Chương 47
Bãi đất bồi ven sông này vừa có bãi cỏ vừa có nước, cách khu du lịch sinh thái khá xa nên vắng người qua lại. Chỉ cần bầy chó không đi trêu chọc mấy con ngựa ở trường đua bên cạnh thì nơi đây quả là thiên đường cho chó cưng.
Hóa ra chú chó Lôi Công không phải thấy chó nào cũng hung dữ, cũng không phải ghét bỏ tất cả đồng loại, trước đây nó chỉ là không quen sống chung với những con chó khác mà thôi.
Bầy chó thỏa thích nô đùa, còn hội “Con sen” thì ngồi túm tụm với nhau, tám chuyện cho chó ăn gì, bệnh viện thú y nào trong thành phố tốt, lũ chó đã từng gây ra tai họa gì, và từng dắt chúng đi chơi ở đâu.
Lang Dương Dương dần cảm nhận được niềm vui khi cho thú cưng giao lưu với nhau.
Hóa ra không phải mình dắt chó đi giao lưu, mà là chó dắt mình đi giao lưu.
Thất Thất trước đây cũng từng nuôi thú cưng ở thành phố hạng nhất, nên đã chia sẻ với Lang Dương Dương rất nhiều về sự bất tiện khi nuôi chó trong thành phố, đặc biệt là chó lớn.
Lang Dương Dương vừa nói chuyện vừa tranh thủ trả lời tin nhắn của Lang Nguyệt.
Tiếc là quán vẫn còn bận, Lang Dương Dương không thể ở đây cả buổi chiều, vậy nên lúc hai giờ rưỡi Lang Dương Dương đã gọi xe về, hai người dắt xe đạp điện ra ven đường lớn chờ.
“Nghe Thất Thất nói thì chúng ta chỉ cần cung cấp địa điểm thôi nhỉ.” Trang Thạc lên tiếng.
Lang Dương Dương nhẹ nhàng dựa vào lưng Trang Thạc: “Ừ, dù sao chúng ta cũng không chuyên nghiệp bằng họ, hơn nữa chó đến chơi chắc nhiều con họ cũng quen biết rồi, để họ kết nối với nhau thì hơn.”
“Thế còn Trần Gia Trại?” Trang Thạc hỏi.
Lang Dương Dương: “Trần Gia Trại thì sao?”
Trang Thạc nhận ra Lang Dương Dương rất thích môi trường ở Trần Gia Trại, cũng muốn ủng hộ Trần Tĩnh Văn, một cán bộ thôn muốn chấn hưng nông thôn.
Nhưng làm ăn thì lúc nào cũng có rủi ro.
Hôm nay gặp Lang Nguyệt trong thôn, lại được xem qua ngôi nhà hai tầng xây bằng gạch xanh kia, trông Lang Dương Dương có vẻ rất thích.
Tất nhiên là Trần Tĩnh Văn thật lòng muốn cải tạo Trần Gia Trại, nhưng chưa chắc đã làm được.
Trang Thạc suy nghĩ một hồi, vẫn là nói: “Nếu có thể ký hợp đồng thì cứ quyết định ký luôn sao?”
“Hả?” Lang Dương Dương ngẩn người, suy nghĩ trong đầu xem rốt cuộc là anh muốn mình ký hay là không muốn mình ký.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói thật, hiện tại bọn họ là một nhà, làm việc gì cũng nên bàn bạc, nhất là chuyện cần dùng đến tiền nong thế này.
Lang Dương Dương tiến sát lại gần một chút: “Nếu bên Tiểu Trần không có tiền, chắc em sẽ không ký đâu.”
Trang Thạc: “Hả?”
“Ý em không phải là không muốn ủng hộ phát triển nông thôn, chỉ là làm ăn mà… Em biết Tiểu Trần là bạn anh, cô ấy cũng đã giúp đỡ chuyện ao sen…”
“Em đang nói cái gì vậy?” Trang Thạc cuối cùng cũng hiểu ra, không nhịn được bật cười: “Em sợ nói hiện tại em không muốn ký thì anh sẽ không vui sao? Bởi vì em không ủng hộ bạn anh?”
Lang Dương Dương nắm lấy vạt áo Trang Thạc, nhỏ giọng nói: “Cũng có một chút.”
Trang Thạc phá lên cười lớn, lúc này xe đạp điện đã chạy đến ven đường, xe đã gọi vẫn chưa đến.
Trang Thạc nói: “Anh còn đang lo em chưa suy nghĩ kỹ đã ký đấy!”
“Cái gì?”
“Hôm nay trông em thích thú như vậy, đến chị họ em cũng để ý, anh sợ em bốc đồng, không thèm đàm phán điều kiện gì đã ký hợp đồng với Tiểu Trần rồi.”
rốt cuộc Lang Dương Dương cũng hiểu ra, nhịn không được đánh vào cánh tay Trang Thạc một cái rồi cười nói: “Nào có, chị em cũng đâu có muốn ký. Nhưng đúng là em rất thích nơi đó.”
Lang Dương Dương đưa lịch sử trò chuyện với Lang Nguyệt cho Trang Thạc xem, nội dung đại khái là cả hai đều khá hài lòng về môi trường ở thôn, có không gian cải tạo lớn.
Nhưng kế hoạch mà Tiểu Trần đưa ra cho bọn họ chỉ là một cái bánh vẽ, bọn họ cũng không phải đứa ngốc nghếch có bánh là đớp ngay.
“Em với chị họ đều nghĩ giống nhau, đều thấy Trần Gia Trại phù hợp, Tiểu Trần cũng có thể lấy bọn em ra làm cái bánh vẽ để đi đàm phán với người khác, đi xin vốn, nếu điều kiện thích hợp thì bọn em sẽ tính tiếp.”
Trang Thạc: “Vậy thì tốt, năm nay Ủy ban thôn rất coi trọng chuyện này, kỳ thực cũng có nguyên nhân trong đó.”
“Nguyên nhân gì vậy?”
“Nghe nói là nghe được tin tức, danh sách năm nay có Trần Gia Trại, nhưng cũng không biết thật giả thế nào.”
“Nghe ai nói vậy?”
“Anh trai của vợ trưởng thôn năm nay được điều động đến đó, nhưng hiện tại thôn cũng chưa thực sự đàm phán được gì.”
Lang Dương Dương cười: “Chuyện này thì anh không hiểu rồi, công ty khởi nghiệp gọi vốn thì điều kiện còn kém xa so với Tiểu Trần.”
Tuy Trang Thạc không hiểu gì về gọi vốn trên internet, nhưng thấy Lang Dương Dương không bốc đồng là anh yên tâm phần nào.
Lang Dương Dương quay đầu lại, ở vị trí này có thể nhìn thấy thác nước chảy thẳng xuống núi sau Trần Gia Trại.
“Cứ từ từ thôi.”
Tài xế xe vừa gọi điện thoại đến xác nhận địa chỉ, đợi đến lúc nhìn thấy xe chạy đến từ xa, Trang Thạc mới hoàn hồn.
Anh nắm lấy tay Lang Dương Dương: “Không phải, anh là chồng em mà! Những dự tính này sao em không nói với anh tiếng nào.”
Lang Dương Dương mím môi: “Em…”
Lời thật lòng chính là sợ Trang Thạc không thể hiểu được con người “lạnh lùng vô tình” như mình, cũng sợ mình làm vậy thì Trang Thạc sẽ không đứng về phía mình.
Nói ra thì tổn thương biết bao.
“Xin lỗi anh…” Cuối cùng Lang Dương Dương vẫn là xin lỗi, lặng lẽ rúc vào người Trang Thạc một chút.
Cậu khẽ nắm lấy tay Trang Thạc, ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Thạc muốn nói với cậu rằng, hiện tại bọn họ đã kết hôn rồi, là người thân thiết nhất, bạn bè người thân nào cũng không quan trọng bằng người bạn đời.
Bản thân mình sẽ luôn đứng về phía cậu, đừng nghi ngờ tình yêu và trách nhiệm của mình.
Nhưng xe đã đến, bàn tay khô ráo ấm áp của Lang Dương Dương đang nắm lấy tay anh, anh siết chặt lấy tay cậu.
“Không sao, đi thôi, hôm nay sẽ rất bận, tối nay không về nhà nấu cơm cho em được.”
Lang Dương Dương gật đầu, như trút được gánh nặng nói: “Vâng, vậy tối nay chúng ta cùng ăn khuya nhé, em mua bia về.”
“Ừm, tạm biệt.”
“Tối gặp.”
Chủ nhật, Lang Dương Dương và Lang Nguyệt lại gặp mặt một lần nữa, hai người cẩn thận trao đổi nhu cầu của nhau.
Cửa hàng mới của Lang Nguyệt có ba địa điểm có thể lựa chọn, bên cạnh khu du lịch hồ Trường Phong, thôn Tiểu Vân, Trần Gia Trại.
“Bên hồ Trường Phong thì phiền phức nhất là chuyện chuyển nhượng, hơn nữa vị trí đó khá thương mại hóa, thôn Tiểu Vân thì môi trường là tốt nhất, chỉ là trang trí và vận hành đều phải tốn kém, còn Trần Gia Trại thì nằm ở khoảng giữa.”
“Có gấp không?” Lang Dương Dương hỏi.
Lang Nguyệt nhíu mày, cho một miếng bánh quy nhỏ vào miệng: “Gấp chứ, kế hoạch năm nay đã bị trì hoãn rồi, nhìn hai năm nay ngành du lịch phát triển rầm rộ mà chị không ăn được miếng nào, chị sốt ruột lắm đấy!”
Lang Dương Dương nhịn cười: “Chị, chị còn kêu là không ăn được miếng nào sao.”
Lang Nguyệt trừng mắt nhìn cậu: “Không ăn được món ngon nhất!”
Nói xong lại bổ sung một câu: “Nếu em quyết định ký thì phải thông báo trước cho chị một tiếng đấy nhé.”
“Vâng.”
Lang Dương Dương cũng không cảm thấy khó xử lắm, cậu khá hài lòng với tình hình hiện tại của mình.
Nhưng trong lòng vẫn rối bời, một mặt thích Trần Gia Trại, một mặt lại cảm thấy hiện tại kinh doanh một cửa hàng là vừa đủ.
Nông trại bận rộn mấy ngày liền, Trang Thạc ngày nào cũng bảy, tám giờ sáng ra khỏi cửa, đến chín, mười giờ tối mới về đến nhà.
Mỗi lần về đến nơi đều ghé qua tiệm bánh của Lang Dương Dương đón cậu tan làm luôn.
Hôm nay, có Trang Hiểu Vũ giúp đỡ, Lang Dương Dương đã sớm kết thúc công việc chuẩn bị hàng hóa, gọi điện thoại cho Trang Thạc nhưng anh không nghe máy, nên cậu quyết định ở lại tiệm đợi anh đến.
Mùa hè đã chính thức đến, lúc Lang Dương Dương cởi bỏ đồng phục, mũ và khẩu trang thì người ướt đẫm mồ hôi.
Cậu rửa mặt qua loa, ngồi ở gần khu vực làm bánh, tranh thủ xem qua lượng hàng cần đặt trong tháng.
Chọn xong những món cần thiết cho vào đơn đặt hàng, nhìn thời gian chắc Trang Thạc cũng sắp đến, bèn lấy điện thoại ra lướt web chờ đợi.
Lướt vòng bạn bè, cậu vẫn thấy được rất nhiều thay đổi của đồng nghiệp, bạn bè trước đây, hiện tại nhìn thấy những dòng trạng thái thăng chức, nhảy việc, đi du lịch gì đó, trong lòng cũng ít khi gợn sóng.
Nhìn thấy chị Lily, thợ làm bánh ngọt từng dẫn dắt mình trước đây, đã cùng người khác hùn vốn mở một nhà hàng, Lang Dương Dương liền nhấn like cho chị.
Lướt thêm một lúc, lúc kéo lên đầu danh sách thì thấy tin nhắn mới của chị Lily.
Chị Lily: [Dạo này thế nào rồi?]
Lang Dương Dương: [Dạ cũng khỏe ạ.]
Lúc còn ở Evene, chị Lily rất quan tâm Lang Dương Dương, người Lang Dương Dương biết ơn nhất chính là chị, sau đó là bếp trưởng.
Lúc mới mở tiệm cũng từng hỏi ý kiến chị, được chị góp ý rất nhiều điều thiết thực.
Lang Dương Dương nghĩ hay là nên nói với chị một tiếng về chuyện mình kết hôn.
Đang loay hoay soạn tin nhắn thì tin nhắn của chị Lily đã gửi đến.
Chị Lily: [Anh Chu đến thành phố Trường Khê rồi, có liên lạc với em không?]
Lang Dương Dương: [Thật ạ? Anh ấy không liên lạc với em.]
Chị Lily: [Ôi chao, chị còn tưởng anh ấy sẽ tìm em chơi, lúc trước anh Chu không phải là…]
Lang Dương Dương suýt chút nữa thì ngất xỉu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, gõ chữ: [Lúc trước mắng em là thật mà.]
Chị Lily gửi một sticker cười, nói: [Dù sao thì em xem Weibo của anh ấy đi, anh ấy đến thành phố Trường Khê hai, ba ngày rồi.]
Lang Dương Dương: [Weibo?]
Chị Lily: [Đúng rồi, em không biết Weibo của anh ấy sao?]
Lang Dương Dương nói không biết.
Chị Lily: [Ra là hai người không thân thật.]
Sau khi trở về thành phố Trường Khê, Lang Dương Dương gần như không đăng nhập Weibo nữa, cậu nghĩ nếu bếp trưởng Chu không liên lạc với mình, vậy thì có nghĩa là anh ấy không muốn gặp, thôi thì đừng làm phiền anh ấy nữa.
Lại đợi thêm một lúc nữa, Trang Thạc đến, xe dừng ở trước cửa, Lang Dương Dương nghe thấy tiếng xe liền vội vàng cầm đồ ra ngoài.
Vừa lên xe, nhìn thấy vết máu trên vai phải của Trang Thạc, Lang Dương Dương giật mình: “Vai anh bị sao vậy? Sao lại có máu?”
Sắc mặt Trang Thạc hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, không phải máu của anh.”
Chú chó Lôi Công đang ngủ ở ghế sau, xe nổ máy về nhà, Trang Thạc giải thích: “Chiều nay có một nhân viên bị ngã lúc xuống máy cày, anh cõng chú ấy lên xe nên bị dính đấy. Chính là chú Trần cao cao ấy, em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, chú ấy có bị nặng lắm không?”
“Bị rách cằm, gãy xương cẳng chân, bác sĩ nói không nghiêm trọng, nhưng…”
Lang Dương Dương nhìn anh: “Có bảo hiểm y tế không?”
Trang Thạc gật đầu: “Có, đều đã mua. Nhưng chú Trần lớn tuổi rồi, cũng tại anh, không nên để chú ấy lái máy cày, haiz.”
Lang Dương Dương cảm nhận được anh đang rất tự trách bản thân mình.
Chú Trần là người Trần Gia Trại, trước đây làm việc trong một nhà máy gia công kim khí, sau này nhà máy đóng cửa thì ở nhà làm ruộng, thu nhập làm ruộng không cao, gia đình rất khó khăn, năm năm trước đến nông trại Nam Khê, đóng bảo hiểm xã hội, có lương cố định, coi như là công việc rất tốt.
“Lúc đầu anh không cho chú Trần lái máy cày đâu, nhưng sau này bận quá nên không để ý, haiz, trong nông trại biết lái máy cày cũng đâu có mấy người.”
Trang Thạc càng nói càng thấy khó chịu trong lòng, đây không phải là lần đầu tiên để các chú lớn tuổi lái máy móc rồi xảy ra chuyện, trước đây máy móc gặp sự cố thì không có cảm giác gì nhiều, coi như hao mòn bình thường là được, bây giờ người ta bị thương.
Lang Dương Dương vỗ vai anh: “Đừng nghĩ như vậy nữa.”
Cảm giác muốn an ủi nhưng không biết an ủi từ đâu lại ùa về, cảm giác bất lực khi không ai có thể thay đổi được hiện thực.
Cũng giống như không thể mở miệng nói với Vương Chí Quân rằng, hãy nghỉ việc để làm điều mình muốn.
Không thể nói là đừng tuyển nhân viên lớn tuổi nữa, cũng không thể nói là để mấy người trẻ tuổi tăng ca cày ruộng, càng không thể nói là tuyển thêm mấy người trẻ tuổi biết dùng máy móc là được.
“Hôm trước chú Trần còn xin nghỉ phép, nói là cháu gái chú ấy sinh nhật, xin anh nghỉ một ngày.”
Nói xong cũng vừa hay đến đầu ngõ, dắt theo chú chó Lôi Công cùng nhau về nhà.
Lang Dương Dương một tay dắt chó, một tay ôm lấy Trang Thạc: “Sinh nhật hả? Vậy em làm bánh kem tặng cháu gái chú Trần nhé.”
Trang Thạc nắm lấy tay Lang Dương Dương, quay đầu lại mỉm cười với cậu, nói cảm ơn.
Về đến nhà, Trang Thạc nói bụng đói rồi, muốn nấu chút gì ăn, Lang Dương Dương nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh, đẩy anh vào phòng tắm.
“Để em làm cho, nấu mì cho anh ăn nhé?”
Trang Thạc không chịu, nhưng Lang Dương Dương kiên quyết cởi cúc quần áo của anh ra.
Đã ba, bốn ngày rồi chưa nấu nướng gì, nhà bếp sạch sẽ, cũng lạnh lẽo, trong tủ lạnh chỉ còn thịt đông lạnh và một cây rau diếp.
Lang Dương Dương đun nước nấu mì, sau đó chiên thêm một quả trứng.
Không có đồ ăn kèm thì làm mì nước trong, nhìn dáng vẻ của Trang Thạc chắc là bữa tối cũng chưa ăn, no bụng là được.
Hôm nay Trang Thạc tắm lâu hơn bình thường một chút, nghĩ lại mà sợ. Anh sử dụng người dân xung quanh, suy nghĩ ban đầu của anh là muốn tăng thêm thu nhập cho mọi người, để cuộc sống dễ dàng hơn một chút.
Nhưng hiện tại lại thường xuyên phiền não.
Nhân viên lớn tuổi chắc chắn là làm việc ít hơn nhân viên trẻ.
Những điều này đều không thể nói với bố mẹ, gặp phải tình huống thế này, bọn họ cũng chỉ có thể nói là đều là người trong thôn cả, giúp đỡ lẫn nhau thôi.
Tắm rửa xong bước ra ngoài, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, trên bàn trà bày một bát mì và một ly nước.
Trong bếp vẫn còn động tĩnh, quay đầu nhìn lại, là Lang Dương Dương đang cắt trái cây.
Trang Thạc chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ, khăn tắm vắt trên cổ, yên lặng nhìn Lang Dương Dương.
“Nhìn gì vậy?” Lang Dương Dương không quay đầu lại, nhưng đã biết Trang Thạc đang đứng sau lưng mình.
Trang Thạc cười: “Không có gì.”
Lang Dương Dương bày trái cây ra đĩa, xoay người lại bưng lên: “Đi ăn mì thôi, lát nữa nguội hết.”
“Trong nhà hết đồ rồi, mai chúng ta đi siêu thị nhé.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc ăn mì rất ngon lành, vừa ăn vừa gật đầu.
Lang Dương Dương ngồi đối diện nhìn anh ăn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là lên tiếng: “Anh đang phiền não chuyện gì vậy? Nói em nghe được không?”
Trang Thạc ăn rất nhanh, một bát mì to chẳng mấy chốc đã chỉ còn lại nước.
Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Lang Dương Dương: “Anh cũng không biết nữa, em nói xem có phải ngành nghề nào muốn phát triển nhanh chóng, muốn hiện đại hóa cơ giới hóa, thì đều phải bỏ rơi một bộ phận người hay không.”
Lang Dương Dương mím môi, khẽ gật đầu gần như không thể nhận ra.
“Thời đại phát triển quá nhanh.” Trang Thạc nói, “Ngay cả bản thân anh đôi khi cũng theo không kịp, anh cảm thấy nông trại đã rất tốt rồi, nhưng nhìn ra bên ngoài, ai ai cũng chạy đua phía trước, ngay cả gieo hạt giống cũng dùng máy bay không người lái.”
Một chiếc máy bay không người lái làm việc hai giờ đồng hồ, có thể hoàn thành khối lượng công việc của năm người trong một ngày.
Đây quả thực là vấn đề nan giải, Lang Dương Dương cũng không biết phải mở lời từ đâu.
Chuyển sang ngành làm bánh ngọt, rất nhiều bậc thầy cũng có tay nghề rất giỏi, nhưng đã sớm theo không kịp xu hướng hiện nay.
Các kiểu dáng bánh ngọt mới lạ, kiểu dáng bên ngoài phong cách này phong cách nọ, đâu phải chỉ đơn giản là màu sắc đừng quá sặc sỡ, bánh ngọt đừng quá ngọt là được.
Trên TV, những chương trình giải trí trẻ trung vui nhộn, cho thấy khung cảnh chữa lành của những người trẻ tuổi thoát khỏi môi trường áp lực cao để hòa mình vào thiên nhiên cắm trại.
Hai người chỉ im lặng ăn hoa quả, thi thoảng lại nói vài câu kiểu như đi một bước tính một bước.
An ủi lẫn nhau, cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, bữa tiệc nhỏ dành cho cún cưng đã được lên kế hoạch từ trước cũng đã được chuẩn bị xong, hẹn với Thất Thất ở tiệm thú cưng, Lang Dương Dương làm một ít bánh quy cho chó con để làm quà tặng cho mỗi chú chó đến tham gia.
Bữa tiệc cún cưng lần này là thu phí, Thất Thất phụ trách tổ chức, chi phí địa điểm và bánh quy đều được Thất Thất tính gộp vào phí vào cửa, sau đó cô ấy sẽ thanh toán lại cho Trang Thạc và Lang Dương Dương với tư cách là bên A.
Thứ bảy, Lang Dương Dương bận rộn trong phòng làm bánh cả ngày, không ra ngoài tiếp khách.
Cuối tuần này có tổng cộng 33 chú chó tham gia, Lang Dương Dương không ngờ lại nhiều như vậy, vội vàng đến siêu thị mua nguyên liệu.
Nói là làm bánh quy, nhưng thực ra bánh quy cho chó ăn không hề cho bột mì vào.
Nguyên liệu chính mà Lang Dương Dương sử dụng là ức gà, lòng đỏ trứng, sữa bột dê, bông cải xanh, cà rốt,…
Cậu xay nhuyễn từng loại theo hình dạng và màu sắc khác nhau, dùng khuôn ấn định hình, sau đó sấy khô là được.
Rất đơn giản, nhưng cũng rất rườm rà, gần trăm túi đồ ăn vặt nhỏ phải chia thành hơn ba mươi phần để mang đi, còn có một số thức ăn dặm phải ăn ngay tại chỗ, máy xay và tay của Lang Dương Dương đều bận đến bốc khói.
Mấy nhân viên cùng nhau giúp đỡ đóng gói, bận rộn đến tám giờ tối mới xong, đóng cửa tiệm sớm để đi ăn bữa cơm tiễn Hiểu Văn.
Ban đầu định đến nông trại chơi một chuyến, nhưng Hiểu Văn bận, cậu cũng bận, không đi được, cuối cùng vẫn là chọn một nhà hàng ăn một bữa cơm cho xong.
Trang Thạc đã đến nhà hàng đặt chỗ trước.
Chọn một quán thịt nướng, có phòng riêng, môi trường cũng tốt.
Du Du lái xe chở mọi người cùng đi, có Hiểu Vũ, đi đâu cũng náo nhiệt, trên xe cũng đang bàn tán về những câu nói thịnh hành trên mạng hiện nay.
Rõ ràng Lang Dương Dương chỉ hơn bọn họ bốn, năm tuổi, nhưng lại có cảm giác “không hiểu nổi chủ đề của giới trẻ bây giờ”.
May mà bản thân cậu cũng không thích nói chuyện phiếm, ngồi im lặng là được.
Đến nơi, ba người trẻ tuổi xuống xe trước, Lang Dương Dương đi cùng Du Du đến bãi đậu xe.
“Anh Dương Dương, chuyện chi nhánh có tiến triển gì chưa ạ?” Du Du hỏi cậu.
Lang Dương Dương lắc đầu: “Đang chờ tin bên đó.”
Du Du: “Năm ngoái em có đến Trần Gia Trại chơi, nói thật là rất đẹp, nếu thực sự có tiền tu sửa đường xá, cải tạo lại một chút, lại được miễn tiền thuê nhà ba năm, có thể mở tiệm ở đó thì tốt biết mấy.”
Có thể mở một tiệm nhỏ xinh xắn ở một nơi cảnh đẹp như tranh vẽ, có lẽ là mơ ước của mọi người làm đồ thủ công.
Lang Dương Dương khẽ thở dài.
“Sao vậy ạ?”
“Không có gì, đi thôi, đừng để bọn họ đợi.”
Hai người sóng vai đi vào nhà hàng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm về những chuyện xảy ra khi chuẩn bị cho Brookside lúc trước.
Nói là rất mệt mỏi, rất vất vả, nhưng nhớ lại thì rất hạnh phúc.
Còn bây giờ.
Lang Dương Dương không biết phải đối mặt với chút mệt mỏi trong lòng như thế nào.
Brookside không thể rời cậu một ngày nào, lại muốn mở thêm chi nhánh ở Trần Gia Trại, thỉnh thoảng còn phải lo chuyện nông trại.
Rõ ràng là đang làm những việc mình thích, nhưng vẫn có chút mệt mỏi.
Giống như đang báo cáo với lãnh đạo một cách hùng hồn nhưng lại có chút lực bất tòng tâm.
Vào nhà hàng, còn chưa kịp vào phòng riêng, Lang Dương Dương đã chạm mặt một người, là Lý Nguyệt Cảnh, giáo viên dạy ở trường dạy làm bánh, người cậu quen biết trong cuộc thi trên đài truyền hình lần trước.
“Cô giáo Lý, chị cũng đến đây ăn cơm ạ?” Lang Dương Dương chào hỏi.
Du Du thấy bọn họ có chuyện muốn nói, bèn vào phòng riêng trước.
Lý Nguyệt Cảnh ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy Lang Dương Dương cũng cảm thấy bất ngờ, kéo cậu trò chuyện vài câu: “Lần trước cậu nói đến trường chị xem thử, đến giờ cậu vẫn không liên lạc với chị.”
Lang Dương Dương nói dạo này hơi bận.
“Thế còn chị, dạo này công việc chị thế nào?”
Lý Nguyệt Cảnh thở dài: “Cũng bình thường, chỉ là có chút lo lắng.”
“Sao vậy ạ?”
“Hai năm trước chị có mở một lớp học công ích, chuyên dạy cho người khuyết tật, sau hai năm học, chỉ còn lại một bạn nữ vẫn kiên trì, tay nghề của bạn ấy rất tốt. Sắp tốt nghiệp rồi, chị đây đang tìm việc khắp nơi cho bạn ấy.” Lý Nguyệt Cảnh nói xong, bất đắc dĩ cúi đầu: “Nhưng vẫn chưa có nơi nào chịu nhận bạn ấy.”
Trong lòng Lang Dương Dương như có một ngọn đèn lóe sáng, cậu hỏi: “Cho em hỏi một chút, bạn ấy bị khuyết tật thế nào ạ?”
Lý Nguyệt Cảnh: “Bạn ấy bị câm từ nhỏ, sau đó lại gặp hỏa hoạn, trên mặt có một vết sẹo khá lớn.”
Lang Dương Dương: “Cô giáo Lý, hay là để bạn ấy đến tiệm bánh của em xem thử?”
“Tiệm bánh của em?”
Có lẽ Lý Nguyệt Cảnh vì tìm việc làm cho học trò thất bại nhiều đến mức nản lòng rồi, nên nói chuyện rất thẳng thắn: “Tiệm của em cũng được coi là tiệm nổi tiếng trên mạng rồi, có phù hợp không?”
Lang Dương Dương mỉm cười dịu dàng: “Là đồ ăn thức uống nổi tiếng, chứ có phải con người đâu chị.”
Hiểu Văn nghỉ việc rồi, Trang Hiểu Vũ ở lại tiệm hỗ trợ cũng sẽ không ở lâu, cho dù không nhắc đến chuyện có thể sẽ mở chi nhánh mới, thì tiệm cũng cần một thợ làm bánh ngọt cùng làm việc với Lang Dương Dương.
Đây là học sinh mà cô Lý đã dạy dỗ hai năm, nhất định sẽ không tệ.
Lang Dương Dương giải thích: “Em không phải đang thương hại gì bạn ấy đâu, em thực sự đang tìm thợ làm bánh đấy ạ.”
Lý Nguyệt Cảnh: “Vậy thì cảm ơn em và chồng em nhé.”
“Hả?” Lang Dương Dương ngơ ngác không hiểu gì cả, cảm ơn Trang Thạc làm gì?
Lý Nguyệt Cảnh chỉ tay ra sau lưng cậu, Lang Dương Dương quay đầu lại, nhìn thấy Trang Thạc đang đứng ở chỗ ngoặt chờ cậu.
Lang Dương Dương mỉm cười: “Vậy em đi trước nhé, chúng ta liên lạc qua WeChat.”
Lang Dương Dương chầm chậm chạy đến, hành lang quán thịt nướng rất hẹp, hai người chen chúc đi với nhau, Lang Dương Dương nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
“Nhanh lên, hai đĩa lưỡi bò cuối cùng trong quán sắp bị bọn họ ăn hết rồi.”
“Cái gì?!”
“Hơn nữa bọn họ đều chuẩn bị quà cho Hiểu Văn, chỉ có mình anh là không có, hơi ngại nên anh ra ngoài đợi.”
“Vậy à.”
Trang Thạc: “Hay là em cũng chuẩn bị rồi?”
Lang Dương Dương chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh.
“Em chuẩn bị gì vậy?”
“Phong bì ba nghìn đồng.”
Hết chương 47.