Chương 56:

 

Chương 56:

 

Khi Trang Thạc nói vậy, Lang Dương Dương còn bảo là cậu không hề thấy dấu hiệu bố Trang Thạc hói đầu gì cả.

 

Trang Thạc im lặng một lúc rồi nói ra sự thật: “Vì bố anh cao một mét tám lăm.”

 

Vài ngày sau, bố Trang đến nhà giúp Lang Dương Dương và Trang Thạc thay dây điện. Lúc bố Trang đang ngồi xổm, Lang Dương Dương cố ý liếc nhìn đỉnh đầu ông, lúc đó mới phát hiện phần tóc trên đỉnh đầu ông quả thực hơi thưa thớt.

 

Trong lòng Lang Dương Dương không khỏi lo lắng.

 

Phải biết rằng, hói đầu có khả năng di truyền rất cao.

 

Lang Dương Dương đang tháo ổ cắm điện ở sân, ngẩng đầu nhìn Trang Thạc đang tháo dây điện dưới mái hiên.

 

Cậu nghĩ, hói đầu trông không đẹp cho lắm.

 

“Dương Dương, đưa anh cái kìm.” Trang Thạc đưa tay ra.

 

Lang Dương Dương đứng dậy: “Được! Em tới liền!”

 

Khu vực này của khu dân cư Ngân Diệp ban đầu đều là nhà tự xây dựng, sau khi quy hoạch mới gọi là khu dân cư Ngân Diệp. Những ngôi nhà bên trái bên phải nhà Lang Dương Dương đều đã được xây dựng hơn hai mươi năm.

 

Lang Dương Dương đã không ở nhà nhiều năm như vậy, hệ thống điện trong nhà đã bị hư hỏng.

 

Lúc sửa sang nhà cửa để kết hôn, Lang Dương Dương đã không nghĩ đến việc thay dây điện. Sau khi Trang Thạc dọn vào ở mới phát hiện hệ thống điện đã cũ kỹ hư hỏng nghiêm trọng, vị trí ổ cắm điện cũng rất bất tiện, chỉ có thể sử dụng ổ cắm nối tiếp nhau, trong nhà có nuôi chó lại càng nguy hiểm hơn, lau nhà cũng rất bất tiện.

 

Sau khi cân nhắc kỹ càng, bọn họ quyết định thay toàn bộ bằng hệ thống điện mới cho an toàn.

 

Cả bố và Trang Thạc đều biết làm, nên bọn họ không thuê thợ, hai bố con làm chính, Lang Dương Dương phụ giúp, bận rộn hai ngày là thay xong, có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

 

“Lúc bố nói muốn làm, mẹ con còn nói chỉ cần ở thêm vài tháng nữa là đến nhà mới rồi, chịu đựng vài tháng là được.”

 

Bố Trang đang cắt dây điện, “Bố liền nói, trong nhà có nhiều đàn ông như vậy, còn chịu đựng gì nữa.”

 

Lang Dương Dương cười lớn hai tiếng, nói: “Con không rành mấy việc này lắm.”

 

Bố Trang: “Không sao, bố học từ ông nội con, Trang Thạc học từ bố, con xem nhiều lần chắc chắn cũng sẽ biết.”

 

“Bố nói cứ như là kế thừa vậy.” Trang Thạc trêu chọc.

 

Bố Trang không phục: “Kế thừa? Ha ha ha, kế thừa tay nghề sửa điện.”

 

Trang Thạc bắc thang, lẩm bẩm: “Nhưng mà hình như đúng là như vậy.”

 

Lang Dương Dương vừa đỡ thang, vừa nghe hai bố con trò chuyện, kể về chuyện hồi nhỏ bố Trang tự sửa tivi bị hỏng, lại kể về lần đầu tiên bọn họ tự tay đóng tủ quần áo cho gia đình.

 

Nghe rất thú vị, giống như gà bay chó sủa vậy.

 

Những điều đó Lang Dương Dương chưa bao giờ trải qua.

 

Những việc trường học không dạy, cơ bản đều là Lang Dương Dương tự mình mày mò học hỏi.

 

Mỗi lần đầu tiên trong đời cậu, đều không liên quan gì đến bố.

 

Sau khi mẹ Trang Thạc và dì Hai từ Hải Nam trở về, bọn họ cũng thường xuyên đi chơi cùng nhau, cả hai đều đã nghỉ hưu, có tiền và có thời gian.

 

Đứa con thân thiết nhất của cả hai đều là gay, lại còn kết hôn nữa, sau này cũng không có vấn đề gì về việc chăm cháu, nên cả ngày bọn họ cùng nhau suy nghĩ xem nên làm gì để giết thời gian.

 

Còn bố Trang Thạc thì đi làm cho có, tan làm là đi câu cá.

 

Mỗi người đều đang tìm kiếm cách sống phù hợp với mình.

 

Nhưng Trang Thạc và Lang Dương Dương thì gần đây không có lựa chọn nào khác, cường độ công việc của Hội chợ Nông nghiệp còn lớn hơn tưởng tượng.

 

Cả hai đều rất bận rộn.

 

Mọi người đều rất hứng thú với mô hình nông trại sinh thái vừa và nhỏ nhưng đa dạng về chủng loại, kết hợp nông nghiệp và du lịch như Nông trại Nam Khê.

 

Vì lượng khách quá đông, Trang Thạc còn phải gọi thêm Lão Oai và Trương Tiểu Quân đến giúp đỡ.

 

So với mùa hè, thời tiết mùa thu ở thành phố Trường Khê ổn định hơn, không lúc nào cũng mưa bão, chỉ là nhiệt độ chênh lệch ngày đêm hơi lớn.

 

Vào giữa tháng 9, cả sáng sớm và tối muộn đều phải mặc áo khoác.

 

Tối qua Trang Thạc phải đến tận 1 giờ sáng mới về đến nhà, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm sau khi kết thúc hội chợ. Lang Dương Dương bảo anh ở lại khách sạn gần đó ngủ một đêm, nhưng anh vẫn khăng khăng muốn về nhà ngủ.

 

Mệt mỏi như vậy rồi mà vẫn còn nói xin lỗi cậu, nói là hai ngày nay quá bận, không có thời gian ở bên cậu.

 

Lúc Lang Dương Dương ra khỏi nhà, Trang Thạc vẫn chưa tỉnh giấc, chắc là do quá mệt.

 

Lang Dương Dương nhẹ nhàng mặc quần áo, rửa mặt xong thì vào phòng ngủ, thấy Trang Thạc vẫn còn ngủ, liền đóng cửa ra ngoài.

 

Khi ra khỏi cửa, Lang Dương Dương cảm thấy có gió, bèn mặc thêm một chiếc áo hoodie, kéo khóa lên, đút hai tay vào túi áo, đi bộ đến cửa hàng.

 

Khi đi qua cầu vượt, Lang Dương Dương phát hiện đã gần 6 giờ 20 phút rồi, cậu dừng lại, đứng trên cầu vượt chờ đợi.

 

6 giờ 20 phút, chuyến tàu chở hàng màu xanh lá cây chạy qua, mặt trời cũng đã ló dạng.

 

Lang Dương Dương chụp một bức ảnh gửi cho Trang Thạc.

 

Hình như đã lâu rồi cậu không tự mình đi làm trên con đường này.

 

Những lúc bận rộn, Trang Thạc sẽ đưa Lang Dương Dương đến Brookside trước, sau đó tự mình đến nông trại. Những lúc rảnh rỗi, anh sẽ đưa Lang Dương Dương đi làm.

 

Tóm lại, chỉ cần Trang Thạc ở nhà, hai người sẽ cùng nhau ra khỏi nhà đi làm.

 

Mặc dù điểm đến giống nhau, nhưng tuyến đường đi bộ và lái xe khác nhau, đi bộ sẽ băng qua các con phố, ngõ hẻm để rút ngắn quãng đường, phong cảnh cũng khác nhau.

 

Làm bánh mì cũng vậy.

 

Cùng một sản phẩm, nguyên liệu khác nhau sẽ cho ra hương vị khác nhau.

 

Nguyên liệu mà Brookside sử dụng hầu hết là hàng nhập khẩu, bao gồm cả bột mì. Không phải là sính ngoại, chỉ là trong thời gian làm việc tại Evene hơn nửa năm, nguyên liệu cậu tiếp xúc đều là hàng nhập khẩu, giá cả của Brookside cũng thuộc phân khúc trung và cao cấp, nên mọi thứ cứ tự nhiên thành như vậy.

 

Lần này Nông trại Nam Khê tham gia Hội chợ Nông nghiệp, cũng là lần đầu tiên Lang Dương Dương tiếp xúc với quy trình từ lúa mì thành bột mì, rồi bột mì lại trở thành bột mì số 8, bột mì số 11 và bột mì số 13.

 

Nhìn khối bột đã lên men trong thau, Lang Dương Dương đưa một ngón tay chạm nhẹ vào bề mặt mềm mại ẩm ướt của nó, ghé sát mũi vào ngửi ngửi, hương thơm của lúa mì nồng nàn, mang lại cảm giác rất đậm đà.

 

Bánh mì mang đến Hội chợ Nông nghiệp hai ngày nay đều là những kiểu dáng kinh điển của cửa hàng, vì địa điểm tổ chức Hội chợ Nông nghiệp cách trung tâm thành phố khá xa, nên chỉ có thể làm những món tráng miệng dễ vận chuyển và bảo quản.

 

Hôm qua cậu và Tiểu Ảnh đã cùng nhau làm một món tráng miệng mới, bánh tart kem hạnh nhân ngọt ngào.

 

Bột mì, vani, hương thảo, trứng, chanh và quả hạnh đều do Nông trại Nam Khê tự sản xuất.

 

Hôm trước cậu đã dùng quả đào được trồng trong nông trại để làm bánh cheesecake hồng trà Bá Tước, phản hồi rất tốt.

 

Trong cửa hàng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng máy nướng bánh đang hoạt động, Lang Dương Dương cán bột thành miếng dày ba bốn cm, sau đó dùng khuôn ấn thành hình tròn. Nhu cầu của Hội chợ Nông nghiệp lớn, Lang Dương Dương đã ấn đầy đủ năm mươi cái, tay đã mỏi rã rời mới xong.

 

Tiếp theo là nấu nhân hạnh nhân ngọt ngào, làm kem phủ mặt bánh.

 

Trong lúc đó, Trang Thạc tỉnh dậy, gọi điện cho Lang Dương Dương, hẹn 9 giờ sẽ cùng nhau xuất phát đến Hội chợ Nông nghiệp.

 

Bước cuối cùng cũng là bước tốn sức nhất, bóp kem vani lên trên bánh tart trái cây. May mà hôm nay Tiểu Ảnh đã đến cửa hàng trước nửa tiếng, cô ấy thành thạo hơn Lang Dương Dương, vậy nên đã giúp cậu hoàn thành năm mươi cái bánh này.

 

Cuối cùng, trang trí lên trên mỗi chiếc bánh một nhánh hương thảo tươi và một miếng thịt quả hạnh tươi, đóng hộp và đóng gói.

 

Các nhân viên túm tụm ở cửa phòng làm bánh, chờ Lang Dương Dương phát cho mỗi người một chiếc để nếm thử.

 

“Ừm… Ăn là biết ngay nhân hạnh nhân này rất tự nhiên.” Du Du nói.

 

Lang Dương Dương cắn một miếng bánh lớn, kem, nhân hạnh nhân và vỏ bánh đều được đưa vào miệng cùng lúc.

 

Bên trong lớp vỏ bánh giòn tan thơm mùi hạnh nhân là nhân quả hạnh chua chua ngọt ngọt, trên cùng là lớp kem có thêm socola trắng và bột hương thảo, sau khi làm lạnh thì có vị thanh mát, hương vani thoang thoảng không hề át đi hương vị của các nguyên liệu khác.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Du Du ăn hết một cái: “Tuy vị hơi chua, nhưng như vậy lại trung hòa được vị ngọt của kem, không hề ngấy chút nào.”

 

Lang Dương Dương cũng rất hài lòng, giống cây trồng chất lượng hơn chắc chắn sẽ làm ra được hương vị ngon hơn, nhưng món tráng miệng mang đậm hơi thở thôn quê hoang dã thế này cũng có hương vị riêng.

 

Sau khi ăn xong, nhìn đồng hồ thì đã gần 9 giờ.

 

“Cảm ơn mọi người, vất vả rồi, hôm nay cửa hàng giao lại cho mọi người nhé.” Trang Thạc đến cửa hàng, bê hết đồ ăn lên xe, cảm ơn Tiểu Ảnh và Du Du.

 

Hôm nay Lang Dương Dương cũng sẽ đến xem, chiều mới quay lại.

 

Trước khi ra khỏi cửa, cậu muốn dặn dò vài việc ở cửa hàng, nhưng nhìn Du Du đang in đơn đặt hàng, Tiểu Ảnh đang trang trí kem cho bánh mì mềm dâu tây, Hoàng Vân đang thay nước cho hoa tươi, dường như không còn gì cần dặn dò nữa.

 

Cuối cùng, Lang Dương Dương chỉ có thể nói: “Mình đi xem có gì ngon có gì lạ thì mua về cho mọi người.”

 

Khác với tưởng tượng của Lang Dương Dương, Hội chợ Nông nghiệp ngoài việc trưng bày máy móc hiện đại, thành quả lai tạo giống mới nhất, còn có không ít gian hàng mang phong cách nhỏ mà đẹp như Nông trại Nam Khê.

 

Ngoài nông sản còn có các khu vực trưng bày hoa, cây cảnh, trái cây…

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đi ra khỏi một khu trưng bày trái cây, bụng đã no căng, trên tay còn xách theo một hộp quà tặng trái cây, bên trong là sáu quả táo của sáu giống cây trồng khác nhau.

 

Trang Thạc cầm trên tay một chậu cây hồng môn, anh nhìn đi nhìn lại, lẩm bẩm: “Một chậu nhỏ như vậy mà đắt thế.”

 

Lang Dương Dương đang cầm một xiên kẹo hồ lô, nói: “Giống này khó trồng hơn một chút, anh đoán xem cây nến vua kia giá bao nhiêu?”

 

Trang Thạc mạnh dạn đoán: “Một nghìn?”

 

Lang Dương Dương giơ năm ngón tay.

 

“Năm trăm, vậy cũng được, nhìn cũng đẹp mà.” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương: “Ít nhất cũng phải năm nghìn.”

 

Trang Thạc: “Cái gì?! Sao lại đắt thế, năm nghìn mua được bao nhiêu gạo.”

 

Lang Dương Dương cười: “Khác với nông sản mà.”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc đi ba tiếng đồng hồ mới tham quan được một phần ba khu trưng bày, còn rất nhiều nơi chưa đi.

 

Nông nghiệp hiện đại phát triển quá nhanh, trở về gian hàng của Nông trại Nam Khê, mọi người đều cảm nhận sự chênh lệch sâu sắc.

 

So với nhiều doanh nghiệp trong khu trưng bày, sản phẩm của Nông trại Nam Khê quả thực chỉ có nét đặc sắc chứ không có thị trường, khách đến tham quan Nông trại Nam Khê đi một vòng, cuối cùng cũng chỉ có thể ăn bánh ngọt và bánh mì.

 

Đối diện gian hàng của Nông trại Nam Khê là gian hàng của một thương hiệu thực phẩm sạch, chủ yếu là trồng rau củ quả an toàn, cung cấp cho các siêu thị cao cấp, một hộp cà chua có thể bán được trăm tệ.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc rất muốn tìm hiểu về mô hình trồng trọt và kinh doanh của họ, liền mang theo một ít bánh ngọt sang đó.

 

“Chào mừng chào mừng~ Ơ? Hai bạn là gian hàng đối diện à?” Một cô gái tóc ngắn nhận ra bọn họ.

 

Lang Dương Dương mỉm cười: “Chào cô, tôi là Lang Dương Dương, đây là Trang Thạc, gọi tôi Dương Dương là được. Chúng tôi sang tham quan một chút, không phiền chứ?”

 

“Gọi tôi Phỉ Phỉ là được, chào cậu.” Phỉ Phỉ bắt tay với Lang Dương Dương xong thì bắt tay với Trang Thạc, Trang Thạc máy móc đưa tay ra.

 

Bắt tay xong, Trang Thạc liền đứng thẳng người bên cạnh Lang Dương Dương, anh không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe, trông có vẻ trầm ổn ít nói.

 

Trước mặt người thân và bạn bè, Lang Dương Dương không giỏi giao tiếp, nhưng trong những dịp công việc thế này, cậu sẽ kích hoạt chế độ chiến đấu, trông có vẻ hoạt bát hơn Trang Thạc.

 

Lang Dương Dương đưa bánh ngọt và bánh mì mang đến cho Phỉ Phỉ: “Đây là một số món ăn do chúng tôi làm.”

 

Phỉ Phỉ: “Wow cảm ơn! Tôi đã để ý đến bánh ngọt của các cậu từ lâu rồi, hôm qua tôi cũng bảo nhân viên mua bánh đào về ăn thử, ngon lắm.”

 

Lang Dương Dương lập tức tiếp lời: “Nguyên liệu làm bánh ngọt và bánh mì đều do nông trại tự sản xuất, mọi người thử xem có hợp khẩu vị không.”

 

“Tôi thấy nông trại của các cậu cái gì cũng có, lợi hại thật.” Phỉ Phỉ vừa nói vừa mở một chiếc bánh tart trái cây ra ăn một miếng lớn.

 

“Ừm, ngon quá, kem vẫn còn lạnh.”

 

Lang Dương Dương: “Nông trại chúng tôi trồng nhiều loại cây lắm, nhưng mà lại làm quá dàn trải, không có gì đặc sắc.”

 

Phỉ Phỉ: “Đúng vậy, nếu số lượng không đủ lớn thì phải chú trọng vào chất lượng, xây dựng thương hiệu mới là khó nhất.”

 

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, trước đây Phỉ Phỉ cũng làm trong công ty Internet, phụ trách mảng lên kế hoạch và phát triển các sản phẩm trí tuệ, vậy nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cũng rất đồng cảm với những trải nghiệm của Lang Dương Dương.

 

Cô chia sẻ với Lang Dương Dương rất nhiều kinh nghiệm và hướng phát triển các sản phẩm nông nghiệp mình ấp ủ, trong lúc nói chuyện không thiếu những thuật ngữ thường dùng trong công nghệ thông tin, đủ loại thuật ngữ chuyên ngành khiến Trang Thạc nghe mà choáng váng.

 

Đang xấu hổ thì Phỉ Phỉ nhìn thấy một người, liền gọi: “Lão Dương, lại đây làm quen với bạn mới này.”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn theo hướng Phỉ Phỉ chỉ, thấy một người đàn ông cao lớn, đang bê một thùng carton che khuất nửa khuôn mặt.

 

Trang Thạc cảm thấy quen quen, liền thử gọi: “Tiểu đội trưởng?”

 

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên, hạ thùng carton xuống một chút: “Trang Đại Khối!? Eo vương!”

 

Lang Dương Dương và Phỉ Phỉ vẫn còn đang ngơ ngác, thì người đàn ông được gọi là Lão Dương đã xông tới, hai người ôm chầm lấy nhau hết sức tự nhiên.

 

Phỉ Phỉ: “Hả?”

 

Lang Dương Dương: “Ừm…”

 

Trang Thạc phấn khích ôm chầm lấy Lão Dương rồi làm vài động tác bật nhảy, khiến những người đi đường phải ngoái nhìn.

 

Lang Dương Dương và Phỉ Phỉ có chút ngại ngùng, Phỉ Phỉ trực tiếp đá vào mông Lão Dương một cái: “Còn làm trò nữa! Mau xuống đi!”

 

Trang Thạc buông Lão Dương ra, hai người vui đến mức mặt đỏ tía tai, cứ nhìn nhau cười, vẻ ngốc nghếch ấy không giấu được.

 

Anh quay sang nói với Lang Dương Dương: “Đây là Tiểu đội trưởng của anh, hồi đi lính bọn anh ở cùng phòng ký túc xá.”

 

Lang Dương Dương có thể cảm nhận được sự phấn khích của Trang Thạc, cậu mỉm cười chào: “Chào Tiểu đội trưởng.”

 

Lão Dương nhìn thấy dáng vẻ của hai người thì cũng đoán được tám chín phần.

 

“Bạn trai cậu à?”

 

Trang Thạc cười hì hì, đưa tay khẽ ôm eo Lang Dương Dương: “Là vợ em, tụi em đã kết hôn rồi.”

 

“Ôi chao! Giỏi lắm nhóc!” Lão Dương và Phỉ Phỉ nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kinh ngạc.

 

Dù sao thì môi trường trong nước là như vậy, trong thực tế bọn họ chưa từng nghe nói đến cặp đôi đồng tính nào có thể kết hôn.

 

Thời gian xuất ngũ của Lão Dương và Trang Thạc khác nhau, Lão Dương xuất ngũ muộn hơn, sau khi xuất ngũ, Lão Dương về quê làm việc trong trại giam, sau đó thì dần dần mất liên lạc.

 

Sau một hồi thăm hỏi nhau, Phỉ Phỉ hỏi: “Vừa nãy anh gọi cậu ấy là gì vậy?”

 

“Đại Khối, còn có Eo vương.”

 

Lang Dương Dương cũng tò mò: “Yêu vương?”

 

Lão Dương cười ha hả, vỗ vai Trang Thạc đang có chút ngại ngùng, giải thích: “Hồi ở trong quân đội, thằng nhóc này nổi tiếng là có vòng eo khỏe, có thể ôm người nặng như tôi squat mấy chục cái, có dịp cậu cũng thử xem…”

 

“Hahaha.” Phỉ Phỉ cười gượng gạo, lại đá Lão Dương một cái.

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.

 

Ở đây còn có nhiều người như vậy.

 

Lão Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Đá anh làm gì? Những gì anh nói đều là sự thật mà! Trong quân khu không có mấy ai so được với nó về khoản gập bụng đâu, eo khỏe lắm!”

 

Nói xong liền nhìn Trang Thạc và Lang Dương Dương, thấy hai người đều rất ngại ngùng, lúc này mới phản ứng lại.

 

Lão Dương cười gượng gạo, xoa xoa tay nói: “Haha, cái đó… tôi lỡ lời, tốt xấu gì cũng đâu cần tôi phải nói ra, đúng không?”

 

“A?” Lang Dương Dương bắt gặp ánh mắt của Lão Dương, chỉ có thể cười: “Haha, vẫn… vẫn được.”

 

Hết chương 56.

 

Chương 56:

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên