Chương 53: 050800 – Mất Kiểm Soát

 

Chương 53: 050800 – Mất Kiểm Soát

 

Ngôn Dương chưa bao giờ nghĩ rằng thanh đao dính đầy tội ác này, một ngày nào đó lại kề vào cổ Du Phùng.

 

Bầu trời bên ngoài cửa sổ xám xịt, thời gian như dừng lại lúc rạng đông, ánh mặt trời không thể xuyên qua tầng mây dày đặc âm u đó.

 

Trong lò sưởi chỉ còn lại tro tàn.

 

Bàn tay Ngôn Dương nắm chặt chuôi đao đang run lên nhè nhẹ. Không phải do đấu tranh, cũng không phải do sợ hãi.

 

Mà là do hưng phấn tột độ chưa từng có.

 

Cậu phát ra tiếng cười mơ hồ, “Em đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng gặp lại anh.”

 

“Cạch” một tiếng.

 

Họng súng đen ngòm chĩa vào giữa trán Ngôn Dương.

 

Du Phùng nhìn Ngôn Dương không chút biểu cảm, nhưng đầu óc lại rối bời. Hắn truy tìm Quạ Đen quả thực là để tìm Ngôn Dương, để tìm lại ký ức đã mất của mình, việc bổ sung sự thật là động lực.

 

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Quạ Đen chính là Ngôn Dương.

 

Họng súng lên đạn có mùi thuốc súng, tên sát nhân hàng loạt bị đe dọa tính mạng lại nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt màu xám tro lóe lên vẻ điên cuồng, “Anh nghĩ mình bắn nhanh hơn hay em vung đao nhanh hơn?”

 

Lưỡi đao đẫm máu đã cứa vào da Du Phùng, Du Phùng nhanh chóng xoay báng súng, đập mạnh vào cổ tay đang cầm đao của Ngôn Dương.

 

Xương cổ tay va chạm mạnh với báng súng, cảm giác đau đớn truyền qua da thịt.

 

Ngôn Dương theo phản xạ né tránh, chỉ trong tích tắc, động mạch yếu hại của Du Phùng đã thoát khỏi lưỡi đao.

 

Cơn đau trong nháy mắt đã nâng cao cảm giác hưng phấn trong người Ngôn Dương lên tột đỉnh, cậu phải cắn chặt đầu lưỡi mới kìm nén được tinh thần mình đang run rẩy kịch liệt.

 

Thật tệ.

 

Cậu hoàn toàn không thoát khỏi trạng thái đã kích hoạt, lúc này cậu đã nhầm lẫn giữa đau đớn và khoái cảm, tất cả cảm xúc đều chuyển hóa thành sát ý.

 

Cảm xúc càng cuồng nhiệt, sát ý càng mãnh liệt.

 

Hai người giao tranh không ngừng, Ngôn Dương nhìn ngón tay Du Phùng đặt trên cò súng, né người sang một bên rồi nói với Du Phùng bằng giọng điệu mang theo một chút ngọt ngào kỳ lạ.

 

“Anh muốn chơi với em sao?” Cậu nói rất chậm rãim rất rõ ràng, “Anh Du Phùng.”

 

“Em muốn giết tôi.” Du Phùng nói.

 

Nụ cười trên môi Ngôn Dương vẫn không tắt, “Chẳng phải anh cũng đang bóp cò súng sao?”

 

Sàn gỗ của phòng khách bị máu của Tây Trì và Lạc Nhan nhuộm đỏ, đã nguội lạnh, nhưng chưa khô hẳn, nơi hai người đặt chân bắn lên những bông hoa máu nhỏ xíu.

 

Trong lúc đánh nhau, máy hát bên cạnh lò sưởi bị rung lắc, kim rơi xuống đĩa hát có rãnh thô, bản nhạc cổ điển hùng tráng đột ngột vang lên.

 

Trong tiếng nhạc du dương sôi nổi, Ngôn Dương giẫm phải một mảnh nội tạng, không lớn, nhưng rất trơn, cảm giác dính vào đế giày thật kinh tởm.

 

Trong khoảnh khắc này, Du Phùng có thể bóp cò, cố gắng nhắm vào điểm yếu trong khoảng trống này, với kỹ năng bắn súng của hắn thì chỉ cần một viên đạn thôi là có thể khuất phục được nguy cơ và chân tướng sắc bén trước mặt.

 

Nhưng hắn lại trì hoãn.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hành động do dự này cũng khó hiểu như cảm xúc trước đó, hắn không tìm thấy nguồn gốc của cảm xúc, chỉ theo bản năng cảm thấy mình không thể bắn người trước mặt được.

 

Ngay cả khi không phải bắn giết, chỉ là tạm thời làm hắn mất đi một phần khả năng hành động, hắn cũng không muốn bắn; ngay cả khi bên cạnh vẫn còn xác chết máu me, còn kẻ gây ra chuyện này đang nằm dưới họng súng của hắn, thì hắn cũng không thể bắn được.

 

Thời gian Du Phùng do dự thực ra rất ngắn, chưa đến một giây, nhưng cũng đủ để Ngôn Dương giành chiến thắng trong cuộc giao tranh này.

 

Cơ thể va chạm mạnh với sàn nhà, phát ra tiếng động nặng nề.

 

Lưỡi đao lao tới, Du Phùng theo bản năng nghiêng đầu.

 

Mũi đao của Ngôn Dương gần như sát vào tai Du Phùng rồi cắm xuống sàn, vài sợi tóc đen tuyền bị cắt đứt, rơi vào vũng máu.

 

Sương mù nổi lên ngoài cửa sổ, màu trắng mờ ảo chen chúc nhau chui vào khe hở cửa sổ, làm ẩm không khí vốn đã lạnh lẽo trong phòng.

 

Du Phùng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đầy sát khí trước mặt, hai đầu gối Ngôn Dương kẹp lấy eo Du Phùng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Du Phùng.

 

Hai người đứng rất gần nhau, thanh đao xiên ở giữa như một dải ngân hà mênh mông.

 

Ngôn Dương ngồi trên người hắn, rõ ràng là đang cười, nhưng khóe mắt vừa bị cứa, máu chảy dọc theo bên mặt, thoạt nhìn như một dòng nước mắt đẫm máu.

 

Trông cậu như đang khóc. Du Phùng nghĩ.

 

Hắn ghét những suy nghĩ xâm nhập vô lý này, chiếm lấy tâm trí hắn một cách vô cớ, lưỡi đao kề bên nhưng hắn lại đột nhiên nhớ đến lúc ở sở cảnh sát thành phố Cass, lần đầu tiên nói chuyện với chuyên viên phân tích tội phạm mắt xám mới đến—-

 

Chuyên viên phân tích hỏi tên hắn, hỏi xong lại hỏi ý nghĩa.

 

“Anh tên gì?”

 

“Du Phùng.”

 

“Cái tên này có ý nghĩa gì à? ‘Du’ trong tiếng cổ có nghĩa là vui vẻ, còn ‘Phùng’ thì…”

 

“Vui vẻ tái ngộ?” Chuyên viên phân tích nhiệt tình đoán.

 

Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cách giải thích này rất kỳ quái, “Tôi chưa hỏi. Tôi cũng không rõ.”

 

Những điều không thể xóa nhòa đã vượt qua thời gian đánh lên người hắn, tất cả những lời nói mơ hồ và vụn vặt dường như đột nhiên có ý nghĩa sâu xa.

 

Lưỡi đao bắt đầu đè xuống, cắt vào da hắn, hắn nhìn khuôn mặt dính máu trước mặt, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm: “Vui vẻ tái ngộ… sao?”

 

“Raman!”

 

Đột nhiên Ngôn Dương hét lớn, âm cuối còn mang theo chút run rẩy gần như mất kiểm soát.

 

“Lập tức lăn lại đây!”

 

Du Phùng ngạc nhiên, nhưng Ngôn Dương không có tâm trí để ý đến phản ứng của hắn.

 

Ba giây sau, vẫn là một mảnh im lặng.

 

Ngôn Dương cười lạnh, nói với không khí, “Raman, tôi biết anh đang tính toán cái gì.”

 

“Ngăn tôi lại. Nếu tôi giết hắn.” Cậu chảy huyết lệ, vẻ mặt hung ác, “Người chết tiếp theo sẽ là anh.”

 

Hết chương 53.

 

Chương 53: 050800 – Mất Kiểm Soát

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên