Chương 43

 

Chương 43

 

Nơi bọn họ muốn đến gọi là Trần Gia Trại, trước đây Trang Thạc có nhắc qua một lần, nói là ở cạnh nông trại, cũng có không ít người dân ở đó làm việc tại nông trại.

 

Coi như đây cũng là mối quan hệ của Trang Thạc.

 

Lái xe dọc theo con đường chính của nông trại, đến ngã tư trước khu ký túc xá thì rẽ phải đi khoảng tám trăm mét là đến ngã ba giữa nông trại và Trần Gia Trại, ra khỏi nông trại là đường đất.

 

Thành phố Trường Khê quanh năm mưa nhiều, năm nào cũng phải lấp đất, nhưng chỉ cần mưa xuống là lại lầy lội.

 

Trong tay Lang Dương Dương vẫn cầm con bướm bị vỡ cánh, chỉ có thể bám vào vai Trang Thạc bằng một tay.

 

“Trần Gia Trại cũng không lớn, nhưng phong cảnh cũng rất được, là một thôn làng nhỏ có hàng rào vây quanh của người Bố Y, hiện tại vẫn còn rất nhiều nhà sàn bằng gỗ.” Trang Thạc vừa lái xe, miệng cũng không ngớt lời giới thiệu.

 

“Cái ao cá kia nhìn cũng khá lớn, phải được hơn một mẫu, không có ai quản lý. Người trẻ tuổi đều đi làm ăn xa, chỉ còn lại người già và trẻ em.”

 

Lang Dương Dương ừ ừ đáp lại, nhớ đến lúc trước khi còn đi làm, công ty lớn như vậy, cũng chẳng thấy mấy ai là đồng nghiệp trên bốn mươi tuổi.

 

Lớn lên rồi rời quê hương đi kiếm sống kiếm tiền, về già lại rời khỏi công ty, những người đó đi đâu hết rồi?

 

Lang Dương Dương cẩn thận che chở cho con bướm, xóc nảy khoảng bảy tám phút thì đến nơi.

 

Đường trong trại một phần là đường bê tông, một phần vẫn là đường đất, khắp nơi yên tĩnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.

 

“Yên tĩnh thật đấy.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc rẽ vào một con hẻm quen thuộc, ao sen đã hiện ra trước mắt.

 

Lang Dương Dương nhìn thấy thì phấn khích, bất giác thò đầu ra xem: “Lớn quá, nhiều quá đi!”

 

Trang Thạc: “Đúng vậy, trong trại này còn có một thác nước nhỏ, mùa hè có thể xuống hồ nước chơi, thực sự rất tuyệt.”

 

Dừng xe điện, hai người đi dạo quanh ao sen một vòng.

 

“Đài sen cũng nhiều nữa.” Lang Dương Dương nói, nhưng không có dụng cụ, hai người cũng không dám xuống ao, chỉ có thể nhìn chứ không thể hái một cái lên thử.

 

Trang Thạc đang định gọi điện thoại cho người quen thì có người phía sau gọi “Anh Trang”.

 

Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi caro và quần jean, cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ hoạt bát đang cầm một cây sào tre đi tới.

 

Trang Thạc đáp: “Tiểu Trần đến rồi!”

 

Nói xong liền nhỏ giọng giải thích với Lang Dương Dương: “Đây là cán bộ thôn của trại, Trần Tĩnh Vân, nhỏ tuổi hơn chúng ta, gọi Tiểu Trần là được rồi.”

 

Trần Tĩnh Vân vác sào tre, bước chân nhanh nhẹn, ba bước gộp làm hai bước đã đi đến bên ao.

 

“Vừa nghĩ chắc hai người cũng sắp đến, đây là anh Lang phải không?”

 

Lang Dương Dương vội vàng cười chào hỏi: “Chào Tiểu Trần, gọi tôi Dương Dương là được rồi.”

 

Trần Tĩnh Vân đã trao đổi với Trang Thạc về chuyện cái ao rồi, đây là việc tăng thu nhập cho thôn, cô rất nhiệt tình, nhận việc này về mình.

 

“Để tôi hái vài cái cho hai người thử.”

 

Nói xong, cô ấy đưa sào tre ra, dùng phần chạc ba ở đầu sào kẹp lấy cuống sen, cổ tay khẽ xoay nhẹ, cuống sen liền đứt, cô ấy thu sào lại.

 

Lang Dương Dương nhận lấy đài sen, bóc một hạt đưa cho Trang Thạc, lại bóc thêm một hạt đưa cho Trần Tĩnh Vân: “Cho cô.”

 

Trần Tĩnh Vân nhận lấy: “Năm ngoái tôi hái rất nhiều, vị rất ngon, cái ao sen này có từ rất lâu rồi.”

 

Lang Dương Dương bóc một hạt ăn thử.

 

Hạt sen này vừa mới hái xuống chưa được một phút, nói là ăn cả mùa hè vào trong miệng cũng không ngoa, vị ngọt thanh đến khó tin, độ giòn ngon này còn ngon hơn cả nguyên liệu của đài truyền hình lúc trước.

 

Trần Tĩnh Vân quan sát sắc mặt của hai người, bổ sung: “Vùng này có thể thu hoạch đến tận tháng mười, ăn cả mùa hè cũng không hết.”

 

Lang Dương Dương nhìn về phía Trang Thạc, Trang Thạc lập tức hiểu ý.

 

Mặc dù Trang Thạc và Trần Tĩnh Vân cũng quen biết gần một năm rồi, coi như có chút giao tình, nhưng làm ăn là làm ăn, hơn nữa đây lại là việc làm ăn của Lang Dương Dương, anh sẽ không tự ý quyết định.

 

Trang Thạc hỏi tình hình trước: “Vậy nếu muốn bao thì điều kiện như thế nào?”

 

Trần Tĩnh Vân cười nói: “Anh Trang, cái ao này không có ai quản lý, nếu muốn bao thì giá cả chắc chắn sẽ ưu đãi cho anh, nhưng ý của người dân trong trại là muốn bao hết cả ao, đến mùa anh muốn đào củ sen cũng được, đánh cá cũng được.”

 

Củ sen và cá bọn họ đều không cần, nhưng người trong trại muốn bao trọn gói.

 

Hỏi thêm về giá cả, hai người nói sẽ về bàn bạc lại, lúc gần đi, Trần Tĩnh Vân bảo bọn họ đợi một lát, đưa cho bọn họ một túi sen mang về ăn.

 

Trần Tĩnh Vân tiễn bọn họ ra ngoài, trên đường trò chuyện: “Anh Dương Dương lấy hạt sen này để làm gì vậy?”

 

Lang Dương Dương: “Tôi mở một tiệm đồ ngọt, dùng để làm bánh ngọt.”

 

“Bánh ngọt?” Trần Tĩnh Vân kinh ngạc, “Chè hạt sen sao? Chè hạt sen cũng không cần dùng hạt sen tươi.”

 

Lang Dương Dương nói là kem, giải thích sơ qua là muốn tìm một nơi có thể cung cấp hạt sen tươi ổn định, nên mới tìm đến đây.

 

Trên đường ra về, Lang Dương Dương nhìn Trần Gia Trại nho nhỏ này, tuy nhỏ nhưng lại có nét đặc trưng riêng, ngoại trừ nhỏ ra thì không thua kém gì những ngôi làng cổ nổi tiếng khác.

 

Nơi đây mang vẻ đẹp tự nhiên, mộc mạc, bên giếng nước đầu làng còn có bà cụ mặc trang phục dân tộc Bố Y đang giặt đồ.

 

Phía sau lưng là núi rừng, có núi, có nước, có kiến trúc cổ.

 

Đi được nửa đường, Trần Tĩnh Vân nhận được điện thoại nên vội vàng rời đi.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc lên xe, Lang Dương Dương cảm thán: “Trại này đẹp thật, nếu được đầu tư phát triển thành kiểu làng cổ, chắc cũng sẽ có người đến chơi.”

 

Trang Thạc: “Bây giờ cũng có, nhưng rất ít, bên trong còn có một số nghệ sĩ đang sống ở đó, còn có một nhà điêu khắc họ Lôi gì đó, đã sống ở đó được hai ba năm rồi. Từ khi Tiểu Trần trở về thôn, cô ấy vẫn luôn nỗ lực để cải tạo thôn, nhưng thôn quá nhỏ, không có ngành nghề nào để thu hút đầu tư, nên vẫn chưa thành công.”

 

Lang Dương Dương: “Vậy nếu có thể mở một tiệm sách hay homestay gì đó, rồi mở thêm vài quán cà phê, hiện nay rất nhiều làng cổ đều phát triển theo hướng đó.”

 

“Không ai muốn đến đâu, homestay bên bờ sông phát triển rất tốt rồi, bên này không có lợi thế.” Trang Thạc nói, “Chị của em không phải cũng đang muốn mở homestay bên đó sao?”

 

Lang Dương Dương gật gật đầu, nghĩ lại thì quả thật là như vậy.

 

Nhưng trong lòng Lang Dương Dương vẫn cảm thấy, Trần Gia Trại có nét quyến rũ riêng, khác hẳn với cảm giác bên bờ sông.

 

Trở lại nông trại chơi với mấy chú chó một lúc, Lang Dương Dương phải về tiệm, hai ngày nay phải bận rộn tuyển nhân viên mới, lần này không định tuyển bán thời gian nữa, sẽ tuyển thêm một người làm toàn thời gian.

 

Trang Thạc hỏi cậu: “Có muốn để mẹ anh hỏi thăm xem có ai đang tìm việc làm không?”

 

Lang Dương Dương do dự một chút, vẫn từ chối: “Brookside bây giờ mới bắt đầu, công việc lại bận rộn, lương lại thấp, giới thiệu công việc như vậy rất ngại.”

 

“Nào có khoa trương như vậy, bây giờ tìm việc làm khó lắm, em ba ngày hai bữa lại phát thưởng, thực ra lương cũng không ít.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương cười: “Vẫn là đừng làm phiền… mẹ, nếu anh có người quen nào phù hợp thì giới thiệu cho em, đãi ngộ anh đều biết rồi, nếu không phải muốn học làm bánh ngọt cà phê thì công việc này cũng không có gì thú vị.”

 

Trang Thạc cười: “Được.”

 

Lang Dương Dương đi được một lúc, em họ của Trang Thạc là Trang Hiểu Vũ đến, cậu bé đã lo xong việc tốt nghiệp, chính thức trở thành một kẻ thất nghiệp.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cậu ta than thở với Trang Thạc là dì không cho ra ngoài bôn ba lăn lộn.

 

Trang Thạc: “Em muốn bôn ba cái gì? Bảo em thi liên thông lên đại học em không thi.”

 

Trang Hiểu Vũ bĩu môi, ngồi xổm xuống trước mặt Trang Thạc: “Em không thích học hành, căn bản là em không học nổi, em có thể học xong cao đẳng đã là trái với bản tính rồi!”

 

“Vậy thì em bỏ nhà ra đi, ra ngoài bôn ba, lăn lộn, xông pha xây dựng được sự nghiệp vẻ vang thì dì sẽ không nói em nữa.”

 

Trang Hiểu Vũ chu môi có thể treo được cả bình nước, ngậm một cọng cỏ đuôi chó giữa miệng và mũi.

 

Cọng cỏ đuôi chó rơi xuống, cậu ta kêu than: “Em không có tiền! Mẹ không cho em tiền thì làm sao em đi được.”

 

“Vậy thì đi kiếm tiền!” Trang Thạc thật sự không chịu nổi cậu em họ này, tiến lên đá vào mông cậu ta một cái: “Đứng lên, đi tìm bướm với anh.”

 

Trang Hiểu Vũ: “Tìm bướm?”

 

“Ừ.”

 

“Tìm để làm gì?”

 

“Dỗ vợ anh vui.”

 

“Ê… Vậy em có lợi ích gì? 50 tệ!”

 

“Tìm được con đẹp cho em 100 tệ cũng được.”

 

Lang Dương Dương đến tiệm lúc này đã hơn ba giờ chiều, đúng lúc tiệm đang đông khách.

 

Thời tiết nóng nực, người đến đây chơi càng ngày càng đông, đến tháng bảy khi kỳ nghỉ hè đến thì sẽ còn đông hơn nữa.

 

Bận rộn trong tiệm từ trên xuống dưới, lại chui vào phòng nướng bánh làm vài chiếc bánh bông lan cuộn mà khách đặt, cùng Hiểu Văn kiểm kê lại đồ đạc trong kho, bỏ đi vài thứ hết hạn, chớp mắt đã đến giờ tan ca.

 

Không biết từ lúc nào, cuộc sống lại trở nên bận rộn như vậy.

 

Nhưng làm những việc mình thích, trong lòng không hề thấy bực bội, ngược lại, sau khi bận rộn xong, duỗi người trên ban công nhỏ lại thấy rất mãn nguyện.

 

Lang Dương Dương nghĩ, có lẽ câu nói nằm yên hưởng thụ chỉ là lời biện minh cho việc phản kháng lại công việc mình không thích trước đây, làm những việc mình thích vẫn rất tích cực.

 

Giống như trước đây nói bản thân không cần bạn đời, bây giờ kết hôn rồi lại rất hạnh phúc, vui vẻ hơn bất cứ ai.

 

Du Du, Hiểu Văn và Hoàng Vân đều đã tan ca, trong tiệm đã được dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị xong nguyên liệu cho ngày mai, Lang Dương Dương ngồi trên ghế mây ở ban công nghỉ ngơi một chút, ăn bánh bông lan rêu hôm nay còn thừa.

 

Trang Thạc nói đang trên đường đến đón cậu đi ăn khuya.

 

“Meo…”

 

Lang Dương Dương nghe thấy tiếng mèo kêu, cúi người tìm kiếm, nhìn thấy một cái đầu mèo màu vàng cam ở dưới lan can, hình như chính là bé mèo cam xin bánh kem phô mai lần trước.

 

“Mèo con, lại đây.”

 

Bé mèo cam rất cảnh giác, không chịu lại gần, nhưng cứ nhìn chằm chằm Lang Dương Dương kêu.

 

Chắc là đói rồi, Lang Dương Dương dùng thìa xúc một miếng bánh, lót giấy ăn rồi đặt xuống đất, thấy bé mèo cam vẫn không dám lại gần, liền đẩy về phía nó một chút.

 

Cuối cùng bé mèo cam cũng dám đến gần, ngoạm một miếng bánh rồi bỏ chạy.

 

Lang Dương Dương bật cười: “Chú mèo nhỏ này thật vô lương tâm.”

 

“Ai vô lương tâm?” Trang Thạc đột nhiên xuất hiện ở cửa ban công.

 

Lang Dương Dương giật mình: “Sao anh đi không có tiếng động gì hết vậy?”

 

Trang Thạc: “Anh ở cửa sau rồi gọi em mấy tiếng, em mải trêu mèo con nên không nghe thấy.”

 

Cùng nhau đi ăn khuya, trên đường Trang Thạc nói: “Tối nay Tiểu Trần lại đến nông trại tìm anh, giá cả cứ theo như chúng ta đã nói, sau đó hỏi xin số điện thoại của em, anh hỏi ý kiến em trước.”

 

Lang Dương Dương: “Cũng được, vậy hợp đồng ai soạn?”

 

Trang Thạc: “Bên phía thôn, bọn họ có mẫu hợp đồng riêng rồi. Đúng rồi, hôm nay cô ấy còn cố ý hỏi anh rất nhiều về tiệm của em.”

 

“Hỏi để làm gì?”

 

“Không rõ nữa, cô ấy không nói.”

 

Lúc ăn đồ nướng, Trang Thạc đẩy WeChat của Lang Dương Dương cho Trần Tĩnh Vân, đối phương lập tức thêm bạn với cậu.

 

Lang Dương Dương đồng ý xong liền gửi một sticker con heo 3D mỉm cười, đối phương không trả lời, Lang Dương Dương bèn bỏ điện thoại xuống tập trung ăn xiên nướng.

 

Xiên nướng ở thành phố Trường Khê nhiều dầu, nhiều ớt, gia vị của mỗi nhà đều khác nhau, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hương vị của món nướng, đặc biệt là Lang Dương Dương rất thích ăn rau củ nướng, điều này càng kiểm chứng độ ngon của gia vị.

 

Ớt chưng của quán này không biết được pha chế như thế nào mà rất thơm, nhưng không phải loại cay xé lưỡi, Lang Dương Dương ăn hết veo cả đĩa hẹ nướng.

 

“Còn muốn ăn nữa không?” Trang Thạc thấy cậu vẫn còn thòm thèm.

 

Lang Dương Dương hồi tưởng lại hương vị, gật đầu.

 

Trang Thạc quay đầu gọi bà chủ: “Cô ơi! Cho thêm một đĩa hẹ nữa, à không, hai đĩa!”

 

“Hai đĩa thì em ăn không hết đâu.” Lang Dương Dương vội vàng nói.

 

Trang Thạc giả vờ ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Anh cũng phải bồi bổ, nếu không lại thua thiệt.”

 

“Hả?” Lang Dương Dương không hiểu.

 

Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ý, cậu đỏ mặt mắng: “Cái gì thế!”

 

Trang Thạc giơ ba ngón tay lên: “Vừa đúng ba ngày.”

 

Lang Dương Dương dở khóc dở cười: “Anh còn tính ngày tính tháng nữa hả?”

 

“Đương nhiên rồi, anh đang tuổi sung mãn mà.” Trang Thạc cũng không hề che giấu.

 

Lang Dương Dương: “Tuổi sung mãn thì còn cần bồi bổ cái gì?”

 

Trang Thạc: “Anh…”

 

Lang Dương Dương cười anh.

 

Trang Thạc coi như đã phát hiện ra, lúc chưa quen thì Lang Dương Dương trông có vẻ trầm tĩnh dịu dàng, đâu ra đấy, chưa bao giờ nói lời nào khiến người khác khó chịu, cũng không bao giờ đùa giỡn.

 

Bây giờ hai người nói chuyện, ba ngày hai bữa lại khiến Trang Thạc ngốc nghếch nghẹn lời.

 

Trang Thạc nghĩ lại, trong lòng thấy ngọt ngào vô cùng.

 

Vợ không những dịu dàng mà còn rất thú vị, rất đáng yêu.

 

Lãi to rồi!

 

Hết chương 43.

 

Chương 43

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên