Chương 57: Thất Nhạc (17)
Các vụ án liên tiếp xảy ra ở nhiều trường học khác nhau khiến tình hình mà cảnh sát phải đối mặt trở nên phức tạp hơn. Những vụ án này liên quan đến bạo lực học đường, quấy rối. Theo những gì được báo cáo lên Phân cục Bắc Diệp, có hai vụ nghiêm trọng nhất: Một là nam sinh lớp 12 trường Trung học số 12, Đặng Văn, có hành vi xâm hại bạn nữ cùng lớp. Thứ hai là vụ 7 nữ sinh trường Trung học Lý Nhân mưu sát giáo viên hóa học Trì Tuyết bất thành.
Khổng Binh bực bội: “Bọn học sinh này đang làm cái quái gì vậy? Nhà trường quản lý kiểu gì thế?”
Sau khi nhận được tin, Trần Tranh vội vàng quay trở lại phân cục, mí mắt giật liên hồi. Cảnh sát không thể can thiệp quá mức vào cuộc sống học đường trước khi vụ án xảy ra, mặc dù đã nhắc nhở nhà trường nhưng có vẻ như những chuyện như thế này là không thể tránh khỏi.
“Anh bình tĩnh đã…” Trần Tranh còn chưa nói hết câu đã bị Khổng Binh gắt lên: “Bình tĩnh, bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh?”
Trần Tranh ngày thường rất khách sáo với Khổng Binh, nhưng lúc này lại liếc mắt nhìn anh ta: “Anh là người chịu trách nhiệm chung, cần tôi phải nói cho anh biết là sau này những vụ án tương tự sẽ còn tiếp tục xảy ra sao?”
Khổng Binh cứng họng, một lúc sau thì đấm mạnh vào bàn.
Trần Tranh nói: “Đây là hành vi bắt chước dựa trên vụ án Lưu Ôn Nhiên, con búp bê nguyền rủa và việc Lưu Ôn Nhiên mất tích đã lan rộng, khơi dậy ác ý tiềm ẩn trong một số học sinh. Đội trưởng Khổng, tôi đề nghị anh trực tiếp gây áp lực lên các trường học, yêu cầu bọn họ tạm thời áp dụng biện pháp quản lý nghiêm ngặt nhất. Tôi không thể đảm bảo điều này sẽ ngăn chặn hoàn toàn sự lan rộng của ác ý, nhưng ít nhất có thể khiến những học sinh có ý định làm điều xấu phải dè chừng.”
Khổng Binh đưa tay lên xoa mặt, giọng trầm xuống: “Tôi hiểu rồi.”
Trần Tranh gật đầu: “Tôi sẽ đến trường Trung học Lý Nhân.”
Sau khi nhận được tin báo, đồn công an gần trường Trung học Lý Nhân đã cử cảnh sát đến hiện trường. Cô Trì bị ngã từ tầng 5 xuống đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, lúc xe cấp cứu đến vẫn còn thoi thóp, hiện tại tình hình chưa rõ. 7 nữ sinh bị tạm giữ tại đồn công an, phụ huynh của các em sau khi hay tin đã đến, giáo viên và học sinh cũng có không ít người chen chúc trong sân đồn công an. Trần Tranh còn chưa bước vào cổng đồn công an đã nghe thấy tiếng khóc lóc, la hét om sòm.
“Nhất định là các người nhầm rồi! Con gái tôi là học sinh giỏi top 10, sao có thể đẩy giáo viên xuống lầu được!”
“Điều tra cô giáo đi! Nhỡ đâu là do cô giáo thì sao! Con gái tôi nhút nhát, ở nhà còn không nói năng gì! Chắc chắn là nó bị cô giáo bắt nạt nên mới như vậy!”
“Sắp thi đại học rồi, mau thả con tôi ra!”
Khó khăn lắm Trần Tranh mới len lỏi qua đám đông và tiếng ồn ào, nhìn thấy mấy cảnh sát trẻ tuổi vì cản phụ huynh mà mặt mũi đỏ gay. Phụ huynh nóng lòng, mất bình tĩnh, có người còn kích động học sinh xông vào, lúc này có nói gì với bọn họ cũng vô ích. Trần Tranh cố gắng chen vào trong, chặn một cảnh sát lại hỏi học sinh ở đâu, cảnh sát tưởng anh cũng là phụ huynh nên cảnh giác nói: “Bây giờ anh không thể gặp bọn họ, mời anh ra ngoài chờ!”
Trần Tranh đưa giấy tờ cho cảnh sát xem, cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì ngã vào lòng Trần Tranh: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi! Bên này, bên này!” Nói rồi lại nhìn ra sau lưng Trần Tranh, nhìn thấy đám đông đen kịt: “Nhưng sao chỉ có một mình anh đến vậy?”
Trần Tranh chỉ đành nói: “Bên phân cục bây giờ cũng đang rất bận, để tôi đến xem tình hình trước đã.”
Cảnh sát có chút buồn bã, nhưng dù sao cũng có người đến, lại là người của phân cục, xem như bọn họ cũng có “chỗ dựa”.
Bảy nữ sinh bị giam giữ riêng biệt trong các phòng thẩm vấn khác nhau. Cân nhắc đến giới tính và tâm lý của các em, người lấy lời khai cho các em là nữ cảnh sát. Trần Tranh không vội vàng tiếp xúc với các em, anh đến phòng giám sát xem camera an ninh trước.
Ba trong số bảy em đang được thẩm vấn, bốn em còn lại đã thẩm vấn xong, có em thẫn thờ, có em kích động, có em dường như đã hối hận, đang âm thầm rơi lệ. Trần Tranh chuyển tầm nhìn sang một cuộc thẩm vấn đang diễn ra.
Chiêm Vũ Phỉ là lớp trưởng lớp 12/4, tóc ngắn, đeo kính, mặt nhỏ nhắn, so với những người khác thì cảm xúc ổn định hơn.
Nữ cảnh sát hỏi: “Là các em đã đẩy cô Trì xuống lầu?”
Chiêm Vũ Phỉ nói: “Không phải chúng em.”
“Cả trường đều nhìn thấy, em còn chối cãi?”
“Nhưng chúng em đều không đẩy cô ta, là cô ta tự nhảy xuống.”
“Là các em ép cô ta nhảy xuống.”
“Ép và đẩy, có khác nhau đấy, chị cảnh sát.”
Nữ cảnh sát bị thái độ hùng hổ của cô bé ảnh hưởng, hít một hơi thật sâu: “Được rồi, là các em ép cô ấy nhảy xuống. Vậy câu hỏi tiếp theo, tại sao các em lại làm vậy?”
Chiêm Vũ Phỉ lại cười: “Vì cô ta đã nhận được con búp bê nguyền rủa.”
Tại hiện trường cô Trì ngã xuống có một con búp bê bị vỡ, cảnh sát đã thu thập các mảnh vỡ của nó. Nữ cảnh sát đưa bức ảnh ra: “Là cái này? Ai đưa cho cô ấy?”
Chiêm Vũ Phỉ nhún vai: “Không biết, dù sao cũng không phải em.”
Nữ cảnh sát lại hỏi: “Chỉ vì cô ấy có thứ này mà các em đã làm vậy sao? Rốt cuộc các em đã nhận được ám thị gì?”
“Tại sao lại không thể?” Chiêm Vũ Phỉ nói: “Mọi người đều biết đây là một lời nguyền, người nhận được nó có người mất tích, có người bị giết, cô ta nhảy lầu thì có gì to tát? À… em còn phải đính chính một chút, không phải bọn em ép cô ta nhảy xuống, mà là con búp bê trong tay chị đó. Cẩn thận đấy, chị cũng dính phải lời nguyền rồi.”
“Đừng có mê tín dị đoan ở đây!” Nữ cảnh sát đập bức ảnh xuống bàn: “Có ai xúi giục các em làm vậy không?”
Chiêm Vũ Phỉ chỉ mỉm cười nhìn cô.
“Em có biết tình hình hiện tại của các em rất nghiêm trọng không?” Nữ cảnh sát khuyên nhủ: “Cô Trì vẫn chưa qua cơn nguy kịch, cô ấy có thể được đưa vào bệnh viện cấp cứu sau khi ngã từ độ cao đó đã là điều không dễ dàng rồi. Nếu cô ấy không qua khỏi, các em chính là hung thủ! Em là học sinh lớp chọn, lại còn là lớp trưởng, tương lai rộng mở, em làm vậy, bố mẹ em nghĩ sao? Em còn muốn có tương lai nữa không?”
Chiêm Vũ Phỉ sững người trong giây lát, sau đó lắc đầu khinh thường: “Tốt nhất là đừng tùy tiện áp đặt mong muốn, kỳ vọng gì lên người khác.”
Nữ cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng Chiêm Vũ Phỉ không muốn trả lời nữa.
Sở trưởng đồn công an biết người của phân cục đến nên lập tức đến gặp Trần Tranh, báo cáo tình hình đã nắm được. Trong số bảy người, ngoài Chiêm Vũ Phỉ còn có hai cán bộ lớp, đều là học sinh lớp 12/4, bốn người còn lại học lực bình thường, có một người còn đặc biệt nhút nhát.
Theo tìm hiểu ban đầu, học sinh lớp 12/4 đều rất ghét cô giáo dạy hóa này. Cô từng là giáo viên dạy giỏi môn Hóa của trường Trung học Lý Nhân, nhưng không hiểu sao sau khi sinh con, phong độ tụt dốc không phanh. Năm ngoái dạy lớp chọn đã không tốt, chủ động xin xuống dạy lớp thường từ lớp 10, nhưng trường có cân nhắc riêng, muốn cô tiếp tục cố gắng, học sinh khóa này nhìn chung đều xuất sắc hơn khóa trước. Thế nhưng, cô Trì lại không hòa hợp với học sinh lớp 12/4, kể cả lớp phó học tập môn Hóa, thành tích môn Hóa của rất nhiều học sinh đều có dấu hiệu giảm sút.
“Nhưng điều này cũng không đến mức khiến các em ấy ra tay chứ?” Sở trưởng trăm mối ngổn ngang, vò đầu bứt tóc nói: “Bọn học sinh bây giờ, tôi thật sự không hiểu nổi!”
Trần Tranh nói: “Để tôi đi nói chuyện với các em ấy.”
Cánh cửa vừa đóng lại không lâu lại mở ra, Chiêm Vũ Phỉ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Tranh nhìn thấy một tia lo lắng và hối hận thoáng qua.
Chiêm Vũ Phỉ nói: “Không phải tôi đã nói hết rồi sao? Không thể để tôi yên một lát được à?”
Trần Tranh ngồi xuống: “Sau này em sẽ có nhiều thời gian để ở một mình.” Câu này của anh có ý khác, Chiêm Vũ Phỉ sững người, rõ ràng là đã hiểu, mím chặt môi. Cô bé càng cố ý dùng vẻ thiếu kiên nhẫn để che giấu cảm xúc thật, thì sự hối hận của cô bé càng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại đến, nói rằng tình hình của cô Trì không khả quan.” Trần Tranh nói: “Ngã từ độ cao đó mà vẫn có thể được đưa vào bệnh viện cấp cứu đã là điều không dễ dàng rồi.”
“Anh…” Chiêm Vũ Phỉ cảm nhận được áp lực từ Trần Tranh khác với viên cảnh sát trước đó: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Tôi là cảnh sát, em là nghi phạm, em nói xem tôi muốn nói gì?” Trần Tranh nói: “Tất nhiên là tôi muốn nghe em kể lại đầu đuôi câu chuyện các em đã ép cô ấy nhảy xuống lầu như thế nào.”
Chiêm Vũ Phỉ quan sát Trần Tranh, nhịp tim dần dần nhanh hơn.
Trần Tranh nói: “Tôi tự giới thiệu một chút cũng được. Tôi không phải người của đồn công an này, vụ án mất tích ở trường Trung học số 10, còn có vụ án của ông nội Tiếu Lĩnh ở trường các em đều là do tôi phụ trách. Hôm nay tôi đến gặp em là vì trong vụ án do các em gây ra có xuất hiện con búp bê nguyền rủa.”
Chiêm Vũ Phỉ dần nín thở, một lúc lâu sau mới nói: “Con búp bê đó không phải tôi đưa cho cô ta.”
Trần Tranh hỏi: “Vậy là ai đưa cho cô ấy?”
“Tôi, tôi không biết.” Chiêm Vũ Phỉ cúi đầu nhìn mặt bàn: “Thứ đó rất nhiều, cổng trường cũng có bán, ai, ai cũng có thể mua được.”
Chuyện các trường học xuất hiện búp bê nguyền rủa phiên bản đạo nhái, Trần Tranh đã nghe Minh Hàn nói rồi. Búp bê nguyền rủa hiện tại giống như một món đồ thời trang trong giới học sinh trung học, bị kẻ có ý đồ lợi dụng rất dễ dàng.
“Được rồi, không biết thì thôi, tôi điều tra được sẽ nói cho em biết.” Trần Tranh lại nói: “Cô Trì và em có thù oán cá nhân gì không?”
Chiêm Vũ Phỉ cười khẩy: “Với tôi? Không có, cô ta là giáo viên, tôi là học sinh, quan hệ của chúng tôi không đến mức gọi là ân oán cá nhân.”
“Vậy thì cũng phải có lý do chứ? Tôi thấy thành tích lớp các em đều rất tốt, học sinh giỏi, học sinh xuất sắc, không phải chỉ cần chăm chỉ học hành là có thể trở thành học sinh giỏi, chắc hẳn các em đều là những người giỏi suy nghĩ độc lập.”
Chiêm Vũ Phỉ khá bất ngờ, sao viên cảnh sát này còn khen nó thế?
Trần Tranh nói: “Tôi cũng không vòng vo với em nữa, các em là đồng phạm, mỗi người đều phải khai báo động cơ của mình, bản thân đã làm những gì. Con người ai cũng ích kỷ, điều này em không thể phủ nhận. Tất nhiên em có thể lựa chọn im lặng, nhưng khi những người khác đều đã khai báo, còn em không nói gì, cộng thêm thân phận lớp trưởng của em, em đoán xem em sẽ phải đối mặt với điều gì?”
Chiêm Vũ Phỉ cau mày cảnh giác, đang suy nghĩ về lời nói của Trần Tranh thì lại nghe anh nói: “Thật ra em không cần che giấu, đã đến nước này rồi, em cứng đầu cho ai xem? Bạn học Chiêm, lúc tôi bước vào nhìn thấy em, tôi đã biết trong lòng em đã bắt đầu hối hận rồi.”
Chiêm Vũ Phỉ trợn tròn mắt: “Tại sao… tại sao anh lại biết?”
Trần Tranh nói: “Tôi đã nói rồi, tôi phụ trách rất nhiều vụ án, em cho rằng mình là người thâm sâu khó lường sao? Nhưng so với những tên tội phạm hung ác ngoài kia, em giống như một tờ giấy trắng vậy.”
Chiêm Vũ Phỉ ngạc nhiên một lúc, sau đó siết chặt các ngón tay: “Tôi thừa nhận, tôi có hơi hối hận. Tôi đã hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tôi cũng thật sự rất ghét cô ta.”
Trường Trung học Lý Nhân cũng giống như tất cả các trường trung học trọng điểm khác, áp lực thi cử rất lớn, mà áp lực nặng nề này gần như đều đè lên vai học sinh lớp chọn. Bề ngoài Chiêm Vũ Phỉ có vẻ lý trí độc lập, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một học sinh. Hơn hai năm qua, với tư cách là lớp trưởng, cô bé rất ít khi bộc lộ sự đau khổ và lo lắng trước mặt các bạn. Sau khi lên lớp 12, việc học càng thêm căng thẳng, cô bé càng cảm thấy ngột ngạt. Trớ trêu thay, giáo viên dạy hóa của các cô lại là một “người phụ nữ hay oán trách”.
Cô Trì bị học sinh lén lút gọi là “người phụ nữ hay oán trách”, bởi vì ở người giáo viên này, các cô không nhìn thấy một chút đạo đức nghề nghiệp nào, chỉ toàn là oán hận, oán hận học sinh, oán hận nhà trường, oán hận đồng nghiệp, oán hận gia đình.
Lớp 12/4 vì học giỏi nên trước đây gần như không có học sinh nào bị giáo viên mắng, lúc thi không tốt, bản thân học sinh còn khó chịu hơn giáo viên, giáo viên ngược lại phải đóng vai trò an ủi. Cô Trì thì ngược lại, mỗi lần lên lớp đều cau có, mắng học sinh lãng phí thời gian của cô, phá hỏng một ngày của cô. Chấm bài tập thì động một tí là mắng người, ai không làm bài tốt là trực tiếp gọi tên lên mắng té tát.
Bạn cùng phòng của Chiêm Vũ Phỉ là một cô gái nhút nhát, nhạy cảm, bị cô Trì mắng chửi thậm tệ, có một ngày nhất thời bốc đồng, suýt chút nữa đã nhảy lầu tự tử. Chiêm Vũ Phỉ và các bạn ôm lấy cô ấy, sợ hãi không thôi.
Sự hỗn loạn mà cô Trì mang đến đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích của lớp 12/4, ai cũng bất mãn với cô, ai cũng đến tìm Chiêm Vũ Phỉ trút bầu tâm sự. Nhưng cô bé có thể làm gì đây? Cô bé đã thử nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm cũng rất khó xử, nói rằng cô Trì rất giỏi, chỉ là vì cuộc sống gia đình dẫn đến trầm cảm, tâm trạng có chút không điều chỉnh được.
Chiêm Vũ Phỉ không hiểu, trầm cảm do gia đình thì có lỗi gì với bọn nó, những học sinh này? Tại sao lại bắt bọn nó gánh chịu?
Giáo viên chủ nhiệm cũng vì chuyện này mà đi tìm cô Trì, đối phương biết là Chiêm Vũ Phỉ đứng sau “Nói xấu” mình, bèn mỉa mai Chiêm Vũ Phỉ trước mặt mọi người, nói rằng loại con cái nhà buôn bán như cô bé thì ai cũng biết là không có giáo dục, để cô bé làm lớp trưởng, thảo nào lớp này phong khí lại tệ như vậy.
Lớp phó học tập môn Hóa nghe không nổi nữa, cãi lại vài câu, lập tức bị mắng cho một trận te tua.
“Làm thế nào mới có thể thay đổi cô ta?” Trở thành vấn đề được lớp 12/4 bàn tán nhiều nhất trong thời gian gần đây.
“Trừ khi cô ta xảy ra chuyện gì đó, không thể đến lớp dạy học được nữa.” Có học sinh nói: “Chết quách đi cho rồi.”
Chết quách đi cho rồi, suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Chiêm Vũ Phỉ. Nhưng trước khi con búp bê nguyền rủa xuất hiện, cô bé chưa từng thực sự nghĩ đến chuyện này.
Vụ án mất tích ở trường Trung học số 10 lan truyền khắp các trường học trong thành phố, càng ngày càng ly kỳ, có học sinh nhận được búp bê nguyền rủa bị cảnh sát tìm thấy, cảnh sát đã mang con búp bê nguyền rủa đi, có học sinh lớp 11 bị mất ông nội, nghe nói là do đã mua búp bê nguyền rủa, các trường khác cũng có người gặp chuyện vì búp bê nguyền rủa…
Bầu không khí trong môi trường học đường vốn đã khép kín lại càng thêm kỳ quái, Chiêm Vũ Phỉ nghe được một câu nói, đây là cơ hội mà ông trời ban cho các cô.
Sáng ngày 20/11, trên bàn cô Trì xuất hiện một con búp bê nguyền rủa, mà tối hôm qua, cô ta lại một lần nữa mắng mỏ lớp 12/4 suốt cả buổi tự học tối. Chiêm Vũ Phỉ không nhịn được nữa, tìm đến cô bạn cùng phòng suýt chút nữa nhảy lầu và lớp phó học tập môn Hóa, sau đó bọn họ lại tìm thêm nhiều người nữa, bảy người nhất trí cho rằng, cô Trì đáng chết.
Giờ ra chơi, các cô gọi cô ta từ văn phòng ra, đi thẳng lên sân thượng. Lan can sân thượng không cao, cô Trì vừa lùi lại vừa sợ hãi nhìn các cô: “Các em muốn làm gì? Các em muốn bị đuổi học sao?”
Nữ sinh lấy dao gọt hoa quả đã chuẩn bị sẵn ra, mũi dao gần như cứa vào mặt cô ta. Cô ta ngã nhào từ lan can xuống, dưới đất vang lên một tiếng động nặng nề.
“Có vẻ như tôi đã hành động thiếu suy nghĩ.” Chiêm Vũ Phỉ cười chua chát: “Nhưng anh biết không, khi tất cả mọi người đều nhân danh con búp bê nguyền rủa để làm điều xấu, thì thứ ẩn sâu trong lòng tôi lại không thể kiềm chế được. Giống như kiểu… ngày hội mua sắm 11/11 ấy? Anh nhìn thấy người khác mua sắm, bản thân anh có nhịn được không?”
Sau đó, Trần Tranh nghe được câu trả lời tương tự từ những học sinh khác. Lãnh đạo nhà trường được cử đến lo lắng như kiến bò chảo nóng, không biết nên bảo vệ những học sinh có thành tích xuất sắc này, hay là bảo vệ người giáo viên từng rất xuất sắc kia.
Cảnh sát của đồn công an tiếp tục rà soát trong trường học, thu giữ một lượng lớn búp bê fake. Đồng thời, qua camera an ninh phát hiện, con búp bê của cô Trì lại là do chính cô ta mua của một người bán hàng rong trước cổng trường. Tại sao cô ta lại mua thứ này? Cô ta mua để giữ cho mình, hay là muốn lén lút tặng cho ai đó?
Trường Trung học số 12, Phân cục Bắc Diệp cũng đã vào cuộc điều tra vụ án xâm hại học đường. Vụ án này tương đối đơn giản hơn vụ án ở trường Trung học Lý Nhân, thủ phạm Đặng Văn cho dù là thành tích hay là phương diện khác, đều là một người mờ nhạt, không ai biết trong lòng cậu ta đang nghĩ gì, trước khi vụ án xảy ra, cái mác ít ỏi của cậu ta là “Hiền lành”.
Nạn nhân là bạn học cùng lớp với cậu ta, Tiểu Tiểu, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện điều trị, cơ thể có thể hồi phục, nhưng vết thương trong lòng e là cần rất nhiều thời gian mới có thể chữa lành.
Đặng Văn khai nhận, ngày đầu tiên nhập học lớp 10, còn chưa phân chỗ ngồi, cậu ta một mình ngồi ở dãy cuối cùng, không có can đảm bắt chuyện với các bạn học mới đang trò chuyện rôm rả. Tiểu Tiểu đến muộn, nhìn thấy bên cạnh cậu ta còn chỗ trống nên ngồi xuống, còn thoải mái hỏi cậu ta tên là gì, học cấp 2 ở đâu. Tiểu Tiểu không tính là xinh đẹp, nhưng rất lanh lợi, đôi mắt rất sáng. Cậu ta cảm thấy Tiểu Tiểu giống như một tia sáng.
Nhưng mà, mặc dù Tiểu Tiểu là người bạn đầu tiên cậu ta quen biết, nhưng sau khi phân chỗ ngồi, cậu ta lại tránh xa Tiểu Tiểu, mấy lần muốn bắt chuyện với Tiểu Tiểu, xung quanh cô ấy đều có rất nhiều người vây quanh. Cậu ta không thể chen vào thế giới của cô ấy, chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn. Cậu ta thích học khối C, học kỳ sau khi phân ban, vốn dĩ cậu ta định chuyển sang lớp khối C, nhưng Tiểu Tiểu lại muốn ở lại khối A, vì Tiểu Tiểu, cậu ta chỉ đành ở lại, chịu đựng những môn Toán, Lý, Hóa mà mình ghét cay ghét đắng.
Lớp khối A nữ sinh ít hơn nam sinh, Tiểu Tiểu rất được các bạn nam yêu thích, thường xuyên chơi bóng rổ cùng các bạn nam. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng cậu ta lại dâng lên cảm xúc khó chịu. Làm thế nào mới có thể khiến Tiểu Tiểu chỉ nhìn mình cậu ta? Giống như ngày đầu tiên nhập học ấy? Cậu ta nghĩ mãi không ra, nỗi đau khổ không ngừng lớn dần. Cậu ta biết rõ mình đang có những suy nghĩ không nên có, nhưng cậu ta không thể kiềm chế được.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là tưởng tượng, nếu như con búp bê nguyền rủa không khơi dậy ác ý sâu thẳm trong lòng cậu ta.
Cậu ta nghe nói rất nhiều người ở các trường học đều đang làm những điều mình thật sự muốn làm, cho nên mới có người mất tích, có người chết. Cậu ta nghĩ, mình chỉ muốn ở bên người mình thích, cũng sẽ không làm hại cô ấy, ngay cả việc này mình cũng không dám làm sao?
Cậu ta nhìn con búp bê nguyền rủa mà mình đã mua, cười ha hả. Đây là món quà, món quà cậu ta tặng cho chính mình, có con búp bê này, cậu ta như có được dũng khí mà chỉ những kẻ sát nhân mới có. Cậu ta lén lút theo dõi Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thuê một căn nhà ở khu chung cư cũ kỹ bên ngoài trường học, nhân lúc Tiểu Tiểu mở cửa, cậu ta xông vào.
Đối mặt với sự chất vấn nghiêm khắc của cảnh sát, cậu ta dường như lại biến thành kẻ “Hiền lành” mờ nhạt kia, rụt rè nói: “Cô, cô ấy không từ chối tôi.”
Càng ngày càng có nhiều vụ án gây thương tích học đường, mưu sát bất thành xảy ra, một số trường học bắt đầu kiểm soát gắt gao hành vi của học sinh. Trong quá trình điều tra tại các trường học, Minh Hàn đột nhiên phát hiện, khác với những con búp bê fake mà cậu nhìn thấy ở trường Trung học số 2, ở những trường học lớn như trường Trung học Lý Nhân lại xuất hiện búp bê được sản xuất hàng loạt.
Trần Tranh nghe được tin này cũng giật mình: “Hàng loạt? Trong thời gian ngắn như vậy sao có thể sản xuất hàng loạt được, còn có thể đưa đến tay những người bán hàng rong nữa?”
Minh Hàn cầm một con búp bê lên nghịch, con búp bê này khác với con búp bê mà cảnh sát tìm thấy trước đó, cũng khác với con búp bê do học sinh, người bán hàng rong tự làm nhái, trông thô ráp hơn con búp bê mà Dư Trinh Tiếu làm, nhưng cơ bản là đã bắt chước được cái thần thái đó. “Đúng vậy, cho dù nhìn thấy cơ hội kinh doanh, cũng không thể nào làm nhái nhanh như vậy được, trừ khi… những thứ này đã được chuẩn bị từ trước.”
“Số hàng này của anh lấy ở đâu ra vậy?” Minh Hàn hỏi người bán hàng rong bán búp bê cho Đặng Văn.
Người bán hàng rong biết trường học xảy ra chuyện, sợ đến mức mặt mày tái mét: “Tôi không biết, những chuyện nó làm không liên quan gì đến tôi! Tôi không hề xúi giục nó!”
Minh Hàn kiên nhẫn hỏi: “Tôi đang hỏi số hàng này của anh lấy ở đâu ra?”
Người bán hàng rong ngẩn người, nói có người đến cửa hàng chào hàng, nói chắc chắn sẽ bán chạy, anh ta thấy giá rẻ như vậy, giá nhập chỉ có 5 tệ một con, bán ra lãi gấp mấy lần, nên đã nhập về 5 thùng, quả nhiên bán rất chạy, bây giờ chỉ còn lại chưa đến 20 con.
Có người đến tận nơi chào hàng? Minh Hàn lập tức yêu cầu người bán hàng rong mở camera an ninh. Người xuất hiện trên camera an ninh là một người đàn ông xa lạ, ăn mặc và ngoại hình đều rất bình thường, không khác gì những người buôn bán nhỏ lẻ khác. Giao dịch bằng cách quét mã, người bán hàng rong tìm thấy lịch sử giao dịch lúc đó, đưa điện thoại cho Minh Hàn.
Bên nhận tiền là một cá nhân, tên là Hứa Hưng Hào. Minh Hàn chụp lại màn hình chi tiết, sau đó đến vài trường học khác, đều tìm thấy con búp bê fake tương tự, người chào hàng cho những người bán hàng rong đều là người đàn ông tên Hứa Hưng Hào này.
Phân cục Bắc Diệp lập tức tiến hành tìm kiếm Hứa Hưng Hào, phát hiện anh ta là chủ một xưởng sản xuất đồ chơi, nhưng xưởng này đã đóng cửa từ đầu năm, còn anh ta thì tạm thời không liên lạc được.
“Vậy là có người đã lên kế hoạch từ trước, chuẩn bị sẵn búp bê, một khi con búp bê gây được sự chú ý trong trường học, liền tung ra thị trường một lượng lớn hàng nhái, kích động ác ý của học sinh, khuấy đảo học đường.” Trần Tranh nhìn chồng búp bê trên bàn, nhíu mày thật chặt.
Trước đó bọn họ đã tính đến vấn đề học sinh bắt chước, nhưng cho rằng đó là đặc điểm bẩm sinh của tập thể học sinh nên mới xảy ra hiện tượng bắt chước, bằng chứng hiện tại lại cho thấy, đặc điểm của học sinh chỉ là một khía cạnh, có người đã lợi dụng học sinh, biến trường học, nơi vốn dĩ phải là nơi học tập yên ổn, thành mảnh đất màu mỡ cho tội ác.
Kẻ đứng sau là ai? Làm vậy thì hắn ta được lợi ích gì?
“Lưu Ôn Nhiên chỉ là một cái cớ.” Trần Tranh lẩm bẩm.
Hôm nay Minh Hàn gần như đã chạy khắp các trường trung học ở thành phố Trúc Tuyền, bây giờ đang nằm vật ra ghế, nghe vậy liền bật dậy: “Cái gì?”
Trần Tranh nói: “Lưu Ôn Nhiên mất tích gần như không để lại bất kỳ manh mối nào cho chúng ta truy tìm, có phải cô bé thật sự mất tích, hay là cố ý?”
Minh Hàn trầm ngâm: “Anh nói vậy cũng có lý, mẹ cô bé, Tào Ôn Mai, không hề lo lắng cho sự mất tích của con gái mình, một mặt là vì quan hệ mẹ con không tốt, mặt khác, có thể là Tào Ôn Mai biết điều gì đó.”
Trần Tranh lại nói: “Chuyện nhận được búp bê, từ đầu đến cuối đều là do Chu Tịch và nữ sinh đi cùng nói, bọn họ cũng chỉ nghe Lưu Ôn Nhiên nói là tìm thấy trong ngăn bàn. Nếu Lưu Ôn Nhiên không phải là người bị hại đơn thuần, vậy thì cô bé cũng có thể tự mình giấu con búp bê đi, cố ý lấy ra trước mặt Chu Tịch và các bạn. Cô bé và kẻ khuấy nước béo cò là một phe.”
Văn phòng im lặng một lúc, Minh Hàn lắc đầu: “Nói không thông, camera an ninh hôm đó bị can thiệp gây nhiễu.”
Trần Tranh nói: “Biết đâu đây cũng là một chiêu đánh lạc hướng?”
Cảnh sát sẽ đặt mình vào vị trí của nghi phạm, hung thủ cũng sẽ đặt mình vào vị trí của cảnh sát, phản logic hết lớp này đến lớp khác, đến cuối cùng, có lẽ không có logic mới chính là logic đúng đắn nhất.
Trần Tranh viết suy nghĩ của mình ra sổ: “Sự mất tích của Lưu Ôn Nhiên là giả, đây là một khả năng. Vừa rồi cậu nói cũng đúng, camera an ninh bị gây nhiễu, tạo cơ hội cho người khác, vậy thì Lưu Ôn Nhiên chỉ là bị lợi dụng, suy luận này kỳ thật còn có một bằng chứng.”
Minh Hàn nói: “Lưu Ôn Nhiên đã tặng con búp bê chứa đầy ác ý này cho lão Doãn.”
Trần Tranh gật đầu: “Đúng vậy, nếu Lưu Ôn Nhiên giả vờ nhận được búp bê, thì hành động sau đó của cô bé không phù hợp với tâm lý của cô bé lắm.”
Minh Hàn bẻ ngón tay: “Người này ẩn náu trong trường học.”
Trần Tranh ngẩng đầu lên, nhìn Minh Hàn, người này ẩn náu trong trường học, đây cũng là suy nghĩ của anh. Mặc dù camera an ninh lớp 13 bị gây nhiễu, nhưng căn cứ vào phán đoán từ những camera an ninh khác, hôm đó không hề có người khả nghi xuất hiện ở khu vực lớp học.
Là học sinh? Hay là giáo viên?
Một cái tên từng được cảnh sát nhiều lần nhắc đến lại xuất hiện, Minh Hàn nói: “Lữ Âu, người này, vẫn có vấn đề.”
“Hai người…” Khổng Binh xông vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Tranh. Trần Tranh nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?”
Khổng Binh nói: “Không phải chúng ta đang dựa theo danh sách mà La An Tâm cung cấp để rà soát những người già sao? Lúc kiểm tra đến một cụ ông tên là Hùng Khắc Bình thì phát hiện ông ấy đã mất tích cả tuần nay rồi! Người nhà của ông ấy có nghi vấn rất lớn, tình hình giống hệt như nhà Tiếu Khang Tề! Chuyện này mãi không có hồi kết mất, thầy Trần à!”
Hết chương 57.