Chương 47: Song Sư (47)

 

Chương 47: Song Sư (47)

 

Tàu điện ngầm dừng lại, Quý Trầm Giao đã nắm được tình hình tại hiện trường qua video cảnh sát ở đồn công an gởi đến. Đội trọng án chia nhau ra, một nhóm đi vào từ cổng chính, Quý Trầm Giao đi vào từ hầm để xe ngầm, vòng ra phía sau lưng Lý Ngải Binh.

 

Lúc này, Lý Ngải Binh đang gặp một vấn đề, cậu ta không thể kích nổ khi đang khống chế Vạn Việt được, có vẻ như cậu ta đang do dự, đang nghĩ cách.

 

Đâm một nhát dao, nếu cấp cứu kịp thời, chưa chắc gì Vạn Việt đã chết. Nhưng nếu kích nổ, dù Vạn Việt có chạy ra xa hơn chục mét cũng sẽ bị nổ chết.

 

Sự chú ý của Lý Ngải Binh đều đổ dồn vào cảnh sát ở phía trước, vừa rồi cậu ta nhìn thấy một nhóm cảnh sát mới tới, cậu ta nhận ra vài người trong số đó, đó là cảnh sát của đội trọng án.

 

Cậu ta càng thêm căng thẳng, nuốt nước bọt, mũi dao cứa sâu hơn vào da thịt Vạn Việt.

 

Mà ở phía sau cậu ta, Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền như những bóng ma đang lặng lẽ áp sát.

 

Dường như Lý Ngải Binh đã quyết định, bàn tay đang giữ chặt Vạn Việt có xu hướng nới lỏng, Quý Trầm Giao thấy vậy liền ra hiệu cho Lương Vấn Huyền, Lương Vấn Huyền hiểu ý, cả hai đồng thời lao ra như tên bắn, Quý Trầm Giao quật ngã Lý Ngải Binh, khóa chặt mọi hành động của cậu ta lại.

 

Lương Vấn Huyền giơ súng lên nhắm, Vạn Việt quá hoảng sợ, ngã gục xuống đất không thể đứng dậy được.

 

Những người còn lại của đội trọng án nhanh chóng xông lên, khống chế luôn cả Vạn Việt. Lý Ngải Binh vùng vẫy điên cuồng, còn muốn giật lấy ba lô. Nhưng Quý Trầm Giao không thể cho cậu ta cơ hội, anh nhanh chóng lấy hộp thuốc Z cỡ hộp bánh trung thu ra khỏi ba lô của cậu ta.

 

Lúc này, đội đặc nhiệm cũng đã đến, chuyên gia gỡ bom lập tức bắt tay vào xử lý. Loại thuốc Z này uy lực cũng không nhỏ, nếu nổ trong tòa nhà sẽ là một thảm họa, nhưng may mắn là nó tương đối ổn định, kết cấu cũng không phức tạp, không làm khó được các chuyên gia của đội đặc nhiệm.

 

“Vạn Việt là hung thủ! Chính gã ta đã giết chị tôi! Giết Đường Hồng Đình!” Khi bị áp giải lên xe cảnh sát, Lý Ngải Binh không thể giữ được vẻ bình tĩnh như những ngày qua, nước mắt nước mũi giàn giụa, điên cuồng gào thét, “Tôi muốn giết chết gã ta, bắt gã ta phải trả giá! Tại sao các người không cho tôi giết gã ta!”

 

Hai mắt Vạn Việt vô hồn, bị đưa lên một chiếc xe cảnh sát khác, cậu ta há miệng, dường như muốn tranh cãi, nhưng cũng hiểu rằng, có lẽ bây giờ tranh cãi cũng vô ích.

 

Quý Trầm Giao đóng cửa xe bên phía Lý Ngải Binh lại, “Về cục cảnh sát rồi nói.”

 

Cách xa ngàn dặm, Tạ Khuynh không hề hay biết chuyện kinh hoàng xảy ra vào sáng nay ở thành phố Hạ Dung, anh vừa đến nhà tù, người đang ngồi trước mặt anh là Lưu Tiểu Lữ, một cựu quản lý cấp cao của công ty Dược phẩm Tường Thiên.

 

…………

 

Trong phòng thẩm vấn của đội trọng án, hai vai Lý Ngải Binh co ra, vẻ kích động và điên cuồng khi bắt cóc Vạn Việt đã lắng xuống, lúc này, cậu ta đang run rẩy không kiểm soát được.

 

Quả bom đã được tháo gỡ thành công, khu tài chính đã trở lại dáng vẻ bình thường, Quý Trầm Giao nhìn Lý Ngải Binh, đợi đến khi cậu ta không còn run rẩy nữa mới hỏi: “Một mình cậu làm?”

 

Cơ thể Lý Ngải Binh cứng đờ, gật đầu.

 

“Cậu đã chuẩn bị từ trước?” Quý Trầm Giao nói: “TNT và ngòi nổ không phải cậu mới mua gần đây chứ?”

 

Lý Ngải Binh ngẩng đầu ngước mắt lên, lần này lại lắc đầu.

 

Quý Trầm Giao: “Vậy tại sao cậu lại có những thứ này?”

 

“Viết…..” Lý Ngải Binh khàn giọng nói: “Tôi là một nhà văn, năm ngoái tôi từng viết về thuốc Z, tôi muốn viết chân thực hơn.”

 

“Vậy nên cậu mua TNT về tự làm?” Quý Trầm Giao có chút ngạc nhiên, “Biết hậu quả là gì không?”

 

Lý Ngải Binh lại gật đầu, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt Quý Trầm Giao, “Tôi không muốn hại người vô tội, nên tôi đã cho các anh thời gian sơ tán. Tôi chỉ muốn giết Vạn Việt, một con dao thì không được, các anh sẽ cứu gã ta.”

 

Quý Trầm Giao: “Vậy nên cậu thà chết cùng anh ta?”

 

Lý Ngải Binh cười thảm, “Tôi thất bại rồi. Gã ta có bị tử hình không?”

 

Quý Trầm Giao không trả lời, hỏi: “Tại sao cậu lại muốn giết anh ta?”

 

Lý Ngải Binh làm như không nghe thấy, “Gã ta có bị tử hình không?”

 

“Việc anh ta có bị tử hình hay không không phải do tôi quyết định.” Quý Trầm Giao hơi hất cằm, “Nếu cậu muốn anh ta nhận được sự trừng phạt thích đáng thì nên nói ra sự thật.”

 

Lý Ngải Binh há miệng, từ từ cúi đầu xuống, một lát sau, cuối cùng cũng lên tiếng.

 

Mười hai năm trước, nhìn bề ngoài thì thị trấn Thương Thủy có vẻ bình yên, nhưng thực chất thì tình hình an ninh rất tệ. Không có giết người cướp của, nhưng bắt nạt và thu phí bảo kê thì lại như những vết ghẻ lở trên da bò, tràn lan khắp thị trấn nhỏ này.

 

Chị em nhà họ Lý từ thành phố về quê đã được sáu năm, Lý Ngải Khiết đổi tên thành Lý Tâm Bối, nhưng điều đó cũng không thể che giấu được việc cô ta và Lý Ngải Binh là chị em. Cũng may người trong thị trấn không có mấy ai cười nhạo Lý Ngải Binh là “đứa con vượt kế hoạch”, bạn học thì cứ hỏi Lý Ngải Khiết, vậy nên Lý Ngải Khiết liền nói Lý Ngải Binh là em họ của cô ta.

 

Lý Ngải Binh sống khép kín, không có bạn bè, ban đầu Lý Ngải Khiết còn khuyên cậu ta nên giao lưu với mọi người nhiều hơn, sau lại thấy cậu ta thực sự không muốn, vậy nên cũng mặc kệ cậu ta.

 

Năm năm trước đó, cuộc sống tuy túng thiếu, nhưng cũng tạm ổn. Hai chị em dựa vào tiền bồi thường khi cha mẹ qua đời, cộng thêm tiền bán căn nhà cũ trong thôn, chi tiêu dè sẻn, cũng không đến nỗi bị suy dinh dưỡng.

 

Nhưng từ khi Lý Ngải Khiết học hết nửa học kỳ hai lớp 11, cô đã bị một đám côn đồ ngoài trường để mắt đến, cầm đầu là Vạn Việt và Chương Húc Minh, bọn chúng đều là những kẻ ăn không ngồi rồi.

 

Bọn chúng thấy cô có ngoại hình nhìn cũng được, lại không có người lớn bảo vệ, vậy nên thường xuyên chặn đường cô khi tan học về, cuối tuần thì càng lộng hành hơn.

 

Lý Ngải Khiết không dám nói với thầy cô, lại càng không có người lớn nào để nhờ cậy. Cô ta chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục, nghĩ rằng cố thêm một năm nữa, đợi khi tốt nghiệp cấp ba thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.

 

Nhưng áp lực tâm lý khiến thành tích của cô ta sa sút, cả ngày sống trong căng thẳng, cả người gầy rộc đi trông thấy.

 

Lý Ngải Binh ép Lý Ngải Khiết phải nói ra nguyên nhân, nghe xong liền chạy vào bếp lấy dao, muốn liều mạng với đám côn đồ đó. Nhưng Lý Ngải Khiết đã ngăn cản cậu ta, nhất quyết không cho cậu ta đi.

 

Từ nhỏ bọn họ đã phải theo cha mẹ nghèo khó và nhu nhược phiêu bạt khắp nơi, Lý Ngải Khiết hiểu rõ nhất, chị em cô căn bản không thể trêu vào đám người Vạn Việt.

 

Nhịn một chút, nhịn một chút là xong.

 

Nhưng điều Lý Ngải Khiết không ngờ là, Lý Ngải Binh không thể chấp nhận được việc đó, cậu ta lén lút đến phố Hoa Đăng tìm Vạn Việt sau lưng cô ta, muốn quyết đấu với Vạn Việt.

 

Kết quả đương nhiên là Lý Ngải Binh bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Lý Ngải Khiết khóc lóc xin tha, đám người đó mới buông tha cho Lý Ngải Binh.

 

Ánh mắt Lý Ngải Binh u ám đến đáng sợ, ngập tràn bất lực vì không thể bảo vệ được chị gái.

 

Chuyện này chưa qua được bao lâu thì Lý Ngải Binh lại tìm đến Vạn Việt, nói mình có thể thay thế chị gái, muốn đánh muốn bắt nạt gì thì cứ nhắm vào cậu ta.

 

Vạn Việt cười lớn, lần này không đánh cậu ta, mà lại hỏi cậu ta: “Vì chị gái mày mà cái gì mày cũng dám làm?”

 

Lý Ngải Binh gật đầu thật mạnh.

 

Vạn Việt lại hỏi: “Giết người cũng dám?”

 

Lý Ngải Binh nghiến răng, “Ừm.”

 

Lời này chỉ là nói suông, ngay cả Vạn Việt cũng không để tâm. Sau đó, số lần Lý Ngải Khiết bị theo dõi ít đi, còn Lý Ngải Binh thì thỉnh thoảng lại bị Vạn Việt gọi ra khỏi trường.

 

Lý Ngải Binh không có bạn bè trong lớp, nên cũng không ai để ý cậu ta không ở trong lớp thì đi đâu. Ngay cả Lý Ngải Khiết cũng vì bài vở nhiều mà ít quan tâm đến em trai hơn.

 

Vào mùa hè, đám người Vạn Việt bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới, mấy lần Lý Ngải Binh bị gọi đến phố Hoa Đăng làm đàn em, lần nào cũng đều nhìn thấy Vạn Việt đang nói cười với một người phụ nữ, nhìn là biết người thành phố.

 

Người đó chính là Lưu Ngọc Thuần.

 

Lý Ngải Binh nghe Vạn Việt dùng giọng điệu tục tĩu bẩn thỉu miêu tả Lưu Ngọc Thuần, nói người phụ nữ này biết ăn mặc hơn phụ nữ ở thị trấn Thương Thủy, nhưng hơi ngu ngốc, chỉ cần vài ba câu đã có thể làm cho cô ta vui vẻ, vừa khen cô ta xinh đẹp, cô ta liền đỏ mặt.

 

Vạn Việt còn biết Lưu Ngọc Thuần đã có chồng, nhưng chồng ở thành phố lớn, một tuần mới gặp mặt một lần.

 

“Tìm cơ hội, anh em ta sẽ đi thỏa mãn cô ta.”

 

Lý Ngải Binh không rõ sau này Vạn Việt có đi thỏa mãn Lưu Ngọc Thuần hay không, nhưng vào cái đêm giông tố đó, Vạn Việt và Chương Húc Minh đã giết Đường Hồng Đình dưới sự giúp đỡ của Lưu Ngọc Thuần.

 

Nói đến đoạn này, giọng của Lý Ngải Binh càng thêm khàn đặc.

 

Mấy ngày trước đó, cậu ta đã nghe thấy Vạn Việt và Chương Húc Minh tham lam nói về Đường Hồng Đình. Bọn chúng nói Đường Hồng Đình chắc chắn còn thú vị hơn Lý Ngải Khiết, nhưng vấn đề là làm sao để tóm được Đường Hồng Đình.

 

Lúc đó lớp 12 đã khai giảng, ban ngày Đường Hồng Đình đi học, buổi tối đến quán bar làm thêm, luôn đi ra vào từ cửa trước đông người, phải nghĩ cách dụ cô ấy ra cửa sau.

 

Vạn Việt nảy sinh ý đồ xấu, bảo Lưu Ngọc Thuần đi lừa Đường Hồng Đình. Đương nhiên lời anh ta nói không thể là lừa, anh ta chỉ giả vờ ngoan ngoãn nũng nịu với Lưu Ngọc Thuần, nói có cách để Đường Hồng Đình kiếm được nhiều tiền hơn, lại sợ con gái người ta nghi ngờ mình.

 

Lưu Ngọc Thuần vừa nghe, đây là chuyện tốt mà, thế là tìm đến Đường Hồng Đình, bảo cô ấy làm xong việc ở quán bar thì ra ngõ sau.

 

Đường Hồng Đình biết có việc kiếm được tiền, tất nhiên là rất vui vẻ, nhưng vẫn hỏi một câu, là công việc gì.

 

Lưu Ngọc Thuần không trả lời được, hình như Đường Hồng Đình đã gặp Lưu Ngọc Thuần ở quán mì hoành thánh gà, vậy nên đã chủ động hỏi, có phải chị Tôn bảo chị đến không? Lưu Ngọc Thuần bèn nói là đúng vậy.

 

Không ai biết tại sao Đường Hồng Đình vừa nghe nói là chị Tôn tìm thì liền không chút do dự đồng ý. Nhưng cũng không ai đi suy nghĩ về vấn đề không quan trọng này.

 

Cứ như vậy, vào lúc mọi người không để ý, Đường Hồng Đình đi ra khỏi cửa sau quán bar, đến con hẻm tối đen như mực. Nhưng người chờ ở đó không phải là chị Tôn của quán mì hoành thánh gà,

 

Mà là Vạn Việt và Chương Húc Minh.

 

Đường Hồng Đình cảnh giác lùi lại, cô ấy định chạy, nhưng lại bị Chương Húc Minh chặn lại, hai người ban đầu chỉ quấy rối bằng lời nói. Nhưng Đường Hồng Đình không nhu nhược như Lý Ngải Khiết, liền chửi bới bọn chúng thậm tệ, còn nhặt đá lên định tấn công.

 

Điều này đã chọc giận hai tên côn đồ, Vạn Việt rút dao ra dọa Đường Hồng Đình, Đường Hồng Đình liều mạng giãy giụa, trong lúc hỗn loạn, dao đã đâm vào người Đường Hồng Đình.

 

Tiếng chửi bới đột ngột im bặt, Đường Hồng Đình co giật, run rẩy, cuối cùng nằm bất động.

 

Vạn Việt và Chương Húc Minh sợ đến mức mặt mày xám ngoét, Lưu Ngọc Thuần từ quán gà hầm chạy đến xem bọn họ đã giới thiệu cho Đường Hồng Đình công việc tốt gì, nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ngã khuỵu xuống đất, không thốt nên lời.

 

Lý Ngải Binh bị Vạn Việt và Chương Húc Minh sắp xếp cho đứng canh ở đầu hẻm, nghe thấy tiếng kêu bên trong, vội vàng chạy đến xem thì thấy cảnh tượng như vậy.

 

Vạn Việt là người tỉnh táo lại nhanh nhất, gã ta nhét con dao dính máu vào tay Lý Ngải Binh, hỏi Chương Húc Minh: “Ai giết cô ta?”

 

Chương Húc Minh cũng đã hiểu, “Lý, Lý Ngải Binh.”

 

Lưu Ngọc Thuần bịt chặt miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa lắc đầu. Bà ta hoàn toàn không ngờ rằng, mình có thiện ý muốn giúp Đường Hồng Đình, nhưng cuối cùng lại xảy ra một bi kịch hoang đường như vậy.

 

Tiếng sấm ầm ầm từ xa vọng lại, mây đen bao phủ cả bầu trời đêm đen kịt, chẳng bao lâu nữa sẽ trút xuống một trận mưa thật lớn.

 

Vạn Việt túm lấy Lưu Ngọc Thuần đang luống cuống, đe dọa: “Chị Ngọc Thuần, chị là đồng phạm, hiểu không? Nếu chị nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi tù! Tôi với Chương Nhi thì không sao, tôi còn muốn nếm thử cơm tù như thế nào. Nhưng còn chị thì sao? Chị có chồng, còn có con gái nữa chứ.”

 

Lưu Ngọc Thuần điên cuồng lắc đầu.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Trời sắp mưa rồi, chị Ngọc Thuần, chị không phải là người ở đây, lại không có thù oán gì với Đường Hồng Đình, tối nay chị cũng không phải người đi tìm Đường Hồng Đình, chắc không ai thấy chị đâu.” Giọng của Vạn Việt như ma quỷ, một tia chớp lóe lên, chiếu rõ khuôn mặt trắng bệch của anh ta, “Đợi một thời gian nữa chị hãy về đi, chỉ cần chị không nói, chúng ta sẽ an toàn.”

 

Lưu Ngọc Thuần nén tiếng khóc, vội vàng gật đầu.

 

Vạn Việt lại túm lấy tóc Lý Ngải Binh, “Nhóc con, mày giết người rồi, muốn vào trại giam không?”

 

Lý Ngải Binh vẫn còn đang kinh hãi, ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn, “Không phải tôi, tôi không giết người!”

 

Vạn Việt: “Nhưng chúng ta đều thấy rồi, chính là mày.”

 

Nói rồi, Vạn Việt giữ người Lý Ngải Binh lại, ra hiệu cho Chương Húc Minh. Chương Húc Minh nắm lấy tay Lý Ngải Binh, đâm dao vào người Đường Hồng Đình lần nữa.

 

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Lý Ngải Binh, cậu ta muốn kêu la, nhưng tiếng kêu lại bị tiếng sấm át đi.

 

“Suỵt—” Vạn Việt ấn tay lên môi, “Không ai thấy cả, không ai biết cả. Nhóc con, mày không phải muốn chị mày yên tâm học hành sao? Anh đảm bảo sẽ không quấy rầy chị mày nữa, được không?”

 

Trước mắt Lý Ngải Binh là một màu đỏ như máu, cậu ta đã không thể suy nghĩ được gì nữa.

 

Vạn Việt lại nói: “Mày mà dám nói ra, bây giờ anh sẽ đi giết chị mày ngay. Dù sao trong tay anh cũng đã có một mạng người rồi.”

 

Lý Ngải Binh giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, “Được… được, tôi nghe anh.”

 

Trước khi mưa lớn ập đến, bốn người đã khiêng xác Đường Hồng Đình bỏ vào thùng điều hòa, vội vàng xóa đi vết máu, rồi mang theo bí mật chung bước vào bóng tối của riêng mình.

 

Ngày hôm sau, trời sáng trưng, khi mọi người phát hiện ra thi thể, nước mưa đã rửa sạch tội ác.

 

Ban đầu Lý Ngải Khiết không hề nghĩ rằng cái chết của Đường Hồng Đình có liên quan đến Lý Ngải Binh, khi đó dưới sự điều tra nghiêm ngặt của cảnh sát, đám côn đồ đều không dám ló mặt ra, cô ta còn vì thế mà cảm thấy thật may mắn vì mình sẽ không bị quấy rầy nữa. Thế nhưng đến cuối năm, trạng thái của Lý Ngải Binh càng ngày càng tồi tệ, sau khi cô gặng hỏi, cuối cùng Lý Ngải Binh cũng nói ra chuyện đã xảy ra đêm đó.

 

Nhưng dưới gánh nặng tinh thần lâu dài, ký ức của cậu ta đã bị xáo trộn, khiến Lý Ngải Khiết hiểu lầm rằng cậu ta cũng là hung thủ.

 

Lý Ngải Khiết kinh hãi tột độ, biết được Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy, thị trấn nhỏ này đã trở thành cơn ác mộng của cô ta, sau Tết dương lịch, cô ta bỏ học, mang theo Lý Ngải Binh bỏ trốn.

 

Mười hai năm qua, không ai nhắc lại cái tên thị trấn Thương Thủy và Đường Hồng Đình nữa.

 

Lý Ngải Khiết không đi học nữa, sau khi làm nhiều công việc khác nhau thì làm truyền thông theo kiểu mới. Lý Ngải Binh thì sống tách biệt với xã hội, tập trung viết lách, quanh năm sống dựa vào chu cấp của Lý Ngải Khiết, mãi đến năm ngoái mới nổi tiếng.

 

Bọn họ khổ sở cả nửa đời người, cuối cùng cũng đón chào cuộc sống mới, không ngờ lúc này trừng phạt lại giáng xuống.

 

“Lần đầu tiên các anh tìm đến tôi, tôi đã đoán ra rồi.” Lý Ngải Binh nói: “Lưu Ngọc Thuần chết rồi, Chương Húc Minh cũng chết rồi, hiện trường còn có dấu chân của chị tôi. Tôi biết tại sao chị ấy lại làm vậy, bọn chúng đã đe dọa chị ấy, bắt chị ấy phải nói ra sự thật, vì gia đình tôi sống tốt hơn, mà bọn chúng thì không.”

 

“Chị tôi muốn bảo vệ tôi, chị ấy luôn như vậy, vì tôi, chị ấy sẽ làm bất cứ chuyện gì.” Nước mắt lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe của Lý Ngải Binh, “Chị ấy muốn tôi sống tốt, vậy tôi sẽ sống tốt. Nhưng chị ấy chết rồi, bị người khác giết chết rồi….”

 

Quý Trầm Giao nói: “Cậu đoán là Vạn Việt.”

 

“Chỉ có thể là gã ta.” Lý Ngải Binh ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt thấm ướt khuôn mặt, “Năm đó tôi nên giết chết gã ta, nên giết chết gã ta…”

 

Trong một phòng thẩm vấn khác, Vạn Việt biết Lý Ngải Binh nhất định sẽ khai ra chi tiết vụ án Đường Hồng Đình, là một người học luật, anh ta hiểu rõ ở giai đoạn hiện tại nhận tội có thể tranh thủ mức án nhẹ nhất —mặc dù tấm bằng đại học của anh ta ở nước ngoài gần như là mua mới có được.

 

“Cái chết của Đường Hồng Đình không phải là cố ý giết người, là tai nạn do sơ suất.” Hai tay Vạn Việt nắm chặt dưới gầm bàn, không dám ngẩng đầu lên nhìn Quý Trầm Giao, “Chắc chắn Lý Ngải Binh đã nói rồi đúng không? Hôm đó chúng tôi thực sự chỉ muốn chơi đùa với Đường Hồng Đình, trước đó chúng tôi chưa bao giờ làm hại ai. Là cô ta nhục mạ tôi, đấm đá tôi và Chương Húc Minh, tôi mới mất bình tĩnh, dùng dao dọa cô ta, không ngờ…..”

 

Quý Trầm Giao: “Nhưng anh đã chuẩn bị dao trước rồi.”

 

Vạn Việt biện minh: “Thật sự không phải chuẩn bị để giết cô ta, lúc đó trong thị trấn loạn như vậy, không mang dao không an toàn. Tôi thề là giết người do tai nạn sơ suất, nếu không thì một người lương thiện và nhu nhược như Lưu Ngọc Thuần sao có thể giúp chúng tôi dụ Đường Hồng Đình ra được chứ?”

 

Quý Trầm Giao lại nói: “Nhưng bây giờ không có bằng chứng nào để đối chứng, anh và Lý Ngải Khiết vì bịt miệng những người biết chuyện mà đã giết Lưu Ngọc Thuần. Điều này chắc chắn là giết người có chủ ý rồi, đúng chứ?”

 

Vạn Việt bắt đầu không ngừng vặn vẹo cơ thể trên ghế thẩm vấn, ánh đèn sáng trưng chiếu rõ mồ hôi lạnh trên mặt anh ta, trông thật lạnh lẽo, “Tôi có cách nào chứ? Tôi bị đe dọa!”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Ai đe dọa anh? Lưu Ngọc Thuần?”

 

Nhưng mà cảnh sát đã tiến hành điều tra nhiều vòng xung quanh Lưu Ngọc Thuần, cho dù là trên mạng hay ngoài đời thực gì cũng đều không có bằng chứng nào cho thấy bà ta uy hiếp Vạn Việt, cũng như bất kỳ ai khác.

 

“Bà ta nói nếu không đưa tiền thì bà ta sẽ công khai chuyện năm đó! Bà ta nói bà ta là ‘Nữ Hoàng Mỹ Mạo’, có ảnh hưởng trên mạng. Bà ta còn nói mình đã xem sách luật, người phạm tội chỉ có tôi và Chương Húc Minh, đặc biệt là tôi, bà ta còn không tính là đồng phạm!” Giọng Vạn Việt run rẩy, nói: “Chỉ cần bà ta công khai thì tôi sẽ xong đời! Khó khăn lắm tôi mới có được cuộc sống như bây giờ!”

 

Quý Trầm Giao nửa tin nửa ngờ, “Bà ta trực tiếp nói với anh à? Các người đã gặp mặt nhau?”

 

Vạn Việt lắc đầu, “Bà ta nhờ người gửi tin nhắn cho tôi! Không tin thì các anh đến công ty tôi kiểm tra đi!”

 

Quý Trầm Giao khẽ cau mày. Trong quá trình điều tra trước đó, anh đã mơ hồ nhận ra dường như có bên thứ ba đang nhúng tay vào loạt vụ án này.

 

Lương Vấn Huyền đang dẫn người khám xét văn phòng và mấy căn nhà của Vạn Việt, sau khi đưa máy tính và các đồ vật khác về, sẽ sớm có kết luận.

 

Nhưng điều khiến Quý Trầm Giao hơi ngạc nhiên là, nếu người này tồn tại thì chắc chắn hắn ta cũng đã liên lạc với Lý Ngải Khiết. Máy tính và máy tính bảng của Lý Ngải Khiết đều đã được đội trọng án và phân cục kiểm tra, ngay cả những bản ghi đã xóa cũng được khôi phục lại, nhưng không tìm thấy thông tin đáng ngờ nào.

 

“Anh có biết Lưu Ngọc Thuần nhờ ai không?” Quý Trầm Giao hỏi.

 

Trên khuôn mặt Vạn Việt lộ ra vẻ hoang mang và sợ hãi.

 

Quý Trầm Giao nói: “Anh không biết, cậu sợ hắn ta.”

 

Vạn Việt bất an nói: “Anh có hiểu cái cảm giác đó không? Có người lúc nào cũng theo dõi anh, hắn ta biết tất cả hành vi của anh, nhưng hắn ta là cái thứ gì thì anh lại hoàn toàn không có đầu mối.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Anh sợ hắn ta nên mới nghe theo lời hắn ta răm rắp.”

 

Vạn Việt có chút suy sụp, “Tôi buộc phải giết Lưu Ngọc Thuần. Người biết chuyện này còn có Lý Ngải Binh, Chương Húc Minh. Hắn ta nói Chương Húc Minh đã bị chất gây nghiện hút cạn máu rồi, nhưng có người muốn giết tôi.”

 

Quý Trầm Giao: “Lý Ngải Khiết?”

 

“Tôi còn không nhớ đó là ai nữa!” Vạn Việt bực bội túm lấy tóc, “Sau này mới nghĩ ra là chị gái của Lý Ngải Binh, năm đó cũng từng bị tôi bắt nạt. Cô ta lại sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của em trai mình. Tôi điên rồi sao? Sao tôi có thể làm thế?”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Cô ta hẹn anh đến thôn Huân Thảo 2 ở khu Nam Giao?”

 

Vạn Việt: “Cũng là người đó nói cho tôi biết. Thực ra tôi cũng đã phát hiện ra mình rơi vào bẫy, nhưng tôi buộc phải hành động. Lý Ngải Khiết muốn giết tôi, tôi không muốn chết!”

 

“Để tạo chứng cứ ngoại phạm, anh thường xuyên lui tới các hộp đêm, tạo cho người khác ấn tượng rằng anh thích đến những nơi này. Đúng không?”

 

Vạn Việt gật đầu: “Nhưng tôi thật sự có nỗi khổ riêng, tôi bị người ta xúi giục, tôi không phải chủ mưu!”

 

Trong một khu nhà mới xây, có tỷ lệ người ở không cao ở khu Đông của thành phố Hạ Dung, người đàn ông vừa xem xong tin tức được đăng tải trên điện thoại — sáng nay ở khu tài chính đã xảy ra một vụ bắt cóc con tin, cảnh sát đã khống chế được nghi phạm, không có thương vong về người.

 

“Chậc.” Người đàn ông ngồi trên ghế vươn vai, sau đó đứng dậy đi đến bên bàn trà, ánh mắt dịu dàng nhìn vào những quân cờ lộn xộn. Tối qua hắn ta tự chơi một ván, cảm thấy chán nên đã hất tung hết xuống bàn.

 

“Thôi vậy.” Hắn ta kiên nhẫn thu dọn quân cờ, có vẻ như hắn ta bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, xếp chúng lại thật ngay ngắn, “Đến đây cũng không tệ. Kẻ tội ác tày trời thì bị tử hình, kẻ không bị tử hình thì tự giết hại lẫn nhau, mất đi người mình yêu thương nhất, haha…”

 

Sau khi Vạn Việt khai xong chi tiết về việc lẻn vào nhà Lưu Ngọc Thuần vào ngày 26 tháng 4, chờ đến nửa đêm thì giết chết Lưu Ngọc Thuần đang ngủ say, anh ta theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Trên người anh ta đã mang ba mạng người, nhưng vụ Đường Hồng Đình là ngộ sát, hai vụ sau theo lời anh ta khai thì là bị người khác xúi giục. Thái độ nhận tội của anh ta rất nghiêm túc, nếu thuê được một luật sư giỏi thì có lẽ có thể hoãn được án tử.

 

Chỉ cần không phải thi hành án ngay lập tức thì chuyện gì cũng có thể nói.

 

Nhưng lúc này, Quý Trầm Giao lại nói: “Không còn gì khác muốn khai báo sao?”

 

Vạn Việt sững người, “Gì cơ?”

 

Cái tên mà Quý Trầm Giao nói ra khiến Vạn Việt đột nhiên cứng đờ.

 

“Hoàng Khách.”

 

………..

 

Trong nhà tù, phòng gặp mặt.

 

“Vậy mà lại có cảnh sát đến gặp tôi, hiếm có đấy.” Lưu Tiểu Lữ rất gầy, trông không có tinh thần. Nhưng trước khi Tạ Khuynh đến đã xem qua hình ảnh của anh ta khi còn ở Dược phẩm Tường Thiên, là một người có vẻ ngoài nho nhã, lịch sự.

 

“Có phải là Tiền tổng bảo anh đến không? Lại muốn làm gì, bắt tôi gánh tội gì?” Lưu Tiểu Lữ vừa nói vừa đột ngột dừng lại, “Ồ, anh không phải luật sư, anh là cảnh sát.”

 

Tạ Khuynh chọn Lưu Tiểu Lữ làm điểm đột phá, một là vì lúc đó anh ta nhận tội rất nhanh chóng, dường như là muốn bảo vệ ai đó, hai là vì vị trí của anh ta là nghiên cứu thuốc.

 

Tạ Khuynh nói: “Anh đang gánh tội sao?”

 

Lưu Tiểu Lữ cười gượng, “Tường Thiên là một lũ súc sinh, có chuyện gì thì bắt một đứa làm kỹ thuật như tôi gánh, nói là sẽ sắp xếp tốt cho gia đình tôi, để tôi sớm ra ngoài. Nhưng vào trại giam một năm rồi vẫn không có một chút động tĩnh gì, cũng không có ai đến thăm tôi. Tôi hối hận rồi.”

 

Tạ Khuynh bèn cùng Lưu Tiểu Lữ nói về vụ án kinh tế kia. Bản thân vụ án không liên quan gì đến Vạn Việt, càng không liên quan gì đến Hoàng Khách đã mất tích. Nhưng có lẽ Lưu Tiểu Lữ đã kìm nén quá lâu, vừa trút ra thì không ngừng được.

 

Tạ Khuynh thấy cái hộp thoại này đã được mở ra gần hết, bèn từ từ chuyển chủ đề, nói về việc thử nghiệm thuốc mới, “tiện thể” nhắc đến Vạn Việt, con riêng của Tiền tổng.

 

Lưu Tiểu Lữ rất thất vọng về công ty, cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, “Vạn Việt từng hại chết người!”

 

Tạ Khuynh: “Có phải người đó tên là Hoàng Khách không?”

 

Lưu Tiểu Lữ kể ra một chuyện đã bị chôn vùi năm năm trước.

 

Năm đó Vạn Việt vừa “du học thành tài trở về”, đương nhiên là phải vào Dược phẩm Tường Thiên. Vạn Việt sốt sắng muốn thể hiện trước mặt cha dượng, có một ngày đã tìm một người tên Hoàng Khách đến gặp Lưu Tiểu Lữ.

 

Lúc đó công ty đang dốc sức vào một loại thuốc mới, cần người thử thuốc. Lưu Tiểu Lữ vừa nhìn Hoàng Khách đã từ chối, vì tình trạng sức khỏe của Hoàng Khách không phù hợp với yêu cầu.

 

Vạn Việt lại nói, Hoàng Khách là đồng hương của mình, đang cần gấp một khoản tiền để chữa bệnh cho cha già. Lưu Tiểu Lữ có nguyên tắc của mình, vẫn không cho phép.

 

Không ngờ Vạn Việt lại tự ý để Hoàng Khách thử thuốc. Vì thao tác không đúng, cấp cứu không kịp thời, vậy nên Hoàng Khách đã mất mạng vì chuyện này.

 

Chuyện này tuy không liên quan đến Lưu Tiểu Lữ, nhưng xét về mọi mặt thì cũng có thể coi như anh ta giám sát không tốt, hơn nữa Vạn Việt lại là con riêng của ông chủ. Lưu Tiểu Lữ cân nhắc một phen, liền nhắm một mắt mở một mắt để Vạn Việt xử lý Hoàng Khách.

 

Sau chuyện này, có lẽ Vạn Việt vẫn còn sợ hãi, không dám ở lại công ty nhà mình nữa, chẳng bao lâu sau thì vào làm ở công ty Đầu Tư Tuyền Diệu. Tiền tổng còn thường xuyên khoe khoang với mọi người, nói Vạn Việt có ý chí, không dựa vào gia đình, biết tự mình phấn đấu.

 

Lưu Tiểu Lữ vò mẻ không sợ nứt, “Chắc là thi thể được chôn trên ngọn đồi hoang ở khu Nam Giao, bây giờ đã thành xương cốt hết rồi ấy nhỉ? Nếu không bị thú hoang đào lên thì chắc vẫn còn tìm được.”

 

Hết chương 47.

 

Chương 47: Song Sư (47)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên