Chương 5: 020530 – Mặt Nạ

 

Chương 5: 020530 – Mặt Nạ

 

Lại là giàn nho đó, lại là buổi trưa nắng trong veo đó. Bóng đen im lặng đó lại xuất hiện.

 

Cậu đang hét lớn về phía bóng đen đó. Trong lòng nóng như lửa đốt, bóng lưng kia vẫn không hề nhúc nhích, như người canh gác giàn nho được tạc bằng đá, không có khả năng quay đầu lại.

 

Hoàn toàn phi logic, những quả nho căng mọng trên giàn biến thành từng cái đầu người tròn vo, chen chúc nhau rơi xuống đất, như châu chấu tràn vào bóng đen đó, như chó dại tranh giành thức ăn, vây quanh cắn xé người canh gác im lặng.

 

Cậu trơ mắt nhìn bóng lưng bị xé thành nghìn mảnh, nhưng cơ thể lại bị giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

 

Cậu vô cùng đau buồn và phẫn nộ. Cảm xúc cuồn cuộn kéo cậu ra khỏi giấc mơ.

 

Bên ngoài cửa sổ âm u, ánh sáng ban mai bị mây xám che khuất, giãy giụa muốn xuyên thủng qua lớp màn u ám.

 

Lê Chỉ bật dậy khỏi giường, cảm xúc tiêu cực cực đoan trong mơ vẫn còn đọng lại trong lồng ngực, nghẹn ngào đau đớn. Cổ bên phải cũng đau âm ỉ, cậu muốn xuống giường soi gương xem sao.

 

Khoảnh khắc bàn chân chạm vào tấm thảm mềm mại, tất cả các đường dẫn truyền đau đớn như được kết nối, mệt mỏi, ê ẩm, đau nhức. Cậu cố chịu đựng đi đến trước gương soi, người đàn ông trong gương trông gầy gò và mệt mỏi.

 

Quả nhiên, bên phải cổ có một vết bầm tím. Nhưng những vết đỏ xung quanh xương quai xanh cũng thật khó hiểu.

 

Lê Chỉ lùi lại, ngã xuống giường, cậu nhìn chằm chằm vào một điểm không tồn tại trong không gian, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

 

Du Phùng cũng bị ảnh hưởng bởi loại khí ngọt ngào đó sao?

 

Cậu nhớ lại lực tay Du Phùng nắm chặt cổ tay mình, xoay xoay cổ tay, như thể cảm giác tiếp xúc đêm qua vẫn còn dính trên da.

 

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, mạnh mẽ hơn cả tiếng chuông báo bữa tối đêm qua.

 

Lê Chỉ lê thân thể mệt mỏi ra mở cửa, “Tôi biết cậu rất mệt,” Vưu Thụ đứng ngoài cửa thở hổn hển, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, như là vừa vội vàng chạy đến, “Nhưng tốt nhất cậu nên xuống đại sảnh.”

 

Lê Chỉ chỉnh lại chiếc áo sơ mi đã mặc cả đêm, “Sao vậy?”

 

Gân xanh trên thái dương Vưu Thụ giật giật, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, “Lại có người chết.”

 

“Lạch cạch.”

 

Tấm thảm Ba Tư đắt tiền đã bị thấm đẫm, lạnh ngắt, nhưng máu vẫn nhỏ giọt từ trên chiếc đèn chùm pha lê xuống. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, bóng người treo ngược in trên tấm thảm, trông thật to lớn và kỳ dị, bóng tối của cái chết đang bao trùm cả đại sảnh.

 

Đèn chùm pha lê trong đại sảnh có sáu giá đỡ kim loại cong lên trên, mỗi đầu nhọn của giá đỡ đều có một quả cầu pha lê lấp lánh. Nhưng lúc này, hai quả cầu pha lê trên hai giá đỡ đã bị tháo xuống, thay vào đó là mắt cá chân của một người. Đầu nhọn xuyên qua mắt cá chân đẫm máu, treo chặt người đó trên đèn chùm.

 

Khi Lê Chỉ đến đại sảnh, vừa hay nhìn thấy Du Phùng, hắn đang đứng trước thi thể treo ngược, không hề né tránh mà quan sát khuôn mặt của thi thể ở cự ly gần.

 

“Một đao chí mạng?” Lê Chỉ đi vòng ra phía trước thi thể.

 

“Phải, cổ họng bị cắt đứt, ra tay nhanh gọn.” Du Phùng không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào quần áo của thi thể, “Bộ vest xanh này… là Tề Hạo Hiên phải không?”

 

Lê Chỉ nhớ Tề Hạo Hiên, trong buổi dạ hội nhàm chán đêm qua, là người mặc vest xanh đen đeo kính gọng vàng, tụ tập với nhóm người trung niên.

 

Lê Chỉ: “Một đao cắt đứt cổ họng rất hợp lý, nhưng khuôn mặt này…”

 

Khuôn mặt của thi thể thực sự kỳ dị, khóe miệng bị rạch đến tận mang tai, tạo thành đường cong hướng xuống đất, như đang buồn bã vì cái chết bất ngờ của mình, nhưng đó vẫn chưa phải là điều kỳ lạ nhất.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Điều khiến người ta buồn nôn hơn là má trái của Tề Hạo Hiên, trên đó phủ một nửa khuôn mặt màu nâu đỏ, những mũi kim tỉ mỉ khâu chặt lớp da không thuộc về anh ta lên má trái.

 

“Thi thể trong lò nướng không phải bị lột da sao? Hung thủ đã tận dụng, thay cho Tề Hạo Hiên nửa khuôn mặt của người đã bị nướng chín.” Du Phùng nói.

 

Bây giờ khuôn mặt đó đang lộn ngược, khóe miệng hướng xuống đất khiến cho người ta cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Lê Chỉ nghiêng cổ, muốn nhìn biểu cảm của thi thể ở góc độ bình thường, cảm giác đau do vết bầm bị kéo căng đột nhiên ập đến, Lê Chỉ theo phản xạ thẳng cổ, cắn chặt đôi môi không chút huyết sắc, một lúc sau cậu mới lên tiếng: “Vết cắt thực ra là một nụ cười phải không.”

 

Vừa dứt lời, Lê Chỉ lại do dự, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

 

“Tối qua, tờ báo cắt dán trong mật thất… tên sát nhân hàng loạt đó, trên đó có nói hắn ta thích rạch khóe miệng,” ký ức đêm qua mờ ảo, cậu đang cố gắng tìm kiếm những gì còn sót lại trong đầu, “Còn nhắc đến bút lông quạ…”

 

“Ở đây.” Tay phải Du Phùng cầm một chiếc bút lông đen nhánh, “Rút ra từ trên tay Tề Hạo Hiên.”

 

“Cách thức gây án này gần như giống hệt với Quạ Đen, chỉ thiếu một bức thư tuyệt mệnh.” Du Phùng vẫn đang ngồi xổm, Lê Chỉ chỉ có thể cúi xuống nhìn chiếc bút lông quạ trong tay hắn, “Lông vũ khô ráo, chỉ có đầu bút dính máu.”

 

Nghe vậy, Du Phùng quay đầu sang một bên, định trả lời, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lê Chỉ.

 

Đôi mắt vô hồn đó đêm qua đã từng sống động như vậy, sự hỗn loạn và khao khát bùng cháy, giờ đã trở về yên tĩnh.

 

Du Phùng sững người một giây, cùng với cảm giác ngượng ngùng đột nhiên dâng lên, lời nói mắc kẹt trong cổ họng, “Khụ khụ… Vậy chắc là trước khi chết có để lại thư tuyệt mệnh, tìm xem sao.”

 

Lê Chỉ nhìn biểu cảm phức tạp của Du Phùng, lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì, Lê Chỉ thản nhiên gật đầu, “Nhưng hiện tại trong trang viên có một kẻ giết người đang ẩn náu, có nên nhắc nhở những người khác trước không?”

 

Cậu tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhận lấy bút lông quạ qua quan sát.

 

Vưu Thụ đã về phòng ngủ ngay sau khi dạ hội kết thúc và ngủ đến sáng, nhất thời không hiểu được bầu không khí giữa hai người, nhưng trực giác mách bảo anh ta không nên ở lại đây lâu, “Vậy… tôi đi tìm bọn họ trước nhé?”

 

Lê Chỉ vừa rời mắt khỏi cây bút, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cậu bé hầu bàn đứng sau lưng Vưu Thụ, lặng lẽ không một tiếng động, ba người trong sảnh đều không nhận ra cậu ta đã đến từ lúc nào.

 

“Ở đây không được sạch sẽ lắm…” Tiếng thở dài thật sống động, cậu bé chống cằm ra vẻ phiền muộn, “Phải dọn dẹp ngay.” Nói xong liền quay người đi ra ngoài sảnh.

 

Vưu Thụ biết cậu ta đi lấy dụng cụ vệ sinh để dọn dẹp hiện trường, vội vàng chạy đến trước mặt cậu bé muốn ngăn lại, “Chờ đã, hiện trường này có thể giữ nguyên một chút được không?”

 

Cậu bé phớt lờ Vưu Thụ, đi vòng qua anh ta, ra khỏi sảnh, miệng cứ máy móc lặp đi lặp lại câu nói, “Dọn dẹp sạch sẽ.”

 

Tốc độ cậu ta mang dụng cụ vệ sinh trở lại nhanh đến mức khó tin, khi dọn dẹp hiện trường vụ án mạng, cậu ta tỏ ra rất thoải mái và vui vẻ, khuôn mặt trẻ con rạng rỡ nụ cười đáng yêu, thậm chí còn ngân nga giai điệu vui tươi của một bài hát ru.

 

Lê Chỉ cảm thấy giai điệu đó rất quen thuộc, lắng tai nghe một chút, cậu bé đó đang phát âm từng chữ một, rất chậm, liên tục lặp lại cùng một bài hát ru, không cần phải cố gắng lắng nghe, lời bài hát rất rõ ràng--

 

‘Chú Nick sống trong rừng sâu,

 

Âm thầm xây một ngôi nhà kẹo ngọt,

 

Con sói gỗ ngồi bên trong,

 

Cầm bút chì chơi ghép hình.’

 

Hết chương 5.

 

Chương 5: 020530 – Mặt Nạ

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên