Chương 44: Thất Nhạc (04)

 

Chương 44: Thất Nhạc (04)

 

Ngọn lửa bùng lên từ quán mì Lão Doãn cuối cùng cũng được dập tắt vào lúc 12 giờ đêm. Do đám cháy lan quá nhanh và xảy ra nổ lớn, các cửa hàng xung quanh cũng bị hư hại ở nhiều mức độ khác nhau. Trần Tranh đứng trước dãy nhà chỉ còn trơ khung, đồng tử rung lên nhè nhẹ.

 

Nửa tiếng trước, anh nhận được điện thoại của Khổng Binh, báo cho anh biết quán mì Lão Doãn bị cháy. Lúc đó, anh không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy. Hiện trường bị phong tỏa bởi một hàng xe cứu hỏa, học sinh đã được sơ tán đến nơi an toàn. Các chủ cửa hàng xung quanh nghe tin chạy đến, ai cũng khóc lóc thảm thiết.

 

Trần Tranh không thấy bóng dáng Doãn Cao Cường đâu, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Lực lượng cứu hỏa cho biết, bọn họ nhận được tin báo lúc 10 giờ, thời gian xảy ra vụ cháy vào khoảng 9 giờ 50 phút. Lúc đó, hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, Doãn Cao Cường thường đóng cửa lúc 9 giờ.

 

Vậy Doãn Cao Cường đâu?

 

Đúng lúc này, một thanh xà ngang của quán mì bất ngờ đổ sập xuống. Vài lính cứu hỏa từ trong đống đổ nát lao ra, ra hiệu gì đó về phía xe chỉ huy. Thấy vậy, Trần Tranh chạy tới nhưng bị một lính cứu hỏa chặn lại.

 

“Bên trong nguy hiểm, người dân hãy đứng ngoài chờ!”

 

Trần Tranh lấy thẻ công tác tạm thời mà phân cục Bắc Diệp cấp cho anh ra, “Tôi là cảnh sát hình sự, bên trong có người không?”

 

Lính cứu hỏa nhìn thẻ công tác, lắc đầu, “Dù là phân cục cũng không được vào. Các anh điều tra, chúng tôi chữa cháy, phải đợi chúng tôi đảm bảo an toàn mới được vào!”

 

Đã có lính cứu hỏa xông vào trong. Trần Tranh dõi mắt nhìn theo, lòng càng thêm nặng trĩu. Quả nhiên, không lâu sau, lính cứu hỏa khiêng ra một “thứ” được bọc kín mít. Trần Tranh chỉ cảm thấy đầu óc mình “oong” một tiếng.

 

“Thứ” đó đã không còn nhìn ra hình người, nhưng với kinh nghiệm hơn mười năm làm cảnh sát, Trần Tranh nhận ra ngay đó là thi thể.

 

Người chết là ai? Có phải là Doãn Cao Cường không?

 

Phía sau vang lên tiếng phanh xe máy, tiếp đến là tiếng bước chân quen thuộc. Trần Tranh không quay đầu lại. Lúc này, anh không ngừng suy nghĩ về một số vấn đề: Nếu là Doãn Cao Cường, vụ nổ này có liên quan đến những điểm nghi vấn còn sót lại của vụ án trước không? Có người đã bí mật đặt miếng lót ly vào quán, lần này là trực tiếp ra tay? Tại sao lại giết Doãn Cao Cường? Có liên quan gì đến việc Doãn Cạnh Lưu mất tích mười năm trước không?

 

Đầu óc anh lúc này giống như đống đổ nát sau vụ cháy, nóng rực, sôi trào. Manh mối rối ren nhưng chẳng có ích gì.

 

Trần Tranh siết chặt nắm tay, trong mắt bùng lên lửa giận.

 

“Phân cục cũng đã thông báo cho em rồi.” Minh Hàn đến bên cạnh Trần Tranh, trên mặt không còn vẻ bất cần đời thường ngày, “Vụ nổ này chắc chắn không đơn giản.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi muốn đến nhà Doãn Cao Cường một chuyến.”

 

Mười phút sau, hai người đứng trước cánh cửa sắt kiểu cũ. Gõ cửa nhiều lần nhưng không có ai ra mở. Trần Tranh đã có đáp án trong lòng. Minh Hàn đưa tay kéo Trần Tranh ra sau, lấy ra một chiếc kim mở khóa nhỏ. Loại cửa sắt kết hợp cửa gỗ kiểu cũ này trong mắt những người biết mở khóa chẳng khác nào như không có khóa, chỉ là, bình thường không ai đến khu nhà này để mở khóa mà thôi.

 

“Cạch” một tiếng, Minh Hàn đã mở được cửa sắt. Mười mấy giây sau, cánh cửa gỗ bên trong cũng mở theo. Trần Tranh lập tức vén rèm cửa, lẳng lặng quan sát trong bóng tối.

 

Ánh sáng yếu yếu của đèn đường hắt vào từ cửa sổ. Căn nhà yên tĩnh đến lạ thường, không một hơi thở của con người.

 

Minh Hàn bật đèn, mọi thứ trong nhà hiện ra rõ ràng. Dép lê của Doãn Cao Cường đặt bên cạnh cửa, hướng ra ngoài, chứng tỏ ông chưa từng quay về.

 

Lúc này, lực lượng cứu hỏa đã hoàn thành việc tìm kiếm, chỉ tìm thấy một thi thể không còn nguyên vẹn. Điểm phát nổ được xác định là ở khu vực bếp của quán mì Lão Doãn , rất có thể là do van bình gas bị hỏng. Hiện trường được bàn giao cho phân cục Bắc Diệp tiếp tục điều tra.

 

Điện thoại Trần Tranh vang lên. Khổng Binh gọi đến. Giữa tiếng ồn ào hỗn độn, Khổng Binh hét lên: “Tìm thấy một thi thể, danh tính chưa xác định, rất có thể là….”

 

Trần Tranh nói: “Là Doãn Cao Cường.”

 

Khổng Binh im lặng vài giây, “Sao cậu biết?”

 

“Tôi và Minh Hàn đang ở nhà ông ấy.” Trần Tranh liếc nhìn Minh Hàn đang thu thập mẫu vật sinh học, “Chúng tôi sẽ sớm mang mẫu so sánh về.”

 

2 giờ sáng, ở trung tâm giám định pháp y phảng phất có mùi khét trong không khí. Trên bàn giải phẫu là thi thể còn chưa được ghép hoàn chỉnh – không thể nào ghép hoàn chỉnh được nữa, một phần mô đã bị thiêu rụi trong khoảnh khắc vụ nổ xảy ra.

 

Thi thể không nguyên vẹn nằm đó, gần như không thể hình dung ra chỉ vài giờ trước đó vẫn là một người sống sờ sờ, giống như những thanh gỗ bị cháy đen có mặt ở khắp nơi tại hiện trường.

 

Pháp y đã tiến hành lấy DNA của thi thể ngay lập tức, hiện đang so sánh với mẫu vật sinh học thu thập được từ nhà của Doãn Cao Cường. Trần Tranh canh chừng một bên, quan sát pháp y giải phẫu.

 

Trước khi trời sáng, các báo cáo lần lượt được đưa ra. Người chết quả thực là Doãn Cao Cường. Ngọn lửa đã “Thổi bay” những dấu vết có thể còn sót lại trên người ông. Điều duy nhất mà pháp y có thể xác định là, trước khi vụ nổ xảy ra, ông vẫn còn sống và đã uống rượu.

 

Vụ nổ không chỉ xóa sạch dấu vết trên người Doãn Cao Cường mà còn xóa sạch dấu vết tại hiện trường, không chỉ quán mì Lão Doãn, mà cả camera giám sát của cửa hàng bên cạnh cũng bị phá hủy, không thể biết được chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

 

Không khí tại phân cục Bắc Diệp vô cùng nặng nề. Khổng Binh đập bàn, nói: “Tôi còn đang muốn khởi động lại cuộc điều tra vụ mất tích của Doãn Cạnh Lưu, sao Doãn Cao Cường lại…”

 

Trần Tranh thức trắng đêm, trong mắt đầy tơ máu, nhưng lúc này đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. “Nếu là bị sát hại, điều này có cấu thành lý do Doãn Cao Cường bị hại không?”

 

Khổng Binh ngẩng đầu lên, “Ý cậu là sao?”

 

“Cái chết của Doãn Cao Cường có ba khả năng: Thứ nhất, tự sát; thứ hai, tai nạn; thứ ba, bị sát hại.” Trần Tranh bình tĩnh phân tích, “Khả năng tự sát tuy không lớn, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ. Doãn Cạnh Lưu mất tích mười năm rồi, vợ ông ấy cũng đã qua đời, ông ấy đã kiên trì một mình bao năm qua, có thể đã không chịu đựng nổi nữa. Lần trước chúng ta điều tra vụ án ở trường Trung học số 2, trên thực tế đã cho ông ấy hy vọng, nhưng Doãn Cạnh Lưu vẫn bặt vô âm tín. Đối với ông ấy, điều này chẳng khác nào hy vọng bị dập tắt. Thứ hai là tai nạn, sự cố rò rỉ khí gas xảy ra rất nhiều. Kết quả điều tra cụ thể vẫn chưa có, tôi không thể kết luận chắc chắn.”

 

“Cuối cùng là khả năng thứ ba.” Trần Tranh cân nhắc, “Cũng là khả năng mà cá nhân tôi cho rằng gần với sự thật nhất. Có người đã giết Doãn Cao Cường. Doãn Cao Cường buôn bán đàng hoàng, chưa từng đắc tội với ai, điểm đáng chú ý duy nhất của ông ấy chính là con trai bị mất tích, vì thế ông ấy đã kiên trì chờ đợi ở cổng trường Trung học số 2 suốt mười năm qua. Trong khoảng thời gian dài như vậy, ông ấy vẫn sống tốt, tại sao lại đột ngột bị hại vào lúc này?”

 

Ánh mắt Trần Tranh dần trở nên sắc bén, “Bởi vì cuối cùng cảnh sát cũng đã thực sự chú ý đến ông ấy, quyết tâm phá vụ án Doãn Cạnh Lưu mất tích. Trên người Doãn Cao Cường có một số thứ, tôi không biết là gì, bản thân Doãn Cao Cường có lẽ cũng không nhận ra, nhưng hung thủ biết, và sợ cảnh sát biết được, vì vậy trước khi cuộc điều tra của cảnh sát chính thức được triển khai, hắn ta đã giết chết Doãn Cao Cường.”

 

Khổng Binh nghe xong, mí mắt giật liên hồi, “Một sinh viên đại học mất tích, tại sao lại có thể dính líu đến chuyện lớn như vậy? Mười năm rồi còn giết người diệt khẩu?”

 

Trần Tranh im lặng một lúc, một lần nữa nhắc đến miếng lót ly xuất hiện trong quán mì, “Thời gian miếng lót ly xuất hiện quá trùng hợp, nếu không có nó, chúng ta sẽ không thể nhanh chóng lần theo dấu vết của Ngô Liên San. Giống như có người đang lợi dụng Doãn Cao Cường để dẫn dắt chúng ta bắt Ngô Liên San. Nếu người này chính là kẻ gây ra vụ nổ, dường như lại không hợp lý. Hành động dẫn dắt của hắn ta ít nhiều gì cũng khiến chúng ta chú ý đến việc Doãn Cao Cường có bí mật, tại sao hắn ta lại làm như vậy?”

 

Khổng Binh cố gắng theo kịp mạch suy nghĩ, “Vậy hai bên thuộc về hai phe phái khác nhau?”

 

Trần Tranh thẳng thắn nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa hiểu rõ.”

 

Bất kể mạng lưới đằng sau có phức tạp đến đâu, việc điều tra cũng phải bắt đầu từ những điều cơ bản nhất. Khả năng tự sát và tai nạn tuy rất nhỏ, nhưng cũng phải loại trừ dựa trên bằng chứng xác thực.

 

Sáng sớm, xung quanh quán mì đã tụ tập khá đông người. Phân cục Bắc Diệp đã giăng dây phong tỏa bên ngoài quán mì, cảnh sát khu phố Hòa Lạc thay phiên nhau canh gác, tránh cho người dân, đặc biệt là học sinh, xông vào.

 

Đã đến giờ học, nhưng vẫn có một số học sinh không muốn rời đi. Bọn chúng biết tin Doãn Cao Cường đã chết trong vụ nổ, tự phát đặt hoa tươi ven đường. Rất nhiều nữ sinh đã khóc, vài giáo viên vội vã từ trong trường chạy ra, muốn kéo học sinh về.

 

Một nữ sinh vừa lau nước mắt vừa tức giận nói: “Giờ thì các người mới biết đến quản chúng tôi à? Lúc học sinh chúng tôi gặp chuyện, các người đang ở đâu?”

 

Giáo viên lo lắng nói: “Em đang nói linh tinh cái gì đấy?”

 

Trần Tranh im lặng lắng nghe cuộc tranh cãi.

 

Nữ sinh nói: “Con trai của chú Doãn đấy! Anh ấy mất tích, các người có hỏi han gì không? Anh ấy không phải là học sinh của các người à? Còn đám côn đồ kia nữa, cảnh sát đã đến điều tra rất nhiều lần rồi, ha, mười mấy năm trước các người đã dung túng cho đám côn đồ rồi sao? Trường Trung học số 2 có truyền thống côn đồ phải không? Khi đám côn đồ bắt nạt chúng tôi, các người đang ở đâu? Chúng tôi chỉ ra ngoài để tiễn biệt chú Doãn thôi, vậy mà các người đã vội vàng như vậy rồi?”

 

Mặt mũi giáo viên lúc xanh lúc trắng. Nhìn thấy xung quanh còn có không ít cảnh sát và người dân, giáo viên nói: “Chúng ta về trường rồi nói chuyện!”

 

“Em muốn nói ở đây!” Nữ sinh đó càng nói càng kích động, “Mấy người giáo viên các người, chỉ biết nắn bóp những người yếu đuối, quản chúng tôi thì có vẻ các người có đạo đức nghề nghiệp lắm, trách nhiệm của các người đâu? Tại sao các người không đi quản lý đám Đỗ Khuynh kia?”

 

Một số nữ sinh khác, bao gồm cả nam sinh, cũng bắt đầu bày tỏ sự bất mãn của mình đối với nhà trường, tiếng nói chuyện ngày càng lớn. Thấy không thể kiểm soát được nữa, các giáo viên đành mặc kệ bọn họ, không để ý đến nữa.

 

Trần Tranh đi tới, đưa cho nữ sinh một gói khăn giấy. Nữ sinh nhìn anh, “Anh là cảnh sát?”

 

“Ừ.” Trần Tranh ngồi xổm xuống, đặt một điếu thuốc bên cạnh chỗ cô gái vừa đặt hoa.

 

Hành động này đã kéo gần khoảng cách giữa anh và các học sinh. Nước mắt nữ sinh lại trào ra, “Vậy anh nhất định phải điều tra thật kỹ, nếu chú Doãn bị người khác hãm hại, anh nhất định phải tìm ra hung thủ!”

 

Trần Tranh bèn ngồi xuống trên vỉa hè, “Vừa rồi thấy em kích động như vậy, chú Doãn đã giúp đỡ em à?”

 

Nữ sinh cũng ngồi xuống, hít hít mũi, “Chú Doãn đã giúp đỡ rất nhiều người trong số chúng em.”

 

“Em có thể kể cho tôi nghe được không?”

 

“Trường Trung học số 2 không phải là trường học tốt đẹp gì, chắc anh cũng biết, bởi vì các anh đã đến điều tra chuyện trước đây rồi.” Nữ sinh nói, mặc dù các giáo viên đều nói rằng sau nhiều năm nỗ lực, trường Trung học số 2 không còn là ngôi trường mà côn đồ hoành hành như trước đây, cũng có một số học sinh thi đỗ đại học trọng điểm, nhưng bản thân họ, ít nhiều gì cũng bị đám côn đồ ảnh hưởng.

 

Đám côn đồ bây giờ đương nhiên sẽ không dám trắng trợn đánh người, trấn lột tiền bạc như trước kia, nhưng chúng sẽ chọn những học sinh nhút nhát, không thích giao du để bắt nạt. Cho dù không động tay động chân, nhưng thỉnh thoảng bị vây quanh, bị kiếm chuyện vô cớ, cũng rất khó chịu. Đặc biệt là những nữ sinh xinh đẹp, lại không muốn dây dưa với đám côn đồ, bị theo dõi, bị huýt sáo là chuyện thường ngày, thậm chí còn bị đe dọa, nếu không đồng ý yêu đương sẽ bị cưỡng hiếp.

 

Mặc dù những lời này hầu hết đều là dọa dẫm, nhưng với người bị đe dọa, ngày nào cũng sống trong sợ hãi và ghê tởm.

 

Nhà trường đối với chuyện này luôn làm ngơ, cùng lắm là gọi đám côn đồ lên nói chuyện, sau đó khiển trách nghiêm khắc người bị bắt nạt – Tại sao chúng nó lại chọn em, không chọn người khác? Chắc chắn em đã chọc giận chúng nó rồi đúng không? Đừng để ý là được rồi, em không quan tâm đến chúng nó, lâu dần chúng nó thấy chán, tự khắc sẽ giải tán.

 

Tất cả những điều nữ sinh nói, Trần Tranh đều có thể tưởng tượng ra. Bản chất con người không phải lúc nào cũng tốt đẹp, khuyên nhủ một tên côn đồ hoàn lương còn khó hơn dạy dỗ một người yếu hơn mình, huống hồ còn có khả năng chọc giận tên côn đồ, rước họa vào thân.

 

Nữ sinh tiếp tục kể về sự chán ghét của mình đối với nhà trường, dường như đây là lời mở đầu cho những hoài niệm về Doãn Cao Cường. Khi các giáo viên không thể che chở cho bọn nó, người đứng ra bảo vệ bọn nó chính là chú Doãn .

 

Cô bé vẫn còn nhớ vào năm lớp 10, cô bị một tên côn đồ lớp bên cạnh theo dõi, đòi số điện thoại. Nhìn hắn ta là biết không có ý đồ tốt rồi. Cô đã tìm giáo viên nói về chuyện này, nhưng giáo viên lại làm lơ, hoàn toàn không có tác dụng gì. Lần nữa bị theo dõi, cô sợ hãi đến mức không biết phải làm sao, thì Doãn Cao Cường từ cửa hàng mì vẫy tay với cô, “Tan học rồi à? Vào ăn bát mì rồi về nhà nhé.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt Doãn Cao Cường khiến cô an tâm. Cô vội vàng chạy vào quán mì, ngoái đầu nhìn lại, đám côn đồ đó đã chán nản bỏ đi.

 

 Doãn Cao Cường giới thiệu món ăn ngon nhất của quán mình cho cô, cô không nhịn được nói: “Chú ơi, cháu bị theo dõi.”

 

 Doãn Cao Cường im lặng một lát rồi cười, nói: “Đừng sợ, cháu xem, chúng nó không phải đã bỏ đi rồi sao?”

 

Sau này, cô dần dần biết được, Doãn Cao Cường đã mở quán mì được mấy chục năm rồi, học sinh nào cũng từng gặp qua, giáo viên sợ côn đồ, ông ấy lại không sợ. Ngược lại, đám côn đồ lại sợ ông ấy.

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao?”

 

Nữ sinh nói: “Bởi vì con trai của chú Doãn bị mất tích. Anh Lưu học giỏi lắm, nên chú Doãn luôn che chở cho những học sinh ngoan ngoãn. Hơn nữa, chú Doãn không còn gì cả, đám côn đồ cảm thấy loại người này là không thể dây vào.”

 

Trần Tranh hiểu ra logic trong đó, trong lòng anh lại nảy ra một suy nghĩ khác: Vậy đám côn đồ trường Trung học số 2 rất có thể rất căm ghét Doãn Cao Cường. Những đứa trẻ ở độ tuổi này, bị cảm xúc chi phối mà làm ra chuyện gì cũng không phải là không thể.

 

Trần Tranh ghi lại số điện thoại của nữ sinh, nói sau này có thể sẽ tìm cô.

 

Không lâu sau, một thanh niên loạng choạng chạy đến, đến trước quán mì thì chân mềm nhũn, ngã bụp xuống đất.

 

Trần Tranh nhận ra cậu ta, là nhân viên phục vụ trong quán mì, Doãn Cao Cường gọi cậu ta là Tiểu Hoàng, tên đầy đủ là Hoàng Phi, dáng người cậu ta khá thấp, khi làm việc trong quán gần như không nói chuyện, Doãn Cao Cường gọi cậu ta, cậu ta luôn “Dạ dạ” đáp lại. Mặc dù cậu ta trẻ hơn nhiều, nhưng học sinh đều thích trêu chọc Doãn Cao Cường, xem cậu ta như không khí.

 

“Chú Doãn thật sự đã chết rồi sao?” Trần Tranh tiến lên đỡ Hoàng Phi dậy, cánh tay bị cậu ta túm chặt, “Sao lại như vậy chứ? Hôm qua lúc tôi đi còn nói với chú ấy, phải tìm thời gian đưa chú ấy đi khám bác sĩ! Chú Doãn, chú Doãn ơi…”

 

Hiện tại, cảnh sát đang tiến hành điều tra mạng lưới quan hệ của Doãn Cao Cường, Hoàng Phi là người có quan hệ gần gũi nhất với ông, đương nhiên là đối tượng thẩm vấn trọng điểm.

 

Nhưng hiện tại tâm trạng của Hoàng Phi vô cùng tồi tệ, Trần Tranh chỉ đành đợi cậu ta bình tĩnh lại, đưa cho cậu ta một bao thuốc lá. Hai tay Hoàng Phi run rẩy dữ dội, bật lửa cũng không nổi, điếu thuốc kẹp trong tay, rất nhanh đã bị mồ hôi và nước mắt làm ướt.

 

Cậu ta nhét thuốc lá trở lại bao thuốc, tùy tiện lau mặt, “Trần, cảnh sát Trần, có gì anh cứ hỏi đi.”

 

Quán mì bây giờ là tòa nhà nguy hiểm, có thể sập bất cứ lúc nào, không thể vào trong. Trần Tranh và Hoàng Phi đứng ở gần đó, “Cậu nói muốn đưa Lão Doãn đi khám bác sĩ, ông ấy bị bệnh gì sao?”

 

Hoàng Phi nghẹn ngào nói: “Đau khớp, bệnh cũ rồi, cứ trời lạnh là không chịu nổi, ông ấy chỉ uống thuốc bắc thôi. Tôi khuyên ông ấy đi khám, ông ấy lại bảo dù sao cũng già rồi, còn tốn tiền uổng phí làm gì.”

 

“Lão Doãn còn có bệnh gì khác không?”

 

“Ông ấy thường xuyên đau đầu, đã đi khám rồi, không phải u não gì, nhưng mà mỗi khi đau cũng dữ dội lắm.”

 

“Hôm qua cậu đi lúc nào? Lão Doãn có gì bất thường không?”

 

“Chưa đến 8 giờ. Bất thường….” Hoàng Phi suy nghĩ một lúc, “Cũng không có gì bất thường, gần đây tinh thần ông ấy khá sa sút, không phải chỉ riêng hôm qua.”

 

Trần Tranh nói: “Tinh thần sa sút? Lý do là gì?”

 

Hoàng Phi do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn Trần Tranh.

 

Trần Tranh nói: “Cậu cứ nói thẳng, không cần phải lo lắng. Chúng tôi cần thêm manh mối.”

 

Hoàng Phi thở dài, “Có chút liên quan đến việc các anh đến điều tra vụ án. Tôi, tôi không có ý trách móc gì các anh đâu, nhưng đây là tình hình khách quan.”

 

Trần Tranh gật đầu, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục nói.

 

“Anh Lưu mất tích bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm thấy, chú Doãn nói là không từ bỏ, nhưng thực ra đã biết có thể sẽ không bao giờ tìm thấy nữa rồi.” Hoàng Phi lại cúi đầu, “Dù sao thì ngày tháng cứ trôi qua như vậy, tôi cảm thấy tâm trạng của ông ấy cũng khá bình tĩnh. Nhưng các anh đến điều tra vụ án, ông ấy lại cảm thấy anh Lưu sắp trở về, sau đó không có tin tức gì, ông ấy bắt đầu sa sút tinh thần từ đó, còn thường xuyên lơ đễnh, nấu mì cũng sai mấy lần. Gần đây ông ấy cứ giục tôi về trước, chắc chắn là ông ấy muốn ở lại quán một mình thêm một lúc.”

 

Trần Tranh nói: “9 giờ 50 tối qua ông ấy vẫn còn ở quán.”

 

Hoàng Phi sững sờ, “Vậy thì muộn quá rồi, mấy hôm trước tôi tan ca rồi quay lại lấy đồ, khoảng 9 giờ rưỡi là ông ấy đã về rồi.”

 

Trần Tranh đổi chủ đề, “Cậu quen biết Lão Doãn như thế nào?”

 

Hoàng Phi lại rơi lệ, “Chú Doãn đã giúp đỡ tôi, chú ấy chưa từng nhắc đến chuyện này với tôi, không dám nhắc đến, nhưng thực ra trong lòng tôi luôn coi chú ấy như cha ruột.”

 

Hoàng Phi năm nay hai mươi ba tuổi, đã làm việc ở quán mì được bốn năm. Cậu ta là người nông thôn, học hết cấp 2 đã nghỉ học, nhà quá nghèo nên sớm theo người cùng làng lên thành phố làm công. Công trường, quán ăn đều làm qua, nhưng tính tình hướng nội, người lại gầy gò, luôn bị bắt nạt. Sau này, những kẻ bắt nạt cậu ta ngày càng quá đáng, vu oan cậu ta ăn cắp tiền công, cậu ta trăm miệng cũng không cãi lại được, bị lục soát hết tiền bạc trên người.

 

Lúc đó, cậu ta thật sự cùng đường bí lối, đến chợ đầu mối tìm việc, nhưng vì trông yếu ớt, không làm được việc nặng, nên ông chủ nào cũng không nhận. Doãn Cao Cường đến lấy hàng, nhìn thấy cậu ta ngồi thẫn thờ ở cửa, hỏi tình hình, cậu ta nói mình bị vu oan ăn cắp tiền. Doãn Cao Cường nhíu mày. Cậu ta biết lần này lại hỏng việc rồi.

 

Trước đây, mỗi lần đi xin việc, chủ nào hỏi đến kinh nghiệm trước đây của cậu ta, cậu ta đều kể đến đoạn này, nghe xong, chủ nào cũng tìm lý do từ chối. Cậu ta hiểu, bọn họ cho rằng cậu ta thật sự là kẻ trộm. Nhưng cậu ta không thể che giấu, lỡ chủ thuê nghe được từ những nguồn khác thì sao?

 

 Doãn Cao Cường lại đưa tay về phía cậu ta, “Mì chú nấu ngon lắm, nhìn cậu gầy như vậy, vào ăn bát mì trước đã.”

 

Lúc đó, nhân viên phục vụ trước của quán mì muốn về quê, cậu ta cứ như vậy trở thành người thay thế, làm một mạch bốn năm, học được nghề của Doãn Cao Cường, cũng tích cóp được một khoản, cũng đã đến lúc có thể tự mình mở quán.

 

Hoàng Phi òa khóc nức nở, nói năm nay cậu ta cứ phân vân mãi có nên nói với chú Doãn là mình muốn nghỉ việc hay không, chú Doãn nhìn ra tâm tư của cậu ta, rất ủng hộ, còn nói chờ cậu ta mở quán, ông ấy sẽ góp một phần vốn. Hoàng Phi cảm thấy, chính bởi vì bản thân mình mải mê tìm kiếm địa điểm phù hợp, tâm trí không còn đặt ở đây, nên đã không quan tâm đến chú Doãn đủ nhiều.

 

“Nếu tôi ở bên cạnh chú ấy nhiều hơn, chú ấy sẽ không tự sát!”

 

Trần Tranh nói: “Cậu cho rằng Lão Doãn tự sát?”

 

Hoàng Phi ngơ ngác hỏi: “Không phải sao?”

 

Trần Tranh không trả lời, mà hỏi: “Cậu chưa từng nghĩ đến là do rò rỉ khí gas, hay là… cái khác?”

 

Hoàng Phi khẳng định, tuyệt đối không phải do rò rỉ khí gas, bởi vì chú Doãn là người rất coi trọng tính an toàn, từ ngày đầu tiên cậu ta đến làm việc, điều chú Doãn nhắc nhở nhiều nhất chính là an toàn khí gas. Thỉnh thoảng khu phố sẽ kiểm tra đột xuất thiết bị khí gas, đảm bảo an toàn sử dụng khí gas, còn chú Doãn ngày nào cũng tự mình kiểm tra, một khi phát hiện rò rỉ, sẽ lập tức gọi điện bảo trì.

 

Trần Tranh trầm ngâm. Kết quả khám nghiệm tử thi và khảo sát hiện trường đều cho thấy, van bình gas gặp vấn đề, hơn nữa, thời điểm xảy ra vụ nổ, Doãn Cao Cường đang ở ngay bên cạnh van bình gas. Là do người khác cố ý động vào van bình gas, gây ra vụ nổ. Hành động này có thể hiểu là cố ý gây ra vụ nổ, tức là tự sát, cũng có thể hiểu là khi phát hiện sự cố rò rỉ khí gas đã tiến hành xử lý khẩn cấp, nhưng vẫn xảy ra vụ nổ.

 

Nhưng theo lời Hoàng Phi, Doãn Cao Cường rất coi trọng an toàn khí gas, nếu thực sự có sự cố, ông ấy sẽ lập tức báo cho nhân viên cứu hộ, chứ không phải tự mình xử lý.

 

Điều này càng khiến cán cân nghiêng về phía bị sát hại – hung thủ đã động tay động chân vào van bình gas, một khi có người kiểm tra khí gas, sẽ xảy ra vụ nổ.

 

Hung thủ nắm rõ thói quen của Doãn Cao Cường, biết Doãn Cao Cường sẽ không nhờ người khác làm thay trong vấn đề an toàn, thời gian kiểm tra nhất định là sau khi tất cả khách hàng đã rời đi.

 

Trần Tranh nhìn về phía Hoàng Phi, Hoàng Phi là người có khả năng làm điều này nhất. Nhưng phản ứng của cậu ta không giống như hung thủ.

 

Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, về mặt logic thì cơ bản đã bị loại trừ khả năng tai nạn, nhưng khả năng Doãn Cao Cường tự sát lại tăng lên. Chủ các cửa hàng bên cạnh đã xác nhận lời khai của Hoàng Phi – gần đây Doãn Cao Cường rất sa sút tinh thần, gọi ông ấy cũng phải gọi mấy tiếng mới trả lời, mọi người đều đóng cửa nghỉ ngơi rồi, ông ấy lại bê cái ghế đẩu ngồi ở cửa, không biết đang suy nghĩ gì.

 

“Nghĩ đến con trai, nghĩ đến vợ.” Minh Hàn nói: “Nghĩ đến việc cả đời này bươn chải, cuối cùng chỉ còn lại một mình. Tình huống của Doãn Cao Cường, lại ở cái tuổi này rồi, lựa chọn tự sát cũng không phải là không thể lý giải.”

 

Trần Tranh trầm ngâm nói: “Nhưng lựa chọn nổ…”

 

“Nổ có thể thu hút sự chú ý ở mức độ lớn nhất, cho dù là của cảnh sát hay dư luận.” Minh Hàn nói: “Nếu em là Doãn Cao Cường, em cảm thấy không còn khả năng gặp lại con trai nữa, em muốn lợi dụng cái chết của mình để thúc đẩy cuộc điều tra của cảnh sát.”

 

Trần Tranh nói: “Rất cực đoan, nhưng quả thực không thể loại trừ khả năng này.”

 

“Vậy ngược lại, bị sát hại.” Minh Hàn nói: “Hung thủ cũng lợi dụng vụ nổ, thiết bị khí gas có bị động tay động chân hay không, động tay động chân như thế nào, hiện tại rất khó xác minh.”

 

Trần Tranh nhìn chằm chằm mặt bàn, không nói gì.

 

Minh Hàn đợi một lúc, “Anh? Anh đang nghĩ gì vậy?”

 

Trần Tranh hoàn hồn, “Tôi đang nghĩ, tự sát là một khả năng, nhưng với Doãn Cao Cường, lựa chọn cách thức nổ như vậy, ông ấy có thể không làm ra được.”

 

Minh Hàn: “Ồ?”

 

Trần Tranh kể lại những gì nghe được từ nữ sinh, cộng thêm việc Doãn Cao Cường chăm sóc Hoàng Phi, cuối cùng đưa ra kết luận: “Vụ nổ không chỉ gây hại cho bản thân ông ấy, cửa hàng của ông ấy, mà còn cả những cửa hàng xung quanh, hơn nữa, lúc đó lại là giờ tan học, khó đảm bảo sẽ không có học sinh bị thương. Doãn Cao Cường sẽ làm vậy sao?”

 

Minh Hàn dứt khoát nói: “Vậy thì chắc chắn là bị sát hại rồi.”

 

Trần Tranh hơi ngạc nhiên, “Tôi chỉ nói phán đoán của tôi thôi mà.”

 

“Không sao, em tin tưởng phán đoán của anh.” Minh Hàn cười, chỉ vào thái dương của mình, “Có anh ở đây rồi, em lười phải động não.”

 

Trần Tranh nhìn vào đôi mắt đó, dòng suy nghĩ chợt khựng lại. Minh Hàn tiến lại gần, “Anh, đêm nay họp, phương hướng của anh đã rất rõ ràng rồi, tại sao trước đây Doãn Cao Cường không gặp chuyện gì, cảnh sát vừa điều tra lại vụ án của Doãn Cạnh Lưu, ông ấy đã gặp chuyện? Đương nhiên là vì có người sợ cảnh sát biết quá nhiều, nhân lúc này ra tay diệt khẩu.”

 

“Anh cứ theo hướng này mà điều tra.” Minh Hàn lại nói: “Còn hai khả năng tự sát và tai nạn kia, cứ giao cho em theo dõi là được.”

 

Hết chương 44.

 

Chương 44: Thất Nhạc (04)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên