Chương 51:
Trong phòng nướng bánh chìm trong im lặng suốt ba phút.
Trang Thạc dựa vào bàn bếp, nhìn Lang Dương Dương nhanh chóng dọn dẹp mặt bàn, sau đó cởi áo khoác và mũ.
“Đừng nói với dì Hai.” Lang Dương Dương nói, “Đi thôi, đến trung tâm thương mại mua quà.”
Trang Thạc cười cậu: “Bố mẹ anh còn chưa quên, em lại quên mất.”
Lang Dương Dương có chút xấu hổ, dì Hai là người thân tốt nhất với cậu, dì lại rất quan tâm cậu, sợ cậu bận rộn công việc bề bộn, nên đã nói muốn tự mình tổ chức tiệc nghỉ hưu, vậy mà cậu lại quên mất ngày này.
Trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến tiệc nghỉ hưu của dì Hai, nghĩ đến món quà muốn tặng, vậy mà lại quên mất hôm nay là ngày đó.
Sau khi chào Du Du, hai người cùng nhau ra ngoài từ cửa sau. Thấy con mèo cam nhỏ đang nằm ngủ nướng phơi nắng trên tấm bìa cứng ở cửa sau.
Thấy Lang Dương Dương và Trang Thạc, nó liền bò dậy, Trang Thạc muốn sờ nó, nó liền chạy biến mất tăm.
Dạo trước thành phố Trường Khê mưa lớn liên tục, Con mèo cam nhỏ không cho ai đến gần, Lang Dương Dương đành phải dùng bìa cứng và tấm nhựa dựng một cái nhà nhỏ ở cửa sau cho nó trú mưa.
Mỗi ngày đặt một ít thức ăn cho mèo, thỉnh thoảng mở một hộp thức ăn đóng hộp, nó biết ở đây có đồ ăn nên thường xuyên đến.
Có chỗ trú mưa, lại có thức ăn, mùa mưa này mới không quá khó khăn.
“Vẫn còn sợ người như vậy.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương: “Chủ yếu là sợ anh thôi, thỉnh thoảng nó cũng cho em sờ một chút đấy.”
Trang Thạc: “Sau này nó thân thiện hơn, có muốn mang về nuôi không?”
Con mèo cam nhỏ vẫn đang quan sát trên tường, dường như đang chờ hai người rời đi rồi mới quay lại ngủ tiếp.
Lang Dương Dương kêu meo meo hai tiếng, Con mèo cam nhỏ không để ý, Lang Dương Dương nói: “Để xem đã.”
“Được rồi, đi thôi, đến trung tâm thương mại lấy đồ.”
“Đi.”
Món quà nghỉ hưu cậu đã đặt cho dì Hai là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích, trang phục thường ngày của dì Hai mang hơi hướng Trung Hoa, dì cũng có kha khá trang sức bằng ngọc bích, nhưng dì cũng không tiêu nhiều tiền vào khoản này.
Lúc kết hôn, dì Hai đã lo liệu trước sau, còn bỏ tiền cho Lang Dương Dương làm “Của hồi môn “, nên Lang Dương Dương và Trang Thạc suy nghĩ, lần này mua cho dì một cái tốt một chút.
Mặc dù đối với ngọc bích, mức giá này vẫn chưa phải là hàng cao cấp, nhưng đối với dì Hai và Lang Dương Dương, Trang Thạc thì chất lượng và tấm lòng đã đủ rồi.
Vì hai người không biết gì về ngọc bích, Trang Thạc hỏi bạn học, bạn học lại hỏi bạn bè mới tìm được cửa hàng này, ông chủ hồi trẻ làm việc ở Phật Sơn, nhờ ông ấy nhờ bạn bè tìm trên thị trường xem.
Sau khi chọn qua video thì bên đó gia công rồi gửi qua, hôm kia ông chủ đã nói là hàng đã đến.
Lấy được đồ xong thì đến nhà hàng tìm dì Hai.
Cuối tháng Tám, thành phố Trường Khê không còn nóng như vậy nữa, hôm qua còn có một trận mưa, đường phố được rửa trôi rất sạch sẽ.
Đường viền cây xanh ven đường phát triển mạnh mẽ, tỏa ra mùi cỏ xanh nồng nàn.
Trong xe không cần bật điều hòa, chỉ cần mở cửa sổ một nửa là đã rất mát mẻ rồi.
Lang Dương Dương cẩn thận lấy vòng tay ra ngắm nghía lại, cảm thán: “Quả thực rất đẹp.”
Trang Thạc cười: “Ban đầu anh còn thấy bỏ mấy chục nghìn mua một cục đá rất kỳ cục, nhưng khi cùng em chọn thì bắt đầu thấy đúng là đẹp, trên thế giới có nhiều đá như vậy, chỉ có nó là phát triển thành hình dáng đó, cũng đáng giá.”
“Dù thật sự không đáng giá, chỉ là một cục đá thôi cũng được, em thấy chỉ cần dì Hai thích là được rồi, quà là tặng cho dì mà.”
Lang Dương Dương bỏ vòng tay vào hộp, đóng lại rồi quay sang nhìn Trang Thạc, nói: “Nếu cứ luôn nghĩ có đáng giá hay không thì tặng quà thật vô vị.”
Dì Hai có nhiều mối quan hệ tốt, người đến cũng không ít.
Mặc dù Lang Dương Dương rất thân với dì Hai, nhưng là con cháu trong nhà, vai vế nhỏ, vậy nên trong những dịp này vẫn rất gượng gạo.
“Đây là Dương Dương à?” Một dì tóc xoăn cao gầy nói.
Lang Dương Dương vội cúi đầu chào: “Chào dì ạ.”
Dì Hai cười nói: “Phải rồi, trước đây bận quá nên chưa gặp được. Nhìn này, quà Dương Dương tặng tôi.”
“Ôi chao! Cái này phải mười mấy vạn chứ!” Dì kia rất biết cách nịnh.
Dì Hai cười tít mắt, Lang Dương Dương cũng không tiện nói ngay tại chỗ là không phải mười mấy vạn, chỉ có mấy vạn thôi.
Có lẽ những người lớn tuổi muốn chính là hiệu ứng này.
Lang Dương Dương đi cùng dì Hai chào hỏi một vòng, quay sang nhìn Trang Thạc thì thấy anh đang nhíu mày xem bài kiểm tra cho Lang Thanh Vũ.
Ai cũng có cái khó của mình, Lang Dương Dương nghĩ nên đổi vai cho nhau.
May mà đồng nghiệp bạn bè của dì Hai đều khá tốt, chỉ có hai ba người đem chuyện kết hôn của Lang Dương Dương và Trang Thạc ra trêu chọc, còn lại đều cố tình tránh né.
Cho đến bàn cuối cùng, Lang Dương Dương nhìn thấy một người quen.
– Vợ của một đồng nghiệp của dì Hai, dì Trâu.
“Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi, Tiểu Lang à, sau này hẹn bà không được nói là bà bận nữa nhé.” Một dì da trắng vừa thấy người đã bắt đầu nói, còn nói với Lang Dương Dương: “Sau này cậu có thể hiếu kính dì cậu nhiều hơn rồi.”
Dì Hai vội nói: “Ôi chao, nói gì mà hiếu kính, con cháu có cuộc sống của con cháu, chúng ta cứ vui vẻ với nhau là được rồi.”
Dì Trâu: “Bà ấy, chính là quá tốt với người khác, cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút chứ, ngày mai tôi mời bà đến tiệm bạc uống trà, chúng ta tâm sự.”
Dì Hai: “Được đấy, cũng thật sự là lâu rồi không gặp nhau.”
Lang Dương Dương chỉ đứng bên cạnh cười, không nói gì nhiều.
Cậu không thích dì này lắm, vì dì ấy cứ luôn xúi giục dì Hai mua đồ này đồ nọ, đầu tư này đầu tư nọ.
Lần trước dì Hai dẫn dì ấy đến Brookside ngồi, cũng nói với Lang Dương Dương mua cái máy vật lý trị liệu gì đó, tốt cho sức khỏe, Lang Dương Dương đã nghiêm túc từ chối.
Lang Dương Dương cũng đã nhắc nhở dì Hai, dì Hai cũng đồng ý, nhưng vẫn qua lại rất thân thiết với dì Trâu.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm rồi.
Bây giờ thấy dì ấy lại hẹn dì Hai ra ngoài, chắc là vẫn muốn lôi kéo dì Hai mua đồ này đồ nọ.
Bây giờ bao nhiêu người đang nhắm vào tiền lương hưu của người già nghỉ hưu.
Lang Dương Dương không có thiện cảm với dì ấy, đối phương cũng nhận ra, không nói trước mặt Lang Dương Dương, chỉ nói hẹn dì Hai ra ngoài.
Chào hỏi xong một vòng, dì Hai và đồng nghiệp ngồi một bàn, Lang Dương Dương trở về bàn của Trang Thạc và Lang Nguyệt.
Lang Nguyệt như mọi khi vẫn gọi điện thoại bàn công việc, Lang Dương Dương vừa ngồi xuống Trang Thạc đã nhường chỗ cho cậu.
“Em ngồi đây, em giúp con bé xem bài tập.” Trang Thạc ấn vai Lang Dương Dương bảo cậu ngồi xuống.
Lang Dương Dương ngồi cạnh Lang Thanh Vũ.
“Chú nhỏ, mệt chết rồi, muốn đốt trường học quá.” Lang Thanh Vũ cũng không muốn làm bài tập, uể oải nói.
Nói là không biết làm, không bằng nói là cố tình không muốn làm, kéo Trang Thạc ra chịu trận.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn Lang Nguyệt, cô đang bận gọi điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến bên này.
Rồi cúi xuống xem bài kiểm tra.
“A, C, ừm…cái này cũng là C.”
Lang Nguyệt gọi điện thoại xong, bài kiểm tra cũng làm đến bài tập lớn, Lang Nguyệt tỏ vẻ hài lòng, nói ăn cơm trước đã.
“Như vậy có được không?” Trang Thạc nhẹ nhàng đá chân Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương: “Không được lắm.”
Trang Thạc: “Chị em mà biết được sẽ mắng em đấy.”
Lang Dương Dương nhíu mày: “Anh không nói em không nói, chị ấy làm sao mà biết được?”
Trang Thạc: “…”
“Con bé đã có tâm lý chống đối mạnh mẽ như vậy rồi, đừng ép quá.” Lang Dương Dương giải thích.
Trang Thạc tự hào nhìn Lang Dương Dương: “Vậy em có phải là thi đỗ C9 bằng cách này không?”
*Chú thích: C9 là cách gọi tắt của 9 trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Lang Dương Dương gắp một miếng bánh phồng tôm ăn, cười lắc đầu.
Lang Dương Dương không phải như vậy.
Khi còn là học sinh, cậu tự ép bản thân mình rất căng, cậu biết chỉ có học hành chăm chỉ mới có thể rời đi, mới có thể vào trường tốt có nguồn lực tốt, mới có cơ hội tiếp xúc với công việc lương cao hơn.
Giống như xây nhà khi đào móng, Lang Dương Dương từng bước vững chắc, chưa bao giờ dám lơ là.
Giáo viên thường nói một số học sinh có thành tích tốt là thông minh, nhưng khi khen Lang Dương Dương, vẫn đặt sự nỗ lực lên hàng đầu.
Học hành cũng tốt, công việc cũng tốt, loại khổ này Lang Dương Dương đã nếm trải quá nhiều rồi.
Cậu có thể hiểu được.
Đến nỗi sau này trong công việc, khi làm lãnh đạo nhỏ, trở thành cái gọi là quản lý cấp cao thì cậu không thể nào thẳng thắn “Áp bức” cấp dưới, “Bóc lột” cuộc sống của họ được.
Còn lãnh đạo cấp trên của cậu thì vẫn đang “Áp bức” cậu, áp lực ngày càng tăng lên.
Vì vậy, hai năm dẫn dắt nhóm nghiên cứu cậu rất đau khổ, cũng khiến cậu hiểu rằng, trong môi trường làm việc này, sự nghiệp của cậu đã đi đến hồi kết rồi.
Còn Lang Thanh Vũ không cần phải như cậu, mặc dù bề ngoài Lang Nguyệt nghiêm khắc, nói giáo viên giao thì phải hoàn thành.
Nhưng chị ấy cũng yêu con gái, cả về tiền bạc và tình yêu thương đều chưa bao giờ bạc đãi Lang Thanh Vũ, thậm chí có thể nói giai đoạn hiện tại chị ấy khao khát sự nghiệp, một nửa động lực đều là “Vì tích lũy tài sản cho Lang Thanh Vũ”.
Chị ấy đã nói, Tiểu Vũ làm một cô gái bình thường vui vẻ là được rồi. Những lời tương tự, bố mẹ Trang Thạc cũng đã nói.
Trang Thạc cũng đã nói với cậu, cái gì mà cửa tiệm thứ hai, cái gì mà sáng tạo, không làm được cũng không sao, thất bại cũng không sao.
Chỉ cần hai người ở bên nhau.
Lang Dương Dương nghĩ ngợi rồi mỉm cười, quay sang nhìn Trang Thạc.
“Cười gì vậy?”
“Cười chơi thôi.”
Lang Dương Dương không tự oán tự ai, cũng không ghen tị.
Cậu rất vui, vui vì bên cạnh vẫn còn tồn tại hạnh phúc như vậy, dù chỉ là nhìn thôi cũng được, để cậu biết trên thế giới này vẫn có gia đình như vậy. Mà cậu lại rất may mắn được hưởng ké bên cạnh.
Trang Thạc không biết cậu cười gì, nhưng thấy cậu vui thì mình cũng vui, rồi đưa tay lấy bánh phồng tôm trên bàn đưa đến trước mặt Lang Dương Dương.
Vì Lang Dương Dương thích ăn cái này.
Ăn cơm đến khá muộn, dì Hai còn cùng vài người thân thiết đi hát karaoke, những người trẻ tuổi không đi theo.
Dù sao cũng là nghỉ hưu, chắc chắn là chơi với đồng nghiệp nhiều hơn.
Cậu ra về cùng bố mẹ Trang Thạc và bác cả của anh.
“Ôi chao, nhớ lại lúc tôi nghỉ hưu, lúc đó còn buồn nữa chứ, sợ mình nghỉ hưu rồi không có việc gì làm, không có ai chơi cùng.” Mẹ Trang nói.
Bố Trang cũng thở dài: “Nhìn mà tôi cũng muốn nghỉ hưu, đợi tôi nghỉ hưu rồi tôi sẽ đi câu cá mỗi ngày.”
Vừa nói xong đã bị vợ cho một cái bạt tai.
Lang Dương Dương và Trang Thạc cười, chào tạm biệt họ, mỗi người đi tìm xe của mình ở bãi đậu xe.
Trên đường về tiệm, Lang Dương Dương cầm điện thoại ôn bài, đầu tháng đã đăng ký, chuẩn bị thi bằng lái xe.
Trước khi đăng ký, Lang Dương Dương còn do dự, luôn cảm thấy mình không có thời gian, lại cảm thấy mình chắc chắn không giỏi lái xe, sợ thi không đậu.
Nhưng vừa đăng ký xong, cậu đã bắt đầu chăm chỉ ôn bài, đây hình như là phản xạ có điều kiện nào đó của học bá.
Sau khi ôn bài xong, khi ngồi xe của Trang Thạc, cậu còn thực hành một chút.
– Nhận biết biển báo giao thông.
Trang Thạc cũng vui vẻ cùng cậu chơi trò nhận biết biển báo giao thông, còn cá cược, nói nếu trả lời sai thì tối nay mời ăn khuya.
Về mặt học tập, Lang Dương Dương vẫn rất giỏi, chơi năm lần, Lang Dương Dương chỉ mời ăn khuya một lần, những lần còn lại đều là Trang Thạc mời.
Về đến Brookside đã chín rưỡi tối, nhân viên đã tan làm hết, Lang Dương Dương vào phòng nướng bánh kiểm tra nguyên liệu cần dùng cho ngày mai, tiện thể chuẩn bị bột cái cần dùng cho ngày mai.
Sau khi Tiểu Ảnh đến thì quen việc rất nhanh, 80% công việc chuẩn bị nguyên liệu đều do Tiểu Ảnh làm, nhưng phần lớn công việc chế biến vẫn là Lang Dương Dương làm.
Vừa cho Tiểu Ảnh thời gian thích nghi, cũng vừa cho khách hàng thời gian thích nghi.
Bột cái chưa dùng hết trong tủ lạnh đã bị Tiểu Ảnh dọn sạch, Lang Dương Dương phát hiện một tờ giấy quen thuộc trên cửa tủ lạnh.
Trên đó viết: “Anh Dương Dương, em có hỏi cô giáo, mùa mưa độ ẩm cao, dưới đây là những lời khuyên của cô giáo về nhiệt độ lên men trong các trường hợp khác nhau.”
Lang Dương Dương mỉm cười, viết thêm hai chữ cảm ơn ở phía sau tờ giấy.
Mặc dù cô ấy không nhìn thấy.
Sáng hôm sau, Trang Thạc theo Lang Dương Dương đến tiệm làm việc.
Hội chợ nông nghiệp sẽ bắt đầu vào giữa tháng sau, có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, trong nhóm của ban tổ chức mỗi ngày đều có rất nhiều tin nhắn cần xử lý.
Khu vực chung của Brookside bật đèn một phần, Trang Thạc vẫn ngồi ở vị trí dựa vào phòng nướng bánh như mọi khi, quay đầu là có thể nhìn thấy Lang Dương Dương đang làm việc.
Có rất nhiều doanh nghiệp tham gia hội chợ nông nghiệp, theo kế hoạch đã làm cùng Lang Dương Dương, nông trại Nam Khê đi theo chủ đề “Nhỏ mà đẹp”, cần chú ý đến chi tiết hơn trong việc bố trí địa điểm.
Ngay cả đồng phục của nông trại cũng phải đặt may lại.
Loa trong tiệm đang phát bài hát “Ô Thủy Đường” của ban nhạc Võng Văn.
Là ban nhạc Lang Dương Dương phát hiện trong buổi biểu diễn tổng hợp, lúc đó ở vị trí trong góc, vì làm việc liên tục hai tuần quá mệt, lúc ban nhạc bắt đầu biểu diễn lại ngủ gật, tỉnh dậy thì thấy vẫn là bài hát đó.
Có cảm giác như xuyên không, đây là sự an ủi mà hậu rock mang đến cho Lang Dương Dương.
Sau khi cho bánh mì hạt cứng và bánh sừng bò vào lò nướng, Lang Dương Dương chuẩn bị làm lại bánh mì hương thảo Provence theo gợi ý Tiểu Ảnh để lại tối qua.
Bánh mì hương thảo Provence là loại bánh mì Pháp rất cổ điển, có độ cứng nhất định, loại bánh mì này ban đầu được nướng trên lò sưởi, thường sẽ cho thêm ô liu, phô mai và cá cơm biển, được coi là tổ tiên của pizza.
Thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, loại bánh mì có độ cứng nhất định này rất hợp với cà phê nóng, Lang Dương Dương nghĩ có thể thay phiên bày bán cùng bánh mì Âu.
Lang Dương Dương làm kiểu cơ bản, dùng húng quế và hương thảo.
Công đoạn lên men đã hoàn thành, Lang Dương Dương chia đều khối bột thành bốn phần, vo thành hình tròn, dùng cây cán bột nhẹ nhàng cán khối bột thành hình tam giác.
Bước cuối cùng là dùng dao tạo hình.
Lang Dương Dương rất thích thú với quá trình tạo hình trên bánh mì khi làm bánh mì Pháp.
Dùng dao cắt miếng bột hình tam giác dẹt, một đường cắt lớn ở giữa, hai bên tùy tình hình mà cắt.
Sau đó nhúng bột mì để mở rộng đường cắt một chút, tránh tình trạng khối bột nở ra trong quá trình nướng, làm các mép bánh mì dính vào nhau.
Khi Du Du đẩy cửa tiệm bánh ngọt ra, thời gian nướng 20 phút vừa đúng lúc kết thúc.
“Anh Trang, chào buổi sáng,” Du Du chào hỏi, rồi lại gọi về phía phòng nướng bánh: “Anh Dương Dương, chào buổi sáng!”
Lang Dương Dương trong phòng nướng bánh cũng đáp lại: “Chào buổi sáng!”
Hôm nay Du Du đến sớm, bây giờ mới hơn tám giờ bốn mươi, cô ấy đặt túi xuống rồi chạy đến cửa phòng nướng bánh.
“Thơm quá, là cái hôm qua hả anh?”
“Ừ,” Lang Dương Dương đeo găng tay chống bỏng lấy khay nướng ra.
Trang Thạc cũng đến, cùng Du Du đứng canh hai bên cửa sổ phòng nướng bánh.
Trang Thạc: “Cái này gọi là gì nhỉ? Bánh mì Áo?”
Lang Dương Dương: “Là bánh mì hương thảo Provence!”
Hương bánh mì nồng nàn, dù là hình dáng hay màu sắc đều tốt hơn phiên bản làm trước đó rất nhiều.
“Mấy cái này không bán à?” Du Du hỏi.
Lang Dương Dương: “Ừ, hôm nay không bán, chúng ta tự ăn.”
Du Du reo lên, nói: “Em đi pha latte!”
Trang Thạc: “Anh muốn thêm đường, cảm ơn.”
Mặt trời đã lên, sương trên bụi cây ven đường dần khô, trước khi ra ngoài, Lang Dương Dương lật mặt tấm biển gỗ trước cửa Brookside.
Đang kinh doanh, hoan nghênh quý khách.
Hôm nay phải cùng Trang Thạc đến nông trại, rồi dọn dẹp cửa tiệm ở Trần Gia Trại, sàn nhà và tường đã làm xong, nhưng bên trong lộn xộn, cần dọn dẹp lại.
Xe đi qua khu vực thành thị, giờ cao điểm buổi sáng bị kẹt ở ngã tư nhỏ.
Lang Dương Dương vẫn cầm điện thoại ôn bài, cho đến khi Trang Thạc vỗ vào cánh tay cậu.
“Sao vậy?” Lang Dương Dương nhìn anh.
Trang Thạc chỉ vào tầng hai của một quán trà ven đường: “Hình như là dì Hai đó.”
Lang Dương Dương cúi xuống, nhìn ra ngoài từ cửa sổ ghế lái, quả nhiên thấy dì Hai đang uống trà trong quán trà, đối diện dì ấy là dì Trâu đó.
Lang Dương Dương chống tay lên đùi Trang Thạc, rướn người ra cửa sổ nhìn, thấy dì Trâu đang cầm một cuốn sổ nói gì đó với dì Hai.
“Không phải lại muốn lôi kéo dì Hai đầu tư gì đó chứ.” Lang Dương Dương lo lắng.
Kiếm tiền không dễ, vất vả lắm mới đến lúc nghỉ hưu, có chút tiền dưỡng lão trong tay rất quan trọng.
Trang Thạc suy nghĩ một chút: “Hay là chúng ta đến xem sao.”
Lang Dương Dương: “Đừng vội, tối nay em đến nhà dì xem sao.”
Dòng xe di chuyển chậm chạp, Lang Dương Dương không nhịn được cứ rướn người ra cửa sổ nhìn quán trà.
Trong lòng nghĩ dì Hai chắc sẽ không dễ dàng tin vào loại lừa đảo này đâu, lại thấy dì Hai trọng tình nghĩa, có thể sẽ bị bạn bè lừa gạt.
Đang lo lắng, xe đột ngột phanh gấp, Lang Dương Dương mất thăng bằng ngã vào người Trang Thạc.
Mặt vùi thẳng vào giữa hai chân Trang Thạc.
Đồng thời, camera phạt giao thông chớp chớp vài cái.
Một giờ sau, bọn họ nhận được thông báo vi phạm, hành vi vùi mặt vào giữa hai chân Trang Thạc của Lang Dương Dương cấu thành lái xe không đúng quy cách.
Châu Viên chống gậy đến xem thành quả trang trí tiệm Brookside thứ hai, còn có Trần Tĩnh Văn đang bưng món ăn sáng tạo do Châu Viên làm, hai người đều mím môi véo đùi nhịn cười.
Lang Dương Dương ngồi trên bậc cửa nghiêng đầu giả chết.
Mặc dù thật sự cứng cả quãng đường, nhưng Trang Thạc vẫn giải thích hết lần này đến lần khác: “Bọn tôi thật sự không làm cái đó!!!”
Hết chương 51.