Chương 49:

 

Chương 49:

 

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc, dáng vẻ ngại ngùng muốn chết, nhưng lại không nỡ đẩy người ta ra, nhịn cười.

 

“Thật sự không ngờ tới, quá bất ngờ!” Sau khi Chu Viên sờ rõ lưng Trang Thạc có bao nhiêu múi cơ thì mới chịu buông ra.

 

“Cậu cao thật đấy, ít nhất cũng phải một mét chín nhỉ.”

 

Trang Thạc mím môi gật đầu: “Ừ.”

 

Chu Viên quay người, nhẹ nhàng ôm Lang Dương Dương một cái, sau đó nhìn thấy Trang Hiểu Vũ đang đứng cạnh với ánh mắt mong chờ, liền ôm cậu ta một cái.

 

Ôm xong, Trang Hiểu Vũ kéo Chu Viên đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

 

“Bếp trưởng?”

 

“Đúng vậy, rất lợi hại, cậu lên mạng tìm kiếm tên anh ấy là có thể thấy rất nhiều thông tin.” Lang Dương Dương giải thích, rồi bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, anh ấy là trai thẳng, lớn lên ở Mỹ nên nhiều thói quen có hơi…”

 

Trang Thạc cuối cùng cũng thả lỏng: “Ồ… ra vậy.”

 

Lang Dương Dương: “Lúc không nấu ăn thì anh ấy rất tốt, nhìn anh ấy có vẻ rất thích anh đấy.”

 

“Anh? Anh có gì đáng để người ta thích chứ?”

 

Lang Dương Dương cố ý trêu chọc anh, ánh mắt nhìn xuống bộ ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo thun mỏng manh.

 

“Thân hình anh đẹp.”

 

Nói xong, Lang Dương Dương đi tìm Chu Viên, hỏi anh ta muốn ăn gì.

 

Chu Viên gọi món kem hạt sen hạt dẻ cười, đương nhiên là Lang Dương Dương tự tay làm một phần.

 

Lang Dương Dương đi vào quầy bar, Trang Thạc cũng đi theo.

 

“Nhìn Hiểu Vũ kìa.” Trang Thạc vừa vào đã rửa tay, tiện thể bóc nốt số hạt sen còn lại.

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Hiểu Vũ đang ân cần xoay quanh Chu Viên, hỏi han về nhà hàng Michelin.

 

“Trước đây em đã từng nhắc đến anh Chu với cậu ấy, ngày nào cậu ấy cũng nhắc đến Michelin, bây giờ cuối cùng cũng được gặp bếp trưởng nhà hàng Michelin trong truyền thuyết rồi.”

 

“Nhà hàng đó mấy sao nhỉ?”

 

“Hai sao, nhưng anh Chu trước đây cũng từng làm việc ở nhà hàng ba sao.”

 

Trang Thạc tay chân thoăn thoắt, nửa rổ hạt sen đã bóc xong: “Vậy bây giờ không làm việc nữa sao?”

 

Lang Dương Dương cũng không rõ, nhưng trước đây đã biết, anh ta rất thích gap year, cho dù là học tập hay công việc gì cũng vậy, khi cảm thấy hoang mang đều sẽ cho mình nửa năm đến một năm để gap year, du lịch, tìm lại trạng thái của bản thân.

 

Cậu suy nghĩ một chút: “Chắc là đang nghỉ ngơi.”

 

Hai người vừa trò chuyện, kem đã làm xong, Lang Dương Dương lại lấy thêm một miếng bánh bông lan rêu xanh – món bánh “trường tồn” trong menu quán.

 

Là người đã từng nếm qua rất nhiều món ngon, những món tráng miệng cơ bản như vậy đã hiếm khi nào khiến Chu Viên cảm thấy hứng thú, nhưng anh ta vẫn dành lời khen ngợi cho sự kết hợp giữa kem hạt dẻ cười và hạt sen.

 

Vì Chu Viên đến đột ngột, Lang Dương Dương và Trang Thạc còn phải đến nông trại xem khu vui chơi cho những chú chó, vậy nên đã đưa Chu Viên đi cùng.

 

Trang Hiểu Vũ cũng muốn đi, nhưng quán không thể bỏ trống nên đành bỏ lỡ.

 

Trên đường trò chuyện, Lang Dương Dương và Trang Thạc cuối cùng cũng hiểu được lý do anh ta bắt đầu du lịch khắp Trung Quốc.

 

Hóa ra là đã dự định rời khỏi Trung Quốc.

 

“Vì rất thích món ăn Trung Quốc nên đã đến Trung Quốc làm việc ba năm. Nhưng bây giờ cảm thấy đã đủ rồi nên muốn tìm một nơi mới.” Chu Viên nói.

 

Chiếc balo du lịch khổng lồ của anh ta được để trong cốp xe, trên người chỉ còn lại một chiếc túi đeo hông.

 

Lang Dương Dương đại khái có thể hiểu được ý nghĩa của câu “Đủ rồi” mà anh ta nói, nhưng Trang Thạc thì không hiểu lắm.

 

Anh hỏi một câu.

 

Chu Viên suy nghĩ một chút, giải thích: “Chính là hai công việc liên tiếp đều nghỉ việc vì vấn đề của ban quản lý nhà hàng, tôi chỉ là một đầu bếp, chỉ muốn nghiên cứu ẩm thực, không có tài năng luồn cúi lấy lòng.”

 

Trang Thạc lập tức hiểu ý anh ta.

 

Trên đường đi, nói đến nông trại của Trang Thạc, Chu Viên tỏ ra rất tò mò, nghe nói đến Trần Gia Trại ở bên cạnh, cũng rất muốn đến xem.

 

“Trong chuyến du lịch này tôi mới phát hiện, muốn trải nghiệm ẩm thực Trung Quốc đích thực thì vẫn phải đến những con phố nhỏ, những con hẻm nhỏ.”

 

Chu Viên chia sẻ cảm nhận của mình suốt quãng đường, cuối cùng mới hỏi: “Bên đó có món gì ngon không?”

 

Trang Thạc cười, nói anh sẽ lo liệu.

 

Đến nông trại, những chú chó đã chơi đùa điên cuồng, Chu Viên hơi sợ chó, chỉ đứng từ xa quan sát một lúc.

 

Lang Dương Dương đã mong chờ từ rất lâu, thật sự rất muốn chạy đến chơi đùa cùng hơn ba mươi chú chó nhỏ kia.

 

“Dương Dương, em đi chơi đi, để anh dẫn Chu Viên đi dạo quanh nông trại.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương có chút ngại ngùng, dù sao đây cũng là bạn của mình, sợ hai người họ không thoải mái.

 

Không ngờ hai người họ lại rất hợp nhau.

 

Vậy nên Lang Dương Dương đã tự mình đến bờ sông tìm Thất Thất, mang theo bánh ngọt đã chuẩn bị trước, tiện thể chơi đùa cùng những chú chó nhỏ một lúc.

 

Tuy Trang Thạc không phải là người hoạt bát, nhưng Chu Viên là người nói chuyện thẳng thắn, rất dễ gần.

 

“Nơi này khác xa so với những nông trại tôi từng thấy ở Mỹ.” Chu Viên vừa nói vừa nhìn thấy bên cạnh thế mà lại có cả trường đua ngựa, “Trời ạ, thật là như trong mơ vậy.”

 

“Như trong mơ?” Trang Thạc bật cười, thầm nghĩ không đến mức đó chứ.

 

Chu Viên giải thích: “Lúc còn ở nước ngoài, tôi rất thích xem những video phong cảnh nông thôn Trung Quốc trên YouTube, kiểu có núi có sông, chăn nuôi ngựa dê, nhàn nhã tự tại, mang đậm chất thủ công, đó chính là ấn tượng cố hữu của chúng tôi về Trung Quốc. Nhưng khi đến Thượng Hải, không hiểu sao tôi lại trở nên bận rộn, thậm chí còn không có cả ngày nghỉ.”

 

Nói xong lại bổ sung thêm: “Trước đây khi biết Dương Dương là người thành phố Trường Khê, tôi còn hỏi cậu ấy xem phong cảnh thiên nhiên ở đây có phải như vậy không.”

 

“Em ấy nói thế nào?” Nhắc đến Lang Dương Dương, biểu cảm của Trang Thạc trở nên sinh động hơn rất nhiều.

 

Chu Viên cười: “Cậu ấy nói không khoa trương đến vậy, tôi nghĩ có lẽ là trước đây cậu ấy không thích các hoạt động ngoài trời cho lắm.”

 

Trang Thạc cười cười không nói gì, dẫn Chu Viên đi về phía cánh đồng lúa.

 

Trên đường đi, nói đến việc Trang Thạc từng phục vụ trong quân đội, Chu Viên rất kích động, nói rằng cha ruột của mình cũng vậy.

 

Vừa đi vừa trò chuyện, băng qua cánh đồng lúa, đến khu nhà nghỉ nông gia, định bụng sẽ ăn chút thịt nướng thì lại gặp được Trần Tĩnh Vân ở ngã ba đường.

 

“Anh Trang, anh Dương Dương sao hai người không bắt máy vậy?” Trần Tĩnh Vân đội một chiếc mũ rơm, trên tay xách một túi giấy đựng đầy tài liệu.

 

Trần Tĩnh Vân thở hổn hển chạy đến, nhìn thấy bên cạnh Trang Thạc là một anh chàng đẹp trai, phong cách rất outdoor, còn có chút lai Tây, liền ho khan một tiếng chỉnh đốn lại biểu cảm, nói: “Em có tin tốt muốn báo cho hai anh đây.”

 

“Tin gì vậy?” Trang Thạc hỏi.

 

Trần Tĩnh Vân: “Hôm nay em lại cùng chủ nhiệm đến thành phố gặp lãnh đạo, trước đây vẫn luôn nộp đơn xin quỹ cải tạo và phát triển làng cổ, nhưng vẫn chưa đến lượt chúng ta, nhưng bây giờ có một quỹ đặc biệt dành cho dân tộc thiểu số, hỗ trợ quảng bá ẩm thực, văn hóa của dân tộc thiểu số, khoản tiền này sẽ được giải ngân rất nhanh!”

 

“Bao nhiêu?” Trang Thạc theo bản năng hỏi.

 

Trần Tĩnh Vân tuy xuề xòa, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, cười hì hì: “Bây giờ chưa tiện nói, nhưng mà sửa đường và đài quan sát thác nước, rồi xây dựng một bảo tàng văn hóa dân tộc nhỏ thì đủ.”

 

Cô vừa nói vừa nhìn Chu Viên, thầm nghĩ người này sao cứ mỉm cười mãi thế, rốt cuộc là anh ta hiểu hay không hiểu đây.

 

“Anh Dương Dương đâu? Em muốn đi tìm anh ấy.”

 

Trang Thạc nói đang ở bờ sông, Trần Tĩnh Vân chạy vụt đi: “Tạm biệt!”

 

Lang Dương Dương từ xa nhìn thấy Trần Tĩnh Vân đang tìm mình, cậu mang một thân đầy lông chó chạy lên.

 

Trần Tĩnh Vân kể cho cậu nghe về chuyện quỹ đặc biệt dành cho dân tộc thiểu số, đương nhiên Lang Dương Dương là rất vui, hỏi cô: “Em đã nói với chị Lang Nguyệt chưa?”

 

“Chưa ạ, chị Lang là khách hàng trọng điểm của chúng em, em muốn lên kế hoạch đơn giản rồi mới đến tìm chị ấy.” Trần Tĩnh Vân nói.

 

Lang Dương Dương hiểu, chị họ đúng là rất bận rộn. Chị cũng thể hiện rõ ràng trước mặt Trần Tĩnh Vân rằng mình không chỉ có Trần Gia Trại là lựa chọn duy nhất, Trần Tĩnh Vân rất coi trọng chị ấy, thương hiệu homestay “Sơn dã” là thương hiệu hàng đầu ở thành phố Trường Khê, nếu thực sự mở được, đó sẽ là nguồn khách ổn định.

 

Đầu năm nay homestay Nguyệt Lượng Cốc mới mở, nhưng bây giờ phải đặt trước nửa tháng mới có phòng, còn hợp tác với một chuỗi nhà sách để làm nhà sách kết hợp.

 

Lang Nguyệt là người kiếm tiền giỏi nhất trong họ hàng nhà họ Lang, câu nói này không phải là nói quá.

 

Lang Dương Dương phủi lông chó trên người: “Nhưng bây giờ đã vào mùa hè rồi, mùa du lịch đã bắt đầu, bây giờ mới bắt đầu làm có lẽ sẽ không bắt kịp làn sóng du lịch hè năm nay.”

 

“Em biết.” Trần Tĩnh Vân cởi mũ rơm ra quạt cho mình: “Nhưng có thể tiến thêm một bước cũng đã rất tốt rồi.”

 

Chiếc mũ rơm ép tóc cô bẹp dí, Trần Tĩnh Vân đưa tay vuốt vuốt tóc: “Thật ra em biết rất rõ, Trần Gia Trại bây giờ còn rất nhiều điều cần phải phát triển, muốn một bước lên mây là điều không thể, hai anh cũng sẽ không vì tình cảm mà đến đó mở tiệm. Cho nên tụi em cũng sẵn sàng nhượng bộ, miễn tiền thuê nhà cũng được, trợ cấp cũng được, cái gì tụi em đều sẵn sàng nhượng bộ. Anh Dương Dương à.”

 

“Hả?”

 

“Nếu hai anh còn yêu cầu gì, cứ việc nói với tụi em, nếu có thể đáp ứng được thì tụi em nhất định sẽ đáp ứng.”

 

Mặt trời chói chang, thời tiết tháng sáu đã bắt đầu nóng bức.

 

Trán Lang Dương Dương và Trần Tĩnh Vân đều lấm tấm mồ hôi, tuy có gió núi và dòng sông giúp giải nhiệt, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn chói chang đến mức không thể mở mắt ra được.

 

Trước đây khi nói chuyện với Trần Tĩnh Vân, cô ấy luôn tràn đầy nhiệt huyết và tích cực, cố gắng hướng mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp, còn tưởng rằng cô ấy thực sự là một cô ngốc nhiệt tình.

 

“Được, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Lang Dương Dương nói.

 

Con đường xây dựng nông thôn gập ghềnh và chông gai, Lang Dương Dương tuy không hiểu biết lắm, nhưng cũng sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Trần Gia Trại chỉ cần xây dựng một chút là có thể trở thành điểm du lịch nổi tiếng, mở tiệm là có thể kiếm được rất nhiều tiền.

 

Tình cảm gì đó, cũng có một chút, nhưng không nhiều.

 

Nguồn lực là không công bằng, chỉ có thể cố gắng hết sức để tranh thủ, nếu như Trần Gia Trại có một homestay cao cấp, lại có thêm xưởng vẽ của nghệ sĩ, còn có cả “Tiệm bánh nổi tiếng trên mạng” chất lượng cao và phong cảnh thiên nhiên. Khách du lịch từ mười người tăng lên một trăm người, sẽ có nhiều doanh nghiệp nhìn thấy giá trị của Trần Gia Trại hơn.

 

Lúc hai người còn đang trò chuyện thì Trang Thạc gọi điện thoại đến, nói rằng Chu Viên cũng muốn đến Trần Gia Trại tham quan.

 

Lang Dương Dương nói vừa hay, cậu đang ở cùng Trần Tĩnh Vân.

 

Trên đường đi, Lang Dương Dương kể cho Trần Tĩnh Vân nghe lai lịch của Chu Viên, Trần Tĩnh Vân vừa đi vừa dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về Chu Viên.

 

“Trời ạ, anh ấy lợi hại như vậy sao?! Em còn thấy có người nói gia đình anh ấy rất giàu có.” Trần Tĩnh Vân nói.

 

Lang Dương Dương cười: “Hình như là vậy.”

 

Trần Tĩnh Vân: “Cũng đúng, nếu không có tiền thì lấy đâu ra mà gap year, có tiền là gap year, không có tiền là thất nghiệp.”

 

“Hahaha.” Hai người cùng cười lớn.

 

Hai người đi đến ngã ba đường trước khu ký túc xá, thì từ xa đã nhìn thấy Chu Viên đang ăn thịt nướng, trên tay cầm một chai nước, đợi Lang Dương Dương và Trần Tĩnh Vân đến thì đưa cho mỗi người một chai.

 

Dương Dương vừa định hỏi Chu Viên xem thịt nướng thế nào, thì Trần Tĩnh Vân đã tươi cười chào hỏi.

 

“Hello~ Thịt nướng thế nào? Đều là cừu non do nông trại tự nuôi, không cho ăn thức ăn công nghiệp đâu.”

 

Chu Viên: “Rất ngon!”

 

Trần Tĩnh Vân: “Anh muốn tham quan Trần Gia Trại hả? Em dẫn anh đi nhé.”

 

“Ồ… được đấy, em là trưởng thôn à?”

 

“Không không, em là cán bộ thôn, giúp việc cho trưởng thôn, đi xe của em nhé?”

 

Trang Thạc tay cầm chìa khóa xe: “Thế là đi luôn à?”

 

Anh vốn định lái xe chở mọi người đi cùng, nhưng Chu Viên đã bị Trần Tĩnh Vân dụ dỗ lên xe điện của cô ấy rồi.

 

“Chúng ta cũng đi xe máy đi.” Lang Dương Dương nói.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Xe điện chạy qua cánh đồng lúa, rồi lại băng qua một khu rừng thông nhỏ là đến Trần Gia Trại, Lang Dương Dương và Trang Thạc đều không phải là người thích hợp làm hướng dẫn viên du lịch, chỉ biết lẽo đẽo theo sau Trần Tĩnh Vân và Chu Viên.

 

Trần Tĩnh Vân có mối quan hệ rất tốt với người dân trong thôn, nhìn thấy Chu Viên có hứng thú với thứ gì, liền trực tiếp dẫn vào xem.

 

Hôm nay là thứ bảy, trong thôn vẫn có một số khách du lịch, đều là đến đây cắm trại, chơi mấy trò chơi dưới nước.

 

Có người dân trong thôn bày sạp hàng ở đầu thôn, bán nước ô mai, khoai tây chiên, xúc xích nướng,… đều là những món ăn vặt kinh điển của thành phố Trường Khê.

 

Ăn khoai tây chiên xong, Lang Dương Dương mời mọi người đến tiệm tạp hóa mua kem ăn.

 

“Dương Dương.”

 

“Hả?”

 

Trần Tĩnh Vân và Trang Thạc bị một ông lão trong thôn gọi đi, nói là TV bị hỏng, nhờ hai người đến xem giúp.

 

Lang Dương Dương và Chu Viên ngồi trên tảng đá lớn ven suối, ven suối nở đầy hoa chuối màu vàng, rất đẹp.

 

Chu Viên nói: “Nơi này thật sự rất đẹp, nếu như không phải đã lên kế hoạch du lịch rồi, tôi thật sự muốn ở lại đây một tháng, trải nghiệm cuộc sống nông thôn đích thực.”

 

“Điểm dừng chân tiếp theo của anh là ở đâu?” Lang Dương Dương hỏi.

 

“Đến Côn Minh, sau đó từ Côn Minh đi lên Đại Lý và Shangri-La, rồi vào Tây Tạng, kết thúc chắc là sẽ về Mỹ.”

 

“Bao giờ thì đi Côn Minh?”

 

“Chín giờ sáng mai.”

 

“Nhanh vậy sao?” Lang Dương Dương nói, người đầu tiên hiện lên trong đầu cậu thế mà lại là Trần Tĩnh Vân.

 

Cô ấy có lẽ đã từng tiếp đón vô số khách hàng tiềm năng hoặc nguồn lực tiềm năng, nhưng phần lớn cũng giống như Chu Viên, chỉ là gặp gỡ một lần, nhưng cũng không vì thế mà nản lòng, người nào cô ấy cũng đều nhiệt tình tiếp đón.

 

Chu Viên cười: “Tôi trò chuyện với Lily, có nghe nhắc đến cậu, nên mới muốn đến đây xem thử.”

 

Anh ta quay đầu nhìn Lang Dương Dương: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ sống cô độc đến già, nhìn thấy cậu bây giờ sống rất tốt, cảm thấy thật kỳ diệu.”

 

Lang Dương Dương bật cười, sao ai cũng nghĩ cậu sẽ sống cô độc đến già vậy.

 

Ngay cả bản thân cậu cách đây vài tháng cũng vậy.

 

Có thể thấy, một chút dũng khí bốc đồng quan trọng đến nhường nào.

 

Chu Viên rất thích Trang Thạc và Trần Tĩnh Vân, lúc Lang Dương Dương về tiệm bận rộn, anh ta liền ở lại Nam Khê chơi, buổi tối cùng Trang Thạc trở về thành phố ăn cơm.

 

Trở lại tiệm, Du Du còn kinh ngạc nói: “Anh ấy không phải bạn của anh sao? Giỏi giao tiếp xã giao thật đấy!”

 

Lang Dương Dương đứng bên quầy bar mặc tạp dề, suy nghĩ một chút: “Đúng là tính cách của anh ấy là vậy.”

 

“Anh Dương Dương, anh thử cái này xem.” Du Du đặt một ly Americano lên quầy bar.

 

Lang Dương Dương cầm lên ngửi thử mùi hương, “Mận?”

 

Du Du gật đầu.

 

Lang Dương Dương uống hai ngụm, đưa ra đánh giá: “Hương vị quá nồng.”

 

Du Du thở dài: “Em cũng thấy vậy, em đã dùng mận muối nhạt rồi mà.”

 

“Nếu muốn hương vị nhạt hơn, hay là thử ngâm mận qua một lần nước, hoặc là trực tiếp dùng nước ngâm mận để pha chế, bản thân quả mận chỉ để trang trí, như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát liều lượng hơn.” Lang Dương Dương nói ra suy nghĩ của mình.

 

Trong quá trình nghiên cứu và phát triển, liên tục phát tán tư duy là điểm mạnh của cậu.

 

Du Du gật đầu: “Đúng rồi, em thử xem.”

 

Lang Dương Dương thắt tạp dề, chui vào phòng bánh.

 

Bận rộn một hồi đến hơn bảy giờ tối, Lang Dương Dương mới xuất phát đi tìm Trang Thạc và Chu Viên, vội vàng thay quần áo.

 

“Gần đây anh bận quá, anh Dương Dương.” Du Du đứng sau quầy bar rửa dụng cụ.

 

Lang Dương Dương cười khổ: “Ừ, qua một thời gian nữa là ổn thôi.”

 

Du Du: “Vâng, đúng rồi, cô giáo Lý giới thiệu thợ làm bánh ngọt kia khi nào đến vậy?”

 

“Hẹn mai đến phỏng vấn rồi.”

 

Nơi ăn cơm là quán của em rể Lão Oai, theo ý Chu Viên, ăn một số món ăn gia đình địa phương.

 

Lão Oai và Trần Tĩnh Vân cũng đến, trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt, đều là người hoạt bát, ngược lại Lang Dương Dương và Trang Thạc im lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, lặng lẽ ăn cơm.

 

Ăn cơm xong ai về nhà nấy, Lang Dương Dương và Trang Thạc trở về tiệm chuẩn bị hàng, bận đến hơn mười giờ mới về đến nhà.

 

Lang Dương Dương ngồi ở ghế phụ, xoa xoa bụng.

 

“Mệt không?” Trang Thạc hỏi, tay kia bật nhạc trên xe, nhấn nút phát.

 

Là bài “Sisyphus”, bài hát Lang Dương Dương lần đầu tiên nghe thấy trên xe Trang Thạc.

 

Trong tiếng trống dồn dập, ca sĩ hát “Let it roll”.

 

Lang Dương Dương khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng rồi hạ cửa kính xe xuống, để gió đêm thổi vào, nói: “Gần đây lúc nào cũng bận rộn.”

 

“Cuộc sống không phải là bận rộn sao.” Trang Thạc khẽ nói.

 

“Haiz.” Lang Dương Dương thở dài: “Cũng đúng.”

 

Trang Thạc: “Đừng nghĩ nữa, hóng gió một chút, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ thôi!”

 

Lang Dương Dương bật cười, ngân nga theo điệu nhạc, lái xe về nhà phải đi đường vòng một chút, đoạn đường này đều là cây ngô đồng cao lớn, hoa hồng trong dải phân cách nở rất đẹp.

 

Lang Dương Dương lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

 

“Hay là chúng ta đi dạo một vòng nhỉ?” Trang Thạc nói.

 

“Hả?”

 

Trang Thạc quay đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Chúng ta lái xe đi dạo, hóng gió, nghe nhạc trên xe.”

 

“Thôi đi, anh cũng mệt rồi.”

 

“Anh không mệt.”

 

“Anh là người sắt hay sao mà không mệt.” Lang Dương Dương cằn nhằn một câu.

 

Trang Thạc vừa nghe Lang Dương Dương nói vậy liền biết cậu cũng muốn đi dạo, bản thân anh cũng muốn.

 

“Đúng vậy, toàn thân anh cứng ngắc, chẳng phải em biết sao?”

 

Lang Dương Dương phá lên cười, vặn to nhạc trên xe một chút.

 

“Cũng lâu rồi chưa đến thăm dì Hai và bố mẹ.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc: “Vậy thì, ngày mai chủ nhật bận, ngày kia chúng ta đến nhà dì Hai, sau đó thứ năm chúng ta đến nhà bố mẹ, vừa hay mẹ anh nói nên chọn màu sàn nhà và sơn tường rồi, phải để em đến chọn.”

 

“Được đấy.”

 

Gần đây trong đầu Lang Dương Dương có rất nhiều chuyện, Trang Thạc sắp xếp như vậy, cậu cũng không cần phải động não nữa.

 

Trang Thạc suy nghĩ một chút, lại nói: “Vậy thì đầu tháng sau, lúc đó thợ làm bánh ngọt mới chắc cũng quen việc rồi, chúng ta đi du lịch một chuyến nhé.”

 

Lang Dương Dương: “Được đấy!”

 

Trang Thạc: “Khoảng thời gian này chúng ta suy nghĩ xem nên đi đâu chơi. Trước đây mỗi khi mệt mỏi, anh đều tưởng tượng về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, sau đó làm việc sẽ có động lực hơn.”

 

“Tự vẽ bánh cho mình ăn à.” Lang Dương Dương cười nói.

 

Trang Thạc: “Ừm… coi như là vậy đi.”

 

“Vậy chúng ta cũng tự vẽ bánh cho mình ăn nhé?”

 

Xe dừng ở ngã tư, đèn đỏ hiện 72 giây.

 

Lang Dương Dương suy nghĩ một hồi, không biết nên bắt đầu vẽ từ đâu.

 

“Ví dụ như Trần Gia Trại thực sự nhận được vốn, chi nhánh cũng thực sự mở cửa, em mong muốn nó sẽ như thế nào.” Trang Thạc dẫn dắt một chút.

 

Lang Dương Dương: “Ừm… bên ngoài tiệm không cần sửa sang quá nhiều, giữ nguyên tông màu gạch xanh gỗ mun, bên trong giống hệt phong cách của tiệm ở phố cổ, lát sàn nhà mới, nhiều cây xanh, còn có thể mua thêm nhiều bộ bát đĩa mới, lâu rồi em chưa mua cốc chén gì cả.

Bánh ngọt mỗi ngày làm xong ở tiệm phố cổ, sau đó chuyển đến, phải tuyển thêm một barista mới, hoặc là để Du Du nhận học việc, năm đầu tiên tiệm mới chỉ cần kiếm đủ tiền nguyên liệu là em mãn nguyện rồi. Lúc đó thợ làm bánh ngọt mới cũng vào vị trí, em có thể có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu món mới, giống như nhà hàng Michelin vậy, mỗi mùa đều có món ăn giới hạn.”

 

Trang Thạc: “Tuyệt vời! Anh làm người thử món cho em.”

 

Nhận được lời khẳng định, Lang Dương Dương quay đầu nhìn Trang Thạc, anh thực sự vui vẻ vì cậu, như thể những điều này cậu nhất định có thể làm được.

 

Hình ảnh tưởng tượng trong đầu đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng, Lang Dương Dương chớp chớp mắt, xuyên qua khuôn mặt Trang Thạc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

 

Sau đó, khung cảnh dần trở nên mờ nhạt, trong mắt chỉ còn lại đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt Trang Thạc.

 

“Sao vậy?” Trang Thạc chăm chú nhìn đường.

 

Lang Dương Dương mím môi cười cười, tiếp tục nói: “Thật ra những điều này em có thể sẽ không làm tốt. Nhưng nếu như sau một ngày bận rộn chúng ta có thể lái xe đi dạo giống như bây giờ, cùng nhau dắt chó đi dạo, vào một buổi tối bình thường không có gì đặc biệt, mở hai lon bia cùng nhau ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ nhàm chán, em xoa bóp vai cho anh, anh xoa bóp chân cho em. Như vậy là tốt rồi.”

 

Khóe miệng Trang Thạc khẽ nhếch lên.

 

“Cười gì vậy…”

 

Trang Thạc nói: “Từ nhỏ mẹ anh đã dạy anh, nói con người sống, sống là sống ở nơi thấp nhất của cuộc sống.”

 

“Nơi thấp nhất của cuộc sống?”

 

“Đúng vậy, cho dù những điều em vừa nói đều không thực hiện được, chúng ta vẫn còn nơi thấp nhất, chính là buổi tối bình thường, chương trình tạp kỹ nhàm chán, chúng ta cùng nhau uống ly rượu, ngày hôm sau thức dậy, vẫn tiếp tục nỗ lực sống.”

 

Lang Dương Dương dường như đã hiểu ra điều gì đó, thở dài một hơi, thoải mái dựa lưng vào ghế.

 

Ngày hôm sau vốn định làm bánh mì xong mang đến tiễn Chu Viên, nhưng anh ta nói không cần, bản thân đã bắt xe đi rồi.

 

Trong điện thoại nói vài lời tạm biệt, Chu Viên còn nhấn mạnh rất nhiều lần, bảo Lang Dương Dương giúp anh ta chào tạm biệt Trần Tĩnh Vân, cảm ơn sự tiếp đãi của cô.

 

Hôm nay Trang Hiểu Vũ cũng đến rất sớm, cầm giẻ lau lau quầy bar.

 

“Sao ủ rũ vậy?” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Hiểu Vũ: “Haiz, giấc mơ Michelin của em lại tan vỡ rồi, tối qua lúc ăn cơm anh ấy còn nói nếu sau này còn đến Trung Quốc làm việc, nhất định sẽ gọi em đến nữa.”

 

Lang Dương Dương: “Chắc là anh ấy sẽ không quay lại đâu.”

 

Trang Hiểu Vũ: “Tối qua em và Trần Tĩnh Vân bắt xe về cùng nhau, cô ấy nói dì Ba trong thôn muốn mở lại quán ăn, nếu như anh Chu Viên có thể ở lại đây một thời gian thì tốt biết mấy.”

 

“Haiz.” Du Du đổ hạt cà phê ra, phát ra tiếng “Soạt soạt”, cô nói: “Không có bữa tiệc nào là không tàn.”

 

Trang Hiểu Vũ thở dài: “Ít ra cũng phải mở tiệc chứ.”

 

Vừa dứt lời, điện thoại của Lang Dương Dương lại vang lên, lại là Chu Viên gọi đến.

 

“Alo?”

 

“Dương Dương, có lẽ anh cần hai người giúp đỡ.”

 

Lang Dương Dương nghe thấy giọng anh ta không ổn lắm, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

 

Hình như Chu Viên đang nghiến răng nghiến lợi nói chuyện, “Bị tai nạn xe, bây giờ anh đang trên xe cấp cứu đến bệnh viện.”

 

Hết chương 49.

 

Chương 49:

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên