Chương 45: Song Sư (45)
Thị trấn Thương Thủy.
Khi Tịch Vãn tìm được ông cụ Vạn, ông ta phấn khích nói: “Có phải Vạn Việt nhà tôi làm nên chuyện gì lớn không? Sao cứ có người đến hỏi thăm nó thế?”
Tịch Vãn lập tức hỏi: “Còn ai đến nữa?”
Ông cụ Vạn: “Một cậu thanh niên đi xe ba bánh, tóc còn cột chỏm!”
Tịch Vãn: “…” Hình như cô biết là ai rồi.
Ông cụ Vạn hào hứng kể chuyện Vạn Việt từ một tên côn đồ trở thành người thành đạt, thấy Tịch Vãn xinh đẹp còn không nhịn được xoa tay: “Cô gái, cô có người yêu chưa đấy?”
Tịch Vãn mỉm cười: “Đã kết hôn rồi ạ.”
Ông cụ Vạn tiếc nuối: “Vậy thì biệt thự nhà tôi không cho cô ở được rồi.”
Ngoài nhà họ Vạn, Tịch Vãn còn tìm được mười mấy người bạn học của Vạn Việt và những tên côn đồ từng chơi chung với anh ta.
Người bất bình thì nói: “Vạn Việt á? Giờ nó giàu có, chẳng qua là nhờ có bà mẹ lấy chồng giàu thôi! Nếu mẹ tôi mà cho tôi đi du học, tôi còn hơn nó ấy chứ!”
Người nhút nhát thì nói: “Tôi đã hoàn lương từ lâu rồi, sao lại điều tra tôi nữa… Trước đây tôi đúng là có chơi với anh Vạn, nhưng tôi chỉ là đàn em thôi, chuyện gì cũng là anh Vạn bọn họ làm. Anh Vạn ra tay rất tàn nhẫn, lại còn hay thích mang theo dao.”
Người thích buôn chuyện thì nói: “Đúng đúng đúng, cô đến đây để đào bới quá khứ đen tối của Vạn Việt đúng không? Vậy tôi nói cho cô biết, hồi nhỏ tên đó hư lắm! Chuyên thích bắt nạt mấy đứa con trai nhỏ con, con gái cũng không tha. Đánh bọn con trai bầm dập mặt mũi, nhưng tên đó cũng không dám đánh hỏng thật. Cô đoán xem tên đó làm sao? Tên đó đã đi trộm mấy con thỏ, con mèo mà bọn con gái nuôi, viết tên mấy đứa con trai đáng ghét lên người chúng, rồi chặt đầu chúng đi! Chậc chậc chậc, hồi nhỏ không hiểu chuyện, giờ nghĩ lại thì thấy tên đó đúng là ác độc quá đi mà!”
Người biết chuyện thì nói: “Ban đầu Vạn Việt và Chương Húc Minh không phải là cùng một nhóm, mỗi người có một băng nhóm riêng, Chương Húc Minh chơi với đám người ở trường kỹ thuật, Vạn Việt chơi với đám phức tạp hơn. Nhưng sau này chúng tôi có chơi chung, hai người bọn họ khá thân thiết, có lẽ vì đều không có mẹ? Nhưng không biết vì sao lại tách ra, Chương Húc Minh đi đâu tôi cũng không biết, tôi không gặp lại anh ta nữa.”
Tịch Vãn hỏi, có nhớ Vạn Việt và Chương Húc Minh qua lại với những nữ sinh nào không. Phần lớn mọi người đều không nhớ ra, nhưng có một người ngượng ngùng nói: “Lúc đó tôi chơi với bọn họ, bắt nạt, bắt nạt mấy đứa con gái đi một mình.”
Tịch Vãn hỏi là ai, bắt nạt như thế nào. Đối phương trả lời ấp úng, chỉ nói đều là chủ ý của Vạn Việt, không động tay động chân, chỉ là theo dõi, trêu chọc, đe dọa, xúc phạm bằng lời nói, lại nói mình thấy không thú vị, bắt nạt con gái không bằng đi đánh nhau với con trai, nên không tiếp tục nữa.
Tịch Vãn hỏi có phải Đường Hồng Đình không, người đó sợ đến mặt mày trắng bệch, “Tất nhiên là không rồi! Chúng tôi chưa bao giờ gây sự với cô ấy!”
Tịch Vãn lại lấy ảnh thẻ đăng ký lúc đó của Lý Ngải Khiết ra, người đó nhìn một lúc, không chắc chắn nói: “Hình dáng tôi không nhớ rõ, nhưng đúng là họ Lý, hình như còn có một em trai. Em trai cô ta vì cô ta mà còn tìm đến chúng tôi, bị Vạn Việt cho một trận.”
Tịch Vãn làm công tác thu thập chứng cứ rất chắc chắn, video, ghi âm đầy đủ. Những tư liệu này đều được gửi cho Quý Trầm Giao ngay lập tức.
“Đội trưởng, anh có suy nghĩ gì không?”
“Trước đây Vạn Việt tâm ngoan thủ lạc, cùng một giuộc với Chương Húc Minh, cùng nhau ức hiếp Lý Ngải Khiết, không động đến Đường Hồng Đình, nhưng người chết lại là Đường Hồng Đình, bây giờ Lý Ngải Khiết bị cuốn vào, mà lúc đó Lý Ngải Khiết và Đường Hồng Đình có tính cách tương đồng, đều dễ bị đám côn đồ để ý… Giả sử…”
Quý Trầm Giao chống hai tay lên mép bàn, nhìn những tư liệu chất đầy bàn, “Giả sử Lý Ngải Khiết vì muốn thoát khỏi tình trạng bị ức hiếp mà bán đứng Đường Hồng Đình, ví dụ như để Chương Húc Minh đi chọc ghẹo Đường Hồng Đình? Hoặc là bằng một phương pháp nào khác, cuối cùng dẫn đến kết quả là Đường Hồng Đình bị sát hại. Cô ta không trực tiếp tham gia, nhưng là người biết chuyện, người thúc đẩy, cho nên mười hai năm sau mới bị cuốn vào?”
Lương Vấn Huyền gật đầu, “Như vậy thì phần đầu của các manh mối đã được kết nối lại với nhau.”
Quý Trầm Giao đi đến bảng trắng, vẽ một dấu bằng giữa Lý Ngải Khiết và Vạn Việt. Lương Vấn Huyền khẽ nhướn mày, “Đây là…”
“Mười hai năm trước là Vạn Việt giống Chương Húc Minh, Lý Ngải Khiết giống Đường Hồng Đình. Bây giờ là Vạn Việt giống Lý Ngải Khiết!” Quý Trầm Giao quay lại, “Vạn Việt từ một tên côn đồ chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, điều kiện kinh tế gia đình khó khăn, trở thành một người ưu tú từng học trường quốc tế, lấy được bằng kép ở nước ngoài, địa vị xã hội hoàn toàn thay đổi, lại còn có tương lai tươi sáng.”
“Hơn nữa anh ta coi trọng tất cả những thứ mình có được, về thị trấn Thương Thủy mua biệt thự cho ông nội, rất có thể không phải vì anh ta quá hiếu thảo, mà chỉ là muốn cho những người từng khinh thường anh ta phải ghen tị.”
“Cuộc sống của hai chị em nhà họ Lý cũng thay đổi hoàn toàn, công việc của Lý Ngải Khiết thì bình thường, nhưng Lý Ngải Binh có tài sản hàng chục triệu, đối với người chị này không hề keo kiệt. Bọn họ đã khổ sở ba mươi năm, sau này đều là những ngày tháng tốt đẹp.”
“Nhưng ngay lúc này, có người muốn hủy hoại tương lai tươi sáng của bọn họ. Chương Húc Minh sống không tốt, hơn nữa chưa bao giờ sống tốt, nếu nói ba người Chương, Vạn, Lý có chung bí mật về Đường Hồng Đình, với sự chênh lệch tâm lý đó, khó tránh khỏi việc nảy sinh lòng đố kỵ. Và dùng bí mật này để uy hiếp, tống tiền hai người kia.”
Lương Vấn Huyền tiếp lời: “Sau đó bị hai người hợp sức giết chết? Vậy Lưu Ngọc Thuần thì giải thích thế nào?”
Quý Trầm Giao im lặng một lúc, “Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra bà ta và cái chết của Đường Hồng Đình có quan hệ gì, nhưng chỉ là người chứng kiến thì lại không giống. Bà ta cũng có khả năng tò mò Vạn, Lý, bởi vì bà ta cần rất nhiều tiền để tô vẽ cho bản thân. Nhưng nếu Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần tò mò Vạn Việt, Lý Ngải Khiết, chúng ta lẽ ra phải tìm được manh mối, nhưng sự thật là không có.”
Quý Trầm Giao cầm lấy bút lông, vẽ một dấu chéo lớn trên bảng trắng, “Tất cả những gì vừa nói đều chỉ là tưởng tượng thiếu cơ sở.”
Tiếp đó, anh lại vẽ một đường viền hình đầu người, “Đây là giả thuyết Vạn Việt và Lý Ngải Khiết hợp sức giết người diệt khẩu, nếu người uy hiếp Vạn, Lý không phải là Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần thì sao? Hắn ta là người thứ ba biết chuyện, hắn ta cho Vạn, Lý biết — những ngày tháng tốt đẹp của các người sắp kết thúc rồi.”
Quý Trầm Giao đặt bút xuống, “Tôi muốn đi gặp Vạn Việt.”
“Bắt anh ta mở miệng e là rất khó.” Lương Vấn Huyền nói: “Bản thân anh ta học luật, hơn nữa chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực.”
“Tôi biết, cứ đi xem rồi tính tiếp.”
…………
Tòa nhà số 3, khu tài chính, Công ty Đầu tư Tuyền Diệu.
Vạn Việt vừa hỗ trợ Văn phòng Tổng giám đốc soạn thảo xong một hợp đồng quan trọng, lúc đang trên đường xuống quán cà phê tầng dưới thì bị Quý Trầm Giao chặn lại.
Vạn Việt nghi hoặc đánh giá Quý Trầm Giao, trong vẻ mặt lạnh lùng thoáng qua một chút hoảng hốt khó phát hiện, “Anh là ai?”
Quý Trầm Giao xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận. Những nhân viên qua lại đều cẩn thận và tò mò nhìn sang. Vạn Việt sau một thoáng ngạc nhiên thì nở nụ cười phối hợp, “Đến văn phòng tôi được không?”
Quý Trầm Giao: “Đương nhiên là được.”
Vạn Việt làm công việc pháp lý, có văn phòng riêng, văn phòng được trang trí theo phong cách hình học, sắc bén và giản dị. Quý Trầm Giao tham quan một lượt, Vạn Việt khách sáo hỏi: “Cảnh sát Quý muốn uống gì không?”
Quý Trầm Giao nói: “Gần đây anh có về thị trấn Thương Thủy không?”
Vạn Việt quay lưng về phía Quý Trầm Giao, đường nét khóe miệng căng cứng, nhưng khi cầm cà phê quay lại thì đã trở lại bình thường, “Cảnh sát Quý hôm nay đến đây là để điều tra chuyện gì? Quê tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Quý Trầm Giao nói: “Bây giờ thì không có chuyện gì, nhưng mười hai năm trước đã từng xảy ra.”
Vạn Việt ngẩn người, sau đó nói: “Chuyện ở phố Hoa Đăng đúng không? Mới đó mà đã mười hai năm rồi, lúc đó tôi còn rất tích cực phối hợp điều tra đấy.”
Quý Trầm Giao: “Ồ? Tích cực như thế nào?”
“Tích cực cung cấp manh mối chứ sao, nói với cảnh sát những người thường xuyên xuất hiện ở phố Hoa Đăng.” Vạn Việt chủ động nói: “Lúc đó tôi là một tên côn đồ mà, cũng thường xuyên chơi ở phố Hoa Đăng, cảnh sát cũng đã điều tra tôi, nhưng hôm đó tôi đã về nhà từ sớm, không thấy ai là người giết người cả.”
Lời nói này là để tự mình phủi sạch mọi liên quan. Quý Trầm Giao nói: “Vậy thì thật ngại quá, Cục cảnh sát đã quyết định điều tra lại vụ án này, lại phải đến hỏi anh manh mối rồi.”
Vạn Việt cười nói: “Điều tra lại à? Vậy thì tốt quá, tôi ủng hộ. Chỉ là thời gian quá lâu rồi, trí nhớ của con người cũng chưa chắc đã đáng tin cậy. Cảnh sát Quý, anh muốn biết gì cứ hỏi, tôi nhớ được thì nhất định không giấu diếm. Haiz, vụ án đó là một vết sẹo của quê tôi, tôi cũng mong hung thủ sớm ngày bị đưa ra trước công lý.”
Quý Trầm Giao ngồi xuống ghế sofa tiếp khách, “Gần đây còn xảy ra một vụ án mạng, nạn nhân cũng là người thị trấn Thương Thủy, có thể là anh quen biết.”
Vạn Việt rất ngạc nhiên, “Ai?”
Quý Trầm Giao: “Chương Húc Minh, chuyện ở đại lộ Ô Tân mấy ngày trước anh có nghe nói không, chính là anh ta.”
Vạn Việt há hốc mồm, không nói nên lời, con ngươi không hề chuyển động, dáng vẻ kinh hãi đến cực điểm.
Quý Trầm Giao nhìn anh ta, đợi nửa phút, dường như cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo lại từ trong chấn động, chậm rãi ngồi xuống, “Chương Húc Minh… đúng rồi, tôi nhớ cậu ta, trước đây bọn tôi có chơi chung, hình như cậu ta bằng tuổi tôi, cậu ta học ở trường kỹ thuật… Cậu ta chết như thế nào?”
Quý Trầm Giao không trả lời. Vạn Việt lại tự mình nói tiếp: “Vì cậu ta nên các anh mới đến tìm tôi sao? Nhưng đã hơn mười năm rồi tôi không gặp cậu ta, cũng không biết cậu ta cũng ở thành phố Hạ Dung, tôi e là không cung cấp được bao nhiêu thông tin đâu.”
“Không sao.” Quý Trầm Giao nói: “Tôi muốn tìm hiểu về những chuyện khi mọi người còn ở thị trấn Thương Thủy.”
Vạn Việt lộ ra vẻ lúng túng đúng mực, “Được, anh hỏi đi.”
“Lúc đó các anh chơi bời như thế nào?” Quý Trầm Giao nói: “Kết thù với những ai?”
Vạn Việt: “Cứ đánh nhau, uống rượu, chơi game thôi. Kết thù…. Cái này thì khó nói lắm, uống say rồi thì đánh nhau, tranh giành địa bàn cũng đánh nhau, tôi và Chương Húc Minh là đánh nhau rồi mới quen biết. Nhưng đó đều là lúc không hiểu chuyện, không tính là thù oán gì. Bây giờ thỉnh thoảng tôi về quê còn uống rượu với những người anh em từng đánh nhau nữa.”
Quý Trầm Giao lại nói: “Vậy còn các cô gái thì sao? Các anh có chơi với các cô gái không?”
Vạn Việt hơi nhíu mày, “Ít lắm, thường thì bọn tôi không chơi với con gái.”
“Nhưng khi chúng tôi đến thị trấn Thương Thủy điều tra Chương Húc Minh thì được biết, anh và anh ta từng ức hiếp một cô gái họ Lý.” Quý Trầm Giao nói: “Có chuyện này không?”
Hai tay Vạn Việt đặt trên đầu gối siết chặt, theo bản năng lắc đầu.
“Manh mối này rất quan trọng, có thể có liên quan đến cái chết của Chương Húc Minh.” Quý Trầm Giao nói: “Cho nên nếu anh còn nhớ gì thì mong anh đừng giấu giếm.”
Vạn Việt đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước, “Hình như, hình như là có chuyện này. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không động tay động chân, chỉ nói với cô ta mấy câu kiểu như vậy, như vậy thôi.”
Quý Trầm Giao: “Anh nhớ tên cô ta không?”
Vạn Việt: “Lý…. Xin lỗi, thật sự không nhớ rồi.”
Quý Trầm Giao không truy hỏi nữa, lại chuyển sang vấn đề mới: “Ngoài cô Lý này, các anh còn bắt nạt nữ sinh nào khác không?”
Chưa đợi Vạn Việt trả lời, Quý Trầm Giao nói: “Các anh có tiếp xúc với Đường Hồng Đình không?”
Vạn Việt phản ứng lại, trong giọng nói có chút tức giận, “Cảnh sát Quý, không phải anh nghi ngờ tôi là hung thủ mười hai năm trước đó chứ? Anh hỏi tôi nhiều như vậy là vì chuyện này sao?”
Quý Trầm Giao nói: “Không đến mức đó. Nhưng theo manh mối chúng tôi nắm được thì cái chết của Chương Húc Minh rất có thể có liên quan đến Đường Hồng Đình. Nếu anh có thể chứng minh anh ta từng ức hiếp Đường Hồng Đình thì sẽ có ích cho việc điều tra vụ án.”
Vẻ mặt Vạn Việt hoang mang, “Tôi không hiểu.”
Quý Trầm Giao nói: “Vụ án Đường Hồng Đình vẫn chưa được phá, có lẽ có người đang trả thù cho cô ấy.”
Vạn Việt trợn tròn mắt, “Chuyện này…”
Quý Trầm Giao lại nói: “Cho nên nếu anh nghĩ ra điều gì, ví dụ như ai có thể là người có thể trả thù cho Đường Hồng Đình thì hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, được.” Vạn Việt hồn bay phách lạc, Quý Trầm Giao nhìn anh ta một lúc, rồi nói hôm nay đến đây thôi. Lúc Vạn Việt tiễn Quý Trầm Giao đến thang máy, dường như tinh thần đã khá hơn, anh ta đảm bảo: “Anh yên tâm, mười hai năm trước tôi đã tích cực phối hợp, bây giờ càng phải hỗ trợ cảnh sát!”
Quý Trầm Giao trở về Cục cảnh sát, vừa xuống xe thì một bóng người liền lướt qua trước mặt.
“…”
Lăng Liệp: “Quý — Điềm Điềm!”
Quý Trầm Giao: “…”
Trong cuộc chiến lâu dài với cái người tên Lăng gì đó, Quý Trầm Giao đã lĩnh hội sâu sắc một điều, muốn đánh bại ma pháp thì chỉ có thể học ma pháp.
Vì vậy, anh học theo giọng điệu của Lăng Liệp, “Lăng — Phiến Phiến.”
*Chú thích: Phiến Phiến (骗骗) là lừa gạt, lừa dối….. Hết chú thích….
Lăng Phiến Phiến sững người một giây, rồi lại cười hì hì nhảy nhót lại gần, “Tôi đột nhiên có một vài ý tưởng mới.”
“Cái gì?”
“Mười hai năm trước người có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình kỳ thực là Lý Ngải Binh. Lý Ngải Khiết cũng giống như năm đó vì em trai mà cam tâm tình nguyện từ bỏ tên tuổi của mình, lần này lại vì em trai mà cam tâm tình nguyện ‘hy sinh’ bản thân mình.”
Không biết Lăng Liệp đã lăn lộn ở đâu, trên mặt dính đầy bụi. Quý Trầm Giao lấy khăn ướt từ trong xe ra, Lăng Liệp nhận lấy, xé bao bì, chùi mặt như mèo rửa mặt.
Quý Trầm Giao: “…”
“Cảm ơn nhé.” Lau sạch mặt xong, Lăng Liệp tiện tay ném cục khăn ướt đã vò nát vào thùng rác, rất thờ ơ vuốt tóc mái, “Tôi nghe bạn học của Lý Ngải Khiết nói, sau khi Đường Hồng Đình bị hại, vì cảnh sát tập trung chỉnh đốn tình trạng côn đồ hỗn loạn, cô ta đã từng rất vui mừng — cuối cùng cũng không còn bị quấy rối nữa, lúc đó chắc hẳn là cô ta muốn yên tâm học hết cấp ba, trong tư liệu xin việc của cô ta điền trường Trung học số 17, cũng có thể hiểu là, trong tiềm thức cô ta muốn hoàn thành việc học, tiếc nuối vì không được học hết cấp ba. Nhưng sau Tết thì lại đột nhiên bỏ đi, có lẽ vì cô ta đột nhiên biết được em trai mình có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình.”
Quý Trầm Giao tán thành. “Hai chị em nhà này từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, đều có thể làm bất cứ điều gì vì đối phương, tuy bây giờ chưa thể xác định được nguyên nhân cụ thể Lý Ngải Binh bị kéo vào vụ án Đường Hồng Đình, nhưng rõ ràng là cậu ta vì chị gái của mình.”
“Thời gian chuyển đến bây giờ, người bị uy hiếp là Lý Ngải Khiết, có lẽ người đó đã dùng tương lai của Lý Ngải Binh để ép buộc Lý Ngải Khiết. Là chị gái, ai cũng muốn dọn sạch chướng ngại vật trên con đường phía trước của em trai.”
Quý Trầm Giao dừng lại, “Trạng thái hiện tại của Lý Ngải Binh rất mâu thuẫn.”
Lăng Liệp tìm thấy cuốn sách Lý Ngải Binh đang đăng tải trên phần mềm đọc truyện, “Chị gái yêu quý nhất mất tích, rất có thể là hung thủ, sống chết chưa rõ, vậy mà cậu ta vẫn kiên trì đến phòng tập thể dục mỗi ngày, mua đồ ăn nấu cơm, còn đi đến trung tâm thương mại mua sắm, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ quan tâm chị gái. Nhưng cậu ta đã ngừng công việc nuôi sống bản thân, một nhà văn mạng, nhiều ngày không cập nhật chương mới tương đương với việc đập nát bát cơm của mình, hơn nữa cái tờ đơn xin nghỉ phép của cậu ta cũng rất bất cần đời, cứ như thể cậu ta sẽ không quay lại nữa vậy.”
Hai người đồng thời nói —
Quý Trầm Giao: “Tôi cảm thấy cậu ta đang lên kế hoạch gì đó.”
Lăng Liệp: “Nhất định là cậu ta đang chờ đợi điều gì đó.”
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, Lăng Liệp cười, nói: “Ây dà chúng ta nghĩ giống nhau rồi.”
Quý Trầm Giao: “Sao, nghiện làm người có liên quan đến cảnh sát rồi à, còn đánh trống lưng nữa không?”
Lăng Liệp vừa hay than khổ, “Đội trống lưng của chúng tôi đã giải tán rồi, đội trưởng Quý, mau chóng phá án đi, tôi đây cũng là vì muốn đánh trống lưng lại để kiếm tiền, mới liều mạng giúp anh đó.”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp: “Đừng quên anh đã hứa tặng tôi điện thoại đó!”
Tuy rằng Thẩm Tê vẫn còn ở thị trấn Thương Thủy, nhưng Quý Trầm Giao bảo cậu ta điều tra hành tung của Vạn Việt trong khoảng thời gian này.
“Anh, em tra ra được rồi, anh xem đi.”
Là nhân viên pháp lý của Công ty Đầu tư Tuyền Diệu, Vạn Việt không bận rộn, mỗi ngày đều đi làm và tan làm đúng giờ, từ tháng Tư đến nay, chỉ có ngày 18, ngày 23 tháng Tư, ngày mồng 5 tháng 5 là đi dự tiệc chiêu đãi thương vụ với cấp cao trong công ty. Thời gian còn lại đều tự do.
Vạn Việt có ba căn nhà ở trung tâm thành phố, đều là khu chung cư cao cấp, trong đó có hai căn đã được mua khi anh ta còn đang du học ở nước ngoài, là do mẹ và cha dượng mua cho anh ta.
Công ty Đầu tư Tuyền Diệu mà anh ta đang làm việc không phải là công ty của cha dượng anh ta, cha dượng anh ta làm về dược phẩm, lẽ ra anh ta ở công ty nhà mình có triển vọng phát triển tốt hơn, nhưng anh ta lại chọn làm thuê cho người khác.
Trừ ba buổi tối đi dự tiệc, trong khoảng thời gian gần hai tháng này, Vạn Việt có hai mươi ngày không rõ hành tung.
Nghe đến đây, Quý Trầm Giao hỏi, “Hành tung không rõ ràng?”
Thẩm Tê: “Có lúc là hai ba giờ sáng mới về một trong những căn nhà đó, có lúc cả đêm không về. Những ngày này bao gồm cả đêm 26 tháng Tư đến rạng sáng ngày 27, đêm Lưu Ngọc Thuần bị hại.”
Quý Trầm Giao: “Nhiều đêm không về nhà như vậy, có phải anh ta đang đánh lạc hướng không? Trước đây anh ta có như vậy không?”
Thẩm Tê nói: “Camera giám sát chỉ tra được đến tháng Ba, muốn điều tra sâu hơn thì phải bắt đầu từ những người xung quanh anh ta và tình hình chi tiêu.”
Quý Trầm Giao lập tức xin phép Tạ Khuynh.
Ngay lúc cuộc điều tra nhắm vào Vạn Việt đang được tiến hành, thì Vạn Việt lại chủ động đến Đội trọng án, anh ta nói là mình có manh mối quan trọng muốn cung cấp.
“Các anh có thể đi điều tra một người tên là Hoàng Khách, hắn ta từng thầm thích Đường Hồng Đình.” Vạn Việt hắng giọng, nở nụ cười xã giao thường thấy khi tham gia đàm phán thương mại, “Đội trưởng Quý, tôi đã nói rồi, mười hai năm trước tôi đã tích cực hỗ trợ cảnh sát, bây giờ cũng vậy. Lần trước sau khi anh về, tôi đã cố gắng nhớ lại, vậy nên đã nhớ ra người này.”
Quý Trầm Giao có trí nhớ tốt, trong hồ sơ điều tra của cảnh sát thị trấn Thương Thủy đã từng thấy cái tên này, nhưng chỉ có vài dòng ngắn gọn, rõ ràng chỉ là đã tiếp xúc trong quá trình điều tra trên diện rộng, vì không có điểm gì khả nghi nên đã bị bỏ qua.
Mà giáo viên, bạn học của Đường Hồng Đình không hề nhắc đến cái tên này. Ngay cả hàng xóm thân thiết nhất với cô ấy cũng chưa từng nói đến Hoàng Khách.
Quý Trầm Giao cố tình lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, “Có chuyện này sao? Hoàng Khách là ai? Nói chi tiết xem nào.”
Dường như Vạn Việt rất hài lòng với phản ứng của Quý Trầm Giao, vai hơi hạ xuống một chút, đó là phản ứng thả lỏng.
“Hồi tôi còn ở thị trấn Thương Thủy, tôi có qua lại với Hoàng Khách. Hắn ta lớn hơn tôi hai ba tuổi gì đó, bố hắn ta chạy xe vận tải, thỉnh thoảng hắn ta cũng giúp lái xe. Nhưng phần lớn thời gian hắn ta không làm việc, chỉ chơi bời lêu lỏng cùng chúng tôi.”
Vạn Việt ngượng ngùng sờ sờ cánh mũi, có chút xấu hổ vì quá khứ của mình. Rồi lại tiếp tục nói.
Hoàng Khách thường xuyên xuất hiện ở các tiệm bi-a, tiệm game trong thị trấn, đánh nhau ẩu đả gì cũng tham gia, không có băng nhóm, là một con sói đơn độc, thỉnh thoảng mọi người sẽ nói chuyện phiếm bàn tán về hắn ta, ai cũng đều cảm thấy tính cách hắn ta có chút kỳ quặc.
Những tên côn đồ mới lớn lên đều hăng máu, không có việc gì thì thích tìm bạn gái, nhưng Hoàng Khách lại như sợ phụ nữ, luôn né tránh. Tướng mạo hắn ta xấu xí dữ tợn, những người phụ nữ thích giao du với côn đồ cũng không ưa gì hắn ta.
Nhưng mùa hè mười hai năm trước, hắn ta lại thường xuyên đứng từ xa nhìn chằm chằm vào một cô gái.
Cô gái đó chính là Đường Hồng Đình.
Sau khi thi đại học xong cho đến trước khi có điểm, Đường Hồng Đình để dành tiền đi học đại học, làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, phố Hoa Đăng phức tạp, lương mà ông chủ trả cao hơn những nơi khác, cô ấy liền lui tới ở các tiệm bi-a, quán ăn, quán game ở đó.
Chính lúc đó Hoàng Khách đã chú ý đến cô ấy, có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ là đã từng có tiếp xúc khác, tóm lại là Vạn Việt đã mấy lần nhìn thấy Hoàng Khách nhìn chằm chằm một cô gái, còn nở nụ cười hiếm thấy.
“Đương nhiên, lúc ấy tôi không biết đó là Đường Hồng Đình.” Vạn Việt giải thích: “Rất nhiều anh em chúng tôi đều thấy, các anh có thể đến thị trấn Thương Thủy hỏi thăm lại.”
Quý Trầm Giao nói: “Vậy nên anh cảm thấy Hoàng Khách có thể biết ai là hung thủ giết Đường Hồng Đình, vì vậy nên mới trả thù cho cô ấy, Chương Húc Minh là do Hoàng Khách giết?”
Vạn Việt nói: “Cảnh sát Quý, anh nói gì vậy, tôi chỉ là công dân bình thường, cung cấp manh mối thôi, phán đoán không nên là do tôi phán đoán.”
Quý Trầm Giao gật đầu, “Là manh mối rất có giá trị, nhưng đều đã mười hai năm rồi, Hoàng Khách vẫn còn nhớ mãi không quên Đường Hồng Đình sao?”
“Người này, các anh đi tìm hiểu có lẽ sẽ biết.” Vạn Việt chỉ chỉ thái dương mình, “Đầu óc hắn ta không được bình thường lắm. Hắn ta làm ra chuyện gì tôi cũng không thấy lạ.”
Quý Trầm Giao lại nói: “Manh mối này năm đó sao anh không cung cấp?”
Vạn Việt khó hiểu: “Hả?”
“Có một tên côn đồ tính cách kỳ quặc nhìn chằm chằm Đường Hồng Đình.” Quý Trầm Giao nói: “Nếu anh nói ra, cảnh sát nhất định sẽ tập trung điều tra hắn ta. Một người như vậy, rất có thể là hung thủ.”
“Chuyện này….” Vạn Việt ấp úng, sau đó nói: “Lúc đó tình hình như vậy, tôi cũng căng thẳng mà, người khác cũng không nhắc đến hắn ta sao?”
Dù không tra từng dòng hồ sơ, Quý Trầm Giao cũng biết chắc chắn không có ai nhắc đến Hoàng Khách. Bởi vì một khi có người nhắc đến, việc điều tra về Hoàng Khách không thể dừng lại ở giai đoạn điều tra diện rộng.
Sau khi cung cấp manh mối xong, Vạn Việt muốn đi, nhưng Quý Trầm Giao lại giữ anh ta lại “nói chuyện” thêm một lúc.
“Luật sư Vạn bình thường có sở thích gì không?”
Cơ mặt Vạn Việt hơi cứng lại, “Công việc của tôi cũng nhàn, buổi tối nếu không có tiệc tùng gì thì tôi thích đi quán bar, hộp đêm.”
Chưa đợi Quý Trầm Giao lên tiếng, Vạn Việt đã bổ sung: “Tôi biết đó không phải là thói quen tốt.”
Quý Trầm Giao cười cười, “Người trưởng thành mà, đến vũ trường chơi bời cũng có sao đâu.”
Vạn Việt: “Nếu cảnh sát Quý có hứng thú, chúng ta có thể hẹn thời gian đi một lần.”
“Tôi thì thôi.” Quý Trầm Giao nói: “Không có hứng thú với quán bar.”
Vạn Việt: “Cũng phải, trách nhiệm xã hội của chúng ta khác nhau. Như tôi, tôi học luật, cũng có thể vào Viện kiểm sát, tòa án, nhưng tôi không có giác ngộ cao như vậy, vào văn phòng luật sư lại quá mệt, muốn an nhàn nên vào làm pháp lý cho công ty.”
“Đã nói đến đây rồi.” Quý Trầm Giao nói: “Tôi hỏi thêm một câu riêng tư nữa, không ngại chứ?”
“Anh cứ hỏi.”
“Sao anh không vào công ty nhà mình?”
Vạn Việt cười nói: “Tôi không rành dược phẩm sinh học, đầu tư tài chính thì tôi am hiểu hơn.”
Tiễn Vạn Việt đang nói năng hùng hồn đi, Quý Trầm Giao lập tức liên lạc với Tịch Vãn vẫn còn ở thị trấn Thương Thủy, bảo cô hỏi Phó đồn trưởng về người tên là Hoàng Khách.
Phó đồn trưởng lật xem hồ sơ điều tra rồi hồi tưởng lại, lúc đó không có bất kỳ manh mối nào hướng về Hoàng Khách, hơn nữa lúc Đường Hồng Đình bị hại, bố Hoàng Khách bị bệnh, hắn ta đang ở thị trấn khác giúp bố chở hàng.
Quý Trầm Giao nói: “Xác minh tình hình hiện tại của Hoàng Khách, lại hỏi thăm những người anh em của Vạn Việt, những người thường xuyên hoạt động ở phố Hoa Đăng xem Hoàng Khách là người như thế nào.”
Tịch Vãn đáp, “Tôi sẽ đi làm ngay.”
Manh mối xuất hiện bất ngờ, Quý Trầm Giao bình tĩnh suy nghĩ lại một lúc, không nhịn được muốn gọi điện cho Lăng Liệp. Điện thoại đã cầm lên, nhưng lại đặt xuống. Chậc, Tiểu Phiến Phiến.
Tịch Vãn cùng Phó đồn trưởng điều động lực lượng của đồn công an, sau một hồi hỏi thăm, ấn tượng của mọi người về Hoàng Khách đều dừng lại ở khép kín, âm trầm, kỳ quặc. Hắn ta không có bạn bè, trong giới côn đồ, đơn độc đồng nghĩa với dễ bị bắt nạt, nhưng không ai dám gây sự với hắn ta. Côn đồ theo bản năng né tránh nguy hiểm, cảm thấy người như hắn ta, nếu đánh nhau thật thì sẽ liều mạng.
Không ai chủ động nhắc đến Đường Hồng Đình, Tịch Vãn thăm dò: “Tôi nghe nói Hoàng Khách thường xuyên nhìn chằm chằm Đường Hồng Đình.”
Lúc đó mới có người dùng giọng điệu không chắc chắn, do dự nói: “Hình như là có chuyện này, Đường Hồng Đình từng làm việc ở tiệm bi-a mà hắn ta hay đến, nhưng tôi không nhớ rõ nữa.”
Không nhớ rõ, hình như là. Toàn là những câu trả lời mơ hồ như vậy. Có thể xác định là, vì không gian giao nhau nên bọn họ có khả năng quen biết nhau.
Mà quá khứ còn nghi vấn, hiện tại càng là một mảnh trống rỗng. Bố Hoàng Khách đã qua đời vì bệnh ba năm trước, hậu sự là do người thân giúp đỡ lo liệu, Hoàng Khách không hề trở về. Người thân mắng nhiếc hắn ta bất hiếu.
Tịch Vãn hỏi Hoàng Khách rời thị trấn Thương Thủy từ năm nào, đi ra ngoài làm gì, người thân cũng không trả lời được, chỉ biết từ mười mấy năm trước, hắn ta thường xuyên ra ngoài mấy tháng nửa năm, sau đó lại trở về ở một thời gian rồi rời đi tiếp, bố Hoàng Khách cũng chưa bao giờ nói con trai làm công việc gì. Mọi người ngấm ngầm nói hắn ta lêu lỏng, dựa vào bố chở hàng nuôi sống.
Trước khi qua đời, bố Hoàng Khách nằm viện hơn một năm, Hoàng Khách không đến thăm, cũng không gửi tiền, tiền thuốc men là do mấy nhà họ hàng thân thích góp vào. Vì chuyện này mà người thân đã mắng Hoàng Khách không ít.
Tịch Vãn báo cáo tình hình cho Quý Trầm Giao, Quý Trầm Giao lập tức tra thẻ ngân hàng, số điện thoại liên kết với chứng minh nhân dân của Hoàng Khách, phát hiện năm năm trước, số điện thoại của hắn ta đã tự động hủy, thẻ ngân hàng cũng không được sử dụng nữa, càng không có ghi chép gì về vé máy bay hay vé tàu hỏa.
Người này, đã mất tích năm năm rồi.
Người đàn ông bật đèn trong phòng, vừa uống sữa nóng vừa đi vào trong nhà. Anh ta vốn định đến bàn máy tính, nhưng giữa chừng liếc thấy bàn cờ quân sự đang chơi dở dang trên bàn trà. Thế là dừng lại, cầm lấy một quả đạn pháo, bắn bay một lữ đoàn trưởng.
Hắn ta mỉm cười tự nói với mình: “Còn anh thì sao? Khi nào thì hành động?”
Hết chương 45.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Điềm Điềm: Anh tưởng tôi không biết phản công là gì à?