Chương 54: 050810 – Ngăn Chặn
Du Phùng thấy, lúc này tuy sát ý trên người Ngôn Dương chưa tan, nhưng trong hơi thở điên cuồng ngạo mạn đó lại có một chút lý trí đang giãy giụa lộ diện.
“Cho anh một phút để xuất hiện.” Ngôn Dương nói.
Vừa dứt lời, dưới lớp tóc màu nâu hạt dẻ, một điểm sáng màu xanh nhạt lóe lên vài cái bên tai.
Du Phùng nheo mắt, ánh mắt dò xét nhìn về phía đó.
Hắn vẫn không phát hiện ra.
Ngôn Dương nhạy bén nhận ra ánh mắt của Du Phùng, “Thiết bị liên lạc cá nhân mới nhất do Liên bang Lanza nghiên cứu phát triển. Của Tư Bác, tôi mượn dùng một chút.”
Cậu tùy tiện vén mái tóc rối bên tai sang một bên, nghiêng đầu, cho hắn xem thiết bị tinh xảo trên xương tai, “Sao? Đủ kín đáo chứ?”
Đó là một khối lập phương cực nhỏ, hòa lẫn với làn da nhợt nhạt, dù hoàn toàn lộ ra trước mắt cũng cần phải quan sát kỹ mới có thể phát hiện được.
Ngôn Dương cúi đầu nhìn người đàn ông dưới lưỡi đao của mình, “Năm ngày nay, hầu như đêm nào anh cũng ngủ cùng em, nhưng anh hoàn toàn không nhận ra.”
Du Phùng nhìn cậu chằm chằm, không nói lời nào.
Ngôn Dương lại tiến sát Du Phùng hơn một chút, tóc cậu rũ xuống, rơi lên mặt Du Phùng.
“Vậy anh có biết, vào lúc nửa đêm em sẽ thức dậy bên cạnh anh rồi đi giết người không?”
Mỗi một câu một chữ đều mang theo giọng điệu khinh mạn chui vào tai Du Phùng, hắn lục lọi những mảnh ký ức trong đầu mình mỗi đêm, nhưng lại phát hiện mình chỉ ấn tượng sâu sắc với đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong đêm tối, cũng không còn gặp những giấc mơ hỗn độn đó nữa.
Cố gắng nhớ lại, mới nhận ra giấc ngủ ngon của mình mỗi đêm, thực ra là điều bất hợp lý nhất trong căn biệt thự đầy rẫy nguy hiểm này.
“Em đã làm gì với giấc ngủ của tôi?” Du Phùng hỏi.
“Hả?”
Vẻ mặt ngạc nhiên của Ngôn Dương không hề giả tạo, sau đó cậu lại như nghe thấy chuyện gì thú vị, “Haha!”
“Đừng đổ oan cho em! Em không cần phải làm gì cả.” Giọng nói cao vút của cậu đột nhiên hạ xuống, “Không cần thiết.”
Du Phùng nhìn khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo trước mặt, cảm giác kỳ lạ vẫn không hề biến mất, nỗi nhớ nhung xa xôi xen lẫn sự xa lạ khó tả đang xâm chiếm con người hắn.
Hắn vẫn luôn cảm thấy người này không nên như vậy.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa.
Du Phùng muốn quay đầu nhìn ra cửa, nhưng hành động nhỏ này đã bị cơn đau đột ngột gia tăng ở cổ ngăn lại.
Ngôn Dương nắm chặt chuôi đao, các khớp xương rõ ràng, khoảng cách giữa hai người vẫn gần như vậy, thậm chí Du Phùng còn có thể nhìn rõ vô số sợi xám trong mống mắt của Ngôn Dương, màu sắc từ nhạt đến đậm, đồng tử cậu đang rung lên nhè nhẹ.
Ngôn Dương lên tiếng, giọng nói như tiếng thì thầm, “Đừng cử động, nếu không em không dám chắc mình sẽ làm gì anh.”
Trái ngược với giọng điệu dịu dàng, lưỡi đao của Ngôn Dương hung hăng đè xuống.
Cảm giác đau đớn dữ dội buộc Du Phùng phải giơ súng lên, anh nhanh chóng tính toán góc độ bắn trúng tay phải của Ngôn Dương.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tiếng bước chân trên hành lang bước vào phòng khách, đế giày dính máu và thịt vụn, lạo xạo tiến lại gần.
Ngôn Dương nghiến răng, “Nhanh lên!”
Giây tiếp theo, tiếng đạn bắn vào da thịt vang lên bên tai Du Phùng.
Bàn tay Ngôn Dương nắm chặt chuôi đao buông lỏng, cả người như con rối bị cắt dây, ngã xuống. Thanh đao rơi xuống đất leng keng, Ngôn Dương bất tỉnh ngã lên người Du Phùng.
Du Phùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy khoảnh khắc Ngôn Dương ngã xuống, tim hắn như ngừng đập.
Hắn ngồi dậy trong vũng máu, ôm chàng trai trên người mình vào lòng, nhanh chóng kiểm tra vết thương do đạn bắn vào sau gáy Ngôn Dương, phát hiện chỉ là thuốc tiêm làm tổn thương da.
Du Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vẻ điên cuồng sắc bén của Ngôn Dương biến mất hoàn toàn, ngẩng đầu lên, đôi mắt xám tro vừa run rẩy điên cuồng giờ đã khép lại, vẻ mặt trầm tĩnh như thể tất cả cảm xúc bộc lộ ra ngoài đều được thu lại vào trong cơ thể.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, người đến là tên tóc vàng mắt xanh, vừa mở miệng đã nói với giọng điệu không mấy thiện cảm, “Thả ra đi.”
Du Phùng ngẩng đầu nhìn, “À, là ông Bossy.”
“Chỉ là đạn gây mê thôi. Liều lượng cao nên tác dụng rất nhanh.” Raman ngồi xổm xuống, muốn ôm lấy Ngôn Dương đang ngủ say từ trong tay Du Phùng lên.
Nhưng cánh tay Du Phùng vẫn không hề nhúc nhích, vết thương trên cổ đang chảy máu, suýt nữa đã chạm vào động mạch, nhưng hắn lại như không hề hay biết, lạnh lùng nhìn động tác của Raman, hoàn toàn không hợp tác.
Raman thở dài, “Tôi vừa cứu cậu đấy.”
“Anh không muốn đến.” Du Phùng nói.
Raman im lặng, ban đầu quả thực quả thật anh ta muốn trì hoãn thời gian, như vậy Ngôn Dương có thể sẽ vô tình giết chết Du Phùng trong trạng thái mất kiểm soát. Đáng tiếc.
Đột nhiên anh ta lại nhớ đến dáng vẻ của Du Phùng ở lối vào căn phòng bí mật, ngăn cản anh ta lại gần từ mọi hướng, “Cậu bị sao vậy? Cậu còn chưa nhớ ra cậu ấy là ai. Lúc trước ở lối vào căn phòng bí mật cũng vậy, thật khó hiểu.”
Du Phùng làm như không nghe thấy, bế ngang Ngôn Dương lên, định đưa người vào phòng ngủ trên lầu.
Đợi Ngôn Dương tỉnh lại, giao cho hắn ý nghĩa của năm năm bàng hoàng lạc lõng kia.
Ngay khi Du Phùng sắp bước ra khỏi phòng khách, Raman ở sau lưng bất ngờ nói thêm một câu, “Đừng quên, Du Phùng, cậu và cậu ấy đã là kẻ thù rồi.”
“Cậu là cảnh sát, cậu ấy là tên sát nhân hàng loạt mà cậu luôn truy tìm.”
Bước chân Du Phùng dừng lại, nhưng không quay đầu, hắn giả vờ phản ứng chậm nửa nhịp, “Anh vừa nói ‘Lúc trước ở lối vào căn phòng bí mật’.”
“Là chỉ đêm anh cho cậu ấy hít khí gây ảo giác sao?”
Hết chương 54.