Chương 55: 050820 – Nói Nhiều
Raman mím chặt môi, nhớ lại chuyện bại lộ đêm hôm đó, địch ý với Du Phùng càng thêm đậm.
Nhưng nghĩ đến mục đích của Ngôn Dương, anh ta đành phải cố gắng kìm nén cảm xúc đang bộc lộ, “Cậu vẫn nên tránh xa cậu ấy ra, cậu không biết kế hoạch của cậu ấy, cũng không biết năm năm nay cậu ấy đã trải qua những gì, càng không biết nguyên nhân cậu ấy để cậu đến Trang viên Lê Minh, tôi có quyền điều khiển trang viên, cậu có thể rời đi ngay bây giờ.”
Anh ta dừng lại một chút, rồi lại bổ sung thêm một lời cảnh cáo, “Nếu không cậu sẽ hối hận.”
Về bản chất thì Raman không muốn nhìn thấy mọi thứ diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của Ngôn Dương, đó là kết cục anh ta không muốn thấy. Nhưng Du Phùng lại kiên quyết hơn anh ta tưởng tượng.
“Bây giờ mà rời đi thì tôi mới hối hận.” Du Phùng không ngoảnh đầu lại, ôm Ngôn Dương bước ra khỏi phòng khách.
Raman nhìn hai người rời đi, cánh tay Ngôn Dương buông thõng giữa không trung, bàn tay trắng bệch bệnh hoạn đung đưa trong ánh sáng ban mai.
Trên bàn tay đó có vết máu đỏ sẫm đã khô, còn có vài vết máu thấm vào kẽ móng tay.
Raman vẫn không thể tin được thân thể gầy yếu đó lại ẩn chứa sức mạnh bộc phát lớn như vậy, cũng không hiểu nổi, tại sao trong cơn cuồng loạn đó lại ẩn chứa chấp niệm sâu đậm đến vậy.
Khi tham gia kế hoạch thí nghiệm của khu Feikat, anh ta cảm thấy đây không phải là hướng nghiên cứu mình cảm thấy hứng thú.
Hướng nghiên cứu của Tư Bác thiên về thí nghiệm xã hội trên quy mô tập thể, cần có cơ chế vận hành hoàn chỉnh để duy trì thí nghiệm diễn ra bình thường, vì vậy “Người Thanh Trừ” ra đời. Nhưng việc thuê người thực hiện công việc này lại là một khoản chi phí rất lớn, hơn nữa người được thuê cần rất nhiều thời gian đào tạo. Sau đó, một thành viên trong nhóm nghiên cứu đã đề xuất ra một phương pháp xử lý tốt hơn —
Tận dụng nguồn tài nguyên tại chỗ. “Người Thanh Trừ” đều là người thí nghiệm của khu Feikat, trong số những người này, một số là dân số cấp thấp, như những người nghèo ở khu Đồng Hoa, những người khác là “Giá trị bất thường”, trực tiếp tẩy não bọn họ, đưa vào tổ chức dọn dẹp, như vậy sẽ tái sử dụng được nguồn rác thải.
Nhìn thấy mọi thứ ngày càng hoàn thiện, Raman lại cảm thấy ngày càng nhàm chán, thân phận xã hội của anh ta là giảng viên hướng dẫn Tâm lý học tội phạm của Đại học Cass, sau ba năm quan sát nhóm thí nghiệm này, anh ta cảm thấy đám người sống trong ảo giác này vô cùng nhàm chán.
Dù là người thí nghiệm sống cuộc sống bình thường, hay Người Thanh Trừ nắm giữ sinh tử của người khác, tất cả đều là những tù binh bị lừa gạt, bị nhốt trong lớp vỏ bọc giả dối do con người tạo ra, vĩnh viễn không thể thoát ra ngoài được.
Anh ta không có hứng thú với tập thể, lại bị thu hút bởi những cá thể bệnh lý đầy mâu thuẫn trong chính bản thân họ.
Anh ta đã sớm nghe nói nhà thí nghiệm chính Tư Bác rất thiên vị một Người Thanh Trừ tên là “Quạ Đen”, nhưng thông tin cá nhân của Quạ Đen được bảo mật rất nghiêm ngặt, trở thành một sự tồn tại bí ẩn trong viện nghiên cứu.
Việc Quạ Đen bỏ trốn hai năm trước cũng có rất ít người biết.
Vì vậy, khi lần đầu tiên Raman nhìn thấy đôi mắt xám tro trong văn phòng, anh ta đã không biết người đứng trước mặt mình chính là Quạ Đen.
“Xin chào, thầy Percy, em tên là Lê Chỉ.”
Cậu sinh viên mới cử chỉ rất đúng mực, nụ cười hoàn hảo, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh ta.
Nửa đêm hôm đó, khi bị lưỡi đao uy hiếp cướp quyền điều khiển, anh ta nhìn thấy cùng một đôi mắt xám tro, bị sát ý hoàn toàn khác với sự điềm tĩnh ban ngày tấn công, đột nhiên cảm thấy dù không bị uy hiếp, anh ta cũng cam tâm tình nguyện đáp ứng nguyện vọng của Quạ Đen.
Chỉ cần có thể đổi lấy cơ hội quan sát cận cảnh sự đối lập, chia rẽ trong thân thể cậu.
Đó là kỳ tích của sự phát triển tinh thần con người.
Khi anh ta thành công đổi lấy cơ hội quan sát cận cảnh, anh ta đã không thất vọng. Raman như vô tình nhặt được một điều bất ngờ cực kỳ độc đáo, cực kỳ tinh xảo trong một xã hội bệnh hoạn.
Anh ta bắt đầu tham lam hơn, muốn chiếm hữu, anh ta đã hoàn toàn say mê cảm giác đứt đoạn giữa nhân cách chính và nhân cách phụ, sự kiềm chế, bình tĩnh ban ngày hoàn toàn bị lật đổ thành điên cuồng trong đêm tối. Sự lý trí trống rỗng và cuồng khí khát máu đó, cả hai nhân cách đều thuần khiết không lẫn tạp chất, rõ ràng là khác biệt, nhưng lại tồn tại trong cùng một thân thể.
Nhưng Quạ Đen lại ôm một vầng trăng sáng trên đầu quả tim, mê luyến của anh ta hoàn toàn là ảo tưởng không thể thực hiện được.
Sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ dần tan, ánh nắng yếu ớt thăm dò trên mặt kính, anh ta nhìn Du Phùng đặt Ngôn Dương lên giường, cảm thấy người này từ chiếc áo sơ mi đen đến ngọn tóc, chỗ nào cũng đáng ghét.
Du Phùng bị ánh mắt của Raman thiêu đốt, “Anh còn điều gì muốn nói nữa không?”
“Điều tôi muốn nói rất nhiều, nhưng cậu cái gì cũng không biết thì hiểu được gì chứ?”
“Cậu chỉ cần biết cậu đối với cậu ấy hoàn toàn là một điểm yếu chí mạng là được.” Raman nói.
“Đối với ai? Ngôn Dương hay Lê Chỉ?”
“Lê Chỉ?” Raman oán hận nở nụ cười, “Lê Chỉ ở đâu ra!”
“Từ khi gặp cậu, nhân cách phụ bắt đầu có cảm xúc một cách khó hiểu. Ban đầu tôi nghĩ là do chấp niệm của Ngôn Dương quá sâu, dẫn đến cảm xúc tràn ra, sau này tôi mới hiểu, hóa ra từ khi cậu ấy đến Sở Cảnh sát Cass nhậm chức, cũng là lúc gặp lại cậu, cậu ấy đã bắt đầu dung hợp nhân cách.”
“Nhân cách phụ bắt đầu bị nhân cách chính ảnh hưởng, niềm vui và nỗi buồn của Lê Chỉ đều đến từ Ngôn Dương! Nếu không thì cậu ấy lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy!”
Là Du Phùng, tất cả đều do Du Phùng! Kẻ tội đồ hủy diệt kỳ tích.
Raman vô cùng đau lòng khi kỳ tích sắp biến mất, “Dung hợp nhân cách đối với cậu ấy không phải là chuyện tốt. Nếu tiêu chuẩn đạo đức của cậu ấy trở lại bình thường, cậu ấy sẽ không thể đối mặt với quá khứ của mình.”
“Cảm giác tội lỗi sẽ giết chết cậu ấy.”
“Cậu tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy, cuối cùng cậu ấy sẽ không còn kết cục nào khác ngoài cách tự hủy hoại mình.”
Raman chuyển từ thái độ căm ghét sang khuyên nhủ một cách hết sức trôi chảy, ngữ tốc ngày càng nhanh, như đang chạy đua với thời gian.
Du Phùng nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh ta, tự mình chìm vào trong hoang mang, giọng nói của Raman bỗng trở thành phông nền.
Cảm giác hoang mang này thật quen thuộc, khi hắn ở nhà tại Phỉ Thành nhìn thấy chữ “Ngôn Dương” đỏ sẫm đầy trang giấy, năm năm qua mỗi lần xem pháo hoa nở rộ trên không trung ở quảng trường Ngân Sương, khi vô thức chìm vào đôi mắt xám tro đó, lần nào trong ngực hắn cũng có cảm xúc mãnh liệt dâng trào, nhưng lại trống rỗng không tìm thấy đối tượng để gửi gắm tình cảm, cuối cùng, cảm giác dâng trào vô ích đó sẽ lặng lẽ trở thành cảm giác hoang mang như thế này.
Du Phùng nhìn đôi môi của Raman mấp máy, nhưng không nghe được lời anh ta nói, chỉ cảm thấy cách anh ta phát âm dường như rất mạnh, khi nói đến một số từ ngữ, đường viền môi căng ra một cách hết sức kỳ lạ.
Raman vẫn đang lải nhải, “Cậu có biết tại sao bố mẹ cậu lại bình an vô sự trở về không?”
“Im miệng đi Raman, ồn ào quá.”
Du Phùng cúi đầu, người lẽ ra phải đang ngủ say, lúc này lại lười biếng hé mở nửa mí mắt.
“Cơ thể này có chút vấn đề về tốc độ chuyển hóa thuốc.” Ngôn Dương thu lại vẻ mất kiên nhẫn trong mắt, giải thích với Du Phùng, “Gây mê liều cao cũng không ngủ được lâu.”
Chỉ một giấc ngủ ngắn, Ngôn Dương đã thành công thoát khỏi trạng thái mất kiểm soát.
“Những gì anh ta nói, đợi khôi phục trí nhớ anh sẽ có câu trả lời.” Ngôn Dương đưa ngón tay lên thái dương Du Phùng, chuẩn bị dùng thiết bị cá nhân kết nối với chip sinh học.
“À đợi đã.” Ngôn Dương đột nhiên lại rụt tay về.
Du Phùng cứng người, trước mặt Ngôn Dương, dường như hắn lại trở về thành thiếu niên ít nói ngày xưa, khi căng thẳng cũng chỉ biết nuốt nước bọt.
Bỗng nhiên Ngôn Dương ngồi dậy khỏi giường, cậu đưa tay tháo khối lập phương màu trắng trên xương tai xuống, khối lập phương màu trắng vuông vức đó nhanh chóng biến dạng, sau mấy tiếng máy móc vang lên thì nhẹ nhàng duỗi ra, trên lòng bàn tay Ngôn Dương xuất hiện một dải kim loại.
“Em đột nhiên nghĩ ra một cách tốt hơn.”
Ngôn Dương cười rạng rỡ, nhưng Du Phùng lại cảm thấy đáy mắt cậu ẩn giấu cả một vũ trụ đã bị entropy nuốt chửng.
“Anh trực tiếp vào ký ức của em xem đi.”
Khác với biểu cảm không kiềm chế trên mặt, động tác Ngôn Dương nắm lấy cổ tay Du Phùng có thể nói là vô cùng cẩn thận.
“Cạch” một tiếng, dải kim loại khóa chặt vào cổ tay Du Phùng.
Hết chương 55.