Chương 45

 

Chương 45

 

Vào buổi trưa, tiệm bánh vốn yên tĩnh bỗng trở nên nhộn nhịp. Tầng một còn ba bàn khách, Lang Dương Dương rủ Trần Tĩnh Văn và Trang Hiểu Vũ lên tầng hai ngồi.

 

Hôm qua, khi nghe nói đến việc dùng hạt sen làm kem, Trần Tĩnh Văn còn thấy rất kỳ lạ, hôm nay được ăn thử thì không khỏi trầm trồ trước sự sáng tạo của Lang Dương Dương.

 

“Anh Dương Dương, cách anh trang trí đẹp quá.” Trang Hiểu Vũ cảm thán, “Chuẩn nhà hàng Michelin luôn!”

 

Trần Tĩnh Văn cũng phụ họa: “Đúng vậy, mỗi phần đều được làm đẹp như thế này sao?”

 

Lang Dương Dương cười: “Ừm, những thứ này đúng là học được từ nhà hàng Michelin.”

 

Trần Tĩnh Văn: “Một phần này giá bao nhiêu vậy anh?”

 

Lang Dương Dương nói: “Giá niêm yết là 32 tệ một phần.”

 

“Cũng được đấy chứ, có hai viên kem, còn tặng kèm một miếng bánh quy nhỏ, tính ra lời hơn hẳn so với Haagen-Dazs, lại còn ngon và đẹp mắt.” Trang Hiểu Vũ nói.

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Thực ra có thể bán 68 tệ một phần, nhưng bản thân kem giá thành rất rẻ, kem cũng không phải là mặt hàng chủ lực của Brookside. Bây giờ do chương trình truyền hình nên nhiều người đến ăn, giá cao cũng bán được, nhưng lại có phần lợi dụng tâm lý đám đông, không tốt cho danh tiếng lâu dài của tiệm bánh, anh vẫn muốn giữ gìn uy tín.”

 

Hai người đối diện gật đầu.

 

Trang Hiểu Vũ nhân cơ hội này đề nghị: “Anh Dương Dương, em có thể làm được việc trang trí này, anh cho em đến tiệm của anh làm việc được không?”

 

Thấy chủ đề bị cướp mất, Trần Tĩnh Văn lập tức ngăn lại: “Trang Hiểu Vũ! Rõ ràng là tôi đến trước, tôi với anh Dương Dương có việc cần nói chuyện.”

 

Trang Hiểu Vũ: “Không phải là em muốn rủ anh ấy về mở tiệm chỗ em đó chứ, hai người tiền không có, người không có, bát tự còn chưa viết xong đâu.”

 

“Trang Hiểu Vũ!! Cậu biết gì chứ!”

 

“Sao tôi lại không biết! Ở trong trại không có ma nào thì ai mua bánh ngọt của hai người?”

 

“Cậu còn nói nữa? Cậu cũng đâu có biết làm bánh, mau về nông trại chăn dê đi!”

 

“Được rồi được rồi…” Lang Dương Dương đưa tay ngăn cản: “Đừng cãi nhau nữa, việc của hai người anh sẽ suy nghĩ, sau đó sẽ nhanh chóng trả lời hai đứa.”

 

Trần Tĩnh Văn và Trang Hiểu Vũ đều nhìn Lang Dương Dương với vẻ mặt không tin tưởng lắm.

 

Lang Dương Dương hứa: “Trong vòng hai ngày sẽ trả lời.”

 

Hai người đang đối đầu gay gắt rốt cuộc cũng yên tâm. Trần Tĩnh Văn còn có việc phải vào thành phố nên đi trước, hẹn khi nào về nhà sẽ gửi tài liệu về Trần Gia Trại cho cậu.

 

Trước khi đi còn kéo Lang Dương Dương, nhỏ giọng nói với anh: “Trong trại có một dãy nhà sát suối, ven suối mọc đầy hoa chuối cảnh, đẹp lắm.”

 

Lang Dương Dương chỉ cười nói vậy à.

 

Cậu không muốn thể hiện quá tích cực, lỡ sau này không thành thì khó từ chối.

 

“Anh Dương Dương, tiệm của anh không phải là tên là Bên Dòng Suối Nhỏ sao, nếu mở ở đó thì đúng là bên dòng suối nhỏ thật. Hơn nữa cũng là nhà hai tầng, phía trước là cây liễu, to lắm.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười lịch sự: “Anh sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

 

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã rất rung động rồi.

 

Trang Hiểu Vũ ở lại, cậu ta nói phỏng vấn cũng không hỏi được gì, nên chủ động xin ở lại tiệm thử việc nửa ngày.

 

“Anh trai em có biết em chạy đến đây không?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Gần đây vẫn thường nghe Trang Thạc nhắc đến chuyện của Trang Hiểu Vũ. Trang Hiểu Vũ là con trai út của dì, được cưng chiều hết mực, không muốn cậu ta rời xa mình, nhưng Trang Hiểu Vũ lại muốn ra ngoài lăn lộn.

 

Trang Thạc không nói với cậu, vậy có lẽ là Trang Hiểu Vũ biết chuyện nên tự mình đến đây.

 

Quả nhiên, Trang Hiểu Vũ ấp a ấp úng: “Không biết…”

 

Lang Dương Dương không nghiêm khắc như Trang Thạc, chỉ cười nói: “Vậy tại sao em lại muốn đến đây làm việc? Em cũng đâu có thích làm bánh.”

 

Trang Hiểu Vũ: “Anh từng làm việc ở nhà hàng Michelin, hơn nữa đều là đồ ăn, dù sao cũng hơn là mẹ em bắt em đến đội cảnh sát giao thông làm công việc tạm thời.”

 

“Đội cảnh sát giao thông cũng tốt mà, dì muốn em vào đó trước, sau đó lại học lên nữa thì có thể vào biên chế chính thức rồi.” Lang Dương Dương nói.

 

“Sao anh biết?”

 

Lang Dương Dương cũng không định giả ngốc, nói thật với cậu: “Anh của em nói với anh, nói là gia đình đang đau đầu vì công việc của em.”

 

Trang Hiểu Vũ cúi đầu, không nói, vẻ mặt buồn bã.

 

“Em có thật sự thích nấu ăn không?” Lang Dương Dương đột nhiên hỏi.

 

Trang Hiểu Vũ ngẩng đầu: “Tất nhiên! Em đã tự học được rất nhiều, cũng từng làm việc ở nhiều nhà hàng, không tin anh cho em làm thử một món, làm món hầm rau củ kiểu Provence hoặc bò hầm rượu vang.”

 

Lang Dương Dương cười: “Được rồi, biết rồi.”

 

“Vậy em có thể làm việc ở đây được không?” Trang Hiểu Vũ hỏi.

 

“Được, em cứ thử xem.”

 

“Vậy anh của em…”

 

Lang Dương Dương biết cậu muốn nói gì: “Để anh nói chuyện với anh ấy.”

 

Ở chỗ Lang Dương Dương chắc chắn sẽ khiến dì và Trang Thạc yên tâm hơn là đi làm thuê bên ngoài, cho cậu ấy một chút thời gian để thích nghi, suy nghĩ kỹ cũng tốt.

 

Bởi vì trong miệng Trang Thạc, bố mẹ anh ấy và bố mẹ Trang Hiểu Vũ thì, cậu ta là một đứa trẻ nghịch ngợm, không chịu học hành, học thì kém cỏi mà suốt ngày lông bông như con khỉ trên núi.

 

Vì vậy, Lang Dương Dương không kỳ vọng quá nhiều vào công việc của Trang Hiểu Vũ.

 

Nhưng không ngờ, khi Trang Hiểu Vũ làm việc ở tiệm lại hoàn toàn khác với lời kể của các bậc trưởng bối.

 

Ngoại trừ việc nói nhiều, tò mò, thì những mặt khác của cậu ta đều rất tốt.

 

Cậu ta đối xử với khách hàng rất nhiệt tình, chủ động, những chỗ không hiểu sẽ chủ động hỏi cậu và Du Du, ngày hôm sau đã có thể giới thiệu bánh ngọt và cà phê cho khách hàng giống như Hiểu Văn.

 

Trang trí kem cũng có thể làm giống Lang Dương Dương đến tám phần.

 

“Nó chỉ là còn đang hào hứng thôi.” Trang Thạc lại nói.

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, sắc mặt hơi khó coi, nhìn Trang Thạc đang kiểm tra da cho Lôi Công, muốn nói lại thôi.

 

Trang Thạc vừa bới bới bộ lông của Lôi Công, vừa tiếp tục nói: “Nó thường như vậy, hồi nhỏ dì đăng ký cho nó bao nhiêu lớp học thêm, mà chẳng có lớp nào kiên trì được đến cùng.”

 

“Trang Thạc.”

 

“Hả?”

 

Lang Dương Dương do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Anh qua đây, chúng ta nói chuyện.”

 

Trang Thạc quay đầu lại, lúc này mới nhận ra sắc mặt Lang Dương Dương không tốt, lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, như thể sắp gặp đại nạn, đi qua ngồi xuống thảm.

 

“Sao vậy?”

 

Lang Dương Dương tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu, thận trọng lên tiếng: “Hiểu Vũ là em trai anh, từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau anh chơi, em cũng nhìn ra được, nó rất thích anh nhưng cũng rất sợ anh.”

 

Trang Thạc: “Nó sợ anh là vì anh quản được nó.”

 

Lang Dương Dương khẽ cau mày: “Vậy anh có nghĩ xem thế nào là quản không? Anh có phát hiện ra, anh luôn chê bai nó, thỉnh thoảng khen một câu, cũng là nói nó nghe lời anh.”

 

Trang Thạc theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện không biết nên nói thế nào.

 

“Anh thật sự cảm thấy Hiểu Vũ rất tệ sao?” Lang Dương Dương chất vấn.

 

Trang Thạc không nói, cúi đầu xuống.

 

Lang Dương Dương: “Có lẽ trong mắt các bậc trưởng bối, Hiểu Vũ đúng là không phải là một đứa trẻ ngoan, nó học hành không giỏi, lại ham chơi nghịch ngợm, nói cũng rất nhiều. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, Hiểu Vũ nhiệt tình năng động, luôn có thể chọc cho mọi người vui vẻ, học hành không giỏi nhưng lại chịu khó chịu khổ, chính anh cũng đã nói nó từ nhỏ đã giúp đỡ việc nhà, bây giờ cũng thường đến nông trại giúp đỡ anh. Nó mới đến tiệm làm việc một ngày, mà đã có thể trang trí bánh ngọt rồi, thông minh lắm chứ.”

 

Lang Dương Dương vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Trang Thạc, phát hiện tai anh ấy dần dần đỏ lên.

 

“Anh nói nó dễ chán, chỉ được dăm bữa nửa tháng, nhưng dù sao nó cũng đã cố gắng một thời gian rồi, hơn nữa hai người có nghĩ tới, những lớp học thêm đó có phải là sở thích của Hiểu Vũ hay không?”

 

Lang Dương Dương càng nói càng tìm được cảm giác: “Nó hoạt bát hiếu động như vậy, cho nó đi học thư pháp nhạc cụ, nó chắc chắn không thích. Chỉ vì nó muốn làm đầu bếp, hai người liền cảm thấy nó không có chí tiến thủ, vậy anh thấy em cũng không có chí tiến thủ à?”

 

Trang Thạc lập tức ngẩng đầu: “Sao có thể chứ! Không có!”

 

Lang Dương Dương nhìn vào mắt anh ấy: “Vậy thì đầu bếp và thợ làm bánh, có gì khác biệt?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trang Thạc: “Anh…”

 

“Vậy tại sao anh cũng cảm thấy Hiểu Vũ không tốt?”

 

Lang Dương Dương hơi dựa người ra sau, thở dài: “Bây giờ nó cũng chỉ mới 20 tuổi, anh thử nghĩ xem lúc chúng ta 20 tuổi thì đang làm gì, chẳng qua cũng chỉ là một cậu nhóc chưa hiểu chuyện mà thôi.”

 

Thấy Trang Thạc không nói, mặt đỏ tía tai đầy vẻ xấu hổ, Lang Dương Dương biết anh ấy đã nghe lọt tai.

 

“Anh xem bây giờ mọi người đều cảm thấy chúng ta rất tốt, nhưng lúc em 20 tuổi, thực ra là một sinh viên đại học nhút nhát, ít nói, gầy tong teo.”

 

Lang Dương Dương nói xong, cười một tiếng: “Sau đó lại có rất nhiều người nói em rất dịu dàng, không bao giờ nổi giận.”

 

Ánh mắt Trang Thạc lộ ra vẻ hoang mang trong sáng, không hiểu lắm ý Lang Dương Dương muốn thể hiện là gì.

 

“Đây chính là hai mặt của tính cách.”

 

“Hai mặt của tính cách?”

 

Lang Dương Dương gật đầu: “Ừm, giống như hai mặt của đồng xu, tính cách của chúng ta cũng có hai mặt, mặt tốt của em là dịu dàng, mặt trái là nhút nhát.”

 

Trang Thạc hình như đã hiểu ra: “Vậy anh thì sao?”

 

“Mặt tốt của anh là đáng tin cậy, mặt trái là…”

 

“Là gì?”

 

“Là cứng nhắc!”

 

Lang Dương Dương tin rằng Trang Thạc không phải là người có ý xấu, anh ấy không phải cố ý hạ thấp Trang Hiểu Vũ, mà là thật sự yêu thương người em trai này.

 

Chỉ là từ nhỏ mọi người đều nói như vậy, ngay cả bố mẹ Trang Hiểu Vũ cũng nói như vậy, Trang Hiểu Vũ giống như mặt trời nhỏ, giận hờn hôm nay ngày mai sẽ không còn để ý, đây là ưu điểm của cậu ấy, không nên đối xử với cậu ấy như vậy.

 

Sau khi nghe Lang Dương Dương nói rõ ràng, Trang Thạc đã suy nghĩ một lúc rất lâu.

 

Anh không nói những lời tự trách bản thân dài dòng, cũng không oán trách sự “Dạy bảo sai lầm” của các bậc trưởng bối.

 

Anh chỉ nghĩ đến hai điều, thứ nhất là không nên nghe người ta nói gì cũng tin, mất đi khả năng phán đoán của bản thân, thứ hai là, Dương Dương thật tốt.

 

Cảm giác như mình và Lang Dương Dương là hai bánh răng khớp vào nhau ngày càng mãnh liệt, Trang Thạc nhìn khuôn mặt Lang Dương Dương dưới ánh đèn ấm áp, từ góc độ của anh nhìn sang, có thể nhìn rõ cả lớp lông tơ trên mặt, những ngón tay thon dài lướt trên bàn di chuột, dáng vẻ chăm chú yên tĩnh của cậu thật sự rất quyến rũ.

 

“Dương Dương.”

 

“Hả?”

 

“Lại ba ngày rồi.”

 

Lang Dương Dương không nói, cố ý lơ anh, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.

 

Trang Thạc nhận được tín hiệu, vui mừng nhảy nhót như khỉ, vội vàng đứng dậy: “Anh đi tắm đây!”

 

Có lẽ là hai ngày nay suy nghĩ nhiều chuyện, hôm nay làm xong, hai người đều không ngủ ngay, Lang Dương Dương dựa vào lòng Trang Thạc, cầm điện thoại xem tài liệu về Trần Gia Trại.

 

“Anh thấy Trần Gia Trại thế nào? Có thể vực dậy không?”

 

“Nhìn có vẻ khó.”

 

“Ừm…”

 

Lang Dương Dương nghe anh không lạc quan, có chút thất vọng.

 

Nhưng Trang Thạc lại nói: “Nhưng lúc trước khi anh tiếp quản trường đua ngựa, mọi người cũng nói không lạc quan, ai ngờ bây giờ lại có thể biến thành một nông trại.”

 

“Hả?” Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh ấy.

 

Trang Thạc nhéo nhéo vai cậu: “Anh cứng nhắc thế này mà còn đoán trúng, em còn có tầm nhìn xa hơn anh, cũng hiểu thị trường hơn anh, nếu em cảm thấy được thì cứ mạnh dạn làm đi.”

 

“Thật sao?”

 

“Tất nhiên! Thiếu tiền thì anh bán ngựa kiếm tiền cho em mở tiệm.”

 

Lang Dương Dương cười: “Nếu như không đủ thì sao? Bán cả đất đai luôn hả?”

 

Trang Thạc: “Anh cũng đang nghĩ, nhưng mà mấy mảnh đất đó cũng không phải của anh, anh thuê đấy.”

 

“Ha ha ha ha.” Hai người cười rồi lại cùng nhau lăn cuộn.

 

Lúc trước khi mở tiệm bánh Brookside đầu tiên, một ngày Lang Dương Dương xem trang web ngân hàng tám mươi lần, nửa tháng trời không ngủ ngon giấc, phải đấu tranh suy nghĩ rất lâu mới dám bỏ tiền ra mở cửa tiệm.

 

Mới chỉ nửa năm trôi qua, hoàn cảnh đã thay đổi, cậu đã có kinh nghiệm mở tiệm, cũng có tiền tiết kiệm kha khá, lại càng có người yêu ủng hộ.

 

Đã quyết định rồi nên ngày hôm sau Lang Dương Dương đã cùng Trang Thạc đến Trần Gia Trại một lần nữa, xem xét kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, từ trước ra sau.

 

Dù sao Trần Tĩnh Văn cũng đã nói rồi, ưu tiên cho cậu chọn mặt bằng.

 

Lần trước chỉ dạo quanh nửa phần trước của trại, lần này đi về phía sau, cuối cùng cũng được nhìn thấy diện mạo thật sự của thác nước nhỏ đó.

 

Ban đầu còn tưởng là dòng sông trong trại có độ dốc, không ngờ độ dốc này lại cao hơn hai mươi mét, dòng nước đổ thẳng xuống, âm thanh va đập vào hồ nước vang dội, hơi nước bay lên mù mịt, đứng bên cạnh cứ như lạc vào cảnh tượng quyết đấu trong phim kiếm hiệp.

 

Hôm nay đúng lúc là thứ bảy, có mấy người đang chơi đùa trong hồ nước, còn có người mặc trang phục cổ trang chụp ảnh trên tảng đá bên cạnh.

 

Lang Dương Dương đứng bên cạnh xem mấy phút, xem đến ngây người, tóc mai bị ướt lúc nào không hay.

 

“Đẹp chứ!” Trần Tĩnh Văn nói.

 

Chỗ này tiếng nước lớn, nói chuyện đều phải hét lên, Lang Dương Dương cũng hét lớn: “Đẹp!”

 

Thác nước tuy đẹp, nhưng không thích hợp để nói chuyện, xem một lúc liền đi ra ngoài.

 

“Nước từ hồ nước nhỏ này chảy xuống tạo thành một dòng suối nhỏ, cũng có chỗ để chơi các trò dưới nước, dòng suối nhỏ chảy xuyên qua trại, rồi đổ vào sông Nam Khê.”

 

Trần Tĩnh Văn hào hứng giới thiệu: “Mùa hè nhà nhà dắt díu con cái đến đây chơi các trò chơi dưới nước, thật sự rất thích hợp, chỉ là, nhiều người còn chưa biết đến nơi này.”

 

Lang Dương Dương: “Bây giờ còn chưa đến tháng 7 mà đã có người đến chơi rồi, rất nhanh thôi những người này sẽ lan truyền thông tin ra ngoài, mọi người sẽ biết thôi.”

 

Trần Tĩnh Văn: “Đúng vậy đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, bây giờ là thời đại của mạng xã hội mà.”

 

“Vậy chúng ta đi xem mặt bằng đi.” Lang Dương Dương nói.

 

Trần Tĩnh Văn đi trước dẫn đường.

 

Các cửa hàng thực ra cũng đều là những ngôi nhà cũ trong trại được cải tạo lại, trong trại không có tiền, nên làm rất qua loa.

 

Hai người đi theo sau Trần Tĩnh Văn, Trang Thạc lẩm bẩm nói lúc nãy đáng lẽ nên dắt Lôi Công đến đây nghịch nước, lại nói thác nước này ồn ào làm đau tai.

 

Lang Dương Dương một lòng muốn xem mặt bằng, vừa đi vừa quan sát kỹ lưỡng phong cảnh dọc đường.

 

Trần Gia Trại có rất nhiều cây hương chương và cây liễu, đều là những cây cổ thụ đã mọc rất nhiều năm rồi, đúng lúc là mùa hè, che rợp bóng mát cho những ngôi nhà thấp bé dọc đường.

 

Có lẽ đến mùa hè, đến trại chơi cũng sẽ không nóng.

 

“Lần này nếu như xin được vốn thì trước tiên sẽ sửa sang lại bãi đậu xe và đường đi.” Trần Tĩnh Văn nói.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đồng thời ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Trần Tĩnh Văn, cô ấy ngày nào cũng chạy đông chạy tây bên ngoài, gáy bị rám nắng sắp đen bằng Trang Thạc rồi.

 

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười tán thưởng.

 

Bọn họ tán thưởng sự am hiểu của Trần Tĩnh Văn đối với trại và các hoạt động ngoài trời, cô ấy rất rõ ràng, muốn xây dựng một ngôi làng cổ có phong cách tự nhiên thú vị, thì điều quan trọng nhất chính là vấn đề giao thông.

 

“Anh Dương Dương, đây chính là dãy cửa hàng ven suối nhỏ mà em đã nói với anh đó, dãy này đều là sát suối.”

 

Lang Dương Dương bước nhanh đến, còn chưa kịp nhìn mặt bằng thì đã nhìn thấy bóng dáng oai phong lẫm liệt ở góc đường.

 

“Chị?”

 

Lang Nguyệt tháo kính râm xuống: “Dương Dương? Sao em lại ở đây?”

 

Trần Tĩnh Vân đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt lúng túng, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa.

 

Lời vừa dứt, hai người lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

 

Hai người quay đầu nhìn Trần Tĩnh Văn, trăm miệng một lời cùng đồng thanh nói: “Không phải là nói chỗ này cho tôi sao?”

 

Hết chương 45.

 

Chương 45

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên