Chương 57: Thân Sơ (07)
Gia cảnh của Âu Đại Quân (người chết trong vụ ẩu đả) thuộc diện khó khăn nhất. Vợ ông ta bị bệnh tâm thần, ông ta phải bươn chải kiếm sống, nên mọi việc trong nhà đều do con gái Âu Hồng quán xuyến. Ông ta vừa mất, người vợ điên càng trở nên điên dại, suốt ngày gào khóc thảm thiết, lang thang khắp thị trấn, không ai quản được.
Không biết từ lúc nào, người ta không còn nghe thấy tiếng khóc của bà ta nữa, mà Âu Hồng cũng biến mất. Lúc đó, người ta đồn đoán rằng, hai mẹ con không thể sống nổi nữa, đã tìm một nơi nào đó để tự sát.
“Con bé Âu Hồng đáng thương lắm, mới vài tuổi đã phải tự đi chợ nấu cơm rồi, mẹ nó thì có biết gì đâu. Trẻ con ở đây ngày xưa toàn được thả rông, cả đám chạy nhảy chơi bời ngoài đường, mà tôi chẳng thấy con bé Âu Hồng ra chơi bao giờ. Nó á, việc làm thì không hết, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì bà mẹ điên lại gào khóc om sòm. Mấy đứa trẻ con sợ mẹ con bé nên cũng chẳng chơi với nó. Con bé không có quần áo đẹp để mặc, đầu tóc bù xù, mặt mũi nhem nhuốc, hình như tôi chưa một lần nào nhìn rõ mặt mũi nó ra sao, đúng là số khổ mà!”
“Theo tôi thì, con bé mà không có bà mẹ điên kia thì một mình nó vẫn sống tốt được. Nhà họ Âu với nhà họ Long lại sát vách nhau, nhà họ Long chẳng phải cũng chỉ còn hai đứa con gái nhỏ thôi sao? Nhìn xem bây giờ người ta thế nào. Haizz…”
Lăng Liệp trả lại cuộn len đã đan cho một bà chị, chị ta vui vẻ ra mặt, “Em đan khéo quá đi!”
Lăng Liệp đút hai tay vào túi áo, thong thả bước đi trên con phố cổ, ánh hoàng hôn buông xuống sau lưng hắn, nhưng ánh vàng rực rỡ lại bừng lên, gần như nhấn chìm hắn trong biển ánh sáng.
Màn đêm lại một lần nữa buông xuống, ở khắp các ngóc ngách của thành phố, có người ngẩn ngơ trước gương trang điểm, có người ngồi xổm dưới cửa sổ, bị tàn thuốc rơi xuống làm bỏng mới giật mình đứng dậy, có người đưa ra những diễn giải sâu sắc về “Vạn Tân Lai Tang”, thu hút một làn sóng lượt xem mới..
Tiếng giày cao gót của Tịch Vãn vang vọng khắp hành lang đội trọng án. Một bản báo cáo so sánh được đặt trước mặt Quý Trầm Giao, chứng minh Hà Lẫm và một người tên Khương Mãnh có quan hệ huyết thống.
Và trước đó, Thẩm Tê đã xác minh, Khương Mãnh chính là Giang Tân Chi Mộng ở sơn trang Phong Ý vào thời điểm xảy ra vụ án.
“Thử dùng mu bàn chân phải để xoay bóng xem, giống như thế này….” Khương Mãnh lấy đà, đẩy bóng, quả bóng vẽ ra một đường cong, lao về phía khung thành, vào lưới.
“Thầy Khương giỏi quá!” Bọn trẻ reo hò ầm ĩ.
Khương Mãnh vuốt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi, cười với bọn trẻ: “Chăm chỉ luyện tập, các em cũng làm được thôi. Còn một tháng nữa, đến lúc đó dẫn thầy Khương ra khỏi thành phố Hạ Dung nhé!”
“Vâng ạ! Nhất định sẽ như thế!”
Khương Mãnh trở lại chỗ ngồi của huấn luyện viên, cầm lấy khăn lau mồ hôi. Lúc này là buổi sáng, tiết học đầu tiên của trường tiểu học còn chưa bắt đầu. Sân vận động được chia thành bảy tám khu vực, những cậu bé có chí hướng trở thành ngôi sao bóng đá đang miệt mài luyện tập. Tháng bảy thành phố sẽ tổ chức giải bóng đá nhi đồng, nhiều trường tiểu học đã tạm thời mời huấn luyện viên đến huấn luyện. Chứng chỉ huấn luyện viên của cậu ta được treo dưới danh nghĩa studio thể dục thể thao của Vạn Tân Lai Hạ, tháng trước cậu ta được trường tiểu học này mời đến.
Sau khi uống nước xong, Khương Mãnh định dạy bọn trẻ thêm một chiêu, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bên ngoài hàng rào sắt có hai cảnh sát hình sự mà cậu ta đã gặp ở sơn trang Phong Ý đang đi về phía này.
Khương Mãnh cố nuốt nước bọt, né tránh ánh mắt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Quý Trầm Giao bước vào hàng rào sắt, lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra, “Buổi huấn luyện khi nào thì kết thúc?”
Khương Mãnh nhìn bọn trẻ, “Lại có chuyện gì nữa?”
Quý Trầm Giao còn chưa kịp mở miệng, một quả bóng đá đã bay tới với tốc độ cực nhanh. Anh nhanh nhẹn nghiêng người sang bên phải, quả bóng lướt qua tai anh tạo ra một cơn gió, “Bộp” một tiếng đập vào hàng rào sắt phía sau.
Cậu bé hung hăng quát lớn: “Các anh tìm thầy Khương của chúng tôi có chuyện gì?”
Khương Mãnh giật mình vì quả bóng bay tới, vội vàng chạy tới, “Đừng làm bậy, vị này là cảnh sát!”
“Cảnh sát thì sao? Cảnh sát thì được bắt nạt thầy à? Thầy Khương, thầy đứng với bọn họ trông căng thẳng quá.”
Khương Mãnh nghẹn họng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Quý Trầm Giao đã nhận ra, Khương Mãnh là một huấn luyện viên rất được học sinh yêu mến, có thể bọn trẻ không biết rằng không nên tấn công cảnh sát, nhưng chúng muốn bảo vệ Khương Mãnh hơn.
Sắp đến tám giờ rồi, buổi huấn luyện sớm sắp kết thúc. Khương Mãnh giải thích với bọn trẻ rằng cảnh sát không bắt nạt mình, sau đó đưa chúng ra ngoài hàng rào sắt, đuổi chúng về lớp học.
Khi bọn trẻ đã đi rồi, những quả bóng và chướng ngại vật vứt trên mặt đất đều do Khương Mãnh thu dọn. Quý Trầm Giao tùy tiện móc lấy một quả bóng, xoay nhẹ một vòng, quả bóng bay vào giỏ đựng.
Khương Mãnh ngẩn người ra, “Anh cũng thích đá bóng à?”
“Thời trung học tôi là thành viên đội tuyển của trường.” Quý Trầm Giao giúp cậu ta thu dọn một tay.
Khương Mãnh: “Tôi cũng vậy, tôi thích bóng đá.”
Sau khi dọn dẹp sân bóng xong, Quý Trầm Giao mới nói: “Hà Lẫm là chị gái của cậu?”
Chiếc giỏ đựng đồ trên tay Khương Mãnh rơi xuống đất, cậu ta ngạc nhiên há hốc miệng, một giọt mồ hôi lăn xuống từ khóe mắt, “Cái gì?”
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ xác minh thôi.” Quý Trầm Giao nói: “Bố mẹ cậu từng vứt bỏ một bé gái ở trại trẻ mồ côi Linh Lan Hương, trại trẻ mồ côi đặt tên cho cô bé là Hạ Tiếu Tiếu, sau này cô bé được nhận nuôi và đổi tên thành Hà Lẫm. Ba năm trước, cô ấy đã tuyệt vọng rồi tự sát vì bị Khang Vạn Tân cướp mất studio của mình.”
Sắc mặt Khương Mãnh lập tức trở nên trắng bệch, cậu ta nhặt lại giỏ đựng đồ, vai va vào người Quý Trầm Giao, “Tôi không biết Hà Lẫm nào cả, tôi cũng không có chị gái. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con thôi.”
Cậu ta bước nhanh về phía phòng chứa đồ, Quý Trầm Giao đi theo phía sau, “Nhà cậu ở thành phố Tấn Lâm, cũng học đại học ở Học viện Thể thao Tấn Lâm, tại sao lại đến thành phố Hạ Dung tìm việc làm?”
Khương Mãnh: “Tôi muốn sống tự lập, như vậy không được sao?”
“Nhưng tôi tra được, sau kỳ thi đại học, cậu đã nhiều lần đến thành phố Hạ Dung, lang thang ở địa điểm cũ của trại trẻ mồ côi Linh Lan Hương, dò hỏi về tung tích của một ‘cô bé khiếm thính’.”
Vai Khương Mãnh cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, trong mắt đầy kinh ngạc và không thể tin được, “Các anh…”
Quý Trầm Giao: “Bây giờ cậu vẫn muốn nói là không biết Hà Lẫm sao?”
Yên lặng một lát, Khương Mãnh đá văng chiếc kệ chắn đường trong phòng chứa đồ, ngồi xuống ghế, “Biết, nhưng thế thì sao? Anh cảnh sát, khi anh biết rằng mình còn có một người chị gái, nhưng chị gái lại bị bố mẹ vứt bỏ, chẳng lẽ anh không tò mò muốn biết chị gái mình bây giờ sống thế nào sao? Lúc đó tôi mới mười tám tuổi, tôi tìm chị ấy thì có gì lạ sao?”
Ba năm trước, Khương Mãnh đỗ đại học với tư cách là sinh viên thể thao, bố mẹ cậu ta vui mừng khôn xiết, mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Nửa đêm, khi khách khứa đã về hết, Khương Mãnh nhìn thấy bố mình chắp tay trước ngực, say khướt lẩm bẩm gì đó, “Cảm ơn Niếp Niếp đã phù hộ”.
Niếp Niếp? Ai là Niếp Niếp? Khương Mãnh nhớ khi còn nhỏ mình từng sống ở thành phố Hạ Dung, khi học tiểu học bố mẹ nói rằng việc làm ăn ở thành phố Hạ Dung không được tốt, cả nhà phải chuyển đến thành phố Tấn Lâm. Trong nhà chỉ có cậu ta và bố mẹ, làm gì có Niếp Niếp nào.
Dưới sự truy hỏi của cậu ta, người bố say khướt đã nói ra chuyện từng vứt bỏ một bé gái khiếm thính.
Cậu ta vô cùng sửng sốt, đột nhiên hiểu ra tại sao bọn họ lại chuyển nhà. Nhưng cậu ta không trách bố mẹ mình nhiều, bởi vì nếu chị gái còn ở lại thì cậu ta đã không được sinh ra.
Đối với người chị gái chưa từng gặp mặt này, lòng hiếu kỳ của cậu ta ngày càng lớn, ban đầu chỉ muốn xác nhận xem chị ấy có còn sống hay đã chết, sau đó biết được chị ấy đã được người khác nhận nuôi, lão viện trưởng cũ của trại trẻ mồ côi cũng không chịu nói người nhận nuôi là ai.
“Anh hỏi tôi tại sao lại đến thành phố Hạ Dung làm việc à, bởi vì tôi tò mò về chị của tôi.” Khương Mãnh không được tự nhiên liếc mắt nhìn Quý Trầm Giao, “Anh nói chị tôi chết vì… Khang Vạn Tân? Chị ấy tên là Hà Lẫm?”
Quý Trầm Giao đứng từ trên cao nhìn xuống Khương Mãnh, chàng trai trẻ này đã để lộ quá nhiều sơ hở. Ban đầu khi nghe thấy tên Hà Lẫm, cậu ta phản ứng rất mạnh, khi biết Hà Lẫm chết vì Khang Vạn Tân, lại không hỏi nguyên nhân, đến bây giờ mới đột nhiên bổ sung câu hỏi này.
Chắc chắn là Khương Mãnh biết Hạ Tiếu Tiếu chính là Hà Lẫm, cũng biết nguyên nhân cái chết của Hà Lẫm, cậu ta làm việc dưới trướng của Khang Vạn Tân, đó không phải là trùng hợp. Nhưng lúc này, Quý Trầm Giao không vội vàng moi móc điều gì từ chỗ cậu ta. Chỉ cần xác định cậu ta có nghi vấn là có thể xin giấy phép điều tra tiếp theo, nắm giữ nhiều bằng chứng hơn.
………..
Lăng Liệp tự mình tìm một nhà nghỉ ở phố cổ khu Nam Phong và ở lại hai đêm. Từ khu Nam Phong về trung tâm thành phố có xe buýt, nhưng hắn đợi vài phút ở bến xe, sau đó quay đầu vẫy một chiếc xe ba bánh.
Người lái xe thò đầu ra, “Đến du lịch à? Đi đâu đấy?”
Lăng Liệp: “Đến sơn trang Phong Ý.”
Người lái xe nhăn mặt, “Chỗ đó sao mà đi được? Có người chết đấy!”
Lăng Liệp đã nhảy lên ghế sau, cười hì hì, “Đi đi anh ơi, tôi trả gấp đôi tiền.”
Lúc này người lái xe mới miễn cưỡng khởi động xe, lẩm bẩm: “Chỗ đó có gì hay mà đi chứ…”
Sơn trang Phong Ý dựng một cánh cổng đầu tiên ở lưng chừng núi, từ cánh cổng đầu tiên đến nơi có thể ở được còn cách một cây số nữa. Bình thường cánh cổng này rất náo nhiệt, bây giờ tuy cảnh sát không cấm kinh doanh, nhưng vào thời điểm này không có khách nào đến ở, nên trông đặc biệt vắng vẻ tiêu điều.
Người lái xe nhất quyết không chịu đi tiếp, bỏ Lăng Liệp lại rồi chạy mất. Lăng Liệp cười thở dài, vận động tay chân, không đi bộ, mà chạy bộ.
Nhớ lại khi còn huấn luyện trong đội đặc nhiệm, chạy bộ leo núi mang vác nặng năm cây số mười cây số là bài học bắt buộc hàng ngày, hắn không có nền tảng, bị Tiêu Ngộ An huấn luyện hệt như cún, hắn đã từng chỉ hận không thể lột da Tiêu Ngộ An ra.
Nhưng nếu không có Tiêu Ngộ An thì cũng sẽ không có hắn của bây giờ, có thể đứng dưới ánh mặt trời này.
Một cây số này thì có là gì chứ.
Lương Vấn Huyền đã ở trong núi hai ngày rồi, việc tìm kiếm vẫn chưa có tiến triển gì, nhìn thấy Lăng Liệp, phản ứng đầu tiên của anh ta là Quý Trầm Giao cũng đến.
Lăng Liệp: “Tôi cũng có thể tự mình hành động mà.”
Lương Vấn Huyền cười nói: “Được thôi, có manh mối gì muốn nói với tôi à?”
Lăng Liệp lắc đầu, “Tôi đến để cùng anh tìm kiếm trên núi.”
Ở cục cảnh sát thành phố, Quý Trầm Giao phái hai người đến thành phố Tấn Lâm để tìm hiểu tình hình của bố mẹ Khương Mãnh, sau đó xin lệnh khám xét nhà và cùng Tịch Vãn đến căn hộ thuê của Khương Mãnh.
Khương Mãnh sống một mình, trong nhà có chút bừa bộn, bí mật mà cậu ta ra sức giữ gìn đã bị phơi bày hoàn toàn trong căn hộ một phòng ngủ nhỏ bé này – trong khung ảnh trên bàn là ảnh của Hà Lẫm, trong tủ bày rất nhiều standee và shikishi có hình các nhân vật trong game của studio Hữu Hà Cụ.
Tịch Vãn mở máy tính của cậu ta lên, bên trong cài đặt game Hữu Hà Cụ, một thư mục lưu trữ các bài báo trong ngành về cái chết của Hà Lẫm, cùng với lời chia buồn của một số chuyên gia. Tài khoản máy tính của cậu ta được đồng bộ với điện thoại di động, có thể thấy trước bữa tiệc, cậu ta đã nhiều lần tìm kiếm các phương pháp giết người.
Trong tủ đầu giường của cậu ta còn tìm thấy một chiếc điện thoại không thể khởi động được. Tịch Vãn niêm phong tất cả các thiết bị điện tử lại rồi mang về cho Thẩm Tê tiếp tục theo dõi.
Đồng thời, Khương Mãnh cũng bị đưa đến đội trọng án, tạm thời hạn chế hành động.
Những người đến thành phố Tấn Lâm nhanh chóng tìm được bố mẹ Khương Mãnh, bọn họ vẫn tiếp tục kinh doanh quần áo ở một thị trấn nhỏ, những người lớn tuổi ở đó rất thích ghé thăm cửa hàng của bọn họ.
Nhìn thấy cảnh sát, hai vợ chồng sợ hãi nói năng lộn xộn, nghe nói cảnh sát đến vì Khương Mãnh, mẹ Khương lập tức rơi nước mắt, bố Khương tức giận nói: “Từ lâu rồi nhà chúng tôi đã không còn đứa con trai này nữa!”
Cảnh sát hỏi nguyên nhân mâu thuẫn gia đình, nhưng hai vợ chồng lại ấp úng không nói, mấy lần mẹ Khương muốn mở miệng, nhưng đều bị ánh mắt của bố Khương ngăn lại. Bố Khương né tránh những điều quan trọng, không nhắc đến chuyện vứt bỏ con gái ruột, nhưng việc Khương Mãnh rời nhà không thể không nhắc đến chuyện này. Ông ta nói một cách mơ hồ rằng, không biết từ đâu Khương Mãnh nghe được chuyện trong nhà còn có một người chị gái, nhưng vì hồi nhỏ nhà nghèo nuôi không nổi, nên đã cho người ta. Cậu ta vì chuyện này mà ôm hận trong lòng, nhất định phải tìm ra tung tích của chị gái, người vốn không hề tồn tại thì làm sao mà tìm? Cậu ta không tìm được, bản thân còn trở nên điên điên dại dại, đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình.
Trong phòng thẩm vấn, Quý Trầm Giao cho Khương Mãnh xem phản ứng của bố mẹ cậu ta, Khương Mãnh nắm chặt tay thành nắm đấm mấy lần, “Những lời này mà bọn họ cũng nói ra được sao? Bọn họ có xứng đáng làm bố mẹ không?”
“Xem ra cậu vẫn còn nhiều chuyện muốn khai báo.”
Kể từ khi biết cảnh sát tìm thấy ảnh của Hà Lẫm tại nơi ở của mình, thái độ của Khương Mãnh đã thay đổi, không còn kiên quyết phủ nhận việc biết Hà Lẫm như trước nữa.
“Bọn họ chỉ sợ phải chịu trách nhiệm về việc bỏ rơi con cái, nên không dám nói thật với các anh.” Khương Mãnh ngồi thẳng lưng, dường như đang cố tình thể hiện rằng mình có trách nhiệm hơn bố mẹ, “Đúng vậy, tôi thực sự đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Bởi vì tôi nói với họ rằng, tôi nhất định sẽ tìm được chị gái, trả lại cho chị gái những gì chị ấy đã mất, nhưng bọn họ lại nói tôi điên rồi, còn nói chị ấy đã chết rồi. Tôi không tin, sau đó điều tra ra chị gái đã được người ta nhận nuôi. Bọn họ lại nói rằng chị ấy đã sống rất tốt rồi, tôi không nên làm phiền chị ấy.”
“Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì có những bậc cha mẹ như vậy, năm xưa bọn họ vứt bỏ chị tôi vì chị ấy bị khiếm thính, bây giờ lại lo lắng chị tôi là người tàn tật, làm liên lụy đến bọn họ. Ở trong cái gia đình đó tôi cảm thấy thật ngột ngạt, vậy nên đã rời đi.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Lần trước cậu nói không biết Hà Lẫm chính là chị của mình, nhưng rõ ràng cậu đã biết từ lâu rồi. Cậu đã điều tra ra thân phận của cô ấy như thế nào?”
Khương Mãnh cười cay đắng, “Theo lý mà nói thì tôi không tìm được, đối với tôi thì những tài liệu hồ sơ gì đó đều được giữ bảo mật. Nhưng chị tôi có một đặc điểm, đó là khiếm thính. Tôi đến các cửa hàng bán máy trợ thính để hỏi thăm, nhưng tôi không biết tên chị ấy, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Tôi tìm chị ấy hai năm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu không phải vì chơi game thì có lẽ tôi đã bỏ lỡ chị ấy rồi.”
Nói đến đây, trong mắt Khương Mãnh lấp lánh ánh lệ. Cậu ta vội vàng lau đi, “Có lẽ đó là định mệnh, lúc đó tôi chơi một game do studio Hữu Hà Cụ sản xuất, tôi rất thích, nên đã tìm hiểu về studio và nhìn thấy ảnh của chị tôi.”
“Anh cảnh sát, các anh có tin vào linh cảm huyết thống không? Khi nhìn thấy ảnh của chị ấy, tim tôi đã đập rất nhanh. Cho đến khi nhìn thấy phần giới thiệu đội ngũ, nói chị ấy bị khiếm thính, tôi mới đột nhiên hiểu ra linh cảm đó là gì.”
“Đương nhiên, có rất nhiều người bị khiếm thính, chưa chắc gì chị ấy đã là chị tôi. Tôi đối chiếu tuổi của chị ấy, cảm thấy chị ấy rất có thể là chị mình.”
“Năm đó chị ấy rất nổi tiếng trong giới, sắp hợp tác với Khang Vạn Tân, đang trong giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp. Tôi đã xem tất cả những phát ngôn có ghi lại của chị ấy, chị ấy đã đề cập đến việc mình được nhận nuôi, rất biết ơn bố mẹ nuôi.”
“Chính từ lúc đó, tôi đã tin rằng chị ấy chính là chị gái của tôi.”
Quý Trầm Giao: “Chỉ là tin thôi sao?” Tuy Khương Mãnh có không ít ảnh của Hà Lẫm, nhưng không có tấm nào là ảnh chụp chung, trong trường hợp bình thường, anh chị em nhận nhau, thường sẽ chụp một tấm ảnh chung.
“Khi chị ấy và studio đến thành phố Tấn Lâm tổ chức sự kiện, tôi đã đến làm tình nguyện viên, lấy được một sợi tóc của chị ấy. Tôi tìm một tổ chức giám định không chính thức để làm giám định, chị ấy… chị ấy chính là chị gái của tôi.” Vai Khương Mãnh run rẩy, dù cậu ta che mặt, nhưng Quý Trầm Giao vẫn có thể cảm nhận được sự tiếc nuối không thể kìm nén được của cậu ta.
“Nếu tôi nói chuyện với chị ấy khi làm tình nguyện viên thì tốt rồi, rõ ràng tôi đã có cơ hội để làm chuyện đó. Nhưng tôi luôn nghĩ, không cần vội, chúng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian, tôi phải có kết quả chính xác rồi mới để chị ấy chú ý đến tôi.”
“Khi có kết quả, tôi đang cùng đồng đội tập trung huấn luyện ở phương Bắc, tôi không nhịn được liên lạc với chị ấy, gửi kết quả giám định cho chị ấy, nói với chị ấy rằng, chị ơi, em là em trai của chị, cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi.”
“Tôi rất lo lắng, sợ chị ấy bài xích tôi, nhưng… chị ấy là người chị tốt nhất trên thế gian này. Tôi nhận được điện thoại của chị ấy, giọng chị ấy có chút nghẹn ngào, nhưng tôi nghe ra được sự kinh ngạc và vui mừng khôn xiết. Vì khiếm thính, nên phát âm của chị ấy không giống người bình thường, trong mắt người khác có thể hơi buồn cười, nhưng tôi đều nghe hiểu hết.”
“Chị ấy gọi tôi là em trai, nói rất vui vì người nhà vẫn còn nhớ đến chị ấy, nói chị ấy rất hạnh phúc, tôi không cần cảm thấy tự trách. Chúng tôi thường xuyên nhắn tin, hẹn sau khi tôi thi đấu xong sẽ đến thành phố Hạ Dung gặp mặt chính thức. Nhưng….”
Quý Trầm Giao đã đoán được chuyện gì đã xảy ra sau đó. Hữu Hà Cụ bị Khang Vạn Tân phá hủy, Hà Lẫm không chịu nổi đả kích, kết thúc cuộc đời.
“Là lỗi của tôi, mỗi lần chị tôi nói chuyện với tôi đều không bao giờ nhắc đến chuyện công việc, tôi cũng không hề cảm nhận được nỗi đau mà chị ấy đã trải qua trong khoảng thời gian đó. Nếu tôi có thể an ủi chị ấy, nếu chúng tôi lớn lên cùng nhau, có phải tôi sẽ hiểu chị ấy hơn không…”
Áy náy, tiếc nuối, đau khổ, tất cả những cảm xúc đó tích tụ qua năm tháng, biến thành nỗi niềm tiếc nuối khôn nguôi, biến thành thù hận. Vì vậy Khương Mãnh căm ghét bố mẹ vì đã chia cắt chị gái và cậu ta, càng căm ghét Khang Vạn Tân đã gián tiếp hại chết chị gái mình.
Khương Mãnh gia nhập Vạn Tân Lai Hạ, lấy tên là Giang Tân Chi Mộng, vì ngoại hình nổi bật, cậu ta trở thành một trong những chàng trai thể thao được Khang Vạn Tân chú trọng lăng xê.
Quý Trầm Giao hỏi: “Cậu làm việc cho Khang Vạn Tân là để báo thù cho chị cậu?”
Khương Mãnh cúi đầu, giữ tư thế này rất lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, “Được rồi, các anh đã điều tra đến đây rồi, tôi có giấu nữa cũng vô ích. Đúng vậy, tôi tiếp cận Khang Vạn Tân là vì muốn trả thù, mà tôi cũng đã báo thù thành công rồi!”
Cảm xúc của Khương Mãnh trở nên kích động, cậu ta trừng mắt, gần như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chính tôi đã giết tên đó, đã đẩy tên đó xuống hồ! Loại cặn bã như tên đó chỉ xứng ngủ với tôm cá thối rữa!”
Ở khu vực làm việc của bộ phận pháp y, Tịch Vãn đang so sánh dấu chân của Khương Mãnh và dấu chân bị phá hoại bên bờ hồ. Vì dấu chân A bị phá hoại nghiêm trọng, nên không thể xác định Khương Mãnh có phải là người còn lại tại hiện trường hay không, nhưng về kích thước tổng thể thì về cơ bản cả hai đều phù hợp.
Thẩm Tê thì khôi phục lại dữ liệu của chiếc điện thoại trong tủ đầu giường của Khương Mãnh, cậu ta đã dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với Hà Lẫm, những cuộc trò chuyện trên đó đã chứng minh cho lời khai của cậu ta.
Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào mắt Khương Mãnh, “Đồng phạm của cậu là ai?”
Khương Mãnh bình tĩnh nói: “Không có ai cả, có phải các anh đã bắt Diêu Giác rồi không? Thả anh ta ra đi, tôi mới chính là hung thủ.”
Những nghi phạm từng tiếp xúc với đội trọng án, phần lớn đều phạm tội tày trời, trước bằng chứng không thể chối cãi, vẫn có thể mặt không đổi sắc biện minh rằng mình không giết người. Mà vụ án Khang Vạn Tân này, dường như người mang tội nghiệt nặng nề nhất lại chính là bản thân nạn nhân. Hai nghi phạm – Diêu Giác và Khương Mãnh, mặc dù ban đầu đều cố gắng che giấu sự thật, nhưng không lâu sau đều thừa nhận tội ác.
Bọn họ có động cơ đầy đủ, không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng thực ra ngoài điều đó, cảnh sát vẫn chưa nắm giữ được bằng chứng quan trọng nhất. Đặc biệt là Khương Mãnh.
Bên hồ nuôi tôm ngoài dấu chân của Khang Vạn Tân ra, còn có hai nhóm dấu chân A và B, dấu chân B đã xác nhận thuộc về Diêu Giác, khả năng cậu ta gây án là rất lớn, nhưng đôi giày thể thao mà cậu ta vứt bỏ lại không có vết máu đáng lẽ phải có, cậu ta cũng không vứt bỏ bất kỳ bộ quần áo nào, điểm này rất mâu thuẫn.
Còn Khương Mãnh, dấu chân A bị phá hoại không thể chứng minh được là của cậu ta. Cậu ta hoàn toàn có thể phủ nhận việc mình xuất hiện tại hiện trường vụ án, nhưng trước khi cảnh sát tìm được nhiều bằng chứng hơn, cậu ta không chỉ nhận tội, mà còn gỡ tội cho Diêu Giác.
Vội vàng nhận tội, dễ dàng nhận tội, trong mắt Quý Trầm Giao chính là điểm đáng ngờ. Diêu Giác đang bảo vệ cho chủ nhân của dấu chân A, Khương Mãnh đang bảo vệ Diêu Giác. Hoặc Khương Mãnh thực sự chính là chủ nhân của dấu chân A, bọn họ đã hợp tác giết chết Khang Vạn Tân, đều muốn để đối phương thoát khỏi hình phạt?
“Thẩm Tê, Diêu Giác và Khương Mãnh có từng gửi tin nhắn cho nhau không?” Quý Trầm Giao hỏi.
Thẩm Tê cau mày thật chặt, trên màn hình máy tính hiện ra một loạt mã code, trên bàn đặt các thiết bị điện tử như điện thoại và máy tính bảng của Diêu Giác và Khương Mãnh. “Lạ thật, hai người họ không hề nói chuyện với nhau, không hề gửi tin nhắn, và thậm chí còn không lưu số của nhau, chẳng khác nào người lạ.”
Quý Trầm Giao nhớ lại vụ án trước, Trần Hạc đã dùng phần mềm văn phòng của công ty để truyền đạt nhiệm vụ cho Lý Ngải Khiết và những người khác, “Những phần mềm khác thì sao?”
Thẩm Tê cũng đã nhớ ra và rút kinh nghiệm, “Anh, em đã tra hết rồi, những dữ liệu bị xóa cũng đã được khôi phục, bọn họ thực sự không liên lạc với nhau.”
Quý Trầm Giao lùi lại một bước, trầm ngâm suy nghĩ. Hai người này đều hận Khang Vạn Tân đến tận xương tủy, và đều là nhân viên của Vạn Tân Lai Hạ, có rất nhiều cơ hội để quen biết nhau. Mâu thuẫn giữa Diêu Giác và Khang Vạn Tân là phơi bày ra bên ngoài, còn sự thù hận của Khương Mãnh đối với Khang Vạn Tân thì chỉ có cậu ta biết. Rất có thể Khương Mãnh đã chủ động tiếp cận Diêu Giác, sau khi quen biết nhau thì lên kế hoạch báo thù.
Chắc chắn bọn họ hiểu được tầm quan trọng của việc che mắt thiên hạ, sẽ không biểu hiện thân mật ở nơi công cộng, nhưng sự hợp tác này phải được lên kế hoạch tỉ mỉ và riêng tư, chắc chắn bọn họ phải tiếp xúc với nhau rất nhiều lần.
Nhưng ít nhất hiện tại, đội trọng án không nắm giữ được bằng chứng cho thấy bọn họ đã từng trao đổi với nhau. Bọn họ giống như những đồng nghiệp bình thường nhất, hoặc thậm chí còn không tính là đồng nghiệp, chỉ vì ở cùng một công ty nên có lẽ biết tên của nhau.
Vẫn phải tiếp tục điều tra. Nếu không điều tra ra được mối quan hệ riêng tư giữa hai người này, thì dù bọn họ có kiên quyết khẳng định hung thủ là mình, cũng không thể vội vàng kết án một cách qua loa được. Sự thật mà đội trọng án theo đuổi từ lâu, không chỉ là “lời nhận tội” của nghi phạm, mà còn là quá trình phù hợp với logic. Hai người xa lạ chưa từng giao tiếp với nhau, làm thế nào mà liên thủ gây ra một vụ án mạng?
“Đội trưởng, anh qua đây một lát.” Tịch Vãn đứng ở cửa văn phòng vẫy tay với Quý Trầm Giao. Quý Trầm Giao vội vàng ghi vài ý tưởng vào sổ tay, rồi đi theo cô đến khu vực làm việc của bộ phận pháp y.
“Không phải tôi đã lấy được một nhóm dấu chân trên cửa sổ của Khang Vạn Tân sao? Có người trèo vào phòng của anh ta, nhưng dường như người đó không làm gì cả mà rời đi.” Tịch Vãn gõ vài cái trên bàn phím, màn hình hiển thị hai nhóm dấu chân đối chiếu. “Người đó đi đôi giày do sơn trang phát, lúc đó rất khó sàng lọc. Vừa rồi tôi dùng giày thể thao của Khương Mãnh so sánh với nhóm dấu chân này, kích thước, cách dồn lực gần như giống nhau.”
Quý Trầm Giao: “Có khả năng Khương Mãnh đã trèo vào phòng Khang Vạn Tân? Cậu ta đi tìm Khang Vạn Tân, nhưng không làm gì cả?”
Hết chương 57.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Liệp: Khi tôi còn nhỏ, Tiêu Ngộ An đã huấn luyện tôi như cún.
Minh Thứ: Vậy nên cậu là Lăng cún con à? Hahaha!
Lăng Liệp lặng lẽ rời đi: Tôi phải tránh hai người này thật xa.