Chương 44
Bữa ăn khuya diễn ra rất vui vẻ. Lang Dương Dương rất thích cảm giác như thế này, hai ba người bạn tụ tập ở quán ăn vỉa hè, vừa trò chuyện, vừa nhâm nhi cốc bia hơi, không cần để ý đến lời người khác, cũng chẳng cần phải dè dặt cụng ly.
Quán ăn hôm nay rất hợp khẩu vị của Lang Dương Dương, cậu ăn nhiều, uống cũng nhiều, hai má ửng hồng. Gió đêm thổi nhẹ, cậu lảo đảo dựa vào người Trang Thạc.
Vì ra ngoài ăn khuya uống bia nên Trang Thạc không lái xe. Lúc đón taxi bên đường, Lang Dương Dương vốn không thích tiếp xúc cơ thể với người khác ở bên ngoài bèn nắm lấy tay Trang Thạc, tựa đầu vào vai anh.
“Hơi khó chịu.” Lang Dương Dương lẩm bẩm.
Cậu bị say nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, vẫn biết nói mình không thoải mái.
Trang Thạc nắm tay cậu, nghiêng đầu nhìn: “Muốn nôn à?”
Lang Dương Dương lắc đầu.
Lên xe, Trang Thạc xin tài xế một chiếc túi ni lông, nhờ vậy mà bác tài đã trải qua mười lăm phút vô cùng hồi hộp.
Tối nay không thể làm gì được nữa, Lang Dương Dương mệt đến mức tắm cũng không còn sức.
Trang Thạc lấy một chậu nước ấm lau người cho cậu. Đã là vợ chồng rồi, Trang Thạc trực tiếp cởi đồ lau người cho cậu, tiện thể thay luôn bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Nhìn thân thể tuyệt đẹp trước mặt, Trang Thạc nghiến răng nhịn.
Mặc quần áo ngủ, đắp chăn cho cậu xong, Trang Thạc chỉnh lại đầu Lang Dương Dương cho nằm ngay ngắn, sau đó hôn lên trán cậu một cái.
“Ngủ ngon, Dương Dương.”
Lang Dương Dương đã ngủ say, mơ màng “Ừm” một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
Trang Thạc đi tắm rửa, chơi với Lôi Công một lúc rồi ngồi xuống trước bàn trà, lấy chiếc hộp giấy nhỏ mang từ nông trại về ra.
Bên trong là con bướm hôm nay tìm thấy ở nông trại.
Hôm nay khi đi nhặt bướm, em họ Trang Hiểu Vũ thấy bướm còn sống muốn bắt, Trang Thạc đã ngăn lại.
Nghĩ rằng loài bướm xinh đẹp như vậy chỉ sống được vài ngày, đừng nên vội vàng bẻ cánh nhặt cành.
Anh nghĩ Lang Dương Dương còn cẩn thận giữ gìn một con bướm bị gãy cánh, chắc chắn sẽ không thích anh vì muốn dỗ dành cậu vui mà bắt con bướm xinh đẹp kia.
Trang Thạc đã nghĩ cách sửa con bướm này.
Ban đầu, anh định dùng giấy dầu để phục hồi, lấp đầy những chỗ trống.
Sau đó, anh lại nhớ đến việc từng xem được video trên mạng hướng dẫn tự tay làm đồ trang trí, móc treo từ các linh kiện đồng hồ nhỏ, bèn nghĩ xem liệu có thể dùng một số linh kiện nhẹ để phục hồi hay không.
Quả nhiên, khi tìm kiếm trên mạng, đã có người làm như vậy rồi.
Trang Thạc tìm đến thợ sửa đồng hồ xin một ít linh kiện đồng hồ bỏ đi, sau đó mang về nhà cùng với con bướm.
Trang Thạc lấy con bướm ra, dùng chổi nhỏ phủi bụi trên đó, đây là con hôm nay anh móc ra từ miệng chó con.
Hỏi nhân viên trong nông trại, được biết nó gọi là bướm vua, so với những giống bướm quý hiếm được công nhận trên thế giới thì quả thực nó không quá đẹp.
Nhưng khi cầm trên tay, cảm nhận được lớp lông tơ trên cánh của nó, cảm thấy đẹp hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Trang Thạc dùng đinh ghim cố định con bướm lên tấm bìa, chọn ra các linh kiện đồng hồ có kích thước phù hợp, dùng nhíp ghép lại từ từ, sau đó dùng keo dán lại rồi sấy khô.
Đêm khuya yên tĩnh.
Chỉ có vài con ve sầu trên cây du già đầu ngõ vẫn chưa ngừng kêu.
Cửa sổ ngôi nhà nhỏ trong ngõ hẻm sáng đèn màu ấm áp, le lói, không ai nhìn rõ bên trong đang làm gì.
Chỉ có ánh trăng khuyết mới có thể len lỏi qua khe hở để dò xét.
—— Điều cậu mơ ước, chính là khoảnh khắc này.
Đêm nay ngủ rất ngon, Lang Dương Dương biết, uống một lượng cồn vừa phải sẽ có lợi cho giấc ngủ, nhưng lần này cậu ngủ ngon hơn mọi khi.
Say rượu đi ngủ, còn mơ đẹp, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn.
Lúc Lang Dương Dương tỉnh dậy, Trang Thạc vẫn chưa tỉnh, anh ngủ chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, ngủ một lúc chăn cũng bị đá tung.
Nói là nóng, cho nên mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy thân hình rắn chắc của anh.
Đối với một chàng gay thuần 0 có yêu cầu cao về hình thể thì đây chẳng phải là một điều tuyệt đẹp hay sao.
Tối qua chắc anh rất vất vả khi chăm cậu ngủ.
Lang Dương Dương không phải người thích thể hiện tình cảm, nhưng lúc này cậu không nhịn được áp mặt vào cánh tay anh, cảm nhận hơi ấm của anh.
Thời gian trước nông trại bận rộn, Lang Dương Dương cũng bận rộn với việc ghi hình cho đài truyền hình, hai người bận tối mặt tối mũi, gần đây chắc cũng không còn nhiều việc phải làm như vậy nữa.
Lang Dương Dương nhẹ nhàng đứng dậy, để Trang Thạc ngủ tiếp, chuẩn bị đến tiệm làm bánh mì.
Rửa mặt xong xuôi, cậu mới có thời gian ngồi xuống ghế sofa, thoa toner lên mặt.
Lúc ngồi xuống, cậu mới nhìn thấy trên bàn trà có để một chiếc hộp gỗ, bên trên được viết hai chữ “quà tặng” bằng giấy ăn.
Lang Dương Dương bật cười, cậu vừa tắm xong, trên đầu còn đang quấn khăn.
Cậu cầm lấy chiếc hộp mở ra, nụ cười tắt ngấm.
Đây là… bướm cơ khí.
Nửa cánh bướm vốn bị rách nát, giờ đây đã được tu bổ bằng những linh kiện nhỏ tinh xảo, hai bên hình dạng giống hệt nhau, thậm chí Trang Thạc còn làm cả đường vân trên cánh bướm.
“Đẹp quá.” Lang Dương Dương không nhịn được thốt lên.
Cậu cầm trên tay ngắm nghía mãi không thôi, càng ngắm càng thích, vậy mà lại thấy sống mũi cay cay.
Hóa ra, hóa ra những tâm trạng nhỏ bé, nhàm chán, vô dụng này của cậu lại có thể được người ta trân trọng đến vậy. Lúc Trang Thạc nói muốn sửa con bướm, Lang Dương Dương thật sự cho rằng anh chỉ muốn dỗ dành cậu vui vẻ, cho dù chỉ là nói miệng, cậu cũng đã rất mãn nguyện rồi.
Mọi người đều là người lớn bận rộn nhiều việc, ai rảnh rỗi làm mấy chuyện này chứ.
Nhưng Trang Thạc lại nói với Lang Dương Dương, chỉ cần muốn làm thì kiểu gì cũng làm được.
Lang Dương Dương thay quần áo, cho Lôi Công ăn, nhân lúc trời tờ mờ sáng đã ra khỏi cửa, trên tay cầm con bướm cơ khí mà Trang Thạc đã sửa.
Tai nghe đang phát bài hát “Walking All Day” của Graham Coxon.
Hợp âm guitar đơn giản và giọng hát tiếng Anh trầm ấm đặc trưng của ca sĩ tạo nên sự hòa hợp khó tả, không còn bài hát nào phù hợp với tâm trạng của Lang Dương Dương lúc này hơn bài hát này nữa.
Nếu như đang đi trên đường mà lại nghĩ đến người mình thích, thì đây chính là bản tình ca lãng mạn thuần khiết nhất thế gian.
Vừa nghe nhạc, Lang Dương Dương vừa đi qua con hẻm nhỏ, đi qua bức tường hoa hồng leo, đi qua cầu vượt, đi qua ngã tư đường, đi qua con phố cổ có đường dốc thoai thoải, như mọi khi, cậu đi vào tiệm từ cửa sau, bật đèn phòng nướng bánh, sau đó mở danh sách nhạc, chọn một bài hát để bầu bạn với tâm trạng lúc này.
Chú bướm cơ khí được đặt ở quầy thu ngân, vị trí dễ thấy nhất trong tiệm.
Tám giờ rưỡi, Trang Thạc đến tiệm, lấy mấy cái bánh mì và bánh ngọt còn thừa từ hôm qua, lại pha thêm vài cốc cà phê.
“Cho anh thêm sáu cái bánh sừng bò nữa.” Trang Thạc đứng trước quầy thu ngân, nói.
“Vâng, quý khách vui lòng chờ một lát.”
Trang Thạc lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.
Bọn họ đã thỏa thuận, đồ ăn thừa từ hôm trước coi như là hao hụt, không thu tiền, lấy đồ mới thì phải trả tiền. Đây là để đảm bảo dữ liệu chi phí của tiệm được chính xác.
Sau khi quét mã xong, Trang Thạc nhìn thấy con bướm cơ khí trên quầy thu ngân, mỉm cười đầy ẩn ý.
“Của anh đây.” Lang Dương Dương cho vào túi giấy, đưa cho anh, “Anh cười gì đấy?”
Trang Thạc tự đắc chỉ vào con bướm: “Có cần anh làm cho em cái giá đỡ không?”
Lang Dương Dương nghiêm túc: “Bao nhiêu tiền?”
Trang Thạc: “Làm thủ công bằng gỗ thật, lấy em tám mươi đồng không quá đáng đâu?”
Lang Dương Dương nói được, quẹt mã.
Chín giờ, Du Du và Hiểu Văn cũng đến, Lang Dương Dương cặm cụi trong phòng nướng làm bánh ngọt, cậu đang dùng dao phết đảo kem sữa đều tay, phải đảo liên tục không ngừng.
Hoa quả là nguyên liệu mới chuyển đến sáng nay, đang nằm trong bồn rửa chờ được cắt thành từng miếng nhỏ để trang trí lên bánh ngọt.
Gần đây doanh số tăng, Lang Dương Dương bận rộn đến tận gần mười một giờ, lại phỏng vấn một cô gái nhỏ, cảm thấy không quá phù hợp nên tạm thời để lại hồ sơ.
Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy sữa chua trộn yến mạch ra ăn cho đỡ đói.
Lúc khối lượng công việc lớn, cậu cũng ăn nhiều hơn.
Khuôn mặt gầy gò của Lang Dương Dương cũng trở nên đầy đặn hơn, khí sắc trông tốt hơn hẳn.
Vừa ăn vừa lấy điện thoại ra xem, thấy Trang Thạc gửi mấy tin nhắn, đều là video mấy chú chó con chạy nhảy trên bãi cỏ.
Lôi Công mỗi ngày đều vênh váo tự đắc ở nông trại, sống rất sung sướng.
Lang Dương Dương chụp ảnh bát yến mạch hoa quả của mình gửi qua, định nhắn tin nói với anh chuyện bánh sừng bò chưa đến trưa đã bán hết thì trong tiệm có khách.
“Anh Dương Dương, có người tìm anh này.” Du Du ở quầy bar gọi.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Trần Tĩnh Văn, cô đeo một chiếc túi vải bố, tay còn xách một túi lớn hạt sen, cười rất rạng rỡ. Lang Dương Dương đứng dậy: “Tiểu Trần.”
Trần Tĩnh Văn đưa túi hạt sen cho Du Du, còn mình thì đi đến đối diện Lang Dương Dương ngồi xuống: “Anh Dương Dương.”
Lang Dương Dương: “Sao em lại rảnh rỗi đến đây thế, mau ngồi đi.”
Trần Tĩnh Văn đặt túi xách sang một bên rồi ngồi xuống: “Em có việc muốn nhờ anh, anh bận không?”
“Không bận, là muốn ký hợp đồng hả?” Lang Dương Dương hỏi.
Trần Tĩnh Văn: “Không không, hợp đồng vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Hiểu Văn bưng một ly nước đến, Lang Dương Dương bảo cô ấy lấy thêm một phần kem cho Trần Tĩnh Văn nếm thử. Lang Dương Dương hỏi cô ấy: “Vậy là…?”
Dường như Trần Tĩnh Văn đã chuẩn bị từ trước, nói: “Chắc anh Trang cũng đã nói với anh rồi, em vẫn luôn muốn xin cải tạo lại Trần Gia Trại, nhưng trong thôn không có dự án thu nhập nào nên mãi không xin được kinh phí. Hôm qua sau khi anh đi em mới đi tra tài liệu, hóa ra tiệm của anh là một tiệm nổi tiếng trên mạng… Ý em là, bây giờ rất nổi tiếng.”
Lang Dương Dương mỉm cười, cậu không bài xích việc bị gán mác “Cửa hàng nổi tiếng trên mạng”, quả thật sau khi chương trình của đài truyền hình phát sóng thì Brookside rất đông khách, tâm huyết mà cậu bỏ ra trong việc trang trí và tạo hình bánh ngọt trước đây giờ cũng được đền đáp, rất nhiều người đến đây check-in.
“Không sao, tiệm nổi tiếng trên mạng cũng tốt mà.”
“Ừm… Vậy nên em muốn hỏi anh có ý định mở chi nhánh không? Nếu có thì có thể đến Trần Gia Trại mở được không? Em có thể xin cho anh được miễn tiền thuê nhà ba năm, mặt bằng anh được ưu tiên chọn.”
“Hả?” Lang Dương Dương suýt nữa thì không phản ứng kịp.
Trần Tĩnh Văn: “Năm nay thác nước nhỏ cũng có chút tiếng tăm, tháng trước còn chốt được hợp đồng hợp tác với hai nghệ nhân thủ công, cũng đang liên hệ với hai chuỗi thương hiệu homestay, năm nay trong thôn nhất định sẽ thay da đổi thịt.”
Lang Dương Dương rủ mắt xuống.
Mở chi nhánh vốn không nằm trong kế hoạch của cậu, nhưng vừa nghĩ đến con đường cổ kính ở Trần Gia Trại, cậu lại không nhịn được tưởng tượng xem, nếu mở một tiệm Brookside ở đó thì nên trang trí như thế nào.
Trước đây đã bàn bạc với Trang Thạc về việc muốn để nông trại đi theo mô hình nông trại sinh thái kết hợp du lịch, nếu bên cạnh có một ngôi làng cổ thu hút khách du lịch thì nông trại cũng nhận được nhiều lợi ích.
“Anh Dương Dương,” Trần Tĩnh Văn thấy Lang Dương Dương không từ chối ngay, lập tức vẽ thêm bánh vẽ: “Anh biết Không Gian Sơn Dã không? Làm homestay hoang dã nhưng sang trọng đấy, tụi em đang trong quá trình thương thảo.”
Lang Dương Dương hoàn hồn, gật đầu.
Không chỉ biết, đây còn là sản nghiệp của chị họ cậu, nhưng trước đó chẳng phải nói là muốn xem Tiểu Vân Thôn sao?
Nhưng vẽ bánh vẽ là kỹ năng thường dùng khi đàm phán, Lang Dương Dương không phản bác gì, muốn hỏi cô ấy tại sao lại muốn hợp tác với Brookside.
Còn chưa kịp mở miệng nói thì Du Du lại gọi: “Anh Dương Dương, có người tìm anh kìa!”
Lang Dương Dương và Trần Tĩnh Văn nhìn sang.
Là Trang Hiểu Vũ đến, cậu ta chạy như bay đến: “Trần Tĩnh Văn sao em lại ở đây?”
Trần Tĩnh Văn: “Gọi chị Tĩnh Văn!”
“Ồ, chị Tĩnh Văn.” Trang Hiểu Vũ ngồi xuống cạnh cô ấy.
Lang Dương Dương không nhịn được cười, hôm nay tiệm sao lại náo nhiệt thế này, “Hiểu Vũ, sao em cũng đến đây vậy?”
Trang Hiểu Vũ ngoan ngoãn nói: “Anh Dương Dương, nghe nói anh đang tuyển người, em đến phỏng vấn.”
Hết chương 44.