Chương 49: Song Sư (49)
Quý Trầm Giao khựng lại một chút, không trả lời ngay.
Quả thật Trần Hạc đã cho anh cảm giác như vậy, thái độ nhận tội rất thành khẩn, rất hợp tác với cảnh sát. Xét về mặt cảm tính thì Trần Hạc có vẻ đang thật lòng hối cải. Nhưng nếu suy nghĩ một cách lý trí hoặc lạnh lùng hơn, chẳng phải đây cũng là cách để lấy lòng cảnh sát và công chúng sao?
“Tích cực nhận tội, cộng thêm động cơ là báo thù cho một cô gái vô tội đã chết, bản thân lại không có liên hệ gì với cô gái đó, hoàn toàn là do ‘chính nghĩa’ trong lòng thôi thúc. Vì ‘chính nghĩa’ mà sẵn sàng hy sinh bản thân.” Tạ Khuynh thẳng thắn nhận xét hết sức sắc bén: “Động cơ không ảnh hưởng gì đến việc định tội, nhưng có ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức hình phạt. Thái độ nhận tội và động cơ của hắn ta sẽ chi phối quyết định cuối cùng của thẩm phán.”
Một lát sau, Quý Trầm Giao lẩm bẩm: “Tôi không muốn bất kỳ kẻ có tội nào trốn thoát. Tôi muốn có được động cơ chân thật nhất, dù cuối cùng nó không ảnh hưởng đến việc cân nhắc mức độ hình phạt.”
Tạ Khuynh nói: “Tiếp tục điều tra đi, tôi cũng không tin mục đích thực sự của Trần Hạc là báo thù cho một cô gái xa lạ đã chết cách đây mười hai năm.”
“Cảm ơn đội trưởng Tạ.”
“Đừng vội, cấp trên đang thúc giục tôi, nhưng tôi không thúc giục cậu. Đi ăn cơm trước đi, vụ án phải điều tra, nhưng ba bữa ăn cũng đừng bỏ.”
Sau khi Tạ Khuynh đi, điện thoại của Quý Trầm Giao vang lên, hình đại diện con báo xuất hiện trên màn hình.
Hunter: [Đội trưởng Quý, nghe nói vụ án của các anh đã phá được rồi?]
Quý Trầm Giao: [Có chuyện gì?]
Hunter: [Điện thoại của tôi…] phía sau là một biểu tượng cảm xúc xoa tay đếm tiền.
Quý Trầm Giao bật cười, cảm xúc căng thẳng hơi thả lỏng một chút, [Ở đâu?]
Hunter: [Nếu tôi nói, anh có mời tôi ăn trưa không? Vừa hay đang là giữa trưa.]
Lúc nãy Lương Vấn Huyền gọi ăn cơm, Quý Trầm Giao còn đang chìm đắm trong vụ án, giờ Lăng Liệp đòi ăn, anh mới nhận ra mình cũng đói, [Mời.]
Hunter: [Tôi ở ngay dưới lầu của anh!]
Quý Trầm Giao lại không nhịn được mỉm cười, người này cố ý phải không? Tính toán trước là anh chắc chắn sẽ đồng ý à?
Lăng Liệp đang nghịch chiếc điện thoại cũ nát ở trước cổng Cục cảnh sát, Lương Vấn Huyền và mấy người ăn trưa xong trở về tòa nhà văn phòng, vừa hay đi ngang qua cổng.
Thẩm Tê: “Ôi!”
Lăng Liệp vẫy tay: “Chào buổi trưa.”
Lương Vấn Huyền nói: “Tìm đội trưởng Quý à? Cậu ấy đang viết báo cáo.”
Lăng Liệp: “Anh ấy nói mời tôi ăn cơm.”
Chào hỏi xong, cả đám tiếp tục đi. Thẩm Tê nói: “Anh của tôi không ăn cơm với chúng ta, hóa ra là bị tên đó cướp mất rồi.”
Đang nói thì Quý Trầm Giao đi tới. Thẩm Tê tức giận kêu lên: “Anh à, sao anh không ăn cơm với tụi em!”
Quý Trầm Giao: “Tôi có việc.”
Mọi người nhìn bóng lưng vội vã của anh, An Tuần ngây ngô nói: “Ăn cơm với Lăng Liệp thì có gì mà không thể nói ra?”
Mười lăm phút sau, Lăng Liệp ngồi trong một quán cơm, vừa gọi món vừa nói: “Đói chết tôi rồi, đói chết tôi rồi, đói chết tôi rồi!”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp gọi món xong, “Đội trưởng Quý, vụ án cũng điều tra xong rồi, chiều nay chúng ta đi mua điện thoại nhé?”
Quý Trầm Giao: “Chưa điều tra xong, còn cái đuôi chưa thu.”
Lăng Liệp bĩu môi, chỉ trỏ vào chiếc điện thoại nát.
Một nồi lớn được bưng lên, bên trong có thịt bò béo ngậy, cá trê vàng và chân gà… Lăng Liệp không gọi món rau, nhưng món mặn thì có đến bảy tám món.
“Tiếp theo điều tra cái gì nữa? Tôi giúp anh.” Lăng Liệp ăn rất nhanh, “Đợi anh điều tra xong vụ án này….”
Quý Trầm Giao: “Thì sẽ mua điện thoại cho anh đúng không? Tôi nhớ rồi.”
“Uầy!” Lăng Liệp: “Tôi là người nông cạn như vậy sao?”
Quý Trầm Giao bị anh dọa cho giật mình, “Là người thì đừng có giả làm khỉ.”
Lăng Liệp: “Ý tôi muốn nói là, đợi anh điều tra xong vụ án này, sớm trả lại sự trong sạch cho tôi, nhớ kỹ đấy, đội trưởng Quý.”
Quý Trầm Giao: “…”
Ăn cơm xong, Quý Trầm Giao định đến nhà Trần Hạc xem xét lại. Lăng Liệp cũng đi theo, “Anh biết trí nhớ tôi tốt lắm mà, manh mối cũng nhiều nữa, cho tôi vào đi.”
Nhà của Trần Hạc ở khu Đông, đã bị dán giấy niêm phong, đội trọng án đã vào lục soát hai lần, camera giám sát cũng đã trích xuất. Nhưng vì Trần Hạc nhận tội ngay từ đầu, khai báo rõ ràng, dường như vật chứng ở nhà hắn ta không có tác dụng gì lớn.
Quý Trầm Giao mở cửa. Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, trang trí rất đơn giản, có phòng ngủ, phòng làm việc, phòng còn lại có lẽ là phòng làm việc từ xa của Trần Hạc, trong đó đặt mấy cái máy tính.
Phòng làm việc có hai mặt tường là tủ sách bằng kính, trước cửa sổ sát đất từng có một cái máy tính – máy tính đã được đưa về Cục cảnh sát kiểm tra, đó chính là cái máy tính mà Trần Hạc đã dùng để ra lệnh cho Vạn Việt, Lý Ngải Khiết.
Giữa phòng làm việc còn có một cái bàn trà. Khác với bàn trà ở phòng khách bày bình nước, giỏ trái cây, bàn trà này trống không, trông có vẻ không phù hợp với cách bài trí của cả căn phòng.
Trên bảng trắng cạnh tường có dán ảnh của Vạn Việt và những người khác, trên đó viết đầy thời gian biểu, hai tủ sách chứa đầy sách vở, đĩa phim, ngay cả trên bàn để máy tính cũng có một cái gạt tàn, chỉ có bàn trà này là không có gì.
Quý Trầm Giao kéo cửa tủ sách, các loại sách bên trong rất tạp nham, loại nào cũng có, riêng sách về luật hình sự đã có một dãy, nhưng phần lớn vẫn là sách chuyên ngành IT, một phần là tiếng nước ngoài, từ mức độ xem và những ghi chú bên trong cho thấy, những cuốn sách này không phải là Trần Hạc mua về để trang trí, hắn ta thật sự đang học.
Quý Trầm Giao không khỏi cảm thán: “Trần Hạc từ một đứa trẻ không cha không mẹ mà đi được đến ngày hôm nay, chắc chắn đã phải nỗ lực hơn người, hơn nữa sau khi đi làm vẫn còn khát khao tiến bộ, sao lại đi vào con đường này?”
Lăng Liệp đặt cuốn sách đầy ghi chú trở lại, “Có lẽ hắn ta bắt buộc phải làm như vậy.”
Quý Trầm Giao im lặng một lúc, “Vậy càng chứng tỏ động cơ của hắn ta không phải là Đường Hồng Đình.”
Tủ sách tầng trên là cửa kính, tầng dưới là cửa gỗ. Lăng Liệp ngồi xổm xuống, mở cửa gỗ ra. Bên trong toàn là đồ lặt vặt, bó giấy vụn, thiết bị điện tử hỏng, còn có mấy cái hộp đựng đồ.
Lăng Liệp lấy hết ra, đều rất bình thường, dường như không có gì đáng chú ý. Một cái hộp giấy đựng máy tính bảng được mở ra, bên trong đựng một đống giấy vụn, còn có một tấm bản đồ trò chơi được gấp lại.
Bản đồ và giấy vụn đều rách nát, xem ra đã có từ lâu rồi.
Lăng Liệp lật một hồi rồi đột nhiên nói: “Là cờ quân sự.”
Quý Trầm Giao cũng đi tới.
Lăng Liệp hỏi: “Hồi nhỏ anh có chơi cái này chưa?”
Ngày xưa giải trí không phong phú như bây giờ, cờ quân sự, vẽ tranh giấy, bắn bi, bọn con trai chơi cả buổi chiều cũng không chán.
Quý Trầm Giao cầm những quân cờ trong tay, “Chơi rồi.”
“Tôi chưa chơi bao giờ, Thẩm Tê nói đợi phá án xong sẽ chỉ cho tôi chơi.” Lăng Liệp nói.
Quý Trầm Giao: “Sao hai người lại nói đến cờ quân sự?”
Lăng Liệp: “Vì ở văn phòng hiệu trưởng trường Trung học Thương Thủy, chúng tôi đã từng thấy một bộ cờ quân sự cũ, rất giống bộ này.”
Quý Trầm Giao giật mình: “Anh chắc chứ?”
“Ừ.” Lăng Liệp kể lại chuyện lần trước dùng bồ công anh “hối lộ” Thẩm Tê, để cậu ta dẫn mình đến trường Trung học Thương Thủy.
“Đi!” Quý Trầm Giao lập tức bỏ quân cờ cùng hộp giấy vào túi đựng vật chứng, “Đến thị trấn Thương Thủy!”
Đội trọng án đã rút khỏi thị trấn Thương Thủy một thời gian, nhưng vụ án Đường Hồng Đình vẫn là đề tài bàn tán mỗi ngày của người dân trong trấn. Quý Trầm Giao lại đến trường Trung học Thương Thủy, phó hiệu trưởng Quan lo lắng, không biết lại có chuyện gì, Quý Trầm Giao hỏi: “Có phải ở đây có một bộ cờ quân sự không?”
“Là cái này sao?” Phó hiệu trưởng Quan lấy cờ quân sự từ trong tủ ra.
Quý Trầm Giao so sánh xong, xác định bộ cờ quân này và bộ ở nhà Trần Hạc là cùng một loại. “Đây là do hiệu trưởng Trần để lại à?”
Phó hiệu trưởng Quan không hiểu chuyện gì, đáp: “Đúng vậy, trong cái tủ đó cơ bản đều là những món đồ chơi nhỏ mà thầy ấy mua. Thầy ấy đi rồi, nhưng đó là tấm lòng của thầy ấy với các em, nên sau khi thu dọn chúng tôi vẫn để lại đó, không có vứt.”
Trong tủ ngoài cờ quân sự còn có đồ chơi xếp hình đã phai màu, các loại cờ đồ chơi khác, đều không phải là đồ có giá trị gì, chắc chắn là bọn trẻ bây giờ sẽ không thèm.
Quý Trầm Giao hỏi: “Những thứ này đều là hiệu trưởng Trần mua cho học sinh à?”
Phó hiệu trưởng Quan kể về khoảng thời gian mười mấy năm trước, điều kiện của trường Trung học Thương Thủy rất kém, không có tiền mua đạo cụ hoạt động ngoại khóa. Hàng năm hiệu trưởng Trần đều tự bỏ tiền túi, đến thành phố mua đồ chơi mà bọn trẻ thích. Học sinh cấp ba không thèm, nhưng học sinh cấp hai lại chơi rất hăng. Trong tất cả các loại đồ chơi, món đồ được yêu thích nhất là cờ quân sự, bọn con trai tranh nhau chơi, hao tổn cũng nhanh. Hiệu trưởng Trần mua sỉ mấy chục bộ, sau khi cơn sốt qua đi, số còn lại chỉ còn lại một bộ này.
Quý Trầm Giao lại hỏi về Trần Hạc. Hiệu trưởng vẫn chưa biết Trần Hạc đã bị cảnh sát khống chế, cười nói: “Cậu ấy là một học sinh giỏi đi lên từ chỗ chúng tôi đó, hồi ấy thật sự không có mấy người thi được vào trường trọng điểm của thành phố.”
Tim Quý Trầm Giao đập nhanh hơn, cảm giác sắp chạm đến chân tướng khiến khí huyết anh sôi trào, “Quan hệ của hiệu trưởng Trần với cậu ấy thế nào?”
“Hiệu trưởng Trần đối xử với từng đứa trẻ đều công bằng như nhau.” Hiệu trưởng dừng lại một chút, “Nhưng Trần Hạc là đứa trẻ đến từ cô nhi viện, lòng người đều mềm yếu, cậu ấy không có cha mẹ quan tâm, vậy nên tất nhiên là hiệu trưởng Trần sẽ quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”
……………
Tại đội trọng án, cục cảnh sát thành phố. Trần Hạc lại bị đưa đến phòng thẩm vấn một lần nữa. Khi hắn ta nhìn rõ đồ vật đặt trên bàn, khuôn mặt tươi cười lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt.
Một lát sau, hắn ta cười khổ: “Vẫn là bị các anh phát hiện ra rồi.”
Ký ức ban đầu của Trần Hạc là bầu trời xám xịt vào mùa đông ở thị trấn Thương Thủy, còn có cả mùi than đá luôn không thể tan hết trong cô nhi viện. Người hắn ta rất nhỏ bé, quýt và táo mà cô nuôi đưa cho hắn ta thường xuyên bị bọn trẻ lớn hơn cướp mất.
Cô nuôi nói, hắn ta bị bỏ rơi ở cổng cô nhi viện, như một con mèo nhỏ, tiếng kêu còn nhỏ hơn cả mèo con. Cha mẹ hắn ta không cần hắn ta nữa, không phải vì hắn ta không đáng yêu, mà là vì bọn họ không nuôi nổi hắn ta.
Cô nuôi rất dịu dàng, dùng những lời lẽ dễ nghe nhất có thể để lừa gạt hắn ta. Hắn ta cũng lớn lên như những đứa trẻ khác, tuy rằng cuộc sống không tính là tốt đẹp gì, thỉnh thoảng còn bị bắt nạt, đồ ăn đồ dùng cũng không bằng những đứa trẻ có cha mẹ, nhưng dù sao cũng không bị lạnh cóng hay đói khát.
Nhưng hắn ta vẫn luôn không vui, luôn ở một mình. Những người tốt bụng gửi đồ chơi và sách vở đến, những đứa trẻ khác đều tranh nhau đồ chơi, chỉ có hắn ta là lẳng lặng cầm lấy sách. Viện trưởng thấy hắn ta thích sách, nên đã sớm dạy hắn ta biết đọc biết viết và tính toán, tầm tuổi học sinh lớp hai, hắn ta đã bắt đầu xem toán nâng cao rồi.
Cùng với điều đó, hắn ta càng không thích giao du với bạn bè cùng trang lứa, cảm thấy bọn họ đều là một lũ ngốc, không khác gì lũ chuột lẩn trốn trong góc cô nhi viện.
Trần Hạc lớn lên từng ngày, sách do những người tốt bụng quyên tặng, sách do thầy cô giáo tiểu học phát đã không đủ cho hắn ta xem nữa rồi, những bài toán mà bọn trẻ lớp trên tiểu học không tài nào giải được, hắn ta chỉ cần nhìn một cái là biết đáp án.
Sau khi họp phụ huynh, viện trưởng có chút lo lắng. Ông biết Trần Hạc nên xem những cuốn sách cao siêu hơn, đến những chân trời rộng lớn hơn, nhưng Trần Hạc mới học lớp bốn, còn rất lâu nữa mới trưởng thành, điều kiện của cô nhi viện cũng không thể đưa hắn ta đến thành phố. Nhờ người mua sách về thì được, nhưng ông không phải là giáo viên, sợ mua nhầm sách, làm lỡ dở đứa trẻ.
Thầy Trần của trường Trung học Thương Thủy là hàng xóm của viện trưởng, những năm đó quan hệ hàng xóm hòa thuận, sang nhà nhau chơi là chuyện rất thường tình. Thầy Trần dạy toán, nghe nói đã được đề cử làm hiệu phó. Trong lúc viện trưởng và thầy ấy nói chuyện phiếm có nhắc đến Trần Hạc, thầy Trần đột nhiên nói: “Vậy đứa bé đó cần sách gì? Ở chỗ tôi nhiều lắm.”
Thầy Trần là người đàn ông độc thân, cả đời cống hiến cho giáo dục, nhà toàn là sách toán. Viện trưởng kể tình hình của Trần Hạc, thầy Trần lập tức tìm ra một tập đề bài đầy ghi chú, để viện trưởng mang về cho Trần Hạc thử.
Trần Hạc như nhặt được bảo bối, tính toán đến khi cô nuôi gọi ba lần mới lưu luyến đi ngủ.
Từ đó về sau, Trần Hạc không còn hơi sức đâu mà nghĩ xem những đứa trẻ khác là ngốc hay là chuột nữa. Hắn ta chìm đắm trong biển toán học, những bài toán mà người khác coi là trừng phạt thì trong mắt hắn ta lại là phần thưởng. Làm xong một cuốn, hắn ta lại thúc giục viện trưởng mang cho thầy Trần chấm, nóng lòng muốn có cuốn tiếp theo, còn muốn gặp thầy Trần nữa.
Thầy Trần chính thức trở thành hiệu phó, bận đến tối tăm mặt mày, không có thời gian đến cô nhi viện. Sau này cuối cùng cũng đến, hai người một lớn một nhỏ ngồi dưới bóng cây, tranh luận xong cách giải, thầy Trần lại kể cho Trần Hạc nghe về câu chuyện của các nhà toán học, nhà khoa học trong và ngoài nước.
Trần Hạc không thích trường tiểu học, nhưng lại đặc biệt mong chờ cuộc sống cấp hai sau này. Hiệu trưởng Trần đã cho hắn ta hy vọng, hắn ta muốn được nghe thầy Trần giảng bài trong lớp học – cho dù đến lúc đó, những bài toán cấp hai ấy chắc chắn hắn ta đã không cần nghe nữa.
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, mãi mới chờ được đến tuổi lên cấp hai, Trần Hạc mới biết hiệu trưởng Trần đã không còn dạy nữa, hiệu trưởng có trách nhiệm của hiệu trưởng, giáo viên dạy toán lớp Trần Hạc là một người trẻ tuổi.
Trong lễ khai giảng lại gặp hiệu trưởng Trần, hiệu trưởng Trần có chút khác với trong ký ức. Các thầy cô nói, hiệu trưởng Trần bị bệnh, dùng sai thuốc, dẫn đến khuôn mặt bị bỏng.
Hiệu trưởng Trần trở nên xấu xí có vẻ càng thêm dịu dàng hơn, Trần Hạc hoàn toàn không hề có chút bài xích nào vì khuôn mặt của thầy, trong lòng hắn ta có một loại ỷ lại như người thân với hiệu trưởng Trần, nhưng chưa bao giờ chịu thể hiện ra.
Trình độ giáo dục của trường Trung học Thương Thủy thật sự rất bình thường, cho dù hiệu trưởng Trần đã cố hết sức, nhưng vẫn rất khó để thay đổi tình hình trong một thời gian ngắn.
Nghỉ hè năm lớp 7, hiệu trưởng Trần từ thành phố trở về, tiện thể mang dưa hấu đến cho cô nhi viện. Vừa ăn dưa hấu, Trần Hạc vừa nói: “Em có thể giúp thầy.”
Hiệu trưởng Trần không hiểu, “Hửm?”
“Chẳng phải thầy muốn học sinh đạt thành tích tốt, thi được nhiều điểm cao sao?” Trần Hạc nói: “Hai năm sau, thầy sẽ có điểm cao.”
Sự tự tin và ý chí non nớt của thiếu niên khiến hiệu trưởng Trần không nhịn được bật cười, “Được, vậy em thi vào trường Trung học số 1 cho thầy xem.”
Trường trung học số 1 ở trung tâm thành phố, đó là một trong những trường tốt nhất ở thành phố Hạ Dung và các huyện lỵ xung quanh.
Trần Hạc cau mày, “Em chỉ nói là thi được điểm cao, chứ không nói sẽ thi vào trường Trung học số 1.”
Hiệu trưởng Trần, “Nhưng thi điểm cao chẳng phải là để đi học ở trường tốt hơn sao?”
Trần Hạc: “Như vậy sẽ phải rời khỏi thị trấn Thương Thủy.”
Điều hắn ta không nói ra là, như vậy thì sẽ phải rời xa thầy.
Hiệu trưởng Trần phát huy tinh thần của một nhà giáo dục, phân tích cho Trần Hạc thấy khi thi vào trường Trung học số 1 có bao nhiêu lợi ích, cơ hội vào các trường danh tiếng sau này lớn như thế nào, sau đó thành danh, tạo phúc cho nhân dân, cuộc sống không lo âu.
Trần Hạc nghe mà đau đầu, mất kiên nhẫn nói: “Em không đi! Em ở thị trấn Thương Thủy cũng có thể thi vào trường danh tiếng!”
Hiệu trưởng Trần bất lực cười: “Đứa trẻ này thật là.”
Từ khi có lời hứa hai năm sau lấy điểm cao, Trần Hạc càng thêm nỗ lực học tập. Vì thành tích của hắn ta tốt, thỉnh thoảng có những bạn nữ muốn học tìm hắn ta hỏi bài, hắn ta mặt không chút cảm xúc giảng giải, tuy rằng có vẻ rất không tình nguyện, nhưng giảng còn hay hơn cả giáo viên, dần dần, xung quanh hắn ta bắt đầu có bạn bè.
Năm lớp 8, cờ quân sự thịnh hành, hiệu trưởng Trần mua sỉ mấy chục bộ, bọn con trai tranh nhau chơi, Trần Hạc thấy nhàm chán. Trên đời tại sao lại có thứ lãng phí thời gian này? Ăn được quân chỉ huy của người khác thì có được thêm một điểm nào không?
Nghe được lời nhận xét này của Trần Hạc từ chỗ viện trưởng, hiệu trưởng Trần cười ha hả, tranh thủ thời gian rảnh gọi Trần Hạc đến bóng cây nơi bọn họ giải đề mấy năm trước, nhất quyết kéo hắn ta chơi cờ quân sự với mình.
Trần Hạc mặt mày cau có, nhưng hiệu trưởng Trần lại chơi rất hăng say.
“Những thứ tốn thời gian cũng không phải là hoàn toàn vô ích. Thỉnh thoảng cho bản thân được rảnh rang, ngồi nghỉ ngơi trên con đường tiến đến mục tiêu, lúc chạy tiếp sẽ càng thêm mạnh mẽ.”
Trần Hạc cãi lại, “Nhưng đó vẫn là lãng phí thời gian.”
Hiệu trưởng Trần nghĩ một chút, “Đúng là vậy.”
Trần Hạc: “…”
Đợi ván cờ này kết thúc, hiệu trưởng Trần lại nói: “Nhưng lãng phí một chút, chẳng phải cũng rất vui sao?”
Lúc này Trần Hạc mới nhận ra mình đang cười.
Nhưng có gì vui chứ? Chẳng phải chỉ là hiệu trưởng Trần tranh thủ thời gian đến chơi với hắn ta một lát sao?
“Vui là được.” Hiệu trưởng Trần vỗ vỗ đầu Trần Hạc, “Con trai à, đừng gồng mình quá như vậy, tuy rằng chúng ta luôn nói lãng phí thời gian là đáng xấu hổ, nhưng con đã đủ nỗ lực rồi, lãng phí một chút cũng không ai trách con đâu.”
Bộ cờ quân sự này được giữ lại ở cô nhi viện, thỉnh thoảng Trần Hạc lại lấy ra xem, sau đó lại trân trọng cất đi.
Đến năm lớp 9, một số học sinh không có ý định học tiếp đã sớm vào trường kỹ thuật, hiệu trưởng Trần dồn nhiều sức lực hơn vào cấp ba, cơ hội gặp mặt Trần Hạc càng ngày càng ít đi. Trần Hạc cũng dồn trọng tâm vào việc ôn thi, chớp mắt đã đến kỳ thi cấp ba.
Trần Hạc thực hiện lời hứa, thi được thành tích tốt nhất kể từ khi trường Trung học Thương Thủy thành lập cho đến nay, trong kỳ nghỉ hè nhận được điện thoại của tất cả các trường trọng điểm ở trung tâm thành phố.
“Em không đi.” Hắn ta bướng bỉnh nói với hiệu trưởng Trần: “Em muốn thi đại học ở trường Trung học Thương Thủy.”
Hiệu trưởng Trần cảm động thì cảm động, nhưng cũng không thể không nghĩ cho tương lai của Trần Hạc, thầy ấy cố hết sức thay đổi trường Trung học Thương Thủy, nhưng Trần Hạc không nên là vật hy sinh, thành tích của Trần Hạc đáng lẽ nên vào trường cấp ba tốt nhất, nhận được nền giáo dục tốt nhất.
Hiệu trưởng Trần thuyết phục Trần Hạc một tuần, cuối cùng cũng thuyết phục được Trần Hạc vào học cấp ba ở trường Trung học số 1. Trong lòng Trần Hạc cũng nung nấu một ý chí, đợi đến khi mình trưởng thành, lên đại học, tốt nghiệp đại học, rồi sẽ quay lại báo đáp hiệu trưởng Trần.
Những ngày tháng ở trường số một trôi qua như bóng câu qua cửa sổ, xung quanh toàn là những người ưu tú như mình, thậm chí còn ưu tú hơn, Trần Hạc làm việc hết công suất, chỉ vào kỳ nghỉ đông, nghỉ hè mới về thị trấn Thương Thủy. Hiệu trưởng Trần cũng từng chút từng chút cải thiện trường Trung học Thương Thủy, tóc thầy cũng đã bạc trắng.
Trần Hạc thi đỗ vào một trường danh tiếng đại học danh tiếng ở tỉnh khác như ý nguyện, hắn ta học chuyên ngành máy tính, hiệu trưởng Trần vui mừng tiễn hắn ta lên tàu, nói hắn ta là niềm tự hào của mình.
“Em muốn trở về làm giáo viên dạy tin học.” Trần Hạc trịnh trọng nói.
Hiệu trưởng Trần cười, nói: “Đừng trở về, em có chân trời rộng lớn hơn, thầy muốn nhìn em bay cao hơn.”
Vì câu nói này, Trần Hạc giận dỗi rời đi. Việc học đại học bận rộn, còn phải đi làm thêm, ngay cả Tết Trần Hạc cũng không về thị trấn Thương Thủy. Sau này vụ án Đường Hồng Đình xảy ra, hắn ta đang là sinh viên ưu tú theo thầy hướng dẫn làm nghiên cứu khoa học ở nước ngoài.
Hắn ta không bao giờ quan tâm đến tin tức xã hội, sau khi sự nghiệp đã hoàn toàn ổn định, mới định trở về thị trấn Thương Thủy thăm hiệu trưởng Trần, hỏi hiệu trưởng Trần xem mình có trở thành người mà ông mong muốn nhìn thấy hay không.
Nhưng chờ đợi hắn ta lại là tin dữ.
Hiệu trưởng Trần dưới áp lực và những lời nguyền rủa của bà ngoại Đường Hồng Đình đã rời khỏi trường Trung học Thương Thủy, lúc câu cá không cẩn thận bị ngã xuống nước chết đuối, bây giờ ông chỉ còn là một nắm tro tàn lạnh lẽo.
Thế giới tinh thần của Trần Hạc sụp đổ chỉ trong nháy mắt, con người trở nên đáng ghét. Vốn dĩ hắn ta đã dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát chúng sinh, là hiệu trưởng Trần đã dùng tình cảm ấm áp quan tâm thay đổi hắn ta.
Trớ trêu thay, hiệu trưởng Trần như vậy lại chết vì những ác ý của con người. Cái chết của Đường Hồng Đình là lỗi của hiệu trưởng Trần sao? Hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, vì sao một người lương thiện dịu dàng như vậy lại phải nhận lấy quả đắng của việc Đường Hồng Đình bị hại?
Sau khi một mình tế bái hiệu trưởng Trần xong, Trần Hạc trở về thành phố sinh sống.
Từ đó về sau, cuộc đời hắn ta đã thay đổi. Hắn ta có một công việc hào nhoáng, kỹ thuật vững vàng, chẳng bao lâu nữa sẽ được thăng cấp từ người làm công lên thành đối tác. Nhưng ý nghĩa cuộc sống để hắn ta sống tiếp là báo thù cho hiệu trưởng Trần.
Hắn ta sẽ không từ thủ đoạn nào, để khiến cho những kẻ làm điều ác phải trả cái giá đắt nhất.
“Những chuyện sau này thì tôi đã khai báo rồi.” Trần Hạc như mất hết tinh thần, cả người cũng trở nên ảm đạm, “Tôi che giấu động cơ, không liên quan gì đến việc tranh thủ giảm án, điểm này các anh đã đoán sai rồi.”
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn quân cờ, như thể xuyên qua khoảng thời gian mà chúng mang theo, trở về mùa hè xanh tươi rợp bóng cây năm đó, hiệu trưởng Trần tràn đầy hoài bão, muốn mang đến hy vọng cho trường Trung học Thương Thủy, hắn ta liều mạng làm bài, muốn lấy điểm cao cho hiệu trưởng Trần.
Nhưng thế sự trêu ngươi, vật đổi sao dời.
“Đây là thứ duy nhất thầy ấy để lại cho tôi.” Trần Hạc nói: “Chỉ có nó là tôi không nỡ vứt bỏ.”
Quý Trầm Giao hỏi, đã là báo thù cho hiệu trưởng Trần, tại sao lại lấy Đường Hồng Đình ra làm lá chắn. Trần Hạc cười nhạt một tiếng, không trả lời nữa.
“Còn một câu hỏi nữa.” Quý Trầm Giao nói: “Ký Khắc và anh có quan hệ gì.”
Vẻ mặt của Trần Hạc lại trở nên phức tạp, dường như hắn ta đã hiểu ra điều gì đó, nhưng không muốn nói ra, có lẽ chỉ cần không nói toạc ra là có thể giả vờ không hiểu.
Quý Trầm Giao lấy ra bức ảnh hiệu trưởng Trần trước khi bị hủy dung, đặt nó cùng với ảnh của Ký Khắc, “Khi anh học tiểu học, trường Trung học Thương Thủy từng được tu sửa, hiệu trưởng Trần muốn trường học trở nên đẹp hơn, nhưng ngân sách không đủ chi phí. Người bạn cũ của thầy ấy là Ký Khắc, đã giúp thầy ấy lấy được một lô gạch men với giá gốc. Mùa hè năm đó, Ký Khắc ở lại thị trấn Thương Thủy, có lẽ ông ta đã giúp hiệu trưởng Trần không chỉ một chuyện.”
Đồng tử của Trần Hạc đột nhiên co rút lại, mãi một lúc lâu sau hăn ta mới phát ra một tiếng cười khổ, “Tôi không quen ông ta. Vụ án này là một mình tôi làm. Tôi không có gì muốn khai báo nữa.”
Quý Trầm Giao nhìn Trần Hạc bị đưa đến trại giam, trong lòng đã có đáp án.
“Hắn ta không muốn làm bẩn thanh danh của hiệu trưởng Trần. Người đó đã vất vả cả một đời, đến chết cũng chỉ là một nhà giáo dục bình thường, nhưng không hề tầm thường.” Lăng Liệp đến bên cạnh Quý Trầm Giao, ánh nắng gay gắt của mùa hè quét qua cổng Cục cảnh sát.
“Hắn ta biết hiệu trưởng Trần không muốn thấy hắn ta làm như vậy, nhưng hắn ta vẫn làm.” Quý Trầm Giao không khỏi thở dài, “Có lẽ còn mang theo một phần của người khác.”
Lăng Liệp nhún vai: “Nhưng chỉ cần hắn ta không nói, anh sẽ không bao giờ điều tra ra được. Đây là chân tướng chỉ thuộc về bọn họ.”
Quý Trầm Giao dừng lại một lát, quay sang Lăng Liệp, “Chân tướng vụ án Lưu Ý Tường thuộc về ai?”
Lăng Liệp thoải mái giơ tay lên: “Dù sao cũng không thuộc về tôi. Đội trưởng Quý, sự trong…”
“Biết rồi, đội trọng án nợ anh sự trong sạch phải trả.” Quý Trầm Giao nói rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Lăng Liệp hỏi: “Anh đi đâu?”
“Nhà họ Ký.” Quý Trầm Giao nói: “Đến nghe xem lần trước Ký Hành đi đến núi Vô Danh sám hối cái gì.”
Hết chương 49.