Chương 44: Song Sư (44)

 

Chương 44: Song Sư (44)

 

Lý Ngải Binh bước đến quầy bar mở, đổ hạt cà phê vào máy, tạo ra tiếng động đột ngột.

 

“Thị trấn Thương Thủy không an toàn.” Cậu ta cúi đầu, mái tóc hơi dài rũ xuống trán, Quý Trầm Giao không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta. “Mọi người đều nói, Đường Hồng Đình đã đắc tội với bọn lưu manh nên bị giết chết, cảnh sát không tìm được hung thủ, vậy nên hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

 

Cậu ta nói rất chậm, giọng cũng trầm xuống, Quý Trầm Giao gần như có thể nhìn thấy lồng ngực của cậu ta dưới lớp áo hoodie mỏng manh đang phập phồng.

 

“Chị tôi cũng là người dễ bị bắt nạt, cứ tiếp tục ở lại đó, những kẻ xấu biết cảnh sát không làm gì được bọn chúng, nếu bọn chúng nhắm vào chị tôi thì sao?” Cuối cùng Lý Ngải Binh cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh, “Anh đã từng đến thị trấn Thương Thủy điều tra, chắc cũng biết, cảnh sát điều tra mấy tháng trời mà không ra ngô ra khoai gì, nên cũng chẳng thèm điều tra nữa. Đến khi bọn họ hoàn toàn lơ là thì chị tôi phải làm sao?”

 

Quý Trầm Giao chạm mắt với Lý Ngải Binh, bắt gặp một tia tự tin trong đó.

 

“Sau khi rời khỏi thị trấn Thương Thủy, hai người còn đi học nữa không?”

 

Lý Ngải Binh cười khổ, “Không học nữa, gia đình như chúng tôi, học hành cũng chẳng ích gì, thà đi làm sớm còn hơn.”

 

Giọng điệu Quý Trầm Giao nói chuyện như đang tán gẫu: “Vậy là từ lúc đó cậu đã bắt đầu viết sách?”

 

“Đúng vậy, thất bại nhiều năm rồi, toàn nhờ chị tôi đi làm nuôi. Đương nhiên, tôi cũng đi làm thêm, bốc vác, rửa bát, bán trà sữa các kiểu.” Lý Ngải Binh nheo mắt, “Có công mài sắt có ngày nên kim mà, cuối cùng chúng tôi cũng vượt qua được.”

 

Quý Trầm Giao im lặng một lúc, “Thật ra chị của cậu không cam tâm đâu.”

 

Lý Ngải Binh: “Hả?”

 

“Này, cho cậu xem sơ yếu lý lịch mà cô ấy đã điền khi vào làm ở Truyền thông Dung Tinh.” Quý Trầm Giao mở album ảnh trong điện thoại, “Ở mục học vấn, cô ấy không học đại học, mà điền là trường Trung học số 17 thành phố Hạ Dung.”

 

Lý Ngải Binh nhíu mày, “Chắc là điền bừa thôi.”

 

“Cô ấy vì không được học đại học, thậm chí còn không có bằng tốt nghiệp cấp ba mà cảm thấy tiếc nuối, tự ti. Cho nên mới điền trường số 17 – trường trung học tốt nhất thành phố Hạ Dung.” Quý Trầm Giao nhìn thẳng vào mắt Lý Ngải Binh, “Cậu thì đã thực hiện được lý tưởng, còn chị của cậu thì sao?”

 

Vẻ mặt như đeo mặt nạ của Lý Ngải Binh cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động, cậu ta há miệng, một lúc lâu sau mới gần như trốn tránh nói: “Chị ấy là phụ nữ, không cần phải vất vả như vậy, có tôi là được rồi. Chị ấy muốn gì tôi đều có thể mua cho chị ấy. Cuộc sống mà chị ấy muốn, tôi cũng có thể cho chị ấy được. Tôi đã sớm khuyên chị ấy đừng làm công việc đó, được mấy đồng lương chứ? Nhưng chị ấy, chị ấy không nghe tôi.”

 

Lý Ngải Khiết vẫn còn mất tích, Quý Trầm Giao quay về cục cảnh sát thành phố để sàng lọc manh mối, đội trọng án hiện đang có hai luồng ý kiến, một là cho rằng Lý Ngải Khiết đã bị sát hại, lý do là vẫn còn một hung thủ khác tồn tại, mà các dấu vết Lý Ngải Khiết để lại đều chứng minh cô ta là người bị lợi dụng; hai là cho rằng Lý Ngải Khiết chưa chết, chỉ là bỏ trốn vì sợ tội, bởi vì em trai cô ta là Lý Ngải Binh tỏ ra tương đối bình tĩnh, như thể biết Lý Ngải Khiết sẽ không sao.

 

Cả hai bên đều có lý, Quý Trầm Giao nghe mọi người tranh luận, bất giác nghĩ đến hai điểm khác khiến anh bối rối.

 

Nếu Chương Húc Minh là do Lý Ngải Khiết giết thì Lý Ngải Binh đã đóng vai trò gì trong chuyện này? Xa hơn nữa, mười hai năm trước, cậu ta có liên quan gì đến cái chết của Đường Hồng Đình? Đối mặt với việc Lý Ngải Khiết mất tích, rất có thể là hung thủ, phản ứng của cậu ta giống như cậu ta biết được điều gì đó. Nhưng nếu nói cậu ta tham gia vào chuyện này thì lại thiếu cơ sở logic.

 

Hơn nữa, thời gian gần đây Lý Ngải Binh chỉ mới quay về thành phố Hạ Dung. Khi Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh chết, cậu ta còn đang ở nơi khác, có đoàn làm phim, nhà đầu tư có thể chứng minh, cậu ta không có khả năng gây án.

 

Một điểm khác nữa là, Lý Ngải Khiết không giống như là chủ động dính vào hai vụ án này, có người đang bảo hoặc ép cô ta hành động? Nhưng bọn họ đã liên lạc bằng cách nào? Gặp mặt trực tiếp? Nếu không phải gặp mặt trực tiếp thì tại sao trên mạng lại không có chút dấu vết nào?

 

Mặc dù lịch sử trò chuyện có thể xóa, nhưng kỹ thuật trinh sát đã khôi phục dấu vết trên các nền tảng liên lạc của Lý Ngải Khiết, vậy mà không thu được gì. Vậy kẻ vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối đó đã liên lạc với Lý Ngải Khiết bằng cách nào?

 

Phòng họp đầy khói thuốc, các thành viên trong đội dạo gần đây không nghỉ ngơi được bao nhiêu, toàn phải dùng thuốc lá và cà phê để gắng gượng. Sau cuộc họp, Lương Vấn Huyền gọi Quý Trầm Giao lại, anh ta có chuyện muốn nói. Quý Trầm Giao hỏi: “Chuyện của Ký Khắc à?”

 

Lương Vấn Huyền gật đầu, “Trường đại học sư phạm thành phố Hạ Dung đúng là có Ký Khắc và Trần Biện An, hiệu trưởng Trần, hơn nữa bọn họ còn là bạn cùng phòng. Hiệu trưởng Trần là đại diện học sinh ưu tú, nhiều lần được khen thưởng, còn Ký Khắc thì lại như hình ảnh đối lập của ông ấy, toàn bị phê bình. Chỉ học được hai năm thì bỏ học, chưa từng làm giáo viên một ngày nào.”

 

“Nguyên nhân là gì?”

 

“Không rõ. Giáo viên của bọn họ đều đã qua đời hết rồi, bạn học thì người chết, người chuyển nhà. Trong khóa của bọn họ có một ông lão sau này ở lại trường, giờ cũng đã nghỉ hưu từ lâu. Người đang nằm viện, vừa làm phẫu thuật xong, người nhà không cho gặp.”

 

Quý Trầm Giao nhận tờ giấy ghi tên và bệnh viện của ông lão, “Cảm ơn anh Lương, tôi sẽ thu xếp thời gian đến xem sao.”

 

…………

 

Lúc này Lăng Liệp vẫn còn ở thị trấn Thương Thủy, hắn giật một nắm bồ công anh, toàn là những bông tròn trịa đáng yêu. Hắn trốn sau bức tường, đưa bồ công anh ra, lắc một cái, lại lắc một cái.

 

Thẩm Tê đi ngang qua, cảm thấy thật đáng yêu, định bắt lấy, nhưng Lăng Liệp đã rụt tay lại, Thẩm Tê vồ hụt.

 

Nhìn thấy lại là Lăng Liệp, Thẩm Tê lập tức cảnh giác.

 

Lăng Liệp ngoắc ngoắc ngón tay.

 

Thẩm Tê hung dữ: “Làm gì?”

 

Lăng Liệp: “Muốn không? Cho hết này. Nhưng tôi có một điều kiện.”

 

Mắt Thẩm Tê đảo theo mấy bông bồ công anh, “Điều kiện gì?”

 

“Thân phận quần chúng của tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể đi dạo trong khuôn viên trường Trung học Thương Thủy, không vào được phòng hiệu trưởng, cậu dẫn tôi đi xem.”

 

Thẩm Tê như gặp phải đại địch, “Anh lại có ý đồ xấu gì?”

 

Lăng Liệp giấu bồ công anh ra sau lưng. Không dẫn đi sao? Vậy thôi. Muốn bồ công anh à? Không cho.

 

Thẩm Tê: “…”

 

Lăng Liệp nghênh ngang rời đi, Thẩm Tê giằng co mấy giây, cuối cùng quả quyết gạt bỏ sĩ diện, “Tôi dẫn anh đi! Nhưng anh phải nói cho tôi biết anh đi làm gì! Anh của tôi không có ở đây, tôi phải gánh vác trách nhiệm của anh ấy, quản anh cho tốt!”

 

Lăng Liệp đặt bồ công anh vào tay Thẩm Tê, vỗ vai cậu chàng, “Không phải nói hiệu trưởng Trần có thể có liên quan đến vụ án sao? Tôi muốn xem ông ấy còn để lại gì ở trường không.”

 

Thẩm Tê dẫn Lăng Liệp đi được một nửa, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Trong tủ kính có một bộ cờ quân sự! Lần đầu tiên tôi đến đây với anh của tôi, tôi đã nghe phó hiệu trưởng Quan nói, đó là do hiệu trưởng Trần để lại!”

 

Lăng Liệp nhướng mày, “Cờ quân sự?”

 

“Đúng! Hồi nhỏ anh có chơi không? Chính là cái loại có quân sĩ tướng tá bom mìn tên lửa ấy, nhưng bây giờ lỗi thời rồi, hôm đó tôi nhìn thấy còn lên mạng đặt mua một bộ.” Thẩm Tê vừa nói vừa ngớ ra, “Anh…. không phải là chưa từng chơi chứ?”

 

Lăng Liệp mỉm cười, “Chưa chơi bao giờ.”

 

Thẩm Tê lập tức thương cảm, trời ơi, kiểu người gì mà hồi nhỏ chưa từng chơi cờ quân sự chứ? Chắc chắn là hắn có một tuổi thơ bất hạnh rồi!

 

Tâm tư gì của Thẩm Tê cũng đều viết hết lên mặt, Lăng Liệp nhìn một cái là hiểu, “Vậy lần sau cậu dạy tôi chơi nhé?”

 

Bây giờ Thẩm Tê không còn bài xích Lăng Liệp nữa, một người đàn ông hồi nhỏ chưa từng chơi cờ quân sự, trong mắt cậu ta chính là một kẻ đáng thương. Với một kẻ đáng thương thì còn có thể so đo cái gì nữa? “Được, về nhà tôi sẽ dạy anh!”

 

Hai người đến trường Trung học Thương Thủy, Thẩm Tê đã báo trước với phó hiệu trưởng Quan, rồi chỉ cho Lăng Liệp cái tủ kính đựng bộ cờ quân sự.

 

Ngoài cờ quân sự ra, bên trong còn có một vài món đồ cũ khác. Lăng Liệp xem qua từng cái rồi định rời đi.

 

Thẩm Tê: “Vậy là xong rồi đó hả? Anh đã ngộ ra được cái gì à?”

 

Lăng Liệp bình tĩnh: “Không ngộ ra được cái gì cả.”

 

“Vậy chẳng phải là chúng ta phí công sao?”

 

“Phí công sao? Chẳng phải là cậu đã nhận được một nắm hoa tròn trịa rồi đấy sao?”

 

Thẩm Tê nhìn bồ công anh, chúng quá tròn, theo gió nhẹ nhàng lay động, ngốc nghếch, như đang cười nhạo cậu ta cũng ngốc nghếch.

 

Thẩm Tê: “…”

 

Thẩm Tê vừa ngẩng đầu lên, Lăng Liệp đã biến mất. Cậu ta vô cùng nghi ngờ, vừa rồi mình đã bị Lăng Liệp chơi xỏ rồi.

 

Cuộc điều tra quy mô lớn đang được tiến hành ở thị trấn Thương Thủy.

 

Tịch Vãn báo cáo, những người đồng thời thỏa mãn điều kiện rời đi sau khi Đường Hồng Đình bị hại một năm, trước đó hành vi tương tự như Chương Húc Minh, từng là dân anh chị, sau khi điều tra chỉ còn lại 39 người. Cân nhắc về tuổi tác, loại bỏ thêm những người lớn tuổi, thì còn lại mười người.

 

Tịch Vãn có chút lo lắng, “Nhưng cứ điều tra như vậy, tôi cảm thấy có thể vẫn sẽ có sơ hở, hơn nữa sơ hở này khó mà tránh khỏi.”

 

Quý Trầm Giao: “Hả?”

 

“Lưu Ngọc Thuần. Nếu Lưu Ngọc Thuần không bị sát hại và có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình, thì với trường hợp của bà ta, chúng ta căn bản không thể sàng lọc được. Chúng ta chỉ có thể sàng lọc được những người có đặc điểm tương tự như Chương Húc Minh mà thôi.”

 

Im lặng một lúc, Quý Trầm Giao nói: “Bây giờ cô có thể gửi danh sách cho tôi không?”

 

Mười phút sau, Quý Trầm Giao ngồi trong xe, xem xong danh sách, “Không có Vạn Việt?”

 

Tịch Vãn nói: “Ai cơ?”

 

“Cũng là một tên du côn, trước đây học ở trường Trung học Thương Thủy.” Quý Trầm Giao có ấn tượng với anh ta hoàn toàn là do các thầy cô nói, anh ta là người duy nhất đã hoàn lương, so với những người từng là du côn học cùng lớp thì bây giờ anh ta sống rất tốt, “Bây giờ chắc chắn anh ta không ở thị trấn Thương Thủy, đã ra ngoài đi học từ lâu rồi, không nằm trong năm đó à?”

 

“Để tôi xem.” Trong điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, một lúc sau, Tịch Vãn nói: “Vạn Việt mà anh nói đúng là cũng đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy, nhưng là sau một năm rưỡi. Sao vậy, anh cảm thấy anh ta có vấn đề?”

 

Quý Trầm Giao lắc đầu. Anh chỉ là có ấn tượng đặc biệt với cái tên này trong một đống tên xa lạ mà thôi. Trước khi tiến hành điều tra dân số lưu động, anh và Tịch Vãn đã thảo luận về việc giới hạn thời gian, từ nửa năm mở rộng đến một năm. Nhưng thật ra đây là để cẩn thận hơn. Người liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình nếu muốn bỏ trốn, sẽ bỏ trốn sớm hơn, đợi đến một hai năm sau thì không thể xem là bỏ trốn nữa.

 

“Tôi đi điều tra người này.” Tịch Vãn nói.

 

Quý Trầm Giao định mở miệng, nhưng lại nghe Tịch Vãn cười nói: “Đội trưởng, tôi tin vào trực giác của anh. Tôi cảm thấy những người thường xuyên tiếp xúc với án mạng đều nuôi dưỡng một loại cảm ứng nào đó, giống như nam châm sẽ hút đinh sắt vậy. Đã chú ý đến rồi thì đừng bỏ qua.”

 

Đội trọng án bắt đầu xác minh tình hình hiện tại của những người di chuyển trong danh sách, vụ án của Chương Húc Minh do phân cục Nam Thành chủ trì điều tra, Quý Trầm Giao liền giao nhiệm vụ giám sát Lý Ngải Binh cho bọn họ. Sau khi Trần Tinh tìm hiểu xong về quá khứ của hai chị em này, đột nhiên cảm khái, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.

 

Quý Trầm Giao nhận ra, “Đội trưởng Trần, sao vậy?”

 

Trần Tinh lắc đầu, “Tôi cũng có một người em trai, chỉ kém tôi hai tuổi, hồi nhỏ bám tôi lắm, có đồ gì ngon đều nghĩ đến cho chị, la hét muốn bảo vệ tôi, để tôi làm công chúa.”

 

Quý Trầm Giao: “Bây giờ thì sao?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Công chúa thì tôi không làm được, mà lại thành cảnh sát, nó không thèm để ý đến tôi nữa.”

 

“?”

 

“Đừng hiểu lầm, chúng tôi không có mâu thuẫn gia đình.” Trần Tinh giải thích, “Nhưng có lẽ tôi đã làm nó buồn, bởi vì lớn lên người gánh vác trách nhiệm bảo vệ lại là tôi.”

 

Quý Trầm Giao không hiểu rõ tình hình gia đình của Trần Tinh, thử đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, nếu anh cũng có một người chị gái, chắc chắn sẽ không muốn chị gái mình bị tổn thương dù chỉ một chút. Nghề cảnh sát có một mức độ nguy hiểm nhất định, có lẽ bản thân anh cũng không muốn chị mình làm cảnh sát. Chị gái, là người nên được những người đàn ông trong nhà bảo vệ.

 

“Em trai cô lo lắng cho cô thôi.” Quý Trầm Giao nói, “Trong mắt em trai, chị gái dù là người lớn hay trẻ con gì cũng đều nên được bảo vệ.”

 

Trần Tinh có chút ngạc nhiên nhìn Quý Trầm Giao, cười cười, “Đội trưởng Quý, tôi phát hiện thực ra anh là một người rất dịu dàng.”

 

Dường như Lý Ngải Binh biết mình đang bị cảnh sát giám sát, mỗi ngày đều sống theo quy củ, không còn cập nhật gì nữa, cậu ta sẽ ra ngoài mua rau, mua sắm, lên mạng chỉ xem phim. Đôi khi gặp cảnh sát còn hỏi có tin tức gì về chị mình không.

 

Quý Trầm Giao cảm thấy việc cậu ta án binh bất động như vậy là đang chờ đợi điều gì đó.

 

Thị trấn Thương Thủy.

 

Sau khi Lăng Liệp “trêu chọc” Thẩm Tê xong thì lái chiếc xe ba bánh đến khu nhà mới ở phía Nam của thị trấn, nơi đây đang xây những căn biệt thự đơn lập. Chủ đầu tư học theo thành phố Hạ Dung xây dựng khu nhà giàu, nhưng thị trấn không có sức mua mạnh như vậy, phần lớn các biệt thự đều bỏ trống.

 

Mặc dù xe của Lăng Liệp là xe ba bánh, nhưng trông hắn có vẻ như đi xem nhà, nên cũng không ai đuổi hắn đi. Hắn tùy tiện đi dạo một lúc thì thấy một ông lão đang dắt chó poodle đi ngược chiều đến.

 

Chó poodle sủa inh ỏi với Lăng Liệp, Lăng Liệp: “Chụt chụt chụt ——”

 

Ông lão đánh giá Lăng Liệp một lượt, ánh mắt hám giàu khinh nghèo rất rõ ràng, nhưng lại sợ mình nhận nhầm người có tiền, dù sao bây giờ có nhiều người có tiền sợ lộ giàu, cố tình ăn mặc như dân lao động.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta chủ động bắt chuyện, “Cậu trai trẻ, cậu muốn mua nhà ở đây à?”

 

Lăng Liệp cười nói: “Chưa quyết định, xem thử thôi, ông ở đây à?”

 

Ông lão đắc ý ngẩng đầu lên, ông ta thích nhất là người khác hỏi ông ta câu này, chỉ vào căn biệt thự không xa nói: “Đó là nhà tôi. Khu này tốt đấy, yên tĩnh, nhiều cây xanh, an toàn, ở rất thoải mái, chỉ là…”

 

Lăng Liệp thuận theo hỏi: “Ừm? Có chỗ nào không tốt sao?”

 

Ông lão nháy mắt tinh quái, “Cái gì cũng tốt, chỉ có điều giá đắt!”

 

Lăng Liệp gật đầu tán thành.

 

Ông lão lại nhìn hắn, “Cậu trai trẻ, tự cậu mua nhà à?”

 

Lăng Liệp cười ha ha, “Ông xem bộ dạng này của tôi có mua nổi nhà không?”

 

Ông lão nhíu mày, “Vậy cậu…”

 

“Bố mẹ tôi làm ăn phát tài ở vùng duyên hải, bọn họ mua cho tôi!”

 

Ông lão chuyển từ u ám sang vui mừng, ánh mắt có thêm một chút ghen tị, “Vậy thì tốt rồi, cậu để ý căn nào rồi? Nói không chừng chúng ta còn có thể làm hàng xóm!”

 

Lăng Liệp: “Vẫn đang xem ạ. Nhà ông là ở cùng con cháu à?”

 

“Uầy!” Ông lão khoe khoang nói: “Tôi và bà lão ở thôi! Cháu trai tôi mua cho đấy, trả hết tiền một lần!”

 

“Ôi! Ông có phúc thật, cháu trai giỏi giang, còn biết hiếu kính ông. Cháu ông làm nghề gì vậy?”

 

Ông lão bây giờ như đã mở được hộp thoại, thao thao bất tuyệt khen ngợi cháu trai.

 

“Cháu trai tôi giỏi lắm! Cậu cứ đi hỏi trong thị trấn này xem, ai mà không biết cái tên Vạn Việt!”

 

Lăng Liệp nghe rất chăm chú, “Cháu trai ông tên Vạn Việt à? Tên hay đấy! Ông đặt tên à? Ông thật có văn hóa!”

 

Ông lão Vạn được khen ngợi đến mức cả người thoải mái, hận không thể kể từ khi Vạn Việt còn trong bụng mẹ.

 

Gia đình họ Vạn vốn không có tiền, bố mẹ Vạn Việt ly hôn khi cậu ta học tiểu học, mẹ Vạn chê bố Vạn, cùng người đồng hương đi làm ăn ở nơi khác, Vạn Việt sống với bố, học hết cấp hai thì không học nữa. Gia đình cũng không làm gì được cậu ta, chỉ có thể nhìn cậu ta giao du với đám du côn ngoài xã hội.

 

Năm Vạn Việt mười chín tuổi, mẹ Vạn đột nhiên quay về thị trấn Thương Thủy, nói muốn đưa cậu ta đi. Lúc đó mẹ Vạn đã phát đạt rồi, nhìn cách trang điểm và ăn mặt là biết người có tiền, còn lấy một ông chủ lớn làm chồng.

 

Gia đình nhà họ Vạn không nỡ rời xa Vạn Việt, nhưng Vạn Việt tự nguyện đi.

 

Mẹ Vạn bỏ tiền ra nhét Vạn Việt chỉ mới học hết cấp hai vào trường quốc tế, bắt đầu học tập lại từ đầu. Tuổi nổi loạn của Vạn Việt dường như đã kết thúc chỉ sau một đêm, bắt đầu học hành nghiêm túc.

 

Cậu ta không tham gia kỳ thi đại học trong nước, được mẹ và cha dượng đưa ra nước ngoài du học năm năm, lấy được bằng kép ngành luật và quản trị kinh doanh, về nước thì vào làm việc trong một doanh nghiệp lớn, làm công tác pháp vụ.

 

Gia đình họ Vạn vốn cho rằng sau khi cháu trai làm ăn phát đạt thì sẽ không thèm nhìn đến bọn họ nữa, không ngờ Vạn Việt năm nào cũng về thăm bọn họ, còn mua biệt thự cho ông lão Vạn ở.

 

Bây giờ ông lão Vạn đã trở thành người hạnh phúc nhất cả thị trấn Thương Thủy này, hễ gặp ai cũng nói Vạn Việt có tiền đồ, giỏi giang như thế nào.

 

Vạn Việt nổi tiếng khắp thị trấn Thương Thủy, ai ai cũng biết đến cậu ta, không thể không kể đến “công lao” của ông lão Vạn được.

 

“Nhà này tốt thật, ở cũng nở mày nở mặt.” Ông lão Vạn tiễn Lăng Liệp đến cửa khu dân cư, dương dương tự đắc xoa xoa ngón tay, vẻ ưu việt hiện rõ, “Nhưng có ở được hay không thì còn phải xem nhà cậu có bỏ ra được nhiều tiền như vậy không đấy!”

 

Lăng Liệp: “Để vài chục năm nữa xem sao.”

 

Ông lão Vạn nghe mà hồ đồ, “Đợi… vài chục năm?”

 

“Vài chục năm nữa, nhỡ đâu tôi cũng có một đứa cháu trai có tiền đồ như Vạn Việt nhà ông thì sao?”

 

Hai người cùng cười phá lên.

 

Mà tại khu tài chính đắt đỏ tấc đất tấc vàng của thành phố Hạ Dung, trong tòa nhà văn phòng cao ngất trời, Vạn Việt nhìn tập tài liệu mà trợ lý vừa đưa đến, ngẩn người trong chốc lát.

 

Tại bệnh viện số 6 thành phố Hạ Dung, Quý Trầm Giao xách giỏ trái cây và đồ bổ đến một phòng bệnh ba người. Người đang nằm bên trong chính là bạn học năm xưa của Ký Khắc và Trần Biện An, cũng là người cùng khóa duy nhất còn sống mà hiện tại đội trọng án có thể tìm được.

 

Gia đình của ông lão vẫn còn có chút ác cảm với cảnh sát, cho rằng cha mình mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, không nên bị thẩm vấn như vậy. Quý Trầm Giao giải thích mình chỉ muốn tìm hiểu về chuyện học hành năm xưa của ông lão, tuyệt đối không phải thẩm vấn gì cả. Đúng lúc ông lão cũng muốn ra ngoài vận động, nghe thấy lời của Quý Trầm Giao thì vui vẻ đồng ý.

 

Hôm nay thời tiết không tệ, trời quang đãng, nhưng không quá nóng. Khu vườn dưới tòa nhà nội trú bệnh viện có cây xanh rợp bóng mát. Quý Trầm Giao đẩy xe lăn, lắng nghe ông lão giọng khàn khàn hồi tưởng về những năm tháng tuổi trẻ như nước chảy may trôi.

 

Trong ký ức của ông lão, Trần Biện An là người cao thượng và giản dị nhất mà ông từng biết, từ khi mới vào trường đã lập chí cống hiến cả đời cho sự nghiệp giáo dục. Năm đó Trần Biện An là người có thành tích tốt nhất trong khóa của bọn họ, vốn dĩ có thể tiếp tục học cao hơn, ở lại trường hoặc đi học ở những trường tốt hơn đều có khả năng, nhưng Trần Biện An đã kiên quyết trở về quê hương, nói là quê hương thiếu nguồn lực giáo dục, ông ấy phải về để tỏa sáng.

 

So với Trần Biện An, Ký Khắc là một người khác biệt, nhưng điều này không có nghĩa là thành tích của Ký Khắc không tốt. Ngược lại, điểm số của Ký Khắc đôi khi còn vượt cả Trần Biện An. Nhưng mà Ký Khắc lại luôn có một số suy nghĩ kỳ quái, ví dụ như nhồi nhét cho bọn trẻ những quan niệm không phù hợp với đạo đức nhà giáo, không phù hợp với ý thức bình thường của xã hội, hơn nữa lời nói còn đầy tính kích động. Đừng nói là trẻ con chưa hình thành tam quan, mà ngay cả những người cùng tuổi có tư tưởng độc lập như bọn họ, đôi khi cũng bị Ký Khắc “tẩy não”.

 

Các thầy cô đánh giá Ký Khắc rất thấp, năm thứ nhất đã có giáo sư chỉ ra, Ký Khắc là một người rất thông minh, nhưng không thích hợp làm trong ngành giáo dục. Năm đó bị đánh giá như vậy, con đường học vấn của Ký Khắc đã rất khó khăn, bạn bè gần như đều xa lánh ông ta. Chỉ có Trần Biện An là vẫn đối xử với ông ta như bạn bè giống như trước.

 

Các bạn học có thiện ý khuyên Trần Biện An, đừng thân thiết quá với Ký Khắc. Trần Biện An lại nói, Ký Khắc rất xuất sắc, cố gắng tìm kiếm cái chung, gấc lại những thứ bất đồng, tôi nghĩ tôi không có bất cứ lý do gì để xa lánh một người xuất sắc và có chính kiến của riêng mình như vậy.

 

Hai năm sau, Ký Khắc vì nhiều lần phát biểu sai quy định, tư tưởng có vấn đề nghiêm trọng nên bị nhà trường đứng ra khuyên thôi học. Hồ sơ của ông ta không ghi rõ nguyên nhân, nhưng các bạn học đều biết đại khái là vì chuyện gì.

 

Trần Biện An còn vì chuyện này mà tìm đến nhà trường, nói dù Ký Khắc sau này không thể trở thành giáo viên, cũng không nên tước đoạt quyền được học hành của ông ta. Nhưng cuối cùng nhà trường vẫn không chấp nhận ý kiến của Trần Biện An. Lúc Ký Khắc rời trường đã nói chuyện rất nhiều với Trần Biện An, nhưng ngoài bọn họ ra, không ai biết hai người đã nói những gì.

 

Sau đó, cuộc sống vẫn diễn ra như cũ, không ai còn gặp lại Ký Khắc nữa.

 

“Sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi cũng mất liên lạc với nhau, nghe nói sau này Ký Khắc vào nhà máy làm công nhân.” Ông lão nhìn bầu trời xanh biếc, “Ông ta là một người thông minh, chắc chắn ở đâu cũng có thể làm nên chuyện.”

 

Quý Trầm Giao hỏi một câu hỏi cuối cùng, “Khi Ký Khắc bị khuyên thôi học, phản ứng của ông ta thế nào? Bình thản chấp nhận, hay là tỏ ra rất bất mãn?”

 

“Ông ta phản kháng rất lâu, còn làm ầm ĩ lên nữa. Tôi cảm thấy ông ta vẫn muốn làm giáo viên đấy chứ. Đáng tiếc, không tốt nghiệp thì vĩnh viễn không thể làm giáo viên được.” Ông lão lắc đầu, “Nhưng cũng do chính bản thân ông ta. Tôi cũng đã làm trong ngành giáo dục cả đời rồi, hiểu rõ làm giáo viên không chỉ cần có trình độ chuyên môn phải tốt, mà tư tưởng, đạo đức của bản thân cũng phải ngay thẳng. Mượn danh nghĩa giáo viên để truyền bá quan điểm lệch lạc không bình thường cho học sinh, thì người như vậy tuyệt đối không được đứng trên bục giảng.”

 

Tạm biệt ông lão, Quý Trầm Giao cảm thấy hình dáng của Ký Khắc lại rõ ràng hơn một chút. Khi còn trẻ ông ta từng muốn làm giáo viên, nhưng vì phẩm hạnh, tư tưởng mà cuối cùng không thể thực hiện được mong muốn, ông ta luôn canh cánh trong lòng – điểm này có thể thấy được từ việc ông ta không muốn nói nhiều với thế hệ sau về chuyện chưa tốt nghiệp. Ông ta rất có chính kiến của riêng mình, cũng rất giỏi trong việc “tẩy não” những người có trình độ văn hóa không bằng mình, khi khuyên Tân Dịch Bình và những người khác “cải tà quy chính”, có phải ông ta đã tưởng tượng ra mình là một người thầy tốt hay không? Có thể ông ta có oán hận sâu sắc với giáo dục chính quy ở trường học. Khoảng thời gian học hành này đã trực tiếp dẫn đến việc ông ta trở thành một “người quan sát”, trong hàng chục năm đã tìm kiếm những học sinh thuộc về mình, cũng chính là những “mục tiêu quan sát” mà ông ta đã viết trong nhật ký, dùng tư tưởng của mình để ảnh hưởng đến họ.

 

Trần Biện An và Ký Khắc hình như là tri kỷ, bây giờ không thể tra được chuyện của mười tám năm trước, Ký Khắc và Trần Biện An đã bàn bạc như thế nào, vì sao Ký Khắc lại tiếp cận Trần Biện An vào thời điểm đó. Nhưng có một sự thật là, Ký Khắc đã giúp Trần Biện An rất nhiều khi bán gạch men lát nền với giá gốc.

 

Ký Khắc làm vậy là để báo đáp sự ủng hộ năm xưa của Trần Biện An sao?

 

Khi Ký Khắc bị khuyên thôi học, Trần Biện An là bạn học duy nhất lên tiếng vì ông ta. Khi Trần Biện An bôn ba vì chuyện sửa trường, dường như Ký Khắc cũng là người bạn học duy nhất ra tay giúp đỡ.

 

Vậy khi Trần Biện An qua đời, phản ứng hợp lý của Ký Khắc là gì?

 

Quý Trầm Giao đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người như Ký Khắc, có khi nào sẽ lên kế hoạch trả thù hay không?

 

Nhưng ba năm trước, ông ta đã chết rồi.

 

Khi loạt vụ án ở đường Tà Dương chỉ còn lại vụ án đầu tiên chưa tìm ra hung thủ, đội trọng án đã từng đưa ra một ý tưởng như thế này – Ký Khắc không chỉ muốn nhìn thấy “mục tiêu quan sát” được thoát tội, sống như người bình thường, mà ông ta càng muốn nhìn thấy bọn họ vì mãi mãi che giấu bí mật mà tự tàn sát lẫn nhau, điều này sẽ chứng minh đầy đủ sự đê hèn của nhân tính.

 

Nhưng trước khi chết ông ta đã không nhìn thấy được.

 

Tương tự, trước khi chết cũng không có ai trả thù cho Trần Biện An – nếu giả thuyết trả thù là đúng.

 

Quý Trầm Giao nhíu chặt mày, cảm thấy những manh mối như sóng thần đang gầm rú ập đến.

 

Nếu Ký Khắc và Trần Biện An là bạn tri kỷ, liệu ông ta có thể thờ ơ khi biết cái chết của tri kỷ có nguyên nhân sâu xa không? Hay là ông ta đã gieo hạt giống từ lâu, sau khi ông ta chết, mầm mống đó sẽ dần dần nảy nở?

 

Hết chương 44.

 

Tác giả có điều muốn nói:

 

Thẩm Tê: Tôi là thay anh của tôi trông chừng anh, chứ không phải là thay anh của tôi bị anh bắt nạt. QAQ

 

Chương 44: Song Sư (44)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên