Chương 51: 000015 – Thành Thật

 

Chương 51: 000015 – Thành Thật

 

Tư Bác nhấc cốc cà phê nguội trên bàn lên nhấp một ngụm: “A Dương quả thật xứng đáng là ‘Người Thanh Trừ’ mạnh nhất.”

 

Cách gọi này, giọng điệu này, Ngôn Dương cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý, cậu mở miệng: “Bây giờ mọi người đều biết đến sự tồn tại của ‘Quạ Đen’ rồi.”

 

Tư Bác gật đầu, lại nhìn về phía thành phố Cass bên ngoài cửa sổ: “Sự kiện xã hội ác tính, chính là muốn cho mọi người hoảng sợ.”

 

Thành phố Cass trong màn đêm bị giám sát, vụ án mạng liên hoàn được dàn dựng có chủ ý đang được bàn tán xôn xao trên mạng, “Giết người ngẫu nhiên là vụ án dễ khơi dậy nỗi sợ hãi của quần chúng nhất, nghiên cứu lần này đang tiến triển rất thuận lợi, vất vả cho em rồi.”

 

Ngôn Dương cười thờ ơ: “‘Người Thanh Trừ’ và ‘Quạ Đen’, chỉ là sự khác biệt giữa giết người trong bóng tối và giết người công khai thôi, để lại một vài vật đánh dấu cũng không có gì mệt mỏi.”

 

Tuy nói là vậy, nhưng Ngôn Dương biết, mình là ứng cử viên tốt nhất cho vụ án mạng liên hoàn.

 

Một là vì mỗi ‘Người Thanh Trừ’ đều có thân phận xã hội riêng trong khu vực đặc biệt này, để thuận tiện hòa nhập môi trường, điều tra sát sao những giá trị bất thường tiềm ẩn, mà Ngôn Dương mới vào làm chưa được bao lâu, tạm thời chưa được cấp thân phận xã hội.

 

Còn một lý do khác chính là gen giết chóc đã được cải tạo trong cơ thể cậu.

 

Nhiệm vụ xóa sổ có tỷ lệ thành công cực cao, hành động giết chóc quá mức ở mỗi hiện trường vụ án mạng, cách thức giết người rùng rợn, hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về một kẻ giết người hàng loạt biến thái. Thực ra ở một mức độ nào đó, điều này không thể coi là phù hợp với ảo tưởng, trên thực tế, Ngôn Dương biết hành vi của mình đã là một kẻ giết người hàng loạt rồi.

 

“Sao em lại ngẩn người ra vậy? Đang nghĩ gì thế?”

 

Ngôn Dương hoàn hồn, phát hiện Tư Bác đang nhìn cậu với vẻ lo lắng: “Bố em bảo tôi chăm sóc cho em thật tốt ở khu Feikat, em như vậy làm sao tôi yên tâm được?”

 

Giả.

 

Ngôn Dương nắm bắt được giọng điệu phối phó với Tư Bác hiệu quả nhất, gãi đúng chỗ ngứa kiêu ngạo: “Đều tại mấy con chuột bạch đó không ngoan ngoãn, em mệt rồi, đương nhiên đầu óc không muốn động.”

 

Lúc đầu Ngôn Dương chỉ biết Tư Bác muốn xóa ký ức của mình, nhưng sau khi người bạn mới của cậu bị xóa ký ức, Ngôn Dương lại phát hiện người bạn mới bị nhồi nhét ký ức giả, trong những ký ức giả đó, người thân của cậu không phải đã bị thiêu thành tro bụi, mà đang sống yên ổn ở một nơi cách xa hàng tỷ năm ánh sáng, trong tinh hệ liên bang Lanza.

 

Trong ký ức, cậu ta là công dân Lanza, không phải là kẻ bị ruồng bỏ ở khu Feikat.

 

Còn Tư Bác trong những ký ức đó đã trở thành người thầy tốt, người bạn tốt của cậu ta.

 

Nhưng người bạn mới đã sớm nhận ra tình cảnh của mình, trong khoảng thời gian đứt đoạn, cậu ta đã giao tiếp với Ngôn Dương, chắp nối lại sự thật. Ngôn Dương cũng chỉ có thể đeo mặt nạ mà chu toàn bên cạnh Tư Bác.

 

Tư Bác vươn tay xoa đầu Ngôn Dương: “Vậy em về nghỉ ngơi đi, mai còn có việc phải làm.”

 

“Ngày mai?” Ngôn Dương ngáp một cái, nước mắt chảy ra từ khóe mắt trông rất thật.

 

“Ngày mai đi cùng tôi đến Trang viên Lê Minh.”

 

Trang viên Lê Minh? Đến đó làm gì? Ngôn Dương thắc mắc trong lòng, nhưng miệng lại không hỏi nhiều, cũng không thể hỏi nhiều, dù sao cũng sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì: “Vậy em về trước đây.”

 

Theo lý mà nói, ngoại hình của Tư Bác không tệ, đằng sau vẻ ngoài trưởng thành quyến rũ lại là sự khó lường, Ngôn Dương luôn cảm thấy đôi mắt sau cặp kính đó luôn mang theo cảm giác nhớp nháp lạnh lẽo khi nhìn cậu, như một luồng khí lạnh luồn lách trên da cậu.

 

Ngôn Dương đứng dậy định rời đi, lúc tay vừa chạm vào tay nắm cửa văn phòng thì giọng nói của Tư Bác đột nhiên vang lên phía sau.

 

“Hôm nay em gặp người quen cũ đúng không?”

 

Tay Ngôn Dương nắm chặt tay nắm cửa.

 

Quả nhiên Tư Bác đã xem hình ảnh thị giác của cậu, khi cậu lướt qua Du Phùng, ảm đạm nhìn chằm chằm vào không khí, thì Tư Bác đã ngồi trên ghế sofa đó mà xem.

 

Từ “Người quen cũ” thật đáng sợ. Ngôn Dương, người đã bị xóa ký ức thật sự về quá khứ, lấy đâu ra “Người quen cũ” ở khu Feikat?

 

Văn phòng rộng lớn chìm vào im lặng, Tư Bác đặt cốc cà phê xuống, phát ra tiếng lách cách giòn tan trên bàn trà thủy tinh. Thần kinh của Ngôn Dương đột nhiên căng thẳng.

 

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Tư Bác đang đi tới, ngày càng gần.

 

Cuối cùng dừng lại phía sau cậu.

 

“Sao không nói gì?” Giọng nói của Tư Bác như ngay bên tai Ngôn Dương, mang theo nguy hiểm chui vào não cậu qua ống tai.

 

Ngôn Dương quay lưng về phía Tư Bác đã cắn môi đến trắng bệch, đầu óc cậu hoạt động nhanh với tốc độ chóng mặt: “Làm sao bây giờ? Nói dối sao?”

 

Cậu lại phủ nhận ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ngay lập tức: “Không được. Không thể nói dối. Ông ta có thể giám sát hình ảnh thị giác của mình, vậy thì ông ta nhất định sẽ xem biến động nhịp tim của mình, những phản ứng sinh lý này mình không thể kiểm soát, nếu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ông ta vừa nhìn dữ liệu theo dõi sinh lý là xong đời.”

 

Rốt cuộc phải làm sao?

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Vai phải đột nhiên đau nhói, là bàn tay rộng lớn của Tư Bác nắm lấy vai cậu, ép cậu quay đầu lại—-

 

Ánh sáng xanh của màn hình chiếu soi sáng khuôn mặt nghi hoặc của Ngôn Dương.

 

Trước mặt cậu là giao diện thông tin hộ tịch của một người, chàng trai tóc đen trong ảnh có khuôn mặt tuấn tú, trầm tĩnh.

 

Tên bên cạnh là hai chữ đè nặng lên trái tim Ngôn Dương – “Du Phùng”.

 

Cậu cố gắng dời mắt đi, biểu cảm của Tư Bác sau hình chiếu trông thật khó lường: “Nhận ra rồi chứ?”

 

Ngôn Dương nhìn thẳng vào mắt Tư Bác, nghiêm túc trả lời: “Nhận ra rồi.”

 

Tư Bác sửng sốt, không ngờ Ngôn Dương lại thừa nhận thẳng thừng như vậy, lại nghe thấy Ngôn Dương tiếp tục nói: “Vừa rồi em gặp người này ở khu giải trí.”

 

“Chỉ thoáng qua thôi, nhưng anh ta khiến em cảm thấy rất quen thuộc, giống như… đã từng quen biết.” Ngôn Dương cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

 

“Đã từng quen biết” là điều dễ hiểu, nhưng những lời tiếp theo của Ngôn Dương lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tư Bác.

 

Chỉ thấy chàng trai trước mặt do dự mở miệng: “Em có thể đã… yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên.”

 

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

 

“Vâng… Thầy hiểu cảm giác đó chứ?”

 

Đương nhiên là Tư Bác hiểu.

 

Chàng trai nhanh chóng lướt qua các trang thông tin liên quan của người tên Du Phùng này, giọng nói hơi ngạc nhiên: “Thì ra thám tử thiếu niên nổi tiếng kia chính là anh ta.”

 

Lại ủ rũ cụp mắt xuống: “Hóa ra là một con chuột bạch.”

 

Ngôn Dương cúi đầu, che giấu sự hoảng loạn trong mắt, không biết như vậy có thể qua mắt được không, những điều này trong mắt Tư Bác có thể chỉ là màn kịch vụng về.

 

Một lúc sau, Tư Bác mới mở miệng.

 

“Tôi không phải chuột bạch.”

 

Ngôn Dương nhất thời không hiểu, suy nghĩ hỗn loạn quay cuồng trong đầu.

 

Khi cậu hiểu được ý của Tư Bác, trong khoảnh khắc đó, cơn giận dữ bùng lên trong đống đổ nát tâm hồn cậu, thiêu đốt nụ cười của cậu càng thêm rực rỡ.

 

Gần như ngay lập tức, cậu đã đưa ra quyết định.

 

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, cười đến cong cả mắt: “Thầy thích em sao?”

 

Ánh sáng bị thân hình cao lớn của Tư Bác che khuất phần lớn, phần còn lại nhuộm lên nửa khuôn mặt của Ngôn Dương, khiến người ta muốn say sưa trong ánh sáng tàn dư trên khuôn mặt này.

 

“Em đang quyến rũ tôi sao?” Tư Bác thầm thì trong lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt trẻ trung trước mắt.

 

Ông ta tránh né câu hỏi của Ngôn Dương: “Đêm đã khuya rồi, về nghỉ ngơi đi.”

 

Khi cửa văn phòng đóng lại, Tư Bác lại ngồi xuống trước cảnh đêm thành phố Cass.

 

Ông ta thở dài, thầm nghĩ: “Quả nhiên, kỹ thuật xóa ký ức vẫn chưa đủ, có thể xóa sạch ký ức, nhưng tình cảm của con người vẫn khó kiểm soát hoàn toàn. Dù đã quên mất.”

 

“Chẳng trách khi để cậu ta chọn vật đánh dấu, cậu ta lại chọn bút lông quạ.”

 

Ông ta lại nghĩ đến lúm đồng tiền khi cười của chàng trai vừa rồi: “Quả là một sản phẩm tuyệt vời.”

 

Cỗ máy giết chóc lộng lẫy, sắc bén, ngu xuẩn đến cùng cực.

 

Ông ta là kẻ xúi giục chàng trai tàn sát.

 

Cỗ máy giết chóc đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt cúi gằm, cảm giác tức giận và sát khí đan xen nhau, ánh đèn trắng xóa trong hành lang biến nơi này thành ban ngày vĩnh cửu.

 

Ý niệm trong lòng Ngôn Dương không ngừng lặp đi lặp lại, mối thù cũ dày đặc như khắc sâu vào xương tủy: “Tôi nhất định phải giết ông.”

 

Hết chương 51.

 

Chương 51: 000015 – Thành Thật

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên