Chương 48:
Lúc chọn quà cho Hiểu Văn, Lang Dương Dương đã nghĩ đến rất nhiều thứ, ví dụ như một chiếc đồng hồ sang trọng, một chiếc túi xách phù hợp để đi làm, hoặc một món đồ điện tử nào đó.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một người sắp rời xa quê hương đến thành phố lớn lập nghiệp, điều cần thiết nhất là gì?
Trước đây, khi mới bước chân vào đời, bản thân mình cần gì nhất? Hình như cũng không phải những thứ tô điểm cho bản thân đó.
Mà chính là tiền.
Tiền thuê nhà, tiền đi lại, tiền ăn uống, thậm chí đôi khi công việc cũng cần phải ứng trước.
Sống một mình nơi đất khách quê người, không gì mang lại cảm giác an toàn hơn việc có tiền trong túi.
Đương nhiên, khi Hiểu Văn nhận được bao lì xì này cũng rất vui.
Dù sao thì ai là người đầu tiên nói tiền bạc tầm thường?
Chắc chắn sẽ bị mọi người lên tiếng phản đối.
Khi tặng quà, Lang Dương Dương còn đặc biệt nói “Đây là quà của anh và anh Trang cùng tặng”, cũng nhấn mạnh đây là quà riêng của mình, lương và thưởng vẫn tính riêng.
Bữa cơm kéo dài đến hơn mười giờ, mọi người lần lượt ra về. Lang Dương Dương và Trang Thạc đều có uống chút rượu nên đã gọi tài xế. Trong lúc chờ tài xế đến, hai người đứng bên đường.
Lang Dương Dương kể cho Trang Thạc nghe những chuyện vừa nói với Lý Nguyệt Cảnh.
“Vậy hai người giao tiếp có bất tiện không?” Hình như Trang Thạc ăn no quá, anh ngồi xuống bệ đá ven đường rồi nói thêm: “Dù sao các em cũng là một cửa tiệm, mỗi ngày có rất nhiều khách đến.”
Lang Dương Dương cũng mệt, chống tay lên hông, nói: “Thực ra, về mảng vận hành của Brookside thì từ trước đến nay đều là Du Du ở quầy lễ tân, em ấy ở cửa hàng em rất yên tâm. Còn em chủ yếu làm bánh trong phòng nướng bánh, lúc bận thì ra ngoài giao hàng, những việc này đều không cần giao tiếp nhiều.”
Nói được một nửa, cũng không muốn đứng nữa, bèn ngồi xuống bệ đá bên cạnh Trang Thạc, tiếp tục nói: “Còn nếu nói em và cô ấy giao tiếp công việc như thế nào, thì lại càng đơn giản.”
“Ừm?”
“Chỉ cần nhìn là được. Hơn nữa, người ta chỉ là không biết nói, chứ nghe thì không có vấn đề gì, đã đi học, lại còn học ở chỗ cô giáo Lý hai năm, biết đâu có rất nhiều chỗ em còn phải học hỏi cô ấy.”
Trang Thạc cười: “Tốt, nếu thực sự phù hợp thì đội ngũ của tiệm bánh ngọt sẽ khá hoàn chỉnh hơn.”
“Ừ, em nghĩ nếu mọi việc ở Trần Gia Trại thuận lợi, em sẽ phải dành nhiều tâm sức cho bên đó, việc vận hành cửa hàng đã có Du Du nên em cũng không lo, nhưng chất lượng bánh ngọt thì liệu em có thể duy trì được trong cuộc sống bận rộn này không?”
Lang Dương Dương vừa nói vừa thở dài mà không hề hay biết.
Thở dài xong lại ngẩng đầu nhìn ra đường, khẽ nói: “Bỗng dưng bận rộn quá, cứ từ từ thôi.”
Trang Thạc nhìn cậu.
Ánh đèn neon rực rỡ sắc màu trên đường phố hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lang Dương Dương, gió đêm hè thổi qua những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu, lay động không theo một quy luật nào.
Trường Khê là một thành phố có giao thông công cộng không phát triển lắm, đây là một con phố rất nhộn nhịp, xe buýt, xe hơi, xe điện ba bánh đều vội vã qua lại trên đường.
Còn có những bác xe ôm đậu bên đường chờ khách.
Trong thế giới hối hả này, Lang Dương Dương ngồi bên đường, nghĩ về thế giới nhỏ bé của mình, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa hoang mang lại càng đáng yêu.
Trang Thạc đột nhiên hỏi: “Em đã từng nghe bài Gió Đêm Mùa Hè chưa?”
Lang Dương Dương hoàn hồn, ven đường rất ồn ào, cậu không nghe rõ Trang Thạc nói gì, liền hỏi lại: “Gì cơ?”
Trang Thạc tưởng cậu không biết bài hát này, bèn khẽ ngâm nga: “Gió đêm mùa hè, thổi nhẹ lên người trong vòng tay anh.”
“Tóc em bay phất phơ, quấn quýt bên anh theo gió lay động.” Lang Dương Dương hát tiếp.
Trang Thạc cười: “Em đã từng nghe rồi à?”
Lang Dương Dương: “Ừ ừm, trước đây em thích nghe đài, bài này thường xuyên được phát.”
“Biết đâu trước đây chúng ta đã cùng nghe bài hát này trên cùng một đài phát thanh.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương cười, không nói gì.
Ven đường nhộn nhịp, gió đêm dịu dàng, Du Du nhà gần nên đã nhắn trong nhóm là mình đã về đến nhà.
Lang Dương Dương và Trang Thạc vừa nãy còn mệt, ngồi ở đây một lúc đã thấy thoải mái hơn nhiều, tài xế vẫn chưa đến, bọn họ cũng không vội.
——Một buổi tối mát mẻ, hơi men chếch choáng say như thế này, chính là cuộc sống mà bọn họ vốn dĩ muốn theo đuổi.
Cho dù gần đây khá bận rộn, bận đến mức đã lâu rồi không cùng nhau ăn tối, tối nay cũng chỉ vì tiễn bạn bè mới có thể tan làm sớm nghỉ ngơi.
Nhưng cũng đã mãn nguyện rồi.
Trên đường về, hai người ở ghế sau dựa vào nhau, chợp mắt một lát, về đến nhà thì chơi đùa với chú chó nhỏ một lúc, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi ôm nhau ngủ.
Thứ Sáu, mọi thứ đã chuẩn bị xong, trang trại cũng không có gì cần anh phải bận tâm, chỉ là buổi sáng đến xem qua, kiểm tra lại máy móc của trang trại rồi về.
Trang Thạc ở nhà, đến chạng vạng tối thì Lang Dương Dương về nhà nấu cơm.
Định bụng gọi Trang Hiểu Vũ cùng ăn, nhưng Trang Hiểu Vũ nói không đi, bây giờ cậu ta là nhân viên rồi.
“Anh trai em gọi em đi cùng mà.” Lang Dương Dương nói.
Trang Hiểu Vũ vẫn kiên trì: “Em không đi, em ăn cùng chị Du Du.”
Lang Dương Dương biết trong lòng cậu ta có chút ấm ức, hai tuần nay cậu ta làm việc ở Brookside, gia đình vẫn không chịu nhượng bộ, mẹ cậu ta có đến một lần, bảo cậu ta về nhà, khiến mọi chuyện không được vui vẻ lắm.
Trang Hiểu Vũ hiện đang tiết kiệm tiền, thực ra cũng đã tiết kiệm được một ít, chỉ cần mẹ cậu ta đồng ý, cậu ta sẽ lập tức rời khỏi thành phố nhỏ này.
Lang Dương Dương bị kẹt ở giữa, cậu không nói gì, ngược lại, sau lần Trang Thạc bị Lang Dương Dương tâm sự mỏng một buổi, anh đã tìm dì nói chuyện hai lần.
Cha mẹ thương con cái, mong muốn giữ con bên cạnh, bình an ổn định, Lang Dương Dương rất hiểu.
Thậm chí còn có chút ghen tị, vì từ nhỏ đến lớn không có ai lo lắng cho cậu như vậy.
Trước khi tan làm, Trang Thạc gọi điện bảo Lang Dương Dương trên đường về mua ít hoa tỏi non, anh quên mất rồi.
Dọc theo đường đi, Lang Dương Dương ghé siêu thị thực phẩm tươi sống ven đường mua hoa tỏi non, lúc ra ngoài thì thấy đối diện có quán bia thủ công, vậy nên cậu đã vào đó chọn vài chai.
Qua một thời gian cùng nhau uống rượu, Lang Dương Dương đã rút ra kết luận là, Trang Thạc thích bia IPA và bia lúa mì, tốt nhất là bia IPA kép, còn Lang Dương Dương thì thích bia IPA và Lager, gần đây đặc biệt thích bia Lager trái cây.
Chọn xong thì đến quầy thanh toán.
“Làm phiền anh gói lại giúp tôi.” Lang Dương Dương nói.
“Không uống ở đây à?” Cậu nhân viên thu ngân hơi khó hiểu.
Lang Dương Dương cười nói: “Ừm, về nhà uống.”
Cậu nhân viên nói được, rồi gói lại cho cậu.
Thông thường những quán rượu nhỏ như thế này đều là để uống tại chỗ, nếu là mua về nhà để uống thì cũng sẽ không đến quán rượu mua, giá quá cao.
Nhưng Lang Dương Dương không quan tâm, ở nhà cùng Trang Thạc ngồi trước bàn trà, vừa xem tivi vừa ăn chút đồ ăn uống chút rượu, còn thoải mái hơn ở bất cứ đâu ngoài kia.
Về đến nhà trời vẫn còn sáng, Lang Dương Dương vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Lôi Công đang rên ư ử trong sân.
Lang Dương Dương đẩy cửa ra: “Lôi Công ~ cún con hư hỏng ~”
Lôi Công nịnh nọt chạy vòng quanh Lang Dương Dương, dụi đầu vào người cậu, chưa đầy một phút, chiếc quần thể thao bó màu trắng xám đã dính đầy lông chó màu đen.
Lang Dương Dương thầm nghĩ, hôm nay sao con chó hư này lại nhiệt tình nịnh nọt như vậy.
“Về rồi à.” Trang Thạc xuất hiện ở cửa, vẫn mặc chiếc áo ba lỗ rách sau lưng, đeo tạp dề, trên tay cầm một nắm rau mùi, người đổ mồ hôi nhễ nhại.
Mùa hè nấu ăn vất vả, Lang Dương Dương ừ một tiếng rồi tiến lên hôn anh một cái: “Em mua bia lạnh rồi.”
“Em có mua hoa tỏi non không?”
“Em mua rồi.”
Trang Thạc nhận lấy đồ trên tay Lang Dương Dương: “Đi, vào nhà rửa tay, nửa tiếng nữa ăn cơm.”
Lang Dương Dương đi theo sau Trang Thạc, “Hôm nay sao Lôi Công lại nhiệt tình như vậy?”
Trang Thạc cười lớn, vào bếp lấy cho Lang Dương Dương một bát ức gà và bí đỏ.
“Anh nấu cơm cho nó rồi, em cho nó ăn đi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, ánh mắt hiểu ý.
Ai cho ăn thì người đó là ba, để cho Lôi Công hiểu ai mới là ba, bây giờ mỗi khi cho Lôi Công ăn ngon, Trang Thạc đều để Lang Dương Dương cho.
Lang Dương Dương vào nhà, trộn chút thức ăn cho chó vào bát cơm tối cho Lôi Công.
Nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ăn, bàn trà cũng được lau chùi gọn gàng, ga giường, vỏ chăn cũng đã được thay mới, đồ cũ được giặt phơi ngoài sân.
Trong bếp đang nấu bữa tối thơm phức.
Lang Dương Dương nằm dài trên ghế sofa, thư giãn cơ thể căng thẳng cả ngày, nhìn lên trần nhà cười ngây ngô.
Chuông điện thoại rung lên, là tin nhắn của trạm chuyển phát nhanh, trước đây cậu mua quần áo, giày dép và một bộ dụng cụ cho Trang Thạc, bây giờ dụng cụ mới đến.
Nghĩ ăn cơm xong rồi đi lấy, cậu an tâm chơi điện thoại.
Cả ngày không xem wechat, có hơn chục tin nhắn chưa trả lời. Lúc Lang Dương Dương định trả lời lại thì Trang Thạc bưng đĩa hoa quả đến, là quả đào đã được cắt sẵn.
“Ăn lót dạ đi.”
Lang Dương Dương nhìn anh cười, trên mặt Trang Thạc có mồ hôi, anh giơ mu bàn tay lên lau: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Lang Dương Dương: “Em vừa về nhà đã không làm gì cả chỉ nằm ườn ra, anh không thấy tức giận sao?”
“Không tức giận, tốt mà.”
“Không thấy em lười sao?”
Trang Thạc nhíu mày: “Em ở cửa hàng bận rộn cả ngày rồi, Dương Dương, sao em lại nghĩ như vậy?”
Lang Dương Dương lắc đầu.
Trang Thạc luôn cảm thấy cậu có điều gì đó không ổn, liền đến ngồi xổm bên cạnh ghế sofa: “Sao vậy?”
“Không có gì, thật mà.”
“Vậy sao em lại nhìn anh như thế.”
Lang Dương Dương thấy anh thực sự lo lắng.
Có lẽ là vì trước đây bản thân luôn nhạy cảm yếu đuối, nên anh luôn cẩn thận hơn với mình.
Lang Dương Dương cười, nói đùa.
“Cảm thấy mình bây giờ giống như một tên đàn ông thối.”
“Gì cơ?”
“Kiểu như tự mình ở ngoài làm công việc ba cọc ba đồng, về nhà thì làm ông tướng không làm gì cả.”
Trang Thạc cuối cùng cũng cười ha hả: “May mà anh có công việc, nếu không sẽ bị em nhốt ở nhà mất.”
Trang Thạc tiếp tục vào bếp nấu ăn, Lang Dương Dương nằm cuộn tròn trên ghế sofa xem điện thoại.
Vương Chí Quân đã nhắn tin cho cậu từ sáng sớm, bây giờ cậu mới thấy.
Hắn lại đi công tác.
Lang Dương Dương: [Mới về nhà, lần này đi công tác ở đâu vậy?]
Vương Chí Quân lúc này cũng không bận, trả lời ngay: [Đến Bắc Kinh, tuần này có hai buổi trình diễn lớn, mệt chết mất.]
Lang Dương Dương: [Chỉ có mình cậu thôi à?]
Vương Chí Quân: [Còn một đồng nghiệp nữa, Dương Dương, cậu thấy tôi bây giờ còn đẹp trai, còn thú vị không?]
Lang Dương Dương không chút do dự: [Đương nhiên rồi.]
Vương Chí Quân: [Tuần trước tôi cập nhật tài khoản của mình, làm một video đăng lên, nhưng chẳng có chút tiếng tăm gì cả.]
Lang Dương Dương lập tức hiểu ý hắn.
Cậu trả lời Vương Chí Quân rằng mình sẽ vào xem ngay.
Lang Dương Dương có theo dõi tài khoản của Vương Chí Quân, click vào xem, video mới nhất đã được một tuần, lượt xem chưa đến mười nghìn.
So với trước đây quả thực rất ảm đạm.
Video dài tổng cộng mười chín phút, kể lại một cách chi tiết và kèm theo quan điểm cá nhân về lịch sử hình thành của một thương hiệu gần đây rất nổi tiếng.
Làm rất tốt, đối với những ai muốn tìm hiểu kiến thức chuyên sâu về ngành thời trang có thể xem, nhưng đối với những người chỉ muốn hóng hớt trong ngành giải trí thời trang thì quả thực hơi khô khan.
Lang Dương Dương trở lại trang wechat.
Thấy trong danh sách trò chuyện với Vương Chí Quân có một tin nhắn đã bị thu hồi.
Lang Dương Dương: [Tôi xem xong rồi, cậu đã gửi gì vậy?]
Vương Chí Quân: [Không có gì, thế nào, có phải rất nhàm chán không, ok tôi biết là rất nhàm chán mà.]
Lang Dương Dương: [Có phải vì công việc nên cậu không dám nhắc đến người nổi tiếng không?]
Vương Chí Quân gửi một sticker khóc lóc.
Cho dù muốn làm một video chứa đầy kiến thức chuyên môn, theo độ hot của mạng xã hội như hiện nay, ít nhất cũng phải nhắc đến những người nổi tiếng nào đã mặc đồ của thương hiệu đó, đồng thời đưa ra một số so sánh và đánh giá mới có người xem.
Vương Chí Quân: [Dương Dương, nói thật với cậu, từ khi từ Trường Khê trở về, tôi không còn ham muốn tình dục nữa.]
Lang Dương Dương thầm nghĩ, quả nhiên, dù bắt đầu từ chủ đề nào, cuối cùng cũng sẽ kết thúc ở chủ đề này.
Vương Chí Quân: [Cứ như là đã nếm trải đồ ngon rồi thì không ăn nổi đồ bỏ đi nữa.]
Lang Dương Dương: [Nghe sao cứ thấy kỳ kỳ.]
Vương Chí Quân: [Không phải là có ý gì với chồng cưng đâu, chỉ là cảm thấy rất chán nản, kiểu đàn ông ăn cơm ở nhà hàng sang trọng rồi đi khách sạn ngủ một giấc, xong xuôi thì chuyển khoản rồi mặc quần áo bỏ đi, thật sự rất vô vị.]
Lang Dương Dương cười hắn: [Đẹp trai cũng không được à?]
Vương Chí Quân: [Haizz, bắt đầu lo lắng lỡ như những người đàn ông đó có bệnh thì sao.]
Vương Chí Quân: [Thà dùng đồ chơi còn hơn.]
Vương Chí Quân: [Dạo này hai người thế nào? Chồng cưng đang làm gì?]
Lang Dương Dương quay đầu nhìn vào bếp: [Anh ấy đang nấu cơm.]
Vương Chí Quân: [Dì hai của cậu dạo này có tin tức gì không, không phải đã nói sẽ giới thiệu cho tôi một người sao?]
Lang Dương Dương biết hắn đang nói đùa, liền bảo hắn đến xem mắt.
Mãi một lúc lâu sau bên kia mới trả lời: [Dạo này cậu có bận không?]
Lang Dương Dương: [Hơi hơi, tụi tôi đã hẹn cuối tuần sẽ đưa cún con đến trang trại tham gia cẩu party.]
Vương Chí Quân: [Thôi được rồi, đừng nói nữa, anh bắt đầu ghen tị rồi đấy.]
Vương Chí Quân: [À đúng rồi, đồ chơi tôi tặng hai người đã dùng chưa?]
Lang Dương Dương không khỏi có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.
Nói thật, nhờ món quà của Vương Chí Quân, đời sống sinh hoạt vợ chồng của hai người đã được cải thiện rất nhiều.
Lang Dương Dương trả lời: [Đã dùng một số.]
Vương Chí Quân phấn khích: [Thế nào thế nào? Sướng không? Chồng cưng chắc chắn rất to đúng không.]
Lang Dương Dương xem mà mặt đỏ bừng.
Cẩn thận gõ chữ…
“Làm gì vậy? Cười gì mà tươi thế?” Trang Thạc bưng ra đĩa thức ăn đầu tiên, món rau bí xào.
Lang Dương Dương siết chặt điện thoại, mặt đỏ ửng: “Không có gì… Nóng, hơi nóng.”
Trang Thạc gật đầu, đi mở hết cửa sổ.
Tin nhắn của Vương Chí Quân vẫn đang dội bom: [Mau nói thật đi!]
Vương Chí Quân: [Kiểu người suốt ngày làm việc ngoài đồng ruộng như anh ấy, thể lực chắc chắn còn tốt hơn cả những người tập tạ trong phòng gym nhỉ.]
Vương Chí Quân: [To cỡ nào vậy? Anh đây thật sự rất tò mò, có 18cm không?]
Lang Dương Dương xem mà mặt đỏ tía tai, trả lời: [Cái gì mà to không to chứ… ]
Lúc này Trang Thạc bưng ra món thứ hai, thịt ba chỉ kho tàu.
Anh vẫn không hiểu biểu cảm hiện tại của Lang Dương Dương, liền đi đến cạnh ghế sofa nhìn kỹ.
“…”
Lang Dương Dương nằm trên ghế sofa, tầm nhìn ngang tầm đúng vào phần đũng quần của Trang Thạc, anh ở nhà luôn thích mặc những bộ quần áo cũ đã bạc màu, cái quần đùi này cũng vậy.
Chất vải mềm mại không có hình dáng, in rõ hình dạng bên trong.
Cho dù chưa cương cứng, kích thước cũng rất đáng nể.
“Dương Dương?”
Lang Dương Dương ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Trang Thạc, “Hả?”
Trang Thạc: “Em thực sự không sao chứ?”
“Không sao, có chuyện gì đâu, em… em chỉ là đói thôi.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc vội vàng đi làm món còn lại.
Có lẽ là do vừa rồi bị chấn động quá mạnh, Lang Dương Dương vốn ít nói chuyện phiếm lại bất ngờ trả lời Vương Chí Quân: [Nhưng mà, rất là lợi hại luôn á!]
Vương Chí Quân: [Á á á á tôi thật sự muốn gào lên, tối nay tôi phải đi tìm một “con vịt”.]
Lang Dương Dương cũng cười ha hả.
Vương Chí Quân: [Cái chim nhỏ đó hai người đã dùng chưa?]
Lang Dương Dương: [Chim nhỏ nào?]
Vương Chí Quân: [Cái trong hộp màu hồng ấy, kết hợp với chai gel bôi trơn đó đưa vào thì sướng khỏi nói, bảo chồng cưng làm mạnh lên cho em.]
Lang Dương Dương vừa thấy xấu hổ, vừa tò mò, có vài hộp cậu vẫn chưa xem qua.
Lang Dương Dương bỏ điện thoại xuống, vào phòng ngủ lục tìm đống đồ Vương Chí Quân tặng.
Thật ra, không cần dùng gì Lang Dương Dương cũng đã thấy rất tốt rồi.
Đối với cậu, khoái cảm đến từ tình cảm nhiều hơn, mỗi lần ngồi trên người chống tay lên ngực Trang Thạc, nhìn xuống khuôn mặt kiên nghị và đôi mắt say đắm của anh, đã đủ khiến cậu hưng phấn rồi.
——Trong lòng nghĩ vậy, nhưng tay vẫn đang lục tìm đồ.
“Màu hồng…” Lang Dương Dương vừa tìm vừa lẩm bẩm.
Trang Thạc bưng món cá đầu hấp ớt cuối cùng ra, phát hiện Lang Dương Dương không có ở phòng khách, điện thoại thì để trên bàn trà.
Vừa kịp nhìn thấy đoạn hội thoại trước khi màn hình tắt.
To, lợi hại, chim nhỏ, chồng em.
Trang Thạc tự kiểm điểm bản thân, đặt cá xuống, cởi tạp dề và áo ra.
Hóa ra vợ nói đói, là đói kiểu này.
…
Lang Dương Dương khẳng định, cách chơi của Vương Chí Quân không phù hợp với mình, cậu suýt nữa ngất xỉu trên giường.
Lúc đó cậu nghĩ sao lại có người chịu đau như vậy chỉ vì sướng một chút, nhưng sau khi ăn cơm xong lên giường nằm lại có chút nghiện.
Trang Thạc đã ngủ bên cạnh, cả hai đều tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường.
Lang Dương Dương mượn ánh trăng mờ ảo nhìn khuôn mặt Trang Thạc, hôn nhẹ lên cằm anh, rồi cảm nhận được tay Trang Thạc động đậy, giọng nói mơ màng hỏi: “Khó chịu à?”
“Không.” Lang Dương Dương ôm Trang Thạc, Trang Thạc xoay người lại, ôm Lang Dương Dương vào lòng, lẩm bẩm nói: “Sáng mai anh nấu bữa sáng cho em.”
Lang Dương Dương gật đầu.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Còn bên kia, Vương Chí Quân đang nằm trên giường lớn trong khách sạn, cô đơn trống trải xem phần mềm, vẫn đang nghĩ, Lang Dương Dương nói sẽ vào xem, đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Hôm sau là thứ Bảy, cũng là ngày đầu tiên Hiểu Văn nghỉ việc, cửa hàng rất bận rộn.
May mà Trang Hiểu Vũ đã làm được một thời gian nên cũng thành thạo, nếu không với lượng khách như vậy, chỉ dựa vào Lang Dương Dương, Du Du và Hoàng Vân thì không kham nổi.
Bận rộn đến trưa, Lang Dương Dương chuẩn bị xong đồ ở cửa hàng, định đến trang trại xem bữa tiệc của mấy chú chó thế nào, xem Lôi Công đã kết bạn mới chưa.
Vừa hay Trang Thạc sắp đến cửa tiệm, đến lấy một ít bánh ngọt cho mọi người ăn, tiện thể cùng đi.
Trước khi ra cửa dặn dò Trang Hiểu Vũ về chuyện bánh ngọt, phát hiện cậu ta có vẻ buồn bã.
“Không vui à? Sao vậy? Muốn nói chuyện với anh không?” Lang Dương Dương chặn cậu ta lại ở cửa phòng nướng.
Trang Hiểu Vũ ủ rũ nói: “Hiểu Văn đến Thâm Quyến rồi, em cũng muốn đi, em muốn đến Bắc Kinh, Thượng Hải, em muốn làm việc ở nhà hàng Michelin.”
Vừa dứt lời, Du Du ở ngoài gọi Lang Dương Dương.
“Anh ra ngoài xem một chút.” Lang Dương Dương nói xong liền đi ra ngoài, Trang Hiểu Vũ cũng đi theo sau.
“Anh Dương Dương, có người tìm.” Du Du nói.
Trước quầy bar đứng một người, Lang Dương Dương suýt nữa không nhận ra, phải mất một lúc mới gọi được: “Anh Chu?”
“Ai vậy ai vậy?!” Trang Hiểu Vũ vừa thấy có đàn ông, lại còn là đàn ông cao to đẹp trai tìm Lang Dương Dương, chuông báo động liền vang lên.
Lang Dương Dương nói với cậu ta: “Hiểu Vũ! Anh ấy chính là bếp trưởng của nhà hàng anh từng làm việc.”
“Dương Dương, lâu rồi không gặp.” Chu Viên râu ria xồm xoàm, cười lộ ra hàm răng trắng, mặc áo thun nhanh khô, đeo balo leo núi.
Chu Viên là người Mỹ gốc Hoa, sống ở nước ngoài trong thời gian dài, vừa thấy Lang Dương Dương liền dang rộng vòng tay.
Lang Dương Dương bước tới, còn chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo, chuông gió ở cửa lại vang lên, Trang Thạc bước từ ngoài cửa vào, Chu Viên quay đầu nhìn.
Trùng hợp thay, hôm nay Trang Thạc cũng mặc áo thun nhanh khô mà Lang Dương Dương mua cho anh, cùng nhãn hiệu với Chu Viên.
Trang Thạc vừa nghe thấy Chu Viên gọi Dương Dương, lại còn dang rộng vòng tay muốn ôm.
Lang Dương Dương nhìn biểu cảm của Trang Thạc, cảm thấy có chút không ổn, vội vàng giới thiệu: “Đây là bếp trưởng mà em quen biết khi làm việc ở nhà hàng trước đây, Chu Viên.”
Rồi đổi hướng tiếp tục nói: “Anh Chu, đây là Ông… bạn đời của em, Trang Thạc.”
“Bạn đời?”
“Vâng, tụi em đã kết hôn rồi.”
Chu Viên nhìn Lang Dương Dương rồi lại nhìn Trang Thạc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức quay người ôm Trang Thạc: “Chào anh!”
Trang Thạc bị người đàn ông cao to râu ria xồm xoàm ôm chầm lấy: “…”
Hết chương 48.