Chương 46: Thất Nhạc (06)

 

Chương 46: Thất Nhạc (06)

 

Cảnh sát Trương thuộc đồn cảnh sát phố Sơn Nga, người phụ trách điều tra vụ mất tích, đã đến Phân cục Bắc Diệp, vẻ mặt căng thẳng đến nỗi nói cũng lắp bắp. Nữ sinh mất tích tên là Lưu Ôn Nhiên, 17 tuổi, học sinh lớp 13, khối 12 trường Trung học số 10. Khi nhận được tin báo của nhà trường, anh ta cứ nghĩ đây chỉ là một vụ học sinh bỏ nhà đi – hàng năm cứ đến năm lớp 9, lớp 12 lại có học sinh vì áp lực học tập quá lớn hoặc lý do khác mà bỏ nhà ra đi. Sau khi đến trường tìm hiểu tình hình, anh ta cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường, nào ngờ mẫu ADN vừa thu thập được lại trùng khớp với dữ liệu của Đội Hình sự phân cục Bắc Diệp, chẳng lẽ vụ việc anh ta đang xử lý lại là một vụ án hình sự?

 

Trần Tranh nói: “Đồng chí Trương, anh đừng vội, chúng tôi chỉ tìm thấy ADN của Lưu Ôn Nhiên trong một vụ án khác, hiện tại vẫn chưa rõ cô bé có liên quan hay không. Anh cứ từ từ nói.”

 

Cảnh sát Trương liếc nhìn Khổng Binh, chính Khổng Binh là người đã gọi điện thoại, gần như gào thét vào điện thoại bảo anh ta lập tức đến Cục, ai ở đồn cảnh sát cũng ngại tiếp xúc với Đội Hình sự, anh ta cũng không ngoại lệ.

 

Trần Tranh quay đầu lại, “Đội trưởng Khổng.”

 

Khổng Binh đang nhìn chằm chằm vào cảnh sát Trương với vẻ mặt dữ tợn, nghe thấy tiếng gọi liền cau mày nói: “Hả?”

 

Trần Tranh nói: “Hay là anh đi rót cốc nước đi? Còn nữa, đừng có đi tới đi lui mãi thế, tôi nhìn mà chóng mặt.”

 

Khổng Binh tặc lưỡi, vừa rót nước vừa lầm bầm: “Cậu cũng biết chóng mặt à?”

 

Cảnh sát Trương thấy Khổng Binh bị đuổi đi, mà lại bị người đàn ông có vẻ ngoài ôn hòa trước mặt đuổi đi, liền nghĩ chắc Trần Tranh là lãnh đạo mới được điều đến, chuyên quản lý Khổng Binh, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Chuyện là thế này, nữ sinh này là học sinh nội trú, người đầu tiên phát hiện ra cô bé mất tích là giáo viên chủ nhiệm của em ấy …”

 

Lớp của Lưu Ôn Nhiên là lớp bình thường ở trường Trung học số 10, so với lớp chọn thì áp lực không lớn lắm. Ngoại hình của cô bé được coi là nổi bật ở trường, đặc biệt là mái tóc dài như thác nước, rất thu hút ánh nhìn.

 

Học sinh trung học mất tích, hướng điều tra thông thường không gì khác ngoài: Bị bạo lực học đường, yêu sớm, học hành sa sút, mâu thuẫn với bạn cùng phòng,…. Cảnh sát Trương điều tra theo những hướng này, phát hiện ra mặc dù Lưu Ôn Nhiên xinh đẹp, có rất nhiều người thầm mến, nhưng cô bé chưa từng yêu đương. Điều này đã được người bạn thân nhất của cô bé xác nhận. Vậy nên có thể loại trừ khả năng yêu sớm.

 

Cô bé cũng chưa từng bị bạo lực học đường, bầu không khí lớp 13 khá hòa đồng, giữa các nữ sinh có nhóm nhỏ, nhưng không có hành vi bài xích. Thành tích của Lưu Ôn Nhiên ở mức trung bình, hầu như tham gia tất cả các hoạt động tập thể, ai thiếu tiền, ai ốm đau, cô bé cũng chủ động giúp đỡ, vì vậy rất được mọi người yêu mến.

 

Khả năng học hành sa sút cũng có thể, kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, thứ hạng của cô bé so với đầu năm học có tụt hạng. Nhưng chỉ tụt vài bậc, không đến mức khiến cô bé nghĩ quẩn chứ?

 

Giáo viên chủ nhiệm họ Trương, học kỳ này mới tiếp quản lớp 12, không hiểu rõ lắm về tình hình của Lưu Ôn Nhiên, chỉ nói cô bé luôn ngoan ngoãn, tính cách cũng rất hoạt bát, là kiểu người rất khó xảy ra mâu thuẫn với người khác, không hiểu sao cô bé lại mất tích.

 

Trần Tranh cầm bức ảnh của Lưu Ôn Nhiên lên, cô gái trong ảnh cười rạng rỡ, mái tóc dài phản chiếu ánh nắng rực rỡ. “Vừa nãy anh nói, ai thiếu tiền, Lưu Ôn Nhiên cũng đều sẽ giúp đỡ?”

 

Cảnh sát Trương gật đầu, “Hình như cô bé rất hào phóng, học sinh với nhau mượn tiền thường chỉ là số tiền nhỏ. Có vấn đề gì sao, thầy Trần?”

 

Trần Tranh nói: “Trong môi trường học sinh, liên quan đến tiền bạc, cho dù là số tiền nhỏ cũng có thể có vấn đề.”

 

Cảnh sát Trương không hiểu lắm, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp thu, “Vậy chúng tôi sẽ đi xác minh lại.”

 

Khổng Binh quay lại, đặt cốc nước dùng một lần lên bàn, động tác hơi mạnh, nước bắn ra ngoài. Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại của cảnh sát Trương lại dậy sóng.

 

Trần Tranh đẩy cốc nước về phía anh ta, “Ngoài những điều này, còn thông tin gì nữa không?”

 

Cảnh sát Trương uống một ngụm nước để trấn tĩnh, “Bạn học của Lưu Ôn Nhiên nói rằng dạo này cô bé có chút khác thường.”

 

Chưa đợi Trần Tranh lên tiếng, Khổng Binh đã nghiêm nghị hỏi: “Khác thường chỗ nào?”

 

Suýt chút nữa thì cảnh sát Trương bị sặc nước, vẻ mặt đau khổ nói: “Chẳng phải tôi còn chưa kịp tìm hiểu kỹ thì đã bị anh gọi đến đây rồi sao?”

 

“Anh…”

 

Trần Tranh ngăn Khổng Binh lại, “Vậy thì, đồng chí Trương, anh xem, có thể Lưu Ôn Nhiên có liên quan đến một vụ án mạng mà đội chúng tôi đang thụ lý, đội trưởng Khổng muốn tiếp nhận để điều tra, những gì bên anh chưa kịp điều tra, chúng tôi sẽ tiếp quản, nhưng cần sự phối hợp của các anh, được chứ?”

 

Cảnh sát Trương cầu còn không được, vội vàng nói: “Được được! Thầy Trần, tôi nghe theo thầy! Thầy nói điều tra thế nào, chúng tôi sẽ điều tra theo thế ấy!”

 

Cảnh sát Trương vừa đi, Khổng Binh liền quay sang Trần Tranh, mặt mày sa sầm, giọng điệu mỉa mai: “Còn ‘đội chúng tôi’, chủ nhiệm Trần à, từ khi nào thì cậu từ cán bộ nghiên cứu thành người của đội chúng tôi vậy?”

 

Trần Tranh đã sớm nhận ra Khổng Binh là người dễ đối phó, liền lấy thẻ công tác tạm thời của Phân cục Bắc Diệp ra lắc lắc, “Đây chẳng phải là do đội trưởng Khổng đưa sao? Trả anh nhé?”

 

Khóe mắt Khổng Binh giật giật, lại nói: “Tôi chưa nói là muốn tiếp nhận vụ án này, cậu tự ý quyết định thay tôi à?”

 

“Ồ, cũng được.” Trần Tranh thản nhiên gật đầu, đi ra cửa, bước chân càng lúc càng nhanh, sau đó trực tiếp chạy mất.

 

Khổng Binh thấy không ổn, vội vàng đuổi theo: “Mẹ kiếp! Đứng lại! Cậu muốn đi đâu?”

 

Trần Tranh không quay đầu lại, “Không phải anh nói không muốn tiếp nhận vụ án này sao? Đồng chí Trương còn chưa đi xa, tôi gọi anh ta quay lại.”

 

Tóc Khổng Binh như muốn dựng đứng vì tức giận, “Trần Tranh! Cậu đứng lại cho tôi!”

 

“Chuyện gì vậy?” Minh Hàn đột nhiên xuất hiện trên hành lang, trên mặt còn mang theo vẻ hóng chuyện, “Sao lại gọi thẳng tên thầy Trần nhà chúng ta vậy?”

 

Khổng Binh vốn tính nóng như lửa, lại còn đang bực tức với Trần Tranh, bị Minh Hàn hỏi vậy mới nhận ra mình vừa mất bình tĩnh, anh ta nghiêm mặt nói: “Không có gì, chỉ là vụ án ở trường Trung học số 10 …”

 

Khổng Binh tóm tắt sơ lược tình hình, kỳ thực Minh Hàn đã ở đó từ lúc cảnh sát Trương được gọi đến, đương nhiên là biết rõ ngọn ngành, “Vậy là thầy Trần nhà chúng ta sai rồi, sao cứ chọc anh giận hoài vậy? Theo tôi, anh ở lại đi, tôi đi với thầy ấy đến trường Trung học số 10 xem sao.”

 

Đương nhiên Khổng Binh cũng không định ở lại Cục, bèn cùng Minh Hàn xuống lầu, Minh Hàn đuổi theo Trần Tranh, Khổng Binh thì tìm người đến đồn cảnh sát phố Sơn Nga.

 

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

 

Trần Tranh cũng chỉ làm bộ làm tịch, làm sao có thể thực sự gọi cảnh sát Trương quay lại. Thông tin từ đồn cảnh sát rất sơ sài, anh phải đích thân đến trường Trung học số 10 một chuyến. Xe vừa nổ máy, đột nhiên có một bóng người lao đến, người đó chẳng thèm chào hỏi gì, cứ trực tiếp ngồi phịch xuống ghế phụ. Trần Tranh há miệng định nói thì Minh Hàn đã thắt dây an toàn xong, chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngây thơ, “Dây an toàn thắt xong rồi, còn gì dặn dò nữa không anh?”

 

Trần Tranh: “…”

 

Vừa rồi anh định nói gì nhỉ?

 

…………

 

Tin tức về việc có học sinh lớp 12 mất tích đã lan truyền khắp trường Trung học số 10, mặc dù Trần Tranh không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng khi đến trường vẫn thỉnh thoảng bị chú ý, thính giác của anh rất tốt, nghe thấy có học sinh bàn tán….

 

“Người kia là cảnh sát à? Đến điều tra vụ mất tích.”

 

“Chưa từng gặp bao giờ, chắc chắn không phải giáo viên.”

 

“Trời ơi cảnh sát không mặc đồng phục, nghiêm trọng rồi! Cảnh sát chìm cũng đến, trường mình sắp có chuyện lớn rồi!”

 

Trần Tranh nhìn chiếc áo khoác da lộn của mình, thầm nghĩ anh cũng không phải cố tình mặc thường phục đi điều tra, đồng phục của Viện nghiên cứu không thích hợp mặc đến đây, Phân cục cũng không cấp cho anh đồng phục cảnh sát.

 

Giáo viên chủ nhiệm khối 12 biết có người của phân cục đến, bèn mời Trần Tranh đến văn phòng trước khi anh kịp tìm giáo viên và học sinh, bắt đầu nói những lời khách sáo, lúc thì nói học sinh lớp 12 áp lực thi cử nặng nề, tinh thần cũng căng thẳng, mong cảnh sát đừng kích động các em, lúc thì nói chuyện này ảnh hưởng rất tiêu cực đến nhà trường, tốt nhất là nên kiểm soát thông tin… Nói chung là yêu cầu cảnh sát “kiềm chế” trong quá trình điều tra.

 

Trần Tranh đã xử lý những trường hợp như vậy rất nhiều, nên vẫn rất bình tĩnh, “Kiềm chế là kiềm chế thế nào? Không hỏi gì hết à?”

 

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng xua tay, “Đương nhiên là không phải, ý tôi là cố gắng hết sức đừng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của thầy trò trong trường.”

 

Trần Tranh cười cười, “Vậy thì tôi nói thẳng, kể từ khi Lưu Ôn Nhiên mất tích, cuộc sống bình thường của thầy trò đã bị ảnh hưởng rồi. Vừa vào trường, tôi đã nghe học sinh bàn tán về việc Lưu Ôn Nhiên mất tích như thế nào, tại sao lại mất tích. Chẳng phải đây cũng là một loại ảnh hưởng sao?”

 

Giáo viên chủ nhiệm đành phải nói: “Đúng, đúng. Nhưng mà…”

 

Trần Tranh nói: “Điều tra không triệt để, đối với vụ án hình sự mà nói, chẳng khác nào không điều tra.”

 

Giáo viên chủ nhiệm giật mình, “Vụ án, vụ án hình sự?”

 

Trần Tranh nói: “Có khả năng đó. Chủ nhiệm Vương, chúng tôi cũng muốn tìm thấy Lưu Ôn Nhiên càng sớm càng tốt. Chỉ khi nào tìm được người, ảnh hưởng của sự việc này mới giảm bớt, rồi biến mất. Thầy thấy có đúng không?”

 

Giáo viên chủ nhiệm im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc, “Tôi hiểu rồi, chúng tôi cũng muốn sớm tìm được học sinh.”

 

Buổi chiều lớp 13 có tiết thể dục, các nam sinh phần lớn đều chơi bóng, các nữ sinh và một số ít nam sinh tụ tập lại bàn tán về chuyện của Lưu Ôn Nhiên. Trần Tranh nghe một lúc, đại khái biết được những ai có quan hệ thân thiết nhất với Lưu Ôn Nhiên.

 

Thấy cảnh sát đến, các học sinh ngừng nói, Trần Tranh gọi tên một nữ sinh, “Em Vương Khả, có thể qua đây một lát được không?”

 

Vương Khả nhìn sang bên cạnh, kéo theo một nữ sinh đi cùng, cả hai đều là bạn cùng phòng của Lưu Ôn Nhiên. Vương Khả nói: “Các anh đã hỏi chúng em rồi, cả ngày nghỉ cuối tuần Ôn Nhiên đều không về ký túc xá, trước đây bạn ấy cũng thường xuyên như vậy, nếu không phải cô Trương đột nhiên hỏi thì em cũng không nhận ra bạn ấy mất tích.”

 

Trần Tranh nói: “Ký túc xá của các em có thường xuyên rủ nhau đi ăn uống không? Tiền sinh hoạt phí các em thu như thế nào?”

 

Vương Khả hơi ngạc nhiên, “Chuyện này có liên quan gì đến việc Ôn Nhiên mất tích sao?”

 

“Nghe nói em ấy là người rất hào phóng.” Trần Tranh nói: “Nhưng hào phóng chỉ là cách nói chung chung, tôi muốn biết chi tiết hơn. Biết càng nhiều, hy vọng tìm thấy em ấy càng lớn.”

 

Vương Khả hiểu ra, cùng bạn cùng phòng cùng nhau nói, nhà Lưu Ôn Nhiên khá giả, không phải kiểu giàu có xa hoa, nhưng rất chịu chi cho con gái, Lưu Ôn Nhiên dễ dàng rút ra được vài trăm tệ, thỉnh thoảng có ai thực sự hết tiền, cô bé sẽ mời người đó ăn cơm, cũng không cần người ta trả. Nhưng mà, về cơ bản thì mọi người vẫn sẽ trả lại tiền.

 

Trần Tranh hỏi, có bao giờ Lưu Ôn Nhiên chủ động nói về hoàn cảnh gia đình của mình không, ví dụ như bố mẹ làm nghề gì, mỗi tháng cho bao nhiêu tiền tiêu vặt. Vương Khả suy nghĩ một lúc thì nói là không, nhưng cô bé và những người khác đều ngầm thừa nhận, nhà Lưu Ôn Nhiên giàu có.

 

Sự thừa nhận ngầm này, một phần xuất phát từ sự hào phóng của Lưu Ôn Nhiên, hai là vì tóc của Lưu Ôn Nhiên được chăm sóc rất kỹ lưỡng, lại có rất nhiều kẹp tóc. Trường Trung học số 10 yêu cầu học sinh mặc đồng phục, nhưng không ép buộc nữ sinh phải cắt tóc ngắn, vì vậy tâm lý làm đẹp của các nữ sinh đều thể hiện trên mái tóc. Lưu Ôn Nhiên có thể chăm sóc cho mái tóc dài như vậy, điều kiện kinh tế chắc chắn không tồi.

 

Đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên vang lên một tràng cười. Tiếng cười này nghe rõ ràng là mang theo ác ý, Trần Tranh lần theo tiếng cười nhìn sang, là một nữ sinh tóc ngắn. Vương Khả cũng nghe thấy, trừng mắt nhìn nữ sinh kia, “Ngao Nhan, Ôn Nhiên đang mất tích, cậu cười là có ý gì?”

 

Nữ sinh tên Ngao Nhan khinh thường nói: “Cười bọn cậu cung cấp thông tin giả cho cảnh sát, tôi khuyên bọn cậu đừng nói nữa, nhỡ đâu ảnh hưởng đến việc cảnh sát điều tra, các cậu nói xem là đang giúp Lưu Ôn Nhiên hay hại cô ta?”

 

Vương Khả và bạn cùng phòng đều tức giận nói: “Nói cái gì mà chúng tôi cung cấp thông tin giả? Ôn Nhiên như thế nào chúng tôi biết rõ nhất! Cậu không thích bạn ấy thì cũng đừng có gây rối vào lúc này!”

 

Ngao Nhan đảo mắt, phẩy tay, “Được rồi, tôi không gây rối nữa, ai thèm quan tâm đến chuyện bao đồng của bọn cậu chứ.”

 

Trần Tranh không lập tức đuổi theo Ngao Nhan, mà bảo Vương Khả dẫn mình đến ký túc xá. Đáng lẽ ra anh là nam giới thì không được ra vào ký túc xá nữ, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, nhà trường cũng đã cấp giấy chứng nhận, quản lý ký túc xá sau khi xem giấy tờ thì thở dài, “Bạn học Lưu rất lễ phép, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tranh nhân tiện bảo quản lý ký túc xá lên lầu cùng, trên đường nghe bà nói về ấn tượng của mình với Lưu Ôn Nhiên. Hóa ra sự hào phóng của Lưu Ôn Nhiên còn thể hiện ở việc đối xử với quản lý ký túc xá, quản lý ký túc xá nhớ hồi mùa hè năm nay, trời nóng không chịu nổi, Lưu Ôn Nhiên đã mấy lần mua cho bà kem đậu xanh. Mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng quản lý ký túc xá vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

 

Cửa phòng ngủ được mở ra, có lẽ biết cảnh sát sẽ đến, các nữ sinh đã dọn dẹp qua, nhìn sạch sẽ không tì vết, giống như phòng mẫu trong quảng cáo tuyển sinh. Trần Tranh dở khóc dở cười, anh càng muốn nhìn thấy môi trường ký túc xá nguyên bản hơn.

 

Một phòng ngủ ở bốn người, giường tầng, vị trí của Lưu Ôn Nhiên ở gần cửa ra vào, trên bàn để sách vở, cốc nước, đồ dùng rửa mặt…

 

Trần Tranh cầm sữa rửa mặt, nước hoa hồng, kem dưỡng da lên xem xét kỹ lưỡng, sau đó mở tủ quần áo ra. Bên trong chỉ có vài chiếc áo len, đồ lót. Ở ngăn kéo dưới cùng, còn có hai đôi tất bị rách lỗ chỗ.

 

Anh đặt những thứ đã xem xét xong về chỗ cũ, đóng cửa tủ lại.

 

Nếu không phải học sinh nói, Lưu Ôn Nhiên nhà giàu có, tính cách hào phóng, thì nhìn từ những vật dụng cá nhân này, anh không thể nào rút ra được kết luận như vậy.

 

Trường học có quy định về trang phục, nhưng học sinh nhà thực sự giàu có, trong tủ quần áo sẽ để quần áo mặc vào cuối tuần, ít nhất cũng phải có một bộ đồ hiệu ở đẳng cấp học sinh. Lưu Ôn Nhiên thì không có. Hơn nữa, sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da mà cô bé sử dụng cũng rất rẻ tiền. Ngược lại, trong hộp đựng đồ trang điểm của cô bé lại có rất nhiều kẹp tóc tinh xảo.

 

Rời khỏi ký túc xá, Trần Tranh tìm kiếm những chiếc kẹp tóc mà mình đã nhìn thấy, mặc dù đẹp mắt, nhưng đều rất rẻ.

 

Hình ảnh về Lưu Ôn Nhiên trong tâm trí anh đã rõ ràng hơn một chút, cô bé có một chút tiền, nhưng chưa đến mức giàu có, do có quy định về đồng phục, nên cô bé không cần phải tiêu tiền vào quần áo. Những đứa trẻ ở độ tuổi này làn da vốn đã đẹp, cũng không cần phải tốn quá nhiều tiền để chăm sóc da. Còn mái tóc, chỉ cần chăm chút một chút là sẽ khác biệt, học sinh cũng sẽ không quá để ý đến việc một chiếc kẹp tóc có giá bao nhiêu, đẹp là được.

 

Cô bé đã tạo dựng cho mình một hình tượng giàu có.

 

Trần Tranh nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Ngao Nhan và Vương Khả, bèn đến quầy bán đồ ăn vặt tìm Ngao Nhan. Cô nữ sinh vừa rồi còn vênh váo tự đắc lúc này lại tỏ vẻ không được tự nhiên, “Anh tìm tôi làm gì? Tôi và Lưu Ôn Nhiên không thân thiết, chuyện của cô ta tôi không biết gì hết.”

 

Trần Tranh nói: “Không thân thiết? Sao lại không thân thiết?”

 

“Không thân thiết thì còn có thể vì sao nữa?” Ngao Nhan nói: “Anh không có ai đáng ghét sao? Anh là thánh mẫu à?”

 

Trần Tranh nói: “Đương nhiên là tôi có, loại người như em, động một tí là sửng cồ lên với người khác, tôi rất ghét.”

 

“Anh!” Ngao Nhan trừng mắt, người này thật sự là cảnh sát sao? Sao khác với cảnh sát trong ấn tượng của cô bé vậy?

 

Trần Tranh kích Ngao Nhan như vậy, ngược lại đã kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, anh lại nói: “Tôi đã nói với em lý do tại sao tôi ghét em rồi, lẽ nào em không lịch sự đáp lễ một chút à? Nói cho tôi biết tại sao em không thích Lưu Ôn Nhiên?”

 

Ngao Nhan chỉ vào chai “Cà phê sát thủ” trong tủ đồ uống, “Anh mua cho tôi chai đó đi.”

 

“Sát thủ” trong mắt học sinh, nhưng đối với người lớn thì cũng chỉ là đồ uống bình thường, Trần Tranh mua cho cô bé một chai, tiện thể mua cho mình một chai trà.

 

Ngao Nhan uống cà phê, nhìn Trần Tranh cũng thuận mắt hơn, “Lưu Ôn Nhiên người này, vừa giả tạo vừa điệu đà. Cô ta căn bản không phải nữ thần gì hết, cứ thích làm ra vẻ nữ thần. Nếu cô ta thực sự là nữ thần, tại sao lại sống ở phố Hưng Văn?”

 

Phố Hưng Văn? Trần Tranh biết nơi đó, ở toàn bộ thành phố Trúc Tuyền, nơi đó được coi là khu phố phức tạp, toàn là nhà cấp bốn, nhà ống, đủ loại thành phần phức tạp. Trong mắt rất nhiều người dân địa phương, nơi đó chính là khu ổ chuột.

 

“Em còn biết cả nhà cô ấy ở đâu.” Trần Tranh nói: “Còn nói là không thân thiết?”

 

“Không phải tôi muốn biết được chứ! Ai bảo tôi làm hàng xóm với cô ta chứ!” Ngao Nhan nói xong hình như có hơi hối hận, vội cúi đầu, kéo kéo tay áo đồng phục.

 

Lúc này Trần Tranh mới để ý, Ngao Nhan đi một đôi giày đã mòn vẹt, trên mái tóc ngắn không hề có bất kỳ đồ trang trí nào. Cô bé còn giống người sống ở phố Hưng Văn hơn cả Lưu Ôn Nhiên.

 

“Vốn dĩ không phải lỗi của em, sống ở phố Hưng Văn là phạm pháp à?” Trần Tranh nói: “Em có muốn uống nước cam không?”

 

Ngao Nhan ngây ngốc nhìn Trần Tranh, đầu óc trống rỗng một lúc lâu, người cảnh sát này thực sự rất khác biệt.

 

Trần Tranh lắc lắc tay trước mặt cô bé, “Tiếp tục nói về Lưu Ôn Nhiên đi, gia đình cô ấy như thế nào?”

 

Ngao Nhan hoàn hồn, lắc lắc đầu, mái tóc ngắn bay bay, giống như hai cái tai thỏ đang lắc lư. “Nhà cô ta chỉ có mẹ cô ta, không có việc làm, mở sòng bài, mẹ cô ta cũng không cho cô ta tiền. Bọn họ nói cô ta là phú nhị đại, là ‘Bạch phú mỹ’, tôi nghe mà buồn cười, loại người như cô ta thật đáng thương, bản thân không có, lại cứ thích giả vờ. Nhà đã không có gì để ăn rồi, mẹ cô ta còn đi khắp nơi xin ăn, cô ta còn ở trường học mời người khác ăn cơm, anh nói xem, thế có buồn cười không?”

 

Trần Tranh nói: “Nếu nhà cô ấy nghèo như vậy, tiền làm tóc, tiền mời người khác ăn cơm của cô ấy ở đâu ra?”

 

“Cô ta…” Ngao Nhan há miệng, nhưng như là kiêng kị điều gì đó, không nói ngay.

 

Trần Tranh đợi một lúc, “Vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, sao bây giờ lại không chịu nói? Muốn uống thêm chai cà phê nữa mới chịu nói à?”

 

“Không phải!” Ngao Nhan cau mày, do dự nói: “Tôi cũng không chắc chắn, nếu là giả, nói ra thì sẽ hủy hoại danh tiếng của cô ta. Dù sao cô ta cũng là, là con gái.”

 

Trần Tranh nghiêm túc nói: “Em cứ nói đi, thật hay giả tôi sẽ đi xác minh.”

 

Ngao Nhan lại suy nghĩ một lúc, mới nói: “Tôi nghe nói Lưu Ôn Nhiên đi ‘bán’.”

 

Tuy chỉ là một chữ, nhưng chữ này có nghĩa là gì, Trần Tranh đương nhiên hiểu rõ, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

 

Ngao Nhan tiếp tục nói: “Hơn nữa không phải loại bình thường, là bán cho, bán cho mấy lão già bẩn thỉu!”

 

Trần Tranh cảm thấy có một luồng sức mạnh nhớp nháp đang kéo anh xuống, hai chân sa lầy vào vũng bùn hôi thối, mỗi bước đi đều dâng lên cảm giác ghê tởm.

 

Tại sao anh lại chú ý đến vụ án này? Là vì Doãn Cao Cường đã chết, cảnh sát phát hiện tóc dài trong nhà Doãn Cao Cường, ADN trên tóc xác nhận là của Lưu Ôn Nhiên. Một người cha đáng thương mười năm chờ con trai, sao lại có thể liên quan đến một nữ sinh trung học xinh đẹp? Không ai có câu trả lời.

 

Nhưng hiện tại, một manh mối đầy ẩn ý đã xuất hiện – Lưu Ôn Nhiên có thể có quan hệ bất chính với nam giới lớn tuổi.

 

Không biết từ lúc nào, giọng điệu của Trần Tranh không còn mang theo ý đùa cợt nữa, “Em nghe ai nói?”

 

Ngao Nhan cúi đầu, hai tay siết chặt chai cà phê, “… Người ở chỗ chúng tôi đều nói như vậy, không tin anh đi hỏi thử xem!”

 

…………

 

Khi Trần Tranh và mấy người Ngao Nhan, Vương Khả trò chuyện, Minh Hàn thì dựa theo biên bản ghi nhớ lời khai của đồn cảnh sát Sơn Nga, tìm được hai nữ sinh nói Lưu Ôn Nhiên gần đây tâm trạng không ổn định, có vẻ rất chán nản. Hai người họ tuy không phải bạn cùng phòng với Lưu Ôn Nhiên, chỗ ngồi cũng không gần nhau, nhưng thỉnh thoảng sẽ cùng Lưu Ôn Nhiên đi mua sắm.

 

Minh Hàn chú ý thấy hai người bọn họ đều sử dụng điện thoại đời mới, một trong hai người còn đeo đồng hồ có giá trị không rẻ.

 

“Tại sao Lưu Ôn Nhiên lại trở nên chán nản?” Minh Hàn nói: “Mấy đứa thường rủ nhau đi đâu chơi?”

 

Chu Tịch chính là nữ sinh đeo đồng hồ đeo tay kia, so với học sinh cùng lứa tuổi, cô bé có phần chín chắn và lý trí hơn, “Hồi lớp 11, bọn em thường đi hát karaoke, xem phim, cũng hay đi ăn uống, còn đi xem concert, dạo nhà sách… Ôn Nhiên thích nhất là đi nhà sách. Nhưng mà lên lớp 12 bận quá, cuối tuần Ôn Nhiên phải về nhà, bọn em chỉ ra ngoài ăn cơm hai ba lần, đều là ở gần trường.”

 

Minh Hàn nói: “Lưu Ôn Nhiên thích nhất là đi nhà sách? Thành tích của em ấy rất tốt mà.”

 

Chu Tịch nhìn bạn mình, muốn nói lại thôi.

 

Minh Hàn nói: “Hay là vì nguyên nhân khác? Đừng sợ, anh không có gì đáng sợ đâu.”

 

Chu Tịch lắc đầu, “Không phải tại anh. Chuyện này… bọn em hơi khó nói.”

 

“Khó nói cũng phải nói, anh phải dựa vào thông tin mà mấy đứa cung cấp để tìm người chứ.”

 

Giọng điệu của Minh Hàn đã xóa bỏ sự dè dặt của các nữ sinh ở một mức độ nhất định, Chu Tịch nói: “Thực ra là, bọn em chơi với Ôn Nhiên lâu rồi, đều biết bạn ấy với bọn em không phải là người cùng một thế giới. Nhưng bạn ấy là người tốt, chơi với bạn ấy bọn em cũng rất vui vẻ, nên không ai nói ra chuyện này.”

 

Lời nói của cô bé nghe có vẻ mơ hồ, nhưng Minh Hàn đã nắm bắt được thông tin ẩn giấu trong đó, “Ý em là, bạn ấy không giàu có như vẻ bề ngoài, đúng không?”

 

Lời muốn nói ra được Minh Hàn nói ra, Chu Tịch cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dần dần không còn câu nệ nữa. Cô bé và bạn mình đều nói, bọn họ tuyệt đối không phải là người thích giàu chê nghèo, chỉ là kết bạn cũng phải xem xét thái độ của đôi bên đối với tiền bạc, chơi không hợp thì cả hai bên đều rất khó chịu. Ban đầu chơi với Lưu Ôn Nhiên là bởi vì bọn họ tưởng Lưu Ôn Nhiên là người giống mình, ăn uống, ca hát gì đó, Lưu Ôn Nhiên đều cùng tham gia. Lưu Ôn Nhiên còn biết rất nhiều cách làm tóc, biết trang điểm, mọi người rất hợp nhau, chơi với nhau rất vui vẻ.

 

Nhưng kỳ nghỉ hè năm lớp 10, Chu Tịch muốn rủ các bạn đi du lịch biển, Lưu Ôn Nhiên nói nhà có việc, không đi được. Ban đầu bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, sau đó những người chơi thân với nhau quan hệ càng ngày càng tốt, đều biết nhà đối phương làm gì, còn Lưu Ôn Nhiên chưa bao giờ nhắc đến gia đình, thêm vào đó mỗi lần đi mua sắm, xem concert, du lịch, đi nhà hàng sang trọng, Lưu Ôn Nhiên đều lấy cớ vắng mặt, bọn họ dần dần hiểu ra, Lưu Ôn Nhiên không phải là không có thời gian, mà là không có tiền.

 

Chuyện này mọi người đều ngầm hiểu, chỉ khi nào tiêu xài ít tiền mới gọi Lưu Ôn Nhiên. Mỗi lần đi nhà sách, Lưu Ôn Nhiên đều như cá gặp nước. Mọi người đều đã quen, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

 

Minh Hàn hỏi: “Lưu Ôn Nhiên có biết là mấy đứa biết không?”

 

Chu Tịch nói: “Chắc là biết, nhưng mà bọn em thật sự sẽ không đi khắp nơi nói. Nói thực tế một chút, bọn em là theo như nhu cầu. Hình như bạn ấy rất để tâm đến ‘hình tượng’ của mình, chơi với bọn em, cũng đồng nghĩa với việc củng cố ‘hình tượng’ của em ấy. Về phía bọn em, chơi với bạn ấy thật sự rất vui vẻ, bạn ấy sẽ trang điểm cho bọn em. Mọi người đều hài lòng, tại sao phải vạch trần chứ?”

 

Minh Hàn gật đầu, lại hỏi: “Vậy nói như thế, đối với Lưu Ôn Nhiên, mấy đứa coi như là cũng tương đối hiểu rõ. Vậy tại sao đột nhiên bạn ấy lại trở nên không hòa đồng, mấy đứa có suy nghĩ gì không?”

 

Chu Tịch và bạn mình nhỏ giọng bàn bạc một lúc, nói có thể là nhà bạn ấy có chuyện gì đó, dù sao cũng không thể nào là gặp chuyện gì ở trường học, bởi vì trong lớp mọi việc đều bình thường. Bọn họ còn nhắc đến giáo viên chủ nhiệm, “Cô Trương rất có trách nhiệm, là giáo viên tốt, năm nào chủ nhiệm lớp 12 cũng có thành tích tốt. Nhưng mà nếu anh muốn tìm hiểu thêm chuyện liên quan đến Ôn Nhiên, thì nên đi hỏi thầy Giang, thầy ấy là giáo viên chủ nhiệm hai năm trước của bọn em. Lớp 10, lớp 11 quản lý học sinh, lớp 12 quản lý thành tích.”

 

Minh Hàn cảm ơn bọn họ, lúc đang định rời đi thì Chu Tịch đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “A, còn có một chuyện.”

 

Minh Hàn lại ngồi xuống, “Hửm?”

 

Chu Tịch cau mày, “Em không biết chuyện này có liên quan gì đến việc Ôn Nhiên trở nên chán nản hay không, hình như là cuối tháng trước, Ôn Nhiên nhận được một món quà, là một con búp bê, hơi xấu, cũng không phải là xấu, mà là trông rất kỳ quái, hơi ghê rợn. Ôn Nhiên nói nhìn nó rất khó chịu.”

 

Minh Hàn lập tức nghĩ đến con búp bê mà Trần Tranh mang về từ nhà Hoàng Phi, lời khai của Hoàng Phi là, con búp bê là do Doãn Cao Cường đưa cho cậu ta.

 

“Có giống con này không?” Minh Hàn mở ảnh con búp bê ra.

 

Chu Tịch và bạn mình đồng thời kêu lên kinh ngạc, “Hình như, hình như chính là con này!”

 

Minh Hàn nói: “Vậy con búp bê đó đâu? Còn không?”

 

Chu Tịch nói: “Lúc đó Ôn Nhiên đã vứt nó đi rồi! Con này tìm thấy ở đâu vậy?”

 

Minh Hàn hỏi ngược lại: “Vứt ở đâu?”

 

Hết chương 46.

 

Chương 46: Thất Nhạc (06)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên