Chương 52: Thất Nhạc (12)
“Thu hồi lại?” Trần Tranh hơi khó hiểu, nhưng lại nhanh chóng nói: “À, chỉ là vô tình chạm vào thôi.”
Minh Hàn lộ vẻ thất vọng: “Chạm vào mà phát ra được cả tin nhắn thoại à?”
Trần Tranh thản nhiên đáp: “Hay là cậu thử xem có được không?”
Minh Hàn thật sự định thử. Trần Tranh lại nói: “Không thì cậu nghĩ tôi gửi cho cậu cái gì?”
Minh Hàn cất điện thoại, cười nói: “Anh không nói, em cũng không nói.”
Trần Tranh á khẩu, bèn chuyển chủ đề, nhìn lên lầu: “Vừa nãy trên đó xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy Lữ Âu vội vội vàng vàng chạy xuống, không cần đuổi theo à?”
“Cậu ta đã quyết tâm không nói gì rồi, đuổi theo cũng vô ích.” Minh Hàn kể lại sự việc: “Theo cậu ta còn không bằng đi tìm cô bé tên Tiếu Lĩnh kia.”
“Xem ra thứ Lữ Âu quan tâm là con búp bê, cậu ta cho rằng trường Lý Nhân cũng có người có loại búp bê đó.” Trần Tranh suy nghĩ một chút: “Như thế này đi, tôi đi dạo trong trường một vòng, gặp được cậu ta thì nói chuyện, không gặp cũng không sao.”
Hai người chia nhau ra hành động, Minh Hàn trở lại tòa nhà dạy học, đứng ở cửa lớp 11/20 nhìn vào, không thấy bóng dáng Tiếu Lĩnh đâu. Vừa rồi Lữ Âu đến tìm Tiếu Lĩnh rất nhiều người đã nhìn thấy, lúc này lại đến một người lạ mặt, ai mà không tò mò. Minh Hàn bèn cười hỏi: “Mọi người có biết Tiếu Lĩnh đi đâu rồi không?”
Có người xung phong nhắn tin cho Tiếu Lĩnh: “Lĩnh Lĩnh, cậu ở đâu đấy? Có thể mua hộ mình ly trà sữa không?”
Tiếu Lĩnh trả lời: “Mình về ký túc xá rồi, cậu nhờ người khác đi.”
Minh Hàn mở ứng dụng đặt đồ ăn: “Tôi mời em uống trà sữa.”
Dưới tòa nhà ký túc xá nữ, mặc dù là giờ nghỉ trưa, nhưng cơ bản thì không có ai thực sự ngủ, liên tục có người ra vào. Minh Hàn đứng dưới gốc cây đối diện cổng chính, không lâu sau thì nhìn thấy Tiếu Lĩnh vẻ mặt bất an đi xuống, trên tay còn cầm một túi giấy.
Minh Hàn bước tới, Tiếu Lĩnh nhìn thấy anh, theo bản năng rẽ sang hướng khác.
“Bạn học Tiếu, xin dừng bước.” Minh Hàn nói: “Tôi là cảnh sát.”
Tiếu Lĩnh sững người, quay đầu lại: “Cảnh sát? Vậy người vừa nãy..…”
“Cậu ta không phải, em quen cậu ta à?” Ánh mắt Minh Hàn hạ xuống, rơi vào túi giấy trên tay cô.
Rõ ràng là Tiếu Lĩnh không muốn để cậu nhìn thấy thứ đựng trong túi giấy, vội vàng giấu ra sau lưng. “Tôi, tôi không biết cậu ta là ai, tự nhiên lại…”
Minh Hàn nhìn xung quanh, đã có ánh mắt dò xét nhìn về phía này. “Đổi chỗ nói chuyện đi, nói thẳng luôn, tôi đến đây để điều tra vụ án.”
Bả vai Tiếu Lĩnh run lên, sắc mặt trắng bệch.
“Nhưng cũng không cần quá căng thẳng.” Minh Hàn vừa an ủi vừa đưa giấy tờ cho cô bé xem: “Là cảnh sát thật mà, em chỉ cần hợp tác điều tra là được.”
Tiếu Lĩnh nuốt nước bọt: “Vâng.”
Dù sao đối phương cũng là con gái, Minh Hàn không muốn đến những nơi kín đáo chật hẹp, bèn dẫn Tiếu Lĩnh đến sân vận động, ngồi trên khán đài vắng người.
“Người con trai vừa nãy, em chắc chắn không có ấn tượng gì à?”
“Không có!” Tiếu Lĩnh phủ nhận rất dứt khoát: “Trước đây em chưa từng gặp cậu ta! Em còn tưởng cậu ta là học lớp khác, tìm em, tìm em để…”
Tìm cô bé để tỏ tình. Minh Hàn cũng đoán được, nhưng không nói ra. Tiếu Lĩnh cũng không nói rõ: “Nhưng cậu ta đóng cửa lại, vừa vào đã hỏi em những câu kỳ quái.”
Minh Hàn nói: “Câu hỏi gì?”
Lần này Tiếu Lĩnh im lặng rất lâu, tay nắm chặt quần đồng phục.
Minh Hàn đúng lúc nói: “Có phải cậu ta nói với em về vụ mất tích ở trường Trung học số 10, còn có búp bê gì đó không?”
Tiếu Lĩnh khẽ hít vào một hơi, đồng tử run lên: “Em hoàn toàn không hiểu tại sao chuyện này lại liên quan đến em!”
Minh Hàn nói: “Em cũng có loại búp bê đó sao?”
Tiếu Lĩnh hỏi ngược lại: “Đó thật sự là búp bê nguyền rủa à? Có loại búp bê đó, thì, thì sẽ chết sao?”
Minh Hàn nói: “Cậu ta nói với em như vậy?”
Tiếu Lĩnh dường như đã rơi vào hỗn loạn: “Cậu ta chỉ nói cô gái trường Trung học số 10 kia không còn nữa, hỏi em búp bê lấy ở đâu ra, em, em… Lúc đó em ngốc luôn rồi, căn bản không trả lời được. Nguyền rủa, nguyền rủa là người khác nói, hôm qua đã có người nói đây là nguyền rồi.”
Minh Hàn thầm nghĩ, tốc độ lan truyền tin đồn trong học sinh quả nhiên vượt xa tưởng tượng, hôm qua cảnh sát còn chưa điều tra rõ ràng, mà lời đồn về búp bê nguyền rủa đã lan sang trường khác rồi.
Minh Hàn nói: “Em thật sự có búp bê phải không? Cho tôi xem thử.”
Tiếu Lĩnh hơi bình tĩnh lại, cẩn thận đưa túi giấy cho Minh Hàn. Minh Hàn nhận lấy, thấy bên trong là một cục tròn được quấn bằng túi ni lông màu đen. “Em cầm nó xuống lầu là muốn vứt đi à?”
“Em định như vậy, nhưng em không dám, em sợ.” Tiếu Lĩnh sắp khóc đến nơi: “Hôm qua nghe nói chuyện búp bê nguyền rủa, bạn cùng phòng của em có nhắc đến con búp bê này của em, nhưng lúc đó không ai biết búp bê nguyền rủa trông như thế nào, em cũng không để ý. Hôm nay người đó nói, nói búp bê của người mất tích giống hệt của em.”
Minh Hàn vừa cởi túi ni lông đen ra, vừa nói: “Sao cậu ta biết giống?”
“Em không biết!” Tiếu Lĩnh nói: “Cho nên em mới nói cậu ta kỳ quái, cậu ta căn bản không nói rõ ràng gì cả, cậu ta đến chính là đe dọa em!”
Túi ni lông đã được cởi ra, Minh Hàn cầm con búp bê lên quan sát kỹ lưỡng. Quả nhiên, ngũ quan giống hệt con búp bê được tìm thấy ở nhà Hoàng Phi, cũng chỉ khác biệt ở màu sắc, kiểu tóc và một số chi tiết khác.
“Em lấy thứ này ở đâu ra?” Minh Hàn cũng hỏi một câu hỏi y hệt Lữ Âu.
Từ lúc Minh Hàn lấy con búp bê ra, Tiếu Lĩnh không muốn nhìn sang bên này nữa, dường như cảm thấy thật xui xẻo.
Minh Hàn nói: “Em đừng sợ, tôi hiểu em bị cậu thanh niên kia dọa cho sợ hãi rồi, nhưng tôi là cảnh sát, điều tra vụ án này cũng là để bảo vệ em.”
Tiếu Lĩnh ấp úng: “Là, là ông nội em tặng em.”
Minh Hàn hơi bất ngờ: “Ông nội em?”
“Vâng, ông nội em rất, rất thương em.” Tiếu Lĩnh kể, ông nội cô trước khi nghỉ hưu là công nhân nhà máy điện, tuy tuổi đã cao nhưng tiếp thu rất nhanh, thích những thứ giới trẻ thích. Học kỳ trước cô bé thi không tốt lắm, tâm trạng sa sút, không lâu sau khi học kỳ này bắt đầu, ông nội đã tặng cô bé một cặp búp bê, nói là bùa may mắn trong học tập.
Bản thân cô bé không hay chơi túi mù, cũng không biết là thương hiệu gì, tuy cảm thấy búp bê hơi xấu, nhưng dù sao cũng là ông nội tặng, ông nội sẽ không hại mình, vậy nên cô bé vẫn luôn để búp bê trong ký túc xá. Không biết là do tác dụng tâm lý hay là búp bê thật sự có tác dụng, kỳ thi giữa kỳ cô bé thi rất tốt. Cô bé có một người bạn quen từ hồi tiểu học, đang học lớp 11 ở trường Trung học số 10, thành tích lên xuống thất thường, lần trước gặp mặt, cô bé bèn tặng một con búp bê cho bạn mình.
Nói đến đây, Tiếu Lĩnh che mặt: “Em không cố ý hại cậu ấy, lúc đó em hoàn toàn không biết gì về búp bê nguyền rủa cả!”
Minh Hàn tính toán trong lòng, có thể Lữ Âu tìm được Tiếu Lĩnh mà cậu ta vốn không quen biết, hẳn là vì bạn học mà Tiếu Lĩnh đã tặng búp bê có biểu hiện kỳ lạ, từ đó lần ra Tiếu Lĩnh.
“Bạn học kia của em tên gì?”
“Tiểu Tinh.”
“Được rồi, em đừng lo lắng, tôi sẽ đi tìm Tiểu Tinh xác minh. Con búp bê này bây giờ giao cho tôi xử lý, được chứ?” Minh Hàn cất con búp bê vào túi ni lông đen.
Rõ ràng Tiếu Lĩnh đã thở phào nhẹ nhõm, cô bé hơi ngại ngùng, nói: “Vậy thì tốt quá. Em không biết phải xử lý nó thế nào, không dám giữ lại, mà cũng không dám tùy tiện vứt đi.”
Minh Hàn nói: “Ông nội em có nói lấy búp bê ở đâu ra không?”
Tiếu Lĩnh nhớ lại: “Hình như là mua ở hội chợ nào đó, em có thể hỏi ông ấy.” Nói rồi, Tiếu Lĩnh lấy điện thoại ra.
Đã là hội chợ, vậy con đường có được búp bê của ông Tiếu Lĩnh có thể giống với Lý Tinh và những người khác. Minh Hàn ngăn cản: “Chuyện này không vội, tạm thời đừng nói với người nhà, tránh để ông cụ tự trách.”
Tiếu Lĩnh nghĩ lại quả thật là vậy, cô bé cảm kích nói: “Cảm ơn anh, cảnh sát Minh.”
Trần Tranh đi lòng vòng trong trường, ban đầu không thấy Lữ Âu đâu, cứ tưởng sau khi cậu ta liên tiếp chạm mặt anh và Minh Hàn thì đã sợ hãi bỏ đi. Nhưng không lâu sau, anh lại phát hiện ra bóng dáng Lữ Âu trong tòa nhà dạy học khối 12. Nói chính xác thì là ở tầng lớp chọn khối 12.
Lữ Âu không nói chuyện với ai, chỉ quan sát kỹ lưỡng. Mà lần theo ánh mắt của cậu ta, Trần Tranh phát hiện có nữ sinh đang cầm búp bê trên tay.
Không điều tra không biết, thật sự đi sâu vào trường học mới phát hiện, loại búp bê có ngũ quan đáng sợ này vậy mà lại không ít.
Vậy mục đích của Lữ Âu rốt cuộc là gì?
Cuối cùng Lữ Âu cũng chú ý đến Trần Tranh, khác với lúc trước, lần này cậu ta rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, đứng im tại chỗ đợi Trần Tranh đi tới.
“Lại gặp mặt rồi.” Trần Tranh nói.
Lữ Âu đứng trong đám học sinh cũng coi như là người cao lớn, nhưng so với người trưởng thành thực thụ thì vẫn kém một chút khí thế. Cậu ta cau mày nhìn chằm chằm Trần Tranh: “Tôi có quyền tự do làm những gì tôi muốn làm.”
“Cậu lần theo manh mối búp bê, trùng hợp là chúng tôi cũng vậy.” Trần Tranh nói: “Vậy tại sao chúng ta không trao đổi thông tin?”
Lữ Âu nói: “Tôi không cần thông tin của các người.”
“Ồ? Tự tin vậy sao?”
Lữ Âu chế giễu: “Anh và người họ Minh kia chẳng phải là theo dõi tôi mới tìm được đến đây sao? Nếu không phải vì tôi, các người có thể điều tra được đến đây?”
Trần Tranh gật đầu: “Nghe có vẻ như cậu đang chiếm thế thượng phong.”
Lữ Âu hơi ngẩng cằm lên: “Biết vậy là được.”
Trần Tranh lại nói: “Nhưng cậu đã tìm ra thông tin quan trọng nào chưa? Những con búp bê này là ai làm? Tại sao lại làm ra loại búp bê này? Lưu Ôn Nhiên có thật sự là vì con búp bê mà mất tích không?”
Sắc mặt Lữ Âu cứng đờ, rõ ràng là cậu ta không trả lời được những câu hỏi này.
Trần Tranh mỉm cười: “Chúng tôi ngược lại đã tìm được một đột phá, muốn nghe không?”
Lữ Âu đột nhiên nói: “Tôi không tin cảnh sát.” Nói xong, cậu ta trừng mắt nhìn Trần Tranh một cái, từ chối mọi giao tiếp.
Lúc Minh Hàn gọi điện cho Trần Tranh, Trần Tranh đang nói chuyện với học sinh sở hữu con búp bê kỳ quái kia. Tuy Lữ Âu tỏ thái độ cực kỳ không hợp tác, nhưng hành tung của cậu ta quả thực đã mang đến cho cảnh sát một hướng suy nghĩ mới. Trần Tranh đã xác minh được trường Lý Nhân có bốn học sinh (bao gồm cả Tiếu Lĩnh) có loại búp bê này, nhưng khác với Lưu Ôn Nhiên, bọn họ đều nói rõ nguồn gốc của búp bê, trong đó hai người tự mua ở hội chợ trung tâm Tuyền Mậu, hai người được tặng.
Lý do mà bọn họ chủ động hoặc bị động sở hữu loại búp bê này, đều là vì nó được quảng cáo là có thể mang lại may mắn trong học tập, mà bọn họ đều là học sinh lớp chọn, rất coi trọng kỳ thi đại học và các bài kiểm tra.
“Bản thân con búp bê có thể không có vấn đề gì lớn, vấn đề nằm ở cách Lưu Ôn Nhiên nhận được nó.” Trần Tranh trở lại xe: “Nhưng ngũ quan kỳ dị của nó quả thực dễ khiến người ta liên tưởng.”
Chuyến đi này thu hoạch được quá nhiều thông tin, lại liên quan đến học sinh, Trần Tranh tương đối thận trọng, định bụng quay về phân cục Bắc Diệp bàn bạc với Khổng Binh. Còn Minh Hàn vốn định đến trung tâm Tuyền Mậu, vì chuyện theo dõi Lữ Âu mà lỡ mất thời gian. Trần Tranh bèn đưa cậu đến trung tâm Tuyền Mậu trước, ở đó đã có cảnh sát hình sự phân cục. Trần Tranh vẫn hỏi một câu: “Cần tôi giúp gì không?”
Minh Hàn nhướng mày: “Anh, anh không yên tâm về em lắm nhỉ? Lúc nãy thì lái xe đến đón, lúc này lại lo em không giải quyết được.”
Khóe mắt Trần Tranh giật giật: “Tôi sẽ báo cáo đội trưởng Khổng xin một chiếc xe. Tinh anh của đội cơ động như cậu sao có thể đi đâu cũng không có xe được chứ, đúng không?” Nói xong đạp ga, phóng đi mất.
Minh Hàn đứng im tại chỗ nhìn theo một lúc, mỉm cười lắc đầu.
………..
Trường Lý Nhân, Tiếu Lĩnh nghỉ học gần hết một tiết, trở về lớp học cũng không tập trung. Tuy cảnh sát đã lấy con búp bê đi, nhưng vừa nghĩ đến cô gái trường Trung học số 10 mất tích, cô bé lại bất an không yên. Ban đầu chỉ cảm thấy con búp bê trông khá xấu xí, bây giờ càng nghĩ càng thấy đó chính là lời nguyền. Nhất định là lời nguyền, nếu không tại sao tên con trai điên rồ kia lại nói cô bé sẽ chết?
Càng nghĩ càng không thể thoát ra được. Cô bé bắt đầu oán trách ông nội, sao có thể mua cho cô thứ như vậy chứ? Ông nội là một ông lão hợp thời, thích đến các trung tâm thương mại hòa mình với giới trẻ, còn từng đến cả triển lãm truyện tranh mở nữa. Bố mẹ nói ông không đứng đắn, nhưng cô bé luôn đứng về phía ông nội, cảm thấy ông nội đã vất vả cả đời, sau khi nghỉ hưu cầm số tiền lương hưu kha khá, sống vui vẻ thoải mái một chút thì có gì sai?
Sau khi cô bé lên cấp ba đã ở nội trú, trường chia ra tuần lớn tuần nhỏ, vì vậy nửa tháng cô bé mới về nhà một lần. Gần đây không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, bố mẹ cứ cãi nhau với ông nội. Cô bé có hỏi mẹ, rốt cuộc thì ông nội làm sao, nhưng mẹ cũng không chịu nói. Cô bé đoán, có lẽ là ông nội rơi vào bẫy lừa đảo bán thực phẩm chức năng, bị lừa mua rất nhiều thứ vô dụng.
Nhưng cho dù vậy, cô bé vẫn cảm thấy ông nội không có lỗi gì. Con người sống trên đời phải có chút hy vọng, ông nội đã già rồi, mua thực phẩm chức năng tuy không thể thực sự kéo dài tuổi thọ, nhưng có thể mua được tâm trạng vui vẻ, tâm trạng vui vẻ chính là giá trị cảm xúc, bố mẹ không hiểu, nhưng cô bé hiểu ông nội mình.
Chỉ là lần này, ông nội suýt chút nữa thì hại cô bé rồi, nếu không phải cảnh sát dặn dò chuyện này tạm thời đừng nói cho người nhà biết, thì chắc cô bé đã gọi điện thoại oán trách ông nội rồi.
Nghĩ đến chuyện gọi điện thoại, cô bé đột nhiên ý thức được, đáng lẽ hôm nay bố mẹ phải mang chăn bông đến cho mình rồi. Cô bé vì chuyện con búp bê mà tâm thần bất an, vậy mà lại quên mất chuyện này. Nhưng sao bố mẹ cũng quên luôn vậy?
Bỗng chốc cô bé cảm thấy thật bực bội, tan học liền gọi điện thoại cho mẹ, định bụng vừa kết nối sẽ mắng sa sả để trút hết nỗi phiền muộn trong lòng. Nhưng mẹ không nghe máy. Gọi cho bố, cũng không ai nghe.
Bố mẹ bận rộn công việc, trước đây cũng có lúc gọi không được. Nhưng lúc này khác lúc trước, cô bé tủi thân đến mức đỏ hoe cả mắt. Cũng may mười mấy phút sau, mẹ gọi lại, giọng nói gấp gáp, âm thanh có chút run rẩy: “Lĩnh Lĩnh, có chuyện gì vậy con?”
Tiếu Lĩnh vừa nghe thấy, càng thêm tủi thân: “Chăn của con đâu! Có phải hai người muốn con lạnh chết mới vừa lòng không!”
“A…” Mẹ cô bé nhớ ra, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lĩnh Lĩnh, hôm nay mẹ mệt quá, lát nữa mẹ sẽ.…”
Cô bé căn bản không muốn nghe, tự mình gào lên: “Hai người căn bản không quan tâm đến con, trong cái nhà này chỉ có ông nội quan tâm con thôi! Con không cần chăn của hai người nữa, sau này con sống với ông nội là được!”
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, mẹ cô bé nói nhanh đến mức bất thường: “Con nói gì vậy? Ông nội con vẫn khỏe mạnh mà, chúng ta sẽ mang chăn đến cho con ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, Tiếu Lĩnh khóc một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy cuộc gọi vừa rồi có gì đó không bình thường. Lời nói của mẹ không bình thường. Nhưng mà không bình thường ở chỗ nào, cô bé lại không nói ra được.
Buổi tối, cổng trường lại một lần nữa mở ra, đội quân học sinh đi kiếm ăn lại xuất động. Tiếu Lĩnh nhận được điện thoại của mẹ, bảo cô bé ra cổng lấy chăn. Tiếu Lĩnh tuy oán trách, nhưng mẹ đã đến rồi, cô bé cũng thuận theo mà xuống lầu. Mẹ cô bé đứng bên cạnh xe, dưới chân đặt hai túi hoa quả và đồ ăn vặt, còn có cả chăn đã được gói ghém cẩn thận.
Cô bé rất kinh ngạc, mẹ cô ra ngoài luôn trang điểm xinh đẹp, nhưng hôm nay lại không trang điểm, trông rất tiều tụy. Kỳ lạ hơn là, mẹ cô nhìn thấy cô, trên mặt lại không hề có nụ cười, thậm chí còn né tránh ánh mắt của cô bé.
Cô bé nhìn xuống những thứ trên mặt đất, nhiều quá, rõ ràng cô sắp được về nhà nghỉ cuối tuần rồi, nhiều hoa quả như vậy sao ăn hết được.
“Nhiều vậy con ăn không hết!”
“Tuần này bố mẹ có việc, con ở lại trường thêm một tuần được không?”
Cô bé vừa nghe thấy, mắt lại đỏ hoe, ấm ức xách chăn lên, không thèm động đến hoa quả và đồ ăn vặt, xoay người bỏ chạy vào trường.
Mẹ cô bé ở phía sau gọi: “Lĩnh Lĩnh!”
Cô bé nói: “Hai người đi đi! Con không cần đồ của hai người!”
Mẹ cô bé không đuổi theo, cô bé cũng không quay lại lấy hoa quả mà trở về ký túc xá, lúc bình tĩnh lại mới thấy hơi hối hận. Trạng thái hôm nay của mẹ khiến cô bé rất đau lòng, nhất định là công việc gặp chuyện phiền lòng, đã đến đưa đồ cho cô rồi, vậy mà cô cũng không có sắc mặt tốt. Ở lại trường thêm một tuần thì đã sao? Nói cho cùng thì, kỳ thực là do cô vì chuyện con búp bê mà tâm trạng không tốt, mới trút giận lên người nhà.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ, bình thường bố mẹ đến đưa đồ đều là mở cửa sau xe hoặc cốp xe, để cô bé tự mình lấy. Tại sao lần này lại phải đặt sẵn trên đất. Vội vàng sao?
……………
Trung tâm Tuyền Mậu đã có không khí cuối năm, khu vực trung tâm đang tổ chức sự kiện chuyên đề thể thao điện tử. Cảnh sát hình sự phân cục Bắc Diệp tập hợp với Minh Hàn, nói: “Chỗ này chính là nơi tổ chức hội chợ không định kỳ, nhưng gần đây hoạt động thương mại khác nhiều, nên hội chợ tạm thời không tổ chức nữa.”
Minh Hàn hỏi: “Đã xác minh gian hàng bán búp bê chưa?”
Cảnh sát hình sự nói: “Đang điều tra video giám sát và hồ sơ đăng ký gian hàng.”
Người phụ trách công tác tổ chức hội chợ họ Vương, liên tục nhấn mạnh với cảnh sát rằng, trung tâm thương mại chỉ cung cấp địa điểm, không thể giám sát người bán hàng làm loại hàng hóa gì, vì an toàn, hội chợ cấm bán đồ ăn. Đương nhiên hàng hóa vi phạm pháp luật càng không được phép xuất hiện. Còn về mấy con búp bê gì đó, vì loại đồ vật này giới trẻ rất thích, bán rất chạy, nên một nửa người bán hàng đều là bán búp bê.
Từ video giám sát hiện có có thể thấy, gian hàng bán búp bê mắt quái dị có tên là “Mèo Trắng Thời Thời”, trên gian hàng chỉ có một người đeo mặt nạ cáo, mặc trang phục cổ trang, khách quan mà nói, không thể phân biệt được người này là nam hay nữ, nhưng Lý Tinh và Từ Lê đều nói là dựa vào giọng nói phán đoán, người bán hàng là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Hội chợ rất náo nhiệt, thông thường mỗi gian hàng đều có ít nhất ba người bán, như vậy mới có thể ứng phó với những vị khách liên tục đến hỏi han. Thế nhưng “Mèo Trắng Thời Thời” chỉ có một người bán hàng, cô ta không chủ động chào mời khách, có khách dừng lại xem búp bê, cô ta cũng không giới thiệu. Chỉ khi nào khách hỏi, cô ta mới nói ngắn gọn vài câu. Phong cách lãnh đạm này trên mạng có lẽ rất được ưa chuộng, nhưng mà ở hiện thực, bạn lạnh nhạt với người khác, người khác tự nhiên cũng sẽ lạnh nhạt với bạn, vì vậy việc buôn bán của “Mèo Trắng Thời Thời” không được tốt lắm.
Trong tư liệu video có hạn, người bán hàng chưa từng tháo mặt nạ xuống lần nào, quản lý Vương cũng thật sự không nhớ nổi dung nhan đằng sau lớp mặt nạ. Bất quá vai phải của người bán hàng thấp hơn vai trái, khi đi đường tương đối rõ ràng, đó cũng có thể coi như là một đặc điểm.
Trên hồ sơ đăng ký gian hàng lại ghi rõ ràng thông tin người bán hàng, Triệu Hồng Phương, số điện thoại liên lạc: 136XXX4098.
Minh Hàn hỏi làm thế nào mới có thể đăng ký một gian hàng. Quản lý Vương hơi ngại ngùng, nói kỳ thực bất cứ ai đến đăng ký gian hàng, bọn họ đều đồng ý, cũng sẽ không điều tra kỹ thân phận của người này, trung tâm thương mại bây giờ ngày càng ế ẩm, buôn bán truyền thống không dễ làm, nếu không tổ chức một số hoạt động náo nhiệt lên một chút, thì bề ngoài sẽ rất khó coi.
Minh Hàn biết ý của ông ta là các anh đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết.
Bên phía phân cục, dựa theo thông tin thanh toán do học sinh cung cấp, cũng đã tra được Triệu Hồng Phương. Khổng Binh gọi một cú điện thoại, ban đầu chỉ định thăm dò, không ngờ đối phương vừa nghe thấy người gọi là cảnh sát thì lập tức tự giới thiệu.
Hóa ra Triệu Hồng Phương này là phó viện trưởng viện phúc lợi Hồng Hoa ở thị trấn Tứ Tân, năm mươi tuổi. Khổng Binh hỏi đến chuyện búp bê, bà ta cũng thẳng thắn thừa nhận, nói búp bê đều là do bà ta và các giáo viên khác trong viện phúc lợi cùng nhau làm, muốn tăng thêm thu nhập cho viện, như vậy bọn trẻ mới có thể sống tốt hơn, biết là tiền của người trẻ tuổi dễ kiếm, nên mới đến trung tâm Tuyền Mậu đăng ký gian hàng.
Nói đến đây, giọng điệu bà ta có chút ngại ngùng, liên tục giải thích tiền thật sự đều dùng cho bọn trẻ cả, nói tiền của người trẻ tuổi dễ kiếm cũng chỉ là đang trần thuật sự thật khách quan.
Trần Tranh ở bên cạnh nghe cuộc điện thoại này, tuy còn chưa gặp mặt Triệu Hồng Phương, nhưng anh đã cảm nhận được sự phân liệt rõ rệt. Thứ nhất, học sinh nhìn thấy là một người phụ nữ trẻ tuổi, cho dù Triệu Hồng Phương có đeo mặt nạ cáo, cũng không thể nào là một người phụ nữ trẻ tuổi được. Bất quá đây không phải là điểm mấu chốt nhất, có lẽ là người khác của viện phúc lợi đi bán hàng cũng nên, chỉ là tài khoản nhận tiền là của Triệu Hồng Phương. Mà mấu chốt nhất chính là điểm thứ hai, giọng nói của Triệu Hồng Phương nghe rất sảng khoái, là một người nhiệt tình và chất phác, nhưng con búp bê nguyền rủa kia thể hiện ra tuyệt đối không phải là tính cách như vậy.
Tác phẩm là sự phản chiếu tâm hồn.
Khổng Binh cúp điện thoại, nhìn Trần Tranh, dùng ánh mắt dò hỏi.
“Chuyện này không đơn giản như vậy, nói qua điện thoại không rõ ràng được.” Trần Tranh nói: “Chúng ta phải đến viện phúc lợi Hồng Hoa một chuyến.”
Khổng Binh quay sang nhìn bức tường manh mối, ngay trước khi thân phận Triệu Hồng Phương được xác nhận, bọn họ đang sắp xếp công việc điều tra tiếp theo. Búp bê nguyền rủa đã được tìm thấy ở trường Trung học số 10 và trường Lý Nhân, học sinh cơ bản đều mua ở trung tâm Tuyền Mậu, bọn họ có một điểm chung: Thành tích đều không tệ, đều hy vọng con búp bê có thể mang lại may mắn cho mình.
Mà con búp bê của Lưu Ôn Nhiên lại là do có người cố tình can thiệp vào camera giám sát, sau đó đặt vào hộc bàn cô bé. Nhìn bề ngoài thì vụ mất tích của Lưu Ôn Nhiên không liên quan gì đến những người sở hữu con búp bê khác, nhưng vì liên quan đến học sinh nên cảnh sát vẫn phải tiếp tục xác minh, ví dụ như ông nội của Tiếu Lĩnh thì phải mời đến lấy lời khai. Còn những học sinh nào khác có búp bê, cũng phải tìm cho bằng được. Điều này có thể sẽ không mang lại tiến triển gì cho vụ mất tích của Lưu Ôn Nhiên, nhưng là việc cảnh sát nên làm.
Một hướng khác là Lữ Âu, cậu thanh niên bài xích cảnh sát này có động cơ rất khả nghi, cậu ta giống như đang làm chuyện giống hệt cảnh sát, có thể giúp đỡ cảnh sát – giống như lần này, cũng có thể là một cái bẫy cực lớn. Phải có người theo dõi sát sao động tĩnh của cậu ta.
Tiếp theo là Hoàng Phi và Tào Ôn Mai. Lý lịch của Hoàng Phi thì phân cục đã điều tra tương đối rõ ràng, tuy con búp bê ở trong tay cậu ta, bản thân cậu ta cũng có một số điểm đáng ngờ, nhưng cảnh sát không thể dựa vào đó mà phán đoán cậu ta có liên quan đến vụ nổ và vụ mất tích, rất có thể cậu ta bị lôi kéo vào, là một người hoàn toàn không liên quan. Tào Ôn Mai cung cấp manh mối về Trịnh Thiên lại đi vào ngõ cụt, đúng như Trần Tranh dự đoán, Trịnh Thiên là thân phận giả, có người đang tổ chức phụ nữ thiếu tiền cung cấp dịch vụ đặc biệt cho người già, nhưng lại không hề bóc lột tiền công, động cơ phía sau khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc Minh Hàn từ trung tâm Tuyền Mậu quay về phân cục, trời đã gần tối, các nhiệm vụ đã được phân công xuống. Trần Tranh đang liên lạc với ông nội Tiếu Lĩnh, cùng Khổng Binh sắp xếp manh mối, trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, nhưng anh không nói ra, vì không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ là, hai vụ án trước sau có điểm chung, chạm đến khứu giác nhạy bén của anh – Tào Ôn Mai phục vụ người già, nhưng lại không phải người già nào cũng được hưởng dịch vụ, phải là người có tiền, hơn nữa suy nghĩ phải “Thoáng”, giống như Doãn Cao Cường thì không phù hợp điều kiện, cho nên Tào Ôn Mai và ông ta không xảy ra chuyện gì. Mà Tiếu Lĩnh khi miêu tả ông nội mình đã dùng từ “Hợp thời”, hơn nữa lương hưu của ông hình như rất cao. Rất có thể ông ta là đối tượng mục tiêu trong mắt Trịnh Thiên.
Người nghe điện thoại không phải là ông nội của Tiếu Lĩnh – Tiếu Khang Tề, mà là bố của Tiếu Lĩnh – Tiếu Khoa, ông ta nói ông cụ cùng bạn bè đi leo núi ngắm cảnh rồi, còn chưa về nhà.
Minh Hàn ngồi xuống đối diện Trần Tranh: “Đang nghĩ gì vậy?”
Trần Tranh suy nghĩ một lúc, nói ý nghĩ mà anh chưa nói với Khổng Binh cho Minh Hàn nghe, rồi lại nói: “Tạm thời chưa liên lạc được với Tiếu Khang Tề. Tôi cảm thấy….” Nói đến đây, anh phát hiện Minh Hàn đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn anh, như thể căn bản không nghe thấy anh đang nói gì, mà chỉ… nhìn anh chằm chằm.
Khả năng cảm nhận của Trần Tranh vẫn luôn rất nhạy bén: “Bây giờ có phải đến lượt tôi hỏi cậu đang nghĩ gì rồi không?”
Minh Hàn cười, thu hồi tầm mắt: “Anh, em phát hiện ra anh cái gì cũng nói với em, nhưng lại không nói với Khổng Binh. Em thắng rồi.”
Trần Tranh hít sâu một hơi, đây là chuyện cần mang ra so thắng thua sao? Anh không nói với Khổng Binh là vì trên vai Khổng Binh gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn, trước khi suy nghĩ của anh thành hình, anh không muốn làm phiền Khổng Binh quá nhiều. Còn Minh Hàn, đội cơ động không phải là dùng như vậy sao?
“Không nói cái này nữa.” Minh Hàn nói: “Cuộc gọi vừa rồi có vấn đề à?”
Trần Tranh suy nghĩ một lúc: “Phản ứng của Tiếu Khoa – con trai Tiếu Khang Tề có hơi thái quá, vừa nghe thấy tôi là cảnh sát, giọng nói đã run rẩy. Bình thường không đến mức như vậy.”
“Ồ?” Minh Hàn nghịch cây bút Trần Tranh vừa đặt xuống: “Vậy phải chú ý theo dõi nhà họ Tiếu rồi.”
Hết chương 52.