Chương 53: Thân Sơ (03)
Trên mạng bàn tán đủ thứ chuyện, Lăng Liệp rất trân trọng chiếc điện thoại mới của mình, hắn cẩn thận bỏ nó vào túi ni lông, rồi lại đeo thêm găng tay nilon, vừa ăn tôm hùm đất vừa xem chuyện bát quái.
Đùa à, tôm hùm đất hắn cực khổ làm ra, sao có thể để đội trưởng Quý mang hết đi được? Dù sao hắn cũng phải ăn chút chứ.
Từ góc nhìn của quần chúng, những gì bọn họ nhìn thấy thường nhiều hơn cảnh sát tại hiện trường, nhưng thông tin nhiều lên thì lại khó phân biệt thật giả, mà lại chưa chắc đã liên quan đến vụ án. Điều mà quần chúng bàn tán nhiều nhất là Khang Vạn Tân có quan hệ tình cảm với ai, rồi lại bỏ rơi ai, vân vân.
“La Uyển Uyển.” Lăng Liệp lẩm bẩm cái tên này, tháo găng tay ra, cầm điều khiển tivi lêm, chuyển kênh, điều chỉnh thời gian, quả nhiên thấy cô ta trong chương trình phỏng vấn chuyên sâu buổi tối của Đài truyền hình thành phố Hạ Dung.
Tin đồn trên mạng nói, La Uyển Uyển ly hôn với chồng cũ là vì yêu Khang Vạn Tân, sự phát triển của Vạn Tân Lai Hạ mấy năm nay không thể thiếu những thủ đoạn quan hệ công chúng của La Uyển Uyển được.
Bây giờ lại có tin đồn Khang Vạn Tân đã chết, quần chúng khẳng định chắc nịch, nói rằng chồng cũ của cô ta trả thù vì tình.
Lăng Liệp tiếp tục xem, lại thấy cái tên “Giang Tân Chi Mộng”, ban đầu hắn còn tưởng là một mỹ nữ dịu dàng, xem ảnh thì lại là một chàng trai vạm vỡ.
“Giang Tân Chi Mộng” này là sinh viên trường thể thao, cao một mét chín, ngoại hình cũng khá, thuộc loại dễ nhìn trong giới vận động viên. Tin đồn nói Khang Vạn Tân để mắt đến Giang Tân Chi Mộng, lăng xê cậu ta thành một hotboy mạng chuyên về thể thao, sinh viên trường thể thao nhiều như vậy, tại sao lại là Giang Tân Chi Mộng? Chắc chắn là phải có giao dịch gì đó.
Lăng Liệp còn muốn xem tiếp, nhưng tay vừa đưa vào đĩa thì tôm hùm đất thì đã hết sạch. Hắn ngẩn người ra, đang định tiếp tục múc từ trong nồi ra một đĩa nữa thì điện thoại trong túi ni lông lại reo lên.
Nhìn rõ cái tên đang nhấp nháy, ánh mắt hắn khẽ động, nhanh chóng tháo găng tay ra nghe máy, “Đội trưởng Tiêu.”
Giọng nói bên kia trầm ổn, ôn hòa, mang theo ý cười, “Lâu rồi không liên lạc, cuộc sống ‘về hưu’ thế nào rồi?”
Lăng Liệp: “Anh là giúp Thẩm Tầm đến khuyên tôi đấy à?”
Đối phương cười nói: “Tôi quan tâm đến thuộc hạ cũ của mình, liên quan gì đến Thẩm Tầm.”
Lăng Liệp hừ một tiếng, “Có cấp trên nào như anh không? Lúc chiêu mộ thì tích cực nhiệt tình, làm đủ rồi thì muốn chạy, bỏ lại một đám người chúng tôi. Đội trưởng Tiêu Ngộ An, anh có nghĩ đến cảm xúc của chúng tôi không?”
Bên kia thở dài một tiếng, “Tôi có lý do của mình.”
“Vậy tôi cũng có lựa chọn của tôi!” Lăng Liệp đạp một cú vào bàn trà, “Năm đó anh cứu tôi, tôi bán mạng cho anh, bao nhiêu năm nay tôi cũng bán đủ rồi, anh có thể rời đội đặc nhiệm đi theo chị dâu, tôi cũng có thể về hưu!”
“Anh, có phải là Lăng cún con không? Để em nói, để em nói—” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc khác, Lăng Liệp vội nói: “Tôi không nói chuyện với cậu ta! Tôi cúp máy đây!”
Tiêu Ngộ An che nửa điện thoại lại, “Lăng Liệp nói cậu ấy không nói chuyện với em.”
Giọng nói kia vọng qua không trung: “Hừ, Lăng cún con, cậu ở thành phố Hạ Dung đúng không? Nhiều thành phố như vậy không đi, cứ phải đi Hạ Dung ghép CP với tôi ở Đông Nghiệp đúng không? Chờ đấy, khi nào rảnh tôi sẽ đến bắt cậu!”
Lăng Liệp: “…”
Tiêu Ngộ An đuổi người kia đi, lại nói: “Thẩm Tầm quả thực có nhắc đến chuyện của cậu với tôi, việc tôi rời đội khiến cậu mất đi cảm giác thuộc về và niềm tin với đội đặc nhiệm. Hôm nay tôi cũng không đến khuyên cậu quay lại. Bao nhiêu năm nay cậu vất vả rồi, muốn nghỉ dài hạn cũng không sao.”
Lăng Liệp: “Chỉ có vậy thôi?”
Tiêu Ngộ An cười nói: “Tôi không còn là đội trưởng của cậu nữa, theo lý mà nói tôi không có tư cách nói những lời này, nhưng với tư cách là người đưa cậu đến đội đặc nhiệm, tôi muốn nói với cậu rằng, cánh cửa ở đó sẽ không bao giờ đóng lại với cậu.”
Lăng Liệp không khỏi ngồi thẳng dậy.
“Ngày nào muốn quay lại thì liên lạc với Thẩm Tầm đi, liên lạc với tôi cũng được, tự mình bảo trọng.”
Một lúc lâu sau, Lăng Liệp mới thở ra một hơi, giọng nói có chút trẻ con, ủ rũ, “Biết rồi.”
Tivi vẫn đang phát lại chương trình của La Uyển Uyển, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của tôm hùm đất. Lăng Liệp ngồi mấy phút rồi ném đĩa vào bồn rửa bát, múc hết phần còn lại trong nồi cho vào hộp cơm. Vì quá nhiều nên hắn phải dùng đến bốn cái hộp mới đựng hết.
Ở sơn trang Phong Ý, công tác điều tra vẫn đang được tiếp tục tiến hành, một số ít người có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, lại không có tư thù với Khang Vạn Tân, sau khi lấy lời khai xong thì được phép rời đi trước, còn lại phần lớn những người khác vẫn phải ở lại.
Trời đã nhá nhem tối, bữa ăn tối chỉ có thể qua loa giải quyết cho xong. Tuy sơn trang Phong Ý nổi tiếng về tôm hùm đất, nhưng hồ nuôi tôm lại xuất hiện xác chết, không ai còn muốn ăn tôm hùm đất nữa.
Lăng Liệp xách theo bốn hộp tôm hùm đất đứng bên ngoài dây phong tỏa, cậu cảnh sát nhỏ của phân cục không cho hắn vào. Hắn đứng ở ngoài hét vào trong: “Ông chủ Quý! Quý Trầm Giao! Tôm hùm đất của anh đã ship đến rồi đây!”
Quý Trầm Giao: “…”
Tối hôm đó, các cảnh sát hình sự của phân cục Nam Thành đều truyền tai nhau rằng, cảnh sát Quý của đội trọng án, trong tình huống này, vậy mà còn có tâm trạng gọi tôm hùm đất!
Mà còn gọi tận bốn hộp lớn. Quả không hổ là đội trọng án!
“Đây là tỏi, đây là thập tam hương, đây là cay tê, đây là…” Lăng Liệp làm shipper rất tận tâm, không chỉ ship đến, mà còn giới thiệu tên món ăn, giới thiệu xong vẫn không chịu đi.
Quý Trầm Giao vỗ một cái vào ngón tay đang chỉ trỏ của hắn, “Cái gì mà tỏi với thập tam hương, chẳng phải đều từ một nồi mà ra cả à? Anh tưởng tôi không thấy à.”
Lăng Liệp giả bộ thổi thổi ngón tay, “Cảnh sát sao lại đánh người chứ!”
“Vì anh đáng bị vậy.” Quý Trầm Giao miệng thì không nói lời hay, nhưng trong lòng thì lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Hôm nay lúc rời khỏi nhà, anh không thể ngờ rằng Lăng Liệp lại mang tôm hùm đất đến cho mình, còn tưởng rằng sẽ bận rộn cả đêm, đến lúc về thì tôm hùm đất đã chui hết vào bụng Lăng Liệp rồi, có khi giữa đường còn nhận được điện thoại từ bệnh viện, “Chào anh, có phải anh Quý không ạ? Người thuê nhà của anh ăn quá nhiều tôm hùm đất, vậy nên đang cấp cứu, khi nào thì anh đến thanh toán viện phí được ạ?”
Thực ra anh cũng đoán được Lăng Liệp không tốt bụng đến mức chỉ đến đây vì ship tôm hùm đất, chắc chắn là tên này muốn nhân cơ hội xem náo nhiệt. Nhưng lúc này cảm tính vẫn lấn át lý tính một chút, cứ coi như Lăng Liệp thực sự muốn anh nếm thử tôm hùm đất đi.
“Đội trưởng Quý, anh thật không có tình thú gì cả.” Lăng Liệp thổi bay nỗi đau trên tay, lại đến trêu Quý Trầm Giao, “Anh không thể tưởng tượng chúng là tỏi, thập tam hương, cay tê à?”
“Tôi việc gì phải tưởng tượng?”
“Thì cứ coi như anh ăn một lúc ba vị đấy thôi, không hạnh phúc sao?”
Cái lý lẽ vớ vẩn này làm Quý Trầm Giao phải bật cười, đang định giơ tay lên gõ vào đầu Lăng Liệp thì phát hiện tay mình dính đầy dầu mỡ, thế là dừng lại ngay trước mặt Lăng Liệp.
Lăng Liệp lại không hề né tránh, hai mắt sáng ngời nhìn anh. Cái nhìn này khiến mi tâm anh khẽ rung động.
Hôm nay đến sơn trang Phong Ý, những người anh gặp hoặc là mặt mày ủ rũ, cãi nhau đòi về, hoặc là nơm nớp lo sợ, sợ rước họa vào thân, còn có cả Jaco hễ ngửi thấy mùi án mạng là lập tức chạy đến, cái vẻ thần thái không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí xung quanh của Lăng Liệp khiến anh vừa thấy mới lạ, trong lòng lại có chút ngứa ngáy.
Hai người cứ thế đối diện nhau trong phòng nghỉ nhỏ, ngoài hành lang ồn ào náo nhiệt, người qua kẻ lại không ngừng.
Quý Trầm Giao thu tay về, đang muốn nói một câu “Cảm ơn”, thì giọng của Thẩm Tê đột nhiên vang lên trên đầu, “Tên Lăng gì đó kia! Anh lại đến tìm anh của tôi!”
Quý Trầm Giao: “…”
Tuy Lăng Liệp không phải là người của đội trọng án, nhưng ở đâu trong đội trọng án cũng có truyền thuyết về Lăng Liệp. Tịch Vãn và Lăng Liệp xưng hô với nhau là Lăng tiên sinh, quý cô Tịch Vãn, còn Thẩm Tê thì vì Lăng Liệp từng là nghi phạm nên cứ hễ nhắc đến Lăng Liệp là lại gọi là cái người tên Lăng gì đó.
Cái người tên Lăng gì đó cũng không hề để ý, còn rất phối hợp, “Ôi chao, thầy Thẩm, ăn cơm chưa? Có ăn tôm hùm đất không?”
Thẩm Tê kiên quyết nói: “…Ăn!”
Năm phút sau, Thẩm Tê: “Người tên Lăng gì đó ơi, tôm hùm đất của anh còn ngon hơn cả tôm hoàng đế ở dưới lầu nhà tôi đấy!”
Lăng Liệp chắp tay, “Cảm ơn đã khen.”
Hai người trước đây bất hòa — chủ yếu là Thẩm Tê đơn phương bất hòa với Lăng Liệp — dựa vào một bữa tôm hùm đất mà xóa bỏ ân oán, Quý Trầm Giao nhìn mà mí mắt cứ giật giật. Nhưng ân oán này chắc chắn lát nữa lại nổi lên thôi, vì không lâu trước đây Lăng Liệp còn dựa vào một bó bồ công anh để xóa bỏ ân oán với Thẩm Tê.
Có đến bốn hộp tôm hùm đất nên hai người chắc chắn không ăn hết, Quý Trầm Giao cũng không có thời gian bóc vỏ tôm, ăn vài con rồi dừng, còn lại thì để Thẩm Tê chia cho mọi người. Anh gọi Lăng Liệp ra ngoài cửa, “Nhanh về đi, chỗ này không phải là chỗ anh nên ở.”
Lăng Liệp giả vờ kinh ngạc, “Đội trưởng Quý, tôi không quản ngại đường xa mang tôm hùm đất đến cho anh, anh ăn xong lại muốn đuổi người đi.” Vừa nói còn đưa tay chọc vào cơ ngực của Quý Trầm Giao, nhưng ngón tay lại bị vỗ xuống.
Lăng Liệp vẫn cố chấp nói cho xong: “Lương tâm của anh đâu?”
“Anh là thân phận gì mà ở lại đây?” Nói đến nước này rồi, Quý Trầm Giao có ý dò xét, “Người có quan hệ với người chết? Người chứng kiến? Người có tình nghi gây án? Hay là…. cảnh sát?”
Lăng Liệp: “Shipper của….. Cảnh sát?”
Quý Trầm Giao thấy hắn không chịu buông, “Về đi, dân thường đừng có cản trở cảnh sát phá án.”
“Dân thường về không được.”
“Hả?”
“Tôi đi xe bus đến, còn phải đi bộ năm cây số mới đến được.” Lăng Liệp mở ứng dụng gọi xe, “Bây giờ mặt trời cũng đã lặn rồi, lỡ chuyến xe bus cuối cùng rồi, tài xế taxi biết trên núi có người chết cũng không chạy đến đâu. Anh muốn đuổi dân thường xuống núi à, đội trưởng Quý?”
Quý Trầm Giao bị hắn làm phiền đến mức hít một hơi thật sâu, “Ở lại đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
Lăng Liệp cười rất tươi, “Được!”
Núi Phong Ý rất lớn, nhưng đường lên xuống núi thì chỉ có một lối, khu nghỉ dưỡng cũng chỉ có một lối ra vào, sau khi đội trọng án trích xuất camera giám sát thì phát hiện, tối qua chiếc xe cuối cùng đi vào khu nghỉ dưỡng là 10 giờ 20 phút, là của một chủ nhà nghỉ, kể từ đó đến khi các khách mời phát hiện ra bàn tay dính máu, không có bất cứ chiếc xe nào rời khỏi khu nghỉ dưỡng, cũng không có ai đi qua.
Nếu hung thủ không trốn ở đâu đó trong núi, vậy thì vẫn còn ở trong khu nghỉ dưỡng, chính là một trong những người có vẻ mặt khác nhau này.
Quý Trầm Giao chú ý đặc biệt đến hai loại người, một là người có tư thù với Khang Vạn Tân, bao gồm một phần khách mời và nhân viên của anh ta, hai là người không có trong danh sách mời mà lại tự mình chạy đến. Phần lớn những người sau đều nói mình chỉ là người vô danh, muốn đến ké quan hệ, hoặc dứt khoát nói là đến ăn chực, nhưng mục đích thực sự có phải là Khang Vạn Tân hay không thì tạm thời vẫn chưa thể kết luận.
Sau khi dặn dò Lăng Liệp xong, Quý Trầm Giao đi về phía tòa nhà số 13, ở đó có một người mà anh muốn đích thân đến xem xét—người mẫu Diêu Giác.
Tòa nhà số 13 có tổng cộng 5 người ở, nhưng người đăng ký trong danh sách khách mời lại chỉ có một mình Diêu Giác, bốn người còn lại có hai người là trợ lý, stylist của cậu ta, hai người là “khách không mời mà đến”.
Diêu Giác ở căn phòng rộng rãi nhất, có ánh sáng tốt nhất. Quý Trầm Giao gõ cửa, trợ lý và stylist đều có mặt, sắc mặt Diêu Giác trắng bệch, ánh mắt nhìn Quý Trầm Giao có chút né tránh.
“Lại đến hỏi chúng tôi nữa sao?” Thấy người đến là cảnh sát, trợ lý bất mãn nói: “Đã nói tối qua chúng tôi về lúc hơn chín giờ, không hề ra ngoài nữa, ba người bọn tôi chơi đấu địa chủ đến nửa đêm, ở ngay đại sảnh dưới lầu, có người tên Bách, Bách gì đó ở tầng một có nhìn thấy.”
Một trong số “khách không mời mà đến” ở tầng một tên là Bách Lĩnh Tuyết, là một UP chủ làm nội dung khoa học phổ cập về thiên văn, vũ trụ, ít fan, ít ảnh hưởng, không được mời. Quý Trầm Giao chưa gặp anh ta, nhưng đã lướt qua một lần trong tài liệu sàng lọc sơ bộ.
“Mấy giờ thì ai về phòng người nấy?” Quý Trầm Giao hỏi.
“Chắc là hơn một giờ? Anh Diêu bảo muốn đi ngủ.”
Quý Trầm Giao nhìn Diêu Giác, “Vậy sau hơn một giờ thì sao?”
Trợ lý tức giận, “Thì ngủ rồi chứ sao, các anh không phải nghi ngờ bọn tôi chứ? Tuy Khang Vạn Tân là một kẻ khốn nạn, nhưng bọn tôi cũng không đến mức phải giết anh ta, làm bẩn tay bọn tôi….”
Diêu Giác ho khan một tiếng, lúc này trợ lý mới dừng lại, bực bội nói: “Dù sao thì anh ta chết hay không cũng không liên quan gì đến bọn tôi. Bọn tôi chỉ ký hợp đồng với anh ta thôi, cũng như nhân viên của anh ta thôi. Nhân viên của Vạn Tân Lai Hạ nhiều như vậy, sao cứ phải nhắm vào bọn tôi?”
Quý Trầm Giao hỏi: “Sao lại nói Khang Vạn Tân là một kẻ khốn nạn? Các người có mâu thuẫn gì với anh ta?”
Trợ lý biết mình lỡ lời, luống cuống nhìn Diêu Giác. Diêu Giác thở dài, “Tôi và Khang Vạn Tân từng là người yêu của nhau, tôi không tự nguyện.”
Trợ lý lớn tiếng nói: “Anh Diêu!”
Quý Trầm Giao kéo một cái ghế, ngồi xuống, “Tôi không coi cậu là nghi phạm, chỉ là hỏi thăm theo thủ tục. Bây giờ nói chuyện về Khang Vạn Tân mà cậu biết, được chứ?”
Diêu Giác mím môi, hai tay nắm chặt, mấy giây sau mới gật đầu, “Anh muốn biết về điều gì?”
Quý Trầm Giao: “Hai người quen nhau như thế nào, cậu nói không tự nguyện, anh ta đã làm gì cậu?”
Diêu Giác cười khổ, “Người như tôi không có bối cảnh, cũng không có vốn để lăng xê, quá dễ bị người ta hủy hoại.”
Diêu Giác năm nay 25 tuổi, chỉ học hết cấp hai, hơn mười tuổi đã rời quê hương đến thành phố Hạ Dung lập nghiệp, vì vẻ ngoài nổi bật, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo, nên ban đầu làm người mẫu ảnh, có được một chút tích lũy và hiểu biết về nghề người mẫu thì bắt đầu đăng ảnh và video hậu trường lên mạng, cũng thu hút được một lượng fan nhất định.
Thời đó, hóa trang thành nhân vật trong game, anime là một con đường tắt để nổi tiếng. Hồi nhỏ Diêu Giác sống khổ, đến tivi cũng không có mà coi, hoàn toàn không tiếp xúc được với thế giới 2D. Nhưng vì sự nghiệp, cậu ta ép mình chơi game, xem anime, dần dần cũng bồi dưỡng được một chút hứng thú.
Cuối cùng, năm 18 tuổi, cậu ta nổi lên tại một triển lãm anime, ngày càng có nhiều nhà phát hành game tìm đến cậu ta, mời cậu ta cosplay nhân vật. Số lượng fan của cậu ta trên mạng xã hội cũng tăng lên, người hợp tác với cậu ta từ một nhà phát hành game đơn lẻ chuyển thành công ty quản lý, bọn họ vẽ ra những chiếc bánh lớn, thổi phồng đủ điều lên tận mây xanh.
Cậu ta ăn thiệt vì không có học thức, vội vàng ký hợp đồng với một công ty, đối phương lại nhận những hợp đồng vớ vẩn cho cậu ta. Fan của cậu ta bất bình, hy vọng cậu ta giải quyết. Nhưng cậu ta căn bản không có tiền để trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời đó.
Năm 20 tuổi, Khang Vạn Tân xuất hiện, mời cậu ta gia nhập Vạn Tân Lai Hạ, hứa sẽ chi trả khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho cậu ta. Có bài học trước, cậu ta không còn tùy tiện hấp tấp nữa, tìm hiểu kỹ về Vạn Tân Lai Hạ, biết được công ty này tuy lắm tiền nhiều của, nhưng thủ đoạn cạnh tranh lại rất bẩn thỉu, mà cậu ta cũng nhìn ra Khang Vạn Tân có ý với mình, anh ta đang nhắm vào con người cậu ta.
Cậu ta không phải là người đồng tính, không muốn có quan hệ với Khang Vạn Tân, vậy nên đã từ chối.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng, Khang Vạn Tân không có được cậu ta thì sẽ hủy hoại cậu ta. Trong một thời gian, khắp nơi trong giới đều lan truyền tin đồn xấu về cậu ta, bọn họ nói năng hùng hồn có lý có lẽ rằng, thời đi học cậu ta bắt nạt bạn nữ, bịa đặt những phát ngôn như “ghét phụ nữ”, còn có cả những người đàn ông cậu ta hoàn toàn không quen biết tự dưng đứng ra nói cậu ta là người lưỡng tính, sau này sẽ tìm phụ nữ mang thai hộ.
Cậu ta lập tức thanh minh, giải thích, nhưng bọn họ đã tình thổi phồng mọi chuyện lên, tiếng nói của cậu ta cũng bị nhấn chìm. Ngay cả những fan thân thuộc nhất của cậu ta cũng rời bỏ cậu ta mà đi, vì trong cái giới này, phụ nữ mới là người nắm giữ sức mua chính, những “lỗi” mà cậu ta mắc phải đều là lỗi chí mạng.
Nhưng cậu ta căn bản không làm những chuyện đó, không nói những lời đó.
Cậu ta buộc phải tìm đến Khang Vạn Tân, tìm cách giải quyết. Hôm đó, Khang Vạn Tân nhốt cậu ta trong khách sạn, xâm hại cậu ta, còn chụp ảnh lại. Sau đó dùng gia đình cậu ta để uy hiếp.
Một đứa trẻ đến từ nông thôn như cậu ta, vất vả lắm mới gây dựng được chút tiếng tăm, lại bị hủy hoại.
Cuối cùng, cậu ta phải khuất phục trước Khang Vạn Tân, ký hợp đồng vào Vạn Tân Lai Hạ, lúc đó Khang Vạn Tân mới thuê luật sư, làm quan hệ công chúng rửa sạch tiếng xấu cho cậu ta. Đến nay, cậu ta đã làm việc ở Vạn Tân Lai Hạ được 5 năm, cơm ăn áo mặc không thiếu, hai năm gần đây Khang Vạn Tân đã mất hứng thú với cậu ta, không mấy khi làm phiền cậu ta nữa, còn cậu ta thì cảm thấy sự nghiệp, lý tưởng của mình từ lâu đã bị giày xéo chà đạp, sống như một cái xác không hồn.
“Khang Vạn Tân là một tên khốn nạn, biết anh ta chết, trong lòng tôi cảm thấy rất vui.” Diêu Giác ảm đạm vuốt mái tóc dài rối bời, đẹp đến mức có chút yêu dị, “Tôi thành tâm hy vọng người giết anh ta sẽ không bị các anh bắt được, nếu người đó không may sa lưới, tôi sẽ đến cảm ơn người đó.”
Trợ lý khóc lên, “Anh Diêu, anh đừng nói nữa! Ác giả ác báo, Khang Vạn Tân chết là đáng đời! Không liên quan gì đến bọn tôi!”
Quý Trầm Giao im lặng một lúc, “Vậy cậu có biết những người có tình cảnh tương tự với cậu gồm có những ai không? Khang Vạn Tân còn có những người tình nào?”
“La Uyển Uyển, còn có cả vận động viên kia, tên là gì ấy nhỉ?” Diêu Giác mãi không nghĩ ra, “Các anh tự đi điều tra đi, kẻ như anh ta, người muốn giết anh ta có nhiều lắm, không thiếu một người như tôi.”
Lúc này, dưới lầu có tiếng động, có người trở về. Quý Trầm Giao rời khỏi phòng của Diêu Giác, bước xuống lầu, bốn mắt nhìn nhau với một người đàn ông có vẻ ngoài thư sinh nho nhã.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc chải rất tùy ý, đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhưng chiếc kính gọng vàng trên mắt lại làm dịu đi vẻ sắc sảo này.
Nhìn vào đôi mắt đó, Quý Trầm Giao đột nhiên có một cảm giác quen thuộc thật khó tả. Anh đã gặp ở đâu rồi sao? Không, người có vẻ ngoài như vậy nếu đã gặp thì anh nhất định sẽ nhớ. Nhưng cảm giác quen thuộc này là sao?
“Chào anh.” Người đàn ông chủ động chào hỏi, “Muộn thế này rồi mà vẫn còn đang phá án à? Vất vả rồi. Tôi là Bách Lĩnh Tuyết, người không nhận được lời mời mà vẫn đến tham gia party, làm phiền đến công tác điều tra của các anh rồi.”
Quý Trầm Giao biết rất nhiều “vị khách không mời mà đến” đi đến bữa tiệc này là để kiếm thêm quan hệ, nhưng khí chất của Bách Lĩnh Tuyết này thì nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng được đến việc tìm kiếm quan hệ. Vậy thì mục đích của anh ta rất đáng ngờ.
“Quý Trầm Giao của đội trọng án, nói chuyện một chút được chứ?”
Bách Lĩnh Tuyết cười gật đầu, “Được.”
“Anh là UP chủ làm về khoa học phổ cập?” Quý Trầm Giao tùy tiện hỏi.
“Vâng, tôi mới bắt đầu làm thôi, không bằng những người nổi tiếng trong party này.” Bách Lĩnh Tuyết vừa nói vừa mở ứng dụng, “Anh có muốn xem tác phẩm của tôi không?”
Quý Trầm Giao nhận lấy, video đang phát là phần giải thích về Nghịch lý Fermi, lượt xem cũng không tệ, có hơn 200 nghìn. Tuy Quý Trầm Giao không có thời gian quan tâm đến thiên văn, nhưng những lý thuyết nổi tiếng như Nghịch lý Fermi thì anh vẫn biết, “Người mới làm mà chọn cái này, anh đúng là rất biết cách lựa chọn.”
Bách Lĩnh Tuyết cười, “Cảnh sát Quý đang chế nhạo tôi ăn theo à?”
Quý Trầm Giao tiếp tục ấn vào các video khác, so với Nghịch lý Fermi thì các video khác đều có lượt xem thấp hơn nhiều, ví dụ như những chủ đề nghe qua đã thấy rối não như hạt W Boson, rối lượng tử. Còn đến những video về du hành xuyên không, phân loại lỗ đen thì lượt xem lại tăng lên.
Bách Lĩnh Tuyết nói: “Không còn cách nào, người mới bắt đầu, tốt nhất là nên làm những nội dung mà khán giả thích xem. Tôi quả thực đã ăn theo Nghịch lý Fermi, trước khi làm video đó, tôi đã thống kê xếp hạng độ hot của các từ khóa trên nền tảng, tuy rằng video về Nghịch lý Fermi đã có rất nhiều rồi, nhưng những khán giả quan tâm đến vũ trụ thì vẫn thích xem.”
Quý Trầm Giao trả điện thoại lại cho Bách Lĩnh Tuyết, đi thẳng vào vấn đề, “Không nhận được lời mời của ban tổ chức mà vẫn đến, cũng là ăn theo?”
Bách Lĩnh Tuyết đẩy mắt kính, dường như hơi ngại ngùng, rồi xòe tay ra, “Đúng là…. tôi lại ăn theo thêm một lần nữa. Chỉ cần ở trong party, dù là được mời hay không được mời, khán giả dù sao cũng không nhìn ra. Chụp vài tấm ảnh đăng lên, coi như tôi đã được mời rồi. Đến lúc thông báo của Vạn Tân Lai Hạ phát đi, fan của tôi chắc chắn sẽ cho rằng tôi cũng coi như một UP chủ có tiếng.”
Bách Lĩnh Tuyết nói rất thẳng thắn, nhưng chính sự thẳng thắn này lại khiến Quý Trầm Giao cảm thấy rất trái khoáy. Nhưng cũng không thể chỉ vì trái khoáy mà phán đoán Bách Lĩnh Tuyết có liên quan đến vụ án được.
“Hôm qua anh về chỗ ở lúc mấy giờ?”
“Tôi không về.”
“Hả?”
“Tối qua tôi quen được mấy người có chung sở thích, tuy bọn họ là UP chủ về game, nhưng đều rất quan tâm đến thiên văn, núi Phong Ý lại cách thành phố một đoạn, bầu trời cũng khá trong, chúng tôi liền cùng nhau nghiên cứu bầu trời sao, hơn sáu giờ mới chợp mắt một lúc thì bị tiếng la hét bên ngoài làm cho tỉnh giấc.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Cùng với những UP chủ nào? Xem bầu trời sao ở đâu?”
Bách Lĩnh Tuyết nói ra ba cái tên, sau đó lại nói: “Ngay trên nóc hội trường tổ chức tiệc. Cảnh sát Quý không nghi ngờ tôi đấy chứ? Trước ngày hôm nay, tôi còn không quen Khang Vạn Tân.”
“Nghi ngờ thì không phải.” Quý Trầm Giao nói: “Nhưng theo lý thuyết thì, tất cả những người ở lại sơn trang tối qua đều có khả năng gây án, việc chúng tôi phải làm là loại trừ nghi ngờ cho từng người.”
Bách Lĩnh Tuyết mỉm cười, “Vậy nghi ngờ của tôi chắc chắn đã bị loại trừ rồi, tôi có người làm chứng, lại không có động cơ.”
Quý Trầm Giao lại nhìn thẳng vào mắt Bách Lĩnh Tuyết, lý do anh chú ý đến Bách Lĩnh Tuyết ngay từ đầu là vì trên người người này có một loại mâu thuẫn nào đó, sự mâu thuẫn này trong mắt những cảnh sát hình sự chưa có kinh nghiệm có thể là sự bảo đảm để loại trừ nghi ngờ, nhưng trong mắt anh, nó lại chính là điểm đáng ngờ.
Sau khi tiếp xúc lần này, sự mâu thuẫn đó không những không giảm đi mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Quý Trầm Giao đứng dậy, định tìm ba người mà Bách Lĩnh Tuyết nhắc đến để xác minh, rồi bảo Thẩm Tê điều tra lý lịch của Bách Lĩnh Tuyết.
“Khi nào thì tôi có thể xuống núi được?” Bách Lĩnh Tuyết mỉm cười, hỏi.
Quý Trầm Giao dừng bước, quay mặt lại, “Nếu chứng cứ ngoại phạm đầy đủ thì rất nhanh thôi.”
“Được, tôi chờ.”
Ba UP chủ làm về game đã lấy lời khai xong, làm chứng cho nhau rằng bọn họ vẫn luôn ở trên sân thượng của hội trường tổ chức tiệc, nói chuyện trên trời dưới đất, nâng cốc cạn chén, bị sự uyên bác của Bách Lĩnh Tuyết làm cho tâm phục khẩu phục. Mà camera ở cầu thang hội trường tổ chức bữa tiệc cũng đã quay lại hình ảnh bọn họ lên lầu lúc 1 giờ sáng, xuống lầu lúc 6 giờ 10 phút.
…………….
Thẩm Tê ngậm bánh mì, bên cạnh để một thùng nước khoáng lớn, “Anh, cái người tên Bách Lĩnh Tuyết này là người ở thành phố Đông Nghiệp, trong lý lịch có nói là người du học về, bây giờ đang làm việc ở công ty thương mại Dương Đồ, là một phiên dịch viên.”
Quý Trầm Giao đã nghe qua cái tên Công ty thương mại Dương Đồ này, đó là một công ty ngoại thương, vận tải có quy mô rất lớn, có nhà máy ở Nam Bán Cầu, nhưng trong nước thì lại không phải là trọng điểm kinh doanh của bọn họ.
Thẩm Tê quay đầu, “Anh, anh ta có vấn đề gì à?”
Quý Trầm Giao không nói ra được là có vấn đề gì.
Thẩm Tê tu nước ừng ực, phẫn hận nói: “Cái tên Lăng gì đó hại em!”
Quý Trầm Giao: “Hắn lại làm gì cậu?”
“Còn không phải tại tôm hùm đất sao! Không có việc gì thì làm tôm hùm đất ngon như vậy làm chi? Hại em ăn vào là không dừng lại được, bây giờ mặn đến phát hoảng, uống bao nhiêu nước rồi mà lưỡi vẫn còn mặn!”
“…” Đúng rồi, người tên Lăng gì đó chạy đi đâu mất rồi?
Hết chương 53.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Trầm Giao: Lăng cún con?
Lăng Liệp: Không được gọi là Lăng cún con!