Chương 54: Thất Nhạc (14)

 

Chương 54: Thất Nhạc (14)

 

Là số điện thoại của cô bé tên Tiếu Lĩnh hôm qua. Trần Tranh nhìn dãy số nhấp nháy, nhíu mày, anh có hơi ngạc nhiên khi cô bé gọi lại nhanh như vậy. Anh cầm điện thoại, đi sang một bên nghe máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng thở gấp gáp, “Trần, cảnh sát Trần phải không?”

 

Nhịp tim của cô bé dường như truyền đến tai Trần Tranh qua hơi thở và sóng điện thoại, anh lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, “Là tôi, có chuyện gì vậy?”

 

“Bố mẹ em….. ” Tiếu Lĩnh kinh hãi, nghẹn ngào, “Đã giết ông nội tôi rồi! Ông nội tôi đã chết!”

 

Trần Tranh dừng bước, cau mày, “Em đang ở đâu? Tôi đến ngay.”

 

Khi Trần Tranh đến tiệm McDonald’s gần nhà Tiếu Lĩnh, cô bé đang ngồi im như một con búp bê, trên bàn bày đầy thức ăn chưa động đến. Lưng cô bé thẳng tắp, như thể đang cảnh cáo những người xung quanh đừng đến gần. Nhưng đôi mắt cô bé lại đỏ hoe, sợ hãi bao trùm lấy cô. Cô bé chỉ có thể khiến mình trông cứng rắn, dùng cách mạnh mẽ này để tự bảo vệ mình.

 

Trần Tranh ngồi xuống đối diện cô bé, cô bé cảnh giác nhún vai, sau khi nhận ra người đến là viên cảnh sát đã gặp, đôi mắt dần dần ngấn lệ. “Em, em…”

 

“Đừng vội, giờ em đã an toàn.” Trần Tranh nói: “Em muốn nói chuyện ở đây hay là về đồn cảnh sát với tôi?”

 

Nghe Tiếu Lĩnh nói đang ở McDonald’s, Trần Tranh biết đây là một cô bé có khả năng ứng phó tốt, cô bé không chạy loạn, cũng không chọn trốn ở nơi vắng vẻ. McDonald’s có rất nhiều khách hàng, ngay cả khi có nguy hiểm, cơ hội tìm kiếm sự bảo vệ cũng lớn hơn.

 

Tiếu Lĩnh lau nước mắt, “Em muốn anh đến nhà em xem, em không nói dối, tình hình đúng như em đã nói với anh qua điện thoại. Anh đã xem tin này chưa?” Nói xong, cô bé đưa điện thoại cho Trần Tranh, trên màn hình chính là vụ án mạng ở thị trấn Lưu Bình. Tay cô bé run rẩy, chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi vào tay Trần Tranh.

 

Trần Tranh bận rộn đến mức không có thời gian lên mạng, sau khi xem xong lập tức nói: “Lên xe với tôi, tôi cần liên lạc với người khác.”

 

Tiếu Lĩnh rất tin tưởng Trần Tranh, cô bé đi theo anh lên xe, Trần Tranh vừa lái xe vừa gọi điện cho Khổng Binh, nói rõ tình hình bên này. Khổng Minh không thể tin nổi: “Vụ án đó tôi có nghe nói, nạn nhân bị chặt đầu, có thể là do con trai ruột làm sao?”

 

Ánh mắt Trần Tranh thoáng hiện vẻ lạnh lùng. Anh không phải chưa từng xử lý những vụ án máu lạnh hơn, bản chất con người rất nhiều khi không chịu nổi bất kỳ thử thách nào.

 

“Trước tiên đừng quan tâm là ai, anh cử người giám định dấu vết đến đây trước, nhà họ Tiếu có mùi thuốc khử trùng, có khả năng là hiện trường vụ án.” Trần Tranh bình tĩnh dặn dò: “Liên lạc với bên thị trấn Lưu Bình xem, xem chúng ta có thể tiếp quản vụ án không.”

 

Khổng Binh đồng ý rồi bỗng phát hiện mình bị Trần Tranh chỉ huy, bực bội hừ một tiếng, “Tôi mới là đội trưởng!”

 

Trần Tranh thuận theo lời anh ta nói: “Đúng vậy, đội trưởng Khổng, tôi đang chờ anh ra lệnh đây.”

 

Lại một lần nữa đến khu chung cư nhà mình, khi xuống xe, Tiếu Lĩnh lại cảm thấy sợ hãi. Nơi đây từng là bến đỗ bình yên của cô bé, điểm kém, cãi nhau với bạn bè, chỉ cần về đến đây, cô bé sẽ cảm thấy vui vẻ trở lại, bố mẹ và ông bà sẽ dành cho cô bé tình yêu thương và bao dung vô bờ bến, cô bé là nàng công chúa nhỏ của gia đình. Nhưng giờ đây, khoảnh khắc cô bé ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, mọi thứ đã thay đổi.

 

Mặc dù muốn nhanh chóng vào nhà họ Tiếu, nhưng Trần Tranh không định ép buộc Tiếu Lĩnh, mà để Tiếu Lĩnh ở lại trong xe cũng là lựa chọn thiếu sáng suốt. Trước khi liên lạc với anh, Tiếu Lĩnh đã gọi điện thoại cho mẹ cô bé là Trần Quân, nếu nhà họ Tiếu thực sự xảy ra chuyện, rất có thể Trần Quân sẽ quay về khi biết con gái về nhà. Nếu Tiếu Lĩnh va phải bà ta một mình, thật khó nói trước điều gì sẽ xảy ra.

 

Hai người cùng nhau đợi trong xe, chờ nhân viên giám định dấu vết và lệnh khám xét, Tiếu Lĩnh đang ngồi ở ghế phụ bỗng hít vào một hơi thật sâu. Trần Tranh nhìn theo hướng ánh mắt cô bé, một người phụ nữ đang rảo bước vào tòa nhà.

 

“Trần Quân?” Trần Tranh hỏi.

 

Tiếu Lĩnh nắm chặt cặp sách gật đầu, “Mẹ em, mẹ em về rồi.”

 

Trần Tranh xuống xe, bảo Tiếu Lĩnh đi theo mình. Dường như Trần Quân chú ý đến động tĩnh phía sau, bà quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Tiếu Lĩnh, trên mặt bà hiện lên vẻ căng thẳng không giấu được, “Lĩnh Lĩnh, mẹ bảo con về trường rồi mà? Sao con còn ở đây?” Nói rồi, bà chuyển ánh mắt sang Trần Tranh, vẻ bất an giữa hai hàng lông mày càng thêm rõ rệt, “Cậu ta là ai? Con tùy tiện đi cùng người khác thế à? Con định dẫn người lạ về nhà sao?”

 

Tiếu Lĩnh lùi lại một bước, theo bản năng nắm lấy quần áo Trần Tranh. Cô bé biết mình đã học lớp 11 rồi, không còn là con nít nữa, nhưng khi nhìn thấy người mẹ khác hẳn ngày thường này, cô bé vẫn không khỏi sợ hãi, cán cân trong lòng lập tức nghiêng về phía viên cảnh sát bên cạnh.

 

“Con gái bà vừa báo cảnh sát.” Trần Tranh đưa tay ra, nhẹ nhàng chắn Tiếu Lĩnh ra sau, tay kia lấy giấy tờ tùy thân ra, “Tôi nhận nhiệm vụ đến nhà bà để khám xét, xin bà hợp tác.”

 

Đồng tử Trần Quân co rút mạnh, suýt chút nữa thì ngã quỵ, “Anh nói gì? Báo, báo cảnh sát?” Bà không dám tin vào tai mình, mãi một lúc sau mới trừng mắt nhìn Tiếu Lĩnh, “Con đã làm gì vậy? Con bị điên à? Sao con lại báo cảnh sát?”

 

Cổ họng Tiếu Lĩnh nghẹn lại, không nói nên lời, cô bé quay mặt đi, không muốn nhìn thấy người mẹ như vậy.

 

Dường như cuối cùng Trần Quân cũng nhận ra điều gì đó, bà chắn trước mặt Trần Tranh, “Anh không được vào! Tôi và chồng tôi mới là chủ hộ, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, báo cảnh sát lung tung, chúng tôi hủy bỏ việc báo cảnh sát đó! Tiếu Lĩnh, lại đây cho mẹ!”

 

Tiếu Lĩnh nào dám lại đó. Trần Tranh chặn người phụ nữ đang lao tới, “Bà Trần, bà nên suy nghĩ kỹ, bà có muốn phải đến đồn cảnh sát vì tội tấn công cảnh sát không?”

 

“Tôi còn sợ gì tội tấn công cảnh sát!” Trần Quân trong cơn hoảng loạn đã nói năng lung tung, cầm túi xách đánh tới tấp vào người Trần Tranh. Trần Tranh nắm lấy hai tay bà, khống chế bà lại. Bà ngã nhào xuống đất, tóc tai rối bù, gào khóc thảm thiết.

 

Trần Tranh nhíu mày, người phụ nữ này có chút khác so với tưởng tượng của anh, từ chuỗi hành động và lời nói này, có thể bà đã mắc chứng hưng cảm hoặc một số bệnh tâm thần khác.

 

Tiếu Lĩnh đã sợ đến mức không dám nhúc nhích, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình điên cuồng như vậy. Mẹ cô bé là người phụ nữ giỏi giang cả trong công việc lẫn gia đình, cũng là tấm gương cho cô bé noi theo, cô bé rất hy vọng sau này khi bước chân vào xã hội cũng có thể giống như mẹ mình. Nhưng lúc này, cô bé như bị tiếng khóc the thé của mẹ hắt một gáo nước lạnh vào mặt.

 

Xe cảnh sát đến, Trần Tranh kiểm tra lệnh khám xét xong liền đưa cho Trần Quân xem. Trần Quân điên cuồng lao tới giằng co, Trần Tranh không để bà được như ý. Cảnh sát hình sự tạm thời khống chế Trần Quân đang mất kiểm soát lại, Trần Tranh cùng nhân viên giám định dấu vết đi vào nhà họ Tiếu. Nhân viên giám định dấu vết hít vào một hơi, “Mùi này nồng quá, phải dùng bao nhiêu mới nồng vậy chứ?”

 

Dưới tác dụng của luminol, những vết máu không nhìn thấy bằng mắt thường hiện ra trước mắt mọi người. Ghế sofa và sàn nhà ở phòng khách có một mảng máu lớn, đây cũng là nơi có mùi thuốc khử trùng nồng nặc nhất.

 

Tiếu Lĩnh che miệng, nước mắt không kìm được nữa. Còn Trần Quân khi nhìn thấy vết tích phát sáng đó, cuối cùng cũng ngất xỉu.

 

Sau khi cảnh sát thị trấn Lưu Bình nhận được tin của Khổng Binh thì lập tức đưa dấu vết thu thập được tại hiện trường, mẫu DNA đến phân cục Bắc Diệp, giám định dấu vết tìm thấy một sợi tóc bạc chưa được dọn dẹp trong nhà họ Tiếu, sau khi so sánh, hoàn toàn trùng khớp với DNA của thi thể không đầu. Danh tính nạn nhân đã được xác định, chính là Tiếu Khang Tề, ông nội của Tiếu Lĩnh. Hai dấu chân ở trong rừng có kích cỡ trùng khớp với giày nam nữ trong nhà họ Tiếu, chỉ là, có lẽ Trần Quân và chồng là Tiếu Khoa đã xử lý quần áo, giày dép khi đi vứt xác, tạm thời chưa tìm thấy loại giày có hoa văn giống nhau.

 

Trần Quân đang được điều trị tại bệnh viện, còn Tiếu Khoa thì tắt điện thoại, bặt vô âm tín.

 

“Biết chuyện bị bại lộ, bỏ vợ con chạy trốn rồi.” Minh Hàn đặt một ly cà phê nóng trước mặt Trần Tranh, “Uống không?”

 

Trần Tranh quét mắt nhìn một cái, “Cậu uống rồi à?”

 

Minh Hàn cười rồi thu ly cà phê về, “Chê à? Vậy em uống.”

 

Trần Tranh thấy cậu có vẻ như sắp ra ngoài thì hỏi: “Đi đâu vậy?”

 

“Thị trấn Lưu Bình.” Minh Hàn kéo khóa áo, “Giết người trong nhà, nhưng lại vứt xác ở thị trấn Lưu Bình, hơn nữa không phải vứt ngay trong ngày, tối hôm qua không phải anh đã gọi điện thoại cho nhà họ Tiếu sao? Em nghi ngờ Tiếu Khoa và Trần Quân bị cú điện thoại đó kích động, buộc phải chuyển gấp cái xác đi. Nếu bọn họ không chuyển đi thì có lẽ thi thể sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy.”

 

Trần Tranh nói: “Quê nhà họ Tiếu ở thị trấn Lưu Bình.”

 

Minh Hàn gật đầu, “Cho nên em nghi ngờ, tối hôm kia sau khi đôi vợ chồng lòng lang dạ sói nọ giết cha mình thì đã chở xác về quê nhà ngay trong đêm. Dù sao thì nhà ở quê cũng chẳng có ai lui tới. Đối với bọn họ thì cú điện thoại của anh quá bất ngờ, mặc dù lúc đó chúng ta hoàn toàn không biết Tiếu Khang Tề đã xảy ra chuyện, nhưng bọn họ sẽ tưởng cảnh sát đã tìm đến. Chỉ cần biết quê nhà bọn họ ở thị trấn Lưu Bình, chắc chắn sẽ đến đó điều tra, vậy thì chỉ có thể chuyển xác đi thôi.”

 

Việc truy tìm Tiếu Khoa đang được tiến hành, ông ta giữ chức vụ quản lý cấp trung ở một công ty thiết bị y tế tại thành phố Trúc Tuyền, Trần Tranh đến công ty này để điều tra lịch trình làm việc và camera giám sát, phát hiện ông ta đến công ty vào lúc hơn 2 giờ chiều hôm qua, trợ lý nói ông ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn vào buổi sáng, nhưng bàn chuyện gì thì trợ lý cũng không rõ, bị hỏi nhiều quá, trợ lý luống cuống toát cả mồ hôi hột, nói mình chỉ là người mới, không dám hỏi han hành tung của cấp trên. 4 giờ chiều hôm qua, Tiếu Khoa ở công ty chưa được hai tiếng lại rời đi, sắc mặt trông rất khó coi. Còn hôm nay, Tiếu Khoa hoàn toàn không xuất hiện.

 

Cấp trên của Tiếu Khoa rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cảnh sát, biết được Tiếu Khoa có thể liên quan đến vụ án hình sự thì càng thêm không thể tin nổi. “Các anh nhất định nhầm rồi, Tiếu Khoa là người thế nào tôi rõ nhất, cậu ta đến công ty tôi làm việc từ khi chưa lập gia đình, có đầu óc, cũng rất chăm chỉ thật thà, là do một tay tôi đề bạc lên, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì!”

 

Vị cấp trên này còn nói, ở công ty, Tiếu Khoa nổi tiếng là người đàn ông của gia đình. Ngành nghề của bọn họ khó tránh khỏi việc qua lại xã giao, quan hệ nam nữ cũng phức tạp hơn, nhưng Tiếu Khoa rất yêu vợ, chưa bao giờ có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn nào với người phụ nữ khác. Nếu không phải vì điểm này, ông ta đã không chỉ dừng lại ở vị trí quản lý cấp trung, mà đã thăng tiến lên vị trí cao hơn rồi.

 

Tuy nhiên, điều nực cười là, ngay lúc vị cấp trên này đảm bảo cho nhân phẩm của Tiếu Khoa, cảnh sát lại nhìn thấy trên camera giám sát ở bãi đậu xe, sáng nay lúc hơn 10 giờ, xe của ông ta bị chính Tiếu Khoa không đến công ty lái đi.

 

Sắc mặt vị cấp trên lập tức biến thành màu gan heo.

 

Tiếu Khoa lái xe của cấp trên bỏ trốn, hiện tại xe vẫn đang ở trong phạm vi tỉnh Hàm, đã đến gần Lạc Thành.

 

Nhìn tấm bản đồ quen thuộc, khóe môi Trần Tranh vô thức đè xuống. Vụ án này xảy ra khá đột ngột, cảnh sát thành phố Trúc Tuyền hợp tác với các đơn vị anh em ở các thành phố lân cận thì không vấn đề gì, nhưng để kết nối quan hệ với Lạc Thành là tỉnh lỵ thì có phần khó khăn.

 

Nói đến ai ở phân cục Bắc Diệp quen biết với người ở Lạc Thành, đó đương nhiên là Trần Tranh rồi.

 

Khổng Binh ho khan một tiếng, “Trần Tranh, cậu xem cái này…”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Thời gian gấp rút, hơn nữa cảnh sát cũng không biết mục đích Tiếu Khoa đến Lạc Thành là gì, nếu ông ta chỉ là bỏ trốn thì việc đi qua Lạc Thành không phải là lựa chọn sáng suốt. Sợ rằng trong lúc cực kỳ hoảng loạn, ông ta sẽ muốn đến thành phố lớn như Lạc Thành để làm loạn, hoặc bị ai đó xúi giục.

 

Nghĩ đến những nghi vấn bao trùm từ vụ án trước, cùng với thân phận bất minh của Trịnh Thiên mà Tào Ôn Mai nhắc đến lần này, Trần Tranh không do dự nữa, gọi một cú điện thoại cho cục cảnh sát Lạc Thành.

 

Trần Tranh đã hoạt động ở Lạc Thành nhiều năm, tuy người không còn ở đó, nhưng cú điện thoại của anh còn hữu dụng hơn việc báo cáo từng lớp một của bên phía thành phố Trúc Tuyền. Cục cảnh sát Lạc Thành lập tức cử người đi chặn Tiếu Khoa trên đường cao tốc vào thành phố, và cũng đã tìm thấy một cái đầu người đang bốc mùi hôi thối trong cốp xe.

 

Người đã được áp giải về thành phố Trúc Tuyền, do đội trọng án Lạc Thành đích thân áp giải, Trần Tranh tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Còn lúc này ở nhà cũ của nhà họ Tiếu tại thị trấn Lưu Bình, Minh Hàn phát hiện vết máu và dấu chân mới trong nhà kho, trong sân cũng có dấu bánh xe, trùng khớp với xe của nhà họ Tiếu. Thi thể của Tiếu Khang Tề quả thực đã từng được giấu ở đây.

 

Ở phân cục Bắc Diệp, Tiếu Lĩnh ngồi trên ghế ở hành lang, trong nhà không lạnh, nhưng cô bé vẫn run rẩy không ngừng. Gia đình cô bé đã tan nát, tối hôm kia cô bé còn nũng nịu bắt mẹ mang chăn bông đến trường, cô bé nghe thấy bố mẹ lại cãi nhau với ông, nhưng cô bé cứ nghĩ đó chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ nhặt. Gia đình nào mà chẳng có lúc cơm chẳng lành canh chẳng ngọt? Rất nhanh sẽ làm hòa thôi. Gia đình cô bé từng rất ấm áp, nhưng chỉ sau một đêm, mọi thứ đã thay đổi, ông mất, bố mẹ trở thành kẻ sát nhân. Vậy cô bé là gì đây?

 

Bỗng nhiên, cô bé nhớ đến con búp bê mà ông tặng. Nữ sinh nhận được búp bê ở trường cấp 3 đã mất tích, rất nhiều người trong trường đồn đại về lời nguyền của con búp bê. Cô bé cứ nghĩ lời nguyền sẽ ứng nghiệm lên mình, sau khi giao con búp bê ra ngoài, cô bé còn cảm thấy nhẹ nhõm, tưởng rằng không sao rồi. Vậy mà lời nguyền lại ứng nghiệm lên người ông, lên bố mẹ.

 

Cô bé đau đớn bật khóc, cuộn tròn người lại. Nữ cảnh sát có an ủi thế nào cũng vô dụng, cô bé cảm thấy chính mình là nguồn cơn của tai họa, nếu không phải vì thành tích học tập của cô bé không tốt, ông cũng sẽ không mua thứ hại người đó về, nếu không phải cô bé hoảng loạn liên lạc với cảnh sát, bố mẹ cũng sẽ không bị bắt…..

 

Trần Quân đã tỉnh lại, dưới tác dụng của thuốc, cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại, nhưng gương mặt dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn không còn chút sức sống, chỉ còn lại sự hoang mang và bất lực.

 

Trần Tranh ra hiệu cho bà xem những bằng chứng hiện có, bà khẽ hỏi: “Chồng tôi đâu? Tôi muốn gặp chồng tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Sáng nay Tiếu Khoa mang đầu của Tiếu Khang Tề bỏ trốn đến Lạc Thành, hiện tại đang trên đường quay về.”

 

Trần Quân chậm chạp tiếp thu thông tin, không tin nói: “Bỏ trốn? Không, không thể nào, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Lát nữa tôi có thể giúp bà hỏi ông ta. Bây giờ bà hãy trả lời câu hỏi của tôi. Tiếu Khang Tề là do hai người giết phải không?”

 

Sau một hồi im lặng kéo dài, Trần Quân gật đầu, “Ừm.”

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao?”

 

Trần Quân ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, “Tôi không chịu nổi nữa, bố chồng tôi, ông ấy thay đổi rồi, tôi thực sự không nhịn được, đó là tai nạn! Chúng tôi không cố ý giết ông ấy!”

 

Trần Quân từng rất hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, bà làm công việc kế toán, quen biết Tiếu Khoa qua mai mối. Tiếu Khoa yêu bà từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bà lại không yêu Tiếu Khoa nhiều như vậy. Khi đó bà xinh đẹp, được nhiều người yêu mến, có không ít người theo đuổi, chỉ vì tính cách Tiếu Khoa thật thà chất phác mà được bố mẹ bà yêu quý. Bà luôn cảm thấy mình có thể tìm được người tốt hơn.

 

Điều thực sự khiến bà quyết định kết hôn với Tiếu Khoa là bố mẹ của ông. Bọn họ là người cởi mở, dễ ở chung, tuy điều kiện kinh tế gia đình bà khá giả, nhưng từ nhỏ đã tạo cho bà áp lực rất lớn, ở nhà họ Tiếu bà mới lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là một môi trường gia đình thoải mái. Mẹ chồng là người đọc nhiều sách vở, dịu dàng, bao dung, bố chồng làm lãnh đạo nhiều năm ở nhà máy điện, hào phóng, dí dỏm.

 

Sau khi kết hôn, cảm giác thoải mái mà nhà họ Tiếu mang lại cho bà không hề thay đổi, bố mẹ chồng đều coi bà như con gái ruột mà yêu thương. Gần hai mươi năm chung sống, chỉ có lúc sinh Tiếu Lĩnh, bà mới đau khổ một thời gian. Mẹ chồng đưa bà đi gặp bác sĩ tâm lý, bà mới lần đầu tiên biết được, thì ra mình bị chứng hưng cảm.

 

Nhà họ Tiếu cũng không vì thế mà thay đổi cách đối xử với bà, mẹ chồng và chồng hết lòng ở bên cạnh, chăm sóc, cho bà sự thấu hiểu mà gia đình bà chưa từng cho bà.

 

Nhưng mà, cuộc sống tốt đẹp đã chấm dứt sau khi mẹ chồng qua đời vì bạo bệnh. Có lẽ mẹ chồng là người quan trọng nhất trong gia đình này, bà ấy ra đi, ban đầu bố chồng rất suy sụp, sau đó bỗng nhiên trở nên hoạt bát như thanh niên, ngày nào cũng ăn mặc như một ông lão sành điệu, ra ngoài kết giao với đủ loại người.

 

Tiền lương hưu của bố chồng rất cao, hơn nữa vì mẹ chồng là người tằn tiện, nên ông ấy cũng có một khoản tiền tiết kiệm kha khá. Bà và chồng mình không những không dòm ngó số tiền này, mà còn cho bố chồng tiền tiêu vặt. Khoảng một năm trước, bố chồng bắt đầu tiêu xài hoang phí, mua sắm vô tội vạ đủ loại thực phẩm chức năng. Ban đầu bọn họ cho rằng người già tiêu tiền mua vui, cũng chẳng sao. Nhưng lâu dần, nhìn thấy những thứ đó, bọn họ chỉ cảm thấy phiền não.

 

Bố chồng như rơi vào hố sâu không đáy, hơn nữa hoàn toàn không nghe lời khuyên bảo, bọn họ nhắc nhở ông vài câu, ông liền nổi giận, nói mình vất vả cả đời, bây giờ không hưởng thụ, chẳng lẽ phải đợi đến chết mới hưởng thụ sao? Bà bóng gió nhờ con gái nói giúp, ông nội thương cháu gái nhất, vậy mà con gái lại đứng về phía ông nội.

 

Tất cả những điều này bà và chồng đều nhịn, nghĩ trong nhà còn một căn hộ, cùng lắm thì ly thân, mắt không thấy thì tim không đau. Nhưng điều vượt quá nhận thức và khả năng chấp nhận của bọn họ là, vậy mà bố chồng lại bắt đầu bao nuôi gái!

 

Ông ấy là một ông lão bảy mươi tuổi rồi, lại làm ra chuyện động trời như thế!

 

Nói đến đây, Trần Quân bắt đầu nghẹn ngào, ánh mắt Trần Tranh cũng trở nên sắc bén. Lúc đầu tiếp xúc với Tiếu Lĩnh, nghe Tiếu Lĩnh nói đến hoàn cảnh gia đình, anh đã liên tưởng đến chuyện này. Lúc này, những manh mối tưởng chừng như không liên quan gì lại âm thầm kết nối với nhau, đằng sau đó là một mạng lưới đen tối khiến người ta không khỏi rùng mình.

 

“Ông ấy bao nuôi ai? Làm sao quen biết những người đó?” Trần Tranh hỏi.

 

Trần Quân lắc đầu, “Tôi không biết, ông ấy không chịu nói, ông ấy cũng không dẫn những người phụ nữ đó về nhà, đều là ra ngoài thuê phòng. Chồng tôi từng theo dõi ông ấy, nhìn thấy là phụ nữ hơn bốn mươi tuổi…”

 

Trần Quân có chút không nói tiếp được nữa, với môi trường trưởng thành của bà, đây quả thực là chuyện khó có thể nói ra khỏi miệng, bà càng khó chấp nhận hơn là, trước khi mẹ chồng mất, bố chồng và mẹ chồng quả thực là một cặp vợ chồng kiểu mẫu, tại sao mẹ chồng vừa mất, bố chồng liền ra ngoài làm ra chuyện như vậy?

 

Trước kia bố chồng mua sắm lung tung, bọn họ có thể mặc kệ, nhưng chuyện này đã xảy ra, bọn họ không thể tiếp tục im lặng. Ban đầu chồng bà nhẹ nhàng khuyên nhủ bố chồng, nói tìm một người mẹ kế cũng được, nhưng không thể ra ngoài piao. Bố chồng căn bản không nghe, sau đó mỗi lần tranh cãi đều là bùng nổ chiến tranh gia đình. Bố chồng lý sự cùn, nói bọn họ đều không hiểu ông, cũng không thể bầu bạn với ông, chỉ có những người phụ nữ đó mới hiểu ông. Nói đến lúc tức giận, bố chồng còn nói sau này chết đi, sẽ để lại toàn bộ tài sản cho những người phụ nữ đó.

 

*Chú thích: Piao là từ ngữ mang tính ám chỉ việc đi cặp kè, quan hệ ngoài luồng. (Hết chú thích)….

 

Ngày 15 tháng 11, trong nhà lại cãi nhau vì chuyện này, nguyên nhân là bố chồng không chỉ tự mình bao nuôi gái, mà còn làm “Cò mồi”, giới thiệu cho những ông bạn già khác cùng mua, kết quả bị con trai nhà người ta đến tận nhà làm ầm ĩ. Mặt mũi nhà họ Tiếu coi như mất sạch. Chồng bà gần như đoạn tuyệt quan hệ với bố chồng, bà ở bên cạnh nghe, chứng hưng cảm từng biến mất dưới sự đồng hành của mẹ chồng, giờ lại tái phát. Bố chồng cầm gậy lên định đánh chồng, bà vừa gọi điện thoại cho con gái xong, nhìn thấy vậy liền tức giận công tâm, cầm lọ hoa đập mạnh vào gáy bố chồng.

 

Bố chồng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, không thể tin nổi mà trợn mắt nhìn bà, rồi ông ấy bắt đầu co giật, chồng bà thì đứng ngây người, chết lặng. Bà mất hết lý trí, vậy mà lại cầm mảnh vỡ của lọ hoa, đâm vào cổ bố chồng.

 

Tiếng động trầm đục, máu thịt be bét, một sinh mạng đã dừng lại ở tuổi bảy mươi.

 

Mãi đến khi ông cụ hoàn toàn tắt thở, bà và chồng mới dần dần hiểu được mình đã làm gì. Bà suy sụp tinh thần, gào khóc thảm thiết, chồng bà ôm bà vào lòng, “Để anh xử lý! Có anh ở đây rồi!”

 

“Xử lý thế nào, em, em giết người rồi!”

 

“Không phải em, là chúng ta. Tin anh, chúng ta giấu bố đến nhà cũ của anh, ở đó không có ai, chỉ cần chúng ta không lên tiếng, cũng sẽ không ai biết bố mất tích.”

 

“Nhưng mà, nhưng mà Lĩnh Lĩnh sắp về rồi!”

 

“Cuối tuần này để con bé ở lại trường! Đợi chúng ta xử lý xong sẽ nói với con bé, nói ông nội đi du lịch rồi.”

 

Lợi dụng đêm tối, hai người chở thi thể đến thị trấn Lưu Bình. Trong trấn đa số là người già neo đơn, nửa đêm, mọi người đã ngủ say từ lâu. Bọn họ giấu thi thể trong nhà kho, nghề nghiệp của Tiếu Khoa khiến ông ta có thể tiếp xúc với những người làm trong ngành tang lễ, ông ta định bỏ một số tiền lớn mua chuộc nhân viên tang lễ, phi tang xác. Nhưng trước đó, nhà kho ở nhà cũ là nơi an toàn nhất để giấu xác.

 

Mặc dù đã đoán được nguyên nhân thi thể bị chuyển đi, nhưng Trần Tranh vẫn hỏi: “Vậy tại sao hai người lại chuyển thi thể? Còn phân xác ông ấy?”

 

Hai chữ “phân xác” rõ ràng đã chạm vào dây thần kinh của Trần Quân, bà run rẩy không ngừng, “Chồng tôi nói, nói cảnh sát gọi điện thoại đến!”

 

Cú điện thoại của Trần Tranh đối với hai vợ chồng bọn họ là một cú giáng trời, Tiếu Khoa vẫn chưa tìm được nhân viên tang lễ đáng tin cậy, trong lúc nóng vội lại vội vàng quay về nhà cũ. Trần Quân vừa khóc vừa nói: “Nhỡ đâu thi thể bị tìm thấy thì sao? Nhất định sẽ bị tìm thấy, hay là chúng ta vứt xa hơn một chút?”

 

Đương nhiên vứt đi xa là tốt nhất, nhưng thực tế là bọn họ không còn nhiều thời gian nữa. Tiếu Khoa đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn, chặt đầu Tiếu Khang Tề, cho rằng như vậy dù cảnh sát có tìm thấy thi thể, cũng phải mất nhiều thời gian hơn để xác định danh tính.

 

Chặt đầu thì dễ, nhưng xử lý lại vô cùng khó khăn, hai vợ chồng chôn cất thi thể xong, bỗng nhiên Tiếu Khoa ôm đầu lâu gào khóc thảm thiết vì hành động bất hiếu của mình.

 

Về đến nhà, hai người đều không bình thường, trong nhà đã được lau dọn bằng thuốc khử trùng hết lần này đến lần khác, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy, bố chồng vẫn còn ở trong nhà.

 

Tiếu Khoa đã bị áp giải về thành phố Trúc Tuyền, cùng đi còn có Từ Khám – là pháp y của đội trọng án Lạc Thành. Dường như anh ta có rất nhiều điều muốn nói với Trần Tranh, nhưng thời gian quá gấp rút, Trần Tranh chỉ vỗ vai anh ta một cái rồi bước vào phòng thẩm vấn.

 

Từ đầu đến cuối Tiếu Khoa không dám ngẩng đầu lên, ông vẫn chìm đắm trong cảm xúc hối hận, lời khai của ông gần như trùng khớp với Trần Quân. Về phần tại sao lại mang theo cái đầu lâu đến Lạc Thành, ông nói sau khi trời sáng, ông hoàn toàn không chịu nổi sự dày vò của lương tâm, lại nghĩ đến lời hứa với vợ, muốn mang cái đầu lâu đi càng xa càng tốt, lỡ như không thoát tội, thì tìm một thành phố lớn để đầu thú. Không ngờ vợ đã tự thú trước ông.

 

Trần Tranh lấy ảnh của Tào Ôn Mai ra, “Ông có ấn tượng gì về người này không?”

 

Tiếu Khoa nhìn qua rồi lắc đầu.

 

Trần Tranh lại hỏi: “Ông quen Trịnh Thiên không?”

 

Cuối cùng Tiếu Khoa cũng có phản ứng, “Tôi có nghe bố tôi nói về người này, chính hắn ta là người đã giới thiệu những phụ nữ đó cho bố tôi! Bố tôi bị hắn ta tẩy não rồi!”

 

Hết chương 54.

 

Chương 54: Thất Nhạc (14)

Ngày đăng: 18 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên