Chương 50: 000014 – Lướt Qua Nhau
Cuối cùng Ngôn Dương vẫn nôn.
Sau khi phi tang thi thể, trên đường trở về viện nghiên cứu. Cậu đi qua khu giải trí trung tâm thành phố, cậu đứng nôn dưới một bảng quảng cáo ba chiều, như một kẻ say rượu không biết kiềm chế.
Gần nửa đêm, ánh đèn trên phố đi bộ càng lúc càng lộn xộn, đèn neon nối thẳng tắp lên bầu trời đêm, như một chiếc thang trời giả tạo, dẫn lên vũ trụ.
Cách bảng quảng cáo không xa, một quán bar theo chủ đề hoang tàn đông nghịt người, tiếng nhạc át hoàn toàn tiếng nôn mửa của Ngôn Dương.
Có một thanh niên say khướt, ngồi bệt bên đường, nhìn Ngôn Dương nôn một hồi lâu rồi cười ha hả: “Anh bạn, cậu say rồi à!”
Người này rõ ràng đã quen với cảnh nôn mửa say xỉn như thế này, Ngôn Dương ngẩng đầu nhìn hắn, còn chưa kịp nôn cả sự nham hiểm trong đáy mắt ra ngoài.
Vẻ mặt mơ màng của chàng trai thanh tỉnh lại một chút, hắn cố gắng đứng dậy, loạng choạng bước tới, đưa chai rượu hồi còn lại một chút dưới đáy cho Ngôn Dương: “Súc miệng?”
Ngôn Dương sững người, vốn tưởng người này sẽ biết điều mà tránh xa, không ngờ lại là thiện ý của người lạ.
Cậu cảm thấy thật khó chịu, là về mặt tinh thần – thiện ý này cậu không xứng đáng nhận.
Cậu vừa mới chặt nát một người lạ khác. Vì ham muốn của chính mình.
Thực ra Ngôn Dương đã nôn hết thứ trong dạ dày từ lâu, chỉ là dục vọng muốn nôn đã không buông tha cậu, cứ ép đầu cậu tiếp tục nôn khan, như thể làm như vậy là có thể nôn hết những thứ ô uế bẩn thỉu trong lồng ngực ra ngoài.
Cậu nhìn lớp mờ đục trên chai rượu hồi, trong nháy mắt cảm thấy kiệt sức.
Cuối cùng cậu cũng dừng lại, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhận lấy chai rượu.
Bên trong chỉ còn ba ngụm rượu, hai ngụm để súc miệng, ngụm còn lại nuốt xuống để tẩy rửa linh hồn.
Ném chai rượu vào thùng rác, sau khi tạm biệt chàng trai, Ngôn Dương chậm rãi đi trên con đường trong khu giải trí, vừa bất an lau miệng, vừa bực bội trong lòng vì bộ quần áo này lại thay vô ích rồi, mùi axit dạ dày vẫn không thể nào xua tan được.
Nhìn những nam thanh nữ tú qua đường, những khuôn mặt tươi cười giữa ánh đèn rực rỡ chèn ép phổi cậu, nghĩ đến việc tất cả những thứ trước mắt đều là giả, ngay cả chiếc thang trời neon trên bầu trời đêm cũng đè xuống.
Ngôn Dương rẽ vào một con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh đèn dường như sắp đổ sập xuống kia, ở đây cũng có không ít người, tốp ba tốp năm đi cùng nhau, cậu vừa rẽ vào góc cua, lướt qua một người.
Chỉ bằng ánh mắt thoáng qua, Ngôn Dương đã nhìn rõ.
Đôi mắt của người vừa lướt qua, như thể được thần tiên dùng một cây bút lông sói chấm vào ánh trăng vẽ ra vậy.
Quá quen thuộc.
Nhịp tim của Ngôn Dương như ngừng đập, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, thời gian như được kéo dài vô tận, người đó chậm rãi lướt qua vai cậu, Ngôn Dương không thể tin được quay đầu lại nhìn—
Đúng lúc người đó lướt qua ngã rẽ, Ngôn Dương chỉ kịp nhìn thoáng qua, còn là nhìn một bên mặt.
Cuối cùng, Ngôn Dương chỉ nhìn thấy phần cánh tay lộ ra dưới ống tay áo đen của người vừa lướt qua, trắng như sa bạch.
Đó là Du Phùng.
“Ngôn Dương, quay lại.”
Có giọng nói vang lên từ phía sau lưng cậu, giọng điệu thờ ơ, ẩn chứa sự cảnh cáo.
Ngôn Dương như bị điếc, không để ý đến giọng nói phía sau, chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí Du Phùng rẽ vào mà không nói gì.
“Cậu biết bây giờ cậu tuyệt đối không thể dính líu đến hắn chứ?”
Đột nhiên Ngôn Dương hoàn hồn, quay đầu lại, tiếp tục bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu mới tỉnh táo lại. Cậu suýt nữa quên mất, Tư Bác có quyền xem hình ảnh thị giác của cậu, không thể để ông ta phát hiện ra cậu đã dừng lại vì Du Phùng.
Hơn nữa, Du Phùng cũng đã quên cậu rồi.
Khoảnh khắc nghĩ đến sự thật này, Ngôn Dương cảm thấy đáy vực sâu mà cậu đang rơi xuống, đột nhiên mọc ra vô số sợi xích sắt, đâm xuyên qua cơ thể cậu rồi kéo cậu rơi xuống nhanh hơn.
Đang rơi xuống, Ngôn Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ quan trọng—-
Tại sao Du Phùng lại ở đây?
Bốn tháng trước, khi cậu bị bắt đến viện nghiên cứu, Du Phùng đã bị sửa đổi ký ức, được đưa về Phỉ Thành, còn Vưu Thụ thì ở lại đồn cảnh sát thành phố Cass.
Cậu quyết định sau khi quay lại sẽ tìm cơ hội xem ký ức của Du Phùng trong khoảng thời gian này. Nhất định là có vấn đề ở đâu đó.
Cậu lo lắng bước ra khỏi khu giải trí, lúc đi qua phố Hill, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi không người, cậu dừng bước, đi vào.
Khi ra ngoài, trong tay cậu có thêm một gói kẹo chanh muối biển, bóc một viên bỏ vào miệng, một lúc sau lại dùng răng hàm từ từ nghiền nát rồi ngậm.
Đến trước tòa nhà thị chính thành phố, nửa gói kẹo đã hết, cuối cùng mùi axit dạ dày khó ngửi cũng bị xua tan. Ngôn Dương ném nửa gói kẹo chanh còn lại vào thùng rác.
Tòa nhà thị chính thành phố là một gã khổng lồ, nhưng chỉ có hai tầng dưới là khu vực làm việc của chính quyền thành phố, hàng chục tầng trên đều là viện nghiên cứu – đó mới là thế giới thực.
Sau khi bước vào thang máy, Ngôn Dương nhìn cánh cửa thang máy màu bạc từ từ đóng lại trước mặt mình, mỗi lần như vậy, cậu đều cảm thấy như đang thoát khỏi thế giới giả tạo này, thoát khỏi quê hương sinh ra và nuôi dưỡng cậu, nhưng không ai nhớ đến cậu.
Thang máy đi lên rất nhanh, số tầng nhanh chóng nhảy lên, “Ting” một tiếng, thang máy dừng ở tầng trên cùng, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh sáng trắng tràn vào, mắt Ngôn Dương hơi nhói, nhưng điều đó không cản trở cậu nhanh chóng điều chỉnh nét mặt của mình—-
Cậu lại biến thành chàng trai bốn tháng trước.
Ngôn Dương bước ra khỏi thang máy, hành lang tầng này màu trắng tinh, trong tường có gắn tấm cách âm cao cấp, công việc của mỗi phòng thí nghiệm sẽ không làm phiền lẫn nhau, dù có động tĩnh lớn đến đâu cũng bị giới hạn trong không gian vuông vắn màu trắng đó, dù có hò reo, ồn ào hay la hét gì cũng vậy.
Văn phòng của Tư Bác nằm ở cuối hành lang.
Ngôn Dương gõ cửa, đứng trước cửa chờ một lúc, “Cạch” một tiếng, cửa văn phòng mở ra.
Cậu nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy một người đàn ông tóc đen mặc áo khoác trắng ngồi trên ghế sofa da, bên cạnh là một cốc cà phê đã nguội, người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, đó là thành phố Cass được điểm xuyết bởi ánh đèn.
Ngôn Dương bước lại gần: “Thưa thầy.”
Tư Bác quay đầu lại, mỉm cười: “A Dương, mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
“Suôn sẻ, lần này em cũng vứt thi thể ở khu phố Đồng Hoa.”
Hết chương 50.