Chương 55:
Phản ứng đầu tiên của Lang Dương Dương là liệu có phải dì Hai bị lừa không. Gần đây lừa đảo trên mạng quá nhiều, đừng nói người già như dì Hai, ngay cả nhiều người cùng trang lứa có trình độ học vấn cao cũng bị lừa.
Đặc biệt là dì Trâu rất thích tham gia các hoạt động đăng ký thành viên, điền thông tin nhận thưởng, đây chính là khu vực dễ bị lừa đảo qua điện thoại.
“Sao vậy?” Trang Thạc thấy vẻ mặt Lang Dương Dương khác lạ.
Lang Dương Dương: “Chị họ gọi điện nói chị ấy và dì Hai đang ở đồn cảnh sát, không nói rõ chuyện gì, nhưng có nói dì Trâu cũng ở đó.”
Trang Thạc cũng hiểu ra ngay, ăn vội miếng kem còn lại rồi lên xe đi đến đồn cảnh sát.
“Tuần trước về nhà ăn cơm, ba anh có kể chuyện con trai người bạn câu cá của ông ấy, em còn nhớ không?” Trang Thạc hỏi.
Xe đã lên đường cao tốc, cửa kính đóng kín, radio đang phát ngẫu nhiên một chương trình, âm lượng nhỏ nên không nghe rõ đang nói gì.
Tiếng thở dài khe khẽ của Lang Dương Dương lại rất rõ ràng.
“Nhớ.”
Trang Thạc: “Học vấn có, công việc có, vậy mà bị lừa mất nhiều tiền thế.”
Lang Dương Dương nhìn về phía trước: “Chủ yếu là lợi dụng lòng tham của con người.”
“Vậy dì Hai tham gì chứ?”
“Đúng vậy, nếu chỉ một mình thì số tiền dì ấy có cũng khá nhiều, đủ sống hết đời rồi.”
Nói xong Lang Dương Dương cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu chỉ một mình.
Thực ra đã sớm nhận ra điều này, dì Hai là người sợ cô đơn nhưng cũng rất sĩ diện.
Dì ấy không muốn than thở về những vất vả của mình.
Trong lúc hạnh phúc nhất, chưa đầy ba tháng đã mất con gái, rồi lại mất chồng.
Có thể tưởng tượng đó là cú sốc lớn đến nhường nào đối với dì ấy.
Gia đình là ký ức hạnh phúc nhất đối với dì, khi chưa nghỉ hưu còn có công việc, bận rộn một chút sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
Dì Hai quá cô đơn, Lang Dương Dương biết.
Đến đồn cảnh sát, sắc mặt Lang Nguyệt đã rất khó coi, dì Hai cũng mặt mày nặng trịch.
Bên kia là dì Trâu và người nhà của bà ấy.
“Dì Hai.” Lang Dương Dương bước tới, dì Hai ngẩng lên thấy Lang Dương Dương, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Đến rồi à.”
Trang Thạc mua nước cho dì Hai và Lang Nguyệt, anh ngồi cạnh dì Hai, an ủi: “Không sao đâu, chúng con đều ở đây.”
Lang Dương Dương và Lang Nguyệt nhìn nhau, rồi ra ngoài nói chuyện.
Tâm trạng Lang Nguyệt không tốt, mở miệng ra nói ngay: “Chị đã nói dì Trâu kia không phải người tốt, chồng bà ta càng không ra gì!”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lang Nguyệt mặc váy lụa ngồi xuống bậc thềm trước cửa đồn cảnh sát: “Dì Trâu không phải suốt ngày thích làm thành viên, dưỡng sinh gì đó sao, bà ta bị người ta dụ dỗ đầu tư mở một tiệm dưỡng sinh, kiểu gội đầu, tắm bằng thuốc bắc, mở ra rồi mới phát hiện không kiếm được tiền, toàn dựa vào việc kéo bạn bè xung quanh đăng ký thẻ thành viên.”
“Dì Hai đăng ký chưa?” Lang Dương Dương hỏi.
Lang Nguyệt: “Đăng ký rồi, nhưng cũng không nhiều, nạp hơn năm nghìn cho có lệ.”
Lang Dương Dương vặn nắp chai: “Hơn năm nghìn cũng…”
“Nhưng bà ta còn thấy chưa đủ, thấy dì Hai dễ tính, muốn lôi kéo dì Hai mở tiệm làm tuyến dưới của bà ta, dì Hai không đồng ý, bà ta còn giận, nói là vì muốn tốt cho dì Hai, có tiền cùng kiếm.”
Nói đến đây, Lang Nguyệt càng tức giận, đập chai nước xuống đất: “Dì Hai còn chủ động mời bà ta đi ăn, bà ta liền thuận nước đẩy thuyền gửi link bảo dì Hai giúp bà ta làm nhiệm vụ mời thêm người mới. May mà hôm nay chị nhờ dì đưa Tiểu Vũ đi đóng học phí lớp năng khiếu, dì Trâu đi cùng dì Hai, hai người đang làm thì Tiểu Vũ thấy được, cái link đó phải điền thông tin cá nhân và liên kết thẻ ngân hàng, Tiểu Vũ thấy lạ nên gọi điện cho chị.”
Lang Dương Dương giật mình: “Vậy thẻ ngân hàng không sao chứ?”
Lang Nguyệt thở dài: “May mà dì Hai cũng cẩn thận, liên kết thẻ chỉ có hơn hai trăm tệ, cuối cùng cũng chỉ bị trừ 19,9 tệ phí.”
“Vậy chuyện này có cấu thành tội lừa đảo không?” Lang Dương Dương hỏi.
“Cảnh sát nói đây không phải lần đầu họ nhận được vụ án kiểu này, thường thì sau khi điền thông tin sẽ bắt đầu có các cuộc gọi lừa đảo, nói gì mà gói quà thành viên, nâng cấp thành viên các kiểu.”
Nói thêm một số chi tiết, tình hình hiện tại của dì Hai là không thể khởi tố, còn dì Trâu thì đã mất kha khá tiền.
Tiền của mình bị lừa, dì Trâu lại muốn lôi kéo bạn bè vào để gỡ gạc.
Hai người thở dài trước cửa đồn cảnh sát, đang định vào trong thì dì Hai đi ra.
“Dì Hai.” Lang Dương Dương đứng dậy, “Con vào hỏi cảnh sát một chút.”
Dì Hai không có biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không hỏi nữa, về nhà thôi.”
Lang Dương Dương và Lang Nguyệt nhìn Trang Thạc, Trang Thạc gật đầu, nghĩ dù sao cũng chưa bị lừa nhiều tiền, thông tin cũng đã đăng ký rồi, cứ về nhà trước.
Vừa định đi thì dì Trâu cũng đi ra.
“Được lắm! Lang Cảnh Tú! Bà cứ thế mà đi à?!” Dì Trâu bỏ vẻ mặt tươi cười thường ngày, chỉ vào dì Hai trách móc: “Mọi khi bà có việc gì chẳng phải tôi giúp đỡ sao? Đau đầu sổ mũi chẳng phải tôi giới thiệu bác sĩ, đưa bà đi bệnh viện sao? Bảo bà giúp tôi chút việc mà bà lại báo cảnh sát! Bà còn mặt mũi nào mà đi!?”
Nói xong bà ta còn muốn lao đến kéo dì Hai, Lang Dương Dương và Trang Thạc vội vàng chắn trước mặt.
“Là tôi báo cảnh sát, bà có chuyện gì thì nhắm vào tôi.” Lang Nguyệt tính tình nóng nảy, dì Trâu muốn đưa tay ra kéo cô, cô liền nắm chặt cổ tay dì Trâu: “Bà lừa dì tôi mua bao nhiêu thứ vô dụng, bà kiếm được bao nhiêu tiền hoa hồng bà tưởng bọn tôi không biết sao?”
Dì Trâu: “Là bà ấy tự nguyện mua!”
Lang Nguyệt: “Là bà ấy tự nguyện hay bà xúi giục bà ấy mua? Dì ấy coi bà là bạn bè còn bà coi dì ấy là con mồi phải không?”
“Mày là con cháu mà dám nói chuyện với tao như thế hả!” Thấy Lang Nguyệt nói năng rành mạch lại mạnh mẽ, dì Trâu bắt đầu chuyển sang dùng bối phận để gây áp lực.
Lang Nguyệt càng không chịu thua, hai người cãi nhau trước cửa đồn cảnh sát.
Lang Dương Dương khoác tay dì Hai, cảm thấy người dì khẽ run lên nhè nhẹ, cúi xuống nhìn thì thấy dì Hai đã bắt đầu rơi nước mắt.
Dì mím môi khóc thầm, muôn vàn uất ức không nói nên lời.
“Dì Hai…” Lang Dương Dương nắm tay dì, suy nghĩ một chút rồi bảo Trang Thạc đưa dì lên xe trước.
Trang Thạc đưa dì Hai ra bãi đậu xe, Lang Dương Dương đi kéo Lang Nguyệt, người nhà dì Trâu cũng ra kéo bà ta về đồn.
“Đi thôi, kệ bà ta, dì Hai bây giờ đang rất buồn.” Lang Dương Dương nhẹ nhàng khoác vai Lang Nguyệt, đẩy cô cùng đi ra bãi đậu xe.
Lang Nguyệt bóp chai nước: “Bà ta đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm! Bây giờ diễn không nổi nữa rồi! Chị sẽ không tha cho bà ta, bắt bà ta phải trả tiền!!”
Lang Nguyệt mắng suốt dọc đường, đến bãi đậu xe mới bình tĩnh lại một chút.
“Chị.” Lang Dương Dương gọi cô.
Lang Nguyệt thở dài, dừng lại uống nước.
Lang Dương Dương: “Vừa nãy dì Hai khóc rồi.”
Tuy tính cách mạnh mẽ, nhưng Lang Nguyệt không phải người EQ thấp, cô cũng biết dì Hai là người như thế nào.
Sự tức giận của cô chính là bởi vì biết rõ dì Hai là người tốt, từ nhỏ đến lớn đã yêu thương các cháu như thế nào, mọi người đều được dì yêu thương, quý mến.
“Haiz…”
Cả hai im lặng.
Có một số vấn đề không thể giải quyết, chỉ có thể vượt qua, Lang Dương Dương và Lang Nguyệt nghĩ mãi, bảo dì Hai đến ở cùng họ cũng không thực tế, tìm việc làm khác cũng không thực tế.
Có lẽ có thể làm một công việc kinh doanh nhỏ nhẹ nhàng gì đó.
“Về nhà rồi tính.”
Trên đường về không ai nói gì, điện thoại dì Hai đổ chuông mấy lần nhưng dì không nghe, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về đến nhà đã năm giờ, vừa vào cửa dì Hai đã nói mình đi cắt hoa quả.
Dì không biết phải đối diện với những đứa cháu đã vất vả vì mình như thế nào.
Lang Nguyệt hỏi Lang Dương Dương có muốn hút thuốc không, rồi nhìn Trang Thạc, Trang Thạc cười: “Không cần hỏi em.”
Lang Dương Dương nhận một điếu, cả ba người ra ban công.
Nhìn hai chị em mặt mày ủ rũ, Trang Thạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là chúng ta tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa, cũng đừng tìm hiểu sâu thêm chi tiết, trong lòng dì Hai chắc chắn là hiểu rõ mà.”
“Nhưng lỡ như…” Lang Nguyệt nói được một nửa thì dừng lại.
Trang Thạc tiếp tục: “Bây giờ vấn đề tinh thần quan trọng hơn, dì Hai sẽ không đưa tiền cho dì Trâu nữa, link lừa đảo hôm nay cũng đã giao cho cảnh sát, trước tiên hãy an ủi dì Hai, chúng ta đừng làm kiểu ‘đã tủi thân rồi còn bị người nhà trách móc’.”
Lang Dương Dương và Lang Nguyệt nhìn nhau, họ hoàn toàn không nghĩ đến những điều này, bởi vì từ nhỏ họ đã được giáo dục như vậy.
—- Ở ngoài bị ngã, khóc lóc về nhà, đón chờ bạn không phải là sự an ủi mà là bị trách móc sao không cẩn thận, bị cằn nhằn sao lại làm bẩn quần áo.
Trang Thạc sờ sờ lá hoa lan, nói: “Chúng ta không muốn nói gì với bố mẹ, tất nhiên bố mẹ cũng vậy, không có tiếng nói chung.”
“Vậy phải làm sao…” Lang Dương Dương thở dài.
Trang Thạc cười: “Cứ giao cho anh.”
Nói xong thấy Lang Dương Dương vẫn cau mày, nhất thời quên mất Lang Nguyệt đang ở bên cạnh, anh đưa tay xoa nhẹ lên mi tâm Lang Dương Dương: “Ôi chao, không sao đâu, thật đấy, anh có cách, đừng buồn nữa.”
Cử chỉ thân mật của hai vợ chồng nhà này rất tự nhiên.
Lang Nguyệt cúi đầu cười khẽ.
Như thường lệ, cô giơ tay định dí tàn thuốc vào chậu hoa của dì Hai.
“Đưa cho em.” Lang Dương Dương nói.
Lang Nguyệt cười bất lực, quay người đi dập thuốc vào thùng rác.
Bữa tối do Trang Thạc và Lang Dương Dương nấu, Lang Nguyệt kéo dì Hai cùng chọn trang phục cho Lang Thanh Vũ mặc biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường.
Trong bữa ăn không ai hỏi thêm về việc dì Trâu đã giới thiệu cho dì bao nhiêu thứ, tiêu tốn bao nhiêu tiền oan, những thứ dưỡng sinh mua về có dùng hết không, cơ thể có bị sao không.
Lang Nguyệt cũng nhẫn nhịn, không mắng dì Trâu nữa.
Chỉ nói chuyện về mối quan hệ của dì Trâu với gia đình, rồi nói chuyện về những đồng nghiệp đã nghỉ hưu đang làm gì.
Tâm trạng dì Hai dường như tốt hơn một chút, đã chịu trò chuyện, nhưng dì không biết tại sao mấy đứa cháu không hỏi han, trách mắng nữa.
Cũng không biết tại sao sáng hôm sau thông gia lại đột nhiên gọi điện, nói muốn đi chợ hoa chim cảnh, mời “Chuyên gia” là dì đi cùng.
Mua một đống đồ, thông gia lại nói không biết lái xe, nhờ dì đưa về nhà, đến nhà lại ăn uống, lại uống chút rượu.
Uống say rồi cũng chịu nói ra những điều trong lòng, mọi người đều có gia đình, phải chăm sóc cháu, còn dì thì không có bạn đời, dù biết dì Trâu thích kiếm tiền từ bạn bè, dì cũng không quá để tâm, dù sao bà ta cũng chịu làm bạn với dì.
Nói rồi nói, cuối cùng lại đồng ý đi du lịch Hải Nam với thông gia.
Thời gian khá gấp rút, vội vàng thu xếp hành lý lên máy bay.
Mãi đến khi tung khăn choàng trên bãi biển, dì mới chợt tỉnh, hỏi thông gia: “Có phải Trang Thạc với Dương Dương bảo chị đến rủ em đi chơi không?”
“Ôi dào, nói mấy chuyện này làm gì, chị thực sự muốn đi du lịch với em, mời em mấy lần rồi mà em không chịu đi ấy chứ, chị thực sự không muốn đi du lịch với ông nhà chị đâu, chán lắm.”
“Hahahaha.”
—–
Lang Dương Dương và Trang Thạc ngồi bên bàn trà ăn tối, hôm nay cũng mạnh dạn làm ba món mặn một món canh.
TV đang chiếu chương trình tạp kỹ cũng khá thú vị, Lôi Công nằm bên cạnh gặm da bò.
“À, hôm nay anh đến xem địa điểm.” Trang Thạc uống một ngụm bia, nói tiếp: “Có một anh chàng đến từ Vân Nam, anh ta cũng làm trang trại sinh thái, dùng lúa mì và hoa trồng ở trang trại làm bánh hoa tươi, thậm chí còn tự làm nước tương!”
Lang Dương Dương gật đầu, đang gặm chân vịt Trang Thạc hầm, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy chúng ta cũng có thể làm mà, vừa hay thảo mộc cũng mọc được một ít rồi, còn lúa mì không?”
Trang Thạc: “Còn, nhiều lắm.”
Lang Dương Dương: “Vậy giao cho em, à, hôm trước anh với chị em đi gặp dì Trâu đúng không? Có đòi lại được tiền không?”
“Không đòi được, haiz, tiệm dưỡng tóc của bà ta đóng cửa rồi, thẻ gội đầu cũng không trả lại được, nhưng có thể đến các cửa hàng khác trong chuỗi để gội.”
“Thôi được.” Lang Dương Dương lau tay, “Hơn năm nghìn chứ ít gì, phí quá.”
Trang Thạc: “Không sao, cho ba anh dùng đi, vừa hay ông ấy đang có dấu hiệu hói đầu, cứ thử xem sao.”
Hết chương 55.