Chương 43: Song Sư (43)
Quý Trầm Giao khựng lại, “Bị bệnh sao?”
“Trầm cảm, cũng coi như là bị bệnh đi?” Trong giọng nói của phó hiệu trưởng Quan không giấu được vẻ tiếc nuối, “Người cởi mở như thầy Trần mà lại mắc phải căn bệnh đó, thật đáng tiếc.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Nguyên nhân là gì?”
Phó hiệu trưởng Quan đáp: “Chẳng phải vì hung thủ mãi vẫn không bị bắt sao.”
Cuộc điều tra vụ án Đường Hồng Đình sau nửa năm đã phải dừng lại, dù nhiều cảnh sát không cam tâm nhưng những vụ án mới buộc bọn họ phải chuyển hướng chú ý. Cuộc sống ở thị trấn Thương Thủy dường như đã trở lại như xưa, nhưng bầu không khí ở trường trung học Thương Thủy vẫn luôn rất ngột ngạt. Bà của Đường Hồng Đình bị những kẻ thích gây chuyện xúi giục, cho rằng trường Trung học Thương Thủy phải chịu trách nhiệm về cái chết của Đường Hồng Đình, còn đòi một khoản tiền bồi thường lớn.
Bà là một người già, bảo vệ, giáo viên đều không dám làm gì bà. Hiệu trưởng Trần là một người hiểu biết lễ nghĩa, một người có sĩ diện, vốn đã tự trách mình về bi kịch của Đường Hồng Đình, lại càng không nỡ trách mắng người già. Mỗi lần bà lão đến trường Trung học Thương Thủy làm ầm ĩ, ông đều tự mình an ủi. Nhưng bà lão lại chửi mắng ông thậm tệ trước mặt mọi người, khiến ông không dám ngẩng mặt lên.
Những người xung quanh có người thấy bà không có lý, có người lại thương cảm cho bà, thời gian dài trôi qua, chuyện tầm phào lan ra khắp cả thị trấn Thương Thủy, mọi người đều bàn tán không hay về hiệu trưởng Trần. Thậm chí trong cuộc họp phụ huynh năm thứ hai, đã có phụ huynh đề nghị thay hiệu trưởng Trần.
Hiệu trưởng Trần cả đời ngay thẳng, một lòng cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Mà người như vậy lại dễ bị những lời bôi nhọ và tin đồn làm cho tổn thương nhất.
Năm đó, hiệu trưởng Trần từ chức, không lâu sau khi đi câu cá giải khuây ở vùng ngoại ô thì bất cẩn rơi xuống nước tử vong.
Hiệu trưởng Trần không có con cái, vợ ông cũng đã mất sớm, tang lễ do trường tổ chức. Mấy năm sau, bà của Đường Hồng Đình cũng qua đời.
Trong lòng Quý Trầm Giao trùng xuống, anh tựa vào thành xe hút thuốc. Không ngờ vụ án Đường Hồng Đình còn kéo theo một bi kịch khác, bây giờ các manh mối dường như càng rối ren hơn.
Dập điếu thuốc, Quý Trầm Giao cầm điện thoại lên. Lý Ngải Khiết mất tích, em trai cô ta là Lý Ngải Binh, là một nhân vật quan trọng khác.
……….
Ở thành phố Hạ Dung, Lương Vấn Huyền đến một khu chung cư cao cấp, bấm chuông một căn hộ. Mười phút sau, một người đàn ông đeo kính gọng to, mặc đồ ngủ mới ra mở cửa. Cậu ta cảnh giác nhìn Lương Vấn Huyền, “Anh là ai?”
Lương Vấn Huyền đưa giấy tờ chứng minh thân phận ra, trong mắt Lý Ngải Binh thoáng qua một tia kinh hãi, nhưng đã bị cặp kính phản quang che khuất. Cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, “Cảnh sát? Tìm tôi có việc gì?”
Lương Vấn Huyền hỏi: “Lý Ngải Khiết có đến tìm cậu không?”
Lý Ngải Binh căng thẳng nói: “Chị tôi xảy ra chuyện gì rồi?”
Lương Vấn Huyền quan sát Lý Ngải Binh một lát, dò hỏi: “Có thể Lý Ngải Khiết đã tham gia vào một vụ án giết người, hiện tại cô ấy đã mất tích rồi.”
Sắc mặt Lý Ngải Binh khựng lại, như thể chưa kịp phản ứng, sau đó, cậu ta hét lên: “Anh đang nói gì vậy? Không thể nào! Sao chị ấy có thể giết người được!”
“Cái tên Lý Ngải Binh này, tôi có một cảm giác rất khó tả.” Về đến cục cảnh sát, Lương Vấn Huyền vừa gọi điện cho Quý Trầm Giao vừa rót nước, “Tôi vừa nói cho cậu ta biết Lý Ngải Khiết mất tích và giết người, cậu ta chỉ chú ý đến việc giết người, đến khi cảm xúc ổn định lại mới hỏi về việc mất tích. Còn nữa, Lý Ngải Binh là một nhà văn mạng, còn là một đại thần, năm ngoái mới nổi lên, năm nay đã ở trong khu nhà tốt nhất thành phố Hạ Dung rồi.”
………..
Lăng Liệp cầm theo món cơm sườn xông khói mua mang về đến đồn công an thị trấn Thương Thủy, thấy Quý Trầm Giao đang đứng trước tấm bảng trắng, khoanh tay nhìn sơ đồ quan hệ các nhân vật vừa vẽ.
Lấy Đường Hồng Đình làm trung tâm, từ đó tỏa ra ba nhánh chính: Lưu Ngọc Thuần, Chương Húc Minh, Lý Ngải Khiết. Lưu Ngọc Thuần lại có các nhánh nhỏ: bạn thân Chu Khánh Hà, chồng Vương Hồi Cường và con gái Vương Tiểu Văn, còn có người đội trưởng đội trống lưng Xuân Liễu – Cường Xuân Liễu.
Nhánh nhỏ của Lý Ngải Khiết là Lý Ngải Binh, đồng thời lại liên kết với Chương Húc Minh và Vương Tiểu Văn.
Một nhánh khác là Ký Khắc, không có bằng chứng chứng minh ông ta có liên quan đến chuỗi vụ án này, nhưng ông ta giống như một cái bóng hữu hình, bao trùm lên toàn bộ mạng lưới quan hệ.
Trên tên của Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh đều có dấu gạch chéo, đại diện cho bọn họ đã chết, bên dưới lần lượt ghi ngày 27 tháng 4 và 25 tháng 4. Trên tên của Lý Ngải Khiết thì là một dấu chấm hỏi.
Trên bảng trắng còn có một cái tên của một người nữa, Trần Biện An (Hiệu trưởng Trần).
Quý Trầm Giao mải suy nghĩ, rốt cuộc thì Lý Ngải Khiết đóng vai trò gì trong chuyện này? Trần Tinh đã tìm thấy ở nhà cô ta bốn đôi giày bata và giày thể thao đã cũ, qua tình trạng mòn của giày, có thể phân tích thói quen đi lại, nó trùng khớp với dấu chân để lại tại hiện trường.
Trong máy tính của cô ta cũng có lịch sử tìm kiếm về việc giết người, dị ứng, làm bánh kem. Trong bếp của cô ta có một lọ bơ lạc chỉ còn lại một phần năm, báo cáo kiểm nghiệm của Tịch Vãn cho thấy, thành phần của nó trùng khớp với thành phần được lấy từ trong dạ dày của Chương Húc Minh.
Khả năng cô ta là hung thủ rất cao. Nhưng bây giờ cô ta lại mất tích.
Chương Húc Minh chết trước Lưu Ngọc Thuần, kẻ gây án khác nhau, vậy Lưu Ngọc Thuần không phải bị Lý Ngải Khiết giết. Lúc đội trọng án điều tra vụ án của Lưu Ngọc Thuần, cô ta lại nhảy ra, với tư cách là phóng viên đã tung tin Vương Tiểu Văn có ý đồ giết mẹ, gây hiểu lầm cho cảnh sát. Đây là đang giúp cho một hung thủ khác sao?
Nhưng Thẩm Tê và kỹ thuật viên của phân cục lại không hề tìm thấy bằng chứng cô ta liên lạc với người khác. Trên máy tính không có, ghi chép trên lưu trữ đám mây cũng không có, trừ khi tất cả đều ở trong điện thoại.
Điều quan trọng nhất là, cái chết của Đường Hồng Đình có liên quan gì đến Lý Ngải Khiết? Lý Ngải Khiết và Đường Hồng Đình có chút giống nhau, đều hướng nội, ít gây sự chú ý. Nhưng thành tích của Lý Ngải Khiết bình thường, giỏi lắm cũng chỉ thi đỗ được trường đại học hạng hai, còn Đường Hồng Đình là học sinh giỏi nhất trường Trung học Thương Thủy.
Ánh mắt Quý Trầm Giao dừng lại ở góc bảng tên của hiệu trưởng Trần, anh cầm bút, vẽ một đường đứt quãng giữa hiệu trưởng Trần và Đường Hồng Đình. Đường Hồng Đình gặp nạn, tạo ra bước ngoặt trong cuộc đời của hiệu trưởng Trần. Sau đó, anh lại nối hiệu trưởng Trần và Lý Ngải Khiết bằng một đường đứt quãng. Hiệu trưởng Trần đã giúp đỡ Lý Ngải Khiết, cha mẹ Lý mất sớm, tuổi thơ của bọn họ nếm trải cay đắng, hiệu trưởng Trần có thể coi là một trong số ít người đã quan tâm đến hai chị em bọn họ.
Đột nhiên Quý Trầm Giao nghĩ, có phải Lý Ngải Khiết đã quy cái chết của hiệu trưởng Trần cho những kẻ đã hại Đường Hồng Đình không? Không phải cô ta đang báo thù cho Đường Hồng Đình, mà là đang báo thù cho hiệu trưởng Trần?
Nhưng tại sao sau mười hai năm cô ta mới hành động?
Quý Trầm Giao lại tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên bảng, lần này anh viết thời gian những người đó rời khỏi thị trấn Thương Thủy. Hai chị em nhà họ Lý chỉ ở lại đến ngày đầu năm mới, sau đó vội vàng rời đi mà không làm thủ tục thôi học, lúc này bà ngoại của Đường Hồng Đình thậm chí còn chưa đến trường Trung học Thương Thủy đòi bồi thường.
Điều này thật vô lý.
Thời gian Lý Ngải Khiết rời khỏi thị trấn Thương Thủy là một mâu thuẫn, cô ta cũng giống như Chương Húc Minh, vì cái chết của Đường Hồng Đình mà muốn trốn khỏi thị trấn Thương Thủy. Hành vi của cô ta mười hai năm trước có liên quan nhiều hơn đến Đường Hồng Đình, chứ không phải hiệu trưởng Trần.
Đối với nhà họ Lý mà nói, những ngày tháng khó khăn nhất đã qua rồi. Lý Ngải Binh nổi tiếng chỉ sau một đêm, mua cho mình và chị gái mỗi người một căn nhà, tại sao Lý Ngải Khiết lại phá vỡ cuộc sống yên ổn khó khăn lắm mới có được vào thời điểm này? Cô ta buộc phải làm vậy ư… Có người ép cô ta sao?
Người này có liên quan gì đến người đã giết Lưu Ngọc Thuần không? Người đó mới là kẻ chủ mưu?
Quý Trầm Giao càng nghĩ càng thấy có khả năng. Lý Ngải Khiết để lại quá nhiều dấu vết, dấu chân, lịch sử duyệt web, camera giám sát, rõ ràng khả năng phản trinh sát và lập kế hoạch không đủ, cố tình tung ra đoạn chat của Vương Tiểu Văn cũng là để che đậy cho người này. Nhưng người này vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Lăng Liệp mở hộp cơm sườn xông khói ra ăn, lúc này Quý Trầm Giao mới ngửi thấy mùi thơm, anh nhìn bộ đồng phục shipper của Lăng Liệp đang mặc, “Đây là tự mình giao đồ ăn cho mình à?”
Lăng Liệp đẩy hộp cơm còn lại ra, “Nào nào nào, đến đây, anh shipper đẹp trai sẽ tận tình giới thiệu.”
“Anh shipper đẹp trai nào?”
“Là tôi đó.”
“…”
Ăn được hai miếng cơm, Quý Trầm Giao nói: “Anh không phải chỉ đến giao đồ ăn thôi đấy chứ?”
Anh nhớ trước đây Lăng Liệp đã từng nói, làm tài xế xe tải là cách dễ dàng để hòa nhập vào một thành phố nhất. Giao đồ ăn cũng vậy thôi. Mà lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là vì Lăng Liệp đi lang thang trên đường phố lúc nửa đêm, rồi trở thành nghi phạm không có chứng cứ ngoại phạm.
Lăng Liệp đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra, “Nào, xem ảnh phong cảnh tôi chụp đi.”
Quý Trầm Giao đã quen với việc hắn không đi theo lẽ thường, cái gọi là ảnh phong cảnh chắc chắn không đơn giản chỉ là ảnh phong cảnh. Quý Trầm Giao đi tới, lúc nhận điện thoại thì lại bị trượt tay, điện thoại rơi xuống đất, màn hình nứt một đường.
Anh shipper đẹp trai ngớ người, “Điện thoại của tôi! Cái điện thoại duy nhất có giá trị của tôi!”
Quý Trầm Giao cạn lời, nghĩ bụng, cái điện thoại thông minh đời cổ lỗ sĩ này của hắn thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Nhưng Lăng Liệp lại u oán nhìn anh, trong lòng anh lại dâng lên một chút áy náy, à thì, đúng là anh đã làm hỏng điện thoại của người ta.
Lăng Liệp lau lau giọt nước mắt không tồn tại, “Haiz, điện thoại là mạng sống của shipper chúng tôi đấy, không có điện thoại tôi biết sống sao đây? Hừ hừ – Đội trọng án lại không trả lương cho người có liên quan, nói chúng tôi là nhân viên tạm thời….”
Quý Trầm Giao bị hắn làm cho không nói nên lời, “Đền cho anh một cái khác là được chứ gì? Cái này anh dùng tạm đi, đợi đến khi phá án xong tôi sẽ mua điện thoại mới cho anh!”
Lăng Liệp lập tức phấn chấn, “Cảm ơn phật sống! Phật sống phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Quý Trầm Giao giật lấy điện thoại, xem ảnh Lăng Liệp chụp.
Ảnh trên điện thoại có độ phân giải bình thường, lại còn bị nứt màn hình, có mấy chục tấm ảnh bố cục lộn xộn, chẳng có chút thẩm mỹ nào, là những kiến trúc có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thị trấn Thương Thủy.
Nhưng chúng lại có một đặc điểm chung – đều được ốp gạch men.
Bỗng nhiên Quý Trầm Giao hiểu ra ý Lăng Liệp muốn nói là gì, “Ký Khắc, nhà máy gạch men?”
Nhà máy gạch men đã đóng cửa từ mười năm trước, toàn bộ dữ liệu sản xuất, tiêu thụ đều đã bị mất, đội trọng án chỉ có thể thông qua nhật ký công việc của Ký Khắc, đến thăm những người công nhân cũ để xác minh ông ta đã bán gạch ở những đâu.
Nhưng không thể tra ra được từng giao dịch, về Ký Khắc và thị trấn Thương Thủy thì, có thể xác nhận là có khoảng mười mấy hộ kinh doanh đã đặt mua gạch men của ông ta vào mười tám năm trước.
Còn trong ảnh Lăng Liệp chụp, số hộ sử dụng sản phẩm của nhà máy gạch men nhiều hơn con số mười mấy hộ này!
“Tấm này, quán mì cay trước cổng trường trung học Thương Thủy. Còn tấm này, bồn hoa của trường trung học Thương Thủy.” Lăng Liệp nhướn mày, “Bố của chủ nhà trọ của tôi cũng từng làm ăn với trường trung học Thương Thủy đó.”
Quý Trầm Giao đứng phắt dậy, manh mối mới này có ý nghĩa gì? Hay là chẳng có ý nghĩa gì?
Trường trung học Thương Thủy đã mua gạch của Ký Khắc, mười tám năm trước, còn cách thời điểm Đường Hồng Đình gặp nạn sáu năm, hợp tác với trường trung học Thương Thủy, đây chắc chắn là một đơn hàng lớn, nhưng tại sao Ký Khắc lại không ghi vào nhật ký công việc? Ông ta đã liên hệ với ai của trường trung học Thương Thủy vào thời điểm đó?
“Điện thoại, điện thoại!” Lăng Liệp ôm lấy tay Quý Trầm Giao, “Anh cầm chặt thế làm gì? Đã có vết nứt rồi, thật sự sắp vỡ ra đấy!”
Quý Trầm Giao trả điện thoại cho hắn, “Đã nói là về sẽ mua điện thoại mới cho anh rồi mà!”
Lăng Liệp chớp mắt, nhỏ giọng: “Quý Điềm Điềm, dễ lừa thật.”
Quý Điềm Điềm vừa nhận được biệt danh mới: “…”
*Chú thích: Điềm Điềm: Ngọt ngào….Hết chú thích….
Lúc này Quý Trầm Giao không có thời gian đôi co với hắn, lập tức gọi điện cho Lương Vấn Huyền và Trần Tinh, mở cuộc họp video.
Quý Trầm Giao nói: “Anh Lương, chuyện gạch men tôi sẽ lập tức đến trường trung học Thương Thủy để xác minh, bên anh cũng cố gắng điều tra về giao dịch này. Thông thường thì Ký Khắc không nên bỏ qua giao dịch này, rất có thể ông ta và hiệu trưởng Trần có quan hệ gì đó.”
“Được, tôi sẽ đi tra ngay.” Lương Vấn Huyền nói: “Hiệu trưởng Trần này bằng tuổi với Ký Khắc à?”
“Đúng vậy, có thể là bọn họ quen biết nhau.”
Quý Trầm Giao lại chia sẻ những tình huống mà anh vừa nghĩ ra, “Chúng ta không phải đã từng thảo luận về động cơ của hung thủ là diệt khẩu hay báo thù sao? Nếu là diệt khẩu thì khả năng hung thủ hành động độc lập sẽ cao hơn, còn báo thù thì có thể là hai người. Lý Ngải Khiết là tay sai của người này, nhưng bây giờ lại mất tích, có phải là sau khi kết thúc nhiệm vụ theo giai đoạn, cô ta cũng bị diệt khẩu rồi không?”
Trần Tinh đã nắm được vụ án mà đội trọng án đang điều tra, “Những người có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình mười hai năm trước, nếu không chỉ có bọn họ thì những người khác rất có thể cũng đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy vào cùng thời điểm đó. Có lẽ sẽ có nhiều nạn nhân hơn.”
Quý Trầm Giao: “Ngoài gạch men, bây giờ tôi phải làm rõ xem hai chị em nhà họ Lý lúc đi học là người như thế nào, còn sau nửa năm, không, là trong vòng một năm sau khi Đường Hồng Đình chết, những ai đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy.”
Lương Vấn Huyền: “Được, tôi sẽ điều một vài người qua đó hỗ trợ. Bên này cứ giao cho tôi và đội trưởng Trần.”
“Được, chia nhau hành động.”
………..
Lại một lần nữa đến trường trung học Thương Thủy, Quý Trầm Giao hít sâu một hơi. Dường như phó hiệu trưởng Quan đã quen với việc tiếp xúc với cảnh sát hình sự, bà đã sắp xếp toàn bộ tài liệu về lớp của Lý Ngải Khiết.
Tịch Vãn đã đến thị trấn Thương Thủy, Quý Trầm Giao bảo cô ấy và Thẩm Tê cầm tài liệu đến phòng hộ tịch để đối chiếu từng người, còn anh thì nói chuyện với phó hiệu trưởng Quan về vụ sửa chữa mười tám năm trước.
Trường trung học Thương Thủy đã có lịch sử hơn năm mươi năm, các khu vực trong trường năm đó đều đã rất cũ kỹ, cũ đến mức không thể không sửa chữa lại. Vào kỳ nghỉ hè, hiệu trưởng Trần đã triệu tập các giáo viên lại, bàn bạc về việc sửa chữa, tính toán các khoản chi phí, tiền nong đều không đủ dùng.
“Không sợ cậu chê cười, trường Trung học Thương Thủy của chúng tôi thật sự rất nghèo, thị trấn cũng không thể rót thêm tiền cho chúng tôi được, chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.” Nhớ lại chuyện cũ, phó hiệu trưởng Quan bất lực cười.
Một vài nơi của khu dạy học đã trở thành tòa nhà nguy hiểm, tiền thì đương nhiên là phải ưu tiên cho những nơi đó. Ngoài ra, các giáo viên cũng mong muốn học sinh khi nhìn thấy trường học, sẽ có một cảm giác thư thái, vui vẻ. Lúc đó rất thịnh hành việc ốp gạch men màu, hiệu trưởng Trần đã dẫn theo mấy chủ nhiệm khối đến thành phố để “học hỏi kinh nghiệm”, muốn trường Trung học Thương Thủy cũng được ốp gạch men.
Nhưng kinh phí không đủ, gạch men màu trên thị trường rất đắt, cho dù có mua được giá sỉ thì trường Trung học Thương Thủy cũng không kham nổi.
“Cuối cùng thì hiệu trưởng Trần đã tìm được một người bạn làm ở nhà máy gạch men, trực tiếp xuất hàng cho chúng tôi với giá gốc. Haizz, thật là một người tốt bụng.”
Quý Trầm Giao vừa nghe đã hỏi ngay, “Người bạn làm nhà máy gạch men là ai? Bà có còn nhớ không?”
Phó hiệu trưởng Quan hồi tưởng lại một lúc lâu, “Hình như hiệu trưởng Trần gọi ông ta là Lão Quý, à, Tiểu Quý, ông ta cùng họ với cậu đấy.”
Là Ký Khắc! Quý Trầm Giao lại hỏi: “Hiệu trưởng Trần nói Lão Quý là bạn ông ấy? Bọn họ quen nhau như thế nào?”
“Nghe nói là đã từng học chung? Tôi không nhớ rõ lắm, hiệu trưởng Trần tốt nghiệp trường Đại học sư phạm thành phố Hạ Dung, rất nhiều giáo viên của trường chúng tôi đều đến từ Đại học sư phạm thành phố Hạ Dung, tôi cũng vậy. Nhưng vào thời đại hiệu trưởng Trần tốt nghiệp, người tốt nghiệp sư phạm cơ bản đều đi làm giáo viên, tại sao Lão Quý đó lại đi bán gạch men, cái này thì tôi không rõ.”
“Về Lão Quý này, bà còn nhớ gì nữa không?”
Phó hiệu trưởng Quan lại suy nghĩ một lát, “Ông ta và hiệu trưởng Trần trông có hơi giống nhau, chúng tôi còn hỏi hiệu trưởng Trần rằng, có phải là người nhà của ông ấy không.”
Giống nhau?
Quý Trầm Giao đã xem ảnh của hiệu trưởng Trần và Ký Khắc, ngoài hình dáng khuôn mặt ra thì hoàn toàn không nhìn ra điểm tương đồng nào. Nếu nói Ký Khắc có tướng mạo bình thường thì hiệu trưởng Trần lại có phần xấu xí, đặc biệt là da dẻ sần sùi, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng hiền từ.
Phó hiệu trưởng Quan thở dài, “Cuộc đời của hiệu trưởng Trần cũng không được may mắn cho lắm, sau khi trường chúng tôi tu sửa xong được một năm, ông ấy lao lực quá độ, đến bệnh viện lại dùng nhầm thuốc, khiến da bị hoại tử trên diện rộng, giống như bị bỏng ấy, sau đó mặc dù đã cố gắng chữa trị, nhưng vẫn không thể hồi phục lại như trước. May là mọi người đều biết ông ấy là một hiệu trưởng tốt, một giáo viên tốt, không vì chuyện này mà né tránh ông ấy.”
Quý Trầm Giao tìm được ảnh của hiệu trưởng Trần trước khi bị bệnh ở trường trung học Thương Thủy, nếu so sánh kỹ thì đúng là có một chút tương đồng.
Mà ảnh thì là vật chết, còn người thì là vật sống, hai người sống đứng trước mặt bạn, bạn đánh giá hai người này có giống nhau hay không, ngoài hình dáng khuôn mặt, còn có một yếu tố quan trọng hơn – đó là khí chất!
Nhưng hiệu trưởng Trần và Ký Khắc có hai phần giống nhau, hiệu trưởng Trần bị hủy dung một năm rưỡi sau khi trường sửa chữa, những điều này có ý nghĩa gì?
Ký Khắc đã thay thế hiệu trưởng Trần? Giống như Lưu Ý Tường thay thế Hoàng Huân Đồng vậy?
Không. Quý Trầm Giao lắc đầu, gạt bỏ suy đoán không logic này đi. Hiệu trưởng Trần đã làm việc ở trường trung học Thương Thủy hàng chục năm, nếu thật sự có người thay thế thì cán bộ công nhân viên nhất định sẽ nhận ra.
Nếu không có ai thay thế, vậy manh mối này có phải là một manh mối không liên quan không?
Quý Trầm Giao về đến đồn công an, gọi điện cho Ký Triển.
Khi được hỏi về nơi Ký Khắc từng theo học, Ký Triển nói: “Trường đại học sư phạm thành phố Hạ Dung, nhưng tình hình của bố tôi hơi đặc biệt, ông ấy không thể tốt nghiệp.”
“Nguyên nhân là gì?”
“Cái này thì tôi không biết. Tôi đoán có thể là ông ấy đã làm sai chuyện gì đó. Thời đó, số người có thể học đại học ít lắm, hồi nhỏ tôi từng hỏi ông ấy tại sao không làm giáo viên mà lại phải vào nhà máy, ông ấy chỉ nói ông ấy không làm giáo viên được.”
Ký Triển rất bất an, “Cảnh sát Quý, rốt cuộc các anh đã điều tra ra cái gì rồi? Con trai tôi bây giờ cũng trở nên kỳ quái rồi, các anh mau cho chúng tôi biết sự thật đi!”
Quý Trầm Giao thuận miệng hỏi: “Ký Hành kỳ quái như thế nào?”
“Cứ thất thần, hôm qua đi sửa chữa tận nhà cho khách hàng, còn bị tai nạn xe, may là không sao. Haizz, công ty đã cho nó nghỉ ngơi một thời gian.”
Quý Trầm Giao an ủi vài câu, cúp điện thoại xong lại gọi cho Lương Vấn Huyền, “Anh Lương, có một chuyện cần phải xác minh, có thể Ký Khắc từng học ở trường đại học sư phạm thành phố Hạ Dung, nhưng không tốt nghiệp, tôi muốn biết nguyên nhân là gì.”
…………….
Ở bên kia, Tịch Vãn đã tìm được Tất Hiểu, người từng ở cùng tầng trong tòa nhà và là hàng xóng của Lý Ngải Khiết.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, Tất Hiểu cũng giống như phần lớn học sinh khác ở trường Trung học Thương Thủy, không thi đại học, nhờ quan hệ đi cửa sau xin việc ở một nhà máy chế biến thịt bò – không phải là nhà máy năm xưa Lưu Ngọc Thuần từng làm. Ở thị trấn Thương Thủy có rất nhiều các nhà máy chế biến thịt bò lớn nhỏ khác nhau, Lưu Ngọc Thuần đi làm ở nhà máy lớn nhất.
“Lý Tâm Bối? Tôi nhớ mà.” Tất Hiểu mới từ phân xưởng đi ra, còn chưa kịp tháo mũ bảo hộ đã nhiệt tình nói: “Bây giờ cô ấy đang làm ở đâu vậy?”
Tịch Vãn cảm thấy đã tìm đúng người rồi, người có tính cách như vậy rất dễ nói chuyện, còn moi ra được thứ gì đó.
Quản đốc phân xưởng không dám chậm trễ việc của cảnh sát, dứt khoát cho Tất Hiểu nghỉ sớm, Tất Hiểu liền đi quanh nhà máy cùng Tịch Vãn.
“Ở trong lớp Lý Tâm Bối không có bạn bè gì, tính cô ấy như vậy đó.” Tất Hiểu nói: “Tôi và cô ấy là hàng xóm mà, có khi đi cùng nhau. Nhưng tôi cũng không thể chơi với cô ấy thường xuyên được, mấy người chị em của tôi nói cô ấy có liên quan đến người ngoài trường, tôi bị kéo vào thì không hay.”
Tịch Vãn hỏi: “Người ngoài trường là ai?”
“Chính là đám người xã hội đen đó. Trước đây ở thị trấn chúng tôi loạn lắm, người không có cha mẹ như cô ấy là dễ bị nhắm đến nhất. Cô ấy chỉ có một đứa em trai, cũng không có cách nào bảo vệ cô ấy được.”
“Cô ấy đột nhiên nghỉ học, cô có còn nhớ không?” Tịch Vãn lại hỏi.
Tất Hiểu nghĩ một lát rồi nói, “Có, chúng tôi còn định chụp ảnh tốt nghiệp cùng nhau mà, tôi nói ảnh tốt nghiệp sẽ giữ cả đời, phải trang điểm thật xinh đẹp. Cô ấy không nói gì, tôi hỏi cô ấy sao vậy. Cô ấy nói cô ấy quê mùa, cũng không có quần áo đẹp. Tôi cười với cô ấy, nói chỉ cần buộc tóc đẹp là được, tôi cho cô ấy mượn dây buộc tóc.”
Tất Hiểu nhíu mày, “Kết quả cô ấy lại đột nhiên bỏ đi, cũng không cần thiết phải như vậy mà, cuộc sống rõ ràng là đã tốt lên rồi.”
Tịch Vãn dừng bước, “Tốt lên?”
“Đúng vậy.” Tất Hiểu nói: “Đám du côn đó cứ quấy rầy cô ấy, nhưng lúc đó không phải đã xảy ra một chuyện lớn sao? Sau này cảnh sát quản nghiêm hơn, điều tra rất sát sao, không ai dám đến quấy rầy cô ấy nữa. Haizz, tôi nhớ lúc đó cô ấy còn rất kích động nói với tôi rằng, sẽ không có ai dám bắt nạt cô ấy nữa, vì em trai cô ấy có thể bảo vệ cô ấy rồi. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đợi đến khi tốt nghiệp rồi mới đi.”
Tịch Vãn nói: “Cô ấy còn nói gì về em trai cô ấy với cô nữa không?”
Tất Hiểu: “Nhiều lắm. Nói em trai cô ấy rất thông minh, đáng yêu, đối xử với cô ấy rất tốt. Cô ấy á, chính là một người cuồng em trai.”
………..
“Vì em trai cô ta có thể bảo vệ cô ta.” Quý Trầm Giao liên tục nghiền ngẫm câu nói này. Tình hình khách quan lúc đó là đám côn đồ không dám gây chuyện nữa, nhưng Lý Ngải Khiết lại quy công việc này cho việc em trai có thể bảo vệ mình.
Sau này nhất định đã xảy ra một biến cố nào đó, khiến hai chị em nhà này không học hành gì nữa và phải bỏ đi.
Lúc bỏ học, Lý Ngải Binh mới học lớp 10, Quý Trầm Giao vội vàng tìm đến các bạn học cấp hai và cấp ba của Lý Ngải Binh.
Ấn tượng sâu sắc nhất của bọn họ về Lý Ngải Binh là bảo vệ chị gái. Đám con trai trong lớp đôi khi sẽ trêu chọc các bạn nữ, đối với các đàn chị khóa trên cũng không hề nể nang gì. Lý Ngải Binh ít nói, không bao giờ tham gia các hoạt động của lớp, nhưng nếu cậu ta nghe thấy ai đó nói về chị gái mình, cậu ta sẽ đi đến, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm người nói.
“Ánh mắt của cậu ta rất âm u, rất xui xẻo. Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, bọn tôi còn đánh nhau. Sau này cảm thấy không còn hứng thú nữa, mọi người liền ngầm hiểu ý mà không nói về chị của cậu ta nữa.”
Quý Trầm Giao nghĩ đến chuyện đổi tên, “Mọi người đều biết Lý Tâm Bối là chị gái của cậu ta à?”
“Biết chứ. Nhưng hình như không phải là chị ruột thì phải? Kiểu chị em họ, tên chị gái cậu ta nghe Tây hơn nhiều, giống người thành phố….”
……………
Tịch Vãn và Thẩm Tê vẫn đang điều tra những người nào đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy, Quý Trầm Giao nói: “Tôi phải về thành phố Hạ Dung một chuyến, phải đích thân gặp Lý Ngải Binh.”
Anh cảm thấy như mình đã sắp chạm đến sự thật rồi, Lý Ngải Khiết giống với Đường Hồng Đình, Lý Ngải Khiết rất yêu thương Lý Ngải Binh, nguyện ý vì cậu ta mà đổi tên, Lý Ngải Binh cũng hết mực quan tâm đến người chị này, cái chết của Đường Hồng Đình đã chấm dứt tình cảnh khó khăn của Lý Ngải Khiết, nhưng hai chị em nhà họ Lý lại giống như Chương Húc Minh, bỏ trốn khỏi thị trấn Thương Thủy….
Thành phố Hạ Dung.
Nhà văn cấp bậc đại thần Phong Trung Thảng Bình hiếm khi đăng thông báo xin nghỉ phép, nói nhà có việc gấp cần xử lý, ngày trở lại chưa xác định. Trong nháy mắt, độc giả đang theo dõi truyện đã nổi sóng, một bộ phận thì an ủi cậu ta, còn phần lớn là cho rằng cậu ta kiếm đủ tiền rồi, tìm lý do để bỏ truyện, mắng chửi xối xả.
Lý Ngải Binh đóng máy tính lại, nói với Quý Trầm Giao: “Chị tôi mất tích rồi, các anh không tìm được chị ấy, lại coi chị ấy là nghi phạm? Chị tôi không giết người, cũng không thể nào giết người được. Xin các anh mau chóng tìm được chị ấy.”
Sự bình tĩnh của Lý Ngải Binh khiến Quý Trầm Giao có chút bất ngờ, người nhà bình thường đều lo lắng muốn chết, từ hành động cử chỉ là có thể thấy rõ sự hoảng loạn của bọn họ. Nhưng cậu ta thì… Nếu không phải đã biết mối quan hệ chị em của cậu ta và Lý Ngải Khiết rất tốt, thì nói không chừng Quý Trầm Giao đã nghi ngờ cậu ta chính là một hung thủ khác – kẻ chủ mưu đến giờ vẫn chưa để lộ chút thông tin nào cho cảnh sát.
“Đây không phải là để mau chóng tìm được cô ấy, nên mới đến để tìm hiểu tình hình của cô ấy từ cậu sao?” Quý Trầm Giao để lộ ra một chút lưu manh, “Có một chuyện tôi muốn nghe cậu giải thích. Mười hai năm trước, tại sao cậu và Lý Ngải Khiết lại rời khỏi thị trấn Thương Thủy?”
Hết chương 43.
Tác giả có lời muốn nói:
Thành tựu hôm nay của Lăng Liệp: Đặt trước một chiếc điện thoại mới.