”
“Được rồi được rồi.” Lăng Liệp gật đầu, “Tuy tôi nghèo, nhưng tôi thù dai lắm đấy. Những người ké fame của tôi, tôi cơ bản đều đã theo dõi hết rồi, tôi có thể nói với anh, cái ảnh anh vừa xem, trăm phần trăm là Lý Ngải Khiết.”
Quý Trầm Giao nghĩ, Lý Tâm Bối và Đường Hồng Đình học cùng trường cấp ba, tại sao cô ta lại đổi tên? Trong hồ sơ nhập học vẫn ghi là trường Trung học số 17? Nếu như cô ta giết Chương Húc Minh, có phải là cô ta đang báo thù cho Đường Hồng Đình không? Nhưng trong mạng lưới quan hệ của Đường Hồng Đình căn bản không có cô ta.
Lăng Liệp thấy Quý Trầm Giao định đi, lại hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Quý Trầm Giao nói: “Tôi không ngồi yên được, đến Trường Trung học Thương Thủy một chuyến.”
Lăng Liệp: “Để mai đi, bây giờ không tìm được ai đâu.”
Quý Trầm Giao nghĩ cũng phải, đành thất thểu quay lại, thức đêm xem hết các tin tức, tin đồn bát quái của truyền thông Dung Tinh, lại liên tục trao đổi với Lương Vấn Huyền, Trần Tinh, thông báo tên thật của Lý Ngải Khiết là Lý Tâm Bối.
Cẩn thận một chút, “Có thể” tên là Lý Tâm Bối.
Bên Cục cảnh sát thành phố và phân cục Nam Thành, việc điều tra Lý Ngải Khiết vẫn đang tiếp tục. Điều khiến người ta khá bất ngờ là, sau khi xác minh thông tin hộ khẩu, Lý Ngải Khiết chưa từng đổi tên, từ khi sinh ra đã tên là Lý Ngải Khiết, quê quán ở thị trấn Thương Thủy, cha mẹ đều đã mất, có một người em trai, tên là Lý Ngải Binh.
Lý Ngải Khiết chưa từng tên là Lý Tâm Bối, nhưng đúng là sinh ra ở thị trấn Thương Thủy, sương mù hết lớp này đến lớp khác, Quý Trầm Giao hận không thể làm trời sáng ngay lập tức.
Thẩm Tê trích xuất được lịch sử duyệt web trên máy tính làm việc của Lý Ngải Khiết, cô ta đã nhiều lần xem bản đồ, tình hình giao thông xung quanh đại lộ Ô Tân, nhưng nhật ký trò chuyện trên mạng xã hội tạm thời không thấy có gì bất thường.
Trần Tinh so sánh chi tiết dấu chân và giày thể thao, nhưng vì giày thể thao không có vết mòn, không thể suy đoán được thói quen đi lại, không thể chứng minh được dấu chân là do Lý Ngải Khiết để lại.
Sau khi trời sáng, hai nhóm người ở Thành phố Hạ Dung và trấn Thương Thủy đều có nhiệm vụ quan trọng, Trần Tinh mang theo lệnh khám xét đến nhà họ Lý Ngải Khiết, Lương Vấn Huyền trước tiên đến trường Trung học số 17 một chuyến, xác nhận Lý Ngải Khiết không hề học ở đây, sau đó bắt đầu liên hệ với em trai của Lý Ngải Khiết là Lý Ngải Binh.
Quý Trầm Giao đi thẳng đến trường trung học Thương Thủy, một lần nữa tìm đến phó hiệu trưởng Quan.
Liên tục phải tiếp xúc với cảnh sát mấy ngày liền, tâm lý của phó hiệu trưởng Quan cũng có chút thay đổi, càng thêm căng thẳng. Quý Trầm Giao lật đến trang hồ sơ học sinh của Lý Tâm Bối, “Chúng tôi điều tra được, học sinh này tên thật là Lý Ngải Khiết, tại sao ở đây lại đăng ký là Lý Tâm Bối?”
Phó hiệu trưởng Quan ngớ người ra, “Cái gì? Không thể nào, có phải các anh nhầm không? Sổ sách của chúng tôi không bao giờ đăng ký lung tung đâu.”
Quý Trầm Giao lại mượn hồ sơ học sinh của các khối lớp khác, nhanh chóng lật xem, tìm thấy Lý Ngải Binh.
“Phó hiệu trưởng Quan, phiền bà nghĩ lại xem, Lý Ngải Binh và Lý Tâm Bối là chị em ruột!”
Phó hiệu trưởng Quan thực sự không có đầu mối gì, càng nghĩ càng rối. Quý Trầm Giao mời giáo viên chủ nhiệm của Lý Tâm Bối, Lý Ngải Binh đến.
Giáo viên chủ nhiệm của Lý Tâm Bối nói ra một chuyện cũ, “Tôi nhớ chuyện này, Lý Tâm Bối đúng là tên Lý Ngải Khiết, hai chữ Tâm Bối là do cô ấy tự đổi.”
Phó hiệu trưởng Quan giật mình, “Vậy tại sao trong hồ sơ cũng là Tâm Bối?”
Giáo viên chủ nhiệm thở dài, “Là do hiệu trưởng Trần giúp cô ấy che giấu.”
Ban đầu Quý Trầm Giao cũng giống như phó hiệu trưởng Quan, cũng không hiểu tại sao trong trường hợp tên trong hộ khẩu không thay đổi, tên nhập học của Lý Ngải Khiết lại đổi thành Lý Tâm Bối. Giáo viên chủ nhiệm là một trong số ít người biết chuyện, đã nói ra lòng tốt và sự bất đắc dĩ đằng sau hành động này.
Vào thời điểm chị em Lý Ngải Khiết sinh ra, mỗi nhà chỉ được phép có một con. Lý Ngải Khiết là con gái, cha mẹ Lý mặc dù cũng thương đứa con gái này, nhưng vẫn muốn có một đứa con trai.
Lúc đó nhà họ Lý sống ở nông thôn dưới thị trấn Thương Thủy, bản thân trấn thị Thương Thủy đã lạc hậu, nông thôn dưới thị trấn lại càng nghèo khó. Nhà họ Lý đã làm giấy khai sinh cho Lý Ngải Khiết, hai năm sau, con trai Lý Ngải Binh sinh ra, nhưng không có hộ khẩu để làm giấy khai sinh.
Mặc dù nhà họ Lý yêu con trai, nhưng cũng không phải là trọng nam khinh nữ, hai chị em tuổi không chênh lệch nhau nhiều, cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt. Nhưng vấn đề hộ khẩu của con trai vẫn luôn khiến nhà họ Lý rất đau đầu.
Khi Lý Ngải Khiết vào tiểu học, cha Lý đến một trang trại nuôi bò ở thành phố bên cạnh làm công, cả nhà chuyển đến đó, mẹ Lý thì làm thuê ở chợ và nhà hàng, bốn người sống trong căn nhà thuê lợp bằng tôn dựng tạm bợ.
Lý Ngải Khiết thuận lợi vào học, hai năm sau đến lượt Lý Ngải Binh vào học, nhưng lại gặp khó khăn. Trước tiên nhà họ Lý phải bổ sung hộ khẩu cho cậu ta, còn phải nộp phạt, mọi việc xong xuôi thì Lý Ngải Binh mới được đi học.
Cha mẹ Lý cắn răng, bỏ hết tiền tiết kiệm ra, lại mượn tiền của đồng nghiệp, cuối cùng cũng làm xong thủ tục hộ khẩu. Lý Ngải Khiết vui vẻ dẫn em trai đi học, nhưng chỉ mới được nửa tháng, Lý Ngải Binh đã bị mọi người trong lớp cô lập và bắt nạt.
Vào những năm đó, người thành phố có thái độ khinh miệt với người nông thôn, người lớn còn biết kiềm chế, trẻ con thì lại vô tư không kiêng nể gì. Lý Ngải Binh người nhỏ bé, ngồi ở bàn đầu, mặc áo ngắn tay mẹ may, áo len tự đan, giày là loại giày vải trắng năm tệ một đôi.
Thấp bé, nghèo, người nông thôn, ba cái mác này đè nặng lên người Lý Ngải Binh, khiến cậu ta trở thành đứa trẻ không được yêu thích nhất trong lớp. Sau này không biết ai dò hỏi được lớp ba có một bạn nữ tên là Lý Ngải Khiết, một đám người vây quanh Lý Ngải Binh hỏi đó là ai.
Lý Ngải Binh còn cười, không hiểu điều đó có nghĩa gì, thật thà thừa nhận, đó là chị gái ruột của mình.
Chuyện này lập tức như nổ tung. Những gia đình bình thường ở thành phố đều là một con, từ nhỏ bọn họ đã được tiêm nhiễm quan niệm con một là tốt, nhà nào có hai con thì là đội du kích vượt kế hoạch hóa gia đình, không phải người tốt, phải bị phê phán.
Ác ý nảy nở mạnh mẽ trong đám trẻ, chúng thoải mái vây quanh Lý Ngải Binh vỗ tay, nhảy múa, hô to: “Đội du kích vượt kế hoạch hóa gia đình! Đứa trẻ không có hộ khẩu!”
Lý Ngải Binh dần dần không dám đi học, cha mẹ Lý tìm đến giáo viên, đưa ra giấy chứng nhận hộ khẩu chứng minh Lý Ngải Binh không phải là người không có hộ khẩu, giáo viên hứa sẽ quản lý các bạn trong lớp. Nhưng không có tác dụng gì, ở những nơi giáo viên không quản được, Lý Ngải Binh vẫn bị bắt nạt, mà nhà họ Lý là những người lao động ở tầng lớp thấp nhất trong thành phố này, sinh kế đã vắt kiệt sức lực của bọn họ. Cha Lý nhiều nhất chỉ có thể an ủi con trai, bảo cậu bé đừng để ý đến lời người khác nói.
Chưa đầy một năm, cha Lý vì lao lực quá độ mà qua đời, chỉ nhận được hơn một vạn tiền bồi thường từ trang trại nuôi bò. Mẹ Lý một mình nuôi hai đứa con, không thể không làm nhiều công việc hơn. Năm Lý Ngải Khiết tốt nghiệp tiểu học, mẹ Lý cũng mắc bệnh qua đời.
Không thể ở lại thành phố được nữa, Lý Ngải Khiết dẫn theo Lý Ngải Binh trở về quê cũ. Ở quê mặc dù có thể sống được, nhưng muốn đi học thì phải đi ra ngoài. Thế là Lý Ngải Khiết lại cùng em trai đến thị trấn Thương Thủy, dùng số tiền còn lại của mẹ để thuê nhà, làm xong thủ tục nhập học cho em trai.
Nhưng khi làm thủ tục nhập học cho mình, Lý Ngải Khiết đã do dự. Con nhà nghèo sớm biết lo liệu, cô ta nhớ lại cảnh em trai bị bắt nạt vì “sinh con thứ hai”. Vì những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, em trai luôn rất hướng nội, không thích giao tiếp với người khác. Rõ ràng em trai là một người rất thông minh, sau này sẽ làm nên chuyện lớn, không nên bị hủy hoại như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Ngải Khiết một mặt cảm thấy trẻ con ở thị trấn này hiền lành hơn nhiều, sẽ không vì em trai là đứa trẻ thứ hai trong nhà mà cô lập cậu, nhưng một mặt vẫn không yên tâm. Cô ta nghĩ: Nếu mình không phải là chị gái của cậu bé thì tốt rồi.
Đang lúc giằng co thì hiệu trưởng Trần xuất hiện. Lúc đó hiệu trưởng Trần đã có tóc bạc, khi nói chuyện luôn cười hiền hòa, khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Cho nên khi hiệu trưởng Trần hỏi Lý Ngải Khiết có phiền muộn gì, Lý Ngải Khiết đã kể hết nỗi khổ tâm của mình, cũng hỏi hiệu trưởng Trần có cách giải quyết nào không.
Hiệu trưởng Trần nói, đợi đến khi Lý Ngải Binh nhập học, cô có thể giả vờ như không quen biết Lý Ngải Binh. Thực ra trong thị trấn cũng có nhà sinh hai con, không bị kỳ thị giống như ở thành phố.
Nhưng Lý Ngải Khiết đột nhiên nghĩ ra, mình có thể đổi tên! Ban đầu quan hệ chị em của cô và Lý Ngải Binh bị phát hiện, chính là vì tên chỉ khác nhau có một chữ.
Nhưng cô cũng hiểu, việc đổi tên trong hộ khẩu rất khó, mà trường học càng không dung túng cho cô đổi tên giả.
Nhưng khi cô nói xong, hiệu trưởng Trần lại đồng ý, còn đưa ra kế sách cho cô, để cô không cần phải lo lắng.
Trong hồ sơ lưu ở trường, Lý Ngải Khiết đăng ký là Lý Tâm Bối, cái tên Tâm Bối này là do cô tự đặt, ngụ ý là cục cưng trong lòng cha mẹ. Ngoài hiệu trưởng Trần thì chỉ có hai giáo viên chủ nhiệm cấp hai và cấp ba của Lý Ngải Khiết biết chuyện này.
Khi thi vào cấp ba, bài thi của cô ghi tên thật là Lý Ngải Khiết, người chấm thi không phải là giáo viên của thị trấn Thương Thủy, thí sinh tên gì cũng không ai truy cứu.
“Chuyện là như vậy đấy.” Giáo viên chủ nhiệm thở dài, “Hiệu trưởng Trần như vậy không tính là vi phạm quy định, ông ấy chỉ dùng quyền hạn của mình để tạo điều kiện thuận lợi cho Lý Ngải Khiết mà thôi. Một cô bé mười ba mười bốn tuổi, nếu không giúp cô bé, tâm cô bé cứ treo lơ lửng, cũng không thể nào sống tốt được.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Cách này có tác dụng không? Có ai biết họ là chị em không?”
“Đương nhiên là có người biết, còn biết họ nương tựa vào nhau mà sống.” Giáo viên chủ nhiệm cười, “Nhưng ở thị trấn chúng tôi thực sự không giống như ở thành phố kỳ thị chuyện này, mọi người đều là người nông thôn cả. Nhưng đã đổi rồi thì cứ gọi Lý Tâm Bối cũng quen, cũng không đổi lại nữa. Trong lớp chúng tôi chắc không ai biết tên thật của Lý Tâm Bối, cô ấy cũng không nổi bật, thường bị bỏ qua.”
Về điểm thường dễ bị bỏ qua này, ngược lại giống với Đường Hồng Đình. Quý Trầm Giao suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Tại sao Lý Ngải Khiết lại không tham gia kỳ thi đại học?”
“Học sinh trường chúng tôi tham gia kỳ thi đại học vốn dĩ không nhiều, thi không đỗ, gia đình cảm thấy học cũng chẳng có ích gì. Nhưng Lý Ngải Khiết…” Giáo viên chủ nhiệm chìm vào hồi ức, “À, tôi nhớ rồi, hình như Lý Ngải Khiết học đến giữa năm lớp 12 thì không học nữa.”
Ở trường Trung học Thương Thủy không thiếu những người đang học thì bỏ dở, nhưng đã cố gắng đến lớp 12 rồi, lại không lấy bằng tốt nghiệp thì không nhiều.
Mấy giáo viên khác cũng nhớ ra chuyện này, “Vừa qua tết dương lịch thì cô bé đã đi rồi, cũng không đến làm thủ tục thôi học, cùng với Lý Ngải Binh đi luôn.”
Quý Trầm Giao vẽ ra một dòng thời gian trong đầu, Đường Hồng Đình bị giết vào tháng 8, trong mấy tháng sau đó, cảnh sát triển khai điều tra ráo riết ở thị trấn Thương Thủy. Đến cuối năm, cuộc điều tra không có tiến triển gì, vụ án mới bị gác lại.
Mà chị em Lý Ngải Khiết thì đúng lúc rời khỏi trấn Thương Thủy sau năm mới.
Có phải vì rời đi vào thời điểm cảnh sát đang điều tra sẽ dễ bị chú ý không? Hai người bị hại hiện tại, Lưu Ngọc Thuần là tháng 9 vì lý do công việc nên bị điều về thành phố, Chương Húc Minh là tháng 11 — cũng là sau khi cuộc điều tra dần dần bị nới lỏng — mới rời khỏi thị trấn Thương Thủy.
Lý Ngải Khiết bây giờ đã mất tích, cô ta cũng bị giết? Nhưng rất có thể cô ta là hung thủ giết Chương Húc Minh!
Một hướng suy nghĩ khác, Lý Ngải Khiết và Đường Hồng Đình có điểm chung là xinh đẹp, không có ấn tượng mạnh. Cô ta vì một động cơ nào đó mà báo thù cho Đường Hồng Đình sao?
Đối với một học sinh trầm lặng ít nói, không có điểm gì đặc biệt đáng nhớ, những điều giáo viên có thể nhớ được quả thực không nhiều. Quý Trầm Giao muốn gặp vị hiệu trưởng Trần đã giúp Lý Ngải Khiết đổi tên, dựa vào lời của các giáo viên khác, ông ấy hẳn là một hiệu trưởng rất biết nghĩ cho học sinh, lại biết linh hoạt vận dụng quy tắc.
Nhưng phó hiệu trưởng Quan lắc đầu, “Hiệu trưởng Trần đã mất cách đây mười năm rồi.”
Hết chương 42.
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Quý: Mặt tôi bị cọ rồi, lần sau làm sao trả thù lại đây?