Chương 45

 

Chương 45:

 

Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, mặt đất như một cái bánh nướng khổng lồ nằm trên lò than.

 

Giữa vùng đất hoang vu cằn cỗi đó, nơi giao nhau của nhiều con đường đầy bụi bặm, một “Lâu đài” đồ sộ được dựng lên từ vô số phế liệu như xe hơi, TV, máy tính,…..

 

Bao quanh “Lâu đài” là mạng lưới ống nước chằng chịt như mạng nhện, nhốt vô số rác thải. Hàng trăm ống khói cao ngất đang nhả ra những làn khói đen kịt.

 

Một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ bạc đứng trước cổng “Lâu đài”, giơ tay gõ cửa.

 

Bàn tay người đàn ông như thể bị nghiền nát rồi ghép lại, chi chít những đường gân máu. Khi gõ cửa, vài mảnh “Ghép hình” trên mu bàn tay còn rơi xuống.

 

Nhưng cánh cửa vẫn im lìm không một tiếng đáp lại.

 

Phía sau, một cậu bé đang cõng một cô bé tóc trắng bị thương, mệt mỏi thở hổn hển: “Đại sư sửa chữa! Đừng có loay hoay với mấy thứ thí nghiệm đó nữa, đại nhân đến rồi! Mau mở cửa!”

 

Giọng nói trong trẻo, cao vút và đầy nội lực của cậu bé khiến cả tòa “Lâu đài” như rung chuyển.

 

Cánh cửa mở ra.

 

Nhưng không phải là mở ra theo cách thông thường, mà là “ầm” một tiếng vang dội, đổ sập xuống từ trong ra ngoài.

 

“Đại nhân… Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ vừa rồi… Mời ngài vào trong hàn xá nghỉ ngơi…”

 

Một giọng nam vang lên từ trong ống thông gió ọp ẹp bên cạnh.

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen bước lên tấm cửa gỗ vừa đổ sập. Cậu bé cõng cô gái cũng vội vàng theo sau.

 

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt…”

 

Tiếng bánh răng cơ khí chuyển động vang lên, cánh cửa bắt đầu nâng lên, đưa hai người lên đến đỉnh “Lâu đài”.

 

Khác với phần chân đế lộn xộn đầy phế liệu, phần đỉnh “Lâu đài” còn lộn xộn và tồi tệ hơn. Vô số đồ vật bị vứt bỏ lung tung, nhiều thứ còn dính dầu nhớt và chất lỏng kỳ lạ chưa khô.

 

Cậu bé thầm nghĩ, may mà nó và đại nhân đều không phải người ưa sạch sẽ. Nếu không, chỉ cần nhìn thấy nơi này thôi cũng đủ để quay đầu bỏ chạy, tiện tay cho nổ tung luôn cho rồi.

 

Giữa đống phế liệu, một bóng hình đang lom khom làm việc, trên lưng là một chiếc mai ốc sên, trên đầu mọc hai chiếc râu dài.

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen lên tiếng: “Sửa chữa đại sư, có nhiệm vụ cho cậu đây.”

 

Đại sư sửa chữa ốc sên quay người lại.

 

Hắn ta có mái tóc đen ngắn xoăn tít, làn da trắng bệch, đeo một cặp kính gọng đen có họa tiết xoắn ốc, giọng nói cũng mềm mại, chậm rãi như ốc sên: “Đại nhân… sửa chữa… phải trả phí…”

 

Cậu bé bực bội mắng: “Anh là thành viên của Hội Thẩm Phán, hoàn thành nhiệm vụ là để tích lũy cống hiến trong sách thẩm phán, nhận được tán thưởng của Vương, sao còn đòi tiền?”

 

Đại sư sửa chữa nghiêng đầu, nhìn cậu bé qua cặp kính xoắn ốc: “Nhóc… nhóc con… đừng… đừng nói nữa… cậu… cậu không hiểu đâu…”

 

Sắc mặt cậu bé tối sầm lại. Nó ghét nhất là bị người khác nói mình không hiểu chuyện.

 

Chỉ vì một tai nạn mà không giữ lại được ký ức trước khi trở thành Dị chủng, tại sao ai cũng coi nó như trẻ con, lúc rảnh rỗi thì cho kẹo mút, lúc có việc thì lại bảo nó đừng xen vào?

 

Rõ ràng ngay cả đại nhân cũng nói việc không có ký ức là một điều tốt, quá trình tiến hóa sẽ nhanh hơn và thuần túy hơn. Chẳng phải nó chỉ mất hơn mười năm để thức tỉnh và nhanh chóng thăng cấp lên cấp số 2 sao?

 

Con ốc sên đại sư sửa chữa này, nhờ khả năng sửa chữa của mình mà đặt ra bao nhiêu quy tắc trong lĩnh vực, đã mấy chục tuổi rồi mà cấp bậc cũng chẳng nhúc nhích được tí nào, thế mà giờ còn dám đòi tiền đại nhân!

 

Ngay cả một đứa trẻ như nó cũng biết phải tự mình đi giao hàng kiếm tiền đốt giấy cho Vương!

 

Người đàn ông áo choàng đen thản nhiên nói: “Sửa chữa Bồ Đào cho tốt, tiền sẽ chuyển vào thẻ cho cậu sau.”

 

Đại sư sửa chữa đáp: “… Không… không thành vấn đề…”

 

“À đúng rồi, bản vẽ thành phố tôi yêu cầu cậu vẽ trước đây đâu rồi?”

 

Hai chiếc râu trên đầu Đại sư sửa chữa bỗng run lên, hắn ta quay người lại, lôi từ trong đống phế liệu ra một cuộn giấy da đã ngả vàng: “… Đã vẽ xong… một số nơi có thể đã thay đổi… nhưng khung sườn chung thì không có gì khác biệt lắm…”

 

Cậu bé tìm một chiếc TV còn tương đối sạch sẽ, đặt cô bé tóc trắng xuống, chế nhạo: “Ông già như vậy rồi, còn nhớ rõ sao?”

 

Thực ra, mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng Đại sư sửa chữa trông không hề già, đường nét khuôn mặt phía sau cặp kính rất trẻ trung, môi dày, là kiểu môi cười bẩm sinh.

 

Đại sư sửa chữa đáp: “Là thành phố tôi tự tay thiết kế… sao có thể quên được?”

 

Hắn ta cõng mai ốc sên đi đến bên cạnh cô bé tóc trắng, ngồi xổm xuống, hai chiếc râu phát sáng, bao trùm lấy lỗ hổng lớn trên ngực cô bé. Lát sau, hắn ta lẩm bẩm: “Hỏng nặng quá… phải thêm tiền…”

 

“Sửa chữa cho cô bé, tiền nong không thành vấn đề.” Người đàn ông mặc áo choàng đen vừa nói, vừa mở cuộn giấy da ra. Bên trong là bản vẽ một thành phố thép khổng lồ, không chỉ thiết kế bên trên dày đặc, mà ngay cả phần ngầm dưới lòng đất cũng vô cùng phức tạp và kỳ quái.

 

“Đại nhân… Ngài thật là một khách hàng xộp…” Đại sư sửa chữa có chút cảm động nói, “Bên ngoài… ai cũng muốn lừa tôi… chỉ có ngài… là một người… làm ăn đàng hoàng…”

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen cúi đầu, xem xét cuộn giấy da một lúc, đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn cậu bé.

 

“Đồng Đồng, đến lượt con làm nhiệm vụ rồi.”

 

Cậu bé đang buồn chán ngẩn ngơ, nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Lần này cũng là nhiệm vụ thu hồi à?”

 

“Ừ.” Người đàn mặc ông áo choàng đen đáp, “Mục tiêu là L.”

 

Cậu bé nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Anh ta sắp chết à? Con nhớ ngài đã từng nói, với dị năng của anh ta thì có muốn chết cũng khó mà.”

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu ta vi phạm mệnh lệnh, triển khai lĩnh vực trong thành phố, tự tìm đường chết, người khác còn có thể làm gì được?”

 

“Nhưng, tại sao anh ta lại tự tìm đường chết?” Cậu bé vẫn chưa hiểu.

 

Người đàn ông mặc áo choàng đen: “Ai mà biết được.”

 

Cậu bé cũng không quá bận tâm đến câu trả lời, dù sao mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, nó đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nó rất vui vẻ. Nó xoa xoa bụng, có chút do dự, nói: “Vậy trước khi chết, anh ta có bằng lòng giao Hạch tâm cho con không? Trong thành phố rất nguy hiểm, nếu bị trì hoãn một chút thôi là có thể tiêu đời.”

 

Trước đây, nó giao hàng cho mẹ kiến chúa cũng chỉ là đến rìa thành phố giao hàng rồi đi ngay, L gan lớn, dám sống trong thành phố. Lần trước, nó lén lút lẻn vào lấy tài liệu L để trong hòm thư bỏ hoang cũng suýt bị “Người giám sát” phát hiện, suýt nữa thì đã bị tóm.

 

“Yên tâm đi.” Người đàn ông mặc áo choàng đen nói, “Cậu ta sẽ làm vậy.”

 

Cậu bé rất tin tưởng người đàn ông mặc áo choàng đen, không hỏi thêm gì nữa, vui vẻ nhận nhiệm vụ: “Vậy con đi đây!”

 

Nói xong, cậu bé chạy biến ra khỏi lĩnh vực.

 

Tên Đại sư sửa chữa này, không biết là sợ mưa bị thấp khớp hay mùa đông bị đau nhức xương khớp, mà trong lĩnh vực lúc nào cũng là ban ngày mùa hè, vậy mà lại không có lấy một cái điều hòa! Nó đã muốn tìm cơ hội chuồn ra ngoài từ lâu rồi!

 

Vừa hay địa điểm thực hiện nhiệm vụ lại là thành phố, còn có thể tranh thủ giao hàng kiếm thêm, thật tuyệt.

 

……..

 

Trong phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất.

 

Khi dòng chảy màu đen ập đến, Giản Minh Trạch lập tức bung dù phòng hộ không gian.

 

Khác với Từ Giai Khuê có thiên phú dị năng thiên về phòng thủ, anh ta là người hỗ trợ tấn công trong đội, dù phòng hộ không gian trong tiến hóa của anh ta có cấp bậc rất thấp, chỉ có thể đối phó với một số trường hợp khẩn cấp.

 

Giản Minh Trạch đã nghĩ rằng mình sẽ không trụ được lâu, nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là, dù phòng hộ hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản – những sợi tóc dày đặc như thể không gặp phải bất kỳ vật cản nào, xuyên qua lớp dù, quấn chặt lấy cánh tay anh ta, chui vào cơ thể anh ta.

 

Giản Minh Trạch nhanh chóng nhận ra, vội hét lên: “Tông Liễm! Cẩn thận! Đây là tấn công linh hồn!”

 

Thẩm Quyết liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của đòn tấn công trước mặt.

 

Phần lớn sức mạnh của hắn đã bị bản thân hắn tự phong ấn, bộ giáp ngoài do hệ thống cung cấp tuy có giúp hắn giải phong ấn một phần, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ trong nhận thức của hắn, thuộc về phạm vi con người.

 

Lưỡi đao hữu hình không thể chém đứt sức mạnh linh hồn vô hình, nhưng đây không phải là điểm yếu của hắn.

 

Ngược lại, thứ hắn không sợ nhất chính là tấn công linh hồn.

 

Ngay cả “Thương Bạch Chi Vương” gần đạt đến cấp 1 hắn cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, thì một đòn tấn công linh hồn cấp thấp… va chạm vào linh hồn của hắn chẳng khác nào gãi ngứa.

 

Hắn thản nhiên nhắm mắt, mặc cho dòng chảy màu đen tràn qua người mình. Trong đó, thậm chí còn có một số hình ảnh giống như trong phim kinh dị được dàn dựng công phu, há miệng, giơ nanh vuốt nhắm vào hốc mắt hắn lao tới.

 

Trông thì rất đáng sợ, nhưng thực chất lực sát thương bằng không.

 

Lúc này, một cảm giác mất trọng lượng dữ dội bất ngờ ập đến.

 

Trong lúc tóc đen cuồn cuộn, cả căn phòng như chiếc thang máy mất kiểm soát, đang lao xuống với tốc độ chóng mặt.

 

Rõ ràng với tốc độ rơi tự do như vậy, nếu không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, con người chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn.

 

Thẩm Quyết đang suy nghĩ về khả năng chịu đựng của bộ giáp ngoài, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài, dường như có thứ gì đó đã vỡ tan.

 

Ngay sau đó, thang máy đột ngột dừng lại.

 

Đèn đỏ trong phòng tắt ngúm, mái tóc đen cuồn cuộn cũng biến mất, chỉ còn lại một mảng tối đen như mực.

 

Thẩm Quyết bật đèn pin. Trong phòng vẫn là thi thể y tá mặc đồng phục đen nằm la liệt, nhưng những bệnh nhân bị giam giữ đã biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại các khoang sinh học vẫn đang không ngừng co giật…..

 

Chúng giống như những con sò biển nằm ngửa, sống nhờ chất dinh dưỡng được truyền qua các mạch máu nối với bức tường, có thể nhìn thấy bên trong vỏ sò là những viên ngọc trai đen hình người đang thai nghén.

 

Những “Bệnh nhân” vừa rồi, có lẽ chỉ là ảo ảnh do chúng ngụy trang.

 

Giản Minh Trạch bị tấn công linh hồn, khuôn mặt đau đớn nhắm chặt hai mắt, cau mày, đang ngồi bên cạnh một con sò.

 

Vỏ sò khổng lồ đã mở ra, lật nghiêng sang một bên, thò ra một chiếc lưỡi mềm màu trắng đục, to béo, muốn nuốt chửng anh ta vào trong.

 

Thẩm Quyết vung dao, đâm xuyên qua lưỡi con sò biển biến dị, cúi người vỗ vỗ lên mặt Giản Minh Trạch: “Tỉnh lại đi.”

 

Giản Minh Trạch mơ mơ màng màng mở đôi mắt màu hổ phách ra, nhìn thấy một mảng tóc trắng như tuyết mềm mại buông xuống trước mặt.

 

“Tông… đội trưởng Tông… Anh đến rồi sao…” Anh ta theo bản năng, nói.

 

Đây là mơ sao, tại sao đội trưởng Tông lại để tóc dài?

 

Không, không đúng… Không phải đội trưởng Tông…

 

Đây là con trai của đội trưởng Tông…

 

“Giản Minh Trạch, tỉnh táo lại!”

 

Giọng nói của đối phương trở nên lạnh lùng hơn một chút.

 

Giản Minh Trạch cố gắng tỉnh táo lại, nhớ đến những gì vừa xảy ra, lắc đầu cười khổ: “Không ngờ có ngày tôi lại bị một đòn tấn công bất ngờ như vậy lừa.”

 

Ai có thể ngờ được rằng, đòn tấn công linh hồn lại ập đến đột ngột như thế.

 

Phải nói là, quả nhiên không hổ là con trai của đội trưởng Tông, đối mặt với đòn tấn công linh hồn mạnh mẽ như vậy mà vẫn thản nhiên, dường như không hề bị ảnh hưởng.

 

Trong thời gian ngắn Giản Minh Trạch đã tiêu hao quá nhiều dị năng, lại bị tấn công linh hồn, không ngừng xoa xoa mi tâm, cả người trông như sắp rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào.

 

Thẩm Quyết để anh ta nghỉ ngơi trước, sau đó lần lượt đâm chết tất cả những con sò biển biến dị, hắn đi đến bên cạnh cửa, từ cửa sổ kính hình chữ nhật phía trên cửa nhìn ra ngoài.

 

Bên ngoài không còn là hành lang lúc trước, mà đã biến thành bức tường xi măng đỏ như máu, trên đó chi chít những dòng chữ cầu cứu.

 

Thẩm Quyết phỏng đoán, căn phòng này vốn dĩ là một cái bẫy, những con sò biển ngụy trang dụ người khác đến, y tá phụ trách giết người, nếu không giết được, tiếng chuông báo động vang lên quá lâu sẽ khiến căn phòng mất kiểm soát, đòn tấn công linh hồn bất ngờ ập đến chính là để ngăn cản bọn họ chạy trốn.

 

Chỉ là, không biết tại sao mà thang máy lại đột nhiên bị ép dừng lại, mái tóc đen đầy phòng cũng biến mất, bọn họ bị kẹt lại trong thang máy.

 

Hắn mở cửa phòng, bên dưới là vực sâu hun hút không thấy đáy, chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào.

 

Nếu phỏng đoán của hắn là đúng, thì bên dưới mới là nơi giam giữ bệnh nhân thực sự.

 

“Hệ thống?”

 

Hệ thống không phản hồi, chắc là lại mất kết nối rồi.

 

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn một lúc, cân nhắc con dao trong tay rồi đưa ra quyết định.

 

………

 

Cảm giác bay lượn là như thế nào?

 

Thẩm Quyết hiếm khi trải nghiệm.

 

Trong ký ức của hắn, phần lớn thời gian hắn di chuyển trên mặt đất, còn phần lớn thời gian nữa, bản thân hắn chính là bầu trời.

 

Ngay lúc nhìn thấy ánh sáng xuất hiện bên dưới, hắn cắm thanh trường đao vào tường.

 

Cùng với tia lửa bắn ra do ma sát, trường đao rạch một đường dài trên tường, làm giảm lực va chạm khi rơi xuống.

 

Hắn cúi đầu nhìn, bên dưới là một hàng gai nhọn, sau khi căn phòng mất kiểm soát rơi xuống sẽ bị đâm xuyên qua.

 

Còn trên bức tường bên cạnh, có một lối ra phát sáng.

 

Thẩm Quyết rút đao ra khỏi tường, nhẹ nhàng xoay người nhảy vào lối ra, hạ cánh an toàn.

 

Khác với dự đoán ban đầu là dị chủng hoành hành, nơi này lại là một bãi cỏ rộng lớn, chim hót hoa nở, cây cối râm mát.

 

Một tòa nhà mái đỏ tường trắng sừng sững ở phía xa. Trên đỉnh đầu lại là bầu trời màu xanh lam.

 

Hắn khẽ nheo mắt.

 

Nếu không phải thị lực hiện tại của hắn rất tốt, e rằng cũng không thể phát hiện ra, đây là ban ngày nhân tạo được chiếu sáng bởi màn hình mô phỏng có độ sáng cực cao.

 

“Đến bắt tớ đi! Đến bắt tớ đi!”

 

“Ha ha ha, Tiểu Cúc là đồ ngốc, không bắt được tớ đâu! Không bắt được tớ đâu!”

 

Tiếng nô đùa của trẻ con từ phía xa vọng lại.

 

Nơi hắn đi ra là một hốc cây, điều kỳ lạ là, từ bên trong có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, lại bị dây leo dày đặc che khuất.

 

Hắn thử dùng đao đâm vào, hốc cây vẫn ở đó, chỉ là lớp dây leo kia là hình chiếu giả, máy chiếu đặt trên một cành cây khuất ở phía sau.

 

Lúc này, Thẩm Quyết nghe thấy tiếng động từ trong bụi cỏ bên cạnh. Anh quay đầu lại, thấy một bé gái đang thò đầu ra từ sau gốc cây, tò mò nhìn hắn, trông rất đáng yêu.

 

Là Tiểu Nhã.

 

Tiểu Nhã phát hiện ra ánh mắt của hắn, cô bé có chút rụt rè trốn sau gốc cây, nhưng rất nhanh sau đó lại thò đầu ra, hai má ửng đỏ.

 

“Em… em chưa từng gặp anh ở trong viện, anh là bạn mới đến điều trị à?”

 

Thẩm Quyết không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ hỏi: “Em tên là gì? Ở đây điều trị bao lâu rồi?”

 

“Em họ Giang, tên Giang Đình Nhã, năm nay 6 tuổi, không thích ăn bí ngô, cũng không uống sữa, bị dị ứng với hành tây…” Bé gái chớp chớp mắt, khi được hỏi tên, cô bé như đọc thuộc lòng một tràng dài, sau đó nghiêng nghiêng đầu, “Điều trị bao lâu rồi nhỉ? Tiểu Nhã không nhớ rõ. Nhưng bác sĩ nói em sắp được xuất viện rồi.”

 

Lúc này, một giọng nữ trẻ trung vang lên từ phía xa.

 

“Các con ơi, đến giờ giải lao rồi, về thôi nào.”

 

“Em phải về rồi.” Bé gái nói, nhìn trường đao trong tay Thẩm Quyết, “Anh ơi, cất đồ chơi đi, nếu không, bác sĩ nhìn thấy thì sẽ tịch thu đấy.”

 

Nói xong, bé gái vừa chạy vừa nhảy chân sáo rời đi.

 

“Bây giờ bắt đầu điểm danh, những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe thấy đều phải hô to báo danh đấy!”

 

Bên kia, giọng nữ trẻ trung bắt đầu điểm danh.

 

Các bạn nhỏ lần lượt hô to “Có” khi nghe thấy tên mình.

 

Khi đọc đến một cái tên, giọng nữ hô “Lâm Đồng”, nhưng không có ai trả lời.

 

Giọng nữ lặp lại: “Lâm Đồng? Lâm Đồng có ở đó không, Lâm Đồng?”

 

Vẫn không có ai trả lời.

 

Sau khi điểm danh xong, giọng nữ đó nói: “Chỉ còn thiếu một đứa trẻ thôi. Sau khi tìm thấy, đứa trẻ không ngoan ngoãn sẽ bị phạt, vì đã làm lãng phí thời gian của mọi người. Các con, chúng ta cùng…..”

 

“Để tôi đi tìm, cô đưa bọn trẻ về trước đi.” Bên cạnh, một giọng nữ khác dịu dàng hơn, có vẻ lớn tuổi hơn cắt ngang.

 

Giọng nữ trẻ trung nói: “Vâng.”

 

Tiếng ồn ào của lũ trẻ dần xa.

 

Thẩm Quyết cầm đao, nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ mập mạp đang tìm kiếm trong rừng cây.

 

Hắn suy nghĩ một chút, không định che giấu nữa, trực tiếp bước ra. Hắn cần phải tóm một người để hỏi thăm tình hình.

 

Người phụ nữ mập mạp nhìn thấy hắn thì sững sờ, vội vàng chạy đến nói: “Đồng Đồng, mau về thôi, con lớn như vậy rồi, sao còn chơi trốn tìm với chúng ta như trẻ con thế?”

 

Thẩm Quyết nhận ra bà ta.

 

Chính xác hơn là nhận ra thi thể của bà ta.

 

Y tá trưởng Chương Thời Hòa đã chết trong phòng điều chế thuốc.

 

Hắn nhìn vào đôi mắt phản chiếu trên lưỡi đao trong tay, bộ dáng này là được đắp nặn theo sở thích của hắn, đáng lẽ ra không liên quan gì đến Lâm Đồng mới đúng.

 

Nhưng mà.

 

Bất kể lý do tại sao những người này lại nhầm hắn là “Đồng Đồng”, thì đây đúng là cách tốt để trà trộn vào căn nhà đó.

 

—-Bởi vì Hạch tâm lĩnh vực của Lâm Trạch, dường như có gì đó khác so với dự đoán của hắn.

 

…………..

 

Trong phòng thang máy.

 

Giản Minh Trạch đang ngồi thiền trên mặt đất, nhắm mắt hồi phục dị năng.

 

Vết thương trên người anh ta, với thể chất của dị năng giả thì có thể hồi phục rất nhanh, nhưng vết thương linh hồn thì không dễ dàng như vậy.

 

Hơn nữa, chiến đấu với cơ thể mang thương tích có thể cắn răng chịu đựng, nhưng chiến đấu với linh hồn bị thương sẽ dẫn đến dị năng hỗn loạn, không những không thể phát huy uy lực ban đầu, mà còn phản phệ ngược lại bản thân.

 

Đây cũng là lý do tại sao dị năng tấn công hệ “Linh hồn” lại đáng sợ như vậy.

 

Vẫn là do anh ta đã bất cẩn. Mặc dù tấn công linh hồn rất khó phòng thủ, nhưng nếu lúc đó rào chắn ý chí mạnh hơn một chút, sẽ tránh được rất nhiều tổn thương. Nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, anh ta đã không kịp phản ứng. Đây là một sai lầm nghiêm trọng, sau khi trở về phải viết bản kiểm điểm.

 

Tông Liễm phản ứng rất nhanh, hơn nữa khả năng chống đỡ loại tấn công này cũng rất mạnh, chắc là thường xuyên được đội trưởng Tông chỉ dạy… Nói đến đây, dị năng của Tông Liễm là gì nhỉ, đối phương vẫn chưa từng đề cập đến, nhưng anh ta rất muốn biết.

 

Đội trưởng Tông là “Thương bạch” cấp 2 hệ “Linh hồn”, là dị năng tấn công mạnh nhất được công nhận tại Trung tâm dị năng giả hiện nay. Cấp bậc dị năng có tính di truyền rất mạnh, tỷ lệ Tông Liễm cũng sẽ thiên về hướng này rất cao. Giản Minh Trạch thầm nghĩ.

 

Chờ đến khi cảm giác chóng mặt trong linh hồn vơi đi một chút, Giản Minh Trạch mở mắt ra, tìm kiếm tung tích của Tông Liễm.

 

Chỉ là, trong căn phòng trống rỗng, ngoại trừ xác dị chủng nằm la liệt, chỉ còn lại một cánh cửa hé mở đang lay động theo gió.

 

Giản Minh Trạch: “!!?”

 

Tông Liễm ra ngoài rồi?

 

Nơi nguy hiểm như vậy, vậy mà không nói một tiếng đã…..

 

Giản Minh Trạch lo lắng, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, lúc đang loạng choạng muốn đi đến bên cửa kiểm tra, thì nhìn thấy một bàn tay nắm lấy cánh cửa đang hé mở.

 

Bàn tay đó được xương trắng bao quanh, những chiếc gai nhọn tạo nên một vẻ đẹp hết sức kỳ dị.

 

Giản Minh Trạch: “Tông….. Đội trưởng Tông!”

 

Tảng đá lớn trong lòng anh ta hơi thả lỏng một chút, Tông Lẫm là anh hùng, là tín ngưỡng của đội thanh trừng thành phố, đối phương đã vào sương mù, điều đó có nghĩa là thảm họa này sắp được giải quyết.

 

Tông Lẫm bước vào, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, không tìm thấy người muốn tìm, liền hỏi Giản Minh Trạch: “Tôi đang tìm người. Cậu thử nghĩ xem có từng gặp qua chưa.”

 

Giản Minh Trạch còn tưởng rằng anh muốn tìm Tông Liễm, không ngờ Tông Lẫm lại nói tiếp.

 

“Cậu ấy tên Thẩm Quyết.” Tông Lẫm nói, “Áo khoác trắng, tóc đen dài, trông….. rất đẹp.”

 

Nếu như đổi màu áo và màu tóc cho nhau, thì đúng là Tông Liễm không thể nghi ngờ gì.

 

Nhưng hiện tại, những tính từ này lại khiến Giản Minh Trạch cảm thấy hơi lúng túng.

 

Trong bệnh viện, người mặc áo khoác trắng rất nhiều, tóc đen dài thì càng nhiều hơn, đẹp trai… là đẹp trai kiểu gì?

 

“Anh có thể miêu tả cụ thể hơn một chút được không?” Giản Minh Trạch nói.

 

Tông Lẫm mím môi, tìm kiếm trong đầu mình những tính từ nghèo nàn, nói: “Cao ráo, hơi gầy, là kiểu người có thể nhận ra ngay trong đám đông.”

 

Nghĩ ngợi một lúc, anh lại bổ sung.

 

“Tính cách… rất đáng yêu.”

 

Đáng yêu?

 

Đây là lần đầu tiên Giản Minh Trạch nghe thấy hai chữ “Đáng yêu” từ miệng đội trưởng Tông, hơn nữa còn không phải là đánh giá khách quan, mà là quan điểm chủ quan, mang ý nghĩa cá nhân rất lớn.

 

Giản Minh Trạch nhạy bén nhận ra bầu không khí mờ ám.

 

Theo anh ta thấy, một người bình thường lạnh lùng như đội trưởng Tông, hoặc là cả đời sẽ không bao giờ yêu ai, nếu đã yêu, nhất định sẽ một lòng một dạ, chung thủy đến cùng.

 

Rõ ràng người mà đội trưởng Tông đang lo lắng muốn tìm là ai đã được xác định, chắc chắn là người bạn đời, người yêu được đội trưởng Tông nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm qua, mẹ của Tông Liễm.

 

Như vậy, chỉ cần suy ngược từ ngoại hình của Tông Liễm là được!

 

Bỏ đi phần lạnh lùng, sắc bén giống đội trưởng Tông, đường nét thêm một chút dịu dàng của phái nữ, vẫn là tóc đen dài thẳng… Chỉ cần tưởng tượng thôi, thì ngoại hình này cũng không thể chỉ nói là xinh đẹp được, ít nhất phải là kiểu khuynh quốc khuynh thành.

 

Đội trưởng Tông vẫn là quá khiêm tốn rồi.

 

Nhưng mà, phụ nữ cao ráo, gầy gò, tóc đen, áo trắng, dung mạo khuynh quốc khuynh thành… Anh ta quả thực chưa từng gặp qua.

 

Vì vậy, anh ta chỉ có thể lắc đầu.

 

Lông mày Tông Lẫm đã nhíu chặt thành hình chữ “xuyên”, ngũ quan của dị năng giả rất nhạy bén, anh rất quen thuộc với khí tức của Thẩm Quyết, sau khi tiến vào mà sương mù, anh lần theo khí tức đi thẳng đến phòng phẫu thuật trên sân thượng kiểm tra, chỉ là, bên trong lại trống không.

 

Sau đó, khí tức của Thẩm Quyết như thể bị ai đó hoặc thứ gì đó xóa sạch, anh không thể cảm nhận được nữa.

 

Anh liếc nhìn Giản Minh Trạch, liếc mắt một cái đã nhận ra linh hồn anh ta bị thương, giơ tay ra, cách không trung vuốt nhẹ lên trán anh ta một cái: “Cậu ra khỏi màn sương mù trước đi, nơi này cứ giao cho tôi.”

 

Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa, dang đôi cánh xương ra.

 

Anh đã kiểm tra hết các khu vực phía trên, bây giờ chỉ còn lại trung tâm sâu nhất của màn sương mù.

 

Giản Minh Trạch cảm thấy thương thế của mình đã ổn định hơn một chút, cúi đầu cảm kích, nhìn Tông Lẫm không chút do dự rời đi, lại vội vàng nhắc nhở: “Đội trưởng Tông, mặc dù tôi biết anh rất lo lắng cho sự an toàn của bạn đời, nhưng con trai anh cũng đang ở trong màn sương mù đó, tình hình hiện tại có thể rất nguy hiểm.”

 

Anh ta nhớ lại trước đó khi mình hỏi Tông Liễm về mối quan hệ với cha cậu, Tông Liễm chỉ lạnh lùng nói “Tôi và Tông Lẫm không có quan hệ gì”.

 

Một đứa trẻ còn trẻ như vậy, nhìn qua thậm chí còn chưa thành niên, thực lực đã vượt xa bạn bè đồng trang lứa, thậm chí còn sánh ngang với các thành viên đội chính, khả năng phản ứng với đòn tấn công linh hồn bất ngờ còn mạnh hơn anh ta. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Tông Liễm đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt quanh năm suốt tháng.

 

Đội trưởng Tông vẫn là quá nghiêm khắc rồi.

 

Mặc dù nói là giữa người vợ bình thường yếu đuối và cậu con trai dị năng giả mạnh mẽ, người bình thường nhất định sẽ chọn cứu vợ trước.

 

Nhưng lúc hỏi thăm cũng không hề nhắc đến, ít nhiều gì cũng phải hỏi một tiếng chứ, như vậy có phải yên tâm quá rồi không… Hay cũng có thể nói là quá lạnh lùng rồi.

 

Giản Minh Trạch chỉ nghĩ thôi cũng thấy thương thay cho cậu thiếu niên.

 

Mạng của con trai cũng là mạng mà, có phải đồ tặng kèm khi nạp thẻ điện thoại đâu.

 

Nhìn Tông Lẫm đã dang đôi cánh nhảy ra khỏi cửa, Giản Minh Trạch sợ anh không nghe thấy lời mình vừa nói, vội vàng chạy đến, lớn tiếng gọi.

 

“Tông Liễm là một đứa trẻ ngoan, đội trưởng Tông, anh nhất định phải đưa nó trở về an toàn đó, tôi còn phải đích thân cảm ơn nó nữa!”

 

Đôi cánh xương của Tông Lẫm khẽ run lên, ngay cả tư thế bay cũng lệch đi một chút.

 

Từ lúc nào mà anh lại có thêm một đứa con trai vậy?

 

Nếu không phải thời gian cấp bách, tình hình hiện tại của Thẩm Quyết nguy nan, anh nhất định phải quay lại hỏi từng người một cho ra lẽ, từ Giản Minh Trạch cho đến các thành viên trong đội của cậu ta.

 

Còn bây giờ…..

 

Tông Lẫm cố gắng kiềm chế dị năng đang sôi trào trong người, bay về phía sâu hơn của màn sương mù.

 

………

 

Thẩm Quyết được trưởng khoa y tá mập mạp dẫn vào tòa nhà mái đỏ tường trắng, mấy cái cán dù màu đỏ trông giống như mấy cái nấm độc chụm đầu vào nhau, kiến trúc mang phong cách như cổ tích.

 

Lúc bước vào cửa, hắn nhìn thấy một tấm biển gỗ treo trên đó, được viết bằng nét chữ rất non nớt:

 

“Trung tâm điều trị tâm lý – Khu nội trú.”

 

Vừa bước vào cửa là tiếng cười nói, chạy nhảy của lũ trẻ, mấy cô y tá trẻ đẹp đang quản lý lũ trẻ, trên tay cầm khay đựng thuốc: “Xếp hàng nào, đến giờ uống thuốc rồi, uống thuốc xong sẽ được thưởng kẹo đấy.”

 

Một số đứa trẻ nghe nói được thưởng kẹo, lập tức ngoan ngoãn lại gần, uống thuốc xong thì nhận một viên kẹo sáng bóng, nhưng cũng có một số đứa trẻ vẫn trốn ở xa.

 

“Không uống không uống, thuốc đắng lắm, cháu không uống! Có kẹo cũng không uống!” Một đứa trẻ lè lưỡi về phía y tá, chạy trốn nhanh như khỉ.

 

Mấy cô y tá mặc đồng phục màu hồng, đi giày cao gót vội vàng đuổi theo – nhưng khác với đám y tá biến dị ở tầng trên, tốc độ của bọn họ tuy nhanh, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi của phụ nữ trưởng thành bình thường.

 

Mấy đứa trẻ dựa vào lợi thế nhỏ con, luồn lách trong đám đông và bàn ghế, khiến mấy cô y tá trẻ đuổi theo mệt đến mức thở hổn hển.

 

Vất vả lắm mới thuyết phục được mấy đứa trẻ uống thuốc, một cô y tá trẻ nhìn thấy Thẩm Quyết thì cầm khay thuốc đi tới.

 

“Lâm Đồng!” Gương mặt xinh đẹp của cô y tá trẻ lộ rõ vẻ tức giận, “Đến giờ tập trung lại không tập trung, hôm nay lại trốn đi đâu rồi hả! Cậu có biết cậu là đứa trẻ điều trị lâu nhất trong số những đứa trẻ mà tôi từng điều trị không hả!”

 

“Hôm nay! Nhất định cậu phải bị phạt!”

 

Cô y tá trẻ chống nạnh.

 

Thẩm Quyết lặng lẽ nắm chặt trường đao trong tay.

 

“Phạt cậu hôm nay uống thuốc không được uống nước, cũng không được thưởng kẹo!” Cô y tá trẻ dõng dạc tuyên bố.

 

Thẩm Quyết: “…”

 

Ngược lại, Chương Thời Hòa đứng bên cạnh lại lên tiếng phản đối: “Tiểu Khương à.”

 

Y tá Tiểu Khương: “… Được rồi được rồi, được uống nước, nhưng hôm nay cậu không được thưởng kẹo! Nhất định là không được!” Nói xong, cô bóc viên kẹo màu hồng cuối cùng trên khay ra, ném vào miệng mình.

 

Sau đó, cô phồng má, đưa viên thuốc con nhộng được bọc trong giấy bạc và cốc nước cho hắn.

 

Thẩm Quyết: “…”

 

Hắn lấy viên thuốc ra, đặt trong lòng bàn tay quan sát một chút.

 

Viên thuốc con nhộng hình bầu dục, bên trong là một số hạt nhỏ.

 

Viên thuốc này, hình dạng khiến hắn liên tưởng đến viên thuốc ấu trùng mà Lâm Trạch đưa cho mình trước đó.

 

Dù tốt hay xấu, cũng không thể tùy tiện uống được.

 

Chỉ là lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang đổ dồn về phía hắn. Hắn suy nghĩ một chút, đặt viên thuốc vào lòng bàn tay, đưa lên môi, giả vờ làm động tác bỏ vào miệng nuốt xuống, thực ra nhân lúc tay trái cầm cốc nước lên để chuyển hướng sự chú ý, ngón tay phải nhanh nhẹn chuyển động, viên thuốc đã trượt vào trong tay áo, rồi theo động tác buông tay của hắn, rơi vào túi áo khoác gió.

 

Những người có mặt ở đó đều không ai phát hiện ra.

 

Vẻ mặt tức giận của cô y tá trẻ dịu đi một chút, vì đang ngậm kẹo nên hai má vẫn phồng lên, cô nói với hắn: “Bác sĩ Lâm muốn cậu đến văn phòng của ông ấy một chuyến.”

 

Thẩm Quyết gật đầu, ánh mắt đảo qua những đứa trẻ trong sảnh, đứa nhỏ nhất mới hai ba tuổi, ngậm núm vú giả, quấn tã, đang tập đi, đứa lớn nhất cũng chỉ mười một mười hai tuổi.

 

Có lẽ hắn là đứa lớn tuổi nhất trong đám trẻ này.

 

Chương Thời Hòa nói: “Vừa hay tôi cũng phải đến văn phòng bác sĩ Lâm một chuyến. Đồng Đồng, dì đi cùng con nhé.”

 

Thẩm Quyết gật đầu. Có người dẫn đường, đương nhiên vẫn tốt hơn rồi.

 

Cậu cũng rất tò mò về “bác sĩ Lâm” này.

 

Những người biến mất ở tầng trên bao gồm cả trẻ em và bác sĩ.

 

Có vẻ như đã gặp được bọn trẻ rồi. Còn bác sĩ thì sao?

 

Chương Thời Hòa dẫn hắn đi về phía cầu thang gỗ ở góc đại sảnh, vì bà ta hơi mập nên cầu thang kêu lên kẽo kẹt.

 

Sau khi lên tầng hai, bà ta đột nhiên quay đầu lại, nói:

 

“Đồng Đồng, cất đồ chơi của con đi. Nếu không, để bác sĩ nhìn thấy thì sẽ bị tịch thu đấy.”

 

Trên thanh trường đao của Thẩm Quyết vẫn còn dính máu.

 

Thực ra, trên người hắn vẫn còn vết tích chiến đấu với dị chủng, cả người đầy máu, có lẽ ở bên ngoài người đi đường nhìn thấy sẽ hét lên.

 

Chỉ là, trong không gian lĩnh vực này, không biết vì sao, hắn lại bị nhầm là “Đồng Đồng”. Những người này không những không nhìn thấy dị trạng trên người hắn, mà còn coi thanh trường đao của hắn là đồ chơi.

 

Cách cất đao cũng rất đơn giản.

 

Chất liệu của nó vốn dĩ là một thể thống nhất với bộ giáp ngoài.

 

Thẩm Quyết giả vờ cất thanh trường đao vào trong áo khoác gió, thực chất thì đao đã nhanh chóng hòa tan vào trong, biến mất không thấy đâu nữa.

 

Chương Thời Hòa hài lòng gật đầu, dẫn hắn tiếp tục lên lầu, dừng lại trước một cánh cửa.

 

Khu nội trú của trung tâm điều trị nhìn từ bên ngoài có tổng cộng sáu tầng, Thẩm Quyết đếm, phát hiện ra bọn họ đã đến tầng cao nhất, tầng sáu.

 

Chương Thời Hòa xoay người lại, nói: “Đồng Đồng à, vào trong đó, bác sĩ hỏi gì thì con cứ trả lời như vậy. Phải ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm, cũng đừng tỏ vẻ khó chịu, tất cả những điều này đều là vì để sau này con về nhà có thể sống thật tốt, sẽ không bị đưa trở lại đây nữa.”

 

Người phụ nữ trung niên lộ rõ vẻ quan tâm trên khuôn mặt, thậm chí nơi khóe mắt còn ngân ngấn lệ: “Dì chăm sóc con bao nhiêu năm nay rồi, thật sự không muốn nhìn thấy con bị đưa trở lại đây lần thứ ba nữa.”

 

“Ngoan nào, mau vào đi.”

 

Vừa nói, bà ta vừa đẩy cửa cho hắn.

 

Căn phòng hướng về phía mặt trời, bên trong tràn ngập ánh nắng.

 

Vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi bên cửa sổ, mỉm cười với hắn: “Đồng Đồng? Bác sĩ đợi con lâu rồi, mau vào ngồi đi.”

 

Thẩm Quyết bước vào, Chương Thời Hòa đóng cánh cửa sau lưng hắn lại.

 

Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với vị bác sĩ, khoanh tay, quan sát ông ta.

 

Vị bác sĩ họ Lâm trước mắt, ngoại hình giống hệt Lâm Trạch. Ngũ quan ôn hòa nho nhã, nụ cười càng khiến người ta như tắm trong gió xuân.

 

Hoặc có lẽ ông ta chính là Lâm Trạch. Chỉ là, là Lâm Trạch trước khi biến thành dị chủng.

 

Thẩm Quyết rất nhạy bén với dị chủng. Sở dĩ dị chủng là dị chủng, là bởi vì khi gen bị thay đổi, chúng cũng đánh mất đi những thứ mà con người vốn có.

 

Còn vị bác sĩ Lâm trước mắt, trên người dường như vẫn còn tồn tại những đặc điểm đó.

 

Không chỉ có ông ta. Còn có cả Chương Thời Hòa mà hắn vừa gặp, và cả cô y tá trẻ Tiểu Khương kia nữa.

 

Đây cũng là lý do tại sao khi đến được hạch tâm của lĩnh vực, hắn không lập tức ra tay.

 

“Đồng Đồng.” Vị bác sĩ lên tiếng trước, “Theo lệ thường, trước khi xuất viện, bác sĩ cần phải hỏi con vài câu hỏi.”

 

Vừa nói, ông ta vừa mỉm cười hiền hậu: “Đúng vậy, con đã đạt yêu cầu, sắp được xuất viện rồi. Bây giờ là bài kiểm tra điều trị cuối cùng. Đừng căng thẳng, đều là những câu hỏi rất bình thường, con cứ trả lời theo kiến thức mà các thầy cô thường ngày dạy con là được.”

 

“Câu hỏi đầu tiên. Đồng Đồng, tên con là gì?”

 

Thẩm Quyết im lặng một lát, nhìn vào khuôn mặt của bác sĩ Lâm, thản nhiên đáp: “Lâm Đồng.”

 

“Rất tốt.” Bác sĩ Lâm vui vẻ cười, giọng nói tràn đầy khích lệ, “Câu hỏi thứ hai. Đồng Đồng, bình thường con thích làm gì nhất?”

 

Thẩm Quyết nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Lâm Trạch, đáp: “Vẽ tranh.”

 

“Tuyệt vời!” Bác sĩ Lâm nói, “Câu hỏi thứ ba, món ăn con ghét nhất là gì?”

 

Thẩm Quyết: “Rau mùi.”

 

“Xuất sắc! Vậy thì, câu hỏi thứ tư.” Bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm hắn, “Con có anh trai không?”

 

Thẩm Quyết: “…… Có.”

 

“Rất tốt rất tốt!” Bác sĩ Lâm cười rạng rỡ, lại nói: “Câu hỏi thứ năm, con cảm thấy, anh trai con là người như thế nào?”

 

Ông ta hơi do dự, cẩn thận lựa lời, hỏi: “Anh ấy cảm thấy lần điều trị trước của con chưa thành công, lại đưa con trở lại đây, con có vì vậy mà… hận người đó không?”

 

Ông còn chưa kịp đợi câu trả lời thì chiếc điện thoại trên bàn bác sĩ Lâm đã đột nhiên reo lên.

 

Bác sĩ Lâm đưa tay cầm điện thoại lên máy, sau khi nghe vài câu, sắc mặt ông đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ.

 

Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Lâm ôn tồn nói: “Có vẻ như bài kiểm tra điều trị của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Đồng Đồng, bố con đến đón con trước rồi. Bây giờ đang ở ngay ngoài cửa.”

 

Bác sĩ Lâm dừng lại một chút rồi bổ sung: “Hình như ông ấy rất lo lắng về tình trạng điều trị của con trong những năm qua, nên tính tình có chút nóng nảy. Khi gặp mặt, con nhớ phải dỗ dành ông ấy một chút. Đừng chọc ông ấy tức giận, dù có hung dữ thế nào thì ông ấy vẫn rất quan tâm đến con.”

 

Bố hắn?

 

Thẩm Quyết nhíu mày.

 

Không biết tại sao lại bị đám người này coi là Lâm Đồng, bây giờ hắn lại có thêm một ông bố?

 

Hắn sinh ra đã không có cha mẹ, lúc vừa xuyên qua, cơ thể này đã mồ côi cha mẹ, em trai mất tích, vì vậy chưa bao giờ hiểu rõ được định nghĩa của hai từ “Cha” “Mẹ” là gì. Người thân thiết nhất bên cạnh hắn cũng chỉ có mỗi Tông Lẫm mà thôi.

 

Một mình Tông Lẫm là đủ rồi.

 

Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, những thứ hắn muốn trải nghiệm lại rất nhiều, luôn phải có lựa chọn, không thể nào có tất cả mọi thứ được.

 

—— Nhưng đây cũng không phải là lý do để người khác tùy tiện nhét cho hắn một ông bố.

 

Cửa sổ phòng bác sĩ Lâm đối diện với cổng chính của khu nội trú.

 

Thẩm Quyết nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn xem thử đám người này rốt cuộc đã tìm cho hắn một người bố như thế nào.

 

Sau đó, hắn đã nhìn thấy, ở ngoài cổng chính, một người đàn ông cao lớn, sinh ra đã có một đôi cánh xương khổng lồ, đang bị một đám trẻ vây quanh với vẻ mặt tò mò, người đàn ông đó có mái tóc trắng và đôi đồng tử màu đỏ.

 

Dường như đối phương cũng cảm nhận được điều gì đó, ngước đôi mắt lạnh lùng, sắc bén lên nhìn về phía hắn ở trên lầu.

 

Ngay sau đó, Thẩm Quyết liền nhìn thấy vẻ mặt của đối phương thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.

 

Hết chương 45.

Chương 45

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên