Chương 58: 050830 – Chiếm Đoạt

 

Chương 58: 050830 – Chiếm Đoạt

 

Từ khi Quạ Đen trốn thoát đến khi Lê Chỉ nhậm chức tại Sở Cảnh sát Cass, khoảng thời gian này cách nhau hai năm.

 

Trong hai năm đó, ngoại trừ những lúc cần thiết, phần lớn thời gian Lê Chỉ bị mất trí nhớ đã tiếp quản cơ thể, còn Ngôn Dương do bị thương nên hầu hết thời gian đều trong trạng thái ngủ say.

 

Đoạn ký ức này hỗn loạn và ngắn ngủi, phần lớn thời gian tỉnh táo, những hình ảnh hiện lên đều là những thủ pháp ám sát ngày càng tinh vi, và những lần mạo hiểm giữa các dữ liệu trên màn hình quang học.

 

Vô số lần Ngôn Dương tỉnh giấc trong màn đêm dày đặc, rồi lại chìm vào giấc ngủ trước bình minh, ánh sáng mặt trời trở thành thứ xa xỉ.

 

Những tia nắng hiếm hoi mà cậu nhìn thấy là vào khoảng thời gian gần rạng đông, sau mỗi lần kiệt sức.

 

Ngôn Dương thường ngồi dựa lưng vào giường, ánh sáng bên ngoài rèm cửa thật dày không lọt vào được chút nào, nguồn sáng duy nhất trong phòng là màn hình chiếu trước mặt cậu, trên đó là hình ảnh từ góc nhìn của một người – Ngôn Dương đang theo dõi ai đó.

 

Khi đọc đến đây, cảm giác trong lòng Du Phùng chợt lạnh lẽo, nhưng thoáng chốc đã bị cảm xúc mãnh liệt của Ngôn Dương lấp đầy.

 

Những thương tổn do bị xóa bỏ ký ức lần thứ hai gây ra đã thể hiện trực tiếp trên nhân cách của Ngôn Dương, Du Phùng cảm nhận rất rõ ràng Ngôn Dương hiện tại đang lang thang trong bóng tối, rũ bỏ cảm giác tội lỗi một cách gọn gàng và rất nhẹ nhàng.

 

Đồng thời, cảm xúc của cậu cũng biến đổi thất thường, ví dụ như cảm xúc mà Du Phùng đang trải nghiệm lúc này, lồng ngực như bị hơi men hun đốt, Ngôn Dương kìm nén tất cả sát ý và thù hận, ngồi trước màn hình chiếu, nhìn từng khoảnh khắc cuộc sống của người đó.

 

Trên màn hình chiếu, người đó đang sắp xếp tài liệu vào lúc chiều tà, những tờ giấy lộn xộn nằm rải rác khắp phòng ngủ, người đó đưa tay lấy một tờ giấy trên gối, sau khi tờ giấy được lấy đi, mô hình đầu lâu trên gối hiện ra rõ ràng –

 

Đó là phòng ngủ của Du Phùng.

 

Ngôn Dương đang xem hình ảnh từ góc nhìn của Du Phùng.

 

Trong không gian bốn bề là màn đêm bao phủ, ánh sáng của màn hình chiếu sáng khuôn mặt Ngôn Dương, cậu lười biếng chống cằm, miệng ngậm một cây kẹo mút, vẫn là hương vị quen thuộc đó, ánh mắt cậu dán chặt vào từng khung hình trên màn hình chiếu, thỉnh thoảng cắn chặt que nhựa của cây kẹo, để lại trên đó những dấu răng.

 

Hành động này lặp đi lặp lại trong hai năm, vì vậy, đương nhiên Ngôn Dương cũng nghe thấy tiếng súng đó.

 

Sau tiếng súng, tất cả những lời ca ngợi đều biến mất, Ngôn Dương nhìn thấy Du Phùng bị sức giật của khẩu súng đó đánh bật khỏi thần đàn, rồi lại nhìn hắn dần trở thành kẻ cô độc ở Sở Cảnh sát Cass. Ngày qua ngày, Ngôn Dương nhìn thấy những khuôn mặt đạo mạo xuất hiện trong hình ảnh từ góc nhìn của Du Phùng, cậu cắn chặt que nhựa, nhưng lại mỉm cười nhẹ nhàng.

 

Đợi đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lê Chỉ xuất hiện tại Sở Cảnh sát Cass.

 

Dòng thời gian đến đây, Du Phùng có thể tự mình bổ sung phần lớn những đoạn ký ức bị đứt quãng của Ngôn Dương. Hắn nhớ lại lần đầu gặp Lê Chỉ trong phòng họp, nhớ ánh mắt khó hiểu giao nhau trong thoáng chốc, và cảm giác quen thuộc sau đó cứ thôi thúc hắn đến gần cậu hơn, đó là những điều hắn biết.

 

Ký ức của Ngôn Dương cho hắn thấy một mặt khác mà hắn không biết, Lê Chỉ mà Du Phùng biết và Ngôn Dương trong bóng tối, giống như hai mặt sáng tối của bức tranh, đan xen vào nhau, tạo nên chân tướng của sự việc –

 

Một tháng sau khi Lê Chỉ nhậm chức tại Sở Cảnh sát Cass, đêm đó, Ngôn Dương đã mở một cánh cửa.

 

Âm thầm mở một cánh cửa màu trắng, đã lâu không gặp.

 

Khi lưỡi dao kề vào cổ, Tư Bác vẫn giữ nguyên tư thế cao ngạo như đang thưởng thức. Khi bị Ngôn Dương kéo dậy khỏi giường, ông ta thậm chí còn chưa kịp đeo kính, đôi mắt hẹp dài lộ ra ngoài không khí, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong khoảng không.

 

“Trốn tránh lâu như vậy, sao lại quay về?” Ông ta cảm nhận được hơi thở của Ngôn Dương sau lưng mình, đưa tay ra nắm lấy cổ tay cầm đao của Ngôn Dương, bàn tay ông ta dọc theo lưỡi dao, lực đạo nhẹ nhàng như đang vuốt ve.

 

Ngôn Dương nghiến răng cười, “Muốn chơi một trò chơi, cần dùng đầu của ông làm thiệp mời, cho tôi mượn dùng một chút nhé.”

 

Tư Bác bỡn cợt nợ nụ cười, “Em giết tôi thì được gì?”

 

“Chỉ có tôi mới có thể duy trì sự ổn định của toàn bộ khu vực Feikat này, không có tôi, em không sợ đồng bào của mình không thể sống được một cuộc sống bình thường sao?”

 

Ngôn Dương thầm nghĩ, đúng vậy, chỉ có ông, chỉ có ông mới có quyền hạn cao nhất để kiểm soát mạng lưới của đặc khu.

 

“Vốn dĩ bọn họ cũng đâu có sống một cuộc sống bình thường.” Ngôn Dương nói.

 

“Bên ngoài đặc khu là cát vàng và phóng xạ khắp trời…”

 

“Đừng nói nhảm nữa.” Ngôn Dương đã đọc tài liệu được mã hóa vô số lần, “Tôi đã biết từ lâu rồi.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“…”

 

Tư Bác thở dài, từ từ buông bàn tay đang đặt trên cổ tay Ngôn Dương xuống, “Em còn hữu dụng hơn tôi nghĩ.”

 

“Không ngờ sau khi xóa bỏ ký ức lần thứ hai thì em lại trở nên khó kiểm soát như vậy, tôi thực sự có chút hối hận.”

 

Ngôn Dương không tiếp tục nói nữa, hơi thở của cái chết đã lan tràn trên sống lưng Tư Bác, nỗi tuyệt vọng lúc này cũng nằm trong dự đoán của ông ta.

 

“Em đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi?” Tư Bác hỏi.

 

“Từ khi ông gỡ bỏ miếng vải bịt mắt tôi, tôi đã bắt đầu chờ đợi rồi.”

 

Ngôn Dương ấn lưỡi dao xuống dưới, động tác vung dao nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, sau đó, một tiếng rên đau đớn đột nhiên vang lên.

 

Ngôn Dương đã chém đứt cánh tay của Tư Bác.

 

Cậu không dừng lại một khắc nào, hoàn toàn không phân biệt được là hưng phấn hay thù hận, chỉ mặc cho ánh đao xé toạc màn đêm tăm tối.

 

Tiếng kêu thảm thiết như muốn xé rách quá khứ đẫm máu, khi Ngôn Dương dừng lại, tứ chi của Tư Bác đã nằm rải rác trong vũng máu, cảm giác đau dữ dội cuối cùng cũng xé toạc lớp mặt nạ khó dò của người đàn ông này, để lộ ra nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất của con người đối với cái chết.

 

Không khí tràn ngập sát khí lạnh lẽo, vài giọt máu bắn lên khuôn mặt tái nhợt của Ngôn Dương, cậu thờ ơ đưa tay lên dùng ống tay áo lau máu, sau đó cúi xuống, nắm lấy tóc của Tư Bác, nhấc cơ thể không còn nguyên vẹn của ông ta lên.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào Tư Bác đang hấp hối, vẻ mặt nghiêm túc, “Khi tôi từ từ cắt đứt khí quản của ông, ông có thể nhớ lại những thí nghiệm sống vĩ đại của mình không?”

 

Khi lưỡi dao mạnh mẽ ấn xuống, Ngôn Dương hơi sững sờ, như thể đã xóa sạch năm năm thời gian lên lưỡi dao, sau khi cắt vào cổ Tư Bác, năm năm đó như bị mài mòn thành một khoảng trống.

 

Sự thật chứng minh rằng, thời gian cắt đứt khí quản quá ngắn, không đủ để Tư Bác kêu lên tiếng kêu thảm thiết cuối cùng, chứ đừng nói đến việc nhớ lại chiến tích của mình.

 

Ngôn Dương không ngừng tay, cho đến khi hoàn toàn tách đầu của Tư Bác ra khỏi cơ thể.

 

Thân mình ông ta rơi bịch xuống vũng máu, nằm rải rác cùng với tứ chi, tay Ngôn Dương nhẹ bẫng, chỉ còn lại một cái đầu trợn tròn mắt.

 

Ngôn Dương mò lấy thiết bị liên lạc cá nhân của Tư Bác từ trong đống tứ chi bị cắt rời trên mặt đất, khi xâm nhập vào hệ thống cá nhân, ánh sáng màu xanh lam nhạt hiện lên trên giao diện xác thực an toàn, giống hệt như Ngôn Dương dự đoán, cậu cười ha hả, hướng mặt của Tư Bác về phía giao diện xác thực.

 

“Đang xác thực mống mắt…”

 

Giọng nữ êm dịu vang lên.

 

“Xác thực mống mắt thành công.”

 

Ngay sau đó, vô số trang web mở ra trước mặt cậu, đó là hệ thống quản lý cao nhất của toàn bộ khu vực Feikat, hiện tại cậu đang nắm giữ quyền hạn của Tư Bác.

 

Phủ sóng toàn ảnh thị giác, xóa bỏ ký ức, Người Thanh Trừ và kế hoạch nghiên cứu, cơ chế vận hành hoàn hảo hỗ trợ sự giả dối, nhưng cũng luôn ấp ủ những bất ngờ.

 

Và Ngôn Dương chính là bất ngờ đó.

 

Ngôn Dương ném đầu của Tư Bác đi, những ngón tay ướt sũng lướt trên bàn phím ảo.

 

Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng nhấn nút gửi –

 

Cậu đã sử dụng quyền hạn của Tư Bác để gửi sáu thiệp mời điện tử.

 

Nhưng vẫn còn một tấm cuối cùng.

 

Tấm cuối cùng cậu muốn trang trọng hơn, thêm chút hoa văn, rồi tự tay viết.

 

Hết chương 58.

 

Chương 58: 050830 – Chiếm Đoạt

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên