Chương 46: Song sư (46)
Người mất tích là đáng sợ nhất, bởi vì bạn không biết bọn họ đóng vai trò gì trong một vụ án mạng, là người gây án hay là nạn nhân, và sẽ xuất hiện trở lại vào thời điểm nào.
Mặc dù chỉ có một mình Vạn Việt là nói rõ Hoàng Khách mơ ước Đường Hồng Đình, nhưng là nhân vật đáng nghi đầu tiên xuất hiện rõ ràng trong vụ án cũ này, vậy nên dù thế nào Quý Trầm Giao cũng phải điều tra rõ ràng.
Hoàng Khách không có bạn bè, nhưng từng giúp cha mình giao hàng, đây có thể được coi là công việc kiếm sống đầu tiên của hắn ta. Điều kết nối người bình thường với xã hội chính là sinh kế, chỉ có thể bắt đầu từ công việc của hắn ta mà thôi.
Nhưng cuộc điều tra này không tính là thu thập chứng cứ, cả Tịch Vãn và Thẩm Tê đều không phù hợp bằng một người – Lăng Liệp.
“Đội trưởng Quý, là muốn thực hiện lời hứa mua xe cho tôi sao?” Lăng Liệp đang uống trà chanh ở ven đường, hút ống hút nghe sột soạt.
Quý Trầm Giao: “…Lời hứa trong mơ của anh à?”
Lăng Liệp: “À, là mua điện thoại.”
Quý Trầm Giao nhìn Lăng Liệp, tên này đúng là rất thẳng thắn.
Thật là hết nói nổi.
Quý Trầm Giao: “Xe đạp thì có thể cân nhắc.”
Lăng Liệp cười một lúc: “Có việc gì?”
“Đến thị trấn Thương Thủy thăm dò một người.”
Trước đây cha Hoàng Khách làm công việc kéo cát cho công ty xây dựng, nhưng công việc này vất vả, ông chỉ làm đến khi Hoàng Khách tốt nghiệp cấp hai. Có lẽ vì không cần phải chu cấp cho con cái học hành nữa, lại tích góp được một ít tiền, ông vay tiền mua một chiếc xe tải nhỏ, chuyên chở hàng cho các xưởng chế biến thịt bò trong trấn, đương nhiên cũng có qua lại với các xưởng này. Hoàng Khách không chịu học hành, không tìm được việc làm, khi giúp cha làm việc cũng không tránh khỏi phải tiếp xúc với các nhà máy, cửa hàng này.
Lăng Liệp ăn mặc giống người địa phương, dễ dàng hòa nhập, nghe ngóng từng người, biết được những người từng hợp tác với cha con nhà họ Hoàng như bảo vệ, thủ kho, công nhân, kế toán, tất cả đều có ấn tượng tốt về Hoàng Khách – điều này khác hẳn với những gì đám lưu manh nói về Hoàng Khách.
Trong nhận thức của bọn họ, Hoàng Khách ít nói, nhưng làm việc nhanh nhẹn, chắc chắn, không hề than vãn. Tài xế xe tải thì không cần phải khuân vác, có công nhân phụ trách lên xuống hàng, nhưng lần nào Hoàng Khách cũng giúp đỡ, còn chuẩn bị sẵn một thùng nước trên xe, ai khát thì uống, không bao giờ so đo.
Đôi khi nhà máy thanh toán chậm, hoặc bỏ sót hóa đơn, Hoàng Khách sẽ chỉ ra chỗ sai, nhưng khác với thái độ chanh chua và nôn nóng của các tài xế khác, hắn ta chỉ khách quan chỉ ra, không giục giã, cũng không mắng mỏ, nhận được tiền xong thì tiếp tục hợp tác.
“Chúng tôi thích những tài xế như thế này, mọi người đều dùng sức lao động để kiếm miếng ăn, không ai nợ ai, kiểu người ba hoa chích chòe tôi còn sợ, chứ thằng nhóc Tiểu Hoàng này thật thà, tôi tin cậu ấy.”
“Chỉ là, sau này cậu ấy không còn hay đi giao hàng nữa, cái này thì chúng tôi cũng hiểu, có kiếm được bao nhiêu đâu. Lão Hoàng cũng lớn tuổi rồi, làm việc này không sao, chứ cậu ấy còn trẻ, cũng nên ra ngoài thử sức.”
“Cậu ấy ra ngoài làm gì ấy hả? Cái này thì tôi không biết. Nhưng cậu có thể đến Thái Loan mà hỏi, tôi nhớ hình như cậu ấy đi cùng người bên đó.”
Thái Loan cũng là một thị trấn, nằm ngay bên cạnh thị trấn Thương Thủy, giao thông tốt hơn thị trấn Thương Thủy, các sản phẩm chế biến từ thịt bò của thị trấn Thương Thủy về cơ bản đều phải qua thị trấn Thái Loan để vận chuyển đi nơi khác.
Lăng Liệp lại chạy xe ba bánh, lượn lờ đến thị trấn Thái Loan, hỏi han khắp nơi mới tìm được một người có thể biết Hoàng Khách. Người này họ Vương, trước kia cũng là tài xế, giờ mở một cửa hàng bán buôn hoa quả.
Lăng Liệp nói chuyện với ông chủ Vương về Hoàng Khách, ông chủ Vương nhiệt tình mời hắn ăn dưa hấu, kể lại chuyện tám năm về trước. Lúc đó anh ta đang trên đường đi giao hàng thì xe bị hỏng, hàng hóa cũng bị hỏng theo, Hoàng Khách đi ngang qua đã cứu giúp anh ta, thấy anh ta khó khăn quá còn cho ông ta vay 500 tệ.
Lúc đó hai người hoàn toàn không quen biết, số tiền này của Hoàng Khách đưa ra có lẽ sẽ mất trắng. Ông chủ Vương vì thế mà vô cùng cảm kích Hoàng Khách, sau khi vượt qua khó khăn thì thường xuyên đợi Hoàng Khách ở thị trấn Thái Loan, hai người cùng nhau đi giao hàng. Qua lại một thời gian thì thành anh em.
“Người anh em này của tôi, nhìn thì có vẻ hung dữ vậy thôi, chứ thật ra bụng dạ tốt lắm.”
Cứ thế đi giao hàng được nửa năm, ông chủ Vương nghe mấy thanh niên trong thị trấn nói đi đường dài ở phía Nam sẽ kiếm được nhiều tiền hơn ở quê, xe thì ông chủ cung cấp, chỉ có hơi vất vả chút thôi, phải đi từ Tây Nam đến Tây Bắc, Đông Bắc, chạy khắp cả nước, còn phải có người tin tưởng nhau để nương tựa.
Thế là ông chủ Vương khuyên Hoàng Khách cùng làm. Lúc đầu Hoàng Khách không muốn nhận việc này, nhưng không chịu được ông chủ Vương thuyết phục, thế là hai người cùng nhau rời quê, mỗi lần đi ít thì một tháng, nhiều thì nửa năm. Tuy vất vả nhưng túi tiền cũng dần đầy lên, cả hai đều rất vui.
“Chúng tôi làm được gần ba năm, đã hẹn nhau làm thêm năm năm nữa, kiếm đủ tiền thì tôi về mở cửa hàng, anh ấy thì về lấy vợ, ổn định rồi không chạy nữa. Nhưng anh ấy đột nhiên đến tìm tôi nói không làm nữa, tôi hỏi mãi anh ấy mới nói là bố mình bị bệnh, cần người ở bên cạnh chăm sóc, không thể đi đến phía Nam được nữa.”
Tính cả ba năm Hoàng Khách cùng ông chủ Vương chạy đường dài, chính là khoảng thời gian Hoàng Khách mất tích.
Lăng Liệp hỏi: “Ở lại bên cạnh chăm sóc người già cũng không phải là cách, anh ta kiếm tiền bằng cách nào?”
Ông chủ Vương vỗ đùi: “Tôi cũng nói thế mà! Nhưng anh ấy cứ nhất quyết không đi đến phía Nam, tôi hỏi vậy anh định làm gì? Tôi có tiền đây, anh cứ cầm mà dùng! Nhưng anh ấy không nhận, nói là muốn lên thành phố xem sao.”
Thành phố ở đây chính là thành phố Hạ Dung.
Ông chủ Vương lại nói, lần này Hoàng Khách rất cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, nhất định phải lên thành phố, nói là trên đó có người quen, có lẽ sẽ mua được thuốc rẻ, còn nói gì mà ở thành phố dễ kiếm việc làm hơn.
Sau khi Hoàng Khách đến thành phố Hạ Dung, ông chủ Vương liên lạc với hắn ta vài lần, lần nào hắn ta cũng đều nói rất tốt, đang tìm việc, còn nói là thuốc cho cha đã có nơi lo rồi. Nhưng ba tháng sau, ông chủ Vương không thể liên lạc được với Hoàng Khách nữa, điện thoại thì ngừng hoạt động, mấy tài khoản mạng xã hội cũng không tìm thấy người. Khi cha Hoàng qua đời, ông chủ Vương còn đến đưa tiền phúng điếu, anh ta vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi điện cho hắn ta, nhưng vẫn bặt vô âm tín.
“Tôi nghĩ bụng, chắc anh Khách bị người ta hãm hại rồi.” Vẻ mặt ông chủ Vương buồn bã: “Người như anh ấy, vừa thật thà lại hiếu thảo, nếu không có chuyện gì thì không thể nào chú Hoàng mất mà anh ấy không về được. Nhưng tôi lại không hiểu rốt cuộc anh ấy bị làm sao, tôi cũng không dám báo cảnh sát, nhỡ đâu anh ấy làm chuyện gì phạm pháp thì sao? Cũng là vì kiếm tiền mà bất đắc dĩ ….”
Quý Trầm Giao nghe xong thì trầm tư, việc Hoàng Khách mấy tháng không về nhà đã có lời giải thích, năm năm trước bỏ công việc cũ là vì cha bị bệnh nặng, còn đến thành phố Hạ Dung là để mua được thuốc giá rẻ, tìm được công việc kiếm tiền nhanh hơn.
Người quen mà hắn ta đã nhắc đến là ai?
Thuốc rẻ…. người quen….
Có lẽ Hoàng Khách có chút vấn đề về giao tiếp, người thân thiết nhất là ông chủ Vương, mà ông chủ Vương lại không thể hình dung ra người này là ai, vậy có nghĩa là không phải người bọn họ cùng quen khi chạy xe đường dài ở phía Nam, rất có thể là người cùng quê với Hoàng Khách. Chỉ là người cùng quê mà tìm đến, với tính cách của Hoàng Khách, chắc chắn là rất gấp gáp.
Quý Trầm Giao nhắm mắt, trước mắt hiện lên hình ảnh Vạn Việt. Cha dượng của Vạn Việt mở công ty dược phẩm sinh học, mà Vạn Việt du học trở về cũng là khoảng năm năm rưỡi trước, anh ta về thị trấn Thương Thủy khoe khoang sự giàu có và địa vị của mình cũng là vào khoảng thời gian đó.
Người quen mà Hoàng Khách nói có phải là anh ta không? Sau đó trong quá trình tiếp xúc đã xảy ra chuyện gì?
Vậy thì gan Vạn Việt cũng lớn thật đấy, Hoàng Khách đã từng tìm đến anh ta, việc hắn ta mất tích có thể có liên quan đến anh ta, vậy mà anh ta còn dám nhắc đến chuyện Hoàng Khách trộm nhìn Đường Hồng Đình vào thời điểm này, Hoàng Khách trả thù cho Đường Hồng Đình.
Quý Trầm Giao đột ngột mở mắt. Chính vì Hoàng Khách đã tìm đến Vạn Việt, nên Vạn Việt mới dám nói như vậy? Bởi vì một người mà cảnh sát vĩnh viễn không tìm thấy thì sẽ không thể phản bác lại lời anh ta được.
Ví dụ như một người đã chết.
Quý Trầm Giao trở lại trước máy tính, tìm kiếm công ty của cha dượng Vạn Việt, công ty dược phẩm Tường Thiên. Xếp hàng đầu là các thông tin về công ty cho ra mắt loại thuốc mới gì đó, lãnh đạo công ty tham gia hoạt động từ thiện, quyên góp bao nhiêu tiền cho các vùng nghèo khó. Xuống dưới là một số tin tức tiêu cực, ví dụ như đại diện y tế thao túng giá bất hợp pháp, nước thải và chất thải đổ ra môi trường không đúng tiêu chuẩn, lãnh đạo cấp cao phạm tội kinh tế bị bắt.
Nếu như Hoàng Khách gặp chuyện không may trong quá trình tiếp xúc với Vạn Việt, thì chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tường Thiên sau lưng Vạn Việt. Tường Thiên có vấn đề, điều này dường như cũng có thể giải thích được tại sao Vạn Việt không đến công ty của cha dượng mình làm việc.
Nhưng nếu bây giờ điều tra Tường Thiên, chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại, hơn nữa đội trọng án cũng không thể phân bổ nhiều nhân lực như vậy.
Quý Trầm Giao đến văn phòng đội trưởng, nói rõ tình hình hiện tại. Rồi anh lại nói thêm: “Tuy Vạn Việt có hai bằng đại học, nhưng tôi đã xem qua thành tích và biểu hiện hàng ngày của anh ta ở nước ngoài, anh ta căn bản là một kẻ học hành bê tha, dựa vào mẹ bỏ tiền ra để mua lấy địa vị hiện tại. Loại người này, ở lại trong công ty gia đình mình chẳng phải là tốt hơn sao? Mẹ nào cũng đều lo cho con mình, thế mà lại đẩy con ra ngoài, có lẽ là vì biết công ty gia đình mình có vấn đề gì đó có thể liên lụy đến Vạn Việt.”
Tạ Khuynh hỏi: “Vậy cậu định điều tra như thế nào? Cậu xoay sở được không?”
Quý Trầm Giao: “Không xoay sở được mới tìm đến anh đây.”
Tạ Khuynh cười: “Sư đệ à, cậu chỉ giỏi tìm phiền phức cho sư huynh cậu thôi.” Cảm thán xong, Tạ Khuynh lại nói: “Năm ngoái Tường Thiên có một lãnh đạo cấp cao bị bắt vì tội phạm kinh tế. Tôi đi xin giấy phép thăm tù, phái người đi nói chuyện với ông ta.”
Quý Trầm Giao thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn sư huynh.”
Nhà tù giam giữ lãnh đạo cấp cao của Tường Thiên ở một tỉnh khác, Tạ Khuynh nói là phái người đi, nhưng thực tế lại tự mình đi tàu cao tốc đến, ngày hôm sau mới có thể gặp được. Mà tối hôm đó, đội cảnh sát hình sự phân cục Nam Thành do Trần Tinh dẫn đầu đã phát hiện một xác chết nữ bên bờ kênh ở ngoại ô phía Nam….
Mặc dù vụ án Chương Húc Minh do có liên quan đến vụ án treo 12 năm trước nên giao cho đội trọng án thống nhất điều động, nhưng Quý Trầm Giao công nhận năng lực của Trần Tinh, cho Trần Tinh quyền tự chủ lớn nhất có thể. Trần Tinh không tìm được nghi phạm Lý Ngải Khiết thì không bỏ cuộc, mấy ngày qua liên tục đi thăm hỏi, kiểm tra camera giám sát, phát hiện Lý Ngải Khiết từng đến thôn Huân Thảo 2 ở ngoại ô phía Nam, người dân trong thôn có ấn tượng về cô ta, nói cô ta cứ lảng vảng trong thôn, như thể đang tìm ai đó.
Camera giám sát ở cửa hàng tạp hóa trong thôn cũng đã ghi lại được hình ảnh cô ta, cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai, đeo một chiếc túi sọc màu xanh đậm.
Lý Ngải Khiết đến bằng xe buýt nhỏ của thị trấn, không có ghi chép nào cho thấy cô ta đã bắt xe buýt về lại trung tâm thành phố. Trần Tinh điều động chó nghiệp vụ hỗ trợ, từng bước mở rộng phạm vi tìm kiếm. Ngày thứ ba, có người dân chủ động đến báo, nói là khi vào núi hái măng đã ngửi thấy mùi lạ.
Những người dân sống dựa vào núi này mũi rất thính, trong núi tùy theo mùa sẽ có các loại mùi quen thuộc, thứ mà bọn họ chưa từng ngửi thấy, nhất định là có vấn đề.
Trần Tinh chuyển hướng, đến khi mặt trời lặn thì chó nghiệp vụ đã tìm thấy thi thể được chôn dưới lớp bùn và cỏ mục.
Tháng năm nóng bức, sau khi đào thi thể lên thì bốc mùi hôi thối, ngực và bụng có ít nhất bốn vết dao đâm, không có đồ dùng cá nhân, nhưng quần áo thì giống với Lý Ngải Khiết mà camera trong cửa hàng tạp hóa đã ghi lại.
Xác chết được đưa về phân cục để giải phẫu, so sánh ADN cũng đang được tiến hành. Mặc dù danh tính vẫn chưa được xác nhận, nhưng Quý Trầm Giao và Trần Tinh đều đã đoán ra, đây chính là Lý Ngải Khiết.
Đêm đó, khám nghiệm tử thi và so sánh ADN đều đã hoàn thành, tim, gan và ruột của Lý Ngải Khiết đều bị đâm nghiêm trọng, tràn máu màng tim, mà ngoài vết thương chí mạng, đầu, vai, cánh tay còn có nhiều vết va đập, vết thương do giằng co, da đầu bị rách, có thể thấy trước khi chết cô ta đã từng chiến đấu đến chết với hung thủ.
Cảnh sát hình sự phụ trách giám sát Lý Ngải Binh đã trực tiếp đưa cậu ta đến phân cục. Lý Ngải Binh nhìn xác chị gái mình, từ từ quỳ xuống, miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng không phát ra tiếng.
Từ lúc cậu ta xuống xe cảnh sát cho đến khi nhận dạng tử thi xong, Quý Trầm Giao đều quan sát cậu ta. Cậu ta vẫn thể hiện sự mâu thuẫn – rất đau buồn, nhưng lại bình tĩnh lạ thường, cứ như đã sớm đoán trước được sự việc sẽ thành ra như vậy, chỉ là, thanh kiếm treo trên cao cuối cùng cũng đã rơi xuống mà thôi.
“Tôi cho người đưa cậu ta về, với bộ dạng này của cậu ta bây giờ cũng không thể phối hợp điều tra với chúng ta được.” Trần Tinh nói.
Quý Trầm Giao gật đầu: “Vất vả rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Quý Trầm Giao bị tiếng điện thoại đánh thức, Trần Tinh ở đầu dây bên kia nói: “Đội trưởng Quý, Lý Ngải Binh biến mất rồi!”
Việc cảnh sát giám sát Lý Ngải Binh không phải là đứng canh ở trước cửa hoặc dùng camera hướng vào cửa sổ để quay, mức độ nghi ngờ của cậu ta còn chưa đến mức đó. Cảnh sát chỉ cần nắm được lịch trình hàng ngày của cậu ta, biết cậu ta đang làm gì là được.
Mà hôm đó, Lý Ngải Khiết được xác nhận đã chết, trên đường Lý Ngải Binh trở về chỗ ở thì không nói một lời, nhưng nỗi đau buồn thì không thể che giấu được, cảnh sát đi cùng cũng cảm thấy thương xót. Trước khi vào nhà, cậu ta còn quay người lại cúi chào cảnh sát, cảm kích bọn họ đã đưa cậu ta về đến tận cửa.
Cảnh sát không khỏi an ủi cậu ta một câu: “Hãy nén bi thương, chúng tôi nhất định sẽ đưa hung thủ ra trước pháp luật.”
“Đưa ra trước pháp luật.” Lý Ngải Binh lẩm bẩm, khẽ lắc đầu.
Cảnh sát hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không sao.” Lý Ngải Binh cười khổ, quay người bước đi, bóng lưng cô đơn và hạ xuống thật thấp, “Cảm ơn các anh.”
Cảnh sát quay trở lại xe, vào rạng sáng ngủ thiếp đi. Sáng sớm tỉnh dậy kiểm tra camera giám sát theo lệ thì không thấy Lý Ngải Binh rời khỏi tòa nhà. Không lâu sau thì nhận được điện thoại của Trần Tinh, bảo anh ta sớm đưa Lý Ngải Binh đến để hỗ trợ điều tra, anh ta lên lầu gõ cửa, mãi mà không ai trả lời, kiểm tra lại camera giám sát thì phát hiện vào khoảng rạng sáng bốn giờ, có một ông lão tóc bạc đã rời khỏi tòa nhà.
Sau khi so sánh chiều cao, thể hình, cũng như thói quen đi lại, xác nhận người đó chính là Lý Ngải Binh!
“Tôi đã nói là Lý Ngải Binh có vấn đề rồi mà! Cậu ta miệng thì nói là có quan hệ tốt với chị mình như thế nào, nhưng mấy ngày Lý Ngải Khiết mất tích, cậu ta còn đi dạo trung tâm thương mại! Bình tĩnh quá mức!” Đội phó Trương Phong gầm lên, “Cậu ta đang đánh cược chúng ta không tìm thấy thi thể, như vậy cuộc sống của cậu ta sẽ không bị ảnh hưởng. Bây giờ thi thể đã tìm thấy rồi, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra cậu ta, vậy nên cậu ta mới bỏ trốn!”
Trần Tinh bị mắng đến đau cả đầu, những người truy tìm đều đã tỏa ra hết rồi, kỹ thuật hình sự cũng luôn cố gắng tìm kiếm tung tích của Lý Ngải Binh thông qua camera giám sát, tín hiệu điện thoại, nhưng tạm thời vẫn chưa có tin tức tốt lành nào.
Khác với Trương Phong, Trần Tinh không cho rằng Lý Ngải Binh đơn thuần là bỏ trốn. Nếu là trốn tội thì thời gian này Lý Ngải Binh có rất nhiều cơ hội. Chẳng lẽ Lý Ngải Binh đang đợi cảnh sát xác nhận Lý Ngải Khiết đã chết? Nhưng tại sao?
Đêm qua Quý Trầm Giao ngủ muộn, vốn còn hơi mơ màng, khi nhận được điện thoại thì lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng chạy đến nhà Lý Ngải Binh.
Trong camera giám sát, Lý Ngải Binh đeo một chiếc ba lô du lịch cỡ nhỏ, phần dưới phồng lên, nhìn có vẻ không đựng nhiều đồ. Trong nhà được dọn dẹp rất gọn gàng.
Đội viên phân cục đang cẩn thận tìm kiếm, Quý Trầm Giao cầm tấm ảnh chụp chung của hai chị em trên tường ti vi lên nhìn, anh cau mày suy nghĩ, Lý Ngải Binh lựa chọn trốn khỏi tầm mắt của cảnh sát vào thời điểm này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Đột nhiên, một đội viên phân cục hét lên trong phòng làm việc: “Đội trưởng Trần, đội trưởng Quý!”
Trong tay đội viên đó là một chiếc lọ thủy tinh kín, bên trong đựng các tinh thể dạng kim màu vàng. Quý Trầm Giao đeo găng tay, cẩn thận mở nắp lọ ra.
Tròng mắt Trần Tinh co lại: “Đây là…”
Quý Trầm Giao: “Thuốc nổ.”
Mấy người có mặt cùng hít vào một hơi khí lạnh, “Sao Lý Ngải Binh lại có thứ này? Cậu ta muốn làm gì?”
“Nguyên liệu chế tạo thuốc Z.” Trán Trần Tinh toát mồ hôi, hiếm khi căng thẳng như vậy, “Phải nhanh chóng tìm thấy Lý Ngải Binh ngay, nếu không…”
Quý Trầm Giao đặt lọ thủy tinh xuống, nhìn thời gian, tám giờ ba mươi phút, phần lớn các doanh nghiệp đều chín giờ mới bắt đầu làm việc, nếu như mục tiêu của Lý Ngải Binh là người đó thì vẫn còn thời gian!
Quý Trầm Giao: “Đội trưởng Trần, lập tức đến tòa nhà số 3 khu tài chính, Lý Ngải Binh đang ở công ty đầu tư Tuyền Diệu!”
Xe cảnh sát lao nhanh như xé gió, Quý Trầm Giao đã xin chi viện của cảnh sát đặc nhiệm thành phố. Giờ phút này, cuối cùng anh cũng đã hiểu ra mâu thuẫn của Lý Ngải Binh là như thế nào.
Lý Ngải Binh là người tham gia vào vụ án mạng 12 năm trước, cái chết của Lưu Ngọc Thuần, Chương Húc Minh đã cho cậu ta biết, có người đang thanh trừng những người đã từng tham gia. Mà người chị gái sống nương tựa với cậu ta đã mất tích, rất có thể chị gái là hung thủ giết Chương Húc Minh.
Tại sao chị gái của cậu ta lại ra tay, là vì cậu ta. Chị gái muốn bảo vệ cậu ta.
Nhưng chị gái lại không liên lạc với cậu ta nữa, có lẽ là đã bị một người khác hãm hại rồi. Một mặt cậu ta vừa chìm trong nỗi đau buồn vô hạn, một mặt lại cố gắng kiềm chế.
Vì cảnh sát vẫn chưa xác nhận chị gái cậu ta đã chết. Lỡ như vẫn còn sống thì sao? Lỡ như chị gái của cậu ta chỉ là bỏ trốn thì sao?
Cậu ta phải duy trì cái vẻ giả tạo sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào này.
Nếu chị gái bị người ta hãm hại, vậy thì hung thủ nhất định là người đó, cũng chỉ có thể là người đó.
Cậu ta đã chuẩn bị sẵn vũ khí, thậm chí còn có thuốc nổ – mặc dù tạm thời không thể biết vì sao cậu ta lại có những thứ này. Nhưng khi xác nhận chị gái đã chết, cậu ta sẽ không còn gì phải lo lắng nữa, cậu ta sẽ tìm người đó để trả thù.
Vạn Việt, người tham gia khác trong vụ án Đường Hồng Đình!
Giờ cao điểm đi làm, khu tài chính toàn là những nhân viên văn phòng mặc đồ công sở, bước chân vội vã, có người lái xe sang, có người trang điểm tỉ mỉ, có người đẩy cửa Starbucks, cầm cà phê và bánh mì sandwich bước ra.
Nơi này được cho là nơi có nhiều nhân tài nhất ở thành phố Hạ Dung.
Lý Ngải Binh xuống xe buýt, chen chân vào đám người này đi về phía tòa nhà trung tâm thương mại, cậu ta đã tháo mái tóc trắng dễ thấy xuống rồi, cũng đã thẳng lưng lên, nhưng bộ đồ thể thao màu đen và chiếc ba lô vẫn khiến cậu ta trông không hợp với những người xung quanh.
Có người tò mò đánh giá cậu ta, nghĩ bụng đây là người mới đến thực tập à? Tuy rằng mặt cũng không tệ, nhưng cách ăn mặc này cũng quá khác người rồi.
Lý Ngải Binh đổi ba lô ra trước ngực, đội mũ lưỡi trai lên, hòa cùng dòng người đi vào tòa nhà trung tâm thương mại. Công ty đầu tư Tuyền Diệu nằm ở trong tòa nhà này, chẳng bao lâu nữa, Vạn Việt sẽ đến.
Tay phải của Lý Ngải Binh đưa vào trong ba lô, mò mẫm tìm con dao dã ngoại trong ngăn bí mật.
Đó là một con dao rất sắc bén, đâm vào tim đủ để gây tử vong. Nhưng cậu ta không chắc có thể đối phó được với Vạn Việt ở nơi đông người. Cho nên cậu ta có phương án dự phòng thứ hai – thuốc Z ở dưới ngăn bí mật.
Cậu ta lạnh lùng nhìn những nhân viên văn phòng lần lượt đi qua, nhớ lại hồi nhỏ chị gái từng nói muốn trở thành người như vậy.
Là ai đã hủy hoại chị gái của cậu ta? Chính là anh ta, không, là đám súc sinh Vạn Việt đó!
Tắc đường, xe của cục cảnh sát và phân cục bị kẹt cứng trên đường, Quý Trầm Giao liên lạc với đồn công an ở khu tài chính, bảo bọn họ chú ý những người đáng ngờ có vẻ giống Lý Ngải Binh, lại gọi điện cho Vạn Việt.
Vạn Việt đang từ bãi đậu xe đi về phía tòa nhà trung tâm thương mại, nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, anh ta không vui cau mày, không nghe, bỏ điện thoại lại vào trong túi. Anh ta có rất nhiều lý do để giải thích – đang lái xe, đang bận mở cửa, đang họp, tóm lại là rất dễ dàng qua loa cho xong chuyện.
Vạn Việt phong độ ngời ngời bước vào đại sảnh tầng một, mỉm cười chào lễ tân. Nhưng anh ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khiến anh ta không thoải mái, như có một luồng hơi lạnh vừa ẩm ướt vừa buốt giá bao quanh cổ anh ta.
Anh ta nghi hoặc quay người lại, dòng người tản ra, để lộ ra Lý Ngải Binh đang từ phía sau bức tường thang máy đi ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tay trái của Lý Ngải Binh buông thõng bên hông, tay phải thì để trong ba lô. Mắt Vạn Việt đột nhiên mở to, khẩu hình miệng đang nói: Lý Ngải Binh?
Những nhân viên văn phòng theo bản năng nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng tản ra xung quanh, Vạn Việt theo bản năng lùi về sau một bước, anh ta muốn chạy.
Nhưng tay của Lý Ngải Binh đang giấu trong ba lô đã rút ra rồi, cùng lúc rút ra là một con dao dài bảy centimet, có rãnh thoát máu!
Tiếng thét chói tai vang lên trong tòa nhà, mọi người xô đẩy nhau chạy tán loạn, có người ngã xuống, có người đánh rơi giày cao gót. Trong nháy mắt Lý Ngải Binh lao về phía Vạn Việt, lưỡi dao trong tay đâm thẳng vào ngực Vạn Việt!
Nhưng cảnh tượng đẫm máu lại không xảy ra như tưởng tượng, Vạn Việt phản ứng nhanh, lại tránh được nhát dao đâm tới. Nhưng Lý Ngải Binh lao tới quá mạnh, anh ta tránh được dao, nhưng không thể hoàn toàn tránh được đòn tấn công, anh ta bị Lý Ngải Binh đè xuống đất. Trong lúc hai người giằng co, cảnh sát của đồn công an đã xông vào, “Dừng tay! Cảnh sát đây!”
Động tác của Vạn Việt chợt khựng lại, Lý Ngải Binh nhân cơ hội nhanh chóng nhặt dao lên, áp vào cổ anh ta.
Vóc dáng và sức lực của Vạn Việt đều lớn hơn Lý Ngải Binh, nhưng lúc này hoàn toàn không dám động đậy. Mồ hôi đã thấm đẫm bộ vest đặt may đắt tiền của anh ta, tim anh ta đập dữ dội, máu trong động mạch cổ cuồn cuộn, mỗi nhịp đập đều chạm sát vào đầu lưỡi dao lạnh lẽo.
Anh ta không hề nghi ngờ gì về việc Lý Ngải Binh sẽ đâm mạnh xuống người mình.
“Bỏ dao xuống!” Vụ án nghiêm trọng nhất mà đồn công an ở khu tài chính xử lý cũng chỉ là gây náo loạn do tranh chấp kinh tế, lúc này bọn họ cũng vô cùng căng thẳng, “Thả con tin ra!”
Lý Ngải Binh khống chế Vạn Việt chậm rãi lùi về sau, hét lớn: “Trong ba lô của tôi có thuốc Z!”
Lời này vừa thốt ra, tiếng thét kinh hãi lại vang lên, đám người lại bỏ chạy tan tác.
Đương nhiên là đồn cảnh sát không thể xử lý được, lập tức báo cáo với Quý Trầm Giao.
Không khí trong xe cảnh sát trở nên ngột ngạt, Quý Trầm Giao lập tức quyết định, cùng các thành viên khác của đội trọng án xuống xe chạy về phía ga tàu điện ngầm gần nhất.
Từ đây đến khu tài chính chỉ còn cách một trạm. Quý Trầm Giao bảo đồn cảnh sát trước tiên phải giữ chân Lý Ngải Binh, tổ chức sơ tán người dân.
“Chị gái tôi chết rồi, là anh giết đúng không?” Lý Ngải Binh đang trong trạng thái kích động tột độ, lại bất ngờ tỉnh táo lạ thường. Cậu ta khống chế Vạn Việt chặt chẽ, giọng nói rót thẳng vào tai đối phương, “Súc sinh, Vạn Việt, anh đúng là một tên súc sinh! Năm đó đáng lẽ tôi nên giết chết anh rồi!”
Vạn Việt kìm nén nỗi sợ hãi, thở hổn hển, anh ta nhỏ giọng nói chỉ có hai người mới nghe thấy: “Cậu mà làm vậy thì hai người chúng ta đều phải chết! Nghe tôi nói, cậu thả tôi ra, chuyện của chị gái cậu không phải do tôi làm…”
Lời còn chưa dứt, đầu dao đã đâm vào da, một vệt máu xuất hiện, Vạn Việt không dám động đậy nữa.
“Anh còn có mặt mũi mà ngụy biện à?” Lý Ngải Binh nói: “Không phải anh hại chết chị tôi thì là ai?”
Vạn Việt đau khổ vô cùng: “Tôi còn cách nào chứ? Là cô ta muốn giết tôi! Nếu tôi không hành động thì đã chết rồi!”
“Anh không đáng chết sao?” Lý Ngải Binh tức giận cười, “Hôm nay tôi sẽ giết anh ở đây, con dao này cho dù không giết được anh, thì thứ trong ba lô của tôi cũng đủ để nổ chết anh!”
Vạn Việt run rẩy nói: “Cậu muốn cùng tôi đồng quy vu tận?”
Lý Ngải Binh thê lương thảm thiết nói: “Mười hai năm trước, đáng lẽ tôi nên đồng quy vu tận với anh.”
Hết chương 46.