Chương 50: Thất Nhạc (10)

 

Chương 50: Thất Nhạc (10)

 

Tào Ôn Mai trằn trọc suốt đêm, căn nhà vốn đã chật chội bởi đủ thứ đồ đạc, nay lại càng bừa bộn hơn sau khi bị bà ta lục tung như thể vừa bị trộm viếng thăm. Nửa đêm, bà ta đã thử gọi một cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng trong vô vọng. Nỗi lo lắng dâng trào, lo lắng đến mức bà ta gần như phát điên, ném điện thoại đi rồi lại cuống cuồng bò lê dưới đất nhặt lên. Khi ánh bình minh ló dạng, bà ta ngồi thẫn thờ giữa đống đồ cũ nát, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

 

Người dân ở phố Hưng Văn thức dậy rất sớm, chưa đến 7 giờ sáng đã có tiếng người í ới gọi nhau trong con hẻm nhỏ. Như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Tào Ôn Mai bật dậy dọn dẹp đồ đạc. Bà ta lôi từ trong tủ ra một chiếc túi du lịch đã sờn cũ, nhét vội quần áo, sổ hộ khẩu và những vật dụng cần thiết khác vào rồi lao ra khỏi nhà. Xuống đến cầu thang, bà ta suýt nữa thì đụng trúng một ông lão đang đi tập thể dục buổi sáng.

 

“Ôn Mai đấy à? Sáng sớm đã vội vàng đi đâu thế?”

 

Tào Ôn Mai không để ý, cúi gằm mặt len lỏi qua những ngôi nhà ống xập xệ. Các quán mạt chược và tiệm làm tóc vẫn chưa mở cửa, thi thoảng có vài gã đàn ông bước ra từ cửa sau của tiệm làm tóc với vẻ mặt thỏa mãn. Lúc này, Tào Ôn Mai không son phấn, trong mắt bọn họ chỉ như một con bò cái chẳng đáng để nhìn.

 

Bà ta thầm cảm ơn trời đất vì đã ra ngoài sớm, lúc này trên đường chỉ có những người già đi chợ hoặc tập thể dục buổi sáng. Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ phía trước, khiến bà ta sững người.

 

“Tào Ôn Mai.” Trần Tranh bước ra từ chỗ góc phố. “Sáng sớm thế này, định đi đâu đấy?”

 

Tào Ôn Mai run rẩy, nhìn thấy Trần Tranh tiến lại gần, bà ta vội vàng cúi đầu, hai tay siết chặt túi du lịch, theo bản năng lùi lại một bước. “Tôi… tôi ra ngoài mua… mua ít đồ.”

 

Trần Tranh đã đứng trước mặt bà ta. “Thật sao? Mua gì mà phải mang theo túi lớn túi nhỏ thế kia?”

 

Ở đầu phố có nhiều người qua lại hơn trong hẻm, có người tò mò nhìn về phía này. Tào Ôn Mai lùi lại, như thể muốn bỏ chạy ngay lập tức.

 

“Tôi mua… mua đồ ăn sáng, đồ của người khác nhờ tôi mang đi.” Tào Ôn Mai lắp bắp.

 

“Của ai?” Trần Tranh gặng hỏi.

 

“Tôi…” Tào Ôn Mai toát mồ hôi hột. “Của con gái tôi, chẳng phải mấy người nói nó mất tích sao? Tôi phải đi tìm nó!”

 

Trần Tranh nói: “Ý bà là muốn chạy trốn?”

 

Vừa dứt lời, Tào Ôn Mai hít một hơi thật sâu, ngực phập phồng. Bí mật đã bị vạch trần, bà ta không còn gì để biện minh, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là chạy trốn.

 

Nhưng mà, bà ta chỉ là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làm sao có thể chạy thoát khỏi tầm mắt của Trần Tranh? Ngay khi bà ta có ý định bỏ chạy, Trần Tranh đã chặn ngay hướng bà ta định quay người.

 

Bà ta sững sờ nhìn Trần Tranh, trong mắt là sự hoảng sợ và khó tin. Một lúc sau, nước mắt bà ta tuôn ra từ đôi mắt sưng húp kia, bà ta từ từ ngồi xổm xuống, bất lực túm lấy tóc mình. “Con gái tôi mất tích, tôi không thể đi tìm nó sao?”

 

“Nhà trường và cảnh sát đang tìm kiếm Lưu Ôn Nhiên, sao bà là mẹ của cô bé mà đến tận hôm qua tôi đến tìm, bà vẫn không hề quan tâm đến sống chết của cô bé?” Trần Tranh lạnh lùng vạch trần.

 

Tào Ôn Mai ngồi phịch xuống đất, đồ đạc trong túi rơi tung tóe. “Tôi có thể làm gì được chứ? Tôi cũng phải sống! Nó khinh thường tôi, nhưng tôi không làm vậy thì lấy gì nuôi nó ăn học!”

 

Những lời này nghe có vẻ vô lý, như thể chỉ là lời oán trách vô cớ. Trần Tranh cũng ngồi xổm xuống. “Tào Ôn Mai, trốn tránh cũng vô ích thôi. Tôi biết bà sẽ trốn, nên mới canh ở đây. Hôm nay tôi có để bà chạy thoát, ngày mai cũng sẽ tìm ra bà. Bà làm vậy để được gì? Nếu muốn tìm con gái, chi bằng hợp tác với chúng tôi.”

 

Tào Ôn Mai thở hổn hển. “Hợp tác… hợp tác thế nào?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi hỏi gì, bà trả lời đấy. Nếu bà giấu giếm, sẽ không có lợi cho bà và Lưu Ôn Nhiên đâu.”

 

Xe của Trần Tranh đậu ở bên kia đường, các cảnh sát hình sự của phân cục Bắc Diệp đang đợi sẵn trong xe. Trần Tranh dẫn Tào Ôn Mai qua đó, không biết Bảo Tỷ đã xuất hiện ở đầu phố từ lúc nào, nhìn theo bóng dáng Tào Ôn Mai lên xe như đang xem kịch.

 

Trần Tranh bật đèn phòng thẩm vấn, cố ý gọi nữ cảnh sát trong đội đến để cùng thẩm vấn. Tinh thần của Tào Ôn Mai đang căng thẳng tột độ, ánh đèn sáng khiến bà ta rất khó chịu. Nữ cảnh sát trò chuyện vài câu với bà ta, lúc ấy bà ta mới hơi thả lỏng.

 

Trần Tranh hỏi: “Nếu tôi không chặn bà lại, bà định đi đâu?”

 

Tào Ôn Mai ấp úng một lúc lâu mới trả lời: “Tôi… tôi thật sự muốn đi tìm con gái. Mấy người… mấy người không hiểu nó đâu.”

 

“Đã ngồi ở đây rồi, bà còn muốn nói dối tôi sao?” Trần Tranh nói. “Lúc nãy ở phố Hưng Văn, tôi đã nói với bà thế nào?”

 

Rất nhiều người liên quan đến vụ án đều như vậy, thái độ thay đổi liên tục theo cảm xúc, giây trước còn quyết định hợp tác với cảnh sát, giây sau đã cảm thấy cảnh sát không đáng tin. Trần Tranh gặp quá nhiều trường hợp như vậy rồi nên đã sớm không còn bị bọn họ ảnh hưởng nữa. Sự bình tĩnh của cảnh sát chính là sự kích thích tốt nhất đối với bọn họ.

 

“Tôi…” Tào Ôn Mai siết chặt hai tay. “Tôi thật sự muốn đi tìm con bé, mặc dù… mặc dù mục đích chính là muốn trốn tránh một thời gian.”

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao phải trốn tránh? Bà là mẹ của người mất tích, bà không hợp tác với nhà trường, không hợp tác với cảnh sát, ngược lại còn muốn bỏ trốn, chẳng lẽ bà đã làm ra chuyện gì không thể để cảnh sát biết được? Có phải bà đã hãm hại Lưu Ôn Nhiên không?”

 

“Không… không! Sao tôi có thể hãm hại con bé được!” Tào Ôn Mai kích động biện minh. “Dù con bé có hận tôi thế nào thì nó cũng là con gái ruột của tôi! Làm mẹ sao có thể hãm hại con gái mình được?”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì vẫn là câu hỏi đó, tại sao phải trốn tránh? Bà nói rõ ràng đi, có nói rõ ràng chúng tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo. Còn nữa, bà nói cô bé hận bà, bà đã làm gì khiến con gái ruột của mình hận mình như vậy?”

 

Tào Ôn Mai phát ra tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, mãi một lúc sau, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, như thể những điều xấu hổ không muốn thốt ra lời đều hóa thành dòng lệ nóng hổi.

 

Nữ cảnh sát đưa khăn giấy qua, rồi vỗ nhẹ vào lưng Tào Ôn Mai.

 

Tào Ôn Mai lấy khăn giấy che mặt, ban đầu chỉ khóc thút thít, sau đó chuyển thành tiếng khóc nức nở. Khổng Binh ở trong phòng theo dõi thấy vậy liền giật mình, vội vàng chạy đến hỏi Trần Tranh là chuyện gì. Trần Tranh xua tay, ra hiệu cứ để cho bà ta khóc.

 

Nửa tiếng sau, cuối cùng Tào Ôn Mai cũng bình tĩnh lại sau khi trút bỏ nỗi lòng, bà ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu. “Con bé hận tôi, bởi vì tôi không thể cho nó một gia đình như bạn bè của nó. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ có thể để nó sống ở cái nơi như phố Hưng Văn đó. Mấy người có biết nó muốn sống ở đâu không? Khu chung cư Ái Duyệt Mỹ Trúc, khu biệt thự Đinh Hương, đó là những nơi mà người như chúng tôi có thể mơ ước sao? Nó nói, bạn bè của nó đều sống ở đó.”

 

Hai nơi này là khu chung cư cao cấp rất nổi tiếng ở thành phố Trúc Tuyền, Trần Tranh đoán, bạn bè mà Lưu Ôn Nhiên nói có lẽ là đám người Chu Tịch.

 

“Tôi biết nó nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào, nó và lũ con gái hư hỏng đó đều cho rằng tôi là gái bán dâm, tôi thật nhục nhã.” Tào Ôn Mai cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói tiếp. “Phải, tôi cũng thấy bản thân mình thật nhục nhã. Giá như không có nó thì tốt rồi, không có nó, tôi đâu cần phải sống như thế này. Người ta nói đúng, sinh con là sự lãng phí lớn nhất đời người. Nếu không phải nuôi nó, tôi đâu cần phải đối xử với bản thân như vậy? Những gã đàn ông đó, những lão già…”

 

Tào Ôn Mai như nhớ lại cảnh tượng gì đó ghê tởm, nổi da gà khắp người, bà ta không nói nên lời.

 

Trần Tranh nói: “Lão già? Lão già gì?”

 

Tào Ôn Mai lắc đầu, nhắm mắt lại, không muốn nói nữa.

 

“Khách hàng của bà có cả người già, hay nói chính xác hơn là bà chuyên phục vụ người già, có phải ý này không?” Trần Tranh nói.

 

Tào Ôn Mai giật bắn người, suýt chút nữa thì đứng bật dậy. Giọng bà ta run rẩy: “Cậu… cậu biết?”

 

“Nghe nói qua.” Trần Tranh nói tiếp. “Còn nhớ hôm qua tôi đã cho bà xem một bức ảnh chứ? Miệng bà nói không quen biết, nhưng từng biểu cảm, từng cử chỉ của bà đều nói lên rằng, quan hệ của bà với ông ta không hề đơn giản.”

 

Nhịp tim của Tào Ôn Mai như muốn nổ tung trong phòng thẩm vấn, như thể bị Trần Tranh moi tim móc phổi ra, đặt lên bàn.

 

“Người này rất quan trọng, ông ta đã chết, mà Lưu Ôn Nhiên đã đến gặp ông ta không lâu trước khi ông ta chết, và còn tặng quà cho ông ta, hiện giờ Lưu Ôn Nhiên lại mất tích.” Trần Tranh nhấn mạnh chữ “Chết”. “Chúng tôi có lý do để nghi ngờ, cái chết của ông ta có liên quan nhất định đến Lưu Ôn Nhiên. Mà mối quan hệ giữa Lưu Ôn Nhiên và ông ta, rất có thể là do bà tạo dựng nên.”

 

“Không phải!” Tào Ôn Mai lắc đầu nguầy nguậy. “Tôi và lão Doãn không hề….”

 

Trần Tranh nói: “Bà biết tên ông ta.”

 

Tào Ôn Mai ngã người ra sau ghế, một lúc sau, cuối cùng cũng thừa nhận: “Phải, tôi quen ông ta, nhưng tôi không biết con gái tôi cũng quen ông ta, càng không biết tại sao ông ta lại chết!”

 

Trần Tranh nói: “Hai người quen nhau như thế nào?”

 

Tào Ôn Mai khó khăn mở lời: “Ông ta… suýt chút nữa đã trở thành khách hàng của tôi.”

 

Tào Ôn Mai chỉ học hết cấp 2, chồng bà ta tên là Lưu Hải Đào. Sau khi Lưu Hải Đào mất tích, bà ta một mình buôn bán quần áo ở chợ đầu mối, công việc vất vả, trong nhà lại không có đàn ông, ở nơi đó rất dễ bị bắt nạt, sau này bà ta quyết định nghỉ việc, đi làm thuê khắp nơi ở phố Hưng Văn. Dần dần, bà ta phát hiện ra rằng, chơi bài mạt chược với người khác là nhàn hạ nhất, chuyện kinh doanh là việc của ông bà chủ, việc của bà ta chỉ là chiều lòng khách hàng.

 

Bà ta không đến những quán mạt chược toàn phụ nữ, mà chuyên chơi với những người đàn ông trung niên. Những người đàn ông trung niên này tuy không có tiền mấy, nhưng lại rất thích ra vẻ ta đây, lại còn thích lợi dụng chút đỉnh. Lúc trẻ bà ta cũng được coi là có nhan sắc, bây giờ tuy không còn xinh đẹp như thiếu nữ, nhưng cũng là một người phụ nữ trung niên mặn mà, cộng thêm tài ăn nói khéo léo được tôi luyện trong thời gian buôn bán ở chợ đầu mối, nên lúc nào cũng có thể khiến đám đàn ông vui vẻ. Khách đến chơi bài ngày càng đông, tiền lương mà ông chủ trả cho bà ta cũng tăng lên, có người còn thỉnh thoảng tặng quà cho bà ta.

 

Tất nhiên, công việc của bà ta không chỉ là chơi bài, bà ta cũng nhận “Làm thêm” ở tiệm làm tóc, là đối thủ cạnh tranh của Bảo Tỷ. Tuy nhiên, lúc đó khách hàng của bà ta chủ yếu là đàn ông trung niên, không có mấy người giàu có. Dùng lời của bà ta mà nói, thì người có tiền sao lại chạy đến phố Hưng Văn tìm?

 

Hàng năm, cứ đến đợt truy quét tệ nạn xã hội, công việc làm ăn này lại bị đình trệ, nhưng thời gian truy quét không lâu, cố gắng chịu đựng một chút, dành thời gian hoạt động ở quán mạt chược nhiều hơn là được.

 

Thế nhưng, từ khi Lưu Ôn Nhiên học cấp 3 ở trường Trung học số 10, tình hình bỗng nhiên thay đổi. Trường Trung học số 10 là một ngôi trường khá tốt, tuy Lưu Ôn Nhiên thi đậu vào đó, nhưng thành tích không đủ để nhận học bổng, mọi mặt đều phải tốn kém, Lưu Ôn Nhiên lại còn thích tham gia các hoạt động ngoại khóa. Bà ta muốn con gái không đến mức phải chắt bóp quá mức, nên đành nghiến răng chi tiêu cho con gái nhiều hơn. Như vậy, công việc ở quán mạt chược và tiệm làm tóc là không đủ, bà ta cần một công việc kiếm ra nhiều tiền hơn.

 

Anh Trịnh tìm đến bà ta, nói có thể làm người đại diện cho bà ta, nhưng bà ta phải chuẩn bị tâm lý, sau này khách hàng của bà ta đều là những người đàn ông lớn tuổi, chắc chắn phải bỏ ra nhiều hơn trước. Đổi lại, tiền công cũng sẽ tăng gấp đôi.

 

Bà ta từng làm hộ lý một thời gian ngắn, nhưng vì không chịu được cảnh người già bệnh tật không thể tự lo liệu cho bản thân, nên đã nhanh chóng nghỉ việc. Nghĩ đến những người già sắp lìa đời, bà ta đã do dự rất lâu.

 

Anh Trịnh không hề thúc giục bà ta, còn khen bà ta xinh đẹp, biết cách bảo dưỡng, lại nói trong tay hắn ta không có mấy người phụ nữ sánh bằng bà ta. Bà ta thích nghe những lời khen ngợi nhất, được khen đến mức xiêu lòng. Sau đó, Lưu Ôn Nhiên lại về xin tiền bà ta, bà ta không có, Lưu Ôn Nhiên lại bắt chước bà ta, đi chơi bài với người khác ở quán mạt chược.

 

Bà ta nghĩ, bản thân mình làm cái nghề này, không phải lỗi của Lưu Ôn Nhiên, bà ta cũng không có lỗi, bọn họ chỉ muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi. Tiền bà ta kiếm ra vốn dĩ không phải là tiền sạch sẽ gì, tiếp khách trung niên với tiếp khách già thì có gì khác nhau?

 

Vì vậy, bà ta đã liên lạc với anh Trịnh. Anh Trịnh nhanh chóng tìm cho bà ta “Đơn hàng” đầu tiên. Bà ta không muốn kể chi tiết về quá trình đó, chỉ nói rằng sau khi xong việc, bà ta đã uống say bí tỉ. Nhưng khi nhận được tiền, bà ta lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

 

Anh Trịnh giống như người làm từ thiện, gần như có thể nói là không hề ăn chia phần trăm. Bà ta cứ ngỡ chỉ lúc đầu mới như vậy, coi như là ưu đãi cho người mới, nhưng cho đến tận gần đây, anh Trịnh vẫn chỉ lấy phần trăm tượng trưng.

 

Doãn Cao Cường là khách hàng thứ bao nhiêu mà anh Trịnh giới thiệu thì bà ta cũng không nhớ rõ. Bà ta đã chuẩn bị tâm lý như mọi lần, trang điểm ăn mặc, đến địa chỉ mà anh Trịnh đưa cho để gặp Doãn Cao Cường. Nhưng lần đó lại hoàn toàn khác biệt so với những trải nghiệm trước và sau này của bà ta.

 

Doãn Cao Cường ăn mặc chỉnh tề, mời bà ta ngồi ở phòng khách, còn pha trà, mời bà ta ăn trái cây. Bà ta cứ tưởng đây là hình thức “Chơi” nào đó, Doãn Cao Cường lại nói, ông ta vẫn luôn nhớ đến người vợ đã khuất của mình, sẽ không bao giờ làm chuyện vợ chồng với bất kỳ ai nữa. Bà ta rất ngạc nhiên, hỏi vậy ông ta gọi mình đến làm gì? Doãn Cao Cường im lặng một lúc, nói là bạn bè nhất quyết bắt ông ta phải thử một lần, ông ta đã từ chối rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn luôn có lần sau, chi bằng đồng ý một lần cho xong chuyện, sau này sẽ nói là mình đã thử rồi, không quen.

 

Chiều hôm đó, bà ta đã trò chuyện với Doãn Cao Cường ba tiếng đồng hồ, biết được Doãn Cao Cường mở quán mì ở cổng trường Trung học số 2, cũng biết được Doãn Cao Cường vẫn luôn chờ đợi đứa con trai đã mất tích của mình trở về. Bà ta rất xúc động, thầm nghĩ sau này rảnh rỗi sẽ đến ủng hộ quán mì của Doãn Cao Cường.

 

Vì tình cảm gia đình của Doãn Cao Cường, bà ta lại nghĩ đến con gái của mình, trong lòng cũng ấm áp hơn rất nhiều. Hôm đó về nhà, bà ta đã làm món gà xào ớt mà Lưu Ôn Nhiên thích ăn. Lưu Ôn Nhiên cũng cảm nhận được sự khác lạ của bà ta, quan sát một lúc, hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

 

Bà ta làm nghề gì, trong nhà bọn họ không phải là bí mật, nhưng bà ta sẽ không bao giờ nói thẳng với con gái. Bà ta chỉ nói hôm nay gặp được một ông lão rất tốt bụng.

 

Trên mặt Lưu Ôn Nhiên lập tức lộ rõ ​​vẻ mặt chán ghét.

 

Sau đó, bà ta đến quán mì của lão Doãn một lần, xuất phát điểm là tốt, muốn giúp Doãn Cao Cường kiếm thêm thu nhập, nhưng Doãn Cao Cường nhìn thấy bà ta lại tỏ ra rất ngại ngùng. Bà ta cũng nhận ra mình không nên xuất hiện ở đó, vậy nên vội vàng ăn xong bát mì rồi rời đi, sau đó cũng không đến nữa, cũng không còn liên lạc với Doãn Cao Cường nữa.

 

“Tôi không biết tại sao con gái tôi lại đi tìm lão Doãn.” Nói đến đây, Tào Ôn Mai như tự dọa mình, nghĩ đến một đáp án đáng sợ. “Có phải Ôn Nhiên cho rằng tôi và lão Doãn thật sự có gì đó, nên mới…”

 

Trần Tranh nói: “Bởi vì bà chỉ thể hiện thiện cảm với một mình lão Doãn, Lưu Ôn Nhiên rất nhạy cảm với điều này.”

 

Tào Ôn Mai luống cuống tay chân, lẩm bẩm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

“Chúng ta giải quyết từng chuyện một.” Trần Tranh nói. “Lưu Ôn Nhiên có theo dõi bà không?”

 

“Tôi không biết, không đến mức đó chứ?”

 

“Nó có dễ dàng xem được nội dung trong điện thoại của bà không?”

 

Tào Ôn Mai bừng tỉnh. “Ý cậu là địa chỉ nhà lão Doãn? Tôi đã xóa rồi, nhưng hôm đó…”

 

Bà ta rất tin tưởng anh Trịnh, nên sẽ không tự ý nhận “Đơn hàng”, mỗi lần hoàn thành công việc trở về, bà ta đều xóa địa chỉ của đối phương. Nhưng đôi khi quá mệt mỏi, bà ta sẽ không xóa ngay, để hai ba ngày sau mới xóa là chuyện thường xuyên xảy ra.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hôm đó sau khi ăn gà xào ớt xong, bà ta rửa bát ở bếp, rửa khá lâu, Lưu Ôn Nhiên ở một mình trong phòng khách.

 

“Có phải Ôn Nhiên đã nhân lúc đó xem trộm điện thoại của tôi, rồi ghi nhớ địa chỉ?”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Anh Trịnh mà bà nói là ai?”

 

Tào Ôn Mai sững người, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng.

 

Trần Tranh nói: “Đến nước này rồi, bà còn muốn bao che cho hắn ta sao?”

 

“Không phải!” Tào Ôn Mai bất an nói. “Không phải tôi muốn bao che, mà tôi phát hiện ra, tôi cũng không biết hắn ta là ai.”

 

Nữ cảnh sát ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Tào Ôn Mai.

 

Tào Ôn Mai giải thích: “Hắn ta nói hắn ta tên Trịnh Thiên, là người đại diện chuyên phục vụ người già, phía sau hắn ta còn có cả một công ty, nhưng tôi không biết là công ty gì, tôi chỉ có số điện thoại của hắn ta, nhưng từ hôm qua đến giờ tôi gọi cho hắn ta rất nhiều cuộc rồi, đều không liên lạc được!”

 

Trần Tranh nói: “Giao dịch giữa bà và hắn ta đều dùng tiền mặt?”

 

Tào Ôn Mai nói: “Đúng vậy, bởi vì anh Trịnh nói chỉ có tiền mặt mới là an toàn nhất.”

 

Trần Tranh lấy điện thoại của Tào Ôn Mai, trên đó không hề có bất kỳ khoản chuyển tiền nào từ anh Trịnh hoặc khách hàng, còn địa chỉ của các ông lão đã bị Tào Ôn Mai xóa sạch.

 

Trần Tranh bỏ điện thoại vào túi đựng vật chứng, sau đó nói với Tào Ôn Mai: “Bà cố gắng nhớ lại xem mình đã tiếp xúc với những người già nào, đã đến những nơi nào.”

 

Tinh thần của Tào Ôn Mai lúc này rất bất ổn, chỉ nhớ được vài khu chung cư, còn địa chỉ cụ thể thì không nhớ nổi cái nào.

 

Trần Tranh lại hỏi: “Cha của Lưu Ôn Nhiên mất tích khi nào?”

 

Anh không nói “Chồng bà”, điều này khiến Tào Ôn Mai bớt khó chịu hơn một chút.

 

Thông tin mà Tào Ôn Mai khai báo cũng giống với những gì Tưởng Lạc Thanh biết, Tào Ôn Mai sinh Lưu Ôn Nhiên không lâu thì Lưu Hải Đào bắt đầu ve vãn lăng nhăng bên ngoài, hôn nhân chỉ còn là cái danh hão. Sau đó, Lưu Hải Đào trốn nợ bằng cách vượt biên ra nước ngoài, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Tào Ôn Mai, Lưu Hải Đào từng nói sẽ ra nước ngoài, nhưng có ra nước ngoài hay không thì chỉ có bản thân hắn ta biết. Ngần ấy năm trôi qua, Lưu Hải Đào không hề quay về, cũng không có ai đến tìm mẹ con bọn họ gây phiền phức, nên bà coi như hắn ta đã chết, Lưu Ôn Nhiên cũng coi như không có người cha này.

 

Hiện tại xem ra, vụ án dường như không liên quan gì đến Lưu Hải Đào.

 

Điện thoại của Tào Ôn Mai được giao cho đội kỹ thuật xử lý, Trần Tranh trở về văn phòng đội hình sự, Khổng Binh đã đợi sẵn ở đó. “Chẳng lẽ có một băng nhóm tội phạm nào đó lấy việc phục vụ người già làm bình phong?”

 

Trần Tranh đứng trước bảng phân tích manh mối, đang định cầm bút lên, nghe vậy liền khựng lại. “Bình phong?”

 

Khổng Binh nói: “Chắc chắn là bình phong rồi, cậu không nghe Tào Ôn Mai nói, anh Trịnh kia gần như không ăn chia gì sao? Vậy tại sao bọn họ phải mạo hiểm bị truy quét để làm chuyện này? Người như Tào Ôn Mai kiếm được tiền, khách hàng nhận được dịch vụ, vậy Anh Trịnh được cái gì? Chẳng lẽ là ‘Danh dự’ sao?”

 

Trần Tranh bị câu “Danh dự” của anh ta chọc cười. “Đúng là kỳ lạ, giống như đang âm mưu chuyện gì đó hoặc tội ác đáng sợ hơn.”

 

Điều anh không nói ra ngay lúc này là, phục vụ người già có thể không chỉ đơn giản là bình phong, mà trong đó có thể ẩn chứa động cơ mà cảnh sát vẫn chưa nắm bắt được.

 

Hiện tại, việc DNA của Lưu Ôn Nhiên xuất hiện trong nhà Doãn Cao Cường coi như đã tìm được nguyên nhân. Mối quan hệ giữa Lưu Ôn Nhiên và mẹ ruột Tào Ôn Mai cũng giống như tên của bọn họ, cùng chung một chữ, cho dù Lưu Ôn Nhiên có khinh thường Tào Ôn Mai đến đâu, thì cô bé cũng không thể không thừa nhận, đó là mẹ của mình, là người mà cô bé quan tâm nhất. Còn Tào Ôn Mai, cho dù biết con gái khinh thường mình, cũng sẽ vì con gái mà nhận làm những công việc không thể chấp nhận được.

 

Lưu Ôn Nhiên chán ghét Tào Ôn Mai, càng chán ghét những “khách hàng” của Tào Ôn Mai, khi biết Tào Ôn Mai phục vụ cả người già, sự căm ghét này càng lên đến đỉnh điểm. Rốt cuộc là loại người già nào lại không biết tự trọng, làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy?

 

Cô bé cố gắng kìm nén cơn giận dữ, tự an ủi bản thân mình rằng – dù sao Tào Ôn Mai cũng chỉ coi bọn họ là công cụ kiếm tiền mà thôi.

 

Suy nghĩ này lung lay từ tối hôm đó, khi Tào Ôn Mai làm món gà xào ớt cho nó. Lần đầu tiên sau khi Tào Ôn Mai “đi khách” về lại nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc như vậy, thái độ đối với cô bé cũng tốt hơn rất nhiều. Lão già đó đã làm gì Tào Ôn Mai?

 

Nhân lúc Tào Ôn Mai rửa bát, cô bé đã lén xem điện thoại của bà, ghi nhớ địa chỉ. Cô bé cảm thấy trong lòng mình dâng lên cảm giác giận dữ khó có thể kìm nén được, nhưng lúc đó nó cũng không biết phải làm gì với đối phương.

 

Cho đến ngày 28 tháng 10, cô bé nhận được món quà đó, món quà khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

 

Cả ngày hôm đó, cô bé không hề mở quà, bởi vì nó muốn mở trước mặt Chu Tịch và những người khác. Bọn họ có quá nhiều thứ mà cô bé không có, mà nó thì lại có người theo đuổi bí mật. Hộp quà được gói đẹp như vậy, màu tím lấp lánh, bên trong chắc chắn là món quà rất đẹp. Thế nhưng cô bé không ngờ, khoảnh khắc mở hộp quà, nó lại trở thành trò cười. Đây căn bản không phải quà, mà là lời nguyền rủa. Giữa những tiếng kinh hô của Chu Tịch và những người khác, cô bé xấu hổ cất quà đi, định bụng ra ngoài sẽ vứt bỏ.

 

Nhưng có lẽ là lúc uống trà sữa, trong đầu nó chợt lóe lên một ý nghĩ, nó phải mang “món quà” này đến gặp lão già sống ở phố Hòa Lạc kia, phải vứt bỏ nó trước mặt ông ta để chọc tức ông ta.

 

Nhưng động tác vứt hộp quà vẫn phải làm, cô bé muốn Chu Tịch và những người khác thấy, thấy nó căn bản không thèm nhận loại đồ này. Chu Tịch còn quay lại an ủi nó, mắng chửi tên khốn nào đã tặng cái thứ đồ chơi đó.

 

Vài ngày sau, cô bé một mình đến trường Trung học số 2, lúc đi ngang qua quán mì của lão Doãn, nó gõ cửa nhà ông ta. Cửa mở, Doãn Cao Cường hiền từ hỏi: “Cháu gái, cháu tìm ai?”

 

Trong lòng nó dâng lên cảm giác chán ghét, cảm thấy Doãn Cao Cường đang giả vờ. Một lão già bỏ tiền ra để ngủ với người khác thì có thể tốt bụng đến mức nào với một cô bé tự động tìm đến cửa?

 

Cô bé học theo dáng vẻ của Tào Ôn Mai, nói là đến tặng quà thay mẹ. Doãn Cao Cường biết cô bé là con gái của Tào Ôn Mai, rất ngạc nhiên, cũng rất lúng túng. Cô bé hỏi nó có thể vào trong ngồi không, Doãn Cao Cường đồng ý.

 

Cô bé lấy con búp bê ra, mong chờ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét, ghê tởm trên mặt Doãn Cao Cường. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của nó là, Doãn Cao Cường nhận lấy con búp bê, lại còn nói là đồ vật rất đáng yêu, cảm ơn nó.

 

Cô bé cứ tưởng Doãn Cao Cường đang giả vờ, nhưng nó thật sự không nhìn ra một chút giả tạo nào trên mặt Doãn Cao Cường. Hình như… nó lại trở thành trò cười rồi.

 

Cô bé bỏ chạy khỏi đó, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.

 

Có lẽ đến chết Doãn Cao Cường cũng không hiểu được ý đồ của cô bé, cũng không hiểu con búp bê đó có gì đáng nguyền rủa. Những món đồ chơi của bọn trẻ này khiến ông ta nhớ đến con trai mình. Ông ta mang con búp bê ra để ở quán mì, nếu học sinh nào thích thì sẽ tặng cho.

 

Nhưng trước khi học sinh đến, Hoàng Phi đã nhìn thấy con búp bê. Cũng giống như ông ta, Hoàng Phi cũng không hiểu con búp bê có gì kỳ quái, chỉ là thấy mới lạ, không mua được, nhặt được thì có gì không tốt?

 

Hoàng Phi vừa mở lời, Doãn Cao Cường liền tặng con búp bê cho Hoàng Phi.

 

Trần Tranh nói: “Đây có thể là sự thật mà manh mối con búp bê, tóc của Lưu Ôn Nhiên… chỉ ra.”

 

Khổng Binh nghe xong, cau mày suy nghĩ. “Nói như vậy, việc Lưu Ôn Nhiên đến nhà lão Doãn chỉ là tình cờ, vụ án của lão Doãn vẫn nên điều tra theo hướng ban đầu, không liên quan gì đến việc Lưu Ôn Nhiên mất tích. Còn vụ án của Lưu Ôn Nhiên…”

 

Trần Tranh nói: “Tôi cảm thấy có liên quan mật thiết đến vụ án Triệu Vũ mất tích hơn. Thứ hai là anh Trịnh này, tôi đoán thân phận Trịnh Thiên là giả, phục vụ người già là bình phong, vậy tội ác thực sự đằng sau là gì? Còn nữa, Đội trưởng Khổng, việc Lưu Hải Đào mất tích tuy không liên quan mật thiết đến vụ án hiện tại, nhưng dù sao cũng là một vụ án mất tích. Lúc đó Tào Ôn Mai không báo cảnh sát, chúng ta không có hồ sơ DNA của hắn ta, nhưng bây giờ có của Lưu Ôn Nhiên. Nếu Lưu Hải Đào có để lại dấu vết DNA ở nơi nào khác, chúng ta có thể tìm thấy Lưu Hải Đào thông qua quan hệ cha con.”

 

Khổng Binh ghi nhớ từng việc một, đang định đi xác minh thân phận của Trịnh Thiên trước, nhưng đến cửa lại quay đầu hỏi: “Đúng rồi, Minh Hàn đâu?”

 

Trần Tranh đang định uống nước, liền đặt cốc xuống. “Đang ở trường Trung học số 10 điều tra con búp bê.”

 

Khổng Binh cũng là cảnh sát hình sự, hơn nữa còn là đội trưởng đội hình sự. Khứu giác của đội trưởng luôn rất nhạy bén, không phải nhạy bén trên vụ án thì cũng là nhạy bén trong cuộc sống hàng ngày. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy Trần Tranh có gì đó là lạ, giọng điệu hơi khác so với lúc phân tích manh mối vừa rồi, nên bèn quay lại hỏi: “Chủ nhiệm Trần, cậu sao vậy?”

 

Trần Tranh cau mày. “Tôi làm sao?”

 

Khổng Binh cũng không nói rõ được, cảm giác thì luôn không có lý do. “Cứ cảm thấy… giọng điệu của cậu lúc nhắc đến Minh Hàn có gì đó là lạ. Hai người cãi nhau à?”

 

Trần Tranh nói: “Không có.”

 

“Thật sự không có?”

 

“Đội trưởng Khổng, anh muốn thẩm vấn tôi sao? Anh rảnh rỗi thật đấy, đến đây, tôi kể cho anh nghe một chuyện…”

 

Khổng Binh sợ nhất là bị anh kích tướng, lập tức khinh thường nói: “Cậu có gì hay ho mà thẩm vấn, không nói thì thôi!”

 

Đuổi được Khổng Binh đi, Trần Tranh xem giờ, có lẽ Tào Ôn Mai đã bình tĩnh lại rồi, nhưng trong đầu anh cứ lởn vởn đủ thứ chuyện, phải trách thì chỉ có thể trách Minh Hàn, hơn nữa cái gì Khổng Binh cũng nhắc đến Minh Hàn.

 

Tối qua, anh và Minh Hàn sau khi vào khu chung cư thì liền tách ra, cũng không bàn bạc gì về kế hoạch cho ngày hôm sau. Cứ hễ có vụ án là anh lại rất khó ngủ ngon, mà vụ án mất tích, vụ án nổ ga, con búp bê… lại liên quan đến quá nhiều manh mối không thể kết nối với nhau, càng khiến anh không thể ngừng suy nghĩ.

 

Đến 3 giờ sáng, cơn buồn ngủ mới khiến đầu óc đang hoạt động hết công suất của anh dừng lại, anh chỉ ngủ được một lúc, rồi lại tỉnh giấc. Tào Ôn Mai không thể lơ là, cô ta rất có thể sẽ chạy trốn khỏi tầm mắt của cảnh sát.

 

Trước khi trời sáng, anh đã chuẩn bị xong, định gọi cảnh sát hình sự trực ban cùng đến phố Hưng Văn. Xuống đến dưới lầu, anh bỗng nhiên nhớ đến Minh Hàn, có nên báo cho Minh Hàn một tiếng, nói hôm nay không cho cậu ta đi nhờ xe đến phân cục nữa không? Sau đó lại cảm thấy không cần thiết, anh đâu có nghĩa vụ phải cho cậu ta đi nhờ xe mỗi ngày.

 

Nhưng chưa ra khỏi khu chung cư, anh đã bị người ta chặn lại.

 

Minh Hàn cười hì hì nói: “Anh, sao ra khỏi cửa mà không chào em một tiếng vậy?”

 

Lúc đó còn chưa đến 6 giờ, trời vẫn còn tối đen như mực, người này đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối dưới ánh đèn đường, như thể muốn dọa chết người ta.

 

Trần Tranh nhất thời không biết nói gì cho phải.

 

Minh Hàn thấy anh ngẩn người, liền nói: “Giật mình hả? Không thể nào.”

 

Anh hoàn hồn. “Cậu sáng sớm ở đây làm gì?”

 

“Trùng hợp ghê, em cũng muốn hỏi, anh sáng sớm ở đây làm gì?”

 

“Đến phố Hưng Văn, có thể Tào Ôn Mai sẽ bỏ trốn.”

 

Minh Hàn lộ ra vẻ mặt tủi thân. “Có nhiệm vụ mà không gọi em?”

 

Trần Tranh vừa định nói cậu muốn đi theo cũng được, thì nghe người này nói: “Vậy hôm nay em đi nhờ xe ai đây?”

 

Cứ suốt ngày đi nhờ xe là sao? Trần Tranh mặt không cảm xúc tiếp tục đi về phía trước. Minh Hàn tiếp tục đi theo, đến bên cạnh xe, Trần Tranh tưởng cậu ta cũng lên xe, đợi một lúc, lại không thấy cậu ta mở cửa ghế phụ.

 

“Không phải muốn đi nhờ xe sao?” Trần Tranh có chút không kiên nhẫn.

 

Minh Hàn lấy từ phía sau ra một cái túi, ném lên ghế phụ. “Ai nói em muốn đi nhờ xe? Hôm nay em đến trường Trung học số 10, không cùng đường.”

 

Trần Tranh nhìn một cái, vậy mà trong túi lại đựng một chiếc sandwich, vỏ bánh mì còn hơi ấm, rõ ràng là mới nướng xong.

 

“Vậy cậu.…”

 

“Tất nhiên là mang đến sưởi ấm cho anh rồi.” Minh Hàn cúi người, tay vịn lên cửa xe. “Đoán là hôm nay anh phải đi sớm để canh chừng Tào Ôn Mai, cũng đoán là anh ra khỏi cửa sớm quá chưa kịp ăn sáng. Thôi, đi đi, em còn phải về ngủ bù đây.” Nói xong, Minh Hàn ngáp một cái, vẫy tay với Trần Tranh. “Gặp sau nhé.”

 

Phần ăn sáng ấm áp được đặt trên ghế phụ, Trần Tranh lái xe được một lúc, mới cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc xa lạ, mềm mại như bông, khiến người ta không biết phải làm sao.

 

Anh dừng xe bên đường, ăn hết chiếc sandwich, sau đó toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc. Mà câu nói vừa rồi của Khổng Binh, lại khơi dậy cảm xúc xa lạ lúc sáng sớm trong lòng anh.

 

Anh lặng lẽ suy nghĩ, cảm giác bối rối lúc ấy chỉ là bởi vì chưa quen, nhưng cũng không hề chán ghét.

 

Hết chương 50.

 

Chương 50: Thất Nhạc (10)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên