Chương 43: Thất Nhạc (03)
Minh Hàn cầm người đất sét nhỏ trở về, để khuôn mặt méo mó đó đối diện với mình, nhìn kỹ vài giây, cuối cùng cũng không nhịn được cười: “Hình như hơi xấu thật.”
Trần Tranh hỏi: “Lấy đâu ra vậy?”
Minh Hàn nhướng mày, “Em làm.”
Trần Tranh không tin, “Cậu làm?”
“Ừ, anh và Khổng Binh không đến tìm em, công việc ở trung tâm cũng nhàn.” Minh Hàn dùng chân phải cào cào đất, “Người khác phải xúc phân cả ngày, em tay chân nhanh nhẹn, khả năng lĩnh ngộ cao, nửa ngày là làm xong.”
Người ngồi bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, liếc mắt nhìn với vẻ ghét bỏ, dời ghế nhựa ra xa một chút, lẩm bẩm: “Đến ăn uống gì mà cứ nói chuyện phân với chả phân.”
Minh Hàn nghe vậy lại cười, Trần Tranh nói: “Vậy nên cậu rảnh rỗi sinh nông nổi, nặn cái thứ này?”
“Em lướt web thấy mấy món đồ thủ công nhỏ nhỏ này đang hot, nặn xong thì tặng bạn bè.” Minh Hàn quay người đất sét lại, đối diện với Trần Tranh, “Em đang định nặn anh đấy, đợi khi nào em không làm ở trung tâm nữa thì tặng anh, coi như là quà chia tay.”
Trần Tranh nhướng mày, “Quà chia tay… Cậu thấy cái này giống tôi à?”
Minh Hàn nhanh nhảu sửa lời, “Xấu thế này, chắc chắn là giống em rồi.”
Trần Tranh bị cậu chọc cười, cầm lấy người đất sét, nhẹ nhàng búng lên trán nó, “Nói cũng phải, cái vẻ ngơ ngơ này đúng là giống cậu thật.”
Chờ nửa tiếng, cuối cùng nhân viên phục vụ cũng gọi đến số của bọn họ, quán ăn hai tầng chật kín người, đủ thấy việc buôn bán đắt khách đến mức nào.
Trần Tranh hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?”
“Ăn cơm thôi mà, cần gì nhiều lý do thế.” Minh Hàn đưa thực đơn đã chọn xong cho Trần Tranh, “Em đã thêm món anh thích rồi đấy.”
Trần Tranh liếc mắt nhìn, những món anh muốn ăn cơ bản đều đã được đánh dấu, bèn đưa lại.
“Khẩu vị của chúng ta giống nhau vậy sao?” Minh Hàn vui vẻ nói: “Vậy thì hay rồi.”
Ánh đèn trong quán lẩu sáng trưng, Minh Hàn to lớn là thế, hai tay đặt trên bàn, mỉm cười nhìn sang, lại có mấy phần ngoan ngoãn.
……Nhưng ngoan ngoãn thường chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Trần Tranh nhanh chóng xóa bỏ đánh giá “Ngoan ngoãn” ra khỏi đầu, “Hay là sao?”
“Hay là chúng ta ở chung.” Minh Hàn nói: “Giải quyết vấn đề cơm ăn ba bữa.”
Trần Tranh bật cười, “Cậu làm ở trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ, tôi làm ở viện nghiên cứu, đều có căn tin, chúng ta ở chung kiểu gì?”
“Sẽ có lúc không ăn ở căn tin mà.” Minh Hàn chậm rãi nói: “Giống như lần này, anh ở viện nghiên cứu, em ở trung tâm, chẳng phải chúng ta vẫn gặp nhau ở phân cục Bắc Diệp sao? Ý em là, như buổi tối tan làm, hoặc cuối tuần gì đó, cùng nhau tìm chỗ ăn cơm. Một mình gọi món cũng bất tiện.”
Trần Tranh uống một ngụm trà quán ăn đưa lên, anh đến thành phố Trúc Tuyền lâu như vậy, vẫn luôn độc lai độc vãng, giờ lại bị một người đột nhiên xuất hiện dây dưa, không chỉ hôm nay hẹn anh ăn tối, mà còn muốn đặt lịch cả cuối tuần của anh. Anh muốn từ chối, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Minh Hàn, lời từ chối lại không nói ra được.
“Để sau rồi hẵng nói đi.”
Minh Hàn vỗ tay, “Vậy coi như quyết định thế đi.”
Một bữa lẩu cháo ăn gần hai tiếng đồng hồ, khi tính tiền rời đi thì trời đã tối hẳn. Quán này cách khu chung cư Phong Thư không xa, vừa đi bộ vừa tán gẫu là có thể về đến nhà. Nhưng Trần Tranh nghĩ đến việc phải đưa Minh Hàn về căn cứ huấn luyện chó nghiệp vụ, nơi đó xa xôi, đi đi về về cũng mất kha khá thời gian, nên giục Minh Hàn lên xe.
“Không cần vội, ăn no quá, em muốn đi bộ một lát.” Minh Hàn lại nói.
Trần Tranh nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa.
Minh Hàn nói: “Em tự bắt tàu điện ngầm về.”
Thành phố Trúc Tuyền chỉ có hai tuyến tàu điện ngầm, trong đó có một tuyến có trạm đầu nằm gần trung tâm huấn luyện chó nghiệp vụ, hình như 11 giờ là hết chuyến.
Minh Hàn đã nói vậy, Trần Tranh cũng không đến mức nhất quyết phải đưa cậu về, bèn gật đầu, “Vậy thì đi dạo một chút.”
Cả con phố này đều là những cửa hàng ăn uống buôn bán về đêm, càng về khuya càng đông khách. Minh Hàn dừng lại trước một tiệm trà sữa, “Uống gì không?”
Trần Tranh không muốn uống mấy thứ ngọt gắt này, “Cậu muốn uống gì, tôi mời.”
Minh Hàn vui vẻ nói: “Vậy em không khách sáo đâu. Cho một ly trà ô long đào, ly lớn nhất.”
Trần Tranh không có khái niệm gì về ly lớn nhất, đến khi nhân viên đưa ly trà đã pha xong ra, anh nhìn mà ngẩn người. Đây là ly sao? Đây rõ ràng là cái xô mà! Còn tặng kèm một tấm sticker. Trần Tranh không có hứng thú gì với mấy thứ lặt vặt này, liền đưa cả cái xô lẫn sticker cho Minh Hàn.
“Giờ mấy quán trà sữa đều bắt trend collab, sticker, bookmark, túi xách…. Đó đều là quà tặng kèm cơ bản, đắt hơn chút còn tặng cả thú bông.” Minh Hàn nói, “Trẻ con rất thích.”
Trần Tranh nhìn cậu, “Hình như có anh bạn nào đó cũng thích thì phải.”
Minh Hàn nói: “Em chỉ là trải nghiệm một chút thôi, không đến mức thích.”
“Ồ? Trải nghiệm gì?”
“Cảm giác mua trà sữa được tặng quà.” Minh Hàn chuyển chủ đề, “Hình như tiệm trà sữa của Triệu Vũ không có tặng mấy thứ linh tinh này.”
Trần Tranh nói: “Cậu cũng đang để ý đến vụ án kia à?”
Trong ba vụ mất tích, hiện tại chỉ có vụ của Triệu Vũ là chưa có manh mối, trong quá trình điều tra ban đầu, phát hiện có một vị khách hàng thường xuyên gây sự, cô đã tìm người đánh vị khách đó một trận, không lâu sau thì mất tích. Vị khách này cũng vì vậy mà trở thành người bị cảnh sát chú ý nhất.
Nhưng hắn ta chỉ là một gã nhân viên công sở bình thường, cảnh sát điều tra kỹ thì phát hiện hắn ta gây sự không phải vì thật sự thấy trà sữa của Triệu Vũ khó uống, mà là do công việc không suôn sẻ, không bị đồng nghiệp cô lập thì cũng bị lãnh đạo mắng mỏ, lâu ngày tích tụ, hắn ta rất cần tìm một người có địa vị xã hội thấp hơn mình để trút giận. Thế là hắn ta nhắm vào tiệm trà sữa của Triệu Vũ. Sau khi bị Triệu Vũ đánh, hắn ta không dám xuất hiện trước mặt Triệu Vũ nữa, cảnh sát căn cứ vào yếu tố thời gian đã loại trừ khả năng gây án của hắn ta.
“Lỡ như Khổng Binh lại gọi em đến giúp, em không biết gì cả thì chẳng phải là mất mặt tổ cơ động lắm à? Lão Đường với lão Tào sẽ mắng chết em mất, ngày em được trở về càng xa vời hơn.” Vừa nói chuyện, Minh Hàn thế mà đã uống hết gần nửa xô trà ô long đào.
“Tôi thấy cậu không muốn quay về cho lắm.” Trần Tranh nói.
Minh Hàn nói: “Sao lại không muốn, em còn chuẩn bị cả quà chia tay nữa kìa. Anh, đợi em quay về rồi, anh sẽ tặng em cái gì?”
Suýt nữa thì quên mất chuyện quà cáp, Trần Tranh suýt thì lỡ lời, “Cái đó, anh Minh…..”
Minh Hàn lập tức bật chế độ radar, “Anh, anh mới là anh!”
Trần Tranh bật cười: “Căng thẳng gì thế?”
Minh Hàn nói: “Tự dưng gọi em là anh Minh, em có linh cảm chẳng lành.”
Chuyện làm hỏng áo người ta, Trần Tranh có chút khó mở lời, ấp úng nói: “Là thế này…”
Minh Hàn càng nghe mắt càng trợn to, Trần Tranh còn chưa kịp nói “Tôi đền cậu một cái khác, cậu muốn giống hệt cái cũ hay là đổi kiểu.” Minh Hàn đã vội vàng nói: “Vậy anh, anh phải đền em đấy, em mua hơn năm trăm tệ, còn chưa mặc mấy lần!”
Trần Tranh: “…”
Minh Hàn diễn lố quá rồi đấy, keo kiệt lại còn làm quá lên, lại còn là gã to con. Trần Tranh lập tức nghĩ đến đám sinh viên trường cảnh sát bị Minh Hàn bốc phốt. Minh Hàn so với bọn họ chẳng khác gì nhau, thế mà còn đi chê bai người ta.
“Đền cho cậu đền cho cậu.” Trần Tranh nói: “Sắp đông rồi, đền thẳng cho cậu một cái áo phao lông vũ luôn nhé?”
“Vậy thì em phải suy nghĩ kỹ đã.” Minh Hàn ngẩng cằm, “Nghĩ kỹ rồi em nói với anh sau.”
Trần Tranh nói: “Được, trước khi cậu về tổ cơ động thì nói với tôi, coi như nửa món quà chia tay.”
Minh Hàn bĩu môi, “Em còn chưa đi mà.”
Trần Tranh thấy người này thật khó chiều, “Không phải cậu tặng quà chia tay cho tôi trước sao?” Nói xong, Trần Tranh lấy người đất sét xấu xí ra, “Vậy tôi trả lại cậu nhé?”
Minh Hàn vội vàng đẩy người đất sét về, chiến thuật uống nước.
Trần Tranh không thể không nhắc nhở cậu ta, “Uống chậm thôi, tí nữa xuống tàu điện ngầm không tìm được nhà vệ sinh. Đi bậy đi bạ bị người ta chụp ảnh lại thì càng mất mặt tổ cơ động hơn đấy.”
Minh Hàn lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Ai bảo em phải đi tàu điện ngầm?”
Không phải chính cậu nói sao? Trần Tranh thầm nghĩ, chẳng lẽ giờ lại đổi ý, muốn tôi lái xe đưa về?
Minh Hàn nói: “Anh, anh căng thẳng rồi.”
Trần Tranh buồn cười, anh đã đến mức này rồi sao? Đưa Minh Hàn về cũng không sao, bây giờ còn chưa đến 10 giờ.
“Đi thôi, đưa cậu về.”
Minh Hàn ngoan ngoãn đi theo sau Trần Tranh, lên xe lại không thắt dây an toàn. Trần Tranh dùng ánh mắt nhắc nhở, cậu nói: “Mấy phút là đến rồi.”
Trần Tranh nói: “Tôi có chạy quá tốc độ cũng không thể nào đưa cậu đến nơi trong mấy phút được.”
Minh Hàn chỉ vào ngã tư phía trước, “Rẽ phải ở đó, đến khu chung cư Phong Thư chẳng phải mấy phút là đến sao?”
Trần Tranh liếc cậu ta một cái, “Cậu muốn đến nhà tôi?”
Minh Hàn nói: “Em về nhà.”
Trần Tranh cau mày, nói chuyện cứ lấp lửng thế, anh mời Minh Hàn đến nhà sao? Không, hôm nay anh cũng không có uống rượu. Nhà anh càng không phải là nhà của Minh Hàn.
“Anh, anh hiểu lầm rồi, ý em là về nhà em.” Minh Hàn miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt lại có vẻ ranh mãnh của kẻ gian thực hiện được ý đồ xấu, “Ở ký túc xá của trung tâm không thoải mái, đơn xin thuê nhà ở ngoài của em đã được duyệt rồi.”
Trần Tranh nói: “Vậy nên cậu thuê nhà gần nhà tôi? Ở đây cách trung tâm xa lắm đấy.”
“Không sao, em cũng đâu có thường xuyên đến…” Minh Hàn đổi giọng, “Có tàu điện ngầm, lúc kẹt xe còn nhanh hơn lái xe.”
Trần Tranh im lặng một lúc, xe đã chạy đến cổng khu chung cư, “Vậy cậu… thuê ở tòa nhà nào?”
Trần Tranh nhớ ra, tầng anh ở có một nhà dạo trước có dán thông báo cho thuê, chẳng lẽ Minh Hàn chuyển đến ở đối diện nhà anh sao?
“Anh, có phải anh đang lo lắng em làm hàng xóm của anh không đấy?” Minh Hàn cầm xô trà sữa tiến lại gần, Trần Tranh lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh ập đến.
Gần đến tháng 11 rồi, sao anh lại mua cho Minh Hàn đồ uống nhiều đá thế này?
“Lo lắng cậu ngày nào cũng sang nhà tôi ăn chực à?” Trần Tranh nhìn vào mắt Minh Hàn, một chiếc xe chạy qua, ánh đèn xe lướt qua gương mặt Minh Hàn, nhưng nhanh chóng bị màu sắc sâu thẳm trong đáy mắt hòa tan.
Minh Hàn mỉm cười ngả người về ghế ngồi của mình, “Em không ở cạnh nhà anh cũng có thể ăn chực được. Anh, anh còn nhớ anh Siêu không?”
Tất nhiên là Trần Tranh nhớ, chủ quán thạch pha lê siêu nhân nhí, người cung cấp thông tin cho Minh Hàn, “Cậu ở cùng anh ấy?”
“Không phải ở cùng, anh ấy về quê, cho em thuê lại căn hộ.” Minh Hàn nói: “Nhưng mà tòa nhà của bọn họ là chung cư cũ, điều kiện không tốt bằng bên anh.”
Trần Tranh nhấm nháp câu nói này, sao cứ như là đang dọn đường, để sau này có cớ đến cải thiện đời sống vậy?
Lúc vào khu chung cư, Minh Hàn còn làm bộ lấy thẻ ra vào, lắc lắc trước mặt Trần Tranh. Trần Tranh chỉ vào cổng, “Cậu có lắc trước mặt tôi thì cổng cũng không tự mở ra được đâu.”
Minh Hàn lại cười, “Anh này, sao anh cứ thích nói mấy câu sát phong cảnh thế.”
Khu chung cư cũ nằm ngay trong cổng, cách một bức tường là con hẻm bán đồ ăn vặt tấp nập người qua lại, khu chung cư cao tầng do chủ đầu tư xây dựng còn phải đi sâu vào trong một đoạn. Hai người chia tay ở ngã ba đường, Minh Hàn giơ xô trà sữa còn gần một nửa lên, “Cảm ơn anh, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trần Tranh xoay người, thầm nghĩ uống cả xô nước đá thế kia, tối nay cậu ta còn ngủ được sao.
Không biết vì sao, nghĩ đến việc Minh Hàn phải liên tục thức dậy đi vệ sinh, vì uống nhiều trà quá mà hưng phấn mất ngủ, anh lại muốn cười, tâm trạng có chút vui sướng như vừa thực hiện được trò đùa tinh quái.
Nhưng ly lớn nhất là do Minh Hàn tự gọi, cũng không tính là anh chơi xấu cậu ta, cho nên cũng không cần phải áy náy. Lúc mở cửa, Trần Tranh mới nhận ra vừa rồi mình đã ngân nga hát, không khỏi lẩm bẩm: “Có gì mà vui thế nhỉ?”
Cách đó chưa đầy một trăm mét, lúc này cũng có một căn phòng sáng đèn. Minh Hàn đặt ly trà ô long đào lên bàn, nhìn căn phòng còn chờ sửa sang lại, nắm tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc ly nhựa, “Anh bạn, tối nay phải thức cùng tôi thêm chút nữa rồi.”
Mấy ngày tiếp theo, Trần Tranh mỗi khi ra ngoài đều theo bản năng nhìn về phía khu chung cư cũ, nơi đó đa số là người buôn bán nhỏ, cách đây không lâu còn có người vì vụ án mạng mà vội vàng chuyển đi. Dù Trần Tranh chưa từng sống ở khu chung cư cũ, nhưng khi điều tra vụ án cũng đã đến đó vài lần, biết điều kiện ở đó quả thực kém hơn, hơn nữa lại quá gần con hẻm bán đồ ăn, đến tận rạng sáng vẫn rất ồn ào. Những người bán hàng rong dọn hàng về, lại náo nhiệt một hồi, còn đến bốn, năm giờ sáng, những người bán đồ ăn sáng lại bắt đầu hoạt động.
Minh Hàn ngủ có ngon không nhỉ?
Nhưng giao tiếp giữa người trưởng thành chỉ nên dừng ở mức độ vừa phải, chút lo lắng nho nhỏ của Trần Tranh cũng giống như bụi bặm bị gió thổi bay, tan biến trong chớp mắt.
Những ngày tháng chạy đi chạy lại giữa phân cục Bắc Diệp và viện nghiên cứu lại bắt đầu, về vụ án Triệu Vũ mất tích, Trần Tranh và Khổng Binh đều có chung quan điểm, không định điều tra theo hướng một vụ mất tích thông thường. Đã vậy, bọn họ cần phải dồn nhiều tâm sức hơn nữa.
Buổi chiều, Trần Tranh quay về viện nghiên cứu một chuyến, hôm nay là ngày họp, dù chỉ là tham dự cho có lệ, anh cũng nên đến.
Hứa Xuyên đã từ thành phố Nhã Phúc trở về, lúc này đang hăng hái thảo luận với các thành viên trong nhóm về những vụ án mới được chuyển đến viện nghiên cứu. Thời gian trước khi họp rất gấp rút, Trần Tranh lại đến muộn, Hứa Xuyên nhìn thấy anh, vội vàng chào hỏi, nhưng không có thời gian ngồi xuống trò chuyện tử tế.
Anh đoán, sau khi cuộc họp kết thúc, Hứa Xuyên nhất định sẽ đến tìm anh.
Vụ án lần này có thể phá được, Hứa Xuyên cũng được tính một phần công lao. Hứa Xuyên đã thể hiện rất xuất sắc ở Nhã Phúc, là một mầm non tốt cho tuyến đầu, nghe nói cũng rất được Cung Tiến coi trọng. Khi Minh Hàn quay về có nói, sau khi Hứa Xuyên trải qua chuyện này, trong mắt đều là chữ “Tôi muốn điều tra”, còn muốn nhờ cậu giúp đỡ xin chuyển công tác.
“Em đâu phải lãnh đạo của cậu ta đâu, tất nhiên là không thể đồng ý rồi.” Lúc đó Minh Hàn nói với Trần Tranh: “Em bảo cậu ta đi tìm lãnh đạo của mình, dù sao thì chủ nhiệm Trần của cậu ta cũng vạn năng mà.”
Người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nhưng cũng rất cực đoan, đối với công việc yêu thích, có thể thức trắng ba ngày ba đêm, còn đối với công việc không hứng thú, nhìn một cái cũng thấy phiền.
Chính vì vậy mà lúc này Trần Tranh có chút ngạc nhiên với Hứa Xuyên, anh cứ nghĩ Hứa Xuyên sẽ không còn cách nào tập trung vào công việc ở viện nghiên cứu nữa, thế mà Hứa Xuyên lại vẫn như trước đây, tràn đầy nhiệt huyết với những vụ án đã được phá.
Đứa nhỏ này…
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ kết thúc, Trần Tranh trở về văn phòng, cố ý để cửa mở. Đã lâu rồi anh không đến đây, trên bàn phủ một lớp bụi mỏng. Anh vừa dọn dẹp qua loa, vừa chờ Hứa Xuyên đến tìm.
Quả nhiên, mười phút sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã nhưng nhẹ nhàng. Suýt chút nữa Hứa Xuyên đã xông thẳng vào, rồi lại phanh gấp, gõ cửa một cách rất trịnh trọng, “Chủ nhiệm Trần, anh rảnh không ạ?”
Trần Tranh nói: “Vào đi, đóng cửa lại luôn.”
Hứa Xuyên đóng cửa xong thì chợt nhận ra, “Chủ nhiệm Trần, anh không lập tức đến phân cục, còn mở cửa, là đang đợi em sao?”
Trần Tranh mỉm cười nói: “Vậy cậu còn không mau nói xem tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Xuyên ngại ngùng gãi đầu, “Là thế này, chủ nhiệm Trần, ý tưởng của em có thể còn chưa chín chắn, hơi táo bạo, anh cứ nghe thử xem sao, xem có khả thi không.”
Trần Tranh thầm nghĩ, tham gia một vụ điều tra mà đứa nhỏ đã trở nên cẩn thận hơn, nói mấy câu khách sáo một cách trôi chảy rồi.
“Muốn chuyển đến đâu?” Trần Tranh hỏi.
Nghe vậy, Hứa Xuyên lại ngây người, “Chuyển?”
Trần Tranh nhìn phản ứng của cậu ta liền thấy không đúng, sao lại giống như bị dọa vậy?
“Chủ nhiệm Trần, anh muốn điều chuyển em đi sao?” Hứa Xuyên hỏi.
Trần Tranh không hiểu, nói: “Không phải cậu muốn chuyển đến tuyến đầu sao? Từ viện nghiên cứu mà muốn chuyển ra ngoài không phải chuyện dễ dàng, nhưng cậu còn trẻ, lại học tâm lý học, lại có kinh nghiệm điều tra thực tế, cũng không phải là không thể.”
“À, ý anh là chuyện đó!” Hứa Xuyên bừng tỉnh đại ngộ, “Là anh Minh nói với anh phải không?”
Trần Tranh nhận ra Hứa Xuyên muốn nói với mình không phải chuyện này, “Hửm? Bây giờ không còn ý định đó nữa à?”
Hứa Xuyên ngồi ngay ngắn, “Lúc ở thành phố Nhã Phúc, bản thân vừa lập công, nên hơi tự mãn, muốn giống như anh Minh, chạy đến hiện trường khắp nơi. Nhưng sau đó em không phải vẫn ở lại Nhã Phúc xử lý hậu kỳ sao, tiếp xúc với không ít cảnh sát hình sự tuyến đầu, còn trò chuyện với đội phó Cung khá nhiều. Em phát hiện… có lẽ em không đến tuyến đầu, mà ở lại viện nghiên cứu, có thể làm được nhiều việc hơn là đến tuyến đầu.”
Trần Tranh hứng thú hỏi: “Ví dụ như?”
Hứa Xuyên nói: “Chức vụ khác nhau, thân phận khác nhau, viện nghiên cứu chúng ta tuy trên danh nghĩa chỉ phụ trách mảng tâm lý, nhưng dù sao cũng trực thuộc tỉnh, quyền hạn cũng cao hơn anh em địa phương. Đội phó Cung nói, vụ án Triệu Thủy Hà, lúc đó anh ấy thật sự không chịu nổi áp lực, nghĩ đến anh ở viện nghiên cứu, mới vội vàng chuyển vụ án đến.”
Hứa Xuyên ưỡn ngực, “Chủ nhiệm Trần, em biết em còn kém xa anh, nhưng em cũng muốn làm hậu phương, là chỗ dựa vững chắc cho anh em địa phương. Khi nào bọn họ gặp áp lực, hoặc điều kiện khách quan không thể tìm ra chân tướng, thì đến lượt chúng ta ra tay. Còn có…”
Hứa Xuyên càng nói càng hào hứng, “Còn có một số vụ án nhìn như đã phá được, nhưng vẫn còn tồn tại điểm nghi hoặc, đặc biệt là nghi điểm về tâm lý tội phạm, chúng ta cũng có thể đóng góp sức mình!”
Trần Tranh im lặng nhìn Hứa Xuyên, chàng trai trẻ tuổi mà anh cho rằng ở lại viện nghiên cứu là lãng phí thời gian này, dường như đang trưởng thành tốt hơn so với mong đợi của anh, toàn thân toát lên sức sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ, sức sống và nhiệt huyết ấy thậm chí còn bắt đầu ảnh hưởng đến anh.
“Đội trưởng Cung còn kể cho em nghe rất nhiều chuyện của anh ấy ở thành phố Nhã Phúc, em cảm thấy hơi xấu hổ.” Hứa Xuyên lại đỏ mặt, khí thế vừa rồi cũng yếu đi, “Anh ấy lập được nhiều công lao như vậy, vẫn kiên trì ở Nhã Phúc mười năm như một ngày, em mới tham gia một vụ án, đã muốn trở thành anh Minh, trở thành anh, em không nên thiếu kiên định như vậy.”
Trần Tranh lắc đầu, “Đây không phải thiếu kiên định, người trẻ tuổi có chí tiến thủ, có ý tưởng là chuyện bình thường. Vậy bây giờ cậu không định rời khỏi viện nghiên cứu nữa? Vừa rồi cậu muốn nói gì?”
Hứa Xuyên hắng giọng, vừa mở miệng giọng đã lạc đi.
Trần Tranh cười, nói: “Đừng căng thẳng, lúc cãi nhau với tôi cũng không căng thẳng, sao giờ lại thế này?”
Anh vừa nói vậy, mặt Hứa Xuyên càng đỏ hơn, “Cái đó, lần trước… Haiz! Trần chủ nhiệm, anh đừng nhắc đến lần trước nữa!”
Trần Tranh cười gật đầu, “Được rồi, nói kế hoạch của cậu đi.”
Hứa Xuyên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, “Qua vụ án Triệu Thủy Hà, em thấy viện nghiên cứu của chúng ta có thể đóng góp nhiều hơn cho công tác điều tra tuyến đầu, đây không phải là bắt lỗi địa phương, mà là làm chỗ dựa cho địa phương, cố gắng hết sức tránh xảy ra oan sai. Nếu đã như vậy, viện nghiên cứu của chúng ta nên nhận được nhiều sự hỗ trợ hơn. Em biết nhiều đơn vị nói chúng ta ở đây là nhàn hạ, nhưng sở tỉnh đã thành lập viện nghiên cứu, nó phải phát huy tác dụng, chỉ là năm này qua năm khác việc thực hiện không tốt, nên mới trông giống như nhàn hạ.”
Trần Tranh nghe rất chăm chú, ánh mắt anh dần sâu hơn.
“Chủ nhiệm Trần, em nghĩ anh và sở trưởng Tân có thể giúp chúng ta tranh thủ thêm cơ hội tham gia vào các vụ án. Thay đổi quan niệm cố hữu, mô hình chắc chắn không dễ dàng, thành phố Nhã Phúc lần này là trường hợp đặc biệt, đội phó Cung cần chúng ta, nói chính xác là cần anh, nên mới chủ động. Những nơi khác không kéo dài thời gian đã là tốt lắm rồi, chủ động thì chắc chắn là không thể.” Hứa Xuyên nói: “Vì vậy, chúng ta nên là người chủ động tranh thủ.”
Trần Tranh muốn nghe thêm ý kiến của Hứa Xuyên, nên đã hỏi: “Chủ động tranh thủ như thế nào?”
Hứa Xuyên quả quyết nói: “Sự tồn tại của anh chính là quân bài tẩy của chúng ta!”
“Tôi?”
“Phải! Đội phó Cung nghĩ như vậy, những đội trưởng khác khi gặp khó khăn có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy! Chủ nhiệm Trần, em không biết anh còn ở lại viện nghiên cứu bao lâu, nhưng ít nhất hiện tại anh vẫn còn ở đây. Chúng ta nhân cơ hội mở rộng nghiệp vụ, cho đến khi hình thành quy tắc mới!”
Trần Tranh im lặng, suýt nữa thì tự giễu một câu: Tôi không có năng lực lớn như vậy.
Nhưng ánh mắt của Hứa Xuyên nóng rực như mặt trời, thiêu rụi mây mù vô thức tỏa ra từ người anh không còn một mảnh.
Cảm giác bị ảnh hưởng lại đến.
“Ý tưởng rất hay, nhưng thực hiện thì không dễ dàng.” Trần Tranh tiếp tục thăm dò Hứa Xuyên: “Cậu cũng nói rồi, lần này thành phố Nhã Phúc là trường hợp đặc biệt.”
“Vậy chúng ta bắt đầu từ địa phương thì sao?” Rõ ràng là Hứa Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều, lập tức đáp: “Chúng ta đang ở địa bàn của thành phố Trúc Tuyền, quen thuộc với Trúc Tuyền nhất, phân cục Bắc Diệp vừa phá được một vụ án lớn như vậy, anh đã góp công rất lớn, mà anh trên danh nghĩa là người của viện nghiên cứu chúng ta. Đây chẳng phải là điển hình cho sự hợp tác giữa viện nghiên cứu và phân cục sao? Vậy thì sau này chúng ta có nên hợp tác chặt chẽ hơn không?”
Trần Tranh bật cười, nói: “Lấy Trúc Tuyền làm thí điểm, cậu đúng là dám nghĩ dám làm.”
Nghe ra đây là lời khen ngợi, Hứa Xuyên tiếp tục nói: “Em chỉ là lính quèn, làm sao để mở đường, còn phải nhờ chủ nhiệm Trần và Sở trưởng Tân phải hao tâm tổn trí rồi.”
Trần Tranh đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Xuyên, hỏi lại: “Thật sự không muốn xin chuyển công tác nữa? Bỏ lỡ cơ hội này thì không còn đâu.”
Hứa Xuyên nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi!”
Trần Tranh vỗ vai cậu ta, “Vậy thì ý tưởng của cậu, cứ để tôi và Sở trưởng Tân lo liệu.”
Trước khi rời khỏi viện nghiên cứu, Trần Tranh tìm đến Sở trưởng Tân Pháp, nói chuyện Hứa Xuyên đề cập. Tân Pháp tóc đã hoa râm, đối với ai cũng hòa nhã, dường như không mấy khi làm việc, ngày ngày chỉ uống trà đọc báo, đúng chuẩn hình mẫu công chức nhàn hạ trong mắt người ngoài.
Tân Pháp nghe Trần Tranh thuật lại xong, trên mặt vẫn giữ nụ cười, “Tiểu Trần, cậu thấy khả thi thì cứ làm đi, tôi ủng hộ hết mình.”
Trần Tranh rời khỏi văn phòng của Tân Pháp, lúc đóng cửa nhìn thấy Tân Pháp bưng ly trà đi đến bên cửa sổ, ngân nga hát, tưới nước cho mấy chậu cây cảnh không có hoa, trông như một ông lão về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trần Tranh không tiếp xúc nhiều với ông, chỉ gặp mặt lúc mới vào làm và lúc họp. Nhưng lần trước chuyện đến phân cục Bắc Diệp hỗ trợ điều tra vụ án, Trần Tranh đến xin phép ông, ông cũng không hề làm khó dễ. Trần Tranh không biết trước kia ông làm ở bộ phận nào, sau này hỏi Khổng Binh, Khổng Binh nói hình như ông được điều từ thành phố Tuệ Quảng đến, nhưng trước kia làm ở bộ phận nào, Khổng Binh cũng không nói rõ được.
Quê Trần Tranh ở thành phố Tuệ Quảng, vì vậy có chút để tâm, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhận ra, lúc nhà Lương Nhạc Trạch xảy ra chuyện, phân cục thành phố Tuệ Quảng đã tiến hành một cuộc điều tra hạn chế, lúc đó hình như có một cảnh sát họ Tân.
Nhưng Trần Tranh biết thì biết vậy, cũng chưa từng nói chuyện này với Tân Pháp.
Ngày 10 tháng 11, trường trung học số 2, quán mì của lão Doãn.
Trời lạnh, học sinh đến ăn mì càng đông hơn, Doãn Cao Cường chiều theo nhu cầu của học sinh, đã thêm món mì hầm nồi đất. Học sinh chen chúc nhau trong quán, Doãn Cao Cường phải liên tục lên tiếng: “Ngồi im nào, để bác mang ra cho! Chen lấn thế này thì bỏng mất!”
“Bỏng rồi thì chú Doãn bồi thường tiền ạ!”
“Cậu nghĩ gì thế? Sao lại bắt chú Doãn bồi thường?”
“Tôi nói đùa thôi mà!”
Sau 7 giờ tối, học sinh quay về trường học học buổi tối, quán mì rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Doãn Cao Cường mệt mỏi đứng trước cửa xoa bóp chân, thời tiết này thật khó chịu, khớp xương đau nhức không chịu nổi.
Tiểu Hoàng nói: “Chú Doãn, bệnh cũ của chú nên đi khám đi, lớn tuổi rồi không chịu nổi đâu.”
Doãn Cao Cường xua tay, “Cậu cũng nói là bệnh cũ rồi, còn khám cái gì nữa? Về sớm đi, để đó tôi dọn dẹp từ từ.”
Tuy nói vậy, nhưng Tiểu Hoàng vẫn làm xong việc của mình mới rời đi.
Doãn Cao Cường bê một chiếc ghế ra sân trước quán ngồi, nheo mắt nhìn về phía cổng trường trung học số 2 cách đó không xa. Ông thường xuyên ngồi như vậy, đặc biệt là sau khi vợ mất, về nhà cũng chẳng có ai, ông ở đây có thể ngồi đến khi học sinh tan học buổi tối. Nhìn những gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, ông luôn nghĩ, liệu có một ngày nào đó sẽ nhìn thấy Tiểu Lưu không?
Trước kia Tiểu Lưu tan học buổi tối, cũng từ dòng người đi ra như vậy, lớn tiếng nói: “Bố, còn mì không? Cho con một bát ăn khuya với ạ!”
Vừa nghĩ, Doãn Cao Cường vừa đưa tay lên khóe mắt. Lúc đứng dậy thì đau đến mức phải kêu lên một tiếng.
Ông cũng không biết mình còn có thể chờ đợi bao lâu nữa, cách đây không lâu cảnh sát đến điều tra chuyện cũ, nói là manh mối có liên quan đến Tiểu Lưu, nhưng vẫn chưa tìm thấy người.
Có lẽ Tiểu Lưu đã sớm…
Trong lòng ông rất rõ ràng, chỉ là chưa bao giờ muốn thừa nhận, dường như chỉ cần không thừa nhận thì một ngày nào đó con trai ông sẽ trở về.
Ông lê bước vào quán, như thường lệ kiểm tra điện nước và tình trạng dự trữ thực phẩm.
9 giờ 50 phút, học sinh tan học buổi tối, túa ra khỏi cổng trường, nhưng tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng sững lại.
Quán mì của lão Doãn cách đó một con đường đang bốc cháy dữ dội, tiếng nổ lớn kèm theo sức nóng ập đến, nuốt chửng cái lạnh giá của mùa thu.
Hết chương 43.