Chương 43: 000007 – Vụn Kẹo

 

Chương 43: 000007 – Vụn Kẹo

 

Thành phố Cass thực chất không nóng như Ngôn Dương đã nói xấu trong cuộc gọi, ngược lại, khí hậu ôn đới ban tặng cho nó vẻ đẹp trời phú, nhưng giữa mùa hè khó tránh khỏi việc phải đổ mồ hôi.

 

Mỗi khi mọi người đi dã ngoại ở ngoại ô, bọn họ luôn có thể nhìn thấy một tòa nhà mang phong cách cổ điển ẩn hiện giữa những tán lá xanh um. Bị che khuất bởi những tán lá rậm rạp, không thể nhìn rõ, khiến người ta phải tò mò muốn đến gần.

 

Một thiếu niên dáng người mảnh khảnh đeo chiếc ba lô hai quai căng phồng, vén những tán lá xanh tươi phía trước ra.

 

Dưới bóng cây, hình dáng tòa nhà dần hiện ra rõ ràng, đến gần mới có thể thấy được vẻ ngoài phức tạp của nó, mái nhà hình bầu dục và thiết kế mặt ngoài đa tầng gợi cho người ta liên tưởng đến phong cách Baroque.

 

Khu vườn rộng lớn bao quanh trang viên, những bông hoa cúc trắng nở rộ trong gió, những cánh hoa anh đào rơi xuống xoay tròn trong không trung, những bông hoa me đất màu vàng nhạt điểm xuyết trên mặt đất, tất cả đều tạo nên một khung cảnh huyền ảo dưới ánh nắng mùa hè.

 

Ngôn Dương bám vào hàng rào sắt, nhìn vào bên trong, “Nó đẹp hơn nhiều so với hình ảnh ba chiều trên mạng!”

 

Vừa nói, cậu lại nhoài người về phía trước, má áp sát vào hàng rào sắt, tạo thành một đường cong nhỏ, “Thật muốn vào xem.”

 

Du Phùng nhìn đường cong nhỏ trên má Ngôn Dương, bật cười: “Đợi đến khi cậu giàu có rồi hãy nói.”

 

“Nơi này có quyền hạn trực tiếp đến cao tầng của đế quốc, chỉ có quốc vương và cận thần mới có quyền sử dụng.” Ngôn Dương quay đầu nhìn Du Phùng, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu, “Tôi không được, phải dựa vào cậu, cậu cố gắng lên, sau này dẫn tôi vào xem.”

 

“Mơ đi.” Du Phùng không chút khách khí.

 

Ngôn Dương: “…”

 

“Cậu xong đời rồi!” Cậu giơ tay đẩy Du Phùng một cái, “Toàn bộ gia sản của chúng ta đều ở trên lưng tôi, hôm nay cậu chết đói đi!”

 

Vừa cười đùa vừa chạy đi, hai người vòng quanh hàng rào sắt của trang viên Lê Minh để quan sát toàn cảnh, ánh nắng bị tán lá cắt nhỏ, từng mảnh trôi nổi trên tóc của hai người, bọn họ vô thức đi đến phía sau tòa nhà.

 

Phía sau trang viên là một con dốc lớn, trải dài đến tận chân trời, là một vùng biển xanh lam nhạt mênh mông, màu sắc đậm đà và thuần khiết, tràn ngập ánh nắng mặt trời, trong trẻo đến say lòng người.

 

Hai người cười đùa không biết bao lâu, cho đến khi màu xanh dưới chân dần biến mất, tiếng người dần thưa thớt, chân bước lên bãi cát trắng mịn, mặt trời đã ngả về tây.

 

Trong vịnh nhỏ có một chiếc thuyền gỗ, lắc lư nhẹ nhàng trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Bên cạnh còn có một căn nhà gỗ nhỏ.

 

“Căn nhà gỗ và chiếc thuyền này có chủ không?” Ngôn Dương đến gần, sờ vào mái chèo ngâm trong nước biển.

 

“Chắc là đã từng có.”

 

Nhưng hiện tại rõ ràng chúng đã bị bỏ hoang từ lâu, không biết vì lý do gì, chủ nhân căn nhà không còn sửa chữa chúng nữa. Vân gỗ hình núi đã bị bào mòn đến mức không thể nhìn rõ, nhưng gỗ vẫn còn chắc chắn, màu sắc trầm lắng.

 

Ngôn Dương nhẹ nhàng bước lên chiếc thuyền gỗ trên bãi cạn, tiếng kẽo kẹt của ván gỗ vang lên dưới đế giày, nước biển trong vắt chảy bên dưới đáy thuyền.

 

Cậu như đang suy tư gì đó, đi đến mũi thuyền nằm xuống, gối đầu lên tay mình, ngậm kẹo mút, thờ ơ hỏi Du Phùng: “Cậu thấy sự thật có quan trọng không?”

 

“Quan trọng, ai cũng muốn sống minh bạch rõ ràng.” Du Phùng cũng nằm xuống bên cạnh, một tay mò mẫm trong ba lô.

 

Ngôn Dương nhìn đám mây màu cam đỏ trên bầu trời, “Tôi vẫn rất bận tâm về ba thi thể đó, có cảm giác….. rất bất an.”

 

Bàn tay Du Phùng đang mò mẫm trong ba lô chợt dừng lại, “Điều chưa biết luôn khiến người ta bất an, khi về Phỉ Thành, chú với dì sẽ giải thích cho chúng ta.”

 

“Vậy nếu sau khi bọn họ giải thích xong tôi vẫn muốn điều tra thì sao?” Ngôn Dương nói.

 

Du Phùng hơi nghiêng đầu, nhìn Ngôn Dương, “Tôi sẽ điều tra cùng cậu.”

 

Ngôn Dương mỉm cười, đám mây màu cam đỏ kia, đường cong uốn lượn ở rìa thật giống khóe miệng Du Phùng khi cười, độ cong rất nhỏ, nhưng cậu luôn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Cậu cười híp mắt quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Du Phùng, ánh hoàng hôn và biển cả đều in trong mắt hắn, “Thật sao?”

 

“Thật.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Người ta nói hoàng hôn như máu, lúc đó đúng là cả bầu trời như đang bốc cháy, nhưng gió lại dịu dàng, ánh sáng cũng dịu dàng, nụ cười trong mắt Ngôn Dương rạng rỡ, giữa tiếng sóng biển vỗ, Du Phùng đột nhiên nhớ đến ánh nắng mùa hè rực rỡ mà hắn đã thấy trên tàu –

 

Cả núi đồi ngập tràn rung động.

 

Du Phùng thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy đêm nay gió biển nhẹ nhàng quá, nhưng lại hơi nóng.

 

Hắn khẽ ho một tiếng, ngồi dậy, kéo cổ áo hoodie lên quạt gió một cách vô ích, tay kia mò mẫm trong ba lô hồi lâu, chỉ thấy một tay đầy giấy gói kẹo đủ màu sắc, “Kẹo đâu?”

 

Ngôn Dương cũng ngồi dậy, lấy kẹo mút trong miệng ra, lắc lắc, “Cái cuối cùng.” Rồi lại ngậm vào miệng, “Không còn vị chanh nữa, chỉ còn vị chanh muối biển, tôi ăn tạm vậy.”

 

Cậu lại nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, cậu nhìn Du Phùng, phát hiện tai người kia ửng hồng.

 

Ngôn Dương mím môi, lại âm thầm hít sâu một hơi, “Cái cuối cùng này.”

 

Cứ để cậu ngông cuồng lần này.

 

Cậu vừa có ý đồ xấu xa vừa lo lắng, “Muốn không?”

 

Du Phùng nhìn cậu chằm chằm, sâu trong mắt hắn có những cảm xúc cậu không hiểu. Ngôn Dương xấu hổ đến mức đầu óc nóng lên.

 

Sau một hồi lâu, giọng nói trầm ấm vang lên.

 

“Muốn.”

 

Du Phùng giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy que nhựa của cây kẹo mút.

 

Hơi dùng sức kéo ra, viên kẹo cứng va vào răng Ngôn Dương, vị chua ngọt của chanh và muối biển cứ thế mắc kẹt giữa hàm răng trắng bóng, giống như ánh mắt của Du Phùng lúc này, hắn đắm chìm trong đôi mắt xám của Ngôn Dương, bên trong có ánh sáng lấp lánh, thu hút hắn vứt bỏ lý trí, cứ thế chìm đắm trong biển xám mờ ảo đó.

 

Ngôn Dương hơi mở hàm răng, viên kẹo tròn trịa, trơn bóng bị kéo ra khỏi khoang miệng, va vào răng, cọ xát qua môi. Sợi nước bọt kéo ra, lóe lên rồi đứt đoạn dưới ánh hoàng hôn tím hồng.

 

Du Phùng ngậm viên kẹo vừa cướp được, dùng răng hàm từ từ nghiền nát.

 

Hắn rũ mi xuống, nhìn cái miệng chưa kịp khép lại của Ngôn Dương, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của cậu, chống vào hàm răng trắng đều, mềm mại không chút đề phòng.

 

Ngôn Dương ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt của Du Phùng rất tối, cậu nín thở, sự mong đợi và hưng phấn khiến cậu theo bản năng muốn cắn chặt môi dưới.

 

Nhưng lại bị ngón tay chặn lại.

 

Du Phùng dùng bốn ngón tay nâng cằm Ngôn Dương lên, ngón cái miết qua đôi môi dính kẹo, sau đó được đà lấn tới, giữ chặt hàm răng của Ngôn Dương, “Mở miệng.”

 

Ngôn Dương ngoan ngoãn mở hàm răng, ngón tay thon dài trắng nõn của Du Phùng xâm nhập vào khoang miệng, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mặt lưỡi, hơi thở của Ngôn Dương trở nên hỗn loạn, cái chạm nhẹ nhàng đó giống như một dòng điện kích thích truyền vào vùng nhạy cảm của vỏ não.

 

Du Phùng rút ngón tay ra, cứ thế ngậm kẹo vụn, hôn Ngôn Dương.

 

Du Phùng hôn rất mạnh, thậm chí Ngôn Dương còn cảm thấy răng nanh sắc nhọn của hắn cọ xát vào môi mình, vị tanh ngọt của máu hòa quyện với vị kẹo chanh và muối biển, tạo thành một hương vị kỳ lạ, cậu say mê thưởng thức.

 

Chiếc thuyền gỗ nhẹ nhàng lắc lư giữa những con sóng trắng xóa, làm chao đảo suy nghĩ hỗn loạn của Ngôn Dương.

 

Cậu bị Du Phùng giữ chặt gáy, hơi ngẩng đầu đón nhận tình cảm cuồn cuộn này, gần như không còn đường lui.

 

Xung quanh chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen và nhịp tim đập thình thịch của chính mình.

 

Sau một hồi lâu, khi môi tách ra, hơi thở vẫn còn vương vấn, Ngôn Dương vòng tay quanh cổ Du Phùng, mi mắt ướt át nhìn Du Phùng, “Chúng ta bây giờ coi như là gì đây?”

 

“Coi như là…. Anh và em ở bên nhau.” Du Phùng nói.

 

Hết chương 43.

 

Chương 43: 000007 – Vụn Kẹo

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên