Chương 54:
“Làm sao có thể chứ!” Trang Thạc vội vàng phản bác.
Lang Dương Dương cũng phụ họa: “Không có đánh nhau, bọn con không có đánh nhau.”
Dì Hai nắm lấy cánh tay Trang Thạc xem xét kỹ lưỡng: “Đây không phải vết cào thì là gì?”
Nói xong lại nhìn sang gáy Lang Dương Dương: “Dì nói này, hai đứa có mâu thuẫn gì không thể nói chuyện rõ ràng sao? Nhất định phải đánh nhau à, Trang Thạc! Dì nói cho con biết nhé! Cổ người ta là chỗ rất yếu ớt, dù thế nào cũng không được đánh vào cổ!!!”
Chuyện đã đến nước này, nếu không giải thích rõ ràng thì sẽ thành chuyện lớn, nếu truyền đến tai bố mẹ Trang Thạc thì sẽ không chỉ là chuyện bị dạy dỗ vài câu nữa.
Lang Dương Dương vội vàng kéo dì Hai ngồi xuống ghế sofa: “Dì Hai, thật sự không phải đánh nhau đâu, hôm qua trời mưa to, bọn con đi bẻ ngô ngoài ruộng bị lá ngô cứa vào, lại còn ngã thêm hai lần nữa.”
“Ngã mà trúng cả cổ!?”
“Cái này không phải ngã…”
Dì Hai nhíu mày, quay sang nhìn Lang Dương Dương, lại ghé sát vào xem vết bầm tím nhỏ trên cổ cậu, còn hơi ửng đỏ.
“Cạo gió? Cũng không giống lắm!”
Lang Dương Dương nhỏ giọng nói: “Không phải cạo gió…”
“Hửm?”
Dì Hai nhìn Lang Dương Dương, lại nhìn sang Trang Thạc, hai người đều lúng túng nhìn Đông ngó Tây, bà lập tức hiểu ra chuyện gì.
“Hai đứa này… thôi được rồi, dì đi nấu cơm.”
Lang Dương Dương mím môi, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Trang Thạc.
“Sau này chú ý một chút!” Dì Hai đột nhiên ngoái đầu lại nói.
Lang Dương Dương và Trang Thạc ngoan ngoãn đáp: “Dạ, dì Hai.”
Buổi chiều ở khu chung cư cũ, nhà nhà đều nấu cơm, trên lầu dưới lầu làm món gì cũng có thể ngửi thấy mùi.
Có mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, đuổi bắt nhau, cười nói vui vẻ.
Lang Dương Dương đang nhặt rau hẹ trên bàn trà ở phòng khách, đây cũng là do Trang Thạc mang đến, tối hôm qua vừa mưa to, bùn đất bắn lên rau hẹ, cũng có chỗ bị úng, phải từ từ nhặt.
Làm xong thì mang vào bếp, dì Hai và Trang Thạc đang phối hợp xào rau, Lang Dương Dương không giỏi nấu nướng, mỗi lần chỉ có thể làm những việc lặt vặt.
“Dương Dương, giúp dì tưới hoa nhé.” Dì Hai nói.
Lang Dương Dương đáp lời rồi ra ban công tưới hoa, cậu kéo lên kéo xuống bình tưới vài cái, tạo đủ áp suất rồi mới có thể nhấn giữ cho nước phun ra thành màn sương mịn.
Trước đây, Lang Dương Dương cứ nghĩ tưới hoa chỉ cần tưới gốc là được, sau khi về nhà dì Hai, nhìn dì tưới hoa mới biết, lá và hoa cũng cần tưới, có rất nhiều loại cây cảnh lá cần phải phun thuốc lên lá để bón phân.
Thậm chí, nhiều loại hoa cỏ khi mới trồng bị tổn thương rễ, chưa bén rễ trong đất mới, không thể hấp thụ chất dinh dưỡng trong đất, thì lúc đó cần phải phun nước lên lá nhiều hơn, cành và lá cũng có thể hấp thụ nước.
Phun được một nửa thì hết nước, Lang Dương Dương vào nhà vệ sinh lấy thêm nước.
Lúc quay lại nghe thấy nhà bên cạnh có người mở nhạc, ban đầu nghe không rõ, đến đoạn điệp khúc mới nghe ra được, là bài hát mới của Hoàng Kỳ San “Vẻ đẹp của tôi”, trước đó từng nghe trên bảng xếp hạng âm nhạc rồi.
Buổi chiều sau cơn mưa, hoàng hôn rực rỡ lạ thường, Lang Dương Dương tưới hoa trong tiếng hát du dương.
Có lẽ cuộc sống là như vậy, chỉ cần có cơm ăn, có áo mặc là có thể sống tiếp, nhưng thỉnh thoảng ăn một miếng bánh ngọt, nghe một bài hát hay hay ăn một bữa cơm hợp khẩu vị, có thể khiến cho cuộc sống vui vẻ hơn.
Sống ở mức thấp nhất, theo đuổi những điều cao đẹp hơn.
Lúc hoàng hôn sắp tắt, cơm nước đã xong xuôi, Lang Dương Dương trải miếng lót cách nhiệt lên bàn ăn.
Hôm nay ăn rau mùi xào thịt bò, gà xào khô, cá chiên giòn, thêm món trứng tráng hẹ và canh chua chay.
Nhà có người lớn tuổi, mâm cơm mùa hè lúc nào cũng không thể thiếu canh chua chay.
Trái cây là củ cải và dưa hấu do Trang Thạc mang đến.
Lang Dương Dương uống nửa bát canh khai vị.
“Bên dưới có konjac và củ cải trắng, đều là món con thích ăn.” Dì Hai đảo nhẹ món gà xào khô, miếng củ cải trắng đã ngấm gia vị, gắp cho Lang Dương Dương một miếng, lại gắp konjac cho Trang Thạc.
Lang Dương Dương ăn một miếng, liên tục khen ngon.
Củ cải trắng rất hợp với tất cả các món xào khô, vừa có thể thấm vị thịt gà, vừa giữ được mùi thơm của củ cải, lại không giống khoai tây dễ bị hầm quá nhừ, cũng không giống cà rốt khó ngấm gia vị.
“Trước đây con không hay ăn củ cải, sau khi kết hôn với Dương Dương thì hay ăn, bây giờ thấy món xào khô mà không có củ cải thì rất phí.” Trang Thạc nói.
Dì Hai cũng nói: “Dì cũng vậy, haiz, dì nói chứ, cái thằng nhóc Dương Dương này, món ngon thì không biết làm mấy món, nhưng ăn thì rất giỏi.”
Trang Thạc và dì Hai cùng cười ha hả.
Lang Dương Dương cũng cười, nhưng chỉ cười nhẹ nhàng, cậu biết dì Hai và Trang Thạc tuyệt đối không có ý châm chọc mình, chỉ là lời nói đùa cưng chiều mà thôi.
Trước kia Lang Dương Dương không có phóng khoáng như vậy, cậu luôn chú ý đến lời nói của người khác ở mọi trường hợp, không nhịn được suy nghĩ xem đối phương nói như vậy là có ý gì.
Run rẩy, giống như cây xấu hổ, chỉ cần chạm vào là khép lại.
Lúc ăn cơm gần xong, Lang Dương Dương muốn mở lời nhắc đến chuyện của dì Trâu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu phải nhìn Trang Thạc mấy lần anh mới hiểu ý cậu.
“Dì Hai, bố mẹ con nói muốn đi chơi ở bản Miêu, bảo con hỏi dì có muốn đi không, cuối tuần này dì có bận gì không ạ?” Trang Thạc nói.
Dì Hai: “Cuối tuần có bạn hẹn dì đi chăm sóc tóc, có lẽ không đi được.”
Vừa nói xong, Lang Dương Dương liền tiếp lời: “Đi với ai ạ?”
Dì Hai cười, nét mặt có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nói: “Là dì Trâu ấy, con từng gặp rồi.”
Chuyện dì Hai thân thiết với dì Trâu cả nhà đều biết, mấy tháng trước dì Hai mua mấy liệu trình dán cao gì đó không rõ tên tuổi ở chỗ dì ấy, bị Lang Nguyệt và bà nội nói một trận.
Ai cũng từng gặp dì Trâu, cũng không ai thích dì ấy cho lắm.
Bà ta rất nhiệt tình, cũng hay tặng quà cáp, cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhưng lại cứ thích rủ người ta mua những thứ vô dụng, trong đó có rất nhiều thứ là đồ ăn và đồ dùng trên người.
Tiêu tiền là một chuyện, nhỡ đâu ăn vào lại xảy ra vấn đề thì sao?
Nhưng dì Hai có cuộc sống riêng, sau đó dì cũng không mua nữa, mọi người cũng không tiện nói gì.
Dì Hai biết mọi người không thích, nên cố gắng tránh mặt.
Lang Dương Dương và Trang Thạc đều là con cháu, không tiện nói lời bất lịch sự, Lang Dương Dương liền thăm dò hỏi: “Chăm sóc tóc? Là làm gì ạ?”
Dì Hai thấy Lang Dương Dương không giống Lang Nguyệt vừa vào đã mắng mỏ là lãng phí tiền bạc, liền đổi sắc mặt giải thích: “Nói là chăm sóc quan trọng, gội đầu mát xa gì đó, dạo này dì rụng tóc nhiều, muốn đi thử xem sao.”
“Con đi cùng dì nhé, tụi con cũng muốn thử.” Lang Dương Dương đặt đũa xuống, nhìn dì Hai nói.
Trang Thạc ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi.
Dì Hai cười, nhìn ra rồi.
Bà thở dài nói: “Dương Dương, có phải con lo dì lại bị lừa mua mấy thứ linh tinh đó không?”
Lang Dương Dương cúi đầu, không thể phủ nhận.
“Dì biết mọi người đều lo cho dì, nhưng bây giờ dì biết rồi, dì chơi với dì Trâu, chỉ là uống trà nhảy đầm, gội đầu gì đó thôi, còn đầu tư hay mở cửa hàng gì đó, dì sẽ không làm đâu.”
Đối mặt với lời giải thích thẳng thắn của dì Hai, Lang Dương Dương có chút ngại ngùng.
Chi bằng lúc nãy cứ hỏi thẳng ra, dì Hai cũng không phải người vô lý.
“Dì Hai.” Trang Thạc gắp cho dì Hai một miếng củ cải, “Bọn con chỉ là thấy dì có nhiều bạn bè, lại tốt bụng nghĩa hiệp, đôi khi vì giúp đỡ bạn bè mà mềm lòng tiêu tiền lãng phí. Tiền bạc dành dụm được sau khi nghỉ hưu, sau này còn nhiều chỗ phải dùng đến.”
“Haiz, dì biết, yên tâm.” Dì Hai nói xong, ăn một miếng trái cây, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ai cũng bận, ai cũng có gia đình riêng phải lo, chỉ có bà ấy…”
Dì Hai chưa nói hết câu, nhưng Lang Dương Dương trong lòng đã xúc động.
“Dì Hai.”
“Hửm?”
Lang Dương Dương nhìn dì, nói: “Nếu dì buồn chán, thì cứ đến cửa hàng chơi, dì không phải cũng nói muốn học làm bánh sao, con dạy cho dì.”
Dì Hai cười, vỗ vào tay Lang Dương Dương: “Mấy đứa đều bận làm ăn, cứ lo chuyện của mình đi, đừng lo cho dì.”
Bữa tối kết thúc trong không khí khá vui vẻ, Lang Dương Dương và Trang Thạc dọn dẹp rác thải rồi xuống nhà đi về.
Trên đường về cửa hàng, Lang Dương Dương không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, Trang Thạc biết cậu đang nghĩ đến chuyện của dì Hai, nên không quấy rầy cậu.
Đến tiệm bánh, lúc xuống xe, Trang Thạc đột nhiên nói: “Hay là đăng ký cho dì Hai vào trường học dành cho người cao tuổi nhỉ?”
Lang Dương Dương cười: “Vừa rồi em cũng nghĩ vậy.”
Trang Thạc: “Để anh đi hỏi thăm xem sao, trước đây chưa từng nghe nói ở đâu có trường dành cho người cao tuổi, lớp học theo sở thích thì chắc là có, dì Hai có thích gì không nhỉ?”
“Dì Hai thích gì á?” Lang Dương Dương đứng trên bậc thang, đột nhiên ngẩn người.
Cậu không biết, ngoài việc biết dì Hai thích trồng hoa, cậu không biết dì còn thích gì khác.
Cố gắng nhớ lại xem trong nhà dì Hai có thứ gì thể hiện sở thích của dì, nhưng lại không tài nào nhớ ra.
Cả hai người bọn họ đều vậy.
Lang Dương Dương cười khổ: “Hoá ra em chẳng hiểu gì về dì Hai cả.”
“Sau này chúng ta thường xuyên đến thăm dì Hai hơn.” Trang Thạc nói, sau đó lại kéo Lang Dương Dương vào cửa hàng: “Chỉ là…”
Hai người nhìn nhau, đều hiểu.
Dù sao cũng khác thế hệ, sở thích, hoạt động yêu thích đều không giống nhau, cho dù Lang Dương Dương ngày nào cũng gặp dì Hai, cũng chưa chắc có thể khiến cuộc sống của dì thêm phong phú và vui vẻ hơn.
Lang Dương Dương quyết định dành nhiều thời gian hơn để ở bên dì Hai, có thể làm gì thì làm, dù chỉ có ích một chút cũng tốt.
Trong tiệm đã không còn khách, Du Du đang kiểm kê số lượng cà phê, Tiểu Ảnh đang chuẩn bị bột mì và những thứ khác cần dùng cho ngày mai.
Trang Hiểu Vũ xin nghỉ, Hoàng Vân đã dọn dẹp vệ sinh trong tiệm xong và chuẩn bị tan ca.
Chẳng mấy chốc, Du Du và Tiểu Ảnh cũng tan ca, là tiệm bán đồ ngọt và cà phê, buổi tối Brookside không có nhiều khách.
Khách ở lại đến tám chín giờ tối đều là khách đến từ sáu bảy giờ, rất ít khi có khách mới vào, vì vậy nhân viên có thể tan ca sau khi đã hoàn thành công việc của mình.
Lang Dương Dương và Trang Thạc ở lại trông tiệm, đến chín giờ mới chính thức đóng cửa.
Hai người ngồi cạnh nhau, xem tài liệu chuẩn bị cho Hội chợ nông nghiệp, khi đó sẽ cần sử dụng rất nhiều vật liệu tại hiện trường, như standee, poster,… Ban tổ chức sẽ cung cấp bàn ghế đơn giản, còn quầy hàng, kệ trưng bày,… thì phải tự chuẩn bị.
Trang Thạc chọn ra một số phương án dự phòng, để Lang Dương Dương chọn ra phương án cuối cùng.
Vào đầu tháng, trang web đã được làm lại, bỏ tiền thuê người làm, vừa đẹp lại rẻ.
“Cố gắng chọn cái nào phù hợp với phong cách website, duy trì sự đồng nhất của thương hiệu.” Ngón tay Lang Dương Dương lướt trên bàn di chuột, “Mấy tấm hình này đều không được.”
Nói xong thì nhìn sang Trang Thạc, Trang Thạc gật đầu, sau đó hỏi: “Đồng nhất thương hiệu là gì?”
Lang Dương Dương: “Đồng nhất thương hiệu là dựa trên biểu hiện bên ngoài của thương hiệu, hình thành ấn tượng trên thị trường, nếu từ hình thức nhân cách hóa thương hiệu…”
Nói xong theo thói quen như lúc làm việc nhìn sang xem biểu hiện của Trang Thạc, sau khi nhìn thấy liền hơi nghiêng đầu.
“Thôi bỏ đi, nói thế này, có thể hiểu là thiết lập hình tượng cho thương hiệu.”
“Hình tượng?”
“Ví dụ như anh, chính là hình tượng người đàn ông thô kệch.”
Trang Thạc vẫn gật đầu, một tay không ngừng xoa cằm.
“Nghe có hiểu không?”
Trang Thạc ngước mắt nhìn Lang Dương Dương, do dự một chút rồi vẫn nói thật: “Chỉ nghe hiểu câu em nói anh là người đàn ông thô kệch.”
Lang Dương Dương hít sâu một hơi.
“Lấy ví dụ, anh là hình tượng người đàn ông thô kệch, người đàn ông thô kệch là như thế nào?”
Trang Thạc: “Ừm…”
Anh biết người đàn ông thô kệch là như thế nào, nhưng không dám nói nữa, cảm giác mình trước mặt Lang Dương Dương giống như đứa ngốc.
“Thôi bỏ đi.”
“Đừng bỏ đi mà.”
Lang Dương Dương: “Tự anh về lên mạng tìm hiểu đi, tóm lại là mấy tấm hình này đều không được, thật ra hình trên trang web cũng nên cập nhật lại rồi.”
“Vậy ngày mai anh tìm lão Oai đến chụp lại.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương đáp: “Ừ.”
Vẫn là bảo anh ta làm việc cho nhanh.
Nói xong Lang Dương Dương tiếp tục xem những thứ khác mà Trang Thạc chọn, còn có danh sách nhân viên cùng đi Hội chợ nông nghiệp sau hai tuần nữa.
Lúc Lang Dương Dương làm việc rất nghiêm túc, giống như một con robot không có cảm xúc, không có biểu cảm gì, chỉ có thể nhìn ra được cậu đang xem nội dung rất nhanh từ ánh mắt.
Tinh thần cực kỳ căng thẳng.
Chỉ có lúc làm bánh mì và bánh ngọt thì mới không giống vậy, cậu thực sự rất thích làm những việc đó.
Kết hôn đã lâu như vậy, Trang Thạc cũng hiểu được mặt này của Lang Dương Dương. Nhưng vừa rồi mình như đứa ngốc trả lời câu nào của Lang Dương Dương cũng không xong, lại rất lo Lang Dương Dương thật sự tức giận.
— Mặc dù chưa từng thấy cậu tức giận bao giờ.
Xem xong hết đống tài liệu đó thì đã là chín rưỡi tối, dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị về nhà.
Trên đường về nhà, Lang Dương Dương cũng ngồi ghế phụ xem điện thoại, tra tài liệu liên quan.
Trang Thạc thỉnh thoảng lại len lén nhìn cậu một cái.
Mãi đến khi gần đến nhà, anh mới nhịn không được nắm lấy tay Lang Dương Dương.
“Hửm?” Ánh mắt Lang Dương Dương vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Lôi Công ở trong nhà, nghe thấy tiếng hai người về nhưng không thấy mở cửa, sốt ruột đến mức kêu ư ử ở cửa, cái đuôi to quét qua tủ giày ở huyền quan, vang lên tiếng “bịch bịch”.
Trang Thạc nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lang Dương Dương, bảo cậu bỏ điện thoại xuống.
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Xin lỗi…” Trang Thạc nói xong thì tự cười mình, “Mấy hôm nay cứ luôn nói xin lỗi với em.”
Lang Dương Dương lúc này mới hoàn hồn, nhận ra Trang Thạc lúc này có chút không đúng: “Sao thế? Sao lại xin lỗi?”
Trang Thạc: “Vừa rồi ở tiệm, em hỏi gì anh cũng không biết, em giải thích rồi anh cũng không hiểu, giống như đứa ngốc vậy.”
Lang Dương Dương bật cười, cứ tưởng chuyện gì.
“Không sao mà.”
“Có sao.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương biết anh nghiêm túc rồi, liền nghiêm túc lại, nói: “Em không có tức giận, anh cũng chưa từng làm việc ở công ty kiểu đó, em còn nói với anh mấy cái thuật ngữ internet đó, anh nghe không hiểu là chuyện bình thường mà.”
“Không phải.” Trang Thạc tiến lên một bước, hai tay nắm lấy tay Lang Dương Dương: “Anh muốn xin lỗi là, mấy chuyện này rõ ràng là công việc của anh, cho dù ban đầu không hiểu, anh cũng nên chủ động tìm hiểu. Còn có…”
“Còn có gì?”
Trang Thạc siết nhẹ lòng bàn tay Lang Dương Dương, ngượng ngùng nói: “Không thể phủ nhận đúng là anh có tâm lý đó.”
Lang Dương Dương: “Tâm lý gì?”
Trang Thạc: “Dù sao em cũng sẽ giúp anh làm, giúp anh chọn, nên anh cứ làm đại cho xong chuyện là được.”
“Hahaha.” Lang Dương Dương nghe xong không nhịn được bật cười.
Trang Thạc: “Dương Dương…”
Lang Dương Dương nắm lại tay Trang Thạc: “Không sao mà, thật đấy, giống như anh biết trang trí, sửa đồ đạc, em cũng bảo anh làm còn mình thì lười biếng.”
“Vẫn phải nói xin lỗi.”
Lang Dương Dương dùng chính lời anh vừa nói để nói lại anh: “Sao cứ luôn miệng nói xin lỗi thế?”
Trang Thạc: “Tối hôm trước không phải anh đã làm em sốt sao.”
Lang Dương Dương: “Đó là do dầm mưa, không liên quan đến anh.”
“…”
Lang Dương Dương cố ý trêu anh: “Không phải cày… a!!”
Trang Thạc đột nhiên cúi người bế thốc Lang Dương Dương lên, anh khỏe đến mức có thể dùng một tay bế Lang Dương Dương, tay còn lại rảnh rang mở cửa.
“Lang Dương Dương.”
“Làm gì vậy! Chưa được ba ngày!!”
Trang Thạc đẩy cửa nhà ra, hai tay ôm lấy đùi Lang Dương Dương nhấc nhẹ lên, dọa Lang Dương Dương hét toáng lên.
“Từ hôm nay trở đi, quy định ba ngày bỏ, anh muốn cho em xem thử xem rốt cuộc có phải ruộng bị cày nát hay không!”
“Em nói đùa thôi mà…”
Lời vừa dứt, Lang Dương Dương đã bị ném lên giường, còn chưa kịp bò dậy thì Trang Thạc đã đè lên.
Lang Dương Dương né tránh nụ hôn của anh: “Chưa tắm…”
Trang Thạc: “Trước khi cày ruộng cũng phải làm công tác chuẩn bị chứ.”
…
Ba ngày sau, sáng sớm trời mưa một lúc, buổi chiều nắng lên, lại là cuối tuần, trong tiệm rất đông khách.
Lang Dương Dương cũng đang ở quầy bar giúp đóng gói đơn hàng mang đi.
Cúi người lấy bánh ngọt từ tủ kính, lúc đứng thẳng dậy không nhịn được phải chống eo.
“Anh Dương Dương.”
“Hửm?”
Du Du: “Anh đau lưng à?”
Du Du đang xúc đá vào ly, tiếng đá va vào nhau nghe leng keng.
“Hơi hơi.” Lang Dương Dương nói.
Du Du ghé sát vào một chút: “Mấy hôm trước anh còn bị cảm cạo gió, phải chú ý sức khỏe đó, có cần tìm thầy thuốc Đông y nào đó bốc thuốc điều trị không?”
Vừa nói Tiểu Ảnh đưa qua một tờ giấy: “Em quen một thầy thuốc Đông y rất giỏi.”
Lang Dương Dương nghiến răng nghiến lợi: “Anh thật sự không sao!”
————
Tháng 9 đến rất nhanh, thứ sáu tuần này Lang Dương Dương và Trang Thạc cùng nhau đến địa điểm tổ chức Hội chợ nông nghiệp xem qua một lượt, đo đạc số liệu hiện trường, hai ngày nữa sẽ chuyển đồ đạc đến bố trí.
Trên đường về ghé vào tiệm tạp hóa mua nước uống, Trang Thạc đang cúi đầu chọn kem trong tủ lạnh.
“Kem que được không?”
“Được.” Lang Dương Dương đáp lời, cầm lấy điện thoại định nhắn tin cho dì Hai, nói tối nay cùng nhau đi ăn món chân giò dì nói ngon lần trước.
Vừa mở wechat, Lang Nguyệt đã gọi điện thoại đến.
“Alo, chị.”
Lang Nguyệt: “Đang ở đâu?”
Lang Dương Dương: “Đi xem địa điểm ở Long Nam, đang trên đường về.”
Lang Nguyệt: “Đến đồn cảnh sát phố cổ một chuyến, chị với dì đang ở đây.”
Hết chương 54.