Chương 51

 

Chương 51:

 

Tông Lẫm nhìn ánh mắt kinh ngạc và tò mò của Trần Gia Hoa, khóe miệng giật giật.

 

Anh biết rõ bộ dạng hiện tại của người yêu khẳng định sẽ lại gây ra hiểu lầm.

 

Nhưng anh đã đồng ý với Thẩm Quyết là sẽ giữ bí mật, vì vậy nhất thời không biết trả lời thế nào.

 

Tông Lẫm cau mày suy nghĩ.

 

Biạ ra cho Thẩm Quyết một thân phận họ hàng?

 

Cũng không ổn.

 

Chuyện anh xuất thân từ cô nhi viện, cơ bản cả trung tâm dị năng đều biết.

 

Vì thế chỉ có thể mím môi, sau đó lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Quyết.

 

Thẩm Quyết lại không đổi sắc mặt, vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi tên Tông Liễm. Chào anh.”

 

“Ồ ồ ồ,” Trần Gia Hoa kéo dài giọng điệu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, tựa như đã hiểu ra điều gì, nhe răng cười, hàm răng trắng sáng bóng loáng không khác gì cái đầu trọc, vẻ mặt hiền hòa, nói: “Chào cậu chào cậu, Tông Liễm đúng không, tôi tên Trần Gia Hoa, tôi có thể gọi cậu là Liễm Liễm được không?”

 

Phía sau cậu ta còn có ba thành viên “Bình Minh” khác, hai nam một nữ, đều thò đầu ra quan sát đánh giá tình hình, nghe vậy liền khinh bỉ liếc nhìn Trần Gia Hoa một cái.

 

Tự nhiên như vậy, dọa sợ bảo bối nhà đội trưởng Tông thì phải làm sao?

 

Thẩm Quyết còn chưa kịp trả lời, Tông Lẫm đã nói: “Không được.”

 

Trần Gia Hoa cảm giác như mình bị đội trưởng liếc mắt cảnh cáo, nhịn không được sờ sờ mũi, giải thích: “Tôi chỉ muốn thân thiết với tiểu Liễm hơn một chút…..”

 

“Khụ khụ.” Người phụ nữ tóc xoăn gợn sóng màu đỏ mặc quân phục đang duy trì cánh cửa không gian, vóc người cao ráo khỏe khoắn, lên tiếng: “Đội trưởng, chúng ta phải xuất phát rồi.”

 

Tông Lẫm khẽ gật đầu, cúi đầu nói với Thẩm Quyết: “Anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

 

“Được.” Đối với người yêu vốn kiệm lời lại không vạch trần mình trước mặt đồng đội, Thẩm Quyết đã rất hài lòng. Hắn xoay người nháy mắt với Tông Lẫm, khẽ nói bên tai anh: “Em về nhà nấu cơm tối đợi anh.”

 

Mái tóc trắng mềm mại cọ xát vào cổ, dái tai Tông Lẫm hơi ửng đỏ. Nhưng mà, trước mặt mọi người, anh không thể làm gì khác, chỉ có thể “Ừm” một tiếng, buông tay hắn ra, cầm trường thương bước nhanh vào khe nứt không gian.

 

Các nhà nghiên cứu bên cạnh cũng đẩy người toàn thân quấn băng chạy nhanh tới, bánh xe lăn tạo ra tiếng động rầm rập.

 

Có thể thấy, bảng tên treo trên ngực bọn họ đều là chữ A —— nhà nghiên cứu cấp cao hiếm khi gặp mặt trong viện nghiên cứu.

 

Trong lúc bị đẩy đi, người bị băng bó vẫn không nhúc nhích, giống như xác chết, chỉ là, khi đi ngang qua Thẩm Quyết, đột nhiên cứng đờ xoay đầu, “Nhìn” về phía hắn.

 

Khuôn mặt người này bị băng quấn kín mít, ngay cả mắt cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao.

 

Thẩm Quyết “Đối mặt” với hắn ta, ngửi thấy mùi hương rất kỳ lạ.

 

Giống như mùi tủy xương bị thiêu đốt.

 

Rất thơm rất thơm. Vừa ngửi thấy còn khiến hắn cảm thấy… đói.

 

Một giọng nói yếu ớt lướt qua tai hắn, nhanh như ảo giác.

 

【 Có thể… xin cậu… ăn… tôi không?】

 

Thẩm Quyết: “?”

 

Sở thích kỳ quái muốn bị ăn là gì vậy?

 

Mà những người xung quanh đều như không hề hay biết, người bị băng bó đã được đẩy nhanh vào khe nứt không gian.

 

Người phụ nữ tóc đỏ bước vào khe nứt cuối cùng, cô vẫy tay với hắn, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười trìu mến: “Bé con Tông Liễn, lần sau gặp mặt chị sẽ tặng quà gặp mặt cho em nhé!”

 

Nói xong, cô cũng xoay người bước vào khe nứt không gian.

 

Khe nứt không gian hẹp dài trong nháy mắt khép lại, như chưa từng xuất hiện.

 

Thẩm Quyết: “…..”

 

Một đám người đến nhanh, đi cũng nhanh.

 

Cơn mưa lớn trong thành phố không có dấu hiệu giảm bớt. Lá chắn dị năng che mưa của Tông Lẫm vẫn còn, Thẩm Quyết đứng dưới mưa.

 

Màn sương tan đi, những người sống sót và dị chủng còn sót lại trong màn sương đều được giải thoát, tuyến phong tỏa được dựng lên ở phía xa.

 

Từ vị trí của Thẩm Quyết nhìn xuống, có thể thấy binh lính thuộc cơ quan phòng thủ thành phố đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, bọn họ đang nhanh chóng tiến vào trung tâm trị liệu, bắt đầu tiêu diệt dị chủng còn sót lại và giải cứu người sống sót.

 

Trên đỉnh đầu, trực thăng lượn vòng, đèn pha xuyên qua màn mưa, rọi khắp khu vực phong tỏa.

 

Trên sân thượng vẫn còn một chiếc trực thăng, mấy nhà nghiên cứu trên trực thăng tò mò đánh giá hắn, nhưng cách màn mưa mù mịt, khuôn mặt cũng không rõ ràng.

 

Thẩm Quyết không nhìn bọn họ, mà xoay người nhảy xuống khỏi sân thượng.

 

Gió rít bên tai, khi sắp tiếp đất, trường đao trong tay cắm phập vào tường, thuận lợi đáp xuống đất.

 

—— Bộ giáp ngoài của hắn không có thẻ căn cước trong thành phố, coi như là xâm nhập bất hợp pháp, không thể lộ diện quá lâu.

 

Hắn đứng trong bóng tối, quay đầu nhìn lại, do bị màn sương xâm thực, trung tâm trị liệu bị phá hủy nghiêm trọng, khắp nơi đổ nát, cả tòa nhà lung lay sắp đổ.

 

Những người sống sót bên trong đã được giải cứu hết, từng người từng người hôn mê bất tỉnh trên cáng cứu thương, được binh lính khiêng ra ngoài.

 

Chỉ là, một trung tâm trị liệu bị hủy diệt. Liệu có trung tâm trị liệu nào khác được xây dựng lên nữa hay không?

 

Hắn quay đầu lại, phân biệt ánh đèn trong màn mưa, lao về phía rìa ngoài của khu vực phong tỏa.

 

Trong lúc hắn đang chạy, giọng nói của hệ thống vang lên.

 

[ Ting! Chúc mừng ký chủ đã trốn thoát thành công khỏi “Bệnh viện tuyệt vọng”!]

 

[ Đang tính toán độ hoàn thành… Đã tính toán xong! Chúc mừng ký chủ, trong lần đào thoát này, ngài đã cứu được 3901 người sống sót, đồng thời thành công kiên trì cho đến khi màn sương tan đi, độ hoàn thành nhiệm vụ là 120%, đánh giá nhiệm vụ: SS.]

 

[ Ngài đã nhận được phần thưởng: Thẻ tinh thể tiến hóa bộ xương ngoài. “Trứng sinh mệnh” đã ấp nở. Do độ hoàn thành của ngài cực cao, nhận được phần thưởng bổ sung: Thẻ năng lượng bình thường bộ xương ngoài X10, thẻ năng lượng đặc biệt X1.]

 

Bước chân Thẩm Quyết dừng lại trong màn mưa, thản nhiên nói: “Hệ thống, mi lại khởi động rồi à.”

 

Hệ thống: [ Khụ khụ, lúc trước là do trục trặc tạm thời, trục trặc tạm thời. Đúng rồi, ký chủ, lần này anh thật sự quá đỉnh! Tôi chưa từng gặp qua ký chủ nào lợi hại như anh, không những có thể đào thoát an toàn khỏi màn sương cấp S, mà còn cứu được nhiều người như vậy, quả thực là ký chủ tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp!]

 

Hệ thống phun ra một tràng nịnh nọt, cố gắng đánh trống lảng.

 

Chỉ là lần này, Thẩm Quyết không cho nó cơ hội che giấu nữa, trực tiếp nói: “Mi sợ Tông Lẫm đến vậy sao?”

 

Hắn đã sớm phát hiện ra, mỗi lần Tông Lẫm xuất hiện hoặc sắp xuất hiện, hệ thống đều biến mất không thấy tăm hơi đâu. Ngay cả chuột sợ mèo cũng không trốn nhanh như vậy.

 

[…] Cái miệng đang ba hoa chích chòe của hệ thống như bị khóa kéo lại.

 

Nhìn nó giả chết, Thẩm Quyết gật đầu: “Thôi được. Tối nay tao sẽ nói chuyện với Tông Lẫm…”

 

[ Đừng mà!] Hệ thống hoảng sợ nói.

 

Thẩm Quyết: “Vậy thì nói lý do.”

 

Hệ thống do dự một lúc, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói: [ Ký chủ, bạn đời của anh là dị năng giả hệ “Linh hồn”, vốn dĩ đã nhạy cảm, rất dễ phát hiện ra tôi. Tương lai, anh ấy còn là dị chủng cấp một. Đó là cấp một đấy! Ngài có biết cấp một là khái niệm gì không?]

 

Thẩm Quyết: “…Không biết. Mi nói nghe thử xem?”

 

Hệ thống dùng giọng điệu khoa trương nói: [Cấp một, đỉnh cao của sự tiến hóa dị năng. Những tồn tại này, đã không thể gọi là “Sinh linh” nữa, mà theo nghĩa nào đó đã là “bán thần” rồi.]

 

[ Bảy hệ thống tiến hóa dị năng lớn, bảy dị chủng cấp một duy nhất, chúng sở hữu sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, có thể khiến thế giới thay đổi long trời lở đất —— không chỉ thế giới hiện tại, mà ngay cả quá khứ, tương lai, bất kỳ điểm nào mà “cái tôi” của chúng có thể chạm tới… Haiz, chuyện này giải thích rất phức tạp, có thể anh cũng không hiểu đâu.]

 

[ Tóm lại, mặc dù khả năng rất thấp, nhưng nếu như tôi và anh bởi vì tiếp xúc với anh ấy bây giờ, dẫn đến bị “Anh ấy” của tương lai phát hiện… Lúc đó sẽ rất phiền phức. Không chỉ tôi chết, mà ký chủ ngài cũng khó thoát khỏi —— tin tôi đi, “Anh ấy” không phải bạn đời của ngài, hoàn toàn không có nhân tính —— cho nên, xin ký chủ ngàn vạn lần đừng để lộ chuyện về tôi cho bạn đời của ngài biết!]

 

Giọng điệu nói chuyện của hệ thống nghe như thể là hàng xóm họ Vương làm chuyện xấu sợ bị đánh vậy.

 

Thẩm Quyết nói: “Ồ, mi nói muộn rồi.”

 

Giọng hệ thống run rẩy: [Hả? Muộn cái gì?]

 

“Chuyện bộ xương ngoài, anh ấy đã biết rồi.” Thẩm Quyết nói. Mặc dù kỳ thực là hắn chủ động nói ra.

 

[Cái gì!!!] Hệ thống run rẩy, thậm chí còn mang theo cả tiếng khóc thét vì quá căng thẳng, [Vậy thì, anh ấy có hỏi ngài tôi đến từ đâu không?]

 

“Cái đó thì không có,” Thẩm Quyết khó có khi cong môi, “Anh ấy đồng ý sẽ giúp tao giữ bí mật.”

 

Hệ thống: […Phù phù phù, may quá may quá. Ngài suýt chút nữa dọa chết tôi rồi!]

 

Trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Hệ thống chậm chạp nhận ra, hình như mình lại bị ký chủ chơi xỏ, còn bị nhét một đống cẩu lương vô hình nữa.

 

Lúc này, Thẩm Quyết đã đến bên ngoài tòa nhà được trưng dụng làm căn cứ tạm thời, có thể thấy, bên trong căn cứ đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi tấp nập.

 

Dòng chảy thời gian trong màn sương và hiện thực không giống nhau, mặc dù bên trong đã trôi qua vài tiếng đồng hồ, nhưng thế giới hiện thực chỉ mới trôi qua mười mấy phút.

 

Hơn ba nghìn người sống sót được giải cứu không thể kiểm tra xong nhanh như vậy, rất thích hợp để hắn trà trộn vào.

 

Tìm một căn phòng kín đáo, trèo cửa sổ vào trong căn cứ, bộ giáp ngoài rời khỏi người, khôi phục thành một tấm thẻ màu bạc, Thẩm Quyết cất nó vào túi, mở cửa phòng, hòa vào dòng người, sắc mặt vẫn như thường, cứ như thể bản thân vốn là một trong những người sống sót ở đây vậy.

 

Khu vực người bình thường và dị năng giả nghỉ ngơi kiểm tra được tách biệt.

 

Trong đó, bệnh nhân nặng, bệnh nhân nhẹ cũng được chia thành hai khu vực, hắn đi từ góc khuất trong bóng tối bước ra, liền đến khu vực dành cho người bị thương nhẹ, nơi có nhiều người nhất. Nhiều người bị thương đang tự băng bó vết thương.

 

Thẩm Quyết đi tới quầy y tá, nói với y tá trực: “Làm phiền, cho tôi một phiếu khám.”

 

Nữ y tá sửng sốt khi nhìn thấy hắn, hai má ửng đỏ, vội vàng đưa cho hắn một bảng số, số 1107.

 

Cầm bảng số, hắn quan sát xung quanh, đi tới một góc khuất rồi ngồi xuống.

 

Nơi này cách phòng phẫu thuật cho người bị thương nặng không xa, chỉ cách một bức tường. Có lẽ vì sợ lây nhiễm từ phòng bệnh, nên không ai dám ngồi ở đây cả.

 

Ở phía xa, các kiểm tra viên của cơ quan phòng vệ thành phố đang ngồi ở lối ra của khu vực phong tỏa, bố trí vài điểm kiểm tra.

 

Theo quy định quản lý của thành phố, để tránh lây nhiễm lan rộng, những người vào thành phố và những người sống sót sau màn sương trong thành phố đều phải được kiểm tra viên kiểm tra, sau đó mới có thể thuận lợi trở về thành phố. Nếu chống đối hoặc trốn tránh kiểm tra, sẽ bị truy nã và bắt giữ ngay lập tức.

 

Lý do hắn có thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường và trở về viện nghiên cứu sau khi ra khỏi màn sương mù ở ga tàu điện ngầm vào ngày hôm trước, là bởi vì tình huống đặc biệt, sở trưởng Cố Niệm An của cơ quan phòng vệ thành phố đã mở đường cho hắn, còn phái xe chuyên dụng của cơ quan phòng hộ đưa về.

 

Hôm nay sẽ không dễ dàng như vậy. Dữ liệu của hắn khi tiến vào trung tâm trị liệu chắc chắn đã được ghi chép lại, để tránh phiền phức về sau, vẫn phải đến đây kiểm tra một lượt.

 

“Từ số 301 đến 320, qua đây xếp hàng.”

 

Một kiểm tra viên đi tới nói.

 

Từng người sống sót được gọi đến số lần lượt đứng dậy đi về phía điểm kiểm tra, phần lớn sau khi kiểm tra xong đều rời đi, nhưng cũng có người nhìn thấy kiểm tra viên thì lắc đầu, chân mềm nhũn ngã xuống đất, sau đó bị binh lính bên cạnh kéo đi.

 

Cảm giác lo lắng và bất an lan tràn trong số những người sống sót.

 

Mặc dù đã thoát khỏi màn sương, nhưng chưa chắc bọn họ đã có cơ hội thuận lợi trở về thành phố.

 

Đột nhiên, tiếng la hét và hỗn loạn vang lên từ khu vực phẫu thuật cho người bị thương nặng ở phía xa.

 

“Chỉ số lây nhiễm của bệnh nhân tăng mạnh… Không thể khống chế! Nó sắp dị hóa rồi!”

 

“Binh lính! Kiểm tra viên!”

 

Sau đó là một tiếng súng.

 

Thẩm Quyết nhìn qua cửa sổ hành lang, vừa lúc nhìn thấy một thi thể được phủ vải trắng bị binh lính thuộc cơ quan phòng vệ thành phố nhét vào khoang cách ly.

 

Tuy rằng vải trắng che khuất khuôn mặt thi thể, nhưng ống tiêm lớn cắm trên đầu lại vô cùng chói mắt.

 

—— Là người được cứu ra từ phòng truyền dịch lúc trước.

 

Mấy cô y tá sợ hãi trốn vào một góc thảo luận. Vừa lúc ở gần cửa sổ hành lang, bị Thẩm Quyết nghe thấy.

 

“Đây là người thứ mấy rồi?”

 

“Hình như… là người thứ hai mươi mấy rồi đấy.”

 

“Những người này… cho dù có cứu ra cũng không sống nổi, ống tiêm chính là vật lây nhiễm, đã nối liền với não bộ của họ, chỉ cần bị kích thích là sẽ biến đổi hình dạng, lan rộng như rễ cây, dịch lỏng nhanh chóng khuếch tán, chỉ số lây nhiễm vốn chỉ có 60 sẽ tăng vọt lên 100 chỉ trong nháy mắt. Nhưng nếu không loại bỏ bộ phận bị lây nhiễm, chỉ số lây nhiễm cứ tiếp tục tăng, cũng khó có thể kéo dài đến ngày mai. Bác sĩ điều trị nói, ông ấy làm cấp cứu lây nhiễm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải ca bệnh hóc búa như thế.”

 

“Vậy tại sao còn thử? Hơn hai mươi người, các phương án phẫu thuật khác nhau đều thất bại… Nếu là tôi, chắc chắn tay cầm dao mổ cũng run rẩy, áp lực tâm lý quá lớn, sau khi ra ngoài còn bị khiển trách.”

 

Cô y tá thở dài: “Nếu là bác sĩ điều trị khác, lúc này chắc chắn đã từ bỏ rồi, đi xin mấy suất khoang nitơ cho bệnh nhân. Nhưng người đầu tiên chạy tới là bác sĩ Hoắc. Người này rất cứng đầu, không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu, nhất định phải thử hết mọi phương án mới chịu dừng tay.”

 

“Bên viện nghiên cứu không phái mấy dị năng giả hệ ‘Sinh mệnh’ tới sao? Ngay cả bọn họ cũng không cứu được?”

 

“Suỵt…” Cô y tá vội vàng nói, “Cho dù là dị năng giả hệ ‘Sinh mệnh’ cũng có sự khác biệt, trị liệu lây nhiễm vốn là chuyện cực kỳ hiếm thấy, phần lớn đều là trị liệu vết thương cụt chi… Hơn nữa cho dù có, cũng ưu tiên cho dị năng giả trước. Cũng không còn cách nào khác, quy tắc phân bổ nguồn lực y tế đã viết rõ ràng rồi…”

 

“Này! Mấy cô! Đừng có lười biếng! Nhanh tới giúp một tay!” Một giọng nam nghe rất nóng nảy và u ám vang lên.

 

Mấy cô y tá vội vàng đáp lời, chạy nhanh đi giúp đỡ.

 

Xung quanh trở nên yên tĩnh. Theo thời gian, chỉ còn tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng an ủi dịu dàng của y tá, và tiếng súng vang lên theo thời gian, cùng với những tiếng khóc suy sụp từ điểm kiểm tra.

 

Thẩm Quyết xoa xoa ngón tay, gọi: [Hệ thống.]

 

[Tôi đây!] Hệ thống theo phản xạ trả lời, sau đó nhỏ giọng đề nghị: [“Trứng sinh mệnh” đã nở rồi, anh không tìm chỗ nào đó xem thử sao?]

 

Thẩm Quyết đứng dậy, bước nhanh tới một căn phòng kín đáo.

 

Hắn xòe lòng bàn tay ra, một quả trứng màu trắng xuất hiện, trên đó có rất nhiều hoa văn màu bạc bao quanh.

 

Lúc này, trên vỏ trứng đã xuất hiện một khe hở nhỏ.

 

Rắc rắc. Rắc rắc.

 

Có thứ gì đó đang ngọ nguậy bên trong, muốn đẩy vỏ trứng lên.

 

Rắc rắc rắc. Rắc rắc ——!

 

Khe hở ngày càng lớn, cuối cùng, vỏ trứng ở đỉnh đầu hoàn toàn nứt ra, một cục bông trắng muốt ướt nhẹp đội mũ vỏ trứng, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thẩm Quyết.

 

Mặc dù vừa mới sinh ra, nhưng cục bông này trông rất tròn trịa, thân hình mập mạp vô cùng đáng yêu, chỉ là, đôi mắt to màu cam và con ngươi đen láy kia có thể nhìn ra chút khí chất hung dữ của loài chim săn mồi.

 

Cục bông ngẩng đầu nhìn hắn, vừa mở miệng là một tràng: “Cúc cu cúc cu cúc cu?”

 

[ Oa, mau nhìn xem, chim cú tuyết nhỏ thật đáng yêu.] Giọng nói của hệ thống vô cùng hiền từ.

 

Thẩm Quyết: “…Tiếng chim cú tuyết là như vậy sao?”

 

[Khụ khụ, có lẽ nó đặc biệt hơn một chút.]

 

Thẩm Quyết gỡ vỏ trứng trên đầu nó xuống, cục bông nhỏ rúc vào, dùng mỏ mổ vỏ trứng trên tay hắn, ăn từng chút một, sau đó nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn.

 

Mềm mại. Ướt át.

 

Cục bông nhỏ sau khi ăn hết vỏ trứng trên tay thì bắt đầu ăn những cái bên cạnh. Đợi đến khi ăn hết tất cả vỏ trứng, trên người nó đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó cả con chim biến thành một quả cầu ánh sáng béo ú, bay lên, dung nhập vào lòng bàn tay hắn.

 

Thẩm Quyết phát hiện trên cổ tay mình xuất hiện một vòng lông vũ màu trắng, trông giống như đang đeo một chiếc vòng tay lông vũ.

 

[ Có vẻ như chim cú tuyết nhỏ rất thích anh, đã nhận anh làm chủ rồi.] Hệ thống vỗ tay, [Chúc mừng ký chủ, hiện tại anh đã có được đạo cụ dị năng đặc biệt hệ “Sinh mệnh” có thể tiến hóa ——]

 

[“Sang Sinh Chi Vũ”.]

 

Hệ thống giải thích kỹ năng của đạo cụ.

 

[ “Sang Sinh Chi Vũ” (Giai đoạn một): Có thể hấp thụ vật lây nhiễm bất thường trên người thường, chuyển hóa thành năng lượng tiến hóa cho bản thân. Chức năng khác: Chưa mở khóa.]

 

[ Chỉ cần không ngừng hấp thụ vật lây nhiễm và nhân cách của dị chủng, “Sang Sinh Chi Vũ” có thể không ngừng tiến hóa, năng lực hấp thụ vật lây nhiễm cũng sẽ ngày càng mạnh, đồng thời mở khóa các chức năng đặc biệt khác.]

 

[ Bắt đầu từ giai đoạn hai, “Sang Sinh Chi Vũ” có thể hấp thụ và loại bỏ vật lây nhiễm trên người dị năng giả cấp chín; sau đó cứ thế mà suy ra, cho đến giai đoạn chín, có thể hấp thụ và loại bỏ vật lây nhiễm trên người dị năng giả cấp hai. Đến lúc đó, bạn đời của anh có thể thoát khỏi quỹ đạo đã định, thoát khỏi số phận bị tha hóa rồi!]

 

Nói xong, linh hồn trung nhị của hệ thống bùng nổ, kích động nói.

 

[ Còn anh, sẽ trở thành vị cứu tinh của thế giới này, gieo rắc ánh sáng hy vọng cho thế giới ngày tận thế, dùng Sang Sinh Chi Vũ dựng lên tấm khiên cho toàn bộ thế giới, ngăn chặn Chúa tể hủy diệt tà ác, giải cứu thế giới sắp rơi vào địa ngục này!]

 

Hết chương 51.

Chương 51

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên