Chương 57:
Câu chuyện về những trò vui có phần tai tiếng của cánh đàn ông trong quân ngũ chỉ dừng lại ở đó. Qua lời kể của lão Dương và Trang Thạc, lão Dương là người bạn duy nhất trong quân đội biết được giới tính thật của Trang Thạc.
Dù sao thì ở trong môi trường quân đội, việc công khai giới tính thật chẳng mang lại lợi ích gì, chỉ thêm phiền phức.
“Phiền phức gì cơ? Bộ đội cấm nói chuyện này sao?” – Phỉ Phỉ thắc mắc.
Bốn người ngồi quây quần quanh chiếc bàn trà nhỏ, nhân viên mang nước ép rau củ hữu cơ ra. Lang Dương Dương nhấp một ngụm nước ép cà rốt cà chua, nhận xét: “Rất healthy”.
Câu hỏi của Phỉ Phỉ khiến Trang Thạc nhất thời không biết phải giải thích từ đâu.
Lão Dương thì ngược lại, anh ta đã lái câu chuyện sang hướng nhẹ nhàng hơn: “Chuyện mà em hỏi, trong quân đội đâu phải chỉ mình nó là gay đâu. Nếu như một gã to con cao mét chín, vẻ ngoài nam tính như Trang Thạc mà công khai giới tính, chắc ngày nào nó cũng trượt ngã trong nhà tắm trăm lần mất.”
“Phụt…” —– Lang Dương Dương không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trang Thạc hơi nghiêng đầu, im lặng phản đối, cầu xin lão Dương đừng nói nữa.
Phỉ Phỉ vẫn không hiểu: “Không phải chứ, nói về ngoại hình, Dương Dương còn đẹp trai hơn nhiều, bảo cậu ấy là minh tinh chắc chắn em cũng tin sái cổ.”
Lão Dương cười ha hả, vỗ đùi vợ: “Chuyện này cô không hiểu rồi, của hiếm mới quý chứ.”
“Cái gì cơ?!” – Phỉ Phỉ càng thêm khó hiểu.
Lão Dương nói chuyện cứ úp úp mở mở, Lang Dương Dương sợ anh lại nói ra những điều mà Phỉ Phỉ không thể hiểu được, lại dây dưa không dứt, nên chủ động giải thích: “Chị Phỉ Phỉ, ý là người đồng tính cũng phân loại, chị có thể hiểu là nam nhiều nữ ít hoặc nữ nhiều nam ít, mà Trang Thạc lại thuộc kiểu hiếm có khó tìm ấy.”
Lang Dương Dương định giải thích thêm về 0.5 là cái gì, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói thêm: “Hơn nữa gu thẩm mỹ của người đồng tính đôi khi cũng…”
Phỉ Phỉ gật gù, đại khái đã hiểu ra.
Lang Dương Dương nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi: “Sản phẩm của công ty các anh đã mở rộng thị trường bằng cách nào?”
Nói đến chuyện này, Phỉ Phỉ như cá gặp nước, cô uống một ngụm nước rồi bắt đầu kể cho Lang Dương Dương nghe về hành trình khởi nghiệp của mình.
Thấy chủ đề không tiếp tục nữa, Trang Thạc thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước ép rau củ bên cạnh lên uống một ngụm.
Uống xong, mặt nhăn nhó, thật khó uống, tại sao trong nước ép lại cho cần tây chứ?
Lại không nhịn được nghĩ, sao có thể bán mấy loại rau củ này với giá cắt cổ như vậy nhỉ.
Cả nhóm trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lão Dương và Trang Thạc lần lượt rời đi để giải quyết công việc, chỉ còn Lang Dương Dương và Phỉ Phỉ vẫn đang tiếp tục câu chuyện.
Hóa ra Phỉ Phỉ khởi nghiệp từ cộng đồng mạng, cô là một trong những người đầu tiên vận hành cộng đồng, sau đó có cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu, từ đó quen biết được rất nhiều người giàu có.
Trong tay có tài nguyên thì kiếm tiền bằng cách nào cũng được, cô bắt đầu từ việc kinh doanh các sản phẩm theo đuổi lối sống lành mạnh, thuê chuyên gia dinh dưỡng, tập trung vào phân khúc cao cấp, sau khi tạo dựng được uy tín thì bắt đầu thoát ly khỏi cộng đồng ban đầu, tiến vào các siêu thị cao cấp.
“Thực ra từ đầu năm nay tôi đã liên hệ với các công ty đầu tư rồi, cũng có không ít người muốn đầu tư, nhưng về vấn đề quản lý kinh doanh…”
Phỉ Phỉ thở dài: “Ban đầu tôi ra ngoài khởi nghiệp là vì không muốn còng lưng ra làm thuê cho người khác nữa, nhưng một khi có vốn đầu tư vào, tôi lại trở thành kẻ làm công, lại thấy tiếc tiền.”
“Hahaha.” – Lang Dương Dương bật cười, nhớ đến chuyện mình mở chi nhánh, bản thân cũng muốn trở về cuộc sống bình dị, kết quả cứ thế mà bận rộn.
Cậu mỉm cười nói: “Cứ thuận theo tự nhiên, biết đâu lại gặp được công ty đầu tư có cách quản lý kinh doanh tương đồng thì sao, không cần phải vội vàng.”
Nghe xong tình hình hiện tại của nông trại Nam Khê, Phỉ Phỉ cũng cẩn thận đưa ra một vài lời khuyên nhỏ, vấn đề của nông trại Nam Khê chắc chắn không chỉ dừng lại ở mấy điểm nhỏ nhặt này.
Nhưng khi kết giao với người khác, không nên quá vồn vã, Lang Dương Dương và Phỉ Phỉ đều hiểu rõ điều đó.
Kết thúc buổi trò chuyện, Lang Dương Dương đứng dậy, lúc này mới phát hiện Trang Thạc đã quay trở lại gian hàng của nông trại Nam Khê.
Sau khi chào tạm biệt Phỉ Phỉ và trao đổi phương thức liên lạc, Lang Dương Dương quay lại tìm Trang Thạc, nói với anh rằng mình chuẩn bị quay về quán.
Trang Thạc đang tiếp một vị khách, là một gia đình ba người đưa con nhỏ đến hội chợ nông nghiệp chơi.
Có lẽ chỉ là đến chơi cho biết, không phải khách hàng tiềm năng, nhưng Trang Thạc vẫn tiếp đón rất nhiệt tình, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của đứa trẻ.
Lang Dương Dương đứng bên cạnh chờ đợi, nghe thấy bé gái nói: “Wow, giống như đang chơi game nông trại vậy mẹ ơi.”
Người lớn đều thấy trẻ con thật đáng yêu, mỉm cười hùa theo, Trang Thạc nói: “Đúng vậy, con có thể trồng những thứ con thích.”
Bé gái: “Vậy có thể trồng cà rốt không ạ?”
Trang Thạc: “Có thể.”
Bé gái: “Có thể nuôi cá vàng không ạ?”
…
Cuối cùng, bố mẹ cô bé mua một túi gạo của nông trại, Trang Thạc còn tặng kèm một chiếc bánh kem nhỏ.
Lang Dương Dương bước tới: “Danh thiếp hả?”
Trang Thạc đưa tấm danh thiếp trong tay cho cậu: “Ừm, trên này còn ghi tên một công ty, nhưng anh không quen.”
“Em cũng không quen, về tra thử là biết.” – Lang Dương Dương nói.
“Em về luôn hả?”
Lang Dương Dương gật đầu: “Cũng không thể bỏ bê quán được, tháng sau cửa hàng ở Trần Gia Trại khai trương, Tiểu Vũ sẽ đến đó làm việc, em đang nghĩ có nên tuyển thêm người không.”
Trang Thạc: “Mùa thu đông chắc không bận rộn như vậy đâu.”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, nhưng mà cũng cần đào tạo một người để sau Tết có thể đến làm việc ở chi nhánh Trần Gia Trại, thôi để sau hẵng tính.”
Có xe buýt chuyên dụng để quay trở lại trung tâm thành phố, Lang Dương Dương lên xe buýt trở về.
Đối với thành phố Trường Khê thì giữa tháng 9 đã bước vào mùa thu, ánh nắng chiều tà rất đẹp, từ trạm xe buýt đi bộ một đoạn là đến quán.
Các cửa hàng ven đường đã bắt đầu bán hạt dẻ rang, Lang Dương Dương mua hai túi, mang về cho nhân viên trong quán cùng ăn.
“Nói đến hạt dẻ, hạt dẻ ở nông trại Nam Khê chắc cũng chín rồi nhỉ?” – Du Du nói.
Lang Dương Dương uống một ngụm nước, nuốt trôi hạt dẻ khô khốc: “Chắc là chín rồi, đợi hội chợ nông nghiệp kết thúc, chúng ta đến nhặt một ít.”
“Xin hỏi còn bánh khoai môn không ạ?” – Câu hỏi của khách hàng đã cắt ngang cuộc trò chuyện, Hoàng Vân nói còn rồi cầm thực đơn đi tới.
Lang Dương Dương vỗ tay: “Mọi người bận rộn đi, anh đi đổ rác đây.”
Dọn dẹp thùng rác trong khu vực làm bánh xong, Lang Dương Dương đi ra từ cửa sau, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất, con mèo cam nhỏ nằm ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng mở cửa, nó ngẩng đầu nhìn, thấy là Lang Dương Dương thì yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Thời gian cứ thế trôi qua cho đến cuối tháng 9, chỉ còn vài ngày nữa là đến Quốc khánh.
Hội chợ nông nghiệp đã kết thúc tốt đẹp, tuy không tìm được khách hàng lớn nào, nhưng thu hoạch được kha khá danh thiếp, tính cách thật thà chất phác của Trang Thạc cũng giúp anh tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với nhiều người, có không ít người ngỏ ý muốn đến nông trại tham quan.
Thậm chí còn giới thiệu cho Trần Gia Trại hai vị khách hàng tiềm năng.
Buổi tối, Lang Dương Dương và dì Hai đang ngồi ăn tối, trò chuyện trên ban công, bàn bạc về việc dì muốn đi học lớp cắm hoa.
Dì Hai nói: “Mấy hôm trước dì gặp lại đồng nghiệp cũ, nghe nói nhà dì Trâu kia lục đục hết cả lên, tiền thì một đồng cũng không đòi lại được.”
“Kiện ra tòa à?”
“Kiện cũng vô dụng, người ta nói kẻ lừa đảo kia là con nợ lâu năm rồi, chẳng sợ kiện tụng gì đâu.”
Lang Dương Dương thở dài, gật đầu.
Dạo gần đây, dì Hai thường xuyên đi chơi với mẹ Trang, hai nhà cũng hay tụ tập ăn uống, dần dần dì cũng không còn ngại ngần khi nhắc đến chuyện bị dì Trâu lừa đảo lúc trước nữa.
Dì rất thích cây cỏ hoa lá, tìm được một lớp dạy cắm hoa, định bụng đến đó học để giết thời gian, rồi từ từ suy nghĩ xem có thể làm gì.
Ly nước ép còn chưa uống hết, Trang Thạc đã đến.
“Dì cũng ở đây à, vừa hay, mai chúng ta cùng đến nông trại bắt cá đi.” – Trang Thạc nói.
Có lẽ hôm nay anh bận rộn ngoài cánh đồng lúa, sau gáy dính vài vết bùn đất mà anh không hề hay biết.
Lang Dương Dương: “Đã đến mùa đánh bắt cá rồi sao?”
“Cá gì? Cá trong ao à?” – Dì Hai hỏi.
Trang Thạc ngồi xuống, không chút khách khí cầm ly nước ép nho dừa Lang Dương Dương uống dở lên tu ừng ực.
Anh lau miệng, nói: “Cá rô đồng ạ, mùa hè thả vào ruộng lúa, hôm nay xem thử thì thấy kích thước cũng được rồi.”
Dì Hai nghe vậy rất vui mừng, vỗ tay nói: “Dì quên mất chuyện này rồi, cá rô đồng là ngon nhất, để dì làm món cá rô đồng bọc lá hẹ cho mà thưởng thức!”
Trang Thạc: “Cá rô đồng bọc lá hẹ?”
Lang Dương Dương từng ăn món này hồi nhỏ rồi, bèn giải thích thay dì Hai: “Là đặc sản của người Thủy Tộc, nói chung là rất ngon, hồi bé em thích ăn lắm.”
“Chồng dì là người Thủy Tộc, hồi xưa dì đến quê anh ấy ăn món này, sau đó học được từ anh ấy.” – Dì Hai vừa nói vừa vui vẻ kể cho Trang Thạc nghe những kỷ niệm vui vẻ khi ở bên cạnh dượng.
Nói đến đoạn cao trào, dì vô tình hất đổ chiếc túi xách trên bàn, một tập tài liệu bên trong rơi ra ngoài.
Lang Dương Dương giúp dì nhặt lên.
Là các loại tờ rơi quảng cáo lớp học dành cho người cao tuổi, lúc nhặt lên, cậu nhìn thấy bên trong có kẹp một phong bì.
Lang Dương Dương không định nhìn chữ viết trên đó, nhưng dì Hai đã nhanh tay giật lấy, cậu vô tình liếc mắt nhìn thấy.
Dì Hai cười cười, nói: “Toàn là tờ rơi quảng cáo, lộn xộn hết cả.”
“À, vậy à.” – Lang Dương Dương cũng cười theo.
Ở góc phong bì, Lang Dương Dương nhìn thấy hai chữ “Nhà tù”.
Việc đánh bắt cá rô đồng là một sự kiện lớn của nông trại, một nửa đã được hai nhà hàng hợp tác đặt mua, một nửa còn lại bán cho khách hàng của nông trại.
Trong danh sách bạn bè WeChat của Trang Thạc có rất nhiều người từng đến nông trại chơi, mỗi lần nông trại có “Đặc sản” gì, chỉ cần anh đăng lên vòng bạn bè là có rất nhiều người đặt mua, Trang Thạc thường xuyên lái xe vào thành phố giao hàng.
Trưa hôm sau, sau khi giải quyết xong công việc ở quán, Lang Dương Dương cùng mẹ Du Du và dì Hai xuất phát đến nông trại.
Mẹ Du Du chính là một trong những khách hàng quen thuộc của nông trại.
Dì Hai lái xe, trên đường đi còn giục Lang Dương Dương nhanh chóng đi thi bằng lái, đừng chần chừ nữa, càng chần chừ càng ngại đi.
Đến nông trại Nam Khê, khung cảnh còn náo nhiệt hơn Lang Dương Dương tưởng tượng.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc đã đến, lão Oai và Tiểu Quân, còn có cả bạn gái mới quen của Tiểu Quân.
Lão Dương và Phỉ Phỉ trực tiếp lái xe từ thành phố bên cạnh đến bắt cá, Trang Hiểu Vũ, Trần Tĩnh Vân và Chu Viên thì người ngợm lấm lem bùn đất.
Dì Hai và mẹ Du Du đã đi tìm mẹ Trang.
Lúc Lang Dương Dương đang tìm kiếm Trang Thạc trong đám đông, Chu Viên đứng từ xa gọi: “Dương Dương! Mau lại đây! Nhiều cá lắm!”
Lang Dương Dương cười đáp, cậu cũng muốn xem thử cá rô đồng khác gì so với cá nuôi trong ao.
Cậu ném chiếc túi đeo chéo lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, xắn quần đi tìm Chu Viên.
Vùng ruộng lúa sát mép đường tương đối nhỏ, là ruộng bậc thang, Chu Viên là một anh chàng người lai không biết gì về nông thôn, nhưng giờ đây đã hòa nhập hoàn toàn với cuộc sống nông thôn.
Chân anh ta vẫn đang trong quá trình hồi phục chấn thương, không thể vận động mạnh, nên chỉ có thể cầm vợt đứng bên bờ ruộng chờ đợi.
Lang Dương Dương đi đến bên cạnh anh ta, bắt đầu cởi giày: “Bắt được con nào chưa?”
Chu Viên giơ chiếc vợt cho cậu xem, bên trong là những con cá chỉ to bằng bàn tay, vảy cá ánh lên màu vàng xanh nhàn nhạt.
“Nhỏ vậy sao?” – Lang Dương Dương đã bỏ giày, đặt chân lên bờ ruộng.
Chu Viên: “Chồng cậu nói cá rô đồng thường chỉ to bằng này thôi, vì không cho ăn thức ăn công nghiệp, cậu sờ thử xem, thịt cá rất săn chắc.”
Lang Dương Dương kể cho anh ta nghe về món cá rô đồng bọc lá hẹ mà dì Hai định làm, Chu Viên nghe xong phấn khích nhảy cẫng lên.
Lúc Lang Dương Dương đang chuẩn bị xuống ruộng, Trang Thạc đã xuất hiện từ xa, anh đứng bên bờ ruộng gọi: “Dương Dương!”
Lang Dương Dương đứng thẳng người, vẫy tay về phía anh: “Em ở đây!”
Trang Thạc: “Em định xuống ruộng à?”
Lang Dương Dương đáp: “Vâng.”
“Chờ một chút!” – Trang Thạc nói xong, đảo mắt tìm kiếm thứ gì đó trong ruộng lúa, sau khi nhìn thấy mục tiêu, anh hét lớn “Tiểu Giả” rồi chạy như bay về phía đó.
Lang Dương Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi nhìn thấy anh không chút lưu tình lột bộ quần áo bảo hộ chống nước trên người Tiểu Giả đang chuẩn bị xuống ruộng.
Trang Thạc cầm bộ quần áo bảo hộ chạy đến, thở hổn hển: “Mặc cái này vào, trong ruộng có đỉa đấy.”
Lang Dương Dương: “… Không cần đâu, anh mau trả cho Tiểu Giả đi.”
Trang Thạc: “Cậu ấy nói không cần.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thửa ruộng bên dưới, ánh mắt ai oán của Tiểu Giả như muốn xuyên thủng trái đất.
Trần Tĩnh Vân: “Sao anh dám nói ra câu đó vậy hả?”
Cuối cùng Lang Dương Dương vẫn không mặc bộ quần áo bảo hộ đó, cậu không quen đi lại dưới ruộng, mặc bộ đồ đó vào càng thêm vướng víu, đi chân trần còn dễ dàng hơn.
Nhưng lúc trả lại bộ quần áo, Tiểu Giả đã hóa thành hắc liên hoa luôn rồi.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều người đến nông trại chơi, ai cũng muốn xuống ruộng bắt cá cho biết, nhưng phần lớn mọi người đều không biết cách bắt, sợ họ xuống ruộng giẫm đạp làm hỏng lúa, nên chỉ có thể quy định vài thửa ruộng cho khách xuống chơi.
Trang Thạc bận rộn tiếp đón khách, chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Lang Dương Dương đi cùng Trần Tĩnh Vân, cẩn thận lội trong ruộng, tạo thành một con mương nhỏ, sau đó mọi người chia ra đứng hai đầu, lùa cá về một chỗ, sau khi lùa xong thì dùng giỏ tre để bắt.
Lang Dương Dương và Trang Thạc thi thoảng lại đứng thẳng người tìm kiếm bóng dáng đối phương trong ruộng lúa, mỗi khi bốn mắt chạm nhau, cả hai đều ngây ngô mỉm cười.
Hoạt động bắt cá rô đồng kéo dài suốt cả ngày, bởi vì món cá rô đồng bọc lá hẹ cần hấp khoảng năm tiếng đồng hồ, để hôm nay có thể thưởng thức, sau khi mẻ cá đầu tiên được đưa lên, Lang Dương Dương và Trang Thạc đã theo chân dì Hai vào bếp.
Cách làm cá rô đồng bọc lá hẹ rất đơn giản, chuẩn bị lá hẹ bản to, cải bẹ xanh, sau đó băm nhỏ tỏi, ớt ngâm, hành lá và gừng, trộn đều với nhau, mổ bụng cá rô đồng, làm sạch vảy, rửa sạch, ướp gia vị.
Lang Dương Dương, Trang Thạc và Chu Viên đều mặc tạp dề của nông trại, đứng bên cạnh dì Hai học hỏi.
“Làm như thế này, cho cải bẹ xanh và lá hẹ vào, cuộn lại, dùng rơm rạ buộc chặt.” – Dì Hai vừa nói vừa làm mẫu.
Chu Viên làm việc này thuần thục hơn Lang Dương Dương và Trang Thạc nhiều, tốc độ cũng rất nhanh, lại còn vừa làm vừa trò chuyện với dì Hai, chọc cho dì cười khanh khách không ngớt.
Lang Dương Dương và Trang Thạc đành ra ngoài nhóm lửa.
“Món này không biết có vị gì nhỉ.” – Trang Thạc ngồi xổm bên cạnh, đưa củi cho Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương cố gắng nhớ lại: “Là… Ừm… Mềm mềm nhừ nhừ, rất thơm, xương cá cũng có thể ăn trực tiếp, rồi thì…”
Cậu thật sự không thể nhớ nổi nữa, đành quay sang nói: “Hình như em quên mất mùi vị rồi.”
“Cá hấp tận năm tiếng đồng hồ, thật sự không tưởng tượng nổi.” – Trang Thạc nói: “Thần kỳ thật đấy, sao người ta lại nghĩ ra cách chế biến cá như vậy nhỉ?”
Lúc này, dì Hai và Chu Viên bê xửng hấp đầy ắp cá đi tới, Chu Viên đã tìm hiểu kỹ càng, tự hào giải thích: “Ban đầu món này được chế biến từ chín loại thảo dược và cá, là một bài thuốc bổ, nhưng sau này bài thuốc thất truyền, người Thủy Tộc tưởng nhớ tổ tiên, đã dùng lá hẹ thay thế chín loại thảo dược, tạo thành món ăn này, dùng để cúng tổ tiên.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc đồng loạt nhìn về phía dì Hai, dì Hai cười tủm tỉm: “Đúng vậy, thằng bé nói hay hơn dì nữa.”
Nhìn dì Hai bị Chu Viên mê hoặc như vậy, Lang Dương Dương bắt đầu lo lắng, không biết sau này dì có bị mấy cậu trai dẻo miệng lừa gạt hay không.
Cá rô đồng bọc lá hẹ đã được cho vào nồi hấp, lửa cũng rất đều, Trang Thạc nói anh ra ngoài một chút: “Em ở đây chờ anh, anh về ngay.”
“Được.” – Lang Dương Dương nghĩ bụng chắc anh phải ra ngoài tiếp đón khách.
Cậu yên tâm ở lại trông lửa.
Ngồi nhóm lửa mười mấy phút, bên cạnh bếp lò rất ấm áp, Lang Dương Dương bắt đầu buồn ngủ, hai tay chống cằm gật gù.
Cho đến khi ngửi thấy mùi cá nướng thơm lừng.
“Hửm?” – Trước mặt Lang Dương Dương là một con cá nướng thơm phức, được xiên vào một thanh gỗ.
Trang Thạc như đang dâng báu vật: “Cá nướng, vừa nướng xong, ăn thử đi.”
Lang Dương Dương há miệng cắn một miếng, thơm ngon, mềm mại, nước sốt đậm đà, chỉ nêm một chút muối, không hề tanh, thậm chí còn có chút vị ngọt.
“Ngon quá!” – Lang Dương Dương cắn thêm một miếng, “Anh cũng ăn đi.”
“Con đầu tiên.”
“Con đầu tiên gì cơ?”
Quần áo trên người Trang Thạc đều dính đầy bùn đất, sau một mùa hè, da anh lại đen đi vài tông, anh khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều.
Bên ngoài náo nhiệt tiếng người bắt cá, mổ cá.
Nhưng trong mắt anh chỉ có duy nhất một người.
Anh nói: “Là con cá anh hứa cho em ăn đầu tiên lúc em đến nông trại lần đầu tiên đấy.”
Hết chương 57.