Chương 48: Song Sư (48)
Cái gọi là ngọn đồi hoang phía Nam ngoại ô là một khu rừng rộng lớn. Phía giáp với thành phố chính được quy hoạch thành công viên rừng rậm, cứ đến mùa thu lá vàng trải khắp núi đồi thì du khách lại nườm nượp kéo đến. Còn phía bên kia phong cảnh kém hấp dẫn hơn, không có ai quản lý, thỉnh thoảng cũng có động vật hoang dã nhỏ xuất hiện.
Lương Vấn Huyền dẫn một đội trinh sát chuyên thực hiện những công tác bên ngoài đến hiện trường. Vạn Việt mở to mắt nhìn Quý Trầm Giao, lắp bắp lặp đi lặp lại: “Hoàng… Hoàng Khách…”
Cái tên Hoàng Khách này là do chính Vạn Việt khai ra, nếu anh ta không nói, cảnh sát sẽ không điều tra đến Hoàng Khách.
Lần đầu tiên Quý Trầm Giao gặp Vạn Việt, anh đã nói với anh ta rằng, nếu có manh mối gì liên quan đến Đường Hồng Đình thì hãy liên hệ ngay với anh.
Vạn Việt biết rõ cảnh sát đã nghi ngờ mình rồi. Anh ta tự cho rằng mình đã làm kín kẽ, tránh được tất cả các camera giám sát gần nhà Lưu Ngọc Thuần, khi giết Lý Ngải Khiết cũng không lái xe của mình, thỉnh thoảng đến quán bar qua đêm, nhưng cảnh sát có thực sự không tìm ra được chứng cứ hay không?
Anh ta có thể hướng sự nghi ngờ sang một người khác, mà người này cũng sẽ không bao giờ phản bác được.
Trong lúc vội vàng, anh ta đã bịa ra câu chuyện Hoàng Khách trả thù cho Đường Hồng Đình. Không, là anh ta liên tục tự tẩy não mình, đây không phải là lời nói dối, bởi vì mười hai năm trước, anh ta đã thực sự đã nhìn thấy Hoàng Khách đứng từ xa nhìn Đường Hồng Đình. Anh ta tin rằng, chỉ cần cảnh sát đến thị trấn Thương Thủy xác minh thì chắc chắn sẽ có người đồng tình với lời anh ta nói.
Đó là một kế hoạch hoàn hảo, chỉ cần cảnh sát cho rằng Hoàng Khách đang trả thù thì sẽ không tiếp tục chú ý đến anh ta nữa.
Nhưng mà, không lâu sau khi cung cấp manh mối, anh ta đã hối hận, càng nghĩ càng bất an. Anh ta nhốt mình trong thư phòng, thậm chí còn tự tát vào mặt mình. Vì quá nóng lòng muốn thoát khỏi sự chú ý của cảnh sát mà có thể anh ta đã bỏ qua một sự thật – cảnh sát sẽ truy tìm Hoàng Khách, không tìm thấy người thì bọn họ sẽ càng tìm, cuối cùng khó tránh khỏi việc điều tra ra Hoàng Khách đã chết, hơn nữa còn là chết dưới tay anh ta!
Quý Trầm Giao gõ nhẹ vào điện thoại, Lương Vấn Huyền và những người khác đang tìm kiếm trên núi, “Anh không nói cũng được, đợi chúng tôi tìm thấy hài cốt rồi nói sau.”
Xong rồi. Vạn Việt trừng to hai mắt, không chớp lấy một cái, anh ta giống như một cái xác bị rút hết sinh khí. Bây giờ anh có có tích cực nhận tội, khai báo, có lẽ cũng vô dụng rồi, anh ta rụt vai lại, khẽ nói: “Tôi không nên nhắc đến Hoàng Khách, thông minh quá lại hóa dại.”
“Thông minh?” Quý Trầm Giao đứng dậy, “Anh gọi hành vi độc ác đó là thông minh?”
Vạn Việt giật mình, “Tôi bị xúi giục, có người còn độc ác hơn tôi!”
Quý Trầm Giao nhớ ra còn có một chuyện quan trọng, “Người anh nói, rốt cuộc đã liên lạc với anh như thế nào?”
“Mạng nội bộ.”
“Mạng nội bộ?”
“Công ty chúng tôi có một nền tảng trao đổi nội bộ, hắn ta nhắn tin cho tôi trên đó, nhưng mỗi lần tôi xem lại thì đều bị hắn ta xóa mất.”
Hóa ra là như vậy!
Quý Trầm Giao hiểu tại sao cảnh sát không tìm thấy bất kỳ thông tin đáng ngờ nào trên máy tính của Lý Ngải Khiết. Đối với phòng kỹ thuật hình sự, nền tảng trao đổi nội bộ của công ty là một điểm mù, trong lần kiểm tra đầu tiên bọn họ đã bỏ qua.
Quý Trầm Giao đến phòng kỹ thuật hình sự, yêu cầu khôi phục dữ liệu trên nền tảng nội bộ. Hai tiếng sau, thông tin đã bị xóa cuối cùng cũng xuất hiện, dù còn thiếu sót, nhưng cũng đủ để chứng minh, việc Lý Ngải Khiết giết Chương Húc Minh, Vạn Việt giết Lưu Ngọc Thuần và Lý Ngải Khiết, đều là do nhận được thông tin của một người nào đó.
“Có thể tìm ra người này thông qua địa chỉ IP không?” Quý Trầm Giao hỏi.
Thẩm Tê nói: “Có thể, hắn ta ở khu Đông, anh, cho em thêm chút thời gian.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, vừa hát vừa dọn dẹp phòng. Chiếc máy tính cạnh cửa sổ sát đất đã tắt, bàn cờ quân sự trên bàn trà cũng không biết đã cất đi đâu.
Hắn ta giống như vừa kết thúc một ván cờ, kết quả không quá hoàn hảo, nhưng cũng không tệ. Hắn ta biết cảnh sát sắp đến tìm mình rồi, điều này dường như cũng không phải là một chuyện xấu.
Dù sao thì từ nhỏ, có rất ít người chủ động tìm hắn ta, mà người dịu dàng gọi tên hắn ta thì đã không còn nữa rồi.
Hắn ta thích được gọi tên, hắn ta tên là Trần Hạc, Tiểu Hạc.
Khi có tiếng gõ cửa, Trần Hạc vừa tắt máy cạo râu tự động. Hắn ta đứng trước gương trong phòng tắm, tỉ mỉ nhìn ngắm dáng vẻ của mình. Hơn ba mươi tuổi, sau khi thức đêm thì làn da trông không được đẹp lắm, nhưng may là rất trắng, trang điểm một chút là có vẻ ngoài trẻ trung được yêu thích. Nhờ vẻ ngoài này, hắn ta thường xuyên xuất hiện ở công viên Miếu Sơn, đã chụp ảnh cho “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” và các bà cô về hưu khác vài lần.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, hắn ta đặt máy cạo râu xuống, thong thả đi đến cửa. Trong mắt mèo, là hình ảnh vị cảnh sát quen thuộc kia, người đó họ Quý, người đã biến kế hoạch của hắn ta từ hoàn hảo thành không hoàn hảo.
Nhưng không sao, hắn ta không ghét cảm giác này, có đối thủ ngang tài ngang sức vẫn tốt hơn là một mình độc diễn. Trò chơi đánh cờ quân sự một mình này, hắn ta đã chơi quá lâu rồi.
Mở cửa ra, tay phải đang cầm tay nắm cửa của Trần Hạc đưa ra trước, cùng với tay trái đưa về phía người đến, khóe miệng nở một nụ cười.
Quý Trầm Giao đã nắm được thông tin của hắn ta, Trần Hạc, ba mươi ba tuổi, từng sống ở cô nhi viện thị trấn Thương Thủy, học cấp hai ở trường trung học Thương Thủy, thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố chính, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở tỉnh ngoài, làm việc tại một công ty IT.
Nhờ kỹ thuật xuất sắc, ba năm trước hắn ta đã từ một người làm thuê cao cấp lên làm đối tác, tháng mười năm ngoái, hắn ta đã mua căn nhà hiện tại đang ở, từ nơi khác trở về thành phố Hạ Dung sinh sống.
Người này đã truyền thông tin sai cho Lý Ngải Khiết, Vạn Việt, khiến bọn họ giết Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần, cuối cùng lại tự tàn sát lẫn nhau. Quý Trầm Giao vốn tưởng rằng sắp phải đối mặt với một đối thủ rất khó chơi, nhưng Trần Hạc lại chủ động đưa tay ra, không tranh cãi cũng không phản kháng, ra hiệu cho cảnh sát còng tay mình.
“Tôi biết anh sẽ đến tìm tôi mà.” Trần Hạc cười thở dài, “Lý Ngải Binh không hoàn thành bước cuối cùng, tôi đã biết anh sẽ đến. Nhưng anh nhanh hơn tôi tưởng. Đi thôi, tôi sẽ thành thật khai báo.”
Phòng thẩm vấn của đội trọng án thường xuyên “tiếp đón” những nghi phạm hung ác, không nhận tội, nhưng người như Trần Hạc, tự mình chỉnh tề sạch sẽ, chủ động khai báo thì thật sự rất hiếm thấy.
“Người này không có âm mưu gì đấy chứ?” An Tuần cũng từ trung tâm pháp y chạy sang xem camera giám sát, hoàn toàn không tin, “Theo kinh nghiệm của tôi, người không tự mình ra tay, dụ dỗ người khác phạm tội, cơ bản đều muốn trốn tránh trừng phạt, hắn ta thật sự sẽ thừa nhận nhanh như vậy sao?”
Tịch Vãn cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ hơn là động cơ của Trần Hạc. Hắn ta không cha không mẹ, sinh ra đã cô độc, học cấp ba và đại học đều nhờ vào học bổng trợ cấp, cuối cùng cũng thành công, cả đời không lo ăn mặc, thậm chí hắn ta còn có một vẻ ngoài khá ổn, nếu an tâm vun vén, không lo không có một gia đình yên ấm hòa thuận.
“Cứ xem hắn ta nói thế nào đã.” Lương Vấn Huyền nói, “Người đã ở trong tay chúng ta rồi, còn giở trò gì được nữa?”
Quý Trầm Giao lấy bản phục hồi dữ liệu do Thẩm Tê cung cấp, “Có phải anh đã nói với Lý Ngải Khiết rằng Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần có cuộc sống bất hạnh, định liên kết với nhau để tố cáo Lý Ngải Binh?”
Trần Hạc gật đầu, “Là tôi.”
“Người xúi giục Vạn Việt giết Lưu Ngọc Thuần cũng là anh?”
“Đúng.”
“Cuối cùng để Lý Ngải Khiết đến thôn Huân Thảo 2 trừ khử Vạn Việt…”
“Đều là tôi.”
Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào mắt Trần Hạc, trong đôi mắt đó, cảm xúc rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện đã an bài.
“Tại sao lại làm như vậy?”
“Cảnh sát Quý, anh rất giỏi khi bắt đầu tiếp cận từ động cơ.” Trần Hạc cười nhạt, “Anh đã điều tra ra Vạn Việt và những người khác từ Đường Hồng Đình, chẳng lẽ không đoán ra được tại sao tôi muốn bọn họ tự tàn sát lẫn nhau sao?”
Quý Trầm Giao im lặng vài giây, “Anh đang báo thù cho Đường Hồng Đình?”
Trần Hạc: “Đúng vậy.”
“Tại sao?” Điều Quý Trầm Giao không hiểu không phải là bản thân của động cơ, mà là tại sao Trần Hạc lại có động cơ như vậy, hắn ta lớn hơn Đường Hồng Đình hai tuổi, không hề quen biết nhau, hơn nữa hắn ta chỉ học cấp hai ở thị trấn Thương Thủy. Khi Đường Hồng Đình gặp nạn, hắn ta còn đang học đại học ở tỉnh ngoài.
“Tại sao…” Trần Hạc cười một tiếng, “Bởi vì chuyện này là một vết sẹo của thị trấn Thương Thủy, người chết thì cứ vậy mà chết sao? Tại sao kẻ gây án vẫn nhởn nhơ suốt mười hai năm mà không bị trừng trị?”
“Pháp luật không trừng phạt được những người này, nhưng tôi thì có thể khiến bọn họ tự trừng phạt lẫn nhau.” Trần Hạc nói tiếp, “Đó là cái giá mà bọn chúng phải trả.”
Quý Trầm Giao nói: “Làm sao anh biết được bốn người bọn họ có liên quan đến cái chết của Đường Hồng Đình?”
Trần Hạc dang tay, “Cảnh sát các anh phá án chú trọng đến trình tự của công lý, chứng cứ đầy đủ, nhưng tôi thì không cần. Tôi nghi ngờ ai thì có thể ép người đó nói ra sự thật. Hơn nữa còn có vài tên rác rưởi, hơn ba mươi tuổi rồi mà không làm nên trò trống gì, lại dùng việc từng giết người này để khoe khoang.”
Không thể là Lý Ngải Binh và Vạn Việt, Quý Trầm Giao hỏi: “Chương Húc Minh tự mình nói với anh?”
“Đúng, tự mình nói. Không lâu sau khi tôi bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Đường Hồng Đình.”
Cuộc sống của Trần Hạc sau khi trưởng thành luôn thuận buồm xuôi gió, hắn ta có tài năng vượt trội trong lĩnh vực IT, năm thứ hai đại học đã được một công ty hàng đầu trong ngành nhắm đến. Sau khi tốt nghiệp, hắn ta làm việc vài năm, sau đó chuyển sang một công ty nhỏ hơn, nhưng năng động và có triển vọng hơn. Nhưng sau khi có sự nghiệp và vị thế, hắn ta cũng giống như một số ít người, dần cảm thấy hoang mang, không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống nữa.
Hắn ta bắt đầu tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, trong một lần về thị trấn Thương Thủy giải khuây, hắn ta biết được một vụ án cũ nhiều năm chưa phá được, thực ra cảnh sát đã có hướng đi, nhưng lại khó khăn vì thiếu chứng cứ, vậy nên đã không thể đưa hung thủ ra trước công lý.
Người trong thị trấn đều nói, người giết Đường Hồng Đình là bọn côn đồ. Mấy năm nay, dưới sự quản lý nghiêm ngặt, bọn côn đồ ngày càng ít đi. Đột nhiên Trần Hạc tìm thấy ý nghĩa cuộc sống mà hắn ta muốn – vụ án cảnh sát không phá được, hắn ta có thể phá được không?
Hắn ta lợi dụng kỹ thuật của mình, lấy thông tin hộ khẩu bất hợp pháp, đối chiếu với từng người, bước đầu khoanh vùng được hơn bốn mươi người có khả năng gây án. Những người này sớm đã không còn là côn đồ, phần lớn đều đã có công việc làm ăn ổn định.
Những người ở lại thị trấn Thương Thủy, hắn ta tạm thời không để ý đến, trước tiên điều tra những người đã rời khỏi thị trấn Thương Thủy sau khi Đường Hồng Đình gặp nạn. Vừa điều tra, đương nhiên là hắn ta đã điều tra ra được Chương Húc Minh.
Lúc đó, Chương Húc Minh đang bán nhà ở khu Bắc Thành thành phố Hạ Dung. Trần Hạc tiếp cận hắn ta với tư cách là người xem nhà, nhưng không tiết lộ mình cũng đến từ thị trấn Thương Thủy, hở chút là hắn ta than thở kiếm tiền khó khăn, áp lực lớn, tuổi đã cao mà không mua nổi nhà.
Đây chính xác là tâm lý của Chương Húc Minh, vừa gặp đồng loại, Chương Húc Minh dần có nhu cầu muốn trút bầu tâm sự. Trần Hạc luôn giữ chân Chương Húc Minh, còn mời anh ta uống rượu. Chương Húc Minh vốn là người tham đồ nhỏ nhặt, cũng không muốn mất khách, bị Trần Hạc chuốc cho say mèm.
Trần Hạc thấy thời cơ sắp đến, liền nói về vụ án treo ở thị trấn Thương Thủy, còn bóng gió hạ thấp cảnh sát, khen ngợi kẻ gây án có bản lĩnh cao cường. Cuộc sống Chương Húc Minh không như ý, vừa nghe liền đắc ý, say khướt nói: “Đó là ông đây và anh em của ông đây làm, ợ – -“
Trần Hạc hỏi chi tiết, Chương Húc Minh khoe khoang kể hết. Người giết Đường Hồng Đình là anh ta và Vạn Việt, thằng nhóc Vạn Việt kia giờ phát đạt rồi, sớm đã quên người anh em này rồi. Còn có một người canh gác cho bọn họ, là một kẻ ít nói, tên là Lý gì đó, không nhớ được, nó có một bà chị, cả trường chỉ có hai chị em. Còn có một bà cô già giúp bọn họ lừa Đường Hồng Đình, không phải người ở thị trấn Thương Thủy, mà là người đến từ thành phố lớn, bị Vạn Việt dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ một hồi, liền kể hết nhà ở đâu, chồng làm gì.
Trần Hạc ghi lại những người anh ta nhắc đến, hết lời khen Chương Húc Minh là thần tượng của mình, lại gọi rượu lên, cuối cùng khiến Chương Húc Minh say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, Chương Húc Minh hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì. Nhưng Trần Hạc vẫn thử dò hỏi anh ta, xác nhận anh ta thật sự không nhớ gì mới rời đi.
Nghe nói Chương Húc Minh từng than thở gặp phải một người xem nhà mười mấy lần rồi đột nhiên biến mất, nhưng Trần Hạc không dùng tên thật, vậy nên Chương Húc Minh căn bản không biết hắn ta là ai. Một năm sau, Chương Húc Minh vì quấy rối khách hàng nữ, tiếng xấu lan rộng khắp giới môi giới bất động sản ở khu Bắc Thành, phải chạy đến khu Nam Thành kiếm sống.
Trong thời gian này, Trần Hạc đã tiếp cận được một nhân vật quan trọng khác, đó là Lưu Ngọc Thuần.
Theo lời Chương Húc Minh thì, Lưu Ngọc Thuần là đồng phạm. Có lẽ bà ấy đã vô tình giúp hai người Chương Húc Minh và Vạn Việt, bà ấy có cơ hội gọi xe cứu thương cho Đường Hồng Đình, nhưng bà ấy đã không làm như vậy. Bà ấy cũng đáng bị trừng phạt.
Các bà cô về hưu cần người chụp ảnh, mà người chụp ảnh cho bọn họ phần lớn là mấy ông già cùng tuổi, ảnh chụp ra phần lớn đều không được lý tưởng. Vì vậy khi Trần Hạc xuất hiện với chiếc máy ảnh trên tay, các bà cô trong đội người mẫu Hồng Vân đều rất vui mừng.
Trần Hạc chụp ảnh cho Lưu Ngọc Thuần là nhiều nhất, những bức ảnh ban đầu giúp bà kiếm được danh tiếng trên Mộc Âm, chính là do Trần Hạc chụp giúp.
Trong lúc chụp ảnh, Trần Hạc có trò chuyện với Lưu Ngọc Thuần, hắn ta không cần chuốc say Lưu Ngọc Thuần như chuốc say Chương Húc Minh, cũng không cần Lưu Ngọc Thuần thừa nhận điều gì, điều hắn ta muốn không phải là chứng cứ xác thực, mà là phản ứng của Lưu Ngọc Thuần khi nghe đến cái tên Đường Hồng Đình.
Điều đó đủ để hắn ta phán đoán xem mình có tìm nhầm người hay không.
“Chị Ngọc Thuần, chị ăn thử miếng thịt bò này xem, em mua trên mạng đấy, nghe nói ngon lắm.” Ngồi dưới gốc cây, Trần Hạc rót nước nóng vào nắp phích giữ nhiệt, đưa cho Lưu Ngọc Thuần, lại mở túi thịt bò kho ra.
Lưu Ngọc Thuần không nghi ngờ gì, thuận theo lời hắn ta, nói: “Đây là thịt bò ở thị trấn Thương Thủy, thịt bò Thương Thủy là đặc sản ở chỗ chúng tôi.”
“Ồ, thị trấn Thương Thủy, em từng nghe qua.” Trần Hạc nói, “Mấy năm trước không phải xảy ra một vụ án sao? Cô gái đó chết thảm thật, giờ vẫn chưa bắt được hung thủ.”
Lưu Ngọc Thuần không cầm chắc nắp cốc, nước nóng đổ đầy cả váy. Trần Hạc vội đưa giấy, “Chị Ngọc Thuần, chị sao vậy?”
Lưu Ngọc Thuần sắc mặt tái nhợt, vội vàng đứng dậy, “Tôi không sao, chỉ là không, không cầm chắc thôi.”
Trần Hạc cười nói: “Xin lỗi, em làm chị sợ rồi phải không? Haiz, vụ án đó em cũng chỉ nghe nói thôi, chị nghe qua chưa?”
Lưu Ngọc Thuần viện cớ phải đi tìm đồng đội, vội vã rời đi.
Trần Hạc nhìn bóng lưng bà ấy, cười lạnh một tiếng. Lưu Ngọc Thuần xưa nay dễ nói chuyện, có hỏi tất đáp, tâm trạng ôn hòa, phản ứng vừa rồi đã nói lên tất cả.
Thế là Trần Hạc bắt đầu lên kế hoạch. Trong số những người này, tội ác nặng nhất là Vạn Việt và Chương Húc Minh, mà tình cảnh hiện tại của hai người này lại khác nhau một trời một vực, Vạn Việt rất dễ dàng tin rằng, Chương Húc Minh và Lưu Ngọc Thuần sẽ vì cuộc sống không như ý mà đến tống tiền mình.
Còn một người khác là Lý Ngải Binh, thiếu niên nhút nhát năm xưa đã trở thành một người giàu có, cậu ta có một người chị yêu thương cậu ta hơn cả bản thân mình.
Kế hoạch đã thành hình, để Lý Ngải Khiết và Vạn Việt lần lượt ra tay, cuối cùng xúi giục hai người này tự tàn sát lẫn nhau, nhất định phải là Vạn Việt giết Lý Ngải Khiết. Mà Chương Húc Minh, Lưu Ngọc Thuần đều đã chết, Lý Ngải Khiết cũng chết, chỉ cần Lý Ngải Binh suy xét một chút là có thể đoán ra hung thủ là Vạn Việt.
Tình chị em sâu đậm, Lý Ngải Binh sẽ báo thù cho chị. Một khi Vạn Việt chết, kế hoạch sẽ khép lại thành vòng tròn, không ai biết đến hắn ta, cái bóng đen phía sau này. Mỗi tội nhân đều nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Trần Hạc thở dài, nhưng dường như không quá quan tâm, “Cảnh sát Quý, nếu anh chậm một bước, sẽ không thể ngăn cản được Lý Ngải Binh. Biến số duy nhất trong kế hoạch của tôi là anh, nhưng không còn cách nào, anh là đội trưởng đội trọng án của thành phố này, tôi không thể vòng qua anh được.”
“Nhưng cũng không sao cả.” Trần Hạc nói tiếp, “Tôi cảm thấy cuộc đời hình như không có ý nghĩa gì, kiếm tiền, hưởng thụ, tiếp tục kiếm tiền, tiếp tục hưởng thụ, chi bằng làm chút chuyện gây chấn động, giúp cảnh sát các anh phá án gì đó.”
Quý Trầm Giao không hề dao động, “Nếu anh đã điều tra ra bọn họ có liên quan đến Đường Hồng Đình, tại sao không báo cảnh sát? Anh tự mình vướng vào, có đáng không?”
“Báo cảnh sát?” Trần Hạc ngạc nhiên nói, “Có ích gì không?”
Quý Trầm Giao: “Anh không tin tôi có thể tìm ra chứng cứ, đưa hung thủ ra trước pháp luật?”
“Không không không.” Trần Hạc xua tay, “Đương nhiên tôi tin, cảnh sát Quý, tôi vừa nói rồi, anh đã phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của tôi, anh nhất định có bản lĩnh phá án. Nhưng sau khi phá án rồi thì sao? Bọn họ sẽ bị khởi tố, nhưng sẽ không có ai bị kết án tử hình, bởi vì Chương Húc Minh và Vạn Việt là giết người do vô ý, mặc dù công tố viên có biện hộ như thế nào thì mức án cũng không đạt được đến mức tử hình, thậm chí Lưu Ngọc Thuần và Lý Ngải Binh có lẽ còn không phải ngồi tù.”
“Cảnh sát Quý, anh có thể phá án, nhưng anh không thể khiến kẻ ác phải đền mạng.” Ánh mắt Trần Hạc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “Cách làm của tôi, mới có thể khiến bọn chúng nhận được sự trừng phạt thực sự.”
“Lưu Ngọc Thuần và Lý Ngải Khiết tiếp tay cho kẻ ác, đáng chết.”
“Chương Húc Minh giết người, càng đáng chết hơn.”
“Vạn Việt, trên người tên đó bây giờ đã mang ba mạng người, đáng bị tử hình rồi chứ?”
“Còn Lý Ngải Binh, cái chết không phải là sự trừng phạt tốt nhất, mất đi người thân mới là trừng phạt đau đớn nhất.”
Trần Hạc chắp hai tay lại, mỉm cười, “Giống như đối với tôi, tiền không phải là ý nghĩa của cuộc sống, sống vui vẻ mới có ý nghĩa.”
Không biết vì sao, khi nhìn Trần Hạc, Quý Trầm Giao không ngừng nghĩ đến Ký Khắc. Hai người này giống nhau không? Khi còn trẻ, có phải Ký Khắc cũng cực đoan và vặn vẹo như Trần Hạc không?
Quý Trầm Giao không kìm được hỏi: “Anh có quen Ký Khắc không?”
Trần Hạc ngơ ngác, “Ai?”
Quý Trầm Giao mở ảnh của Ký Khắc, ban đầu Trần Hạc không có phản ứng gì, mười giây sau thần sắc hắn ta bỗng trở nên đờ đẫn, rồi lại rơi vào trầm mặc kỳ quái, mặc kệ Quý Trầm Giao có hỏi thế nào, hắn ta cũng đều im lặng không nói.
Mà khi Quý Trầm Giao chuẩn bị tạm thời dừng lại, hắn ta ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Không quen, những gì cần khai báo tôi đều đã khai báo hết rồi.”
Vạn Việt, Trần Hạc đã nhận tội, Lý Ngải Binh cũng khai báo chi tiết quá trình Đường Hồng Đình gặp nạn, công việc bổ sung chứng cứ, đối chiếu chi tiết đang được tiến hành, mà theo miêu tả của Lưu Tiểu Lữ, đội trọng án cũng đã đào được một bộ hài cốt ở phía Tây Nam công viên rừng rậm.
Vạn Việt đã hoàn toàn tuyệt vọng, thừa nhận năm năm trước, Hoàng Khách từng nhờ anh ta giúp đỡ, mong anh ta có thể giúp mình mua được thuốc cứu cha với giá rẻ, lúc đó Vạn Việt khí thế bừng bừng, nóng lòng lập công, hận không thể lập tức làm nên sự nghiệp trước mặt cha dượng, thế là dụ Hoàng Khách thử thuốc, trong quá trình đó lại không làm tốt công tác an toàn, dẫn đến việc Hoàng Khách bị dị ứng mà mất mạng.
Trong lúc hoảng loạn, anh ta đã ném xác Hoàng Khách vào rừng. Sau này cha của Hoàng Khách qua đời, người thân của Hoàng Khách tuy cũng có tìm Hoàng Khách, nhưng Hoàng Khách ở nhà có tiếng xấu, người thân đều cho rằng hắn ta là một đứa con bất hiếu, bỏ cha mà đi xa. Vạn Việt thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc.
Nhưng lưới trời lồng lộng, cuối cùng chính anh ta lại tự mình đưa manh mối cho cảnh sát để rửa sạch một nghi ngờ khác.
Công tác điều tra đã gần đến hồi kết, chứng cứ vật chất, lời khai mà cảnh sát đang nắm giữ đã đầy đủ, gần như có thể chuyển giao cho viện kiểm sát rồi.
Còn công ty dược phẩm Thiên Tường năm trước đã từng bị điều tra về tội phạm kinh tế, bao gồm cả Lưu Tiểu Lữ, đã có mấy người vào tù, nhưng lần trước không điều tra ra được việc thử thuốc trái phép và các mạng lưới quan hệ sau đó, bây giờ cục cảnh sát đang định điều tra lại tập đoàn Thiên Tường, có lẽ cha dượng của Vạn Việt không thoát tội được nữa rồi. Nhưng vụ án của Dược phẩm Thiên Tường không thuộc thẩm quyền quản lý của đội trọng án.
Hôm nay, khi viết báo cáo điều tra, Quý Trầm Giao càng viết càng có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Thậm chí cảm giác này không phải hôm nay mới có, nếu truy lại thì anh đã cảm thấy như vậy từ lúc thẩm vấn Trần Hạc.
Trần Hạc dẫn dắt Vạn Việt và Lý Ngải Khiết giết người là không sai, nhưng dường như hắn ta còn che giấu điều gì đó. Đặc biệt là việc hắn ta một mực nói không quen Ký Khắc, nhưng đã như vậy, tại sao khi nhìn thấy ảnh của Ký Khắc, hắn ta lại đột nhiên bộc phát?
Nhưng mà, Thẩm Tê không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào có liên quan đến Ký Khắc trong nhật ký liên lạc của hắn ta. Sau vài lần nhắc đến hiệu trưởng Trần, phản ứng của hắn ta cũng rất nhạt nhẽo.
Buổi trưa, mọi người lần lượt đứng dậy đi đến căn tin, Quý Trầm Giao lại ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào máy tính và một đống tài liệu giấy không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì. Lương Vấn Huyền đứng cách đó mấy mét, gọi: “Đội trưởng Quý, ăn cơm thôi.”
Quý Trầm Giao: “Mọi người đi đi, tôi nghĩ thêm một chút xem nên viết như thế nào.”
Lương Vấn Huyền gật đầu. An Tuần từ trung tâm pháp y đến đợi mọi người cùng đi đến căn tin, thấy vậy thì hỏi: “Anh ấy sao vậy?”
“Viết tổng kết.” Lương Vấn Huyền khẽ khép cửa lại, “Đi thôi, cậu ấy cảm thấy vụ án này không rõ ràng, lát nữa lại hò hét bảo chúng ta làm việc đấy.”
Văn phòng yên tĩnh trở lại, không lâu sau, có tiếng gõ cửa. Cửa cũng không đóng, Quý Trầm Giao không quay đầu lại, “Vào đi.”
“Cơm cũng không ăn à?” Người đến là Tạ Khuynh.
Quý Trầm Giao nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, “Đội trưởng Tạ. Sao anh lại đến đây?”
Tạ Khuynh nói: “Bình thường thì cậu đã sớm nộp báo cáo rồi. Cảm thấy còn nghi vấn gì sao?”
Quý Trầm Giao đang định chiều sẽ tìm Tạ Khuynh nói chuyện này, “Anh đã xem lại video thẩm vấn Trần Hạc chưa? Tôi thấy hắn ta còn chi tiết chưa khai báo, hơn nữa, phản ứng của hắn ta khi nhìn thấy ảnh Ký Khắc rất kỳ lạ.”
Tạ Khuynh gật đầu, “Tôi đã so sánh đi so sánh lại phản ứng của hắn ta khi nghe tên Ký Khắc và khi nhìn thấy ảnh Ký Khắc. Trước đây quả thực giống như chưa từng nghe qua, phản ứng rất bình thường, sau thì, hắn ta đã gặp người này, hơn nữa quan hệ còn không bình thường, đột nhiên nhìn thấy người này đã khiến hắn ta suýt chút nữa mất kiểm soát.”
Quý Trầm Giao nhíu mày, “Nhưng tại sao lại có phản ứng như vậy? Ký Khắc không dùng tên Ký Khắc khi gặp hắn ta à? Hơn nữa, cho dù bỏ qua điểm này của Ký Khắc, thì động cơ của Trần Hạc cũng không đủ để chống đỡ cho hành động của hắn ta.”
“Mặc dù một người sau khi cuộc sống đầy đủ có thể mất phương hướng, mù quáng tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống, nhưng hành vi của hắn ta vẫn có chút gượng ép. Người ‘hành hiệp trượng nghĩa’ thường sẽ không chỉ làm một lần, nhưng hắn ta lại dành ba năm vào một vụ án của Đường Hồng Đình, tôi luôn cảm thấy hắn ta đang báo thù cho Đường Hồng Đình, nhưng…”
Tạ Khuynh nói, “Nhưng giữa hắn ta và Đường Hồng Đình thực sự không tồn tại giao tình gì.”
“Đúng vậy!” Quý Trầm Giao nói, “Bây giờ hắn ta giống như cuối cùng cũng đã hoàn thành được một tâm nguyện, thái độ hoàn toàn là chấp nhận bất kỳ phán quyết nào.”
Tạ Khuynh đột nhiên hỏi: “Đội trưởng Quý, những gì cậu nhìn thấy là Trần Hạc đang thản nhiên chấp nhận phán quyết sao?”
Hết chương 48.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu tiên Trần Hạc xuất hiện là ở chương 3, sau này Lăng Liệp đã nhắc đến sự tồn tại của hắn ta ở chương 30, mọi người có thể xem lại.