Chương 45: Thất Nhạc (05)
“Mấy cậu biết chuyện xảy ra ở trường Trung học số 2 chưa?”
“Không phải trong trường đâu, là ông bán mì trước cổng trường ấy!”
“Tao biết là ông bán mì! Nhưng chúng ta phải biết nhìn xa trông rộng chứ, ông bán mì đó có lai lịch gì, đoán xem?”
“Bán mì thì có lai lịch gì?”
“Con trai ổng mất tích mười năm rồi! Cảnh sát mấy hôm trước mới đến điều tra, còn phát hiện ra vụ án cựu học sinh trường Trung học số 2 giết người nữa!”
“Á…”
Giờ giải lao buổi sáng ở trường Trung học số 10, học sinh tụ tập bàn tán về vụ việc xảy ra ở trường Trung học số 2. Mặc dù các trường học trông có vẻ khép kín, nhưng vẫn tồn tại một mạng lưới lan truyền thông tin riêng. Trường Trung học số 10 và Trường Trung học số 2 đều thuộc khu Bắc Diệp, một số học sinh từng học chung cấp hai, sau vụ nổ, một số ít học sinh Trường Trung học số 10 đã biết chuyện, đủ loại tin đồn lan truyền khắp trường.
Lưu Ôn Nhiên vừa từ văn phòng giáo viên trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm, hành lang lớp học chật cứng người, cô phải chen lấn một lúc mới về được chỗ ngồi. Nghe thấy những cuộc thảo luận xung quanh, cô cau mày, lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra, chân run lên bần bật, liên tục nhìn đồng hồ, mong sao tiết học sau bắt đầu sớm hơn.
Nhưng càng mong đợi, thời gian càng trôi chậm. Vài nữ sinh thân thiết với cô thấy cô đã về, liền vây quanh ríu rít: “Sao thế? Lão Trương nói gì với cậu à?”
Lưu Ôn Nhiên gục mặt xuống bàn: “Không có gì.”
“Chắc chắn là có chuyện gì đó, Ôn Nhiên, sao dạo này cậu cứ lảng tránh mọi người thế? À đúng rồi, cậu biết chuyện ở Trường Trung học số 2 chưa…”
Lưu Ôn Nhiên ngắt lời: “Hôm qua mình ngủ không ngon, muốn chợp mắt một lúc.” Nói xong, cô úp mặt vào cánh tay.
Mấy nữ sinh nhìn nhau, âm thầm đảo mắt.
Cả buổi học trôi qua nhạt nhẽo, Lưu Ôn Nhiên không ngừng lơ đãng, giáo viên gọi đến tên cô, cô cũng không trả lời được. Giáo viên thở dài: “Em nhìn xem điểm thi giữa kỳ của mình đi! Vậy mà còn không tập trung nghe giảng, lần họp phụ huynh tới tôi phải nói chuyện với phụ huynh em mới được!”
Lưu Ôn Nhiên cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi ạ.”
Đến chiều tan học, bên cạnh Lưu Ôn Nhiên lại có thêm vài nữ sinh. Cô rất xinh đẹp, mái tóc đen dài thẳng mượt như lụa, lại thêm tính cách hoạt bát cởi mở, nên kết bạn với không ít nữ sinh.
Vài người đến sau không nhắc đến chuyện trường Trung học số 2 như buổi sáng, chỉ hỏi cô có gặp chuyện gì không vui hay không, nếu không vui thì có thể tâm sự với bọn họ.
Trong lòng Lưu Ôn Nhiên phiền muộn vô cùng, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Thật sự không có gì, chỉ là đến tháng rồi nên hơi mệt chút thôi.”
Nghe cô nói vậy, mọi người đều hiểu: “May là cuối tuần rồi, cậu nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Lưu Ôn Nhiên gật đầu, nán lại lớp học một lúc, đợi đến khi các bạn đều đã về gần hết, cô mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Cô không cố tình chậm trễ, chỉ là không biết nên đi đâu. Về nhà? Không muốn. Ký túc xá? Quá ồn ào.
Bộ đồng phục không thể chống chọi nổi cái lạnh giá của mùa thu đông ở thành phố Trúc Tuyền, cô khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, đứng ở cổng trường nhìn quanh, rồi bước về phía đèn giao thông.
Khoảng thời gian này hàng tuần, bên ngoài trường học luôn rất nhộn nhịp, học sinh rủ nhau đi ăn, đi dạo phố , chơi net. Xe riêng đến đón con cũng đậu kín mít. Trước đây cô cũng luôn chen chúc trong đám đông cùng nhóm bạn, nhưng giờ đây chỉ cảm thấy chán ghét.
Không, không chỉ là bây giờ, trước đây cũng đã chán ghét rồi.
Đi ngang qua con phố thương mại bị học sinh chiếm đóng, rẽ vào một góc, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh hơn. Cô đi về phía trước, con đường này trước đây cô đã đi qua rất nhiều lần, nhưng lần này bước chân không còn vui vẻ như vậy nữa.
Quán trà sữa “Đảo Mộng” nằm ngay bên kia đường, chỉ cần qua cầu vượt là tới, nhưng trước cửa hàng đông đúc ngày nào giờ đây đã kéo cửa cuốn, khách hàng đã chuyển sang vài quán trà sữa bên cạnh.
Cô quay người đi ngược lại, nhưng đi được vài bước lại quay đầu, leo lên cầu vượt, mua một ly trà chanh ở quán bên cạnh “Đảo Mộng”. Trong lúc chờ đợi, cô đến trước cửa cuốn của “Đảo Mộng”, lặng lẽ nhìn một lúc.
Thông thường, những cửa hàng không còn kinh doanh sẽ treo biển “Sang nhượng mặt bằng” hoặc “Cho thuê mặt bằng”, nhưng cửa cuốn của “Đảo Mộng” chỉ có vài tờ rơi quảng cáo nhỏ, rõ ràng chủ quán không có ý định giao lại nơi này cho ai khác.
Cô biết lý do tại sao.
Âm thanh báo đồ uống vang lên, cô nhận lấy ly trà chanh, là loại thêm đá, mùa thu không thích hợp để uống loại đồ uống này, chỉ một ngụm thôi mà dường như tim gan phèo phổi đều bị đông cứng.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đỏ bừng vì lạnh, rồi lại nhìn ly nước màu đỏ sẫm. Mùa này thế giới luôn u ám, chỉ có thứ cô đang cầm trên tay là rực rỡ như máu, như ngọn lửa.
“Ai thấy Lưu Ôn Nhiên đâu không?” Tối Chủ nhật, tiết tự học buổi tối vừa bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm đã đến lớp tìm người.
Chỗ ngồi của Lưu Ôn Nhiên trống không, trên bàn không có quyển sách nào, vẫn y như lúc tan học chiều thứ Sáu. Giáo viên chủ nhiệm có chút lo lắng: “Vương Khả, Lưu Ôn Nhiên về ký túc xá chưa?”
Vương Khả là lớp trưởng của Lưu Ôn Nhiên, cũng khá thân thiết với cô bé, vội vàng nói: “Hình như thứ Sáu Ôn Nhiên đã về nhà rồi ạ, cuối tuần này em không về nhà, ở ký túc xá suốt, không thấy cậu ấy quay lại.”
Giáo viên chủ nhiệm lại gọi tên vài nữ sinh thân thiết với Lưu Ôn Nhiên, bọn họ đều nói hai ngày nay không gặp cô, một người trong số đó nói: “Chiều thứ Sáu em có hỏi cậu ấy, hình như cậu ấy hơi mệt, có thể đang nghỉ ngơi ở nhà?”
Sắc mặt giáo viên chủ nhiệm sa sầm, rời khỏi lớp học. Lưu Ôn Nhiên không thể nào còn ở nhà, bởi vì cô vừa gọi điện thoại cho gia đình Lưu Ôn Nhiên, mẹ của Lưu Ôn Nhiên còn tưởng con gái đang học hành căng thẳng ở trường, nên Lưu Ôn Nhiên vẫn ở lại trường vào cuối tuần.
Trường Trung học số 2 vừa xảy ra chuyện, tuy không liên quan gì đến học sinh trong trường, nhưng các trường trong khu vực đều căng thẳng. Học sinh mất tích là chuyện lớn, không ai dám lơ là, giáo viên chủ nhiệm gọi lại vào số điện thoại di động của Lưu Ôn Nhiên, vẫn tắt máy. Cô lập tức liên lạc với ban giám hiệu nhà trường, đề nghị báo cảnh sát. Ban giám hiệu cân nhắc kỹ hơn, yêu cầu cô liên lạc lại với phụ huynh của Lưu Ôn Nhiên, xin ý kiến của họ trước khi báo cảnh sát.
Đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng, giáo viên chủ nhiệm lập tức làm theo, nhưng điều khiến cô bất ngờ là, khi nghe tin con gái mất tích, mẹ của Lưu Ôn Nhiên lại không hề lo lắng, giọng nói khàn đặc vang lên xen lẫn tiếng xóc bài: “Báo cảnh sát gì chứ, con bé lớn vậy rồi, sao lại mất tích được, chắc là đi đâu chơi rồi, chúng ta là dân thường, đừng làm phiền đến cảnh sát nữa, úi chà, tứ quý…”
Giáo viên chủ nhiệm nghe mà sững sờ, cô chuyên phụ trách khối lớp cuối cấp, tiếp nhận lớp của Lưu Ôn Nhiên cũng mới được hơn hai tháng, chưa rõ tình hình gia đình Lưu Ôn Nhiên, nhưng dù sao con gái mất tích, là một người mẹ cũng không nên có phản ứng như vậy chứ?
Sau khi nhà trường bàn bạc, quyết định vẫn báo cảnh sát, nếu không lỡ như xảy ra chuyện gì, phụ huynh nhất định sẽ đến trường làm ầm ĩ, nói nhà trường không có trách nhiệm.
Đồn cảnh sát tiếp nhận vụ việc là đồn cảnh sát phố Sơn Nga gần trường Trung học số 10, sau khi ghi chép thông tin đã bắt đầu tiến hành điều tra theo quy trình thông thường.
Vụ nổ quán mì Lão Doãn ngày càng trở nên ly kỳ, sau ba ngày điều tra hiện trường, chuyên gia khí gas kết luận van gas đã bị người ta cố tình điều chỉnh, biến bình gas thành một quả bom hẹn giờ, chỉ cần có người kiểm tra an toàn khí gas, nó sẽ phát nổ.
Kết luận này trở thành căn cứ quan trọng để loại trừ khả năng tự sát và tai nạn, mà người có thể kiểm tra van gas của quán mì chỉ có Doãn Cao Cường, Hoàng Phi và nhân viên kiểm tra định kỳ, theo lời khai của Hoàng Phi, Doãn Cao Cường không cho cậu ta động vào thiết bị gas, mỗi ngày đều tự mình kiểm tra, như vậy thời gian hung thủ ra tay chính là ngày xảy ra vụ án, tức là ngày 10 tháng 11.
Nếu camera giám sát còn tồn tại, việc tìm ra người này không khó, nhưng camera đã bị phá hủy hoàn toàn trong vụ nổ.
Khổng Binh nói: “Hung thủ nắm rất rõ thói quen của Doãn Cao Cường, không chỉ biết Doãn Cao Cường kiểm tra mỗi ngày, mà còn biết camera giám sát chỉ được lưu trữ tại chỗ. Có một điểm tôi thấy không ổn.”
Trần Tranh hỏi: “Điểm nào?”
“Hoàng Phi không phải nói Doãn Cao Cường rất coi trọng an toàn sao, nếu không cũng sẽ không tự mình kiểm tra mỗi ngày chứ? Đã như vậy, có người vào bếp lục lọi, còn động tay động chân vào bình gas, tại sao Doãn Cao Cường không ngăn cản?” Khổng Binh càng nói càng cau mày, dường như đã nắm được đáp án nào đó, “Trừ khi người này ra vào bếp là chuyện rất bình thường, Doãn Cao Cường cho rằng hắn ta nên ở đó.”
Trần Tranh nhìn bức ảnh của Hoàng Phi được ghim trên bảng thông báo, người đàn ông thấp bé này có ngoại hình quá đỗi bình thường, chẳng có gì ấn tượng. “Ý anh là, Hoàng Phi chính là hung thủ.”
Khổng Binh gõ mạnh vào bức ảnh: “Chỉ có cậu ta là liên tục ra vào bếp, chỉ có cậu ta mới không khiến Doãn Cao Cường chú ý. Hơn nữa, hung thủ rất quen thuộc thói quen của Doãn Cao Cường, người quen thuộc nhất chẳng phải là Hoàng Phi sao?”
Trần Tranh im lặng nhìn bảng thông báo, Khổng Binh tiếp tục nói: “Nói về động cơ, cũng không phải cậu ta không có. Doãn Cao Cường từng cứu giúp cậu ta, giúp cậu ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, cậu ta coi Doãn Cao Cường như cha ruột, cậu ta học được nghề của Doãn Cao Cường, muốn tự mình lập nghiệp, Doãn Cao Cường thậm chí còn bằng lòng bỏ tiền ủng hộ. Nhưng tất cả chỉ là lời nói một phía của cậu ta, Doãn Cao Cường đã chết, không còn người thân, sẽ không có ai đứng ra nghi ngờ cậu ta.”
Trần Tranh nói: “Người đặt tấm lót ly vào quán mì cũng rất có thể là cậu ta.”
Khổng Binh lấy thuốc lá ra: “Đúng vậy, điều này lại trùng khớp với vụ án trước đó. Phải điều tra kỹ người này.”
Trần Tranh day day thái dương, trầm tư suy nghĩ.
Khổng Binh quay đầu nhìn anh: “Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?”
“Từ góc độ phân tích tâm lý tội phạm, quả thực Hoàng Phi là người khả nghi nhất, nhưng tôi đã tiếp xúc với cậu ta, cảm giác cậu ta cho tôi là… rất chân thành.” Trần Tranh nói: “Nếu hung thủ là người khác, chúng ta sẽ lãng phí thời gian vào cậu ta.”
Khổng Binh hừ lạnh một tiếng: “Vậy cậu nói xem, còn ai có thể lẻn vào, ra tay ngay trước mắt Doãn Cao Cường?”
Một lúc sau, Trần Tranh nói: “Trong trường hợp biết trước sẽ xảy ra vụ nổ, dấu vết sẽ bị xóa sạch, tôi cũng có thể lẻn vào ra tay.”
Khổng Binh sững sờ, như thể vừa nghe thấy điều gì hoang đường lắm: “Cậu….”
Trần Tranh nói: “Nếu là ban ngày, tôi có thể giả làm nhân viên kiểm tra, thứ tôi cần chỉ là một bộ quần áo, một chiếc hộp dụng cụ, đội mũ lưỡi trai vào, cho dù camera giám sát còn hoạt động, cũng không quay được mặt tôi. Việc kiểm tra an toàn không cố định thời gian, nên tôi đến, Doãn Cao Cường cũng sẽ không nghi ngờ, ông ấy chỉ là không quen biết tôi – với điều kiện là tôi chưa từng gặp ông ấy trước đó.”
Khổng Binh nói: “Hoàng Phi không hề nhắc đến việc có người đến kiểm tra.”
Trần Tranh nói: “Buổi sáng Hoàng Phi có một khoảng thời gian đi lấy hàng, người ở lại quán chỉ có Doãn Cao Cường. Hơn nữa, từ lúc Hoàng Phi rời đi vào buổi tối cho đến khi vụ nổ xảy ra, có gần hai tiếng đồng hồ.”
Khổng Binh trầm ngâm một lúc, không thể không thừa nhận đây quả thực là một khả năng.
Trần Tranh nói tiếp: “Nhưng mà, so với việc giả danh nhân viên kiểm tra một cách trắng trợn vào ban ngày, hung thủ lẻn vô quán vào đêm hôm trước có vẻ khả thi hơn. Chỉ cần Doãn Cao Cường và Hoàng Phi không kiểm tra camera giám sát vào sáng hôm sau khi mở cửa bán hàng, bọn họ sẽ không phát hiện ra có người đột nhập. Đội trưởng Khổng, nếu anh là một người kinh doanh nhỏ trong lĩnh vực ăn uống, quán ăn của anh không có gì bất thường, ban ngày lại rất bận rộn, anh có kiểm tra camera giám sát không?”
Khổng Binh lắc đầu: “Làm gì có thời gian rảnh rỗi đó?”
“Đúng vậy.” Trần Tranh nói: “Hắn ta không để lại bất kỳ dấu vết khả nghi nào, cửa cuốn rất dễ mở, sau khi đột nhập và ra tay, hắn ta rời đi theo đường cũ. Nếu không xảy ra vụ nổ, chúng ta có thể tìm thấy dấu chân của hắn ta trên mặt đất, tìm thấy dấu vết cạy khóa trên ổ khóa, nhưng bây giờ…” Trần Tranh dang hai tay ra, “Không còn gì cả.”
Khổng Binh đi đi lại lại tại chỗ: “Vậy tôi sẽ bố trí người hỏi thăm học sinh và các cửa hàng xung quanh, xem có nhìn thấy nhân viên kiểm tra nào, hoặc người lạ mặt nào ghé qua không.”
Đối mặt với tình huống dấu vết bị “xóa sạch” như thế này, bọn họ chỉ có thể tăng cường rà soát.
Trần Tranh đi ra cửa, Khổng Binh hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Trần Tranh nói: “Tôi muốn đến nhà Doãn Cao Cường xem lại.”
Từ chi cục Bắc Diệp đến nhà Doãn Cao Cường, sẽ đi ngang qua quán mì. Trần Tranh nhìn từ xa một lúc, các cửa hàng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ đã bắt đầu sửa chữa mặt bằng, vài người đang vây quanh tranh cãi, cảnh sát bên cạnh cố gắng hòa giải, nhưng không mấy hiệu quả.
Người bị vây quanh chính là Hoàng Phi, với chiều cao của cậu ta, gần như bị che khuất, suýt chút nữa thì Trần Tranh không nhìn thấy cậu ta.
Thấy mọi người càng lúc càng cãi nhau dữ dội, Trần Tranh xuống xe đi tới, còn chưa qua đường đã nghe thấy một người phụ nữ gào lên: “Tôi không quan tâm, là quán mì nhà các người làm nhà tôi ra nông nỗi này! Lão Doãn chết rồi thì sao? Các người phải có trách nhiệm chứ! Nhà tôi sập hết rồi, chẳng lẽ tự nhận xui xẻo? Này anh cảnh sát, anh đừng có chặn tôi, anh có bồi thường được thiệt hại cho nhà tôi không? Hôm nay tôi phải làm cho ra lẽ với thằng nhóc này!”
Chuyện này đúng là khó xử lý, cảnh sát nói đến khô cả miệng, những người dân bị thiệt hại cũng không chịu rời đi. Trần Tranh tiến lại gần, thấy Hoàng Phi hai mắt đỏ hoe, liên tục chắp tay xin lỗi mọi người: “Các anh chị ơi, các anh chị không cho tôi đi, tôi cũng không có tiền bồi thường cho các anh chị! Mọi người cứ sửa sang lại nhà cửa trước đã, buôn bán trở lại, cảnh sát không phải đang điều tra sao? Chờ điều tra rõ ràng, có khi sẽ bồi thường thiệt hại cho mọi người.”
Mọi người hét lên: “Người ta chết rồi, bồi thường kiểu gì?”
Trần Tranh chen vào, ấn vai Hoàng Phi, kéo cậu ta ra ngoài. Cảnh sát nhìn thấy anh, vội vàng nói: “Thầy Trần, anh mau giải thích giúp tôi với.”
Một số người dân đã từng gặp Trần Tranh, biết anh là người có tiếng nói trong đội ngũ cảnh sát, lập tức bắt đầu than thở. Trần Tranh kiên nhẫn nghe một lúc, nói: “Chuyện bồi thường quả thực phải chờ đến khi vụ án có manh mối mới có thể tiến hành, tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, tôi cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng cái chết của lão Doãn là một vụ án mạng, có người đã cố tình động tay động chân vào bình gas, chúng tôi phải điều tra rõ ràng, mong mọi người hợp tác.”
Mọi người đều sững sờ. Tư duy của người bình thường và cảnh sát quả thực khác nhau một trời một vực, ngay từ đầu cảnh sát đã cho rằng đây là một vụ án mạng, người bình thường lại càng tin rằng đây là tai nạn hoặc Doãn Cao Cường tự sát không quên trả thù xã hội. Lúc này nghe nói có người cố ý giết người, mọi người đều sợ hãi, thử đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, người đứng đầu tiên không khỏi lùi lại vài bước: “Thật, thật sự là giết người sao?”
Trần Tranh gật đầu, liếc nhìn Hoàng Phi đang đứng sau lưng: “Hiện tại cậu Hoàng là người có liên quan quan trọng đến vụ án, mong mọi người tạm thời đừng làm khó cậu ấy.”
Người phụ nữ mắng chửi dữ dội nhất lập tức nói: “Vậy các anh mau chóng phá án đi! Chúng tôi, chúng tôi chờ tin của các anh!” Nói xong, bà ta cảnh giác nhìn Hoàng Phi một cái, kéo người bên cạnh rời đi.
Mọi người cuối cùng cũng giải tán, Hoàng Phi lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cảm ơn Trần Tranh: “Cảnh sát Trần, cảm ơn anh.”
Trần Tranh quan sát cậu ta vài giây: “Vừa rồi tôi nói cậu là người có liên quan quan trọng đến vụ án, không phải là để đuổi họ đi đâu.”
Hoàng Phi sững sờ: “À, tôi, tôi hiểu.”
Đã gặp rồi, Trần Tranh nhân tiện hỏi: “Ban ngày hôm đó, có ai khả nghi đến quán không? Ví dụ như người đến kiểm tra gas?”
Hoàng Phi khẳng định chắc nịch: “Không, không có ai đến gần bình gas cả.”
Trần Tranh lại hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Hoàng Phi thở dài: “Tôi cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ ở lì trong nhà cũng không yên tâm, bây giờ tôi cũng không còn tâm trạng nghĩ đến chuyện mở quán nữa, nên đến đây xem có thể giúp được gì không.”
Trần Tranh nói: “Vậy đi cùng tôi đến nhà lão Doãn xem sao.”
Nhân viên kỹ thuật hình sự đang khám nghiệm hiện trường tại nhà Doãn Cao Cường, người ở độ tuổi như Doãn Cao Cường thường thích chất đồ đạc trong nhà, căn nhà lại cũ kỹ, việc khám nghiệm khá phức tạp. Nhưng cũng có lợi thế, đó là dấu vết dễ lưu lại.
Trần Tranh vừa đến, nhân viên kỹ thuật hình sự đã cầm lấy một túi đựng tang vật, Trần Tranh nói: “Tóc.”
Không phải tóc bình thường, mà là tóc dài.
Trần Tranh quay đầu hỏi Hoàng Phi: “Lão Doãn sống một mình đúng không?”
Hoàng Phi nhìn thấy tóc dài cũng ngạc nhiên: “Không thể nào, sao nhà chú Doãn lại có tóc của phụ nữ?”
Nhân viên kỹ thuật hình sự cho biết, ngoài sợi tóc dài này, còn phát hiện thêm một số dấu chân không phải của Doãn Cao Cường trong nhà, trong đó có một dấu giày thể thao nữ.
Trần Tranh nhìn chằm chằm vào sợi tóc dài trong túi đựng tang vật, có cả nang tóc, có lẽ có thể tìm ra chủ nhân của sợi tóc. “Tìm thấy sợi tóc này ở đâu?”
Nhân viên kỹ thuật hình sự chỉ vào ghế sofa: “Trong khe ghế.”
Ngoài tóc và dấu chân, tạm thời chưa có thêm thông tin gì, Trần Tranh ở lại một lúc, rồi cùng Hoàng Phi xuống lầu: “Cậu thử nhớ lại xem, lão Doãn có người bạn nữ nào thân thiết không?”
Hoàng Phi dứt khoát nói: “Chú Doãn không thể nào qua lại với phụ nữ khác!”
Trần Tranh nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng giải thích: “Ý tôi là chú Doãn không còn tâm trí nào cho chuyện đó nữa, sau khi cô mất, chú ấy vẫn luôn sống một mình.”
Trần Tranh suy nghĩ về vấn đề sợi tóc, nhà Doãn Cao Cường không có dấu hiệu bị cố ý dọn dẹp, dường như hung thủ hoàn toàn không quan tâm trong nhà ông có gì, dấu giày và sợi tóc của phụ nữ này lại càng trở nên kỳ lạ.
“Cậu ở đâu?” Trần Tranh hỏi.
“Tôi sao?” Hoàng Phi ngơ ngác: “Tôi thuê nhà ở gần đây, ở ghép với người khác.”
Trần Tranh nói: “Không phiền tôi đến đó một lát chứ?”
Hoàng Phi không dám hỏi nhiều, dẫn Trần Tranh đến khu chung cư cũ kỹ cách quán mì khoảng một cây số. Những căn nhà ở đây còn tồi tàn hơn cả nơi Doãn Cao Cường ở, phần lớn các hộ dân thậm chí còn không có cửa sắt. Bạn cùng phòng của Hoàng Phi đã đi làm, Hoàng Phi đứng ở phòng khách, rất lúng túng, như thể chính mình mới là khách.
Trần Tranh đi vào phòng ngủ của Hoàng Phi, chỉ có một chiếc giường, một chiếc tủ, cạnh giường có một chiếc bàn, không có ghế, muốn dùng bàn thì phải ngồi bệt xuống đất. Rất nhiều người đến thành phố làm thuê, vì cuộc sống nay đây mai đó, không có cảm giác thuộc về, nên sẽ không bày biện quá nhiều đồ đạc trong phòng trọ, cơ bản đều như vậy.
Nhưng Trần Tranh nhìn thấy một thứ có phần “Thừa thãi” trên bàn – một con búp bê đất sét. Nó chỉ to bằng bàn tay, toàn thân màu đỏ, thoạt nhìn khá dễ thương, giống như những hộp quà bí mật được giới trẻ yêu thích, nhưng nhìn kỹ, đôi mắt của nó lại bị lệch, trong mắt còn có một con mắt khác, giống như bào thai ký sinh dị dạng, khiến người ta có cảm giác khó chịu, hơn nữa nhìn cách làm không giống sản phẩm được sản xuất hàng loạt.
Trần Tranh chợt nhớ đến con búp bê mà Minh Hàn tặng mình, con búp bê đó tuy xấu xí, méo mó, nhưng so với con búp bê này, ít nhất nó còn “hiền lành” hơn nhiều.
“Đây là cái gì?” Trần Tranh hỏi.
Hoàng Phi ậm ừ: “Chỉ là đồ trang trí thôi? Tôi cũng không rõ lắm.”
Trần Tranh nói: “Lấy ở đâu ra vậy?”
Hoàng Phi bị hỏi đến mức căng thẳng: “Là, là chú Doãn tặng tôi.”
Trần Tranh càng cảm thấy kỳ quái: “Sao lão Doãn lại tặng cái này cho cậu? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Hoàng Phi nhớ lại, hình như là vào tuần trước, sau khi cậu ta lấy hàng về quán, lúc đó không có khách, học sinh và giáo viên đều đang học, cậu ta uống nước xong định nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhìn thấy con búp bê này được đặt trong bếp. Tuy cậu ta không đọc sách báo nhiều, cuộc sống cũng đã tách rời khỏi bạn bè đồng trang lứa, nhưng dù sao cũng là thanh niên, biết bây giờ hộp quà bí mật hay đồ handmade rất được ưa chuộng, liền cầm lên xem thử.
Doãn Cao Cường cũng đi vào bếp, cười nói: “Cậu thích à?”
“Thích ạ! Lấy ở đâu ra vậy chú Doãn?” Thực ra cậu ta thấy con búp bê này không đẹp lắm, nhưng trước giờ chỉ thấy học sinh chơi, bản thân chưa từng cầm trên tay, nên cảm thấy rất mới lạ.
Doãn Cao Cường nói: “Vậy tặng cậu đó.”
“Chú mua à?” Anh ta hỏi: “Hay là học sinh nào tặng ạ?”
Doãn Cao Cường gật đầu, vậy nên cậu ta liền cho rằng ý của Doãn Cao Cường là do học sinh tặng. Bởi vì thường có học sinh mang đồ chơi đến quán.
“Cảm ơn chú Doãn!” Cậu ta rất vui, dùng khăn giấy bọc con búp bê lại, sau khi tan ca liền mang về nhà, đặt trên bàn ở đầu giường, mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy nó. Nhưng vì làm nghề ăn uống rất vất vả, sau khi mang về, cậu ta cũng không thường xuyên động vào nó.
Trần Tranh hỏi: “Cậu không thấy nó trông hơi kỳ lạ sao?”
Hoàng Phi khó hiểu: “Chỉ là hơi xấu thôi mà. Xấu cũng là một nét đặc biệt mà.”
Trần Tranh không hỏi thêm nữa. Anh cảm thấy khó chịu là bởi vì khả năng quan sát của anh quá tốt, những người bình thường không nhạy cảm như vậy, hoặc những người quá mệt mỏi với cuộc sống thường ngày, quả thực sẽ không chú ý đến cảm giác này.
Trần Tranh lấy túi đựng tang vật ra, đề nghị mang con búp bê về phân cục kiểm tra. Tuy Hoàng Phi đồng ý, nhưng có vẻ lo lắng: “Chẳng lẽ con búp bê này có vấn đề gì sao?”
Trần Tranh nói: “Bây giờ tôi cũng chưa chắc chắn.”
Trên đường về phân cục, Trần Tranh nhận được điện thoại của Khổng Binh, giọng điệu của Khổng Binh rất gấp gáp: “Cậu đang ở đâu vậy?”
Trần Tranh nói: “Có kết quả điều tra rồi à?”
“Không phải chuyện điều tra!” Khổng Binh nói: “Hôm nay cậu đến nhà Doãn Cao Cường rồi đúng không? Sợi tóc dài mà kỹ thuật hình sự mang về đã đối chiếu được danh tính rồi!”
Điều này khiến Trần Tranh khá bất ngờ: “Nhanh vậy sao?”
“Sao mà không nhanh cho được! Tối hôm qua đồn cảnh sát phố Sơn Nga vừa tiếp nhận một vụ mất tích, là một nữ sinh trường Trung học số 10, hôm nay thông tin DNA của nữ sinh này mới được nhập vào hệ thống, sau đó đã đối chiếu được với sợi tóc đó!”
Trần Tranh dừng xe bên đường, con búp bê được đặt ở ghế phụ lăn nhẹ trong túi đựng tang vật. Giọng nói của Khổng Binh dần xa, một sợi dây trong đầu anh bỗng căng lên.
“Chủ nhiệm Trần?” Không nghe thấy tiếng động gì, Khổng Binh lớn tiếng gọi.
Trần Tranh nhìn con búp bê đang bất động, khuôn mặt kỳ dị của nó vừa vặn hướng về phía anh. Anh thu hồi tầm mắt: “Tôi đến ngay.”
Hết chương 45.