Chương 59: 050835 – Bức Màn
Ngôn Dương xách cái đầu rời khỏi viện nghiên cứu, máu chảy ra dọc đường cậu đi qua, nhưng lại bị hình ảnh thực tế ảo che phủ không còn dấu vết.
Bước chân cậu nhẹ nhàng, gió đêm lạnh lẽo luồn qua mái tóc, ánh đèn đường kéo bóng cậu dài thật dài, cuối cùng, cậu dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ rẻ tiền.
Ngôn Dương giơ tay lên, đầu ngón tay xoa nhẹ lên bảng tên, chữ viết trên đó đã bị mưa gió bào mòn mờ nhạt –
Số 489 Đại lộ Đồng Hoa.
Khi mở cửa căn hộ, đột nhiên Ngôn Dương nhớ lại, năm năm trước, khi cùng Du Phùng và Vưu Thụ bước vào căn phòng này, lúc đó bọn họ vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ về vụ án mạng có thủ đoạn kỳ lạ kia.
Nghĩ lại, tiếng ve sầu mùa hè năm ấy thật ồn ào.
Ồn ào như thể mới hôm qua.
Giờ đây, Ngôn Dương đã biết sự thật, tay cậu vẫn còn dính máu, cậu treo đầu của Tư Bác lên thanh treo rèm tắm trong phòng tắm, treo quyền lực của cả thế giới giả dối này lên một thanh kim loại mỏng manh.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, khi rời khỏi căn hộ, thậm chí Ngôn Dương chỉ khép hờ cánh cửa.
Cậu đi qua những con phố vắng vẻ lúc rạng sáng, bước trên ánh trăng trở về chỗ ở, rửa sạch máu của Tư Bác trong nước ấm, tóc vẫn còn ướt đã chui vào chăn, chìm vào giấc ngủ trước khi bình minh đến.
Giấc ngủ này của Ngôn Dương kéo dài khá lâu, khi tỉnh lại vẫn là ban đêm, nhưng cậu không còn ở chỗ ở của mình nữa.
Cậu nằm giữa một đống giấy vụn, cách đó không xa là một cốc cà phê bị đổ.
Cảm giác bên dưới rất cứng, Ngôn Dương cử động tứ chi đã tê cứng, cảm giác đau nhức nhẹ nhàng truyền đến ngay lập tức. Có vẻ như cơ thể này đã nằm trên sàn gỗ một thời gian rồi.
Ngôn Dương từ từ ngồi dậy, bắt đầu quan sát xung quanh, tông màu xanh đậm, cấu trúc căn phòng quen thuộc, cậu đã nhìn thấy vô số lần trong hình ảnh thực tế ảo hai năm qua –
Đây là phòng ngủ của Du Phùng.
Nhận ra điều này, Ngôn Dương nín thở, đã rất lâu rồi cậu chưa gặp lại Du Phùng.
Các giác quan của Ngôn Dương bị cảm xúc kích hoạt mạnh mẽ, cậu có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng kéo dài ở phía sau, không xa cậu lắm.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác khi bước vào căn hộ đó, cùng là năm năm, phía sau cậu là cuộc chia ly bất ngờ thuộc về quá khứ.
Ngôn Dương từ từ quay đầu lại, thu hình ảnh chàng trai mặc đồ đen đang ngủ say trên giường vào mắt mình.
Đó là Du Phùng, một Du Phùng sống động, anh đang thở, anh sẽ nhìn cậu.
Đối với Ngôn Dương, Du Phùng không chỉ là người bạn đồng hành hơn mười năm, mà còn là khát khao dồn nén, đến cuối cùng cũng bùng nổ, là tàn tro sau khi rung động bị bất ngờ đốt cháy.
Cuối cùng biến thành chấp niệm day dứt không thể quên được.
Ngôn Dương nhẹ nhàng bước đến bên giường, mượn ánh trăng yếu ớt phác họa khuôn mặt Du Phùng đang ngủ say, dáng vẻ trầm tĩnh tuấn tú đó, dường như không khác gì so với lúc mười sáu tuổi.
Nhưng thực ra là rất khác, Du Phùng bây giờ không nhớ Ngôn Dương, trong mắt anh không còn rung động như sóng ngầm nữa, cũng sẽ không giống như mùa hè năm ấy, ngậm vụn kẹo hôn lên môi cậu.
Ngôn Dương cúi xuống, hai tay chống hai bên mặt Du Phùng, cậu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Du Phùng, ánh mắt lặng lẽ dò xét, trong đầu cậu nóng bừng, như cuối cùng cũng đuổi kịp tia nắng mong đợi từ lâu, cậu ngập tràn hạnh phúc cúi đầu, hôn lên môi Du Phùng.
Cảm giác mềm mại mát lạnh, nụ hôn mang theo hơi rượu, Ngôn Dương dựa vào ký ức dùng đầu lưỡi tìm kiếm.
Răng nanh của Du Phùng sắc nhọn, dễ dàng khiến Ngôn Dương nếm được vị tanh ngọt của máu, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cảm giác đau đớn chợt truyền đến, khơi gợi nỗi sợ kỳ lạ trong lòng cậu, nỗi sợ ấy khiến lưng cậu lạnh toát.
Ngôn Dương theo phản xạ lập tức thoát khỏi kích thích, cậu đột ngột đứng thẳng dậy, hơi thở gấp gáp cũng dần bình ổn lại.
Xung quang tĩnh lặng như tờ, Ngôn Dương liếm nhẹ vị tanh ngọt còn sót lại trên môi.
Không đủ. Hoàn toàn không đủ.
Cậu còn muốn hấp thụ nhiều hơn nữa.
Vì có rượu nên Du Phùng chìm sâu trong giấc ngủ, động tác trên tay Ngôn Dương lại vô cùng nhẹ nhàng, cậu nâng cánh tay Du Phùng lên, nhẹ nhàng chui vào lòng anh như một chiếc lông vũ.
Trong đêm khuya thanh vắng, Ngôn Dương ngẩng đầu nhìn đường nét chiếc cằm xinh đẹp của Du Phùng, hàng mi dài tắm trong ánh trăng như bức tranh tinh xảo được tô vẽ kỳ công tỉ mỉ.
Cậu áp mặt vào ngực Du Phùng, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ ổn định trong lồng ngực, cũng muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cậu vẫn còn việc phải làm.
Ngôn Dương mang theo hơi ấm của Du Phùng, sau vài hơi thở, đành phải rời khỏi hơi ấm áp mà cậu lưu luyến.
Cậu tìm kiếm khe hở để đặt chân giữa đống giấy vụn trên mặt đất, khi rời khỏi căn hộ của Du Phùng cũng lặng lẽ không một tiếng động.
Ngôn Dương trở lại viện nghiên cứu, cậu chuyển các phần cơ thể của Tư Bác vào phòng thí nghiệm. Quyền hạn cao nhất của Tư Bác cho phép cậu di chuyển tự do trong viện nghiên cứu, cậu có thể đến bất kỳ nơi nào cậu muốn mà không làm kinh động đến bất kỳ ai.
Trong phòng thí nghiệm có đầy đủ dụng cụ, chưa kể còn có cánh tay robot y tế tiên tiến nhất.
Sau khi tách sơ bộ phần thịt trên tứ chi, Ngôn Dương lấy một con dao lọc xương, lọc bỏ phần thịt còn sót lại trên xương. Vị giám khảo chính cao cao tại thượng nắm giữ sinh mạng của người khác, sau khi bị cắt nhỏ cũng chỉ là những mô cơ thể giống nhau.
Dopamine trong cơ thể Ngôn Dương hiện tại đang tiết ra quá nhiều, khiến cậu cảm thấy như mình đang gọt bỏ dây thần kinh của chính bản thân cậu khi lọc xương.
Giao phần thịt cho cánh tay robot xay nhuyễn, cậu nhìn màu đỏ mịn màng đó, rồi vừa ngân nga vừa phết kem lên cốt bánh.
Cậu lấy ra một tấm thiệp cứng, dựa vào ấn tượng của mình dùng bút dạ đen vẽ trang viên Lê Minh, rồi lại chậm rãi viết lời mời theo kiểu chữ in hoa.
Kem bơ và huyết tương làm điểm nhấn, tấm thiệp được cắm vào cốt bánh.
Khi trời vẫn còn tối đen, cậu giao kiện hàng không rõ danh tính người gửi cho dịch vụ chuyển phát nhanh trong thành phố rồi trở lại căn hộ của Du Phùng, cơn say vẫn còn đang hành hạ đầu óc Du Phùng.
Ngôn Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi lại nằm xuống giữa đống giấy vụn và cốc cà phê – nằm ở vị trí mà cậu đã tỉnh dậy lúc đầu.
Bình minh chưa tới, Ngôn Dương dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tin tức về cái chết của Thư ký trưởng lan truyền khắp cả nước, đồng thời, bảy người cũng tang hướng về phía trang viên Lê Minh tập trung.
Hết chương 59.