Chương 52:
Có giải thích thêm nữa cũng vô ích.
Muốn trách thì chỉ có thể trách lúc nhận được thông báo vi phạm giao thông, Trang Thạc lại không hiểu chuyện mà kêu lên một tiếng “Sao lại vi phạm được nhỉ?”, khiến Trần Tĩnh Vân và Chu Viên bị thu hút, cùng đến xem điện thoại của anh.
Bất kể Trần Tĩnh Vân và Chu Viên có tin hay không, thì bức ảnh đó đã trở thành nỗi đau không thể diễn tả thành lời của Lang Dương Dương và Trang Thạc.
Vi phạm thì chắc chắn là vi phạm rồi, điều này Trang Thạc nhận lỗi.
Lúc đó Lang Dương Dương vì muốn nhích người lại gần để nhìn dì Hai nên đã cởi dây an toàn, may mà lúc đó đang tắc đường, xe cộ di chuyển chậm, nếu không thì lái xe trong tư thế đó rất nguy hiểm.
Đây cũng coi như là một bài học cho Lang Dương Dương, khi mà cậu vẫn chưa lấy được bằng lái xe.
“Nhưng mà rốt cuộc là nhìn cái gì mà nhìn say mê đến thế?”, Trần Tĩnh Vân hỏi.
Lang Dương Dương dìu Chu Viên ngồi xuống bậc cửa, cậu nhận lấy chiếc nĩa mà Trần Tĩnh Vân đưa qua, nói: “Bạn của dì Hai, là vợ của đồng nghiệp dì ấy, rất quen thuộc với mọi người trong đơn vị của bọn họ, thường xuyên ăn uống cùng nhau nên quen biết, người đó rất thích rủ rê người khác cùng mua chung đồ đạc, rồi thì tiếp thị đủ loại thực phẩm chức năng, thiết bị gì đó, lần trước còn nghe nói là đang làm đầu tư gì đó.”
“Đầu tư gì?” Trang Thạc hỏi vội.
“Chính là cái kiểu cửa hàng giảm béo dưỡng sinh bằng thảo dược gì đó.”, Trang Thạc giành trả lời trước.
Trần Tĩnh Vân chợt hiểu ra: “À… có phải là kiểu cửa hàng mà trên đường phố có rất nhiều, nhìn thì có vẻ không có mấy khách, nhưng lại mở đầy đường, phải không?”
Lang Dương Dương gật đầu: “Kiểu cửa hàng này chắc là chuyên kiếm tiền nhượng quyền thương hiệu.”
Cứ thế, mọi người túm tụm lại, bàn tán xôn xao về chủ đề này, kiểu cửa hàng ngoại tuyến phát triển từ bán hàng online này vẫn rất có thị trường trong giới người trung niên và người già, ít nhiều gì thì xung quanh mọi người cũng đều có người mua đồ hoặc làm thẻ thành viên ở đó rồi.
Chỉ có Chu Viên là nghe không hiểu lắm, bởi theo anh thấy, đồ do bạn bè giới thiệu thì chắc chắn là rất đáng tin cậy.
“Không nói nữa, mọi người mau thử món này trước đã.”, Trần Tĩnh Vân giục mọi người ăn thử món mới làm hôm nay.
Đó là một đĩa chả cá, nhưng không phải loại chả cá chế biến sẵn, mà là thịt cá tươi được viên thành hình tròn.
Phía dưới lớp thịt cá trắng muốt là nửa quả đậu Hà Lan non, rưới lên trên là nước sốt màu xanh tươi mát, trong nước sốt còn có một số hạt nhỏ màu trắng.
Sự kết hợp giữa màu trắng và xanh rất tươi mát, kết hợp với khung cảnh làng quê mùa hè tạo nên cảm giác rất nên thơ.
Lang Dương Dương đưa cả viên chả cá cùng với vỏ đậu Hà Lan vào miệng.
“Ồ? Cái này là…”, Lang Dương Dương nhai.
Thịt cá mềm dai, vỏ đậu Hà Lan được chọn là loại rất non, không bị xơ, giòn ngọt thanh mát, còn có một mùi thơm thoang thoảng, Lang Dương Dương cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nói ra được đó là mùi vị của thứ gì.
“Lúa nước”, Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương quay đầu nhìn anh, Trang Thạc nếm lại một lần nữa rồi khẳng định: “Lúa non.”
“Đúng vậy.”, Chu Viên vừa cười vừa duỗi thẳng chân đang bó bột của mình, giải thích: “Nước sốt rưới lên thịt cá, bên trong có cho thêm nước ép từ lúa non mà tôi ép, còn những hạt nhỏ màu trắng phía trên là hạt gạo mới gặt.”
Lang Dương Dương gật đầu, không khỏi thán phục: “Sao anh lại nghĩ ra được vậy? Hương vị rất ngon, rất thanh mát, không lấn át mùi vị của thịt cá.”
Chu Viên: “Trước đây tôi có ăn một món, dùng cá biển và nước ép rau xanh, nước ép rau xanh là làm từ mầm lúa mạch non, lúc đó tôi thấy hương vị rất kỳ diệu, nên đã thử dùng các nguyên liệu có sẵn để biến tấu một chút.”
Trong lúc Lang Dương Dương và Chu Viên đang say sưa bàn luận về cách làm món ăn thì thịt cá trong đĩa đã bị Trang Thạc và Trần Tĩnh Vân ăn hết sạch.
Trần Tĩnh Vân dọn dẹp bát đĩa: “Vậy chúng tôi về trước nhé.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc tiễn bọn họ, nhìn theo bóng dáng Chu Viên chống nạng tập tễnh rời đi.
Chu Viên vẫn chưa cạo râu, mái tóc nâu sẫm hơi xoăn tự nhiên, có lẽ lúc dậy cũng chưa chải chuốt gì, lòa xòa trên đỉnh đầu.
“Sao anh lại thấy anh ta hòa nhập với thôn làng tốt thế nhỉ?”, Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương nhìn bóng lưng giản dị của anh, nhìn chiếc áo sơ mi jean đã bạc màu trên người anh, rồi quay đầu nhìn Trang Thạc.
Nghĩ thầm, bởi vì hai người các anh cũng y chang nhau thôi.
Sau khi bọn họ rời đi, Lang Dương Dương và Trang Thạc vào trong tiệm để kiểm tra tình hình, lát gạch và sơn tường là do Trang Thạc giám sát, bản thân anh cũng biết làm những việc này, có anh giám sát thì sẽ không có vấn đề gì.
Lang Dương Dương kiểm tra kỹ càng trước sau hai lượt, các chi tiết đều được làm rất tốt, tông màu tổng thể cũng giống như tiệm Brookside ở phố cổ.
“Cửa sổ này đẹp thật đấy.”, Lang Dương Dương dựa vào khung cửa sổ không giáp đường, mặt này không thay cửa kính lớn mà vẫn giữ lại khung cửa sổ gỗ cũ kỹ, dùng giấy nhám đánh bóng nhẵn rồi quét sơn bảo vệ.
Bên ngoài cửa sổ là hai cây du cao lớn, bên cạnh cây du là giếng nước cổ và bể nước của làng, xa xa là cánh đồng lúa.
Trong tiệm vẫn chưa lắp đèn, chỗ này ánh sáng không được tốt, ngược lại càng làm nổi bật khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Thi thoảng lại có người đi xe đạp điện chạy qua con đường bê tông giữa cánh đồng lúa, trông rất giống với “Khung cảnh nông thôn trong tưởng tượng”.
Lúc Lang Dương Dương nói vậy thì Trang Thạc bật cười.
Lang Dương Dương quay đầu lại nhìn anh: “Cười gì thế?”
Trang Thạc đang ngồi xổm trên mặt đất, nhét rác thải do trang trí để lại vào một bao tải, anh nói: “Em nói là nông thôn trong tưởng tượng.”
“Đúng mà.”
“Chỉ là cảm thấy em nói rất đúng, trước đây cũng có khách hàng khi đến nông trại chơi cũng nói như vậy, nông thôn chân chính thì làm gì có homestay nhẹ nhàng sang trọng, tiệm bánh ngọt và đài quan sát ngắm cảnh chứ.”
Lang Dương Dương đi đến bên cạnh Trang Thạc, cùng anh dọn dẹp: “Đúng vậy, nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, người ta vất vả làm việc trong căn phòng chật hẹp cả tuần rồi, đến nông thôn để thư giãn thì cứ vui vẻ thoải mái là được rồi.”
Rác thải sau khi trang trí rất nhiều, sau khi dọn dẹp xong lại phải gọi xe ba bánh đến chở rác ra bãi rác, lúc bận rộn xong xuôi thì trời đã chạng vạng tối.
Áo phông của hai người đều ướt đẫm mồ hôi, chưa kịp khô, bèn ngồi trên bậc cửa tiệm uống nước nghỉ ngơi.
Tiến độ xây dựng homestay của Lang Nguyệt ở đối diện chậm hơn rất nhiều, dù sao thì diện tích cũng không cùng một đẳng cấp, nếu định vị là nhẹ nhàng sang trọng thì việc trang trí không thể đơn giản như Lang Dương Dương được, có rất nhiều chỗ cần phải cải tạo.
Vài người thợ đang tháo dỡ những viên ngói cũ, ném từ trên mái nhà xuống thành từng đống, rơi xuống đất vỡ tan tành, bụi bay mù mịt.
Ánh chiều tà xuyên qua từ phía sau ngôi nhà, có thể nhìn thấy bụi bặm bay lơ lửng trong không khí.
Người Lang Dương Dương đầy bụi bẩn, nhưng lại có một cảm giác an yên đến lạ thường.
Lúc trước khi trang trí tiệm Brookside ở phố cổ, Lang Dương Dương rất lo lắng, lúc đó là do chính cậu tự tìm thợ thi công, bản thân cậu cũng không am hiểu gì về trang trí, nhưng ngày nào cũng phải đến tiệm để giám sát, sợ làm không tốt, sợ phải sửa chữa lại.
“Đi thôi, ở đây nhiều bụi lắm.”, Trang Thạc đứng dậy, đưa tay kéo Lang Dương Dương, “Có muốn đến bãi cỏ xem ngựa con không?”
“Được đấy.”
Hai con ngựa ở bãi cỏ vừa mới sinh ngựa con, ngày ngựa con được sinh ra, Trang Thạc đã ở trong chuồng ngựa canh đến tận nửa đêm mới về nhà.
Lang Dương Dương đưa tay nắm lấy tay Trang Thạc, leo lên xe đạp điện, phóng về phía nông trại.
Cuối cùng Lang Dương Dương cũng hiểu vì sao xe của Trang Thạc lúc nào cũng bám đầy bụi bẩn, hôm nay hai người bụi bặm thế này vừa ngồi lên xe thì không bẩn mới lạ.
Bãi cỏ gần bãi bồi, mỗi lần đi ngang qua khu bãi bồi đó, Lang Dương Dương đều cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên mình đến nông trại, hai người ngồi trên bãi cỏ ven bãi bồi trò chuyện.
Nói chuyện gì thì đã quên từ lâu rồi, chỉ nhớ lúc đó bọn họ đã đến vườn dâu tây hái hai giỏ dâu tây rất chua, về nhà làm bánh dâu tây.
Cả ngựa con và ngựa mẹ đều ở trong chuồng ngựa trong nhà, mấy hôm nay trời mưa nhiều, ở trong nhà sẽ dễ dàng giữ ấm và cho ăn hơn.
Ngựa con đã đứng dậy được rồi, người cũng được mẹ liếm láp sạch sẽ, nhưng lông của ngựa con mới sinh rất mềm mại, nhìn tổng thể có vẻ hơi lộn xộn.
Ngựa mẹ lúc này rất cảnh giác, không dễ dàng để người khác đến gần ngựa con, ngay cả Trang Thạc cũng đề phòng, chỉ có chú Trần làm việc ở bãi cỏ từ lâu mới có thể vào được.
“Lúc mới sinh ra, con màu đen này không chịu bú sữa, sau đó là chú Trần phải vào dắt ngựa con bú sữa đấy.”, Trang Thạc kể.
Lang Dương Dương ghé vào trên lan can, ừ một tiếng, nói: “Mắt của chúng đẹp thật đấy.”
Trang Thạc: “Lông mi rất dài, nhưng ngựa con mới được một tuần tuổi, thị lực vẫn chưa phát triển tốt, không nhìn rõ được vật ở xa, cho nên càng không thể ở ngoài trời.”
“Vậy trước đây chưa có công nhân nuôi nấng, cũng không có chuồng ngựa, vậy ngựa hoang phải làm sao nhỉ?”, Lang Dương Dương hỏi.
“Ừm… chuyện này thì…”, Trang Thạc thực sự chưa từng nghĩ đến.
Trong chuồng ngựa có mùi khó chịu, ở một lúc là phải đi ra ngoài, định bụng sẽ hái một ít rau củ quả tươi, tiện thể mang sang cho dì Hai một ít.
Cũng nhân tiện thăm dò xem dì Hai có thực sự muốn đầu tư hay không.
Trong nông trại có một đợt ngô nếp trồng hơi muộn, bây giờ vẫn còn non, Lang Dương Dương luồn lách trong ruộng ngô bẻ ngô.
“Lần trước đưa cho bọn Du Du, ai cũng đều khen ngon lắm.” Lang Dương Dương báo cáo với Trang Thạc.
Trang Thạc cười: “Tốt, vậy lát nữa hái nhiều một chút, cũng chỉ còn ăn được một hai tuần nữa là già rồi.”
Thỉnh thoảng lá ngô sẽ quẹt vào phần da thịt không được che chắn, Lang Dương Dương gãi gãi cánh tay, chọn một bắp ngô mà râu ngô vẫn còn màu tím nhạt, nhẹ nhàng bẻ xuống, bóc bỏ lớp vỏ bên ngoài, chỉ chừa lại một ít lá non sạch sẽ, ném vào giỏ tre, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Ban đầu còn định đi hái thêm một ít dưa chuột và đậu đũa tươi, nhưng vừa định bước ra khỏi ruộng ngô, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy những đám mây đen nặng trĩu trên bầu trời đã kéo đến.
Lang Dương Dương định quay đầu lại tìm Trang Thạc để nói với anh là sắp mưa rồi, nhưng người còn chưa tìm thấy thì những hạt mưa to như hạt đậu đã trút xuống.
“Trang Thạc!” Lang Dương Dương đứng trong ruộng ngô gọi.
Mưa đến bất ngờ, mưa rất to, ruộng ngô lại rộng, thậm chí Lang Dương Dương còn không biết phải đi về hướng nào mới có thể ra được bờ ruộng.
Nước mưa làm ướt tóc tai và quần áo của Lang Dương Dương, cậu vừa đi về phía trước vừa gọi lớn: “Trang Thạc, anh ở đâu thế!?”
Không có tiếng đáp lại, tiếng mưa quá lớn, có lẽ anh ấy không nghe thấy.
Lang Dương Dương từ bỏ việc gọi Trang Thạc.
Lang Dương Dương nhanh chóng men theo bờ ruộng đi, đất bùn trong ruộng cũng bị nước mưa làm ướt, trở nên lầy lội khó đi.
Nhưng không biết từ lúc nào cậu đã đi vào sâu như vậy, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí còn bắt đầu có sấm sét.
Lang Dương Dương xách giỏ ngô, khó khăn di chuyển trong ruộng ngô, lá ngô cứa vào người, vừa đau vừa ngứa.
Nước mưa làm mờ tầm nhìn, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, khiến Lang Dương Dương giật bắn mình.
Nói không sợ hãi là giả.
“Á…”, Lang Dương Dương cảm giác phần cổ bị thứ gì đó giống như lá ngô cứa vào.
Cũng không có thời gian để ý đến, lúc định bước nhanh hơn để đi tiếp thì chân va phải một hòn đá, loạng choạng bước về phía trước một bước dài, mặt đất trơn trượt không đứng vững, ngã nhào về phía trước.
Lang Dương Dương cố gắng ngồi dậy, kiểm tra mắt cá chân phải bị đá cọ vào của mình, có vết máu.
Nhưng mưa quá to, lại thêm bùn đất lầy lội, không nhìn rõ vết thương.
Trong lúc mơ hồ, Lang Dương Dương bỗng nhớ đến buổi chiều của một ngày nào đó của rất nhiều năm về trước, anh bị va vào góc cửa sắt, đầu đầy máu.
Khuôn mặt mờ nhạt của người đàn ông kia bước đến kiểm tra một chút, thấy chỉ bị trầy da thì cầm lấy túi da quay người rời khỏi nhà.
Sau khi ông nội trở về đã nói gì nhỉ?
Quên mất rồi, chỉ nhớ lúc băng bó vết thương trong phòng khám, ông ấy không nhìn cậu, mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Bao nhiêu năm qua, Lang Dương Dương đã nỗ lực tự dán lên vết thương lòng của mình một miếng băng cá nhân, lúc này bị nước mưa cuốn trôi, trở nên lỏng lẻo.
Khiến lòng người cảm thấy thật bất an.
Không có thời gian để ý đến những cảm xúc đó nữa, Lang Dương Dương vừa định đứng dậy đi tiếp thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Mặc dù đã bị tiếng mưa át đi phần lớn, nhưng vẫn nghe thấy Trang Thạc đang gọi tên anh.
“Dương Dương!”
Lang Dương Dương thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng đáp lại: “Em ở đây!”
Chắc là anh ấy đã ở gần đây rồi, Lang Dương Dương vừa dứt lời, một bóng đen mập mạp quen thuộc đã lao tới.
Lôi Công vừa vẫy đuôi vừa kêu ư ử, ngửi khắp người Lang Dương Dương, xem mùi máu tanh từ đâu.
“Tao không sao, tao không sao.” Lang Dương Dương vừa cười vừa xoa đầu chú chó.
“Dương Dương!” Trang Thạc cũng chạy đến, thật ra anh không nghe thấy tiếng Lang Dương Dương, mà là đi theo Lôi Công đến đây.
Nhìn thấy Lang Dương Dương bị thương ở chân, ngồi bệt dưới đất, lo lắng chạy đến: “Xảy ra chuyện gì vậy!?”
Trên người anh dính đầy bùn đất, xem ra cũng bị ngã trong ruộng rồi.
Lang Dương Dương: “Không sao, chỉ bị xước một chút thôi.”
“Anh… xin lỗi xin lỗi…” Trang Thạc lo lắng đến mức nói không nên lời, đôi mắt đỏ hoe, ngồi xổm xuống, “Để anh cõng em ra ngoài.”
Lang Dương Dương chống tay vào người Lôi Công đứng dậy, nằm úp trên lưng Trang Thạc.
Cách lớp quần áo ướt sũng, cảm nhận được hơi ấm của đối phương, mặc dù mưa ngày càng lớn, sấm sét không ngớt, nhưng Lang Dương Dương không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Lôi Công đi trước dẫn đường, rất nhanh đã đi ra khỏi ruộng ngô, lúc leo lên bờ ruộng thì cả người Lang Dương Dương cũng thả lỏng.
“Em xuống tự đi được rồi.”, Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc lắc đầu, rảo bước về phía khu nhà ở.
Trong khu nhà ở chỉ có Tiểu Giả ở đó, nhìn thấy hai người họ và cả chú chó đều chật vật như vậy, vội vàng đi tìm khăn mặt cho họ.
Trang Thạc đặt Lang Dương Dương xuống ghế, còn mình thì ngồi xổm xuống xem xét mắt cá chân của Lang Dương Dương, may mà chỉ bị thương ngoài da.
“May quá… anh thực sự…” Trang Thạc thở phào.
Lang Dương Dương biết anh ấy chắc chắn là sợ hãi lắm, mưa to như vậy, đến cả bờ ruộng cũng có thể bị xói mòn.
Lang Dương Dương đưa tay nâng mặt Trang Thạc lên.
Hốc mắt Trang Thạc đỏ hoe, mái tóc ướt nhẹp dính vào mặt, trên mặt còn dính rất nhiều bùn đất.
Cậu nghĩ, chắc bản thân anh cũng không khá hơn là bao.
Hai con người chật vật nhìn nhau, nhìn nhìn một hồi bỗng nhiên bật cười.
Chuyện này là thế nào đây.
“Còn cười được nữa, dọa chết anh rồi.” Trang Thạc nói, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào.
Lang Dương Dương cười, cho dù trên mặt toàn là bùn đất, tóc tai dính bết vào mặt, nhưng vẫn rất đẹp trai, dáng vẻ chật vật này ngược lại còn thêm một phần khí chất yếu đuối đáng thương, khiến người ta phải đau lòng.
Nhưng bản thân Lang Dương Dương lại không hề cảm thấy đáng thương chút nào.
Ngược lại còn vô cùng vui vẻ.
Cậu biết Trang Thạc thật lòng yêu thương và lo lắng cho mình, biết anh đặt mình ở trong tim, cho dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng khiến người đàn ông cứng rắn này phải rơm rớm nước mắt.
Hóa ra được yêu thương thật sự khiến con người ta trở nên bao dung như vậy.
Cậu bé bị đá vào cửa sắt, đầu bê bết máu của mười mấy năm trước, vào khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đã xé bỏ miếng băng cá nhân.
Giống như trong tưởng tượng, vết thương đã lành lặn hoàn toàn.
Tiểu Giả lấy mấy chiếc khăn mặt đến: “Lau người nhanh đi, hay là tắm nước nóng luôn đi, bình nước nóng đang bật sẵn đấy, để em nấu cho hai người một ít trà gừng, tắm xong thì uống.”
Lang Dương Dương cười, nói: “Cảm ơn cậu.”
“Ấy, không cần khách sáo.” Tiểu Giả gãi đầu, đưa cho Lang Dương Dương một chiếc khăn.
Bị dầm mưa ướt như chuột lột rồi mà còn cười híp mắt, không phải là bị sét đánh trúng rồi đấy chứ.
Lang Dương Dương lau mặt.
Nhìn Trang Thạc đứng dậy, nhanh chóng cởi phăng chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người, ném lên ghế bên cạnh.
“Đi thôi, đi tắm nước nóng nào.”
Lang Dương Dương cũng cảm thấy người mình nhớp nháp khó chịu, định cởi chiếc áo phông trên người ra.
Vừa mới vén vạt áo lên, Tiểu Giả đã ồ lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Lang Dương Dương: “Sao thế?”
Trang Thạc cười, không nói gì, trực tiếp cúi người bế Lang Dương Dương lên theo kiểu công chúa.
“Cười cái gì thế?”, Lang Dương Dương thực sự không hiểu, “Tiểu Giả làm sao vậy?”
Trang Thạc: “Cậu ấy ngại.”
“Có gì mà phải ngại? Em cũng là đàn ông mà!”
“Em không hiểu được đâu.”
“Anh hiểu à?”
Trang Thạc đặt Lang Dương Dương xuống, đóng cửa phòng tắm lại, khóe miệng mang theo nụ cười, đưa tay cởi chiếc áo ướt sũng trên người Lang Dương Dương ra: “Tất nhiên là anh hiểu.”
“Cái gì…” Lang Dương Dương vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng tay Trang Thạc đã lập tức giữ lấy eo cậu, một tay cởi bỏ chiếc áo ướt sũng trên người cậu, ném sang bên cạnh bồn rửa mặt.
Trang Thạc nhẹ nhàng xoay người Lang Dương Dương về phía bồn rửa mặt, trên tường có một tấm gương.
Anh vòng tay từ phía sau ôm lấy cậu vào lòng, nhìn hình ảnh hai người trong gương, hai tay siết chặt eo Lang Dương Dương.
“Anh rất hiểu.”
Hết chương 52.