Chương 50: Song Sư (50) + Ngoài Tầm Nhìn
Ký Hành sống trong bất an, cả ngày lo lắng không yên. Từ sau vụ tai nạn xe, cậu ta không còn đi làm nữa. Người nhà ngày nào cũng đến thăm, còn mang theo chút đồ ăn bổ dưỡng, tiện thể an ủi vài câu. Nhưng việc tạm thời mất việc, bị giam mình trong không gian nhỏ hẹp, đi lại khó khăn, khiến tinh thần cậu ta càng thêm tồi tệ.
Khi Quý Trầm Giao gõ cửa, cậu ta đang thu mình trên ghế sofa khóc.
Nhìn thấy cảnh sát qua mắt mèo, Ký Hành run rẩy lùi lại. Nhưng ánh mắt kiên định của Quý Trầm Giao dường như lại cho cậu ta thêm dũng khí để phá tan xiềng xích. Những ngày như vậy, cậu ta thực sự không thể chịu đựng nổi nữa.
Mở cửa, cậu ta đứng bên cạnh cửa, tiều tụy vô hồn, như thể đã buông xuôi tất cả, khàn giọng nói: “Anh, anh có chuyện gì sao?”
Lăng Liệp không đi cùng, hắn đang đi dạo ở dưới lầu. Quý Trầm Giao cũng không mang theo thiết bị ghi hình, ghi âm nào. Anh đi thẳng vào vấn đề, nói rằng mình không đến với tư cách là cảnh sát, việc có cho anh vào hay không là do người sống ở đây quyết định.
Ký Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, tay nắm chặt vào tay vịn, cúi đầu, vai khẽ run lên nhè nhẹ, như thể nội tâm đang trải qua một cuộc đấu tranh rất gay gắt.
“Anh vào đi.” Ký Hành nói, “Không cần đổi dép đâu.”
Quý Trầm Giao vẫn đeo bao giày. Bao giày là do Lăng Liệp đưa cho lúc nãy. Người này vậy mà luôn mang theo bao giày bên mình, lần trước ở trước cửa nhà Lưu Ngọc Thuần, Lăng Liệp cũng lôi ra một đôi bao giày, cứ muốn chen vào nhà cho bằng được.
Đây là một căn hộ nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách, cấu trúc giống với nơi Quý Trầm Giao đang ở. Ký Hành không còn kháng cự như những lần gặp trước, cậu ta luống cuống tay chân rót một cốc nước, “Ngồi đi.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Bố cậu nói cậu bị tai nạn xe, sức khỏe thế nào?”
Ký Hành nhìn xuống sàn nhà, “Cũng không sao, nhưng tạm thời không đi làm được.”
Quý Trầm Giao: “Cậu đoán được vì sao tôi đến đây chứ?”
Ký Hành im lặng một lát rồi gật đầu, “Ừm.”
“Ông nội của cậu, Ký Khắc, là người tham gia vào nhiều vụ án mạng, ông ta đã ghi lại trong nhật ký những tên tội phạm mà ông ta đã ‘cứu’.” Quý Trầm Giao rất kiên nhẫn nói, “Bắt đầu từ vụ án ở căn hộ 402, những tên tội phạm này hoặc là bị giết, hoặc là trở thành mục tiêu, hoặc là trở thành hung thủ.”
Cơ thể Ký Hành cứng đờ, bàn tay đặt trên đầu gối dần dần nắm chặt lại.
Quý Trầm Giao thu hết mọi phản ứng của cậu ta vào mắt, “Hai vụ án sau đã được phá, nhưng vụ đầu tiên, tức là vụ xảy ra ở căn hộ 402 thì.…”
“Không phải tôi!” Cuối cùng Ký Hành như thể không chịu đựng nổi nữa, hai tay ôm chặt đầu, “Tôi biết ông nội tôi là một kẻ điên, tôi thừa hưởng dòng máu của ông ta, tôi cũng là một kẻ điên! Nhưng tôi không giết người, tôi không biết ai đã giết Lưu Ý Tường!”
“Bây giờ cậu nói bất cứ điều gì cũng không thể trở thành bằng chứng, tôi cam đoan với cậu.” Quý Trầm Giao đặt chiếc điện thoại không bật chức năng ghi âm trước mặt cậu ta, “Cậu cần trút bầu tâm sự, nhưng lại không thể nói với người nhà, tôi có thể làm người lắng nghe của cậu.”
Ký Hành ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, “Anh thật sự, thật sự sẽ không bắt tôi chứ?”
“Bắt người cần có bằng chứng, việc thu thập bằng chứng cần có trình tự pháp lý.” Quý Trầm Giao nói: “Cậu cũng thấy đấy, hôm nay tôi chỉ đến với tư cách là một công dân bình thường, đến để trò chuyện với cậu thôi.”
Ký Hành cố gắng để mình bình tĩnh lại, “Tôi đã sớm biết ông nội tôi không bình thường, ông ta trông có vẻ hiền lành, nhưng mỗi lần tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, tôi có thể thấy trong mắt ông ta không có gì cả. Ba năm trước, ông ta qua đời, bố tôi cất di vật của ông ta, để trong phòng chứa đồ ở nhà, tôi không nhịn được tò mò, luôn muốn khám phá xem rốt cuộc ông nội tôi là người như thế nào…”
Lúc đó Ký Hành vẫn chưa dọn ra ngoài sống, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với di vật của Ký Khắc. Khi mọi người trong nhà không có ai, cậu ta sẽ lén lút vào đó, xem hàng giờ liền.
Thứ cậu ta quan tâm nhất là hơn mười cuốn sổ tay, phần lớn ghi lại chi tiết công việc khi Ký Khắc đi công tác ở các nơi, nhưng cũng có một số câu cậu ta không hiểu.
Cậu ta chép những câu đó xuống, rảnh rỗi thì ngẫm nghĩ, dần dần phát hiện ra mỗi chữ cái đều tương ứng với một người. Người đầu tiên cậu ta “giải mã” được là L (Lưu Ý Tường), sau đó là G (Cam Bằng Phi), nhưng vì nội dung nhật ký quá ít, cậu ta không thể ghép nối thành một câu chuyện hoàn chỉnh được, vậy nên đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, hành vi cử chỉ cũng trở nên kỳ quái.
Cậu ta không thể chịu đựng được người nhà, người nhà cũng không chịu đựng nổi cậu ta, vậy nên cậu ta đã dọn ra ngoài, thường xuyên mơ thấy những người đại diện cho các chữ cái đó, bọn họ đều là những kẻ giết người, còn ông nội Ký Khắc của cậu ta thì giống như một kẻ nuôi cổ trùng. Chỉ có một con độc trùng mạnh nhất mới có thể sống sót.
Sau khi Lưu Ý Tường chết, cậu ta đột nhiên trở nên hưng phấn, mấy ngày đó gần như ngày nào cậu ta cũng đến đường Tà Dương để dò hỏi tình hình. Và cuối cùng đã làm một việc.
“Ở núi Vô Danh, điều mà tôi đã sám hối là, tôi đã tìm Cam Bằng Phi, anh ta biết tôi là cháu của Ký Khắc, không hề phòng bị tôi. Tôi đã nói với anh ta, nói với anh ta là… đồng bọn của anh ta muốn giết anh ta.”
Quý Trầm Giao hơi nheo mắt, quan sát Ký Hành.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Ký Hành nước mắt giàn giụa, “Từ năm ngoái, tôi đã có ý định thay ông nội mình chuộc tội!”
Quý Trầm Giao: “Chuộc tội?”
“Những người đó đều là kẻ giết người, bọn họ không nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, là ông nội tôi đã bao che cho bọn họ! Những người trước đây bị bọn họ hại thì chết oan sao? Tôi, tôi muốn trả thù, muốn tất cả bọn họ phải trả giá!”
“Bọn họ căn bản không nên sống tốt như vậy, bọn họ nên tàn sát lẫn nhau!”
Ký Hành thở hổn hển, kiệt sức dựa vào ghế sofa, nửa phút sau lại ôm mặt khóc, “Nhưng Cam Bằng Phi thật sự đã giết người, sau đó còn bị giết, tôi lại hối hận không thôi! Lúc đó chắc chắn tôi đã phát điên rồi, tại sao tôi lại làm như vậy? Ông nội tôi có bệnh, nên tôi cũng vậy sao?”
“Tôi quá đau khổ, lại không tìm được ai để trút bầu tâm sự, các anh cảnh sát còn để ý đến tôi. Nên tôi mới đi đến huyện Phi Vân, tôi nghe người ta nói ngọn núi đó rất linh thiêng, đến đó thì tâm hồn sẽ được gột rửa. Nhưng vô ích! Tôi trở về rồi vẫn như vậy!”
Quý Trầm Giao nghĩ ngợi, “Cái chết của Lưu Ý Tường….”
“Thật sự không phải tôi! Tôi không biết ai đã giết ông ta!” Ký Hành gần như suy sụp, “Sai lầm lớn nhất của tôi là không nên kích động Cam Bằng Phi! Tôi sai rồi, tôi sai rồi….”
Quý Trầm Giao suy nghĩ, thì ra Cam Bằng Phi đột nhiên gây án, giết Đường Tiểu Phi, rồi cố giết Tân Dịch Bình, không chỉ vì Lưu Ý Tường gặp nạn, mà còn là vì bị Ký Hành kích động. Nếu Ký Hành không giấu giếm, thì sự thật quả là đáng tiếc. Ông nội hao tâm tổn trí muốn đám ác nhân “Cải tà quy chính”, còn cháu trai khi phát hiện ra bí mật thì muốn đám ác nhân dùng việc tàn sát lẫn nhau để trả giá cho những việc đã làm trong quá khứ.
Ký Hành lau nước mắt, tinh thần lại có vẻ tốt hơn so với lúc mở cửa, tựa như gánh nặng luôn đè nặng trên vai cậu ta cuối cùng cũng đã được trút bỏ.
“Cảnh sát Quý, tôi sẽ phải trả giá như thế nào?”
Quý Trầm Giao: “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đến với tư cách một công dân bình thường.”
Yên tĩnh một lát, Quý Trầm Giao lại nói: “Đương nhiên, nếu cậu sẵn lòng chịu trách nhiệm về lời nói và hành vi của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đội trọng án, chúng tôi sẽ ghi nhận lời khai của cậu theo đúng quy trình.”
Ký Hành gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
………..
Quý Trầm Giao kéo cửa xe, nhìn thấy một đôi chân chắn ngay trước mặt, “…”
Lăng Liệp đang duỗi người ngủ trong xe, chân đá thẳng vào tay Quý Trầm Giao. Hắn giống như một con mèo bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, nhăn mũi nhăn mặt, đang định rụt chân về, nhưng lại bị kéo lại.
“Ơ?”
Quý Trầm Giao cũng không hiểu sao mình lại túm lấy cái chân kia không buông, lúc này mới ghét bỏ buông tay, lấy cồn ra xịt lia lịa.
Lăng Liệp tức giận, “Hôm nay tôi vừa mới thay tất đấy!”
Quý Trầm Giao mặc kệ hắn, xoay lưng ghế bị hắn hạ xuống trở lại vị trí cũ.
“Thế nào? Có thể trả lại sự trong sạch cho tôi chưa?” Lăng Liệp ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
Quý Trầm Giao: “Không thể.”
Lăng Liệp cũng không nản chí, “Trong sạch và điện thoại, ít nhất cũng phải có một thứ chứ.”
Quý Trầm Giao đạp ga, “Tôi sẽ đi mua cho anh ngay đây!”
Điện thoại của Quý Trầm Giao, một cái mua trên mạng, một cái do cục cảnh sát phát. Các thiết bị điện tử của bọn họ đều có quy định nghiêm ngặt, kể cả là đồ dùng cá nhân, cũng phải để bộ phận kỹ thuật kiểm tra, cài đặt phần mềm của cảnh sát. Nên anh không có hứng thú nghiên cứu điện thoại, máy tính bảng, cũng chưa bao giờ đi mua sắm những thứ đó.
Theo chỉ dẫn của Lăng Liệp, anh lái xe đến trung tâm mua sắm thiết bị điện tử lớn nhất thành phố Hạ Dung, lúc này Quý Trầm Giao mới phát hiện ra chỗ này nằm ngay cạnh căn hộ nhỏ của mình.
Trong trung tâm thương mại bày bán đủ loại điện thoại, máy tính, còn có cả thiết bị livestream, Lăng Liệp chưa kịp nhìn điện thoại đã xem máy chơi game.
Quý Trầm Giao nhớ đến con mèo ba phải trong sách giáo khoa tiểu học.
“Rốt cuộc thì anh muốn mua cái gì?” Quý Trầm Giao không nhịn được nhắc nhở.
Lăng Liệp nhân cơ hội kéo kéo tay áo anh, “Nhà anh có switch không?”
Mấy năm trước Quý Trầm Giao mua một chiếc PS4, nhưng game offline bây giờ càng làm càng tinh xảo, càng làm càng phức tạp, chơi hết một game cũng như đi làm vậy, anh chỉ muốn giải trí, không có nhiều thời gian, nên game và máy chơi game đều bị bỏ xó.
“Không có.”
Lăng Liệp: “Vậy anh có thể thử sở hữu một cái.”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc switch chơi hay như thế nào, nhân viên bán hàng bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Rốt cuộc ai mới là nhân viên bán hàng?
Lăng Liệp tổng kết: “Sẽ giúp anh thư giãn sau khi phá án.”
Quý Trầm Giao không nể nang vạch trần: “Là anh muốn chơi thì có.”
Lăng Liệp: “Không đến mức đó, không đến mức đó, điện thoại ở đâu nhỉ? Đi xem điện thoại đi.”
Quá trình mua điện thoại rất suôn sẻ. Chiếc điện thoại cũ của Lăng Liệp là loại cấu hình thấp, máy mới cũng chỉ hơn một nghìn tệ. Hắn nói là mua khi vừa về nước, dùng hơn một năm, tuy rằng rất giữ gìn, bình thường không bật máy, nhưng cũng rất giật lag.
Là một người hiện đại, Quý Trầm Giao cảm thấy một chiếc điện thoại chạy mượt mà, tốc độ cao là điều không thể thiếu. Đã phải bồi thường thì bồi thường một chiếc tốt hơn. Ai ngờ Lăng Liệp lại chỉ vào một chiếc điện thoại cùng tầm giá hơn một nghìn tệ rồi nói: “Lấy cái này đi.”
Quý Trầm Giao: “Không vòi vĩnh tôi nữa à?”
Lăng Liệp mở to mắt, vô tội: “Anh coi tôi là loại người gì vậy?”
Quý Trầm Giao thầm nghĩ, chẳng lẽ anh không phải là loại người đó sao?
Nhưng cuối cùng Quý Trầm Giao vẫn không mua máy hơn một nghìn tệ, mà mua một chiếc máy nội địa hơn bốn nghìn tệ. Anh cũng không phải cố ý làm kẻ ngốc, chỉ là hiện tại Lăng Liệp vẫn chưa thoát khỏi liên quan đến vụ án, anh cần phải chú ý đến động tĩnh của Lăng Liệp mọi lúc mọi nơi. Mua một chiếc điện thoại cùi bắp, ba bữa lại hỏng, đến lúc cần lại không tìm được người, rắc rối.
Lăng Liệp có vẻ rất trân trọng chiếc điện thoại mới này, vừa mua đã nhờ nhân viên dán màn hình, còn mua một chiếc ốp sặc sỡ.
Bộ dạng hắn cứ ngắm nghía chiếc điện thoại giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi yêu thích, bỗng nhiên Quý Trầm Giao có chút mềm lòng. Lúc này Lăng Liệp lại nói với anh rằng game switch rất hay, anh nóng đầu, thế mà lại quay về cửa hàng lúc nãy, một hơi mua luôn cái máy và bốn game.
Lăng Liệp nóng lòng muốn chơi, Quý Trầm Giao cũng lười về khu nhà tập thể dành cho nhân viên công vụ, bèn mang Lăng Liệp về căn hộ nhỏ của mình, trên đường đi còn dặn dò: “Tôi bỏ ra hơn ba nghìn tệ, không phải là không có điều kiện.”
Lăng Liệp: “Anh cứ nói đi, cứ nói đi.”
Quý Trầm Giao: “Đừng có động một chút là tắt nguồn điện thoại.”
Lăng Liệp rất hiểu chuyện, “OK OK, tôi là nghi phạm mà, tôi hiểu.”
Quý Trầm Giao: “…” Hiểu cái đầu anh chứ hiểu.
Về đến nhà, Quý Trầm Giao đun nước, gọt hoa quả, Lăng Liệp nghịch tivi và máy chơi game. Phòng khách của căn hộ nhỏ quá bé, ở giữa còn có một chiếc bàn trà, trên bàn trà chất đầy sách, rất vướng víu. Lăng Liệp dọn sách, cuốn trên cùng rơi xuống, có thứ gì đó từ trong sách bay ra.
Lăng Liệp: “Hửm?”
Quý Trầm Giao bưng đĩa hoa quả từ trong bếp ra, liền thấy Lăng Liệp đang ngồi trên đất, trên đùi đặt một cuốn sách, trên tay cầm một hình người được thắt bằng cỏ đuôi chó và một bông bồ công anh tròn vo đã được ép thành tiêu bản ngắm nghía.
“Đội trưởng Quý, cái này là do tôi làm đúng không?” Lăng Liệp như phát hiện ra đại lục mới, “Còn cái bông bồ công anh này là tôi tặng cho Thẩm Tê à?”
Mặt Quý Trầm Giao tối sầm lại, giật lấy hai tiêu bản, kẹp vào lại trong sách, “Bồ công anh chẳng phải đều mọc như thế sao? Anh còn nhận ra được à?”
Lăng Liệp không chơi game nữa, cười híp mắt trêu Quý Trầm Giao, “Đội trưởng Quý, anh rất có hứng thú với tôi nha.”
Quý Trầm Giao hừ nhẹ một tiếng, “Có cảnh sát hình sự nào lại không có hứng thú với nghi phạm à?”
Hết chương 50.
《Ngoài Tầm Nhìn – Người Đã Chết》
Mùa hè ở thị trấn Thương Thủy nóng nực đến khó chịu, quạt máy kêu vù vù, nhưng thổi ra toàn là gió nóng. Trần Biện An ngồi trong văn phòng nhìn bản vẽ thiết kế trang trí, liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
“Lão Trần, tôi hiểu tấm lòng muốn cho bọn trẻ có một ngôi trường đẹp đẽ của cậu, nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy.” Lão hiệu trưởng tuy danh nghĩa vẫn là hiệu trưởng, nhưng thực tế đã lui về tuyến sau, công việc thường ngày của trường đều do Trần Biện An và mấy vị chủ nhiệm khác phụ trách.
Tòa nhà dạy học cũ đã trở thành tòa nhà nguy hiểm, hệ thống thoát nước cũng có vấn đề, rất nhiều quạt trần trong lớp học đều đã bị hỏng, cứ đến hè là học sinh kêu nóng, không học được. Chờ đến hè, học sinh đều được nghỉ, các thầy cô lại đau đầu vì chuyện tu sửa. Chỗ cần sửa thì quá nhiều, mà tiền dư của trường và khoản tiền vừa được thị trấn cấp lại không đủ.
Trước đây phong cách của trường là màu xám xịt, không có một chút màu sắc nào. Trần Biện An đề nghị giống như các trường ở thành phố lớn, dùng gạch men màu để trang trí trường học, như vậy các em học sinh cũng sẽ tự nhiên bị ảnh hưởng, trở nên năng động hơn.
Ý tưởng thì hay, nhưng khi thực hiện thì lại cần tiền.
Trần Biện An và các thầy cô hỏi khắp các cửa hàng gạch men trong thị trấn, giá cả tính ra đều là con số mà bọn họ không thể gánh nổi.
“Thầy đừng lo, để tôi nghĩ cách khác.” Trần Biện An cười hi hi khuyên lão hiệu trưởng. Lão hiệu trưởng thở dài rời đi, nói ông là người quá tận tâm, có một số việc nên học cách thỏa hiệp.
Trần Biện An hiểu rõ trong lòng, thực ra ông đã thỏa hiệp rồi, đã thu hẹp những chỗ cần ốp gạch men màu lại thành một phần ba so với kế hoạch ban đầu, tập trung ở cổng trường, bồn hoa và hành lang nối giữa hai tòa nhà dạy học, nơi mà các em học sinh đều sẽ đi qua mỗi ngày.
Chỉ cần tìm được một cửa hàng gạch men giá rẻ hơn nữa thì sẽ có hy vọng!
Trần Biện An rót một ấm nước mát, rồi lại đạp xe đi tìm đội xây dựng, nhà thầu sửa chữa. Sau một hồi mặc cả, cuối cùng cũng ký được một hợp đồng xi măng. Trần Biện An đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. Ông quay lại nhìn thì thấy người đàn ông phía sau có vẻ quen thuộc.
“Ký Khắc? Anh là Ký Khắc!”
Năm đó từ khi chia tay ở trường Đại học Sư phạm thành phố Hạ Dung, Ký Khắc đã bặt vô âm tín, có bạn học nói Ký Khắc đã vào nhà máy làm công nhân, Trần Biện An cũng đã viết thư cho gia đình Ký Khắc, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.
Việc Ký Khắc bị đuổi học, ông cảm thấy bất lực vô cùng. Khi đó mang theo nhiệt huyết đầy mình để nói giúp Ký Khắc, nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định của nhà trường. Ông đã bất bình, đã tức giận, nhưng nhiều năm trôi qua, khi ông cũng trở thành thầy giáo, hơn nữa còn dần chuyển sang công tác quản lý, ông mới nhận ra rằng, có lẽ quyết định của nhà trường không sai, Ký Khắc quá khác biệt là một người tài giỏi, nhưng không nhất định có thể trở thành một người thầy tốt phù hợp với việc dạy dỗ học sinh.
“Đã nhiều năm không gặp.” Ký Khắc mặc áo sơ mi trắng quần vải, tay xách một cái túi màu nâu, “Anh Trần, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Bạn cũ gặp lại, không thể thiếu một hồi hàn huyên. Trần Biện An mời Ký Khắc đến nhà, mua nửa quả dưa hấu, một túi đồ ăn vặt, bưng cháo đậu xanh đã nấu sẵn từ sáng ra, “Chỗ tôi nhỏ, đừng chê nhé.”
Ký Khắc xuống dưới mua bia, “Uống chút bia đi.”
Hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, hai người ăn no uống đủ, nói chuyện về những năm tháng cùng nhau đi học, ngầm không nhắc đến chuyện bị đuổi học. Trần Biện An biết Ký Khắc từng làm công nhân, sau đó chuyển sang làm nhân viên kinh doanh, đã kết hôn có con, đáng tiếc là vợ đã mất mấy năm trước.
Sau một hồi cảm khái, Trần Biện An nói về những vấn đề gặp phải khi sửa chữa trường, vốn chỉ định phàn nàn với bạn học cũ vài câu, không ngờ Ký Khắc lại nói, có lẽ tôi có thể giúp được.
“Tôi có thể cung cấp gạch men cho các anh với giá gốc, như vậy các anh có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Tôi không qua sổ sách của nhà máy, tiền anh không cần phải đưa ngay cho tôi, cứ từ từ trả cũng được.”
Trần Biện An ở trường lâu, không hiểu cách vận hành của xã hội, lo lắng làm hại Ký Khắc, do dự không dám nhận. Ký Khắc cười nói: “Anh cứ yên tâm, chuyện thường thôi, có thể giúp anh giải quyết khó khăn, tôi cũng rất vui.”
Cứ như vậy, chuyện gạch men đã được giải quyết.
Tháng bảy tháng tám, giữa mùa hè nóng bức, việc cải tạo trường học diễn ra hết sức sôi nổi. Ký Khắc cũng không rời đi ngay, ông ta còn có việc làm ăn cần thúc đẩy ở đây, Trần Biện An nhớ đến sự giúp đỡ của ông ta, nên cho ông ta ở nhà mình, không cần tốn tiền thuê nhà trọ.
Một ngày, Ký Khắc ra ngoài tiếp khách chưa về, Trần Biện An bị người hàng xóm là viện trưởng trại trẻ mồ côi gọi lại, nói đứa trẻ đặc biệt thông minh ở trại trẻ mồ côi đã làm xong hết bài tập mà ông đưa cho, có vấn đề muốn trực tiếp hỏi anh.
Ông đã nhận lời, nhưng thực sự không có thời gian, sau đó viện trưởng lại giục mấy lần, ông nói chuyện này với Ký Khắc. Ký Khắc cười nói: “Dễ thôi, để tôi đi thay anh.”
Trần Biện An ngạc nhiên, “Như vậy không ổn lắm đâu?”
“Có gì đâu? Dù sao tôi cũng từng cạnh tranh vị trí nhất lớp với anh, sao, chê tôi đến một học sinh tiểu học cũng không dạy nổi à?”
“Đương nhiên không phải!”
Trần Biện An mơ hồ cảm thấy Ký Khắc muốn muốn trải nghiệm cảm giác làm giáo viên, chuyện năm đó có lẽ là cái gai đâm vào tim Ký Khắc. Sau khi suy nghĩ, ông vẫn đồng ý.
Ký Khắc đến trại trẻ mồ côi, viện trưởng không có ở đó, người tiếp đón ông ta là giáo viên của trại trẻ, Tiểu Trần Hạc nhìn người đàn ông hiền từ trước mặt, trên mặt viết đầy vẻ tò mò.
Ký Khắc ngồi xổm xuống, bắt tay cậu bé, “Tôi là thầy Trần.”
Dưới bóng cây của trại trẻ mồ côi, Ký Khắc dùng đủ mọi cách kỳ quái để dạy Trần Hạc giải bài. Mỗi khi Trần Hạc nói sách không viết như vậy, ông ta đều nói: “Những gì viết trong sách nhất định là tốt nhất sao? Cách của tôi có phải giải nhanh hơn không?”
Trần Hạc cái hiểu cái không, gật đầu.
Nhiều năm sau, khi Trần Hạc dùng đủ mọi góc độ khó hiểu để giải quyết vấn đề, thầy cô bạn bè đều khen hắn ta là thiên tài, thỉnh thoảng hắn ta nghĩ, có phải là thầy Trần đã gieo mầm trong tư duy của hắn ta từ khi hắn ta còn là một đứa trẻ không.
Sau đó Ký Khắc còn đến trại trẻ mồ côi mấy lần, mỗi lần trở về đều sẽ nói chuyện về Trần Hạc với Trần Biện An, cũng không giấu diếm chuyện mình giả làm thầy Trần, “Cứ coi như cho tôi trải nghiệm cảm giác làm giáo viên đi.”
Trần Biện An cảm thấy không ổn, nhưng cũng không có lập trường gì để ngăn cản, dù sao cũng là ông nhờ Ký Khắc giúp đỡ.
Mùa hè nhanh chóng trôi qua, trường học đã được sửa sang xong, gạch men màu khiến ngôi trường cũ kỹ như được thay áo mới, tràn đầy sức sống.
Ký Khắc cũng phải về rồi, trước khi anh đi, Trần Biện An gom góp đủ kiểu, trả lại toàn bộ tiền mua gạch men.
Ký Khắc cười nói: “Anh đúng là, một xu cũng không muốn nợ người khác.”
Trần Biện An nghiêm mặt nói: “Cái gì cần trả thì vẫn phải trả, nếu không tôi dạy học cũng không yên tâm.”
Thời đó thông tin liên lạc không tiện lợi, người với người rất dễ mất liên lạc. Mặc dù Ký Khắc biết Trần Biện An ở thị trấn Thương Thủy, Trần Biện An cũng biết Ký Khắc ở thành phố Hạ Dung, nhưng mỗi người đều bận rộn với cuộc sống, với lý tưởng của mình, tình bạn được tái sinh trong mùa hè này, dần dần bị lớp bụi thời gian bao phủ theo năm tháng.
Năm Trần Hạc lên cấp hai, Trần Biện An vì làm việc quá sức mà sinh bệnh, dùng thuốc không đúng cách dẫn đến bị hủy dung. Khi nhìn thấy hiệu trưởng Trần lần nữa, ông đã xấu xí, thậm chí còn có chút đáng sợ, nhưng khi hiệu trưởng Trần ôn hòa gọi tên hắn ta, hắn ta biết đó vẫn là hiệu trưởng Trần mà hắn ta luôn ngưỡng mộ.
Nhưng đôi khi hắn ta vẫn cảm thấy dường như hiệu trưởng Trần không giống như trước, nghiêm khắc hơn một chút, nhưng cũng nhiệt tình hơn một chút. Có phải là vì lúc đó hiệu trưởng Trần còn dạy học, bây giờ đã không còn dạy học nữa hay không? Hắn ta không nghĩ ra, nên cũng không nghĩ nữa, có thể trở thành học sinh của hiệu trưởng Trần đã là niềm vui lớn nhất của hắn ta kể từ khi có ký ức.
Hôm đó, hiệu trưởng Trần ngồi cùng hắn ta chơi cờ quân sự dưới bóng cây ở trại trẻ mồ côi, hắn ta nói về việc ngày xưa hiệu trưởng Trần cũng đã dạy mình giải bài ở đây. Trong mắt hiệu trưởng Trần có một tia áy náy, hắn ta hỏi, nhưng hiệu trưởng Trần chỉ cười, rồi tiếp tục chơi cờ.
Cờ quân sự là món đồ chơi mà hắn ta trân trọng nhất, cho đến khi hắn ta thi vào trường trung học tốt nhất thành phố Hạ Dung, thi vào trường đại học danh tiếng ở tỉnh ngoài, xuất ngoại, về nước, trở thành đối tác, trở thành người giàu có.
Cho đến khi… hiệu trưởng Trần qua đời trong u uất.
Trong trại giam, Trần Hạc nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ hẹp, phải mất một ngày, cuối cùng cũng dùng cái đầu thông minh của mình “tính toán” ra một sự thật.
Hiệu trưởng Trần dạy cậu cách giải bài kỳ quái, hiệu trưởng Trần bị hủy dung, hiệu trưởng Trần chơi cờ quân sự với hắn ta, hiệu trưởng Trần chết đuối.
Người mà hắn ta coi như mạng sống để ngưỡng mộ, cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ thực ra là một sai lầm.
Cho đến khi hắn ta nhận được bức ảnh từ tay người cảnh sát tinh ranh kia, tất cả những chỗ không khớp trong ký ức đều có lời giải thích.
Người dạy hắn ta giải bài không phải là hiệu trưởng Trần thật sự, mà là người trong ảnh tên Ký Khắc. Hắn ta chỉ tiếp xúc với Ký Khắc trong vài ngày ngắn ngủi, dưới bóng cây, trong tiếng ve kêu rân ran. Vì sự ngưỡng mộ dành cho “hiệu trưởng Trần” mà hắn ta đã đến trường trung học Thương Thủy, gặp được hiệu trưởng Trần thật sự, tốt hơn.
Hắn ta đã không thể phân biệt được ai là hiệu trưởng Trần có ảnh hưởng lớn hơn đến mình. Vậy thì cứ coi cả hai đều là hiệu trưởng Trần đi, cho dù là Ký Khắc hay là Trần Biện An gì cũng vậy.
Có một chuyện hắn ta chưa từng nói với cảnh sát, cũng vĩnh viễn không có ý định nói. Năm đó, khi biết tin hiệu trưởng Trần qua đời, nỗi đau trong lòng hắn ta còn lớn hơn cả sự tức giận. Ý định trả thù nảy mầm từ lúc nào? Có lẽ là khi nhận được bức thư kia.
Trong thư có vài dòng chữ: Cậu là học sinh của ông ấy, không có ông ấy sẽ không có cậu bây giờ, cậu có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?
Hắn ta đã truy tìm người viết thư, hắn ta tinh thông việc tìm kiếm và phát hiện ra tất cả những người ẩn nấp trên mạng, nhưng lại không tìm thấy một ai đã đặt thư ở quầy lễ tân của công ty.
Hắn ta nhớ lại những lời dạy dỗ ân cần của hiệu trưởng Trần dưới bóng cây, ánh mắt dần bị thù hận che phủ.
Người đó là ai? Hắn ta không muốn biết nữa.
Trần Hạc mệt mỏi lấy tay che mắt, một hồi lâu sau lại lẩm bẩm một mình: “Là ông đúng không, Ký Khắc.”
Rời khỏi thị trấn Thương Thủy, Ký Khắc cố tình không liên lạc với Trần Biện An nữa. Những người hiểu ông ta đều coi ông ta là quái vật, cha mẹ, thầy cô, vợ, con, cuối cùng đều dần dần rời xa ông ta. Chỉ có Trần Biện An, nhiều năm trước đã bất chấp áp lực lên tiếng vì ông ta, bây giờ lại cho ông ta ở nhờ nhà, còn để ông ta thay mình đi thăm một đứa trẻ.
Ông ta cũng không phải là không có tình cảm, ông ta cũng có lòng biết ơn dành cho Trần Biện An.
Nhưng ông ta biết rất rõ, mình và Trần Biện An là người của hai thế giới khác nhau. Trần Biện An chính trực, lương thiện, một lòng một dạ cống hiến cho sự nghiệp giáo dục, là hình ảnh mà ông ta không thể nào với tới được.
Ở thị trấn Thương Thủy, ông ta đã trải nghiệm được cảm giác làm giáo viên, như vậy là đủ rồi. Nếu như thế giới giả dối này còn có một người mà ông ta không muốn dùng sự ô uế của mình để vấy bẩn, thì đó chính là Trần Biện An.
Vì công việc, ông ta đã đi rất nhiều nơi, ở những nơi đó ông ta đã thu thập “tội ác”, trở thành người thầy của các “mục tiêu quan sát”.
Lưu Ý Tường, Tân Dịch Bình, Cam Bằng Phi…. bọn họ đều gọi ông ta là thầy Ký. Ước mơ bị bỏ dở ở trường đại học Sư phạm thành phố Hạ Dung năm ông ta hai mươi tuổi, đã được tiếp tục ở những tên tội phạm này. Ông ta muốn bọn họ “cải tà quy chính”, sống tốt cuộc đời của một người bình thường.
Năm nhà máy gạch men bị phá sản, Trần Biện An đã qua đời. Hai năm sau Ký Khắc mới biết tin dữ, từ các bài báo đưa tin, ông ta mơ hồ phác họa ra một sự thật– nếu Đường Hồng Đình không gặp nạn, Trần Biện An đã không phải rời khỏi thế gian theo cách bi thương như vậy.
Nhưng ông ta cũng đã già yếu, ông ta có thể làm gì cho người bạn cũ, người bạn duy nhất của cuộc đời mình đây?
Đứa trẻ kia. Ông ta nghĩ đến đứa trẻ dưới bóng cây năm nào.
Đó là một thiên tài, trên bảng vàng của trường trung học Thương Thủy đến nay vẫn còn dán ảnh của đứa trẻ đó.
Ông ta đã làm một việc cuối cùng cho Trần Biện An – đặt một lá thư ở quầy lễ tân công ty Trần Hạc.
Còn về sau, cứ để số phận tự lựa chọn vậy.
Dù sao thì mọi sinh mệnh cũng chỉ là những ký hiệu cơ học trên trục tọa độ, mỗi ký hiệu đều có một sứ mệnh đã định.
Vụ án thứ nhất: Song Sư – Hết