Chương 52: Thân Sơ (02)

 

Chương 52: Thân Sơ (02)

 

Hơn chín giờ sáng, những vị khách dậy sớm lần lượt rời khỏi sơn trang Phong Ý. Vạn Tân Lai Hạ đã chuẩn bị xe đưa khách xuống núi, tất cả đều đỗ ở bãi đất trống bên ngoài tòa nhà tổ chức bữa tiệc.

 

Sau khi chào tạm biệt nhau, một vài người đã đề nghị nhân lúc ánh sáng buổi sáng đẹp, cùng nhau đến chỗ núi vỏ tôm chụp ảnh kỷ niệm. Ban đầu, khi vài nhóm người chụp hình thì không ai phát hiện điều gì bất thường. Nhưng đến khi nhóm thứ năm chụp, những người đã chụp trước đó tụ tập lại xem ảnh, một người mắt tinh chợt kêu lên: “Mọi người xem cái này là cái gì vậy?!”

 

“Có gì mà ầm ĩ, trên núi Vỏ tôm thì có cái gì chứ, chẳng phải là…”

 

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều nhìn thấy một bàn tay đẫm máu trên bức ảnh phóng to! Máu đã khô không còn tươi nữa, nó nằm lẫn vào giữa những vỏ tôm đỏ tươi trông càng ảm đạm. Nó vặn vẹo dữ tợn, như thể đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, chỉ một chút nữa là có thể trườn lên khỏi địa ngục.

 

“Có! Có người! Dưới đống vỏ tôm có người!”

 

Sau tiếng hét đó, hàng chục cặp mắt đổ dồn về đỉnh núi vỏ tôm, nữ streamer đang chụp ảnh sợ hãi hét lên rồi ngã xuống đất, những người phản ứng kịp thời liền lấy điện thoại ra quay phim.

 

“Bảo vệ! Mau gọi bảo vệ! Có người bị chôn dưới đống vỏ tôm rồi!”

 

Sơn trang Phong Ý đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo loạn, những vị khách nghe thấy tiếng kêu, nhân viên của Vạn Tân Lai Hạ, nhân viên phục vụ của sơn trang đều chạy đến. Nhưng một bữa tiệc lớn như vậy lại không thuê đội ngũ an ninh chuyên nghiệp. Mặc dù Sơn trang Phong Ý nghe có vẻ hoành tráng, nhưng ban đầu chỉ là một khu du lịch nông trại, một nhà đầu tư bất động sản đã mua lại nơi này và thống nhất quản lý kinh doanh, nhưng mỗi khu nhà vẫn do chính người dân trong làng tự quản lý. Lần này, Vạn Tân Lai Hạ bao trọn cả sơn trang, chỉ là ngăn không cho khu nghỉ dưỡng tiếp đón khách khác thôi chứ không hề nâng cao chất lượng an ninh ở đây.

 

Mọi người hoảng loạn, người quay phim thì quay phim, người gọi điện thì gọi điện, đợi mãi mà không thấy ai có tiếng nói xuất hiện, cũng chẳng có ai chịu đào người bị chôn vùi dưới núi vỏ tôm kia ra.

 

“Cái, cái này, không nhúc nhích gì cả, chẳng lẽ là đã chết rồi sao?”

 

“Bàn tay đó trông lạ quá, có khi nào là đạo cụ không?”

 

“Cũng có thể chứ nhỉ, chẳng phải Vạn Tân Lai Hạ thích làm game kinh dị sao? Có khi nào là cố tình không? Để chúng ta không biết gì mà giúp bọn họ tạo độ hot?”

 

“Hả? Vậy thì quá đáng rồi đấy? Tôi ghét nhất cái kiểu không báo trước mà làm trò bất ngờ như vậy!”

 

Đội ngũ lên kế hoạch của Vạn Tân Lai Hạ cũng hoang mang chẳng hiểu ra sao, không ai đề xuất việc cắm đạo cụ trên núi vỏ tôm này cả!

 

Jaco và những streamer chuyên về các vấn đề xã hội nóng hổi khác là những người bình tĩnh lại đầu tiên, quay đủ video xong, bọn họ bắt đầu tiếp cận núi vỏ tôm. Nếu đây là một trò đùa thì bọn họ sẽ viết bài dìm Vạn Tân Lai Hạ, còn nếu đó là tay người thật thì bọn họ đã có được tin nóng hổi nhất rồi! Còn nhanh hơn cả các trang báo chính thống và cảnh sát!

 

Một streamer tìm một cây sào trúc, khua khoắng trên núi vỏ tôm. Vỏ tôm tuy chất đống cao ngất, nhưng bên trong lại lỏng lẻo, chọc vài cái thì chỗ dưới bàn tay máu đã trống rỗng. Bàn tay máu lung lay rồi lại cắm ngược xuống. Đám đông lại một phen la hét.

 

Bàn tay máu rơi xuống đất, mặt cắt đẫm máu có thể nhìn thấy cả mạch máu và xương.

 

Lúc này, đến người ngây thơ nhất cũng không còn nghĩ đây là đạo cụ nữa. Đây chính là tay người!

 

“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Có người bị giết rồi!”

 

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, người của Vạn Tân Lai Hạ ai nấy đều hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của Chủ nhiệm văn phòng Tổng giám đốc là tìm Khang Vạn Tân, nhưng điện thoại của Khang Vạn Tân lại tắt máy, tìm trong phòng cũng không thấy người đâu.

 

Vị trí của sơn trang Phong Ý khá hẻo lánh, đồn công an ở thị trấn dưới núi, trước khi cảnh sát đến thì một số streamer tự lái xe đến đã muốn đi, nhưng bị một số người khác ngăn lại. Những UP chủ làm nội dung giải đố, trinh thám thì càng thêm phấn khích, tuyên bố đây chính là “Vụ án giết người ở biệt thự trên núi tuyết” ngoài đời thực, ai cũng có khả năng là nghi phạm, không ai được phép đi!

 

Sau khi đồn công an đến phong tỏa hiện trường, pháp y vừa nhìn thấy bàn tay đã không còn phản ứng sống, liền phán đoán là phân xác, lập tức thông báo cho phân cục.

 

Trần Tinh dẫn đội đến, kiểm tra số người người ở đây, một số thành viên thì lấy lời khai những người có mặt, một số khác thì tìm kiếm trên núi để tìm những phần thi thể có thể còn sót lại.

 

Vì video đã lan truyền chóng mặt trên mạng, Trần Tinh buộc phải xin hỗ trợ từ cục cảnh sát, nhưng công tác điều tra đã gặp khó khăn ngay từ khâu kiểm tra số lượng người.

 

Những streamer có mặt, có đến ba mươi tư người không nằm trong danh sách khách mời. Bọn họ thừa nhận là không được mời, nhưng biết được bữa tiệc tôm hùm đất của Vạn Tân Lai Hạ từ những UP chủ quen biết, nên đã đến với đủ loại lý do như ăn ké, làm quen, kết bạn….

 

Điều càng vô lý hơn là, bên tổ chức biết có những streamer không được mời đến, nhưng vẫn không hề đuổi bọn họ đi, cũng không hạn chế hành động của bọn họ.

 

Người phụ trách bộ phận kế hoạch căng thẳng nói: “Bọn họ đều là những người có lượng fan đông đảo, chỉ cần đăng một video chửi chúng tôi thôi thì chúng tôi lại phải tìm thủy quân để tẩy trắng. Đến rồi thì cứ tiếp đón thôi, công ty đâu có thiếu chút tiền đó.”

 

Vạn Tân Lai Hạ thì không thiếu chút tiền đó thật, nhưng khi xảy ra vụ án thì đám đông hỗn loạn đã gây khó khăn rất lớn cho công tác điều tra. Thêm vào đó, trên núi lại không có bảo vệ, thiếu camera giám sát, cảnh sát đến cả việc hung thủ có còn ở trong sơn trang hay không cũng không biết.

 

Trần Tinh muốn gặp ông chủ của Vạn Tân Lai Hạ, Chủ nhiệm văn phòng Tổng giám đốc lo lắng đến mức mồ hôi nhễ nhại: “Cảnh sát Trần, không giấu gì cô, tôi cũng đang tìm anh ấy! Tối qua chúng tôi cùng về chỗ ở, Khang tổng ở một mình ở nhà số 9, còn chúng tôi thì ở nhà số 10. Sau khi xảy ra chuyện tôi đã đến nhà số 9 mấy lần rồi, nhưng anh ấy không có ở đó!”

 

Trên núi vỏ tôm xuất hiện một bàn tay bị chặt đứt, còn ông chủ của bên tổ chức sự kiện thì mất tích một cách khó hiểu, xe của anh ta lại đậu ở một nơi khác, Trần Tinh lập tức nói: “Dẫn tôi đến nhà số 9!”

 

Sơn trang Phong Ý có hơn bốn mươi khu nhà nghỉ nông thôn lớn nhỏ, nhà số 9 tuy không lớn nhưng rất mới, phong cách châu Âu khiến nó trở nên khác biệt giữa những ngôi nhà cổ kính. Chủ nhiệm văn phòng Tổng giám đốc nói, Khang tổng là người từ vùng quê nhỏ đi lên, từ nhỏ đã quen sống ở nhà nông nên rất thích kiểu nhà nhỏ phương Tây này.

 

Nhà số 9 chỉ có camera ở cửa ra vào, Trần Tinh xem lại thì thấy tối hôm qua lúc 11 giờ 30, Khang Vạn Tân đi vào nhà cùng với bốn nhân viên, một lát sau bốn nhân viên rời đi. Đến 3 giờ 9 phút sáng, Khang Vạn Tân mặc áo polo và quần tây rời đi, sau đó không thấy quay lại nữa. Còn từ đêm qua đến giờ, chỉ có mấy nhân viên của Vạn Tân Lai Hạ ra vào nhà số 9 sau khi phát hiện ra bàn tay máu.

 

Chủ nhiệm văn phòng Tổng giám đốc sợ hãi mặt mày tái mét, ngã phịch xuống đất: “Không lẽ là Khang tổng sao?”

 

Nhân viên giám định dấu vết của phân cục đã lấy được mẫu sinh học của Khang Vạn Tân trong nhà vệ sinh của nhà số 9, mang về cùng với bàn tay máu để so sánh. Không lâu sau thì có kết quả, DNA của bàn tay máu trùng khớp với DNA của Khang Vạn Tân, rất có khả năng anh ta đã bị sát hại.

 

………..

 

Lăng Liệp cầm sạn xào đồ ăn chạy ra phòng khách, Quý Trầm Giao đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.

 

“Anh không ăn sao?”

 

Nghe Lăng Liệp hỏi vậy, Quý Trầm Giao bỗng cảm thấy có chút áy náy. Bây giờ tuy là mùa tôm hùm đất, nhưng không phải lúc nào cũng có thể mua được tôm hùm đất ngon. Buổi sáng mấy cô chú dậy sớm đã chọn hết những con to nhất, thịt tươi nhất rồi, ai dậy muộn thì chỉ mua được tôm hùm đất xấu thôi. Sáu giờ sáng Lăng Liệp đã ra ngoài, lựa về năm cân tôm hùm đất ngon nhất, còn vất vả rửa cả buổi sáng nữa. Anh không ăn mà đi luôn thì có lỗi với Lăng Liệp quá.

 

Anh cực kỳ hiếm khi do dự trước khi đi làm nhiệm vụ, nghĩ hay là cứ đợi Lăng Liệp nấu xong, ăn hai ba con rồi đi cũng được, dù sao thì Trần Tinh cũng đang ở hiện trường rồi, anh đến muộn vài phút chắc cũng không sao.

 

Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, anh đã nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Lăng Liệp, hắn như muốn nói: “Mau cút đi, cuối cùng thì ông đây cũng được ăn một mình rồi”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Nhưng ngoài miệng Lăng Liệp vẫn phải giả vờ một chút: “Tiếc thật, vất vả lắm mới làm được đấy. Nhưng anh là cảnh sát mà, có vụ án là phải đến tiền tuyến ngay. Không sao, tôi ăn giúp anh.”

 

Quý Trầm Giao tức đến nghẹn họng, không nói nên lời.

 

Lăng Liệp cười hì hì lui về cửa bếp, vung sạn: “Tạm biệt đội trưởng Quý!”

 

Quý Trầm Giao nhịn rồi lại nhịn, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm một bài báo có tiêu đề “Thanh niên nhập viện cấp cứu vì ăn quá nhiều tôm hùm đất” rồi gửi cho Lăng Liệp: “Tự xem đi, vào đó rồi thì chẳng ai lo cho anh đâu.”

 

…………

 

Sơn trang Phong Ý hiện tại không tính cảnh sát thì có đến bốn trăm người, tất cả đều không được phép rời đi, hiện trường có lúc mất kiểm soát. Người của phân cục đều bận rộn tìm kiếm thi thể, những cảnh sát hình sự khác thì không giỏi trấn an những streamer đang nhao nhao đòi rời đi. Mãi đến khi thành phố phái thêm lực lượng cảnh sát đến hỗ trợ thì tình hình mới khá hơn.

 

“Tôi đã xem qua phần chi bị chặt đứt rồi.” An Tuần chạy đến chỗ Quý Trầm Giao: “Chắc chắn là phân xác sau khi chết, dựa vào mặt cắt thì công cụ gây án có lẽ là rìu nhỏ. Vừa nghe đồng nghiệp phân cục nói là đã xét nghiệm thấy một lượng tảo nhỏ, trong núi này có mấy hồ nuôi tôm hùm đất, công tác tìm kiếm đã bắt đầu rồi.”

 

Quý Trầm Giao đến một trong những hồ nuôi tôm hùm đất, máy bơm đang kêu ầm ĩ, ba chú chó nghiệp vụ đang lảng vảng không chịu rời khỏi bờ hồ.

 

Đất bên bờ hồ mềm nhũn, trong đám cỏ dại có một ít vết máu, từng đàn tôm hùm đất bò lổm ngổm trên bờ sau khi nước rút, chúng giãy giụa bò chồng lên người nhau, phát ra những tiếng động khó chịu.

 

Hồ nuôi quá lớn, không thể rút hết nước trong một sớm một chiều. Quý Trầm Giao xem xét xung quanh vết máu, phát hiện có những dấu chân chồng lên nhau lộn xộn.

 

Lẽ ra đất bùn rất dễ lưu lại dấu chân, nhưng chỉ cần giẫm thêm một bước lên thì dấu chân ban đầu sẽ bị phá hỏng. Ngoài dấu chân của cảnh sát hình sự ra, hình như trong bùn đất còn có ba loại dấu chân khác nhau, chúng chồng chéo lên nhau, khó mà khôi phục lại được.

 

Quý Trầm Giao đi lùi theo dấu chân, đến chỗ có cỏ thì chỉ có thể phân biệt được hai loại dấu chân. Điều kỳ lạ là, dấu chân A như cố tình giẫm lên dấu chân B.

 

Trong đám cỏ, dấu chân không thể nhận ra. Ra khỏi đám cỏ, trên phiến đá xanh có thể mơ hồ nhìn thấy dấu chân dính bùn.

 

Tịch Vãn chạy đến, đang lấy mẫu trên phiến đá xanh. “Kỳ lạ thật, sao lại chồng lên nhau thế này?”

 

Quý Trầm Giao đứng bên cạnh cô, “Tình huống nào thì mới có thể chồng lên nhau như vậy?”

 

Tịch Vãn cau mày, “Ví dụ như trẻ con chạy theo dấu chân của người lớn, cố tình giẫm lên dấu chân của người lớn. Nhưng đây lại không phải là dấu chân trẻ con, môi trường ở đây cũng không bắt buộc phải có người dò đường, người phía sau cứ thế đi theo.”

 

“Có thể in ra dấu chân hoàn chỉnh không?”

 

“Một nhóm thì có thể, nhóm còn lại thì đã bị phá hỏng rồi.”

 

Lúc này, nước trong hồ nuôi đã bị rút cạn, tôm hùm đất cố sức bò lên bờ, dưới đáy hồ có một chỗ hơi nhô lên, một đàn tôm hùm đất đang phủ kín chỗ đó.

 

Một mảnh vải lộ ra, là người!

 

Đây là lần đầu tiên phân cục vớt xác từ trong hồ nuôi tôm hùm đất, chỉ riêng việc di chuyển tôm hùm đất ra ngoài thôi đã mất vài tiếng. Quản lý sơn trang, những người kinh doanh tự do ở các nhà nghỉ nông thôn thì đau lòng khôn xiết, tranh nhau xông vào thu dọn tôm hùm đất. Nhưng Quý Trầm Giao lo bọn họ phá hỏng hiện trường nên đã kéo rào chắn, mấy người kinh doanh buôn bán nóng nảy quay phim chụp ảnh anh lia lịa, dọa sẽ đăng lên mạng chửi anh bạo lực thi hành pháp luật.

 

Nhưng việc cần mạnh tay thì cứ phải mạnh tay, đó vốn là phong cách của anh.

 

Đợi đến khi di chuyển hết tôm hùm đất ra, An Tuần, Tịch Vãn, cùng với pháp y giám định dấu vết của phân cục xuống đáy hồ để khám nghiệm sơ bộ.

 

Tay phải của nạn nhân bị chặt đứt, trên đầu có vết đánh, trên ngực có vết va đập, chân và tay bị trói, miệng và mũi có nhiều bọt nấm, triệu chứng chết đuối rất rõ ràng. Kết hợp với vết máu ở bờ hồ thì anh ta đã bị ném xuống hồ cho chết đuối khi đang bị hạn chế di chuyển, nhưng hung thủ không lập tức để anh ta chìm xuống, mà chặt tay phải của anh ta, sau đó mới để thi thể chìm xuống.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Thi thể cần phải mang về để giải phẫu, xác nhận nguyên nhân cái chết, làm xét nghiệm độc tố. Hiện tại thì điều duy nhất xác định được là thân phận của người chết – Khang Vạn Tân, người sáng lập Công ty TNHH khoa học kỹ thuật Vạn Tân Lai Hạ.

 

Vạn Tân Lai Hạ là một công ty mới nổi trong ngành, sức ảnh hưởng trong giới game ngày càng tăng, người sáng lập lại bị giết ngay trong bữa tiệc trải nghiệm game mới của công ty, tin tức vừa lan ra đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cư dân mạng.

 

Quý Trầm Giao quay người lại bờ hồ, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Jaco.

 

Jaco cũng nhìn thấy anh, khác với những Up chủ đang kinh hoàng sợ hãi, Jaco trông rất bình tĩnh, dường như đối với anh ta, đây là một cơ hội hiếm có để câu view.

 

“Cảnh sát Quý—” Jaco nhiệt tình chào hỏi.

 

Quý Trầm Giao bỗng nghĩ đến một chuyện khác, vụ “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” lần trước, hầu hết những streamer làm về các vấn đề xã hội nóng hổi ở thành phố Hạ Dung đều theo dõi, nhưng Jaco lại im hơi lặng tiếng, hoàn toàn biến mất. Còn lần này, Jaco lại ngửi thấy mùi mà đến.

 

“Cảnh sát Quý, vụ án này lại do đội trọng án của các anh phụ trách sao?” Jaco làm như đã quen biết với Quý Trầm Giao từ lâu, “Tôi nghe mọi người nói người chết là Khang Vạn Tân? Thật sao?”

 

Quý Trầm Giao đánh giá anh ta hai lượt, “Anh cũng đưa tin về game à?”

 

“Uầy, không phải đâu. Tôi chẳng biết gì về game cả.”

 

“Vậy sao anh….”

 

“Chẳng phải tôi nhận được lời mời của Vạn Tân Lai Hạ sao?” Jaco vội vàng giơ thiệp mời điện tử trong điện thoại, “Tất cả các trang tin có chút ảnh hưởng ở thành phố Hạ Dung đều được mời cả.”

 

Quý Trầm Giao gật đầu, lúc đang định đi thì Jaco đã chạy lên trước mặt anh, giơ tay ngăn lại. Quý Trầm Giao không vui, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.

 

“Đừng vội thế chứ cảnh sát Quý, tôi còn muốn hỏi thăm anh một chút…”

 

“Những gì liên quan đến vụ án thì không thể tiết lộ.”

 

Jaco cười gian xảo, “Vậy anh hỏi thăm tôi thì sao?”

 

Quý Trầm Giao dừng bước, cúi đầu đánh giá gã streamer tinh ranh này.

 

“Bữa tiệc này bắt đầu từ hai giờ chiều hôm qua, tôi đã đến đây từ hơn một giờ rồi. Khi những vị khách đó đến, tôi đã đứng ở chỗ đăng ký rồi. Sau đó mọi người cùng ăn tôm hùm đất, chơi trò chơi, tôi cũng không hưởng lạc như bọn họ, mà tuân thủ đạo đức của một người làm truyền thông chuyên nghiệp, đi khắp nơi để thu thập tin tức. Anh không muốn mở ra góc nhìn toàn cảnh về bữa tiệc từ chỗ tôi sao?”

 

Lúc này, Trần Tinh đang tổ chức cho các thành viên lấy lời khai của khách mời và nhân viên, nhưng hiện trường đang rất hỗn loạn, mọi người vừa kinh ngạc vừa tức giận trước sự việc bất ngờ này, rất nhiều người chỉ nhấn mạnh là mình ngủ ngon giấc trong phòng. Dù là cố ý hay là thực sự không có gì để nói, thì tóm lại là bọn họ không mấy hợp tác. Điều tra nửa ngày trời mà gần như chẳng thu hoạch được gì.

 

Quý Trầm Giao đoán rằng mục đích Jaco tìm mình là để moi thông tin vụ án, đương nhiên anh không thể nói hết chi tiết cho Jaco, nhưng để Jaco kể hết những gì mình thấy thì lại có thể.

 

“Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”

 

Tòa nhà số 12, nơi đặt văn phòng ban quản lý của Sơn trang Phong Ý, tạm thời trở thành nơi làm việc của cảnh sát. Những khách mời bị đưa đi lấy lời khai thì ồn ào xôn xao, đòi tố cáo cảnh sát giam người trái pháp luật. Những cảnh sát trẻ thì không xử lý được, bọn họ phải đổ mồ hôi hột giải thích đây không phải là giam giữ người trái pháp luật, tất cả đều đã được ghi hình, quy trình tuyệt đối không có vấn đề gì.

 

Quý Trầm Giao dẫn Jaco vào một cánh cửa, cửa của sơn trang không cách âm, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.

 

“Đây là video tôi quay hôm qua, tranh thủ làm mấy cái clip, vốn định hôm nay đăng lên, nhưng xem ra là không đăng được rồi.” Jaco đưa điện thoại cho Quý Trầm Giao, rất thẳng thắn, “Lần này Vạn Tân Lai Hạ quảng bá cho game mới rầm rộ lắm, Khang Vạn Tân phát triển rất mạnh, chắc là đắc tội không ít người, người ghen tị với anh ta cũng không ít.”

 

Quý Trầm Giao mở video, vừa nhìn thấy cả màn hình tôm hùm đất thì không khỏi nghĩ đến nồi tôm hùm đất ở nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh Lăng Liệp ôm cái chậu ngồi trên sofa, miệng và tay đều dính đầy dầu, còn làm dầu dính cả lên thảm và sofa nữa.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

Jaco: “Cảnh sát Quý?”

 

Quý Trầm Giao hoàn hồn, “Anh từng tiếp xúc với Khang Vạn Tân chưa?”

 

“Tôi biết anh ta, nhưng anh ta không biết tôi. Không, nói thế có lẽ không chính xác, chắc chắn anh ta biết tài khoản livestream và tầm ảnh hưởng của tôi nên mới mời tôi đến. Nhưng về bản thân tôi thì chắc chắn là anh ta không biết.”

 

“Anh đi cùng với ai đến đây?”

 

“Hai đồng nghiệp trong team của tôi. Nói thật thì mục đích đến đây của chúng tôi không phải là ăn uống, cũng không phải là kết bạn. Muốn lấy bữa tiệc tôm hùm đất làm cái cớ để làm một clip châm biếm những công ty game hiện nay không lo phát triển game, toàn đi sao chép người khác, cuối cùng thì bỏ tiền ra mua đánh giá tốt.”

 

Quý Trầm Giao tiếp tục xem video, chú ý đến người đứng cạnh Khang Vạn Tân trong bữa tiệc, “Vị này là?”

 

“Diêu Giác, một người mẫu, vốn rất có tiềm năng phát triển, nhưng mà….”

 

Quý Trầm Giao ngẩng đầu, “Hửm?”

 

“Đây chỉ là tin đồn thôi nhé, có tin đồn nói anh ta ký hợp đồng với Vạn Tân Lai Hạ là do bị Khang Vạn Tân bao nuôi, từ đó sự nghiệp tuột dốc không phanh.”

 

Quý Trầm Giao ấn tạm dừng, tua lại, Diêu Giác trên sân khấu giống như một con robot, vẻ ngoài thì ưu tú, nhưng lại không có cảm xúc, khi tương tác với Khang Vạn Tân cũng có vẻ hơi kháng cự.

 

Jaco phát huy tinh thần bát quái của một người làm truyền thông, tiếp tục nói: “Khang Vạn Tân có một điểm rất đáng ghét, thực ra anh ta không phải là người trong ngành game, trước kia anh ta làm xuất khẩu thương mại, kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua lại vài studio game đang làm ăn thua lỗ, nhờ vào việc quảng cáo, tiếp thị, đưa sản phẩm xuống thị trường cấp dưới mà anh ta lại tự biến mình thành ‘thế lực mới’ trong ngành.”

 

Quý Trầm Giao tìm đến video muộn nhất, thời gian hiển thị là 11:30 tối ngày 5 tháng 6, lúc đó trong đại sảnh vẫn còn khá đông người, tôm hùm đất cũng vẫn được mang lên liên tục.

 

“Anh rời khỏi hội trường lúc mấy giờ?”

 

“Quay xong cái cuối cùng là tôi về rồi.” Jaco cười ha hả, “Không lẽ cảnh sát Quý anh đang nghi ngờ tôi à? Tôi ở nhà số 16, khu nhà đó ngoài tôi và đồng nghiệp của tôi ra thì còn có ba bốn người nữa. Tôi cày đêm viết bài, làm video cả đêm, anh nhìn quầng thâm trên mắt của tôi này.”

 

Quý Trầm Giao nói: “Gửi một bản video này cho tôi.”

 

“Không vấn đề gì, hỗ trợ điều tra là nghĩa vụ của công dân chúng tôi mà.”

 

Quý Trầm Giao đang định đứng lên thì bỗng hỏi: “Anh là công dân nước tôi à?”

 

Nhìn Jaco là biết ngay con lai, nhưng tiếng phổ thông lại rất lưu loát. Anh ta cười: “Tôi là người nước ngoài, đến từ nước Y, nhưng tôi sống ở thành phố Hạ Dung nhiều năm rồi, nơi đây chính là nhà của tôi.”

 

………

 

An Tuần đã hoàn thành việc giải phẫu, trong đường hô hấp của người chết có rất nhiều dịch chết đuối và bùn cát, phổi bị sưng to. Thí nghiệm tảo silic cũng đã được thực hiện, hàm lượng tảo silic trong gan và thận tăng đột biến. Đúng là chết đuối, dựa vào so sánh bùn đất bên trong thi thể và bùn đất ở hồ nuôi tôm hùm đất thì có thể xác nhận là anh ta đã chết đuối ở cái hồ nơi phát hiện ra thi thể, thời gian chết là từ bốn đến năm giờ sáng.

 

Nhưng còn một điểm quan trọng nữa, dạ dày và ruột của nạn nhân có rất nhiều dịch chết đuối tràn vào, một phần dịch chết đuối tràn vào tim. Hai xương sườn của nạn nhân bị gãy, ngực và bụng trên có mười mấy vết thương do va đập với đường kính hai cm. Kết hợp với tình trạng say xỉn của người chết, rất có thể lúc đó anh ta đã vùng vẫy nhiều lần trong hồ, nhiều lần bơi về phía bờ nhưng lại bị hung thủ dùng gậy đánh trở lại hồ.

 

Trong quá trình bị hành hạ liên tục này, nạn nhân liên tục bị sặc nước, kiệt sức, cuối cùng là chết đuối. Sau đó hung thủ đã chặt đứt tay phải của nạn nhân, đẩy thi thể xuống hồ, mặc kệ anh ta chìm xuống.

 

Đây là một kiểu chết rất đau đớn, hung thủ cũng rất kiên nhẫn. Chẳng lẽ hắn ta không lo lắng việc có người đột ngột đi qua sao?

 

Dựa theo dấu chân thì có lẽ hung thủ có hai người, một người khống chế Khang Vạn Tân, một người thì canh chừng?

 

Khang Vạn Tân rời khỏi nhà số 9 một mình lúc hơn ba giờ sáng, tại sao anh ta lại ra ngoài? Nhận được tin nhắn nào đó, đi đến địa điểm hẹn hung thủ?

 

Cách gây án và phản ứng của Khang Vạn Tân đều cho thấy hung thủ và Khang Vạn Tân quen biết nhau, lấy việc hành hạ làm niềm vui, có phải là trả thù không?

 

Tịch Vãn vẫn đang làm mô hình cho những dấu chân đã thu thập được, dựa theo hoa văn đế giày thì đó là một đôi giày thể thao nam của một thương hiệu nào đó, cỡ 40. Quý Trầm Giao cảm thấy điểm này rất kỳ lạ, hung thủ chọn giết Khang Vạn Tân trong bữa tiệc tôm hùm đất, có thể vì những lý do này – trong bữa tiệc có rất nhiều người, rất thích hợp để ẩn nấp; Sơn trang Phong Ý rất lớn, nhưng quản lý lại lộn xộn, camera hoạt động được không có mấy cái; bình thường hắn ta khó tiếp cận được với Khang Vạn Tân.

 

Nếu là như vậy thì tại sao hắn ta vẫn để lại dấu chân rõ ràng như thế ở hiện trường?

 

Trừ khi hắn ta đã rời khỏi sơn trang trong đêm, và chắc chắn là không ai nhớ hắn ta đã từng đến sơn trang này.

 

Hiện tại manh mối còn quá hỗn tạp, cần phải điều tra kỹ hơn. Quý Trầm Giao bàn bạc với Trần Tinh, phân cục tập trung sức lực để rà soát các mối quan hệ của Khang Vạn Tân, đội trọng án thì ở lại hiện trường tiếp tục lấy lời khai.

 

………….

 

Lăng Liệp bật lửa lớn để rim tôm hùm đất, xúc ra một đĩa. Đĩa không lớn lắm, chỉ đựng được khoảng hơn mười con.

 

Tôm hùm đất vừa mới ra khỏi nồi còn quá nóng, hắn không vội ăn, lên mạng xem tin tức trước.

 

Lúc này tin tức hot nhất ở địa phương không gì khác ngoài việc phát hiện một bàn tay bị chặt đứt trong bữa tiệc tôm hùm đất ở sơn trang Phong Ý, mà ông chủ của bên tổ chức là Khang Vạn Tân thì mất tích, bàn tay đó rất có thể là tay của anh ta.

 

Lăng Liệp: “…”

 

Tôm hùm đất trong đĩa bỗng nhiên không còn thơm ngon nữa.

 

Thôi thì vẫn là mang đến cho đội trưởng Quý ăn vậy!

 

Hết chương 52.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đội trưởng Quý: Tôi không có chọc giận ai cả!

 

Chương 52: Thân Sơ (02)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên